Bạch Hoa Niệp không chờ Vương Tử Quân nói xong mà lên tiếng cắt ngang lời: - Chủ tịch Vương, anh nói những lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, những lời này của anh chỉ có thể dùng để đi dỗ con nít mà thôi.
- Đồng thời tôi gọi đến cho anh cũng là vì nói cho anh biết, tôi đang ở sân bay, nửa giờ sau sẽ đi đến tỉnh Tây Tường. Bạch Hoa Niệp nói đến đây thì giọng điệu có vài phần khoái cảm: - Chủ tịch Vương, bí thư Sầm của các anh không phải hy vọng hạng mục của chúng tôi ngụ lại trong Mật Đông sao? Tôi nói cho anh biết, việc này không cần bàn nữa, tôi sẽ đi đến Tây Tường ký hợp đồng, các anh đừng nằm mơ nữa.
Vương Tử Quân cúp điện thoại mà không khỏi bật cười, chỉ là nụ cười của hắn có chút quỷ dị.
Lúc này trong khách sạn Tường Vân của tỉnh Tây Tường có thể nói là đầy khách quý, chủ tịch Trần Tường Vũ ngồi trò chuyện thân thiết bên cạnh Bạch Hoa Niệp. Trần Tường Vũ vốn là người phong độ nhẹ nhàng, lúc này càng làm cho người ta sinh ra cảm giác như tắm gió xuân.
- Chủ tịch Trần, chúng tôi căn bản cực kỳ có thành ý ở phương diện đầu tư vào tỉnh Tây Tường, hơn nữa tỉnh Tây Tường có không ít tài nguyên mà chúng tôi cần, thế nhưng điều mà tôi coi trọng hơn cả chính là những chính sách ưu đãi của Tây Tường với tập đoàn Thần Khí chúng tôi. Điều này chính là phương diện quan trọng nhất để cho chúng tôi cảm thấy yên tâm. Bạch Hoa Niệp căn bản cực kỳ nhiệt tình với Trần Tường Vũ, thế nhưng hắn căn bản là tự nói tự biết, giống như lúc này trong lòng có cảm giác đè nén khó thể tiết chế.
Trần Tường Vũ nở nụ cười chân thành nói: - Tổng giám đốc Bạch chọn tỉnh Tây Tường để hợp tác, lúc này Tây Tường chúng tôi mong tổng giám đốc Bạch cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hỗ trợ tốt nhất cho doanh nghiệp nếu có thể.
- Tôi đây rất yên tâm, thế nhưng có điều kính mong chủ tịch Trần cũng đừng quá chú ý. Bạch Hoa Niệp nói đến đây thì gương mặt có nụ cười thần bí.
Trần Tường Vũ có chút buồn bực, hắn dùng giọng kỳ quái nói: - Tổng giám đốc Bạch, có gì thì anh cứ nói, chúng tôi nếu làm được thì sẽ cố gắng thỏa mãn.
- À, chuyện này tôi tin chủ tịch Trần có thể làm được. Bạch Hoa Niệp nói đến đây thì chậm rãi nói tiếp: - Tôi chuẩn bị thay đổi một chút về hạng mục đầu tư này.
Trần Tường Vũ chợt ngây cả người, hạng mục của tập đoàn Thần Khí vốn đầu tư hai chục tỷ, chẳng lẽ lại thay đổi rồi sao? Tuy hắn có chút bức bối thế nhưng vẫn dùng giọng ân cần nói: - Anh cứ nói đi.
Bạch Hoa Niệp nhìn gương mặt chợt biến đổi của Trần Tường Vũ, hắn không khỏi có vài phần tự đắc: - Chủ tịch Trần, khu sản xuất này có vị trí chiến lược quan trọng của tập đoàn Thần Khí, tôi đã xin chỉ thị của lãnh đạo, sẽ chuẩn bị tăng thêm mười tỷ thêm vào hai mươi tỷ đầu tư ban đầu.
"Thêm vào mười tỷ? Rõ ràng là một chuyện lớn bằng trời!" Trần Tường Vũ trố mắt giây lát rồi không khỏi vỗ tay cười lớn: - Tổng giám đốc Bạch, cám ơn ngài đã coi trọng Tây Tường, lúc này tỉnh Tây Tường sẽ cố gắng làm tốt công tác phục vụ, căn bản không để cho ngài thất vọng.
Bạch Hoa Niệp nghe Trần Tường Vũ nói như vậy mà trong lòng có vài phần không vui đã được áp chế. Trần Tường Vũ là một người có độ tuổi đang ở vào giai đoạn hào hoa phong nhã, không đến vài năm nữa sẽ tiến lên, thế cho nên tập đoàn Thần Khí đầu tư như vậy không khác nào làm cho Trần Tường Vũ có thêm nhiều thành tích để tiến lên.
- Chủ tịch Trần, sở dĩ tôi chọn tỉnh Tây Tường, chủ yếu là vì ngài. Thật ra nếu nói về phương diện địa vực và điều kiện tiện lợi, phương diện này Mật Đông thích hợp với tập đoàn Thần Khí chúng tôi hơn. Bạch Hoa Niệp nói đến đây thì không khỏi dùng giọng nặng nề tiếp tục: - Nhưng đáng tiếc không phải là chủ tịch Trần làm lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông.
Vào vị trí của Trần Tường Vũ thì có một vài tin tức không phải là bí mật, Bạch Hoa Niệp là cánh chim gãy cánh trong tay của Vương Tử Quân căn bản là việc quá rõ ràng với hắn. Tuy hắn cảm thấy Vương Tử Quân chấp pháp quá mức, thế nhưng những hành động như vậy căn bản phù hợp với lẽ thường.
Trần Tường Vũ ánh xạ sự kiện Bạch Hoa Niệp với Vương Tử Quân, cảm thấy Bạch Hoa Niệp tuy khen mình nhưng lại có ý nghĩ khác, thế nên có chút không thoải mái. Bạch Hoa Niệp mặc dù là người lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Thần Khí, thế nên nói vè cấp bậc cũng không quá quan trọng, chủ yếu là người này không biết mình chưa có tư cách đánh đồng với Vương Tử Quân.
Tất nhiên Trần Tường Vũ nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không nói ra, hắn thay đổi chủ đề: - Cám ơn tổng giám đốc Bạch đã khen ngợi, bí thư Chung của chúng tôi đã đi khảo sát công tác, sáng nay không về được, anh ấy vừa nói với tôi buổi tối sẽ mở tiệc chào đón ngài.
Tuy Bạch Hoa Niệp là khách quý nhưng Trần Tường Vũ còn có nhiều công tác, hắn không thể nào đi theo suốt hành trình cho được. Sau khi dùng cơm trưa xong thì Trần Tường Vũ để lại một vị phó chủ tịch thường vụ làm bạn với Bạch Hoa Niệp, chính mình thì đi xử lý công tác.
Sau vài ngày buôn ba mệt nhọc thì Bạch Hoa Niệp cảm thấy thể xác và tinh thần rất mỏi mệt, giống như có cảm giác suy sụp. Sau khi nói chuyện với Trần Tường Vũ, hắn càng phát ra được khá nhiều bực bội. Hắn cầm điều khiển mở tivi lên xem, không ngờ lại thấy được hình cảnh khu biệt thự an dưỡng của mình ở Mật Đông bị cưỡng chế phá dỡ.
Tuy Bạch Hoa Niệp đầu tư xây dựng cơ bản khu biệt thự an dưỡng còn chưa đến một trăm triệu, thế nhưng dù sao đó cũng là tiền, hơn nữa hắn cũng là người tự quyết định xây dựng khu an dưỡng bên dòng sông Thanh Lãng thành phố Đồng Lục. Chuyện này bây giờ có thể che giấu được, thế nhưng trong công tác kế tiếp, nhất định sẽ có người nhắc về vấn đề này.
Nếu có người nhắc đến, ít nhất cũng là một hành động sai lầm của mình. Bạch Hoa Niệp cắn răng, càng có thêm vài phần oán giận Vương Tử Quân.
Làm sao để cho Vương Tử Quân kia biết tay? Hắn lại mở đài truyền hình tỉnh Mật Đông, lúc này trên chương trình thời sự là một chủ tịch Vương đang tiếp đãi khách nước ngoài, Vương Tử Quân có bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, đang ngồi trong phòng khách sặc sỡ khí phái, càng có khí thế của một vị lãnh đạo cấp cao./
"Người này hình như có chút đắc ý!" Bạch Hoa Niệp thầm nghĩ như vậy mà căm hận đến ngứa răng. Người kia mang đến cho hắn không ít phiền toái, làm cho tâm tình của hắn trở nên rối loạn. Hắn thật sự muốn hét lên một tiếng thế nhưng không dám, công tác của người kia thật sự làm cho người ta cảm thấy quá chán ghét.
Bạch Hoa Niệp là người thông minh, hắn biết rõ có nhiều người ở Mật Đông động tâm vì hạng mục của mình, ví dụ như bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương, người này cực kỳ nóng lòng với mình.
Đáng tiếc là Sầm Vật Cương không thể giúp đỡ được mình.