- Vậy thì tốt quá, nửa giờ sau tôi sẽ qua.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Cố Tắc Viêm: - Chủ tịch Cố, anh là lãnh đạo phụ trách công tác liên lạc với thành phố Linh Long, anh phải hiểu rõ ràng tình huống của thành phố Linh Long. Anh nói cho tôi nghe thử xem, có phải thành phố Linh Long không cần phải quan tâm đến công tác phòng lụt hay không?
Cố Tắc Viêm muốn giải thích vài câu, thế nhưng hắn không nói nên lời. Hắn biết bây giờ mình đã lọt vào trong tay của Vương Tử Quân, dù có giải thích thế nào thì cũng không có tác dụng.
Xem ra lúc này Vương Tử Quân thật sự muốn khai đao với thành phố Linh Long.
Cố Tắc Viêm nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ, Vương Tử Quân khai đao với thành phố Linh Long cũng không có gì là không đúng. Ai bảo Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ không làm tốt công tác phòng lụt, bây giờ phải gánh trách nhiệm tương ứng là phải.
Vương Tử Quân cũng quan sát gương mặt Cố Tắc Viêm, hắn thấy Cố Tắc Viêm không lên tiếng, thầm nghĩ anh cảm thấy không lên tiếng thì sự việc này coi như xong sao? Hắn nâng ly nước lên uống một ngụm rồi nói tiếp: - Chủ tịch Tắc Viêm, chuyện này may mà chúng ta có phương án tốt, lúc này mới may mắn vượt qua cửa ải khó, thế nhưn anh cũng nên hiểu rõ những nguy hiểm trong sự việc này.
Cố Tắc Viêm lần này xuống tọa trấn chỉ huy công tác phòng lụt ở thành phố Kim Hà, tuy có xuất hiện vài tình huống, thế nhưng may mà sông Thanh Sa chỉ đi qua thành phố Kim Hà một đoạn ngắn, căn bản không có vấn đề gì lớn.
Nhưng Vương Tử Quân nói ra những lời này là không sai, Cố Tắc Viêm biết rõ hiểm nguy bên trong sự việc. Nhưng nếu như Cố Tắc Viêm lên tiếng hùa theo Vương Tử Quân thì hầu như là không thể.
- Chủ tịch Tắc Viêm, anh quay về ghi rõ báo cáo tình huống rồi đưa đến phòng làm việc của tôi. Anh cũng nên nói rõ ràng cho tôi biết vì sao sông Thanh Sa của thành phố Linh Long lại xuất hiện tình huống nước chảy ngược.
"Đây rõ ràng là từng bước áp sát!" Cố Tắc Viêm là người đi lại trong quan trường nhiều năm, nào không hiểu rõ Vương Tử Quân đang chuẩn bị làm gì. Hắn biết lần này mình bị phê bình chỉ là một lời dẫn truyện mà thôi, ý nghĩ thật sự của Vương Tử Quân nằm ở thành phố Linh Long, nếu như kéo dài hơn thì rõ ràng là chĩa vào bí thư Sầm.
Cố Tắc Viêm căn bản luôn có thái độ cứng rắn với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cứng rắn cũng phải có lý lẽ, nếu không thì đó là một biểu hiện quá ngu ngốc.
Nếu như không có lý lẽ, căn bản không làm được gì.
Nếu như đổi lại là một chuyện khác, Cố Tắc Viêm sẽ không bị động như vậy. Tất nhiên hắn sẽ tìm ra vài lý do để nói với Vương Tử Quân, thế nhưng tình huống của thành phố Linh Long bây giờ thì hắn còn lý do gì để nói nữa?
"Bây giờ mình nên nói cái gì?"
- Chủ tịch Vương, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép cáo lui. Cố Tắc Viêm biết bây giờ mình có ở lại thì cũng chỉ bị mắng mà thôi, thế là hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Cố Tắc Viêm chuẩn bị rời đi mà có chút bực mình, thế nhưng hắn vẫn nói: - Chủ tịch Cố, chuyện này anh cũng không cần nổi giận, tôi cũng không nhằm vào anh. Dù là khen ngợi hay phê bình thì tôi cũng hy vọng tất cả mọi người được đối đãi công bằng, chúng ta nắm sự việc mà không nắm người.
- Thành phố Linh Long và thành phố Xan Hà căn bản là công tác quá qua loa, trước khi tiến vào mùa mưa lũ thì tôi đã tiến hành cho ra yêu cầu nghiêm khắc với bọn họ, thế nhưng anh xem bọn họ đã làm được gì rồi? Đây là bọn họ đi theo xu hướng kinh nghiệm chủ nghĩa, những hành vi như vậy không phê bình được sao? Lúc này Vương Tử Quân ngồi trước mặt Cố Tắc Viêm giống như trở thành một người bạn, nói chuyện rất thân thiết, bộ dạng thành thật với nhau, thế nhưng Cố Tắc Viêm chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi.
Thật ra khi mãnh liệt ý thức được sự cường thế của Vương Tử Quân, Cố Tắc Viêm từng nghĩ mình nên cố gắng cải thiện hình tượng của mình trong mắt Vương Tử Quân, để thay đổi vận mệnh của mình. Nhưng thực tế thì hắn đang nằm mơ, hơn nữa giấc mơ này quá dài, mãi không thể thực hiện được.
Cố Tắc Viêm biết rõ Vương Tử Quân nói như vậy đa phần là diễn trò, thế nhưng cũng không thể không biểu hiện chút tư thái. Dù sao thì hắn cũng không phải là thắng ngu, vừa rồi bị dạy bảo một phen, không muốn bị mắng thêm lần nữa. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Chủ tịch Vương, nhóm người Đồ Phấn Đấu mặc dù có tồn tại vấn đề trong sự việc này, thế nhưng dù thế nào thì công tác kinh tế năm nay của bọn họ có được thành tích khó thể chối cãi.
- Cũng không phải là tôi biện hộ cho bọn họ, thế nhưng chủ tịch Vương ngài cũng là chuyên gia ở phương diện kinh tế, ngài cũng hiểu rõ tình huống của bọn họ hơn cả tôi. Tôi cảm thấy đối với những đồng chí như vậy nên phê bình thì phê bình, nên khẳng định thì phải khẳng định.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt lãnh đạm của Cố Tắc Viêm, hắn khẽ cười nói: - Chuyện này tôi sẽ xem xét.
Vì không hài lòng nửa câu sẽ chẳng đi đến đâu, Vương Tử Quân tuy biểu hiện ra bộ dạng thành thật với nhau nhưng Cố Tắc Viêm cảm thấy mình không nên tiếp tục ở lại, như vậy sẽ tự làm khó chính mình. Hắn không phải là người ngu, sau khi tìm lý do thì nhanh chóng rời đi.
Cố Tắc Viêm đi ra khỏi cửa, hắn lại nhớ đến phương diện mình vừa nói với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân từ chối cho ý kiến, như vậy là có ý gì? Đủ mọi ý nghĩ lóe lên trong đầu Cố Tắc Viêm, ngay sau đó hắn chợt hiểu rõ ràng.
Rõ ràng là Vương Tử Quân cố ý làm như vậy, người này cực kỳ có tài khống chế, muốn nắm quyền chủ động trong tay mình. Hắn thầm nghĩ chuyện này nhất định sẽ được Vương Tử Quân nói ra vào lúc phù hợp.
Đồ Phấn Đấu xem như đã gặp phải tảng băng lớn ở trên con đường cầu tiến.
- Chủ tịch Cố, anh bận rộn gì vậy? Khi Cố Tắc Viêm cúi đầu suy nghĩ thì chợt nghe thấy có người chào hỏi.
Sau khi nghe thấy người ta chào hỏi thì Cố Tắc Viêm ngẩng đầu nhìn, hắn nhanh chóng dùng giọng nhiệt tình nói: - Trưởng phòng Uông, anh căn bản là người hiếm gặp, gần đây anh bận rộn gì vậy? Tôi đã hai lần gọi điện thoại cho văn phòng của anh, thế nhưng không có người nghe máy.
Uông Thanh Minh và Cố Tắc Viêm căn bản cũng tồn tại cạnh tranh với nhau, nhưng hai người lại biểu hiện ra cực kỳ thân cận. Uông Thanh Minh thấy Cố Tắc Viêm tỏ ra nhiệt tình như vậy thì cười cười: - Còn bận rộn về cái gì nữa, chính là công tác của nhiệm kỳ mới.
- Công tác nhiệm kỳ mới rất quan trọng, trưởng phòng Uông, bây giờ cán bộ trong tỉnh đều phải nhìn vào động tác của ngài. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì dùng giọng nghi ngờ nói: - Anh đến gặp chủ tịch Vương sao?
- Bí thư Sầm yêu cầu tôi trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương ở phương án cho nhiệm kỳ mới. Uông Thanh Minh cũng không giấu Cố Tắc Viêm mà nói ra mục đích của mình.