Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2762

Thật ra Phương Anh Hồ cũng không thích Văn Thành Đồ, hắn cảm thấy Văn Thành Đồ căn bản là người có thủ đoạn nhưng kém phẩm đức; có năng lực nhưng không đúng mực. Bất đắc dĩ lúc này là đị thế của bí thư Sầm đã mất, bây giờ cần phải có nhân tuyển phù hợp, hắn cũng không muốn làm phức tạp tình hình, thế nên sau khi thương lượng với nhau thì hắn cũng không nói ra ý nghĩ thật sự của mình, căn bản là nghĩ một đằng nói một nẻo phụ họa cho Cố Tắc Viêm. Hắn nói rằng nếu như tỉnh Mật Đông nằm dưới sự chủ đạo của bí thư Văn, như vậy sẽ là phúc lớn của cả tỉnh, bản thân tôi cực kỳ tán thành.

Hôm nay Phương Anh Hồ đến gặp bí thư Sầm và đề cử Văn Thành Đồ, tuy bí thư Sầm còn chưa cho ra kết quả cụ thể, thế nhưng hắn hy vọng hôm nay bí thư có thể cho ra quyết định.

- Bí thư, mặc dù bí thư Văn có nhiều khuyết điểm, thế nhưng ít nhất ở phương diện năng lực và đoàn kết, tôi cho rằng anh ấy không kém các đồng chí khác. Phương Anh Hồ nhìn biểu hiện và biết Sầm Vật Cương đang suy nghĩ những gì. Hắn không thể để cho bí thư Sầm tiếp tục suy tư, hắn cần phải nhanh chóng đề tỉnh bí thư, ngoài nhân tuyển miễn cưỡng này thì khó có ai khác phù hợp.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão hiểu ý của Phương Anh Hồ, lão do dự giây lát rồi khẽ nói: - Anh Hồ, chuyện này anh cứ để tôi suy nghĩ thêm đã.

- Vâng, bí thư. Phương Anh Hồ có chút thất vọng, nhưng hắn cần phải tôn trọng ý kiến của Sầm Vật Cương. Dù sao thì Sầm Vật Cương cũng là lãnh đạo của hắn, hắn biết dù mình có ý nghĩ như thế nào cũng chưa chắc được như ý.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, hai người đàn ông mặc áo trắng đi đến. Người đi đầu là giám đốc Triệu của bệnh viện, hắn gật đầu khách khí với Phương Anh Hồ sau đó cười nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, bây giờ ngài cảm thấy thế nào rồi?

- À, thức ăn của bệnh viện các anh là không tệ. Sầm Vật Cương cười cười với viên giám đốc bệnh viện rồi cho ra lời khẳng định.

- Ha ha. Mặc dù giám đốc bệnh viện là người khéo đưa đẩy, thế nhưng không dễ tiếp nhận những lời của Sầm Vật Cương, dù sao thì hắn cũng không thể nói nếu như lãnh đạo thích thức ăn ở nơi đây thì sau này thường xuyên đến là được. Đây là bệnh viện không phải là quán cơm, có người nào tình nguyện liên hệ với nơi này?

Tất nhiên giám đốc Triệu cũng mong sao bí thư Sầm và các vị lãnh đạo tỉnh ủy khác thường đến bệnh viện của mình. Bình thường có chuyện gì hắn phải chạy đôn đáo cả ngày mới được lãnh đạo phê duyệt, bây giờ thì tốt, chỉ cần mất chút công sức là được thông qua. Ngày hôm qua ở ngoài phòng bệnh của bí thư Sầm, hắn nói ra ý nghĩ xây dựng khu nhà chữa bệnh mới và nhanh chóng được thông qua.

- Bí thư, đây là bác sĩ Tần chuyên về xuất huyết não của bệnh viện chúng tôi, anh ấy vừa lưu học ở Mỹ về, hôm nay anh ấy sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện đối với ngài. Giám đốc bệnh viện dù sao cũng là người lão luyện, hắn chỉ vào người đàn ông ở bên cạnh rồi cười ha hả nói.

Sầm Vật Cương nhìn thấy bác sĩ Tần bên kia có chút gò bó, thế là không khỏi cười nói: - Tốt, vậy để Tiểu Tần làm việc đi.

Bác sĩ Tần tuy khi đến có chút gò bó thế nhưng khi tiến vào trong giai đoạn công tác thì giống như đổi lại là một người khác, vứt sự gò bó của mình lên chín tầng mây. Hắn dọn dụng cụ, chăm chú kiểm tra cho Sầm Vật Cương, sau đó bắt đầu hỏi Sầm Vật Cương về các phản ứng.

- Tiểu Tần, cậu sang Mỹ khi nào? Sầm Vật Cương bị hỏi vài câu, lão không cam lòng để mình là người bị chất vấn, thế là cười hỏi.

- Bí thư Sầm, đó là bốn năm trước, trước kia tôi từng là bác sĩ của bệnh viện Rừng Mật. Bác sĩ Tần cung kính đáp lời.

- Cậu nghĩ thế nào mà xuất ngoại, có phải cảm thấy còn chưa đủ kiến thức không? Sầm Vật Cương hỏi tiếp.

Bác sĩ Tần cười xấu hổ nói: - Tôi đến bệnh viện Rừng Mật chủ yếu là khi đó dượng của tôi là giám đốc bệnh viện Rừng Mật, sau đó dượng của tôi lui ra, tôi và giám đốc mới của bệnh viện không hợp nhau, vì không chịu được đành phải lánh xa, thế nên tôi trực tiếp ra nước ngoài.

Lời nói của bác sĩ Tần làm cho vẻ mặt Sầm Vật Cương chợt trầm xuống, lão nhìn bác sĩ Tần, một cảm giác uy nghiêm bao phủ khắp người bác sĩ Tần.

Khi vẻ mặt Sầm Vật Cương biến đổi thì Phương Anh Hồ nhìn thoáng qua vị giám đốc bệnh viện, ánh mắt này giống như rất bình thường nhưng lại giống như có ý gì khác.

- Bí thư Sầm, ngài còn có việc gì nữa không? Bác sĩ Tần có chút căng thẳng dưới áp lực của Sầm Vật Cương, hắn nói chuyện có chút gấp gáp.

- Không có gì, cậu đi đi. Sầm Vật Cương phất phất tay với bác sĩ Tần rồi thản nhiên nói.

...

- Chủ tịch Vương, đây là sắp xếp công tác cho hôm nay, mời anh xem qua. Cổ Dương khẽ đưa một văn kiện đến cho Vương Tử Quân rồi dùng giọng ôn hòa nói.

Vương Tử Quân nhận văn kiện nhìn qua một lượt, hắn không nói gì thêm. Cổ Dương đi theo Vương Tử Quân một thời gian ngắn và biết rõ chỉ cần lãnh đạo không đề cập đến, như vậy chính là chấp nhận hành trình này.

- Chủ tịch Vương, vừa rồi bí thư Khang có gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần liên hệ với ngài. Cổ Dương đứng bên cạnh Vương Tử Quân rồi dùng giọng do dự khẽ nói.

"Khang Tắc Chính?" Vương Tử Quân nghĩ đến sự kết giao giữa mình và Khang Tắc Chính, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Tôi sẽ liên lạc với bí thư Khang.

- Chào bí thư Khang, tôi là Vương Tử Quân. Sau khi nối thông điện thoại thì Vương Tử Quân trầm giọng nói với Khang Tắc Chính.

Khang Tắc Chính cười cười nói: - Chào chủ tịch Vương, bây giờ có thể trò chuyện được không?

- Anh nói đi. Vương Tử Quân biết rõ Khang Tắc Chính gọi điện thoại cho mình chắc chắn là có chuyện để nói, thế là không khỏi dung giọng sảng khoái nói.

- Chủ tịch Vương, ngày hôm qua Cố Tắc Viêm có đến tìm tôi, anh ấy hy vọng tôi có thể ủng hộ bí thư Văn chủ trì công tác Mật Đông, chỉ huy Mật Đông tiếp tục tiến lên. Khang Tắc Chính trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

"Để Văn Thành Đồ tiếp nhận vị trí của Sầm Vật Cương?" Vương Tử Quân híp mắt rồi cười nói: - Cám ơn bí thư Khang, dũng cảm tiếp nhận gánh nặng cũng là một tinh thần đáng cổ vũ.

Khang Tắc Chính cũng không bất ngờ với sự bình tĩnh của Vương Tử Quân, dù sao đến cấp bậc của bọn họ nếu như mất tập trung vì một chuyện không vui, như vậy nói rõ rằng anh còn chưa đủ công phu, căn bản không thích hợp với chức vụ hiện tại.

- Chủ tịch Cố nói anh ấy chuẩn bị phản ánh với bí thư Sầm, anh ấy tin tưởng bí thư Sầm sẽ giúp đỡ công tác của mình. Khang Tắc Chính nói điều này với Vương Tử Quân, lời nói quan trọng nhất là một câu này.
Bình Luận (0)
Comment