Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2548

Vương Tử Quân cười cười, hắn bắt tay với Trần Tường Cao, sau đó leo lên xe bỏ đi.

- Ôi, xem ra tôi đã suy nghĩ quá nhiều, vừa rồi nếu yêu cầu chủ tịch Vương ghi vài dòng lưu niệm khuyến khích, có lẽ chủ tịch Vương sẽ không từ chối. Trần Tường Cao nhìn xe chạy đi như bay mà không khỏi dùng giọng cảm khái nói với người phía sau.

Vị phó tổng giám đốc tập đoàn đứng sau lưng Trần Tường Cao lên tiếng: - Tổng giám đốc Trần, chủ tịch Vương đến kiểm tra xem xét công ty của chúng ta, đây là một tin tức tốt, tôi tin tưởng ngày mai sẽ được phát đi khắp tỉnh.

- À, điều này là nhất định rồi. Đúng rồi, Tiểu Lý, cậu liên lạc với người của đài truyền hình, nếu bọn họ cho ra bản tin gì nói về sự kiện chủ tịch Vương đến thăm tập đoàn Thành Viễn, nhất định phải nói cho tôi biết nhé. Trần Tường Cao quay đầu sang chỗ khác lên tiếng phân phó thư ký của mình.

Thư ký đồng ý một tiếng rồi lập tức nói: - Tổng giám đốc Trần, ngày mai chúng ta lấy thông tin từ trên chương trình thời sự và báo chí không được sao?

- Cậu thì biết cái gì? Với quy mô của công ty chúng ta, bây giờ chủ tịch Vương đến nghiêm cứu kiểm tra chỉ là bình thường, nhưng cậu nghĩ xem hai chục năm nữa thì sao, nếu khi đó muốn chủ tịch Vương đến thì rõ ràng là không thể. Sự kiện chủ tịch Vương đến thăm công ty chúng ta ngày hôm nay căn bản là tài phú cho tương lai phát triển mai sau.

Tiểu Lý tuy còn chưa hiểu nhiều lắm thế nhưng cũng không chần chờ mà đồng ý lời phân phó của giám đốc, sau đó hắn nhanh chóng rời đi.

Trần Tường Cao nhìn về phía cổng công ty rồi dùng giọng cảm khái nói: - Nếu như mười năm sau công ty chúng ta còn được chủ tịch Vương đến thăm, như vậy thì quá tốt rồi.

Vị phó tổng giám đốc đã hiểu ra ý nghĩa lời nói của Trần Tường Cao, hắn cười cười với Trần Tường Cao: - Giám đốc Trần, tôi cảm thấy chúng ta chỉ cần cùng nhau cố gắng, nhất định đây không phải là mong ước nữa rồi.

Vương Tử Quân ngồi lên xe lẳng lặng nghe Phùng Vũ Trách báo cáo công tác. hơn một năm trôi qua, khi đường cao tốc được đẩy mạnh xây dựng, thành phố Thanh Chuyên có thể nói là liên tục tiến lên, hơn một năm đã vượt qua mức trung bình trong tỉnh.

- Chủ tịch Vương, chúng tôi dự định đẩy mạnh phát triển công nghiệp, đồng thời cũng sẽ không phải không quam đến du lịch và nông nghiệp. Đặc biệt là ở phương diện gia công sản phẩm nông nghiệp, chúng tôi ở đây càng có ưu thế riêng của mình. Phùng Vũ Trách nó đến đây thì dùng giọng kiêu ngạo nói: - Khi mà cấp tỉnh ngày càng coi trọng phương diện điều kiện môi trường, bây giờ giá nông sản ở thành phố chúng tôi đã tăng lên một bậc, quần chúng bây giờ thật sự thấy được lợi ích thực tế của mình.

Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ với quy hoạch đi theo hướng phát triển du lịch của Phùng Vũ Trách. Thành phố Thanh Chuyên là nơi đẹp đẽ, núi non sông ngòi hùng vĩ, thế nhưng phương diện phát triển nông nghiệp lại làm cho hắn bất ngờ. Bây giờ khắp nơi đều tranh nhau tìm hạng mục công nghiệp lớn, vì những hạng mục kia căn bản không những đề cao GDP, còn nhanh chóng làm cho lãnh đạo có được thành tích.

Thế cho nên nông nghiệp căn bản là rất kém cỏi.

- Anh nói xem các anh phát triển nông nghiệp theo hướng nào? Vương Tử Quân nhìn Phùng Vũ Trách rồi cười hỏi.

Khi thấy Vương Tử Quân có hứng thú với quy hoạch phát triển của mình, Phùng Vũ Trách căn bản cảm thấy vui sướng. Hắn biết rõ chủ tịch Vương là người thích những kẻ có năng lực sáng nghiệp, mặc dù mình đã coi như có quan hệ rất tốt với chủ tịch Vương, thế nhưng điều cần thiết là phải tăng cường mối quan hệ giữa hai bên, hơn nữa mình còn phải cho ra được thành tích.

Bây giờ tình huống ở thành phố Thanh Chuyên liên tục đi theo hướng phát triển tốt đẹp, nắm bắt cơ hội lần này chính là ý nghĩ chung của Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung.

Sau vài lượt thảo luận thì hai người Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung xác định phương hướng phát triển của thành phố Thanh Chuyên, đó chính là lợi dụng những tư chất có sẵn để phát triển du lịch, đồng thời phát triển một ngành nông nghiệp đặc sắc.

- Chủ tịch Vương, chúng tôi chuẩn bị dựa vào những chính sách tốt của tỉnh về phương diện cải tạo môi trường, để phát triển nông nghiệp đặc sắc, đặc biệt là hạng mạc gia công sản phẩm nông nghiệp, chúng tôi càng phải bỏ lực ra nhiều hơn.

- Bây giờ nông sản của thành phố Thanh Chuyên chúng tôi rất được hoan nghênh, đặc biệt là cây lạc ở nơi này đã có được nhãn hiệu ở nhiều nơi trong nước. Khi dùng cơm có nhiều người gọi món rau xanh, chủ yếu đều muốn rau đến từ Thanh Chuyên.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt có vài phần hưng phấn của Phùng Vũ Trách mà không khỏi mỉm cười nói: - Thật vậy sao? Sau này cũng muốn nếm thử các món rau xanh và món lạc ở thành phố các anh, để xem có gì khác biệt hay không.

- Chủ tịch, bữa trưa hôm nay chúng tôi đã sắp xếp xong, ngài có thể nếm thử. Phùng Vũ Trách nói rồi cười lên tiếng: - Chúng tôi chuẩn bị dùng khách du lịch để xúc tiến phát triển công nghiệp gia công nông sản, đồng thời dựa theo sự thay đổi mùa trong năm để chuẩn bị một vài hạng mục lễ hội nông sản, có thể phát triển nông nghiệp và cả du lịch.

Phùng Vũ Trách lên tiếng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất thỏa mãn. Hắn căn bản biết rõ tình huống của thành phố Thanh Chuyên, biết rõ nếu như Thanh Chuyên tiếp tục phát triển theo hướng như thế này, sẽ tạo ra con đường phát triển riêng biệt cho mình.

Bữa cơm trưa Vương Tử Quân yêu cầu dùng ở ven đường, sau khi bốn món được dâng lên, bên hắn đã có một vòng người bao bọc.

Những người này đều là cán bộ chủ yếu của thành phố Thanh Chuyên, sau đó Phùng Vũ Trách nhanh chóng giới thiệu từng người cho Vương Tử Quân. Vương Tử Quân bắt tay với những vị cán bộ này, hắn cảm nhận được trong số cán bộ này hai người khác biệt.

Một người là chủ nhiệm Lý Vĩ Dân của ủy ban cải cách thị ủy, một người là bí thư Mã Cương Cường của quận Đông Thành. Vì nguyên nhân không đủ ghế nên các vị thường ủy thị ủy cũng không tập trung hết chỗ này, thế nhưng hai người kia lại được ngồi nơi đây, nếu như không có người sắp xếp thì Vương Tử Quân căn bản là không tin.

Có thể sắp xếp Lỹ Vĩ Dân và Mã Cương Cường vào nơi này chỉ có thể là Phùng Vũ Trách hoặc là Tần Hoài Chung.

Vương Tử Quân ăn cơm không chậm, thế nhưng vì hiểu rõ tâm tư của hai người Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung thế nên cố gắng ăn chậm một chút, liên tục trò chuyện với Lý Vĩ Dân và Mã Cương Cường.

Mã Cương Cường và Lý Vĩ Dân được ngồi vào đây và tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của nó là như thế nào, thế cho nên cả hai đều cố gắng phát huy. Sau khi đáp lại vài câu hỏi của Vương Tử Quân thì bọn họ có chút không yên, chỉ sợ câu nói của mình không làm cho chủ tịch Vương thỏa mãn.

Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung nhìn vào động tác của Vương Tử Quân mà cảm thấy rất vui mừng. Dù sao thì chủ tịch Vương cho ra biểu hiện như vậy cũng xem như hiểu ý của hai người bọn họ.

Sau khi dùng cơm xong thì Mã Cương Cường và Lý Vĩ Dân thở dài một hơi, hai người bọn họ cũng không phải chưa từng đi dùng cơm với lãnh đạo, cũng không phải đã ăn no mới đến đây, đầu bếp cũng dùng hết thủ đoạn để làm các món trên bàn, thế nhưng hai người ăn vào mà không có hương vị gì.

Bọn họ chỉ muốn lưu lại ấn tượng tốt cho chủ tịch Vương mà thôi.

Dù sao thì vận mệnh cả đời bọn họ sẽ được quyết định trong tay vị lãnh đạo này.
Bình Luận (0)
Comment