Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2534

Trương Tề Bảo căn bản biết rõ ràng tính tình của Hà Kiến Chương, biết chủ tịch Hà là một người cứng nhắc, rất ít khi khích lệ người khác, chính mình hôm nay làm được gì mà lại được chủ tịch Hà khích lệ như vậy? Chẳng lẽ hôm nay chủ tịch Hà có chuyện gì vui sao? Nhưng Triệu Hiểu Bạch nói khi chủ tịch Hà đến tìm gặp chủ tịch Vương thì vẻ mặt rất nghiêm túc cơ mà?

Trong lòng sinh ra nhiều phỏng đoán, nhưng lúc này Trương Tề Bảo không cần lo lắng thêm. Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng thì hắn cũng đi theo. Một gian phòng quen thuộc, thế nhưng hôm nay hắn lại sinh ra cảm giác có chút gò bó.

- Chủ tịch Vương, mời ngài dùng trà. Trương Tề Bảo do dự một chút, hắn nâng bình trà lên châm nước cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không muốn uống nước, thế nhưng khi nhìn gương mặt của Trương Tề Bảo, hắn cũng không muốn ảnh hưởng đến ý tốt của đối phương, thế nên đành uống một ngụm.

- Chủ tịch, hôm nay không có hội nghị gì phải không? Trương Tề Bảo tuy dã hạ quyết tâm thế nhưng áp lực của nó là rất lớn, hắn căn bản không biết mình nên mở miệng như thế nào.

Vương Tử Quân nhìn biểu hiện không bình thường của Trương Tề Bảo, hắn cười cười nói: - Có hội nghị hay không thì không phải là do thư ký trưởng anh quyết định sao? Nếu như tôi quên thì anh nhắc nhở cho tôi nhớ là được.

Vương Tử Quân nói làm cho khóe miệng của Trương Tề Bảo có chút run rẩy, gương mặt hắn cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc.

- Thư ký trưởng, có gì anh cứ nói, ấp a ấp úng như vậy cũng không phải là tính cách của anh. Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo rồi cười nói.

Trương Tề Bảo cắn răng rồi đưa lá thư cho Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, đây là một lá thư mà văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nhận được hôm nay, mời ngài nhìn qua.

Vương Tử Quân mở lá thư ra, hắn nhìn thoáng qua tấm ảnh rồi cười nói: - Anh muốn tôi xem tấm ảnh này sao?

- Chủ tịch, tấm hình này được gửi đến chỗ của tôi, như vậy các vị lãnh đạo tỉnh ủy khác cũng nhận được... Trương Tề Bảo nói đến đây thì có chút lắp bắp: - Chủ tịch, tôi cảm thấy có người cố ý cho ra hành vi này, chúng ta nên làm thế nào đây...

Trương Tề Bảo định nói muốn làm sáng tỏ sự việc, thế nhưng lời đến bên miệng lại được nuốt xuống bụng. Nếu như mình nói làm sáng tỏ sự việc, chủ tịch Vương có nghĩ mình đang chọc giận hay không? Tuy chủ tịch Vương là người quyền cao chức trọng, thế nhưng cũng là lãnh đạo trẻ tuổi, hơn nữa vóc người phong lưu phóng khoáng, nhiều người mến mộ là chuyện quá bình thường.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt biến đổi liên tục của Trương Tề Bảo, hắn vỗ vỗ vai của Trương Tề Bảo rồi nói: - Thư ký trưởng Tề Bảo, chuyện này vừa rồi chủ tịch Hà cũng có nói qua rồi, không cần gì phải ngạc nhiên, đúng là đúng mà sai sẽ là sai.

Trương Tề Bảo nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân mà yên tâm hơn vài phần, nhưng hắn cũng không hoàn toàn yên lòng. Dù sao thì chuyện này cũng bày ra quá rõ ràng, hắn thật sự có thể bình tĩnh như Vương Tử Quân được sao?

Khi Trương Tề Bảo rời đi thì Vương Tử Quân có chút âm trầm, hắn rất phẫn nộ với tấm ảnh đột nhiên xuất hiện này, tuy hắn không biết là ai làm ra, thế nhưng đối tượng chính là hắn.

Sau khi nhìn qua tấm ảnh mà Hà Kiến Chương đưa đến, Vương Tử Quân cười cười, lại tiếp tục xem xét văn kiện.

Vương Tử Quân ở bên này cực kỳ bình tĩnh, Sầm Vật Cương bên này lại không yên. Lúc này trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương có Khang Tắc Chính và trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh, hai người đều có bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.

- Bí thư Sầm, tôi cảm thấy những phương diện như thế này thì chúng ta phải có câu trả lời, nếu không thì tin đồn càng truyền rộng rãi hơn, ảnh hưởng không tốt với chủ tịch Vương. Uông Thanh Minh uống một hớp nước rồi trầm giọng nói.

Sầm Vật Cương không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Khang Tắc Chính. Lúc này Khang Tắc Chính trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm, chúng tôi đã điều tra chuyện này, thế nhưng căn bản là không thể biết được người phụ nữ trong tấm ảnh này là ai.

- Tôi cảm thấy chuyện này nên làm cho rõ ràng với chủ tịch Vương, nếu không cứ treo chuyện này lên cũng không hay. Khang Tắc Chính có chút do dự, sau đó hắn trầm giọng nói ra ý kiến của mình.

Khang Tắc Chính là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, ý kiến của hắn có độ nặng khá lớn. Sầm Vật Cương do dự giây lát rồi trầm giọng nói: - Cái này tôi sẽ xem xét.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Sầm Vật Cương có chút không vui, lão đang nghiên cứu vấn đề, lại có người gõ cửa, thư ký của mình đi đâu mất rồi?

Cửa phòng được mở ra, đi vào là phó bí thư Văn Thành Đồ. Văn Thành Đồ cười cười với Uông Thanh Minh và Khang Tắc Chính, sau đó trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, tôi có chuyện cần một mình nói với ngài.

- Có phải là vì tấm ảnh liên quan đến chủ tịch Vương hay không? Chúng ta cũng không cần phải bàn riêng. Sầm Vật Cương nhìn về phía Uông Thanh Minh và Khang Tắc Chính rồi nói: - Hai người bọn họ cũng đến tìm tôi vì chuyện này.

Văn Thành Đồ tuy sớm biết điều này nhưng gương mặt càng thêm nghiêm túc: - Bí thư Sầm, khi tôi nhận được tấm ảnh này thì vốn tưởng rằng nó là trò đùa, thế nhưng không ngờ tin tức lại truyền ra rộng như vậy, chúng ta cũng không thể không coi trọng được.

Văn Thành Đồ ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, hắn châm thuốc, lúc này cả gian phòng đầy khói.

Sầm Vật Cương nhìn Văn Thành Đồ hút thuốc, lão uống một hớp nước rồi nói: - Anh có ý kiến gì với chuyện này không?

- Bí thư Sầm, tôi cảm thấy chuyện này khá nặng nề, nếu bỏ qua sẽ làm cho tin đồn ngày càng rộng rãi, sẽ càng có nhiều vấn đề phát sinh. Không bằng chúng ta tổ chức một hội nghị dân chủ, ngài cảm thấy thế nào? Trong hội nghị này chúng ta sẽ nói rõ cho chủ tịch Vương, đỡ làm cho người ta nói lung tung. Văn Thành Đồ nios đến hội nghị dân chủ làm cho hai mắt của Sầm Vật Cương không khỏi híp lại. Tấm ảnh kia mang đến những tin đồn thất thiệt, không thể nói cho rõ ràng, thế nhưng nếu như Vương Tử Quân nói không rõ trong hội nghị dân chủ kia, hoặc là không thể mở miệng, như vậy hậu quả với Vương Tử Quân càng thêm bất lợi.

Sầm Vật Cương là thuyền trưởng trên chiến thuyền Mật Đông, nếu như vì chuyện này mà mang danh ngấm ngầm hại đối thủ của mình, như vậy sẽ không ra thể thống gì. Thật lòng thì Sầm Vật Cương cũng không muốn như vậy.

Khi Sầm Vật Cương có chút do dự, Khang Tắc Chính chợt nói: - Bí thư, nếu chúng ta vắt óc suy nghĩ chuyện này thì không bằng mở rộng cửa lòng để bàn bạc với chủ tịch Vương. Tôi căn bản tin tưởng nhân cách của chủ tịch Vương, theo lý mà nói thì không nên để xảy ra hiểu lầm, ngài thấy sao? Khang Tắc Chính nói lời dõng dạc, lời này rơi vào trong tai làm cho gương măt Văn Thành Đồ càng thêm nghiêm túc hơn. Hắn biết rõ đề nghị của mình nếu chỉ làm cho Sầm Vật Cương động tâm, như vậy lời nói của Khang Tắc Chính càng làm cho Sầm Vật Cương thêm quyết tâm.

- Vậy thì tổ chức hội nghị dân chủ. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Nếu là hội nghị dân chủ, cũng đừng nên quá nghiêm túc, nhóm thường ủy tỉnh ủy chúng ta có thể tùy ý mở miệng.
Bình Luận (0)
Comment