Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2425

- Năm xưa tôi công tác dưới địa phương, khi đó nhà máy rượu vừa đưa vào sản xuất một loại rượu mẻ đầu tiên, chỗ chúng tôi gọi là rượu Hạt Giống. Đã hơn hai chục năm trôi qua, loại rượu này tuy không đáng tiền nhưng cũng không còn nhiều. Trương Tề Bảo khẽ cười nói.

- Thư ký trưởng Trương, ngài quá khách khí rồi, chỉ cần ngài mở miệng thì tôi sẽ chạy gãy chân, chủ yếu là tôi thấy hy vọng không lớn thế nên không muốn mọi người mệt mỏi, đơn giản là đi quá nhiều nơi. Phùng Tiểu Cường lên tiếng rồi dùng giọng không che giấu nói: - Thư ký trưởng, tôi tin tưởng anh cũng biết tình hình của những tỉnh khác, thậm chí có thể nói anh căn bản còn biết nhiều hơn cả tôi. Vì sao những nơi khác đều là lãnh đạo của bộ chúng tôi đi tháp tùng, thế nhưng đến tỉnh Mật Đông lại chỉ còn lại một mình tiểu nhân vật như tôi?

- Cục trưởng Phùng, anh cũng không phải là tiểu nhân vật, trong mắt tôi thì anh vẫn là lãnh đạo thượng cấp. Trương Tề Bảo nhìn Phùng Tiểu Cường rồi mỉm cười nói.

- Thư ký trưởng, nói ra thì ngài mới là lãnh đạo của tôi, ngài lãnh đạo cả một văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, tôi thì tính là lãnh đạo gì được? Phùng Tiểu Cường cố gắng khiêm tốn thế nhưng lại rất hưởng thụ, xem ra đám cán bộ ở tỉnh Mật Đông này rất dễ làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Phùng Tiểu Cường cũng không quên dùng giọng thành thật nói: - Tại sao lại là một tiểu nhân vật như tôi dẫn đội ngũ khảo sát đến Mật Đông? Không phải lãnh đạo của tôi thấy Mật Đông không có cơ hội quá lớn, không muốn lãng phí thời gian khảo sát sao?

Trương Tề Bảo khẽ gật đầu, hắn là người công tác lâu năm ở Mật Đông, hắn hiểu rõ tình huống của Mật Đông như trong lòng bàn tay. Sự thật giống như lời nói của Phùng Tiểu Cường, tuy Mật Đông có tình huống khá tốt, thế nhưng nếu so với một tỉnh nông nghiệp như Tây Tường thì căn bản vẫn còn kém xa.

- Cục trưởng Phùng, dù thế nào thì chúng tôi vẫn theo chỉ thị của chủ tịch Vương, dù chỉ là một phần trăm hy vọng cũng phải cố gắng.

Hai người Trương Tề Bảo và Phùng Tiểu Cường trò chuyện với nhau một lát thì lại phát hiện hai người năm xưa học đại học cùng trường, thế là mối quan hệ thêm tăng tiến. Khi hai người đang trò chuyện vui sướng, đột nhiên nhân viên phiên dịch trong đoàn khảo sát của công ty LiSang đi đến nói: - Cục trưởng Phùng, thư ký trưởng Trương, Pierce tiên sinh muốn đi xuống xem xét một chút.

Phùng Tiểu Cường và Trương Tề Bảo đưa mắt nhìn nhau, Phùng Tiểu Cường khẽ hỏi Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng, anh xem nên làm sao bây giờ?

- Chúng ta đã cùng đi với nhau, nếu người ta có yêu cầu, như vậy thì toàn lực phối hợp. Trương Tề Bảo do dự giây lát rồi trầm giọng nói với Phùng Tiểu Cường.

Lúc này thời tiết đã vào giữa tháng mười, có hơi mát lạnh. Phùng Tiểu Cường đi xuống xe mà không khỏi rùng mình, thế là không khỏi nhìn về phía đoàn khảo sát của Pierce tiên sinh, thấy bọn họ luôn tỏ ra ung dung.

Xem ra sau này mình nên chú ý rèn luyện sức khỏe một chút.

Lúc đầu Phùng Tiểu Cường còn có chút kỳ quái vì biểu hiện của nhóm người Pierce tiên sinh, thế nhưng khi thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chạy về phía một dòng sông cách đó không xa, hắn chợt hiểu là có chuyện gì xảy ra, thế là cười nói: - Thư ký trưởng, những người này đúng là nói bừa, rõ ràng là không nín được mà lại mở miệng nói rằng xuống khảo sát một chút.

Trương Tề Bảo nghe thấy vậy cũng có chút buồn cười.

Khi hai người Trương Tề Bảo và Phùng Tiểu Cường đang nói đùa với nhau, người đàn ông phía bên kia chạy đến dòng sông và chạy về phía bên này, sau đó khẽ vẫy vẫy tay với người phụ nữ bên cạnh Pierce tiên sinh.

Người phụ nữ kia đang nói cười vui vẻ với Pierce tiên sinh, hai bên giống như khá hợp nhau, đã cười đến mức lăn lộn. Khi thấy người đàn ông kia gọi mình thì không khỏi có chút sững sốt, thế là nhanh chóng đi tới.

Phùng Tiểu Cường thấy động tác của hai người kia, gương mặt có chút căng thẳng, thế nhưng ánh mắt của hắn làm cho Trương Tề Bảo thầm nghĩ, người này có lẽ lại đang muốn cười.

Trương Tề Bảo khẽ gật đầu với Phùng Tiểu Cường, cũng không lên tiếng, thế nhưng gương mặt có vài phần nghi hoặc.

Người phụ nữ kia đi ra căn bản hơi lâu, năm phút sau mới quay lại xe. Người phụ nữ kia đi lên xe với gương mặt sáng lạn, điều này làm cho người ta cảm thấy rất quyến rũ.

Tuy Phùng Tiểu Cường có quan điểm thẩm mỹ khác biệt, thế nhưng nhìn cảnh tượng hiện tại không khỏi sinh ra một ý nghĩ, đó là không phải sau khi xử lý nổi buồn xong thì hai người kia có làm gì đó sao?

- Anh Phùng, chúng ta còn cách xa địa điểm khảo sát nữa không? Pierce tiên sinh nãy giờ không mở miệng, lúc này đột nhiên đi đến bên cạnh Phùng Tiểu Cường rồi hỏi.

Phùng Tiểu Cường có chút sững sốt, sau đó hắn nói: - Còn cách năm mươi kilomet, chúng ta đi một giờ nữa là có thể đến địa điểm nghỉ ngơi.

- Tốt quá. Pierce khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì.

Xe lại tiếp tục chạy đi, thế nhưng đám người Pierce tiên sinh bên kia vốn nhắm mắt dưỡng thần lại có vài phần vui sướng. Chẳng qua đám người nay chỉ giới hạn trò chuyện với nhau, hơn nữa là nói rất nhanh.

Tuy có phiên dịch ở bên cạnh nhưng người ta không phải nói với mình, Phùng Tiểu Cường cũng không hỏi xem người ta đang nói cái gì.

Một giờ sau đoàn khảo sát đến thành phố Tử Quang, sau khi đi đến thành phố Tử Quang thì đoàn người cũng không nghỉ ngơi như trước, Pierce yêu cầu nhanh chóng đi đến địa phương được sắp xếp để khảo sát. Phùng Tiểu Cường đã sớm biết được sự chuyên nghiệp của nhóm người Pierce, thế nên đành phải làm theo.

Nhưng trong quá trình khảo sát thì Phùng Tiểu Cường sinh ra cảm giác cổ quái, hắn cũng có tham gia vài lần khảo sát trước đó, thế nhưng khi đó vì hắn không phải là lãnh đạo chủ yếu nên cũng không quan tâm. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy đoàn khảo sát của đám người nước ngoài bỏ ra nhiều thời gian hơn.

Ví dụ như trước đó đám người này chỉ mất nửa giờ xem xét, bây giờ lại bỏ ra hơn một giờ.

Tuy bên người Phùng Tiểu Cường còn có Trương Tề Bảo, căn bản không quá buồn, thế nhưng biểu hiện kỳ quái của đám người Pierce tiên sinh làm cho hắn có chút bất ngờ. Nhưng cuối cùng hắn quy kết nguyên nhân cho phương diện người ta sắp đi, thế nên xem xét lâu một chút cũng là bình thường.

- Thư ký trưởng Trương, rất ít khi thấy được dòng sông trong xanh như vậy, xem ra chủ tịch Vương các anh ra tay rất mạnh. Phùng Tiểu Cường đứng bên một bờ sông nhỏ nhìn dòng nước trong xanh bên dưới, thế là không nhịn được phải cảm khái.

Trương Tề Bảo gật đầu nói: - Mật Đông muốn được chấn hưng thì căn bản phải có một tác phong cứng ngắc, phải có can đảm và tích cực xử lý các vấn đề tồn đọng, chủ tịch Vương vì muốn làm cho phương diện phát triển kinh tế và môi trường được cân đối mà bỏ ra nhiều công sức. Nói thật thì tôi rất tình nguyện đi theo chủ tịch Vương chấn hưng Mật Đông.

Hai người trò chuyện với nhau rồi đều nở nụ cười.

Có sự đồng hành của Trương Tề Bảo thì Phùng Tiểu Cường cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, khi mặt trời buông xuống cũng chính là lúc chấm dứt một ngày khảo sát, Pierce chợt đi đến trước mặt Phùng Tiểu Cường.

- Pierce tiên sinh, chúng ta bây giờ về khách sạn nghỉ ngơi một chút rồi dùng cơm, anh thấy thế nào? Phùng Tiểu Cường nhìn Pierce rồi khẽ đề nghị.

- Phùng tiên sinh, tôi cảm thấy cũng không cần nghỉ ngơi, tôi hy vọng có thể bàn điều kiện đầu tư, sau đó mới dùng cơm. Pierce mặc dù nói tiếng Trung có vài phần đông cứng, thế nhưng vẫn nói được một câu.

Phùng Tiểu Cường chợt sững sờ, căn bản khó thể tin đây là sự thật.
Bình Luận (0)
Comment