Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2575

Trong một phòng họp lớn, phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương chính là người bố trí trọng điểm các công tác phòng chống lụt năm nay, trong phòng hầu như chỉ vang lên giọng nói du dương trầm bổng của Hà Kiến Chương.

Vương Tử Quân vừa ngồi một bên nghe Hà Kiến Chương phát biểu vừa liên tục múa bút trên bản thảo của mình. Tâm tư của hắn xuất hiện hình ảnh vừa rồi Trình Nghiêu Quảng nghênh đón mình. Nếu bàn về ấn tượng của hắn với Trình Nghiêu Quảng, căn bản còn không bằng ấn tượng về phó cục trưởng Ngưu, nhưng Trình Nghiêu Quảng nhiệt tình với mình như vậy, điều này làm hắn khó thể coi thường. Trong quan trường một nghe nghe lời căn bản luôn tốt hơn một người đối địch, chung quy đều là những lực lượng có thể sử dụng.

Phương diện chọn người hầu cần phải chú trọng chữ đức; có người nói chữ đức rất nặng; còn có câu nói tài đức vẹn toàn, thế nhưng những người có tài và có cả đức căn bản là sắp tuyệt tích. Luận điệu như vậy không phải là trường hợp cá biệt, nhưng có một thứ mà Vương Tử Quân tin tưởng, đó chính là một cấp dưới không nghe lời sẽ làm cho mình cảm thấy rất khó chịu.

Khi mình đang có ý kiến trái chiều với Sầm Vật Cương, cục trưởng Trình này lại nói lên những lời giúp đỡ mình. Không cần biết động cơ của người này là như thế nào, ít nhất thì thái độ của đối phương là thứ khó thể chà xát đi được. Chính mình cũng không thể giả vờ như không thấy được.

Phòng tổ chức có tổ chức hội nghị sở nội vụ để xem xét tình huống của nhiệm kỳ mới, Vương Tử Quân đã biết được nội dung đại khái. Hắn suy nghĩ về nội dung hội nghị của phòng tổ chức tỉnh ủy, lại nhìn gương mặt nghiêm túc của Trình Nghiêu Quảng, vẻ mặt thả lỏng hơn một chút.

Mặc dù đang họp nhưng thi thoảng Trình Nghiêu Quảng vẫn dùng dư quang khóe mắt nhìn Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn sang thì hắn cũng nhạy cảm nắm bắt được. Nhưng để bày tỏ lòng coi trọng của mình với hội nghị mà chủ tịch Vương đang tổ chức, hắn vẫn giả vờ giống như cực kỳ chuyên châm nghe lãnh đạo phát biểu.

- Lúc này mời chủ tịch Vương cho ra những lời phát biểu trọng yếu. Trương Tề Bảo là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hôm nay kiêm nhiệm vị trí chủ trì hội nghị. Sau khi Hà Kiến Chương nói xong thì hắn trầm giọng tuyên bố.

Vương Tử Quân ho khẽ một tiếng rồi nói: - Thưa các đồng chí, mỗi năm chúng ta đều tổ chức họp vài lần để xem xét công tác phòng chống lũ lụt hạn hán, đối với mọi người thì có lẽ đây chỉ là những lời lẽ bình thường, thế cho nên lúc àny tôi cũng không nói đến tầm quan trọng của công tác phòng chống lũ lụt hạn hán, vì những thứ này mọi người nghe quá nhiều đến mức mọc kén trong tai rồi, tôi nói ra thêm cũng không có nhiều ý nghĩa. Bây giờ tôi chỉ muốn nói đến phương diện chứng thực.

- Vừa rồi chủ tịch Hà đã nói rõ phương án, tôi tin tưởng mọi người đều đã nghe thấy rõ ràng. Lúc này tôi cũng không nhắc lại, tôi chỉ nhắc nhở mọi người một câu, đó là phải thiết thực chứng thật tinh thần của hội nghị lần này, vào thời điểm mấu chốt không để phát sinh vấn đề, nếu ai có vấn đề thì tôi sẽ lấy mũ quan của người đó. Đối với những người có trách nhiệm cao nhất sẽ có chế độ xử lý rõ ràng, tuyệt đối không nương tay, hy vọng mọi người không nên lấy mũ quan của mình ra làm trò đùa. Giọng nói của Vương Tử Quân cực kỳ uy nghiêm, bầu không khí của phòng họp nhanh chóng trở nên lạnh ngắt như tờ.

Miêu Dược Hổ ngồi bên dưới dùng bút ghi lại những câu nói của Vương Tử Quân, nhưng lúc này tâm tình của hắn lại nhảy lên chín tầng mây. Nhiệm kỳ mới lần này làm cho tâm tình của hắn rối loạn, thật sự không cho ra được ý nghĩ nào tốt.

Dựa theo năng lực và lý lịch kèm theo đó là mức độ coi trọng của bí thư Sầm với mình, Miêu Dược Hổ có đủ tự tin chính mình có thừa đến làm bí thư thị ủy. Một khi hắn có ý nghĩ này, trong tỉnh ngoài thành phố Linh Long và Rừng Mật, các vị trí bí thư thị ủy khác đều có thể cho hắn lựa chọn.

Nhưng Miêu Dược Hổ cũng không nỡ rời khỏi thành phố Linh Long, dù sao thì bây giờ địa vị của thành phố Linh Long càng thêm nặng trong tỉnh, tiếng hô thăng tiến ngày càng cao. Nếu như mình đi, đến khi đó những thành quả mà mình cúc cung tận tụy vì thành phố Linh Long sẽ bị người ta nhặt lấy làm thắng lợi cuối cùng, không phải quá phiền lòng sao?

Nhưng nếu Miêu Dược Hổ không đi, hắn sẽ vẫn chỉ là một vị chủ tịch thành phố. Mặc dù vị trí chủ tịch thành phố Linh Long làm cho nhiều người phải lau mắt nhìn, những bí thư thị ủy khác cũng không cao hơn hắn bao nhiêu, thế nhưng chủ tịch vẫn là chủ tịch, nói đến cùng cũng không phải là bí thư thị ủy.

Tiếng vang Đồ Phấn Đấu tiến lên căn bản đã rơi vào u mê, căn bản là không còn thị trường để phát triển. Trong tỉnh thật sự còn một vị trí phó chủ tịch còn để trống, thế nhưng theo những gì Miêu Dược Hổ hiểu về Đồ Phấn Đấu, nếu như không phải là thường ủy tỉnh ủy, Đồ Phấn Đấu tuyệt đối sẽ không chịu tiến lên.

Nhưng khát vọng tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy của Đồ Phấn Đấu có thể được thực hiện sau một hai năm nữa sao? Loại chuyện này cho dù là bí thư Sầm cũng không thể quyết định được.

Đi thì có cái lợi của nó; không đi cũng có cái lợi riêng của nó, Miêu Dược Hổ mãi cân nhắc giữa lợi và hại, hắn thật sự khó thể cho ra một kế sách chu toàn.

- Anh Miêu, anh có ý kiến gì không? Một tờ giấy nhỏ được đưa vào trong tay của Miêu Dược Hổ. Lúc này Miêu Dược Hổ nhìn bút tích trên tờ giấy, mặc dù người viết không để lại tên, thế nhưng hắn biết đây là của chủ tịch Đinh Trọng Cai của thành phố Xan Hà ghi cho mình. Trước kia hắn và Đinh Trọng Cai từng nhập gánh công tác với nhau, quan hệ giữa hai người là rất tốt.

Bây giờ hai người đều là chủ tịch thành phố, lại không cùng một nơi, thế cho nên không có sự xung đột về lợi ích, vì vậy mà mối quan hệ càng thêm gần gũi. Tuy Đinh Trọng Cai viết giấy có chút mơ hồ thế nhưng Miêu Dược Hổ lại hiểu rõ nội dung của nó là như thế nào.

Miêu Dược Hổ trầm ngâm giây lát rồi viết lên tờ giấy phản hồi lại: - Anh Lưu đã đến tuổi về hưu, anh cũng nên bỏ thêm chút sức.

Sau khi chuyển tờ giấy đi thì Miêu Dược Hổ đưa mắt nhìn lên người Vương Tử Quân, chẳng qua tâm tư của hắn lại đặt lên tờ giấy vừa đưa đi.

Miêu Dược Hổ căn cứ vào tờ giấy vừa rồi mà biết Đinh Trọng Cai cũng có ý nghĩ trong sự kiện nhiệm kỳ mới lần này. Hắn căn bản cảm thấy ý nghĩ của Đinh Trọng Cai là rất bình thường. Nếu như Đinh Trọng Cai không có ý nghĩ như vậy, rõ ràng người này không còn là một người đàn ông chân chính.

Ngay cả Đinh Trọng Cai cũng có ý nghĩ như vậy, chính mình nên làm gì bây giờ? Có nên đến chỗ của bí thư Sầm một chút không?

Miêu Dược Hổ nghĩ đến bí thư Sầm mà không khỏi gãi gãi đầu, đúng lúc này lại có một tờ giấy được đưa đến.

- À, anh Lưu cũng có nói với tôi về chuyện này, anh ấy cũng đề cử tôi với bí thư Sầm, thế nhưng tôi căn bản không nắm chắc, khó thể nào biết trước được.

Miêu Dược Hổ nhìn nội dung của tờ giấy mà không khỏi vung bút tự tin nói: - Tự tin cũng là một năng lực, anh cũng không biết anh Sầm rất coi trọng anh.

Sau khi chuyển tờ giấy qua thì tâm tình của Miêu Dược Hổ căn bản có vài phần run rẩy, không khỏi cảm thấy có vài phần đau đớn. Vào thời điểm này hắn xem như đã hiểu vì sao Đinh Trọng Cai lại viết giấy cho mình.

Mặc dù Miêu Dược Hổ tin tưởng Đinh Trọng Cai vẫn có chút bản lĩnh, thế nhưng đối phương dù có bản lĩnh cũng không bằng mình. Nhưng người này không biết thi triển thủ đoạn gì mà có thể trèo lên ôm chân của bí thư Sầm, lại có được tư thái khá tốt ở trong mắt bí thư Sầm.
Bình Luận (0)
Comment