Vương Tử Quân nhìn Lý Thiều Bằng, sau đó mở miệng phân phó: - Cho tôi một tô mì, đồng thời yêu cầu các đồng chí của ban chỉ huy phòng chống lụt bão thành phố chuẩn bị tình huống báo cáo cho tôi. Còn nữa, bây giờ phải nắm chặt thời gian chuẩn bị tất cả, càng là lúc này càng phải làm tốt phương diện ổn định công tác. Chúng ta không thể làm cho nhân dân cảm thấy mất an toàn, nếu nhân tâm rối loạn thì tính ổn định của xã hội sẽ bi phá vỡ, căn bản là cực kỳ phiền toái.
Văn Ngư Nhi đứng sau lưng Vương Tử Quân, hắn nhìn thấy bộ dạng cao lớn nghiêm túc và rất khó xử của Lý Thiều Bằng, thế là không khỏi có vài phần cảm động. Xem ra chủ tịch tuy còn trẻ nhưng căn bản cực kỳ có kinh nghiệm ở trên phương diện xử lý các vấn đề gấp gáp.
Dưới sự đốc xúc của Vương Tử Quân, phía thành phố Xan Hà tiến hành sắp xếp xong các công tác tương quan. Chủ tịch Đinh Trọng Cai chờ Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế sa lông trong phòng khách thì lập tức báo cáo công tác phòng lụt của thành phố Xan Hà.
- Chủ tịch Vương, vì làm tốt công tác phòng lụt lần này mà thị ủy chúng tôi đã quyết định tất cả cán bộ lãnh đạo trong thành phố đều phải chịu trách nhiệm từng khu vực cho đến khi hết mưa bão, thực hành phương pháp phân chia và kết hợp, áp dụng biện pháp đặt trách nhiệm lên từng người cụ thể, đẩy mạnh phương diện thực hiện công tác...
Vương Tử Quân nghe Đinh Trọng Cai báo cáo mà cũng không lên tiếng. Lúc này nhân viên công tác đưa đến hai tô mì, khi thấy Đinh Trọng Cai đang báo cáo thì chợt rơi vào hoàn cảnh khó khăn, đành phải đứng nơi cửa.
- Các anh chuẩn bị thế nào ở bên dòng sông Thanh Nham? Mực nước sông Thanh Nham hiện tại là bao nhiêu? Nếu như xuất hiện tai nạn, như vậy các anh chuẩn bị đối phó như thế nào? Vương Tử Quân thấy Đinh Trọng Cai tiếp tục giảng giải về những phương diện được thị ủy Xan Hà chú trọng, hắn chợt lên tiếng cắt lời một cách không chút khách khí.
- Chủ tịch Vương, sông Thanh Nham không có vấn đề, hồ Thanh Nham được xây dựng hai mươi năm, xưa nay mực nước hồ chưa từng đạt đến mức báo động, điều này... Đinh Trọng Cai sửng sốt giây lát rồi lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Đinh Trọng Cai, gương mặt càng thêm nghiêm túc, hắn phất phất tay nói: - Tôi muốn tìm hiểu tình huống cụ thể, địa phương nào nguy hiểm, chọn lựa biện pháp nào để đối phó, địa phương nào tồn tại tai họa ngầm, đang nghĩ biện pháp gì để đối đãi. Bây giờ thời gian căng thẳng, căn bản không nên nói nhiều lời.
Gương mặt Đinh Trọng Cai trở nên cực kỳ khó coi, Vương Tử Quân răn dạy hắn trước mặt nhiều người, điều này làm cho hắn rất mất mặt. Nhưng mất mặt cũng phải chịu, Vương Tử Quân là một vị lãnh đạo tỉnh ủy quá cao vời, hắn không thể không nuốt tức giận vào trong lòng.
- Chủ tịch Vương, chuyện liên quan đến công tác thì chúng tôi sẽ có sắp xếp ngay lập tức, bây giờ đã qua giờ cơm, ngài và các đồng chí khác còn chưa dùng cơm, nếu mì không ăn ngay và để lâu thì sẽ mất ngon. Lý Thiều Bằng nhìn bộ dạng kinh ngạc của Đinh Trọng Cai, trong lòng thầm vui vẻ, thế nhưng ngoài mặt lại khuyên nhủ Vương Tử Quân.
Dù sao thì hai người Lý Thiều Bằng và Đinh Trọng Cai cũng cùng chung gánh công tác với nhau ở Xan Hà, Đinh Trọng Cai nếu như bị chủ tịch Vương mắng, Lý Thiều Bằng hắn cũng xem như mất mặt.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi phất tay nói: - Bây giờ mọi người dùng cơm! Chủ tịch Đinh, anh đi tập hợp các tình huống cụ thể, hai mươi phút sau đến báo cáo với tôi.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng họp ăn mỳ. Trước đó hắn vội vàng chạy đến thành phố Xan Hà, trong bụng căn bản là trống rỗng, vừa rồi nghe Đinh Trọng Cai báo cáo công tác phòng lụt thì hắn vì nổi giận mà không quan tâm, bây giờ ăn mỳ cả thấy rất ngon.
Nhìn Vương Tử Quân ăn mỳ như sói như hổ, đám nhân viên theo sau cũng ăn như gió cuốn mây tan. Chưa nói đến những phương diện khác, thế nhưng ít nhất chính mình phải thu dọn xong trước khi lãnh đạo ăn xong.
Triệu Hiểu Bạch vừa ăn được một nửa tô mì thì chợt nghe điện thoại vang lên. Hắn nghe máy, bên trong vang lên giọng nói của Hà Kiến Chương: - Hiểu Bạch, cậu mau báo cáo cho chủ tịch Vương, mực nước Thanh Sa đã vượt qua báo động ba, bây giờ có xu hướng chảy ngược sang sông Thanh Hà. Cậu nhanh chóng báo cáo cho chủ tịch Vương, yêu cầu làm tốt công tác chuẩn bị chống lũ.
Thanh Nham là nhánh của sông Thanh Sa, nước sông chảy vào Thanh Sa rồi chảy về hướng đông, nhưng bây giờ sông Thanh Sa lại có hiện tượng chảy ngược.
Tin tức này làm cho Triệu Hiểu Bạch giật mình, hắn cũng bất chấp đến chuyện đang ăn mỳ mà nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói: - Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ tịch Hà gọi điện thoại đến, nói là nước sông Thanh Sa lên cao vượt qua giới hạn cao nhất trong lịch sử, lúc này nước sông có xu hướng chảy ngược sang sông Thanh Nham.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó buông đũa xuống, nhanh chóng cầm điện thoại nói với Hà Kiến Chương ở bên kia: - Chủ tịch Hà, anh cẩn thận điều tra xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có hiện tượng nước sông Thanh Sa chảy ngược như vậy?
- Chủ tịch Vương, nguyên nhân của chuyện này là do nước mưa quá nhiều, trọng tải của Thanh Sa không thoát kịp, thứ hai là vì... Hà Kiến Chương nói ra vài nguyên nhân rồi nói tiếp: - Theo như nhận định của chuyên gia thủy lợi, còn có một nguyên nhân quan trọng là sông Thanh Sa không được nạo vét, điều này làm cho lòng sông quá cao. Đặc biệt là ở thành phố Linh Long đã xuất hiện tình huống nước sông thay đổi hướng. Chủ tịch Vương, tôi thấy vào thời điểm khẩn cấp có thể khởi động phương án dự phòng khẩn cấp.
Vương Tử Quân xiết chặt nắm đấm, nhưng hắn biết rõ đây không phải thời điểm nổi giận, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, anh liên lạc với bí thư Sầm, báo cáo chuyện này với anh ấy. Đồng thời bắt liên lạc với bộ đội địa phương, mau chóng khơi thông đường sông, bảo đảm an toàn của con đê.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, sau đó nhìn về phía Đinh Trọng Cai, lại nói với Lý Thiều Bằng: - Bí thư Lý, anh thu thập một chút, chúng ta đi đến đê Thanh Nham xem thế nào.
Gương mặt Đinh Trọng Cai chợt trở nên khó coi, lúc này hắn cũng bất chấp thái độ của Vương Tử Quân với mình mà chỉ nghĩ đến tình cảnh sông Thanh Nham chảy ngược. Hắn làm chủ tịch thành phố, hắn không coi trọng phương diện khơi thông dòng sông, vì hai mươi năm qua chưa từng có vấn đề gì, bây giờ có lẽ cũng không sinh vấn đề. Nhưng nếu một khi xuất hiện tình huống nước sông chảy ngược, nước đầu nguồn lại dồn xuống, như vậy hậu quả là khó thể tưởng được.
Con đê có ngăn được cơn hồng thủy hay không?
Khi Vương Tử Quân leo lên bờ đê Thanh Nham, lúc này ở thành phố Đồng Lục, Sầm Vật Cương cũng đang nghiêm mặt đứng trên bờ đê. Lão nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn mà gương mặt không được tốt cho lắm. Những ngày qua liên tục có mưa lớn, nước sông dâng cao, nhiều nơi vượt qua mức báo động ba. Cho đến bây giờ tất cả lãnh đạo cấp ủy chính quyền tỉnh đều đã đi đến chiến tuyến để chỉ huy chống lũ.