Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2603

Nhưng Sầm Vật Cương dù sao cũng không phải là người thường, lão hít vào một hơi thật sâu, sau đó cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Lão miễn cưỡng nở nụ cười nói với Uông Thanh Minh: - Những chuyện thế này cũng không trách anh được, anh không cần ôm lấy tâm lý trách nhiệm. Mặc dù anh là trưởng phòng tổ chức, thế nhưng ngàn người ngàn mặt, anh cũng không phải suốt ngày đi theo giám sát mọi người được.

Bí thư Sầm nói như vậy làm cho Uông Thanh Minh cảm động rơi nước mắt, thật sự có cảm giác ấm áp cõi lòng.

- Bí thư Sầm, chuyện này xem như là đã qua, tôi cảm thấy bên kia căn bản không từ bỏ ý đồ, tôi thấy chuyện này hay là... Uông Thanh Minh căn bản không nói cho xong, thế nhưng với tài trí của Sầm Vật Cương thì sao không hiểu người này đang nói gì? Sầm Vật Cương hơi nhíu mày, lão có chút mất hứng, thế nhưng cuối cùng vẫn áp chế cảm giác mất hứng của mình.

Sầm Vật Cương vỗ mạnh tay lên vai của Uông Thanh Minh rồi trầm giọng nói: - Thanh Minh anh có nghiên cứu triết học không?

Uông Thanh Minh có chút sững sốt, hắn đưa mắt nhìn Sầm Vật Cương, hắn không biết bí thư Sầm nói như vậy là có ý gì. Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đáp lời: - Bí thư Sầm, khi tôi đang ở trên giảng đường đại học thì cũng học môn triết học.

- Vài ngày trước tôi có xem qua một quyển sách triết học, bên trong có vài câu cực kỳ có ý nghĩa, tôi cảm thấy những câu lý luận như vậy là cực kỳ có giá trị tham khảo. Sầm Vật Cương nói đến đây thì trầm giọng nói: - Bánh xe lịch sử sẽ luôn chạy về phía trước, tất cả những gì cản trở đều sẽ bị vứt bỏ ra phía sau. Mặc dù có vài phương diện nhìn qua giống như đi ngược lại lịch sử, thế nhưng thực tế thì tích tụ lực lượng để lịch sử tiếp tục cầu tiến.

Uông Thanh Minh nghe những lời này mà hiểu ý nghĩ của Sầm Vật Cương, hắn nhìn gương mặt kiên nghị của Sầm Vật Cương, thế là hiểu ý nghĩa của nó. Hắn không khỏi cảm thấy rất xấu hổ, mình căn bản còn kém xa bí thư Sầm ở phương diện tự chủ.

Lần này mình bị Vương Tử Quân mắng xối xả, phương án cũng bị hớ, nhưng Vương Tử Quân chẳng qua là gặp chiêu phá chiêu, chính mình có sự giúp đỡ của bí thư Sầm, nhất định sẽ là người giành lấy thắng lợi cuối cùng.

Hơn nữa ưu thế bây giờ chủ yếu nằm trong tay nhóm người của mình, mình đang nắm quyền chủ động ở phương diện nhân sự, Vương Tử Quân chỉ có thể cho ra vài chiêu để trì hoãn, thế nhưng cuối cùng cũng phải thông qua mà thôi.

Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy mà cảm thấy khôi phục lại sự tự tin của mình, hắn dùng ánh mắt kính nể nhìn Sầm Vật Cương rồi nói: - Bí thư, tôi hiểu rõ điều này.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, sau đó vỗ vỗ thật mạnh lên vai của Uông Thanh Minh.

Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Kim Chính Thiện đang ngồi bên kia cười ha hả nhìn Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, hôm nay tôi thấy vẻ mặt của bí thư Sầm có gì đó là lạ thì phải.

- Xảy ra chuyện thế này thì bí thư Sầm cực kỳ mất hứng, bí thư đã cho ra chỉ thị, căn bản phải xử lý sự việc thật sự nghiêm túc, quyết không nuông chiều. Vương Tử Quân cười cười dùng giọng thản nhiên nói với Kim Chính Thiện.

Lúc này hương trà liên tục bùng lên, Kim Chính Thiện nâng ly lên uống một ngụm, gương mặt có vài phần lo lắng: - Chủ tịch Vương, chuyện lần này căn bản là rất may mắn, thế nhưng nhiệm kỳ mới sắp đến, tôi tin tưởng cuối cùng bí thư Sầm vẫn có thể thông qua phương án của mình.

Vương Tử Quân sao không biết điều này? Hắn uống một hớp nước rồi nói: - Binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, đến khi đó rồi nói sau.

Kim Chính Thiện nhìn gương mặt điềm nhiên như không của Vương Tử Quân thì cười hì hì nói: - Tôi nghe theo chủ tịch.

- Tôi chuẩn bị điều Hiểu Bạch đến thành phố Đồng Lục, cậu ấy nếu làm thủ hạ của anh ở thành phố Rừng Mật, như vậy sẽ không được rèn luyện chính thức. Vương Tử Quân lúc này cũng không nói đến phương diện nhiệm kỳ mới.

Kim Chính Thiện rất quan tâm đến việc sắp xếp cho Triệu Hiểu Bạch, hắn nghe Vương Tử Quân nói sắp xếp Triệu Hiểu Bạch đến thành phố Đồng Lục, thực tế là vì tốt cho Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn cũng không muốn đứa cháu của mình chạy ra khỏi phạm vi.

Nhưng Kim Chính Thiện biết rõ Triệu Hiểu Bạch ở trong vòng tay của mình cũng không phải là chuyện tốt, dù sao Triệu Hiểu Bạch còn phải bay xa bay cao, nếu được đặt ở nơi xa lạ thì ý nghĩa của nó là khôn cùng.

- Chủ tịch nói rất đúng, cậu ấy nếu ở lại Rừng Mật sẽ không được rèn luyện thật sự, không bằng cho cậu ấy đến Đồng Lục, nơi đó phát triển rất nhanh, dễ dàng có công tác để làm, dễ cho ra thành tích.

- Hiểu Bạch có năng lực công tác rất tốt, đi đến Đồng Lục nhất định sẽ có không gian hoạt động. Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm ngâm một lát và nói: - Năm xưa tôi đi đến tỉnh Sơn Nam chỉ sợ cũng không có được vị trí như vậy.

Kim Chính Thiện tuy đồng ý với cách nhìn của Vương Tử Quân thế nhưng ngoài miệng lại cười nói: - Chủ tịch Vương, ngài quá khiêm tốn rồi, những người như ngài là vàng, dù là đặt nơi nào cũng sẽ sáng lên! À không, ngài là kim cương mới đúng.

- Ha ha ha! Vương Tử Quân nghe lời nịnh nọt của Kim Chính Thiện mà cười khá lớn, thế nhưng ngay sau đó lại dùng giọng trịnh trọng nói: - Bí thư Kim, có phải công ty Ngọc Đỉnh Trí Nghiệp đăng ký ở thành phố Rừng Mật các anh không?

"Ngọc Đỉnh Trí Nghiệp?" Kim Chính Thiện sửng sốt một chút, lúc này mới gật đầu nói: - À, có lẽ là vậy, tôi nhớ có một hoa viên ở thành phố Rừng Mật được bọn họ xây dựng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một bức thư đặt lên bàn.

- Anh nhìn xem, đây là những thứ nói về công ty Ngọc Đỉnh Trí Nghiệp? Vương Tử Quân nói rồi đưa phong thư cho Kim Chính Thiện.

Kim Chính Thiện có chút sững sốt, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu. Mặc dù bản thân hắn không có liên quan gì đến công ty Ngọc Đỉnh Trí Nghiệp, thế nhưng hắn là bí thư thị ủy, nếu như có chuyện gì xảy ra liên quan đến thành phố Rừng Mật, hắn cũng căn bản là mất thể diện.

Sau khi nhìn qua bức thư một lượt thì lúc này Kim Chính Thiện an tâm hơn, mặc dù là phản ánh về vấn đề của công ty Ngọc Đỉnh Trí Nghiệp thế nhưng địa điểm phát sinh vấn đề không phải ở thành phố Rừng Mật mà là thành phố Xan Hà. Vấn đề phất sinh ở thành phố Xan Hà tất nhiên không liên lụy nhiều lắm đến người ở thhp. Rừng Mật.

Kim Chính Thiện nghĩ đến thành phố Xan Hà mà không khỏi thầm nghĩ, xem ra chủ tịch Vương nhìn chằm chằm vào thành phố Xan Hà không buông tha, nhưng như vậy thì cũng tốt, mình đang lo lắng lần sau không biết phải làm gì.

- Những hành vi mở rộng diện tích như thế này nếu như không có được sự trừng phạt thích đáng, tôi cảm thấy cũng không đơn giản là vấn đề trong phương diện kêu gọi đầu tư. Bây giờ bất động sản là một ngành sản xuất có món lợi kếch sù, chúng ta cũng không thể để cho những phần tử tham ô hủ bại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được. Vương Tử Quân đưa phong thư lên dùng giọng trịnh trọng nói với Kim Chính Thiện.
Bình Luận (0)
Comment