Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2393

Khi đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Tề Quốc Giáp đã dự đoán phản ứng của Vương Tử Quân, trong đó nhiều nhất là Vương Tử Quân sẽ nổi trận lôi đình. Hắn có cực kỳ nhiều thủ đoạn để ứng phó với điều này, thế nhưng lúc này khi thấy Vương Tử Quân mỉm cười, hắn lại cảm thấy trái tim treo lên cao.

Sau khi trầm ngâm giây lát thì Tề Quốc Giáp bày ra gương mặt kiểm điểm nói: - Chủ tịch Vương, tôi có chuyện cần làm kiểm điểm với ngài.

- Chuyện gì, anh cứ từ từ nói. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngum, gương mặt cực kỳ thản nhiên.

- Chủ tịch, là thế này, trước đó vài ngày tôi có liên lạc bàn bạc với lãnh đạo thượng cấp, khi đó lãnh đạo thượng cấp nói rằng con đường đi qua thành phố Thanh Chuyên thì có thành phẩm khá cao, nếu như đi vòng qua thành phố Linh Long ở phía tây, như vậy thì có thể...Có thể tiết kiệm được không ít chi phí, khi đó tôi cũng rất quan tâm, thế nhưng không ngờ bọn họ không nói thêm điều gì mà kết quả thì...

Tuy Tề Quốc Giáp biết mình nói gì thì Vương Tử Quân cũng không tin, thế nhưng hắn rất sợ hãi Vương Tử Quân, thế nên hắn cố gắng để biến mình thành một người vô tội.

Tề Quốc Giáp cảm thấy đứng trước mặt Vương Tử Quân, nếu cho mình cơ hội lựa chọn, hắn vẫn lựa chọn như vậy. Thế nhưng lúc này hắn không thể không thừa nhận bây giờ là quá mức khó chịu.

Nếu có thể nhanh chóng kết thúc là được.

Tề Quốc Giáp nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, căn cứ vào biểu hiện của Vương Tử Quân để tìm ra phản ứng có lợi nhất cho mình, thế nhưng hắn lại phải thất vọng, vẻ mặt Vương Tử Quân căn bản không có chút vui buồn hờn giận gì cả.

Vương Tử Quân không nói lời nào làm cho Tề Quốc Giáp cũng không dám lên tiếng. Bầu không khí trong phòng cực kỳ đè nén, từng giọt mồ hôi chậm rãi đổ ra trên người Tề Quốc Giáp, làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

Một phút sau Vương Tử Quân mới nói: - Có thể liên hệ với thượng cấp để sửa lại phương án này không?

- Chủ tịch Vương, tôi đã hiệp thương với bọn họ, thế nhưng lãnh đạo thượng cấp nói phương án này đẫ được thông qua trong hội nghị của bộ giao thông vận tải, muốn thay đổi cũng không dễ dàng. Hơn nữa ngân sách dành cho hạng mục đường cao tốc này sẽ được giải ngân trong quý này, nếu như chúng ta kéo dài, chỉ sợ sẽ phải chờ thêm một thời gian nữa. Tề Quốc Giáp đã suy nghĩ kỹ lý do cho mình, hắn cảm thấy thả lỏng hơn một chút.

Vương Tử Quân chỉ vào bản đồ cách đó không xa nói: - Anh vẽ ra cho tôi xem lộ tuyến được sửa lại là thế nào.

Tề Quốc Giáp là một giám đốc sở giao thông cực kỳ hợp cách, sau khi Vương Tử Quân phân phó thì nhanh chóng dùng tay vẽ một tuyến đường trên bản đồ, lại báo cáo: - Chủ tịch Vương, con đường được sửa chữa sẽ đi về hướng này.

- À, đại bộ phận đi qua tỉnh Mật Đông, căn bản là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, đều là đất đai của mình, ở đâu cũng là như vậy. Vương Tử Quân vẽ lại con đường mà Tề Quốc Giáp đã vẽ ra, hắn trầm giọng nói.

Tề Quốc Giáp cũng không ngờ mình có thể thoải mái vượt qua cửa ải của Vương Tử Quân như vậy. Hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân đã ngồi lên chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc, cảm thấy sự việc tuyệt đối không đơn giản như vậy, nếu Vương Tử Quân không nhìn ra sự việc có vấn đề, hắn căn bản là không tin điều này.

Sau khi trầm ngâm giây lát thì Tề Quốc Giáp dùng giọng thăm dò nói: - Chủ tịch, con đường này đã được thành phố Thanh Chuyên bỏ ra nhiều công sức, thế nhưng bây giờ tình huống lại đổi khác, tôi chỉ sợ phía thành phố Thanh Chuyên sẽ có phản ứng.

- Cục bộ phục tùng đại cục, tôi tin tưởng các đồng chí thành phố Thanh Chuyên sẽ có giác ngộ này. Vương Tử Quân khoát tay áo rồi cười nói: - Thế nhưng chúng ta cũng không nên làm cho các đồng chí thành thật của mình có hại. Thế này đi, sở giao thông các anh ra mặt xây dựng một con đường dài hơn hai mươi kilomet từ nội thành Thanh Chuyên gắn liền với đường cao tốc.

Vương Tử Quân nói làm cho Tề Quốc Giáp cực kỳ thoải mái, nếu như Vương Tử Quân không nổi giận, đừng nói là con đường dài hơn hai mươi kilomet, dù là cả trăm kilomet thì bọn họ cũng không quá quan tâm. Dù sao thì tiền bỏ ra cũng không phải từ trong túi của Tề Quốc Giáp.

- Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chứng thực điều này. Tề Quốc Giáp không cần suy xét mà trầm giọng đảm bảo với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân gật đầu không nói thêm điều gì, lúc này Tề Quốc Giáp rất muốn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không thể không dùng giọng cẩn thận báo cáo về công tác xây dựng con đường thời gian tới cho Vương Tử Quân.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì Tề Quốc Giáp cảm thấy toàn thân thoải mái. Tuy hắn biết sự việc không đơn giản vượt qua kiểm tra như vậy, thế nhưng dù thế nào thì hắn cũng đã qua được cửa ải lần này.

Sau khi đi xuống lầu thì Tề Quốc Giáp nhanh chóng đi vào trong xe của mình. Lái xe nhìn đến với ý hỏi, Tề Quốc Giáp phất tay, lái xe đi theo Tề Quốc Giáp nhiều năm, hắn biết rõ quy củ, thế là nhanh chóng chạy ra khỏi khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Xe đi vào dòng xe trên đường thì Tề Quốc Giáp giống như cá về nước, hắn cầm lấy điện thoại, do dự giây lát rồi bấm một dãy số. Tuy hắn chỉ chờ vài giây, thế nhưng lại cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu.

- Quốc Giáp, có chuyện gì không? Cố Tắc Viêm ở đầu dây bên kia nở nụ cười nói.

- Chủ tịch Cố, tôi đã tiến hành báo cáo với chủ tịch Vương, chủ tịch Vương không nói gì cả, chỉ là yêu cầu sở giao thông chúng tôi giúp thành phố Thanh Chuyên xây dựng con đường nối nội thành với đường cao tốc. Tề Quốc Giáp nói không quá nhỏ, giọng điệu cực kỳ kích động.

Cố Tắc Viêm cười ha hả, hắn nói với Tề Quốc Giáp: - Trưởng phòng Quốc Giáp, anh đúng là, đã lo lắng quá nhiều rồi, chỉ cần anh là người công tâm, như vậy dù là ai cũng không làm gì được anh.

- Chủ tịch Cố nói đúng, tôi thật sự là lo lắng quá nhiều, những ngày qua thật sự là... Tề Quốc Giáp cố gắng tìm từ để miêu tả trạng thái của mình những ngày qua, thế nhưng lại không tìm ra từ ngữ nào phù hợp.

- Buồn lo vô cớ, tôi cho đến bây giờ cũng không đề xướng những lo lắng không có nguyên nhân như vậy. Hơn nữa chuyện này có được sự giúp đỡ của bí thư Sầm. Cố Tắc Viêm nói đến bí thư Sầm thì tiếp tục lên tiêng: - Thật ra phê bình anh vài câu cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.

Tề Quốc Giáp chợt sững sờ, hắn vô tình không hiểu được chỉ thị mâu thuẫn của Cố Tắc Viêm. Tuy hắn có chút không thoải mái với Cố Tắc Viêm, thế nhưng người ta nắm chặt cán dao trong tay, hắn căn bản không dám có chút bất mãn nào.

- Anh Tề, lát nữa tôi sẽ đi đến báo cáo công tác với bí thư, anh cứ bận rộn đi, khi nào rảnh tôi mời anh uống trà. Cố Tắc Viêm nói xong thì cũng không lập tức cúp điện thoại mà lầm bầm một câu: - Lấy đại cục làm trọng, hừ hừ.

Cố Tắc Viêm cúp điện thoại thì hai hàng chân mày của Tề Quốc Giáp chợt nhíu lại. Hắn suy tư về cuộc điện thoại với Cố Tắc Viêm, thế nhưng cuối cùng lại chuyển sang câu nói cuối cùng của Cố Tắc Viêm.

Lấy đại cục làm trọng, Cố Tắc Viêm còn hừ lạnh, rõ ràng không phải là hướng về mình. Người bị Cố Tắc Viêm hừ lạnh như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, vừa nghĩ như vậy thì Tề Quốc Giáp không khỏi biết ai là người bị Cố Tắc Viêm nói đến.

Tề Quốc Giáp hiểu rõ chuyện giữa chủ tịch Vương và Tề Quốc Giáp, nếu như có thể thì hắn không muốn lẫn lộn vào chuyện này, thế nhưng đời người là như vậy, có nhiều chuyện mình không thể tự làm chủ được.

Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, một cảm giác vô lực bùng lên trong lòng Tề Quốc Giáp, hắn khẽ dựa lưng lên ghế. Khi hắn đang cảm thấy có chút hối hận thì điện thoại vang lên.

Tề Quốc Giáp nhìn thoáng qua điện thoại, hắn do dự giây lát rồi nghe máy, bên trong có người cười nói: - Giám đốc Tề, anh là người bận rộn, thế nhưng đã lâu rồi anh em chúng ta còn chưa trò chuyện với nhau, anh xem hôm nay có cho tôi cơ hội hay không, hay bên nghỉ ngơi trò chuyện một chút.

Tề Quốc Giáp nghe âm thanh này vang lên bên tai thì đầu tiên muốn từ chối, nhưng sau khi lời lên đến miệng lại biến thành hai chữ: - Tốt quá.

Tề Quốc Giáp đặt điện thoại xuống mà không khỏi thở dài một hơi.
Bình Luận (0)
Comment