Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2705

- Đồng chí, sao anh lại không đón khách? Khi thấy một chiếc taxi dừng lại cách đó không xa, sau đó mở cửa cho khách đi xuống. Vương Tử Quân thật sự không giữ được tâm tình bình tĩnh, hắn chặn chiếc xe taxi kia lại rồi hỏi.

Viên lái xe khoảng bốn mươi tuổi, cơ thể nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác thành thật, hắn nhìn Vương Tử Quân rồi cười cười nói: - Cậu à, không phải tôi bỏ qua cậu, thế nhưng cậu đắc tội với người, người kia nói ai dám chở cậu, sau này không cần phải lái taxi nữa. Tôi nhờ vào nghề này mà kiếm tiền ăn nuôi gia đình, không thể đắc tội với người, thế nên chỉ có thể làm cho cậu chịu uất ức mà thôi.

- Vậy thì anh nói xem tôi đi về thế nào đây? Vương Tử Quân nổi trận lôi đình, hắn cảm thấy tức giận vì thủ đoạn của người kia, rõ ràng là coi trời bằng vung.

- Đi bộ về nhà thôi, hoặc là gọi người ra đón về. Tôi đề tỉnh cậu một câu, người ta chào hỏi cả xe bus công cộng, không được phép chở ba người nhà các cậu. Lái xe nói rồi nhấn chân ga nhanh chóng bỏ đi.

Mạc Tiểu Bắc cũng nghe rõ đoạn đối thoại giữa hai người, nàng lắc đầu bất đắc dĩ nói: - Chủ tịch Vương, hôm nay tôi xem như đã thấy rõ uy tín của ngài rồi.

- Để anh gọi người đến đón. Vương Tử Quân cười khổ một tiếng, từ nơi này về đến nhà khoảng mười lăm kilomet, trong số ba người bọn họ chỉ có một mình Mạc Tiểu Bắc có thể chịu được mà thôi.

Vương Tử Quân lấy điện thoại gọi cho Văn Ngư Nhi. Vài ngày trước Văn Ngư Nhi có mua một chiếc xe Gấu Mèo, tuy không đắt nhưng lại được nàng rất quý trọng, sau khi nghe được lời nhờ cậy của Vương Tử Quân thì nhanh chóng chạy xe đến.

Văn Ngư Nhi nhìn một nhà ba người Vương Tử Quân đứng trên đường đón gió lạnh thì không nhịn được hỏi: - Chủ tịch tỉnh, ngài đang rèn luyện sức khỏe thể nghiệm cuộc sống sao? Ngài đứng nơi đây cũng không có vấn đề, nhưng Tiểu Bảo Nhi rõ ràng là chịu khổ đấy.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Xe của tôi bị người ta giữ lại rồi.

Xe của Vương Tử Quân bị giữ lại? Điều này không khỏi làm cho Văn Ngư Nhi lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ có người dám giữ xe của Vương Tử Quân lại sao? Đúng là gan lớn như trời.

- Ai giữ chiếc xe số 2 tỉnh ủy của ngài lại? Tôi cũng muốn sùng bái người này. Văn Ngư Nhi là người thích náo loạn, mặc dù nàng có cảm tình phức tạp với Vương Tử Quân thế nhưng biểu hiện lại cực kỳ thoải mái.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Giữ lại thì giữ lại, đi thôi, chúng tôi mời cô đi ăn lẩu.

Văn Ngư Nhi thấy Vương Tử Quân không nói thì cũng không hỏi nhiều. Dù sao thì cũng có Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh, nàng chỉ khẽ gật đầu rồi nhấn chân ga, xe Gấu Mèo chạy đi như bay.

Nhưng Văn Ngư Nhi còn chưa chạy được bao xa thì một chiếc xe cảnh sát chắn đường, khi Văn Ngư Nhi hạ cửa sổ xe xuống thì một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi khẽ cúi chào: - Đồng chí, chúng tôi muốn kiểm tra giấy phép lái xe và giấy tờ xe.

Văn Ngư Nhi có chút sững sốt, nàng tiện tay đưa giấy tờ của mình ra. Người kia nhìn thoáng qua giấy tờ xe và giấy phép lái xe của Văn Ngư Nhi rồi trầm giọng nói: - Xe của cô vừa rồi chạy lạng lách, chúng tôi sẽ giữ xe lại.

Lạng lách? Văn Ngư Nhi tuy lái xe chưa bao lâu thế nhưng kỹ thuật vẫn rất tốt, căn bản không bao giờ lạng lách. Thế nên nàng cả giận nói: - Anh nói bậy bạ, tôi căn bản không lạng lách, anh nói lung tung phải chịu trách nhiệm pháp luật.

- Nếu như cô cảm thấy tôi chấp pháp có vấn đề, như vậy cứ khiếu nại với thượng cấp của tôi, nhưng bây giờ mời cô phối hợp công tác với tôi. Viên cảnh sát giao thông nói rồi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Vương Tử Quân khẽ vỗ về phía tay lái phụ, hắn nhìn thoáng qua viên cảnh sát giao thông rồi nói: - Anh xác định xe này chạy lạng lách sao?

- Đúng vậy, đây là chức trách của tôi. Viên cảnh sát giao thông trầm giọng nói.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi có chút mệt mỏi ở phía sau, hắn cảm thấy rất đau lòng, thế là nhanh chóng phân phó với Văn Ngư Nhi: - Cô gọi điện thoại cho Tiểu Lý, để cậu ấy lái xe đến đón tôi, quay về tôi sẽ làm bản kiểm điểm.

Tiểu Lý là lái xe của Vương Tử Quân, Văn Ngư Nhi tuy ý thức được sự việc không đúng, thế nhưng nàng có tâm tính chỉ sợ thiên hạ không loạn, thế là cầm điện thoại lên gọi cho Tiểu Lý.

Viên cảnh sát giao thông thấy cô gái kia thực hiện mệnh lệnh của mình rất hữu hảo, tâm tình cũng không quá xấu, hắn do dự giây lát rồi nói: - Anh bạn, chúng tôi bên này cũng không phải muốn làm khó anh, thật sự là thân bất do kỷ, anh nên xin lỗi người ta, xử lý sự việc cho xong.

Khi thấy Vương Tử Quân không mở miệng thì viên cảnh sát này lại nói: - Từ nơi này đến nội thành cũng hơn mười lăm kilomet, chỉ cần ngài đi vào thì căn bản không có chiếc xe nào dừng lại đón, cũng không có xe nào thoát được.

-Thật sự là quá uy phong. Vương Tử Quân nói những lời này cũng không nói gì thêm.

Người kia nhìn bộ dạng cực kỳ tức giận của Vương Tử Quân, hắn không khỏi thầm nghĩ anh có tức giận cũng đừng đổ lên người tôi, tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, hì hì, anh có tức giận hay không cũng không liên quan đến tôi.

- Anh bạn, phối hợp với công tác của chúng tôi một chút, mời xuống xe. Viên cảnh sát giao thông nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

- Anh chờ chút, thời tiết quá lạnh, không cần làm cho con trẻ bị đông lạnh. Lát nữa xe đến tôi sẽ giao xe này cho các anh, anh cứ ghi hóa đơn trước đi. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua viên cảnh sát giao thông rồi bình thản nói.

"Ghi thì ghi!" Viên cảnh sát giao thông chặn trước xe của Văn Ngư Nhi, sau đó đặt bút xuống ghi chép, chỉ một lát sau đã ghi xong hóa đơn. Khi hắn giao hóa đơn cho Văn Ngư Nhi, lúc này Tiểu Lý đã chạy đến.

Tuy Tiểu Lý không biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn nghe rõ câu nói của Văn Ngư Nhi, đó là lãnh đạo yêu cầu mình đến đón. Dưới tìnhh huống bình thường, vào ngày nghỉ thì chủ tịch Vương căn bản không cần dùng xe, hôm nay có việc gì khẩn cấp sao? Sau khi nhận được điện thoại của Văn Ngư Nhi thì hắn chạy như gió đến nơi này.

Khi nhìn thấy chiếc xe Audi màu đen dừng lại, hai tên cảnh sát giao thông có chút sững sốt. Khi một tên cảnh sát giao thông định tiến lên yêu cầu xuất trình giấy tờ, người đồng bạn ở bên cạnh nhanh chóng kéo lại.

- Sao vậy? Viên cảnh sát giao thông kia nhìn thoáng qua người đồng sự của mình rồi khẽ hỏi.

- Sao lại là biển số này? Gương mặt viên cảnh sát đồng bạn có vài phần tái nhợt.

Hai tên cảnh sát giao thông nhìn biển số xe, thấy một dãy số không và số hai ở vị trí cuối cùng. Biển số xe này đại biểu cho cái gì? Hai tên cảnh sát hiểu rõ ràng, đó là xe biển số 2 của tỉnh ủy Mật Đông.

Hai tên cảnh sát nhìn biển số xe, lại đưa mắt nhìn nhau, khi bọn họ đang há hốc mồm thì thấy lái xe đi xuống cung kính mở cửa xe cho Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương.
Bình Luận (0)
Comment