Một đêm phồn hoa ở thành phố Giang Thị, ở sâu trong chốn phồn hoa, có một hội sở bí mật.
Trần Lưu Căn đang chỉ huy nhân viên phục vụ dọn đồ ăn thức uống lên bàn, còn vỗ vào mông một phụ nữ xinh đẹp không chút kiêng kỵ, sau đó cười lớn nói với Triệu Nhân Sơ:
- Lãnh đạo Triệu, anh trước tiên bổ sung chút thể lự, nếu không chút nữa lòng dạ thì dư thừa mà thể lực không đủ, cũng đừng trách anh em không nhắc nhở anh. Đừng thấy cô nàng này tĩnh lặng mà lầm, đến lúc lâm trận thì sợ rằng thể lực của hai bên không ai kém ai.
Trần Lộ Dao khẽ vung vẫy ly rượu ngon trong tay, hắn dùng giọng như cười như không nói với Triệu Nhân Sơ ở phía đối diện.
Triệu Nhân Sơ lúc này đã không còn nghiêm túc như khi ở huyện Lô Bắc, hắn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Trần Lưu Căn rồi nói:
- Giám đốc Trần quá khách khí rồi, nhưng chỉ là một chút lỗ mãng, một chút tiện tay mà thôi, cũng không cần anh ghi khắc vào lòng.
- À, lãnh đạo Triệu, Trần Lưu Căn tôi là một người nhân nghĩa, ngài giúp tôi một việc, tôi sẽ ghi khắc trong lòng, sẽ nhớ kỹ. Hôm nay mong ngài chơi đùa giải trí vui vẻ, buông lỏng một chút, hôm nào ngài muốn nghỉ ngơi, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho ngài thỏa đáng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGG
Triệu Nhân Sơ chợt giật mình, sau đó gương mặt trở nên vui tươi hớn hở.
- Lãnh đạo, ngài chuẩn bị sửa trị tên tiểu tử kia như thế nào?
Quách An Quyên mặc một bộ lễ phục dạ hội thấp ngực, giống như khí tức mùa xuân đã kéo đến rộn rãi, nàng duỗi bàn tay thon lặng lẽ gãi lòng bàn tay của Triệu Nhân Sơ.
Triệu Nhân Sơ khẽ động tay, hắn ôm Quách An Quyên vào trong lòng, hai cánh tay vung vẫy vuốt ve yêu thương một phen, sau đó nở nụ cười hiểu ý nói:
- Chuyện này giám đốc Trần đã bàn tính cẩn thận, sự thật quá rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, có cả ảnh làm chứng, dù huyện Lô Bắc bọn họ muôn miệng một lời, Vương Tử Quân dù chết không hối cải cũng chỉ là vô ích. Tôi tin sẽ không còn bao lâu nữa thì mọi việc sẽ êm đẹp, giám đốc Trần sẽ thấy ngôi sao chính trị mới tỏa sang trên bầu trời sẽ sớm nở tối tàn như hoa phù dung.
Trần Lưu Căn cười ha hả nói:
- Uổng cho tôi mất nhiều tâm lực với hắn như vậy, thì ra cũng là loại người vô dụng, đúng là không chút thú vị.
Trần Lưu Căn nói rồi uống cạn ly rượu trong tay.
Triệu Nhân Sơ cười hì hì nói:
- Ngày mai đi làm tôi sẽ phát báo cáo này ra, giám đốc Trần, chỉ cần báo chí làm thêm chút sức, chúng ta cùng nhau liên thủ, nội ứng ngoại hợp, tin chắc không bao lâu nữa sự việc sẽ càng thêm hoàn mỹ.
Trần Lưu Căn gật đầu vô thức, sau đó hắn nhìn thật sâu vào Quách An Quyên, cuối cùng xoải bước đi ra khỏi căn phòng được lắp đặt thiết bị xa xỉ. Khi Trần Lưu Căn rời đi thì trong mắt Quách An Quyên chợt lóe lên chút bi ai, nhưng đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó gương mặt nàng tiếp tục xuất hiện nụ cười dụ dỗ.
- Anh Triệu, chúng ta đã uống khá nhiều, tôi đưa anh đi nhảy nhé?
Quách An Quyên nâng ly rượu trước mặt lên rồi dùng giọng ngọt ngào nói với Triệu Nhân Sơ, sau đó nàng thuận tay tăng âm thanh, đổi khúc nhạc du dương thành một bài DJ đinh tai nhức óc.
Âm nhạc vang lên điên cuồng, Quách An Quyên cởi áo dạ phục ra, chỉ còn lại một bộ nội y, nàng uốn éo cơ thể, mái tóc tán loạn. Lúc này ánh đèn laser trong phòng cũng càng bùng lên, nàng không kìm lòng được ngày càng uốn éo điên cuồng, chỉ sau chốc lát thì mồ hôi đầm đìa, có vẻ mười phần hăng hái. Ánh mắt nàng lúc này như của một con rắn độc thành tinh, nàng nhìn vào Triệu Nhân Sơ, mà Triệu Nhân Sơ cũng nhìn thấy ngọn lửa trong mắt nàng, cảm thấy đáy lòng bị thiêu đốt. Khi nàng vươn tay thì hắn đã tim nóng chân run, không thể chờ đợi thêm được nữa mà ôm người phụ nữ làm mình thất hồn lạc phách vào lòng...
Trong phòng thẩm vấn của cục công an huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân lẳng lặng ngồi trên bàn dự thính, hắn nhìn viên phóng viên hơn ba mươi tuổi ngồi phía bên kia, đối phương có hai gò má lõm xuống, kết hợp với thân hình gầy yếu làm cho người ta sinh ra cảm giác khó tả.
- Các anh muốn làm gì, tôi nhắc nhở các anh, các anh tự tiện giam phóng viên trái pháp luật, chờ tôi ra ngoài, tôi sẽ trực tiếp phản ánh với lãnh đạo về vụ này. Đến lúc đó tôi tin truyền thông sẽ không tha cho các người.
Tên phóng viên tuy gầy còm nhưng giọng điệu lại cao vút.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Liên Giang Hà đang ngồi trên ghế chủ thẩm, lúc này Liên Giang Hà mới mở miệng:
- Phóng viên Tránh Ngôn, tôi trước tiên nói rõ với anh một câu, tôi không bắt giam anh, chỉ mời anh đến hỗ trợ điều tra.
- Cái gì mà gọi là hỗ trợ điều tra? Có hỗ trợ điều tra như vậy sao? Mục đích của các anh đã quá rõ ràng, không phải là tôi đưa tin mặt trái của các anh, thế là các anh muốn cho tôi đẹp mặt sao? Các anh rõ ràng là muốn trả đũa, tôi không sợ, tôi ít nhất cũng là một phóng viên có đạo đức.
Tên phóng viên Tránh Ngôn ngày rõ ràng không hổ danh là kiến thức rộng rãi, hắn không những không sợ hãi, hơn nữa khí thế còn mạnh mẽ, dám nổi giận.
Trương Tân Dương ngồi bên cạnh Liên Giang Hà, với tính tình nóng nảy của hắn thì nào gặp qua loại người kiêu ngạo thế kia? Hắn vỗ bàn muốn đứng lên, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Vương Tử Quân đã lắc đầu.
- Người có hại chính là anh.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ trong miệng Vương Tử Quân, hắn ném một phần báo chí đến trước mặt Tránh Ngôn rồi dùng giọng khinh miệt nói:
- Bút danh Tránh Ngôn(Lời can gián) của anh là rất hay, nhưng dùng cho anh lại đáng xấu hổ cho hai chữ này.
Tránh Ngôn nhìn tên cán bộ thanh niên còn nhỏ tuổi hơn mình, hắn từ trực giác thấy được trên người đối phương có khí thế làm cho chính mình sinh ra sợ hãi. Loại cảm giác này rất khó hiểu, làm hắn xinh ra xúc động muốn cố gắng đánh vỡ sự sợ hãi này.
- Anh có tư cách gì để bình phán công tác của tôi? Tôi nói cho anh biết, các anh nên nhớ kỹ, giam phóng viên lại thì các anh sẽ không trốn thoát, pháp luật sẽ không để cho các anh tùy ý thích làm gì thì làm.
Tránh Ngôn dùng một tay chỉ vào mặt Vương Tử Quân, vẻ mặt rất khó coi, hắn cảm thấy trong lòng của mình chợt sinh ra cảm giác vui vẻ thoải mái.
- Nói rất hay, pháp luật sẽ không cho bất kỳ ai thích làm gì thì làm. Chúng tôi phá án theo lẽ công bằng, tuân thủ pháp luật, nhưng pháp luật cũng không phải để trói buộc chúng tôi, nó cũng không dễ tha thứ cho một người làm xằng làm bậy như anh, anh nói xem có đúng không, phóng viên Tránh Ngôn?
Vương Tử Quân nói rồi đứng lên đi đến trước mặt Tránh Ngôn, lại dùng giọng gây sự nói:
- Kỹ thuật ghép hình của anh cũng không tệ, tuy vị nữ cảnh sát của chúng tôi có công phu quyền cước khá cao, nhưng còn chưa đến mức như thế này. Anh dựa vào kỹ thuật cắt ghép ảnh mà viết bài bừa bãi, vu hãm nhân viên nhà nước, anh nên biết nó có hậu quả gì.
Gương mặt cười lạnh lùng của Tránh Ngôn đã trở nên vô cùng trắng bệch, hắn nhìn tấm hình từng làm cho mình đắc ý, lại nhìn sang gương mặt của tên thanh niên kia, một cảm giác không rét mà run chợt bùng lên trong tận đáy lòng.
- Anh...Anh...
Vương Tử Quân nổi giận, hắn cố gắng diễn kịch, cố gắng làm cho mình thất thố đến cực hạn, làm cho người ta cảm thấy mình đang phát ra ý nghĩ chân tình, cực kỳ chân thật đáng tin.
Vương Tử Quân vỗ bàn thẩm vấn rồi dùng giọng giận dữ nói:
- Anh còn không biết xấu hổ mà nói về đạo đức nghề nghiệp? Các anh đưa tin không phải chú trọng vào phương diện chân thật toàn diện và khách quan sao? Được rồi, tôi hỏi anh, anh giải thích sao về tấm ảnh ghép này? Cái này gọi là khách quan sao? Cái này gọi là phù hợp với nguyên tắc đưa tin đúng đắn sao? Làm một phóng viên, có bản lĩnh không đi theo đường chính đạo, lại làm một bản tin vu hãm lực lượng cảnh sát, nói dối thay cho phần tử tội phạm, bẻ cong sự thật, tạo nên thương tổn về tinh thần và thể xác cho cán bộ chính quyền. Chúng tôi đã quyết định điều tra, sẽ phơi bày chân tướng ra khắp thiên hạ, sẽ cho anh biết đưa tin bất công và không gánh chịu trách nhiệm sẽ lãnh lấy hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Vương Tử Quân kết hợp với Liên Giang Hà và Trương Tân Dương tạo nên một bầu không khí cực kỳ nghiêm trọng, giọng nói của hắn cực kỳ có lực, lại chém đinh chặt sắt. Sự thật chứng minh những lời nói mà hắn đã châm chước sẵn nhận được hiệu quả không thể nào tốt hơn, phóng viên Hoàng Hiểu Huy với bút danh Tránh Ngôn đã bị vẻ xúc động phẫn nộ của Vương Tử Quân làm cho á khẩu không thể nói nên lời, trong lòng cũng chột dạ. Lời nói của Vương Tử Quân không chê vào đâu được, mà hậu quả của nó hoàn toàn có thể phát sinh.
Hoàng Hiểu Huy là một phóng viên của báo pháp chế, tất nhiên hắn là một kẻ thông minh, hắn biết rõ mình tốt nhất là nên chịu thua Vương Tử Quân, nhưng mặt mũi, lòng tự trọng và lợi ích kinh tế lại làm hắn trầm mặc, hắn không cam lòng tuyên bố mình thất thủ.