Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2404

Khi xe dừng lại bên ngoài biệt thự thì đã hơn chín giờ tối. Mặc dù mỗi ngày Vương Tử Quân đều luôn muốn về nhà sớm một chút, thế nhưng căn bản là có quá nhiều chuyện, thế cho nên không thể nào thoát thân được.

- Tử Quân, vừa rồi bố có gọi điện thoại đến, nói là khi nào anh về thì gọi điện thoại trả lời. Khi Vương Tử Quân vừa mới buông cặp văn kiện trong tay xuống, Mạc Tiểu Bắc đã khẽ đi đến nói.

Tuy vẻ mặt Mạc Tiểu Bắc vẫn như thường, thế nhưng Vương Tử Quân lại thấy nàng có chút lo lắng. Vẻ mặt này của Mạc Tiểu Bắc làm cho Vương Tử Quân cảm thấy không đành lòng, hắn không muốn mang chuyện công tác về nhà, cũng không muốn để cho Mạc Tiểu Bắc phải lo lắng vì mình.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt điều tra của Mạc Tiểu Bắc, hắn không khỏi cười ôm lấy nàng rồi nói: - Không có chuyện gì cả.

Mạc Tiểu Bắc những ngày qua tuy đã thích ứng với công tác làm phó giám đốc thư viện, thế nhưng cũng không phải là người bế tắc tin tức. Rất nhiều chuyện nàng thông qua con đường tin tức riêng của mình mà biết được khá rõ ràng.

- Anh không nên quá miễn cưỡng chính mình, nếu cảm thấy quá mệt mỏi thì chúng ta cứ mặc kệ, hưởng thụ cuộc sống của mình là được. Mạc Tiểu Bắc cắn môi rồi nói với Vương Tử Quân.

Trong nhà này Mạc Tiểu Bắc rất ít khi phát biểu ý kiến của mình, thế nhưng mỗi lần lên tiếng đều làm cho Vương Tử Quân không thể coi thường. Sau khi nghe xong lời nói của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân biết rõ đây không phải là câu nói tùy tiện của nàng, là ý nghĩ thật sự của vợ mình.

Không cần miễn cưỡng chính mình, Vương Tử Quân suy nghĩ về sáu chữ này, sau đó hắn ôm nàng vào lòng rồi nói: - Yên tâm đi, anh không sao.

Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, sau đó cũng không lên tiếng.

Vương Tử Quân biết rõ Mạc Tiểu Bắc không hài lòng với câu trả lời của mình, thế là hắn vội vàng cười nói: - Được rồi, đừng như vậy nữa, nếu thật sự không làm được, anh sẽ lui ra. Vợ của anh là người có tiền, sau này coi như anh là người không làm gì ăn cơm chùa.

- Muốn ăn cơm chùa thì đi mà tìm Hồng Cẩm, chị ấy có cơm chùa cho anh ăn. Mạc Tiểu Bắc không biết vì sao lại hờn dỗi nói ra một câu như vậy rồi quay đầu bỏ đi.

Vương Tử Quân hiểu tâm tình của Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn không tiện mở miệng an ủi. Lúc này nếu hắn nói trái nói phải thì cũng không sợ, chỉ là có chút chột dạ.

Mạc Tiểu Bắc là người cực kỳ thông minh, sao nàng không cảm giác được sự tồn tại của Tần Hồng Cẩm? vương tử quân luôn cẩn thận nắm giữ phần nhân tình này, cũng không muốn làm tổn thương Mạc Tiểu Bắc, cũng không muốn làm tổn thương Tần Hồng Cẩm, thực tế thì chút cân đối ấy cũng khó thể đảm bảo được.

- Bố gọi điện thoại cho con có chuyện gì không? Vương Tử Quân tranh thủ chuyển chủ đề.

Mạc Tiểu Bắc là người căn bản thông minh không kém Vương Tử Quân, vì vậy khi nhìn gương mặt bối rối của chồng, nàng cũng không muốn dây dưa chuyện này, cho hắn đầy đủ thể diện: - Cũng không có gì, thế nhưng nó có liên quan đến tỉnh Mật Đông.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cất bước định đi lên lầu, thế nhưng mới đi được hai bước thì dừng lại hỏi: - Tiểu Bảo Nhi đâu rồi? Nó đi ngủ rồi à?

- Vừa mới đi ngủ, anh cũng nên cho nó ngủ một giấc thoải mái, hôm nay đã bận rộn một ngày rồi. Mạc Tiểu Bắc nói rồi tiếp tục mở miệng: - Anh uống trà hay cà phê?

Vương Tử Quân thích dùng trà, thế nhưng hôm nay lại có chút do dự: - Anh và em uống chút cà phê cũng được.

Vương Tử Quân đi vào trong phòng làm việc của mình, hắn cũng không lập tức gọi điện thoại cho bố mình mà rơi vào suy tư. Khi công tác thì Vương Quang Vinh luôn là người tuân thủ kỷ luật, bình thường gọi điện thoại chủ yếu nói về chuyện gia đình, những tình huống đặc biệt yêu cầu mình gọi điện thoại trả lời như thế này là rất ít khi xảy ra.

Tuy Vương Tử Quân còn chưa gọi điện thoại đi, thế nhưng hắn đã hiểu vì sao bố lại gọi điện thoại cho mình. Hắn cầm điện thoại lên, bấm một dãy số quen thuộc, chỉ sau hai tiếng chuông thì có người bắt máy.

Sau khi nghe được giọng nói của con trai thì giọng điệu của Triệu Tuyết Hoa có chút kích động: - Tử Quân, con đang bận rộn gì vậy? Tiểu Bảo Nhi đâu?

Vương Tử Quân nghe được những lời này của mẹ thì có chút áy náy, giống như đã lâu rồi hắn chưa đặc biệt gọi điện thoại cho mẹ. Hắn tranh thủ thời gian nói: - Mẹ, con vẫn khỏe, Tiểu Bảo Nhi hôm nay chơi đùa mệt mỏi nên đi ngủ rồi, mẹ đang làm gì đấy?

- Mẹ còn làm gì nữa, mẹ là người đã về hưu, nhiều nhất là chỉ đi nhảy rồi đánh cầu lông mà thôi. Triệu Tuyết Hoa căn bản không biết rõ chuyện Vương Quang Vinh yêu cầu Vương Tử Quân gọi điện thoại lại, thế là liên tục nhắc đến cháu nội Tiểu Bảo Nhi, giọng điệu rất vui vẻ.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Mẹ, bây giờ cuộc sống của con người quá thoải mái tốt đẹp nhưng sức khỏe lại giảm xuống, mẹ nên tăng cường tập luyện, đánh cầu lông hoặc là khiêu vũ cũng rất tốt.

- Đúng vậy, bây giờ mẹ còn là đội trưởng nữa đấy nhé. À, đúng rồi, chúng tôi còn định tổ chức một hoạt động diễn xuất, đến khi đó nếu con có thời gian thì đưa Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đến xem. Triệu Tuyết Hoa nói đến Tiểu Bảo Nhi thì lại tiếp tục lên tiếng: - Mẹ nghe nói hai ngày qua Tiểu Bảo Nhi ra ngoại thành làm nông thì phải?

- Không phải làm nông, là nhà trường tổ chức đi cắm trại dã ngoại, rất tốt. Vương Tử Quân biết rõ mẹ là một người cực kỳ quan tâm đến Tiểu Bảo Nhi, thế là không khỏi vội vàng giải thích.

- Ôi, con xem cháu của mẹ chỉ có cánh tay nhỏ nhắn như vậy, có thể chịu được việc nhà nông không? Con là chủ tịch tỉnh, chút việc nhỏ đó của con mà không giải quyết được sao? Con nên chịu khó liên hệ với giáo viên của nhà trường là được. Triệu Tuyết Hoa vừa nghe thấy vậy đã tỏ ra không vui.

Vương Tử Quân nghe lời phàn nàn của mẹ mà không khỏi buồn cười. Trong mắt Vương Tử Quân thì con trai của mình cũng không phải là cánh tay nhỏ nhắn như lời của mẹ, thế nhưng hắn cũng không muốn làm phật ý mẹ, thế nên chỉ mỉm cười đồng ý. Sau một lúc buôn chuyện thì Vương Tử Quân mới hỏi: - Bố con đâu rồi?

- Bố của con đang xem văn kiện trong phòng, chờ chút, mẹ đi gọi ông ấy. Triệu Tuyết Hoa nói rồi buông điện thoại.

Ngay sau đó trong điện thoại vang lên giọng nói trầm ổn của Vương Quang Vinh: - Tử Quân sao?

- Vâng, là con. Công tác căn bản là không thể nào làm hết được, ngài về nhà cũng nên dành chút thời gian trò chuyện và xem tivi với mẹ. Vương Tử Quân biết rõ bố mình ở trước mặt người ngoài thì luôn bày ra bộ dạng tinh thần sáng láng cực kỳ phấn chấn, thế nhưng năm tháng cũng không bỏ qua cho người nào, lúc này Vương Quang Vinh đã hơn sáu mươi, căn bản là không còn như năm xưa.

- Được rồi, tôi biết rồi. Vương Quang Vinh có chút qua loa cho xong với lời khuyên bảo của Vương Tử Quân. Khi con người đến một độ tuổi nhất định thì luôn có một số việc đặc biệt cố chấp.

Vương Tử Quân cảm thấy bố mình không vui, thế nên nhanh chóng thu những sự quan tâm này lại. Hắn cười hàn huyên hai câu với Vương Quang Vinh, sau đó chợt nghe Vương Quang Vinh nói: - Tử Quân, Mật Đông có chuyện gì xảy ra vậy?
Bình Luận (0)
Comment