Người ngoài nhìn vào thì thấy các vị thường ủy huyện ủy đang đồng tâm hiệp lực, hòa hợp êm thấm, nhưng dù là ai cũng có thể cảm giác được hơn chục người nắm quyền lớn ở huyện Lô Bắc này đều có tâm tư của riêng mình.
Công việc của nhà khách huyện ủy chủ yếu là nghênh đón lãnh đạo, trên cơ bản sẽ xuất ra tất cả vốn liếng đối với các vị lãnh đạo, đồng thời cũng cực kỳ tận tâm tận lực, bày biện vì thân phận các thực khách đến đây dùng cơm. Nhưng nếu bàn về vấn đề tận tâm thì bọn họ sẽ cực kỳ nhiệt tình với các vị lãnh đạo thường ủy huyện ủy, dù sao thì những người này mới thật sự có thể quyết định sự tồn tại của bọn họ.
Bữa tiệc hôm nay có thể nói là mở màn trong bầu không khí hài hòa, chỉ là các vị lãnh đạo cũng không có tâm tư hưởng thụ những món ăn ngon, những thức ăn được chế biến tinh xảo trên bàn giống như những món rau dưa chua loét, ai cũng chỉ dùng lướ qua, hơn mười người uống hết hai chai rượu thì tan cuộc.
- Chủ tịch Vương, chuyện ngày mai...Chúng ta không bằng lùi một bước...
Khi Đỗ Tự Cường rời khỏi nhà khách huyện ủy thì ngồi lên xe của Vương Tử Quân, lão trầm ngâm một chút rồi nói.
Đỗ Tự Cường đã có một năm liên hệ với Vương Tử Quân, đã thấy vị lãnh đạo trẻ tuổi này đổi mới rất đa dạng, thủ đoạn chồng chất, hầu như có thể xưng tụng là ra tay biến hóa như chong chóng sau mưa. Lúc đầu là một vị phó chủ tịch tạm giữ chức, bây giờ đã là chủ tịch huyện, dù đã trải qua nhiều mưa gió thế nhưng chưa từng nếm thiệt thòi. Mà tình huống vào lúc này thì có chút ngăn trở, thế nhưng đó là thứ mà hầu như không thể nào tránh khỏi.
Biết rõ không thể làm nhưng cuối cùng cũng bị ép thực hiện, kết quả cuối cùng chỉ có thể là đầu rơi máu chảy, trước mắt Dương Quân Tài cố ý dùng sách lược mở rộng lực ảnh hưởng của mình, vì sao chủ tịch Vương không nhún một bước?
- Chủ tịch Vương, lùi một bước là trời cao biển rộng, không cần tiếp tục gắng gượng làm gì. Hơn nữa đồng chí Đặng Tiểu Bình cũng từng nói, lùi bước cũng không phải chịu thua mà là súc tích lực lượng để tùy thời phát động mà thôi.
Đỗ Tự Cường chậm rãi nói ra những lời châm trước của mình.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết rõ Đỗ Tự Cường khuyên giải mình xuất phát từ thiện ý, rõ ràng đối phương sợ mình quá căng cứng, ngày mai sẽ mất mặt.
- Tôi biết rõ rồi, cám ơn chủ tịch Đỗ. Đúng rồi, chuyện ở xã Hoa Sơn các anh điều tra thế nào rồi?
Vương Tử Quân cười cười với Đỗ Tự Cường rồi khẽ hỏi.
Khi nhắc đến xã Hoa Sơn thì vẻ mặt Đỗ Tự Cường chợt trầm xuống:
- Không thể lạc quan, chủ tịch Vương, trước kia tôi cũng nghĩ rằng xã Hoa Sơn có khu phố kiểu mẫu rất tốt, rất đáng xem, nhưng khi nhìn vào tư liệu của đồn công an, tôi biết mới vì xây dựng con đường mà Trần Tiến Đường đã dùng thủ đoạn hành chính để phá hủy hơn hai mươi nhà. Những nhà có năng lực kinh tế khá tốt tuy cũng có phát sinh lỗ hổng, thế nhưng vì khuyên can mãi cuối cùng cũng xong. Đáng thương nhất chính là hơn mười hộ nhà nghèo, mãi đến bây giờ vẫn còn đang ở nhờ nhà người thân. Anh xem, đây là ảnh tôi chụp được khi đến hiện trường điều tra.
Đỗ Tự Cường vừa nói vừa lấy từ trong cặp ra một xấp tài liệu đưa cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận tài liệu, hắn nhờ vào ánh đèn vừa bật lên trong xe để nhìn qua, hắn thấy đây là một con đường thẳng tắp, rất có khí khái, hai bên đường là những căn nhà hai tầng, mỗi hộ đều ốp gạch men trắng, nhìn qua thật sự rất thống nhất. Nhưng khi lật qua những tấm hình khác, hiện ra trước mặt Vương Tử Quân là khá nhiều ngôi nhà bỏ hoang, cỏ mọc đầy, rõ ràng đây chính là những căn nhà không ai sử dụng.
Nhưng nếu so sánh với những tấm hình như vậy, một tấm hình khác chụp nghiêng lại làm cho Vương Tử Quân phải nghẹn họng nhìn trân trối, đó chính là hình ảnh ở phía sau vốn bị che lấp bởi những ngôi nhà hai tầng san sát ven đường, đó chính là một bức tường che lấp.
Vương Tử Quân kiếp trước sống ở nông thôn nhiều năm, sao không hiểu nó biểu thị cho điều gì? Thế là vẻ mặt hắn chợt trầm xuống.
Vương Tử Quân thu hồi những tấm ảnh và rơi vào trầm ngâm, hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu, lại liên tục lóe lên trong lòng. Con đường ở xã Hoa Sơn đã được xây dựng hoàn công hơn một năm mà vẫn còn hơn mười hộ sống nhờ nhà người thân, tình huống cuộc sống của những nhà này khó khăn thế nào thì hoàn toàn có thể biết được. Lúc bát đầu Vương Tử Quân chỉ muốn xem phương án thay đổi diện mạo phố phường lần này là một thủ đoạn phản kích của Dương Quân Tài, thế nhưng sau khi Đỗ Tự Cường xâm nhập điều tra, một cảm giác tức giận chợt bùng lên từ tận đáy lòng hắn.
- Đây là chuyện tốt của Trần Tiến Đường sao?
Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn trầm giọng nói:
- Hiện tại cảm xúc của những hộ gia đình này là thế nào?
- Bọn họ rất ai oán, chủ tịch Vương, bây giờ bí thư Vương Mậu của xã Hoa Sơn cũng rất sốt ruột, lúc này nhân tố không ổn định nhất của xã Hoa Sơn chính là vấn đề của những hộ gia đình bị đền bù giải tỏa kia. Vương Mậu sợ quần chúng kêu oan, trong lòng cảm thấy rất bức bối. Hắn cũng muốn giải quyết vấn đề, thế nhưng không bột khó gột nên hồ, dù khéo thế nào cũng khó thể thổi cơm khi không có gạo, tài chính xã đều xòe tay ra với huyện, ngoài sổ nợ thì bây giờ căn bản không có tiền. Hắn đã nhiều lần xuống an ủi các hộ gia đình bị giải tỏa, thế nhưng cuộc sống nào chỉ dựa vào chuyện an ủi là có thể giải quyết được.
Đỗ Tự Cường lên tiếng, giọng điệu chợt giảm xuống thấp vài phần.
- Là loại người bước đi để lại một đống rác thải, ai làm thì người đó sẽ phải giải quyết vấn đề này?
Vương Tử Quân lạnh giọng nói một câu, sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Đỗ Tự Cường nhìn vẻ mặt ngưng trọng của vương tử quân, trong lòng thầm bùng lên cảm giác thất vọng. Sau khi nhìn rõ tình huống của xã Hoa Sơn, hắn rất muốn chủ tịch Vương nghĩ biện pháp, thế nhưng không ngờ chủ tịch Vương chỉ nói một câu như vậy.
Ai làm thì người đó phải chịu trách nhiệm giải quyết, vấn đề là chuyện của những hộ gia đình bị giải tỏa kia đã không còn cách nào giải quyết cho ổn theo phương án đó được nữa.
Đỗ Tự Cường há miệng nhưng vẫn phải nuốt lời vào bụng, trong lòng hắn biết rõ, chủ tịch Vương đang một lòng muốn vung tay cản trở phương án thay đổi diện mạo phố phường Lô Bắc, nếu ngày mai hội nghị thường ủy mở rộng thông qua quyết nghị này, chỉ sợ chủ tịch Vương sẽ gặp phải áp lực càng lớn.
Làm quan cần có thành tích, mà có thành tích sẽ có quan, những công trình hình tượng cũng phải cần có thủ đoạn mới thực hiện được. Điều năm khoản ba trong luật công chức có quy định cấm tất cả công trình hình tượng, nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách, vì những công trình hình tượng kia thật sự có hiệu quả ngay trước mắt, thế cho nên luôn được các cán bộ có chức quyền tôn sùng.
Trong xe rất yên tĩnh, không có người nào lên tiếng, trên xe vốn đang phát một bài nhạc nhẹ, nhưng không biết đã được Thái Thần Bân tắt đi từ khi nào rồi.
Đến cửa nhà Đỗ Tự Cường, Đỗ Tự Cường bắt chuyện với Vương Tử Quân một câu và xuống xe. Khi Vương Tử Quân và Đỗ Tự Cường bắt tay tạm biệt, tiếng xe máy giòn tan vang lên, Đỗ Tiểu Trình mặc một bộ đồng phục cảnh sát từ đằng xa chạy đến như bay.
Tuy đèn đường hơi mờ tối thế nhưng Vương Tử Quân đã nhiều ngày không gặp đứa cháu gái Đỗ Tiểu Trình, bây giờ nhìn thấy nàng mặc chế phục xuất hiện, thế là trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác thân thiết.
Vương Tử Quân nhìn Đỗ Tiểu Trình khoác cánh tay cua Đỗ Tự Cường đi vào trong nhà giống như Tiểu Yến Tử, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác hâm mộ. Khi hắn đưa tay lên tay cầm đinh mở cửa, hắn thấy Đỗ Tiểu Trình khẽ vẫy vẫy tay với mình, nàng quay đầu lại với gương mặt đầy vẻ nghịch ngợm.
"Cô gái tinh nghịch này!"
Vương Tử Quân thầm nói một câu, tâm tình của hắn chợt trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
- Chủ tịch Vương, bây giờ chúng ta về nhà sao?
Thái Thần Bân quay đầu lại nhìn Vương Tử Quân, hắn khẽ hỏi. Hắn đã đi theo Vương Tử Quân thời gian dài, hắn rất hiểu về lãnh đạo của mình. Tuy Vương Tử Quân nói việc ai làm kẻ đó tự giải quyết, thế nhưng hắn biết rõ chủ tịch Vương sẽ không để cho tình huống không giải quyết được gì xảy ra.
- Đi dạo một vòng.
Vương Tử Quân nhìn thấy người đi lại trên đường khá đông, hắn khẽ nói.
- Vâng.
Thái Thần Bân đáp ứng một tiếng rồi lái xe chạy như bay về phía ngoại thành huyện thành. Huyện Lô Bắc rất nhỏ, chỉ mất một lát thì hắn đã lái xe đến đúng địa điểm, vì Vương Tử Quân không mở miệng, thế cho nên dù hắn có vài lời muốn nói cũng chỉ có thể ngậm miệng lại.
- Thần Bân, cậu nói xem chuyện của xã Hoa Sơn nên giải quyết thế nào cho tốt?
Một lúc sau Vương Tử Quân mới chợt mở miệng nói.
Thái Thần Bân biết rõ Vương Tử Quân ngồi trong xe không phải chỉ đơn giản là ngắm phong cảnh, rõ ràng là đang tự suy xét vấn đề, chỉ là chủ tịch Vương chợt hỏi một chủ đề như vậy làm hắn bất ngờ. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó mới dùng giọng do dự nói:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không có đề nghị nào tốt, nhưng tôi cảm thấy muốn giải quyết tốt vấn đề này thì biện pháp hay nhất chính là cấp trên coi trọng, phát lực từ tuyến trên.
- Ba ngày không gặp cũng đủ làm cho người khác giật mình, Thần Bân, mới chỉ vài ngày mà cậu thật sự làm cho tôi bất ngờ. Xem ra nếu để cho cậu lái xe thì thật sự là uất ức cho người có năng lực.
Vương Tử Quân cười ha hả, hắn dùng câu nói từ tận đáy lòng để khích lệ Thái Thần Bân.
Sau khi tiếp nhận vị trí lái xe thì Thái Thần Bân luôn nhận được những lời tán thưởng của Vương Tử Quân, mà địa vị của hắn cũng hầu như tăng tiến theo sự phát triển của Vương Tử Quân, bây giờ dù là những lãnh đạo các phòng ban trong huyện ủy gặp Thái Thần Bân cũng phải gọi anh em, nếu như không cho Thái Thần Bân làm lái xe của Vương Tử Quân, như vậy Thái Thần Bân sẽ rất nôn nóng.
- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng quá khen, dù thế nào tôi cũng tình nguyện làm lái xe cho anh.
Trong đầu Thái Thần Bân chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng ngoài miệng lại dùng giọng chú ý nói.
- Thần Bân, tôi hiểu tâm tư của cậu, làm lái xe nhìn qua rất uy phong, thế nhưng cậu cũng không thể làm lái xe cả đời. Lúc này cậu thừa lúc mình còn trẻ mà xuống nhận lấy một chức vụ để tôi luyện, sớm muộn gì cậu cũng sẽ có thể phát triển.
Vương Tử Quân nào không biết rõ tâm tư của Thái Thần Bân? Thế là hắn dựa lưng lên ghế rồi vừa cười vừa nói.
Thái Thần Bân khẽ gật đầu, sau đó dùng giọng khiêm tốn nói:
- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng đuổi tôi, tôi hoàn toàn tình nguyện theo anh học tập, có nhiều thứ tôi còn chưa thể nào xử lý tốt được.
Thái Thần Bân nói xong những lời này thì chuyển chủ đề:
- Chủ tịch Vương, ngài mai nếu hội nghị thường ủy thông qua phương án của Trần Tiến Đường, đây chẳng phải lại làm cho nhiều người gặp phải khốn cảnh sao?
- Cũng không đến mức rơi vào khốn cảnh, chỉ là phải bỏ ra vài tháng tiền thu nhập để lắp đặt thiết bị mới mà thôi.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi khẽ nói.
- Chủ tịch Vương, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn bọn họ làm xằng làm bậy?
Thái Thần Bân nói, hắn lái xe khá chậm.
- Bây giờ lãnh đạo thị ủy đang giúp đỡ ý nghĩ của Trần Tiến Đường, cho dù tôi cực lực phản đối thì chỉ sợ cũng chỉ là thế đơn lực bạc ở hội nghị thường ủy, không có phần thắng.
Vương Tử Quân nói bằng giọng điệu trầm thấp, hắn nhìn Thái Thần Bân rồi nói tiếp:
- Nhưng cũng không phải không có biện pháp, nhưng biện pháp này khá nguy hiểm.
- Chủ tịch Vương, có chuyện gì thì anh cứ nói, vì công trình hình tượng này chỉ có chính phủ được lợi mà dân chúng phải tính tiền, người ta kinh doanh nhỏ thì kiếm được vài đồng tiền cũng không dễ dàng gì.
Thái Thần Bân chợt vỗ ngực dùng giọng hào sảng nói với Vương Tử Quân, hắn đã đi theo Vương Tử Quân được khá lâu, hắn đặc biệt hy vọng vào những cơ hội như thế này. Lái xe tuy có quan hệ rất gần với lãnh đạo, thế nhưng nếu muốn trở thành tâm phúc của lãnh đạo thì phải là người cùng chung hoạn nạn mới được.
Vương Tử Quân chỉ cười cười và khẽ gật đầu.
- Chào chủ tịch Trần. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Những âm thanh nịnh hót liên tục vang lên bên trai Trần Tiến Đường, hắn là một phó chủ tịch huyện, hầu như mỗi ngày vào giờ làm việc thì thường có những nhân viên công tác của khối chính quyền đến chào hỏi cung kính như thế. Nhưng hôm nay thì hắn lại cảm thấy những âm thanh chào hỏi như vậy rất dễ nghe.
Tuy những người chào hỏi chỉ là nhân viên công tác bình thường, thế nhưng ý nghĩa của lời chào hỏi lại làm cho Trần Tiến Đường cảm thấy rất vui sướng.
Trần Tiến Đường đến bây giờ chưa từng là một kẻ an phận, lại càng không phải là một kẻ bảo thủ, hắn biết rõ muốn bò lên cao thì phải trả giá, càng phải bắt được những cơ hội trước người ta.
Bây giờ cơ hội đã đến, thời cơ cũng đã đến, cuối cùng cũng đã đến lúc Trần Tiến Đường hắn được thu hoạch. Tuy loại chuyện này đại biểu cho tình huống hắn sắp đắc tội với một người làm mình đau đầu, thế nhưng vào lúc nên đắc tội thì hắn sẽ tuyệt đối không nương tay.
- Tiến Đường, ngài mai phải xem vào anh, chỉ cần có thể hoàn thành sự việc lần này, bí thư Dương chắc chắn sẽ không keo kiệt với anh.
Nghĩ đến câu nói trong điện thoại của Trần Lộ Dao với mình vào tối qua, Trần Tiến Đường cảm thấy trong lòng như bùng lên một ngọn lửa nóng hừng hực.
- Chủ tịch Trần, đi đường nên chú ý quan sát, cẩn thận kẻo ngã.
Một âm thanh nhàn nhạt có mang theo chút ý nghĩ châm chọc từ đằng xa truyền đến, Trần Tiến Đường nghe được âm thanh này mà trong lòng chợt xuất hiện cảm giác tức giận. Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn rõ người đi đến thì chút tức giận vừa xuất hiện đã biến mất không còn dấu vết.
- Chào chủ tịch Tiếu, tôi đã đi trên đường bùn lầy ở nông thôn nhiều năm, bây giờ đi đường bóng cũng không thể ngã được.
Tuy đã xem như xé toang mặt với nhau nhưng đối diện với Tiếu Tử Đông thì Trần Tiến Đường cũng không dám đối kháng chính diện. Đây không phải vì hắn rất ẩn nhẫn, căn bản hắn cảm thấy Tiếu Tử Đông bây giờ là phó chủ tịch thường vụ, chính mình nếu ồn ào với đối phương sẽ không có lợi.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Tiếu Tử Đông xoay người bỏ đi với nụ cười như có như không. Trần Tiến Đường nhìn vẻ mặt đắc ý vạn phần của Tiếu Tử Đông mà hung hăng nhổ một bãi nước miếng, thầm mắng:
"Con bà nó mày nhiệt tình cái gì? Đợi đến khi bí thư Dương ngồi vững trên thiên hạ huyện Lô Bắc, để xem mày còn cười được không?"
Phòng làm việc của Trần Tiến Đường chỉ có hai gian, tuy không phải quá lớn nhưng rất sạch sẽ. Hắn vừa đi vào phòng làm việc thì ánh mắt đã rơi lên tấm hình chim ưng ở sau lưng ghế, vẻ mặt u tối không khỏi sáng lên vài phần.
Trần Tiến Đường nhìn chim ưng hùng mạnh bay lượn trong bức tranh, hắn cảm thấy mình giống như hóa thành chim ưng tung cánh, sắp bay lên tận tầng trời.
Ngày hôm nay giống như một khởi đầu mới cho sự nghiệp tươi sáng của Trần Tiến Đường.
- Chủ tịch Trần, những văn kiện này cần ngài phê duyệt.
Thư ký Tiểu Ngưu của Trần Tiến Đường bước vào phòng, tiến đến rất nhanh, hắn đặt một ly trà ngon đã pha sẵn ở bên cạnh Trần Tiến Đường, sau đó đưa đến hơn mười văn kiện xin chỉ thị.
Trần Tiến Đường tương đối thỏa mãn với Tiểu Ngưu, mà Tiểu Ngưu cũng có thể xem như là tâm phúc của hắn, chính là một vi phó chủ nhiệm văn phòng ở xã Hoa Sơn. Sau khi Trần Tiến Đường tiến lên làm phó chủ tịch huyện Lô Bắc thì điều một cán bộ thông minh lanh trí là Tiểu Ngưu đến công tác ở văn phòng khối chính quyền huyện, nhiệm vụ là phục vụ chính mình.
Trần Tiến Đường nhìn nụ cười tràn đầy khiêm tốn của Tiểu Ngưu mà cảm thấy thoải mái, hắn lúc này nào có thời gian phê duyệt văn kiện? Hắn chỉ tay xuống bàn công tác của mình, sau đó dùng giọng tùy ý nói:
- Tiểu Ngưu, hai ngày qua trong văn phòng khối chính quyền có thảo luận gì không?
- Lãnh đạo, hai ngày qua thật sự có nhiều người bàn tán với nhau, đại khái nói anh sắp phóng lên tận tầng trời. Nói thật, tôi cũng xem như được hưởng nhờ vầng hào quang của anh, tối qua nhận được năm sáu cuộc gọi mời dùng bữa.
Tiểu Ngưu tuy còn trẻ nhưng là người thông minh, hắn biết rõ lúc này Trần Tiến Đường thích nghe những gì, thế cho nên nhanh chóng nắm bắt thật chặt để đào khoáy lỗ tai của lãnh đạo.
Quả nhiên nụ cười trên mặt Trần Tiến Đường càng thêm sáng lạn, hắn chỉ tay vào Tiểu Ngưu rồi nói:
- Tiểu tử cậu đúng là, không cần phải chú tâm nói những lời dễ nghe, tôi biết rõ có một số người chắc chắn không nói tốt cho tôi.
Tiểu Ngưu cười hì hì nói:
- Chủ tịch Trần quá cẩn thận chặt chẽ, những người như vậy tuy có tồn tại nhưng tôi cảm thấy là không quá nhiều, bầu không khí trong khu văn phòng khối chính quyền là gì? Anh không phải không biết, bây giờ anh như vậy thì không có ít người đang vắt óc tìm mưu để nói lời nịnh bợ. Hơn nữa bây giờ trong khu văn phòng này có ai không biết tôi là người của anh? Cho dù có lời bất mãn với anh cũng không dám nói ngay trước mặt, tôi cũng không nghe được những lời này.
- À, cậu nói không phải không có lý, sau này nên chú ý nghe ngóng xem xét, nếu nghe được bất kỳ tin đồn gì thì nên báo cho tôi biết ngay.
Trần Tiến Đường khẽ gật đầu, hắn cũng không tiếp tục dây dưa ở chủ đề này, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tiểu Ngưu, cậu đến khối chính quyền huyện đã được vài tháng, cậu cảm thấy thế nào?
Tiểu Ngưu nhìn bộ dạng vui vẻ của Trần Tiến Đường, hắn biết mình nếu không nhân cơ hội thì chẳng biết phải chờ đến ngày tháng năm nào, thế là lập tức cười nói:
- Chủ tịch Trần, văn phòng huyện tất nhiên phải khác với văn phòng xã, tôi cũng tình nguyện đi theo anh. Nhưng lúc này tôi cũng chỉ vừa đến vài tháng, căn bản chỉ là công dân hạng hai ở đây, tôi cũng không phải tiếc sức, cũng không dám làm anh mất mặt, thế cho nên phải cố gắng tận tâm làm tốt công tác. Chỉ là thân phận này cũng không quá cao, những chuyện tốt căn bản không đến tay mình, mọi người thường nói những nhân viên tạm thời như tôi là con riêng gặp dì ghẻ.
- Ha ha ha, Tiểu Ngưu, cậu cũng nói ra những tình hình thực tế, con riêng gặp dì ghẻ, lời này rất đúng. Tôi biết chuyện này rồi, hai ngày nữa tôi sẽ cho cậu cảm nhận được cảm giác ấm áp khi gặp mẹ ruột, cậu thấy thế nào?
Trần Tiến Đường sở dĩ hỏi Tiểu Ngưu về vấn đề này cũng là vì dẫn dắt câu hỏi kế tiếp của mình. Hắn là cán bộ công tác ở xã vài chục năm, hắn biết rõ muốn lung lạc được con người thì ít nhất không thể xa rời nguyên tắc ném cho đối phương vài điểm tốt.
Tiểu Ngưu tất nhiên sẽ rất kích động, rất mang ơn. Nghĩ đến chuyện ước vọng thiết tha của mình sắp được thực hiện, hắn thật sự rất cảm kích Trần Tiến Đường. Thế là hắn không khỏi nói vài câu thề thốt, sau đó Trần Tiến Đường gật đầu nói:
- À, làm tốt công tác là được.
Tiểu Ngưu liên tục gật đầu nói:
- Chủ tịch Trần, vừa rồi văn phòng chính quyền có thông báo, nói chín giờ mời anh đến dự hội nghị.
Trần Tiến Đường tất nhiên biết tin tức này sớm hơn cả Tiểu Ngưu, thế nhưng lúc này nghe Tiểu Ngưu nói thì hắn vẫn thở dài một hơi. Lúc này hắn sợ nhất chính là mất đi cơ hội biểu diễn của mình.
- Tút, tút, tút...
Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên, Trần Tiến Đường tùy ý đưa mắt nhìn số điện thoại gọi đến, sau đó hắn vội vàng đứng lên. Hắn ngăn cản bàn tay tiếp điện thoại của Tiểu Ngưu, sau đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại.
- Chào bí thư Dương, tôi là Trần Tiến Đường, xin hỏi ngài có gì cần dặn dò?
Trần Tiến Đường không chờ đối phương mở miệng mà dùng giọng đầy cung kính nói.
Âm thanh trầm thấp của Dương Quân Tài truyền đến trong điện thoại, tuy chỉ là chút thăm hỏi rất bình thường, thế nhưng vào khoảng thời gian bị đè nén như thế này thì Trần Tiến Đường vẫn cảm thấy vui sướng vì được lãnh đạo quan tâm.
- Mong bí thư Dương yên tâm, tôi đã chuẩn bị tất cả, chỉ chờ ngài ra lệnh một tiếng thì sẽ cho bọn họ một đòn công kích cực mạnh.
Trần Tiến Đường nói vô vùng kiên quyết, trí tuệ chính trị nhiều năm nói cho hắn biết, sau khi xác định đặt cược thì mình nên quyết đoán và quyết liệt, không nên ăn ở hai lòng, nếu không kết quả sẽ cực kỳ thê thảm.
- À, đồng chí Tiến Đường, lúc này huyện Lô Bắc chúng ta có đi đúng phương hướng hay không hoàn toàn nhờ vào anh. Dương Quân Tài tôi chưa nói đến những thứ khác, có một số chuyện có thể khẳng định, chính là tôi sẽ nhất định không không phụ công của các anh em khi luận công ban thưởng.
Dương Quân Tài dù nói không rõ thế nhưng càng là như vậy thì càng làm cho Trần Tiến Đường cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Không phụ công của các anh em, ít nhất thì mình cũng sẽ kiếm được một chân thường ủy. Một vị bí thư huyện ủy chỉ cần khống chế được quyền lợi, như vậy sẽ tuyệt đối có thể khống chế ban ngành, vào đúng thời điểm điều chỉnh sẽ ném cho mình niềm vui bất ngờ.
Trần Tiến Đường đặt điện thoại xuống, một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có chợt bùng lên trong lòng, hắn nhìn đồng hồ, cầm lấy cặp của mình, sau đó cất bước đi ra khỏi cửa.
- Sau chuyến đi này thì trước mặt sẽ là trời cao đất rộng...
Không hiểu vì sao mà lúc này một câu hát như vậy lại từ trên miệng Trần Tiến Đường phát ra ngoài, khoảnh khắc khi bước ra khỏi phòng làm việc thì hắn chợt nở nụ cười cực kỳ đắc ý.
Phòng họp huyện ủy hôm qua vừa được sử dụng một lần nhưng hôm nay rõ ràng đã được thu dọn sạch sẽ, bàn hội nghị sáng đến mức có thể phản chiếu bóng người. Tuy không tham dự vào quyết sách thế nhưng những nhân viên công tác của văn phòng huyện ủy chính là những người mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, bọn họ biết sẽ có đại hội lớn xuất hiện ở chỗ này, mà sau đại hội lần này sẽ có một vài lãnh đạo mất hứng.
Chuyện gì là xui xẻo nhất? Đó chính là khi lãnh đạo mất hứng thì làm việc không tốt sẽ gánh hậu quả, lúc lãnh đạo đang nén giận thì tình hình sẽ rất căng thẳng. Đám nhân viên văn phòng huyện ủy đều là cáo già thành tinh, bọn họ nào có thể phạm sai lầm ở những chuyện nhỏ nhặt thế này? Vì vậy hôm nay phòng họp được bọn họ thu dọn cẩn thận và cực kỳ đẹp đẽ.
Tám giờ năm mươi phút, các vị phó chủ tịch huyện lục tục đi vào phòng họp. Khi các vị phó chủ tịch đi vào thì trưởng phòng tuyên truyền Hàn Minh Khải cũng mỉm cười đi đến, Hàn Minh Khải mới tiến vào thường ủy một thời gian ngắn, thế cho nên gần đây hắn rất an phận, dù gặp mặt ai cũng nở nụ cười tươi vui.
Tuy biểu hiện như vậy sẽ rất có lực tương tác thế nhưng phương diện uy nghiêm lại rút xuống, chẳng qua biểu hiện như vậy lại là lựa chọn tốt nhất đối với trạng thái của hắn lúc này. Hàn Minh Khải tiến vào với vẻ mặt tươi vui thế nhưng giữa hai chân mày lại có ẩn giấu một cảm giác khó khăn và khổ sở.
Hàn Minh Khải cũng không tiến lên trò chuyện với đám phó chủ tịch huyện như trước kia, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi xuống vị trí của mình. Nhưng nếu là người thận trọng sẽ phát hiện ra ánh mắt của hắn nhìn về phía phó chủ tịch Trần Tiến Đường có chút quỷ dị.
Trần Tiến Đường cũng phát hiện ra điều này, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm. Hàn Minh Khải chính là một cán bộ được Vương Tử Quân đề bạt lên làm trưởng phòng tuyên truyền, nắm một ghế thường ủy, Trần Tiến Đường chỉ quan tâm đến đối tượng mình sắp đối chọi gay gắt mà thôi.
Lúc này không thể nào thất bại, tuy người kia tiến vào huyện Lô Bắc vẫn luôn là một nhân vật với lực lượng cực mạnh, thế nhưng lúc này lãnh đạo thị ủy đã mở lời giúp đỡ, lại có lá cờ của lãnh đạo tỉnh, nếu như mình còn thua vào đúng thời điểm này, như vậy đúng là kẻ ngu ngốc.
Trần Tiến Đường dù cố gắng an ủi chính mình, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập lên rất mạnh. Dù sao thì lần này hắn đối mặt với một đại nhân vật, không phải là một tên cán bộ quèn, chính là một người chỉ cần giậm chân cũng đủ làm cho cả huyện Lô Bắc phải chấn động, là một vị chúa tể mà trước đó nắm phương hướng phát triển của cả huyện.
Đám người Tôn Quốc Lương, Tả Minh Phương, Đỗ Tự Cường, Trần Lộ Dao lục tục đi vào phòng họp, thế là bầu không khí phòng họp chợt trở nên yên tĩnh trở lại. Trước kia các vị lãnh đạo tham gia những hội nghị như thế này thường mời thuốc bắt chuyện với nhau, bây giờ cả đám đều tự hút thuốc của mình, cũng không có hứng thú mời thuốc hay nói chuyện với kẻ khác.
Vương Tử Quân và Dương Quân Tài hầu như là một trước một sau bước vào trong phòng họp, vẻ mặt hai người đều nở nụ cười tươi, thế nhưng nụ cười của Vương Tử Quân rất bình tĩnh, nụ cười của Dương Quân Tài lại biểu hiện sự hưng phấn giống như nắm chắc chiến thắng trong tay.
Đó là cảm giác hưng phấn khi sắp lấy được thắng lợi cực đại.
- Thưa các đồng chí, bây giờ chúng ta bắt đầu họp.
Dương Quân Tài ngồi xuống vị trí của mình, hắn mở sổ ra, hai mắt quét một vòng qua mặt các vị cán bộ ngồi trong phòng họp, lại dùng giọng rất có khí phách nói. Dưới ánh mắt của lãnh đạo, tất cả các vị thường ủy đều mở sổ của mình ra, chỉ riêng Vương Tử Quân ngồi bên cạnh hắn vẫn rất bình tĩnh, chỉ khẽ dùng ánh mắt trầm lắng như nước giếng sâu nhìn thoáng qua hắn.
Giả vờ tỉnh táo sao? Hay là muốn bỏ qua tình huống chống cự với mình? Nếu là như vậy thì kết quả nằm trong sự đoán của mình, nhưng nó thật sự không quá tốt. Trong đầu Dương Quân Tài lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là không khỏi có chút lo lắng được mất.
- Thưa các đồng chí, ngày hôm qua bí thư Trình đã đến huyện Lô Bắc chúng ta kiểm tra công tác, đã lên tiếng khẳng định thành tích của cả huyện, đồng thời cũng yêu cầu mọi người nên cùng nhau cố gắng. Có thể nói là mọi người cùng nhau cố gắng thì mọi việc sẽ thành công, đồng tâm hiệp lực sẽ vượt qua khó khăn, sẽ mở ra cục diện tốt cho huyện Lô Bắc, giúp đỡ nhau cùng phát triển, giúp nhau vá đắp những lỗ hổng, có thể sắp xếp bàn cờ huyện Lô Bắc cho tốt, quyết tâm thắng mà không thất bại.
Dương Quân Tài mở lời rất tốt, nhưng hắn đang dùng giọng điệu khích lệ để tán dương thì ngay sau đó lại thay đổi chủ đề
- Nhưng có một câu thế này, thành tích không nói thì cũng đã quá rõ ràng, vấn đề không nói thì cũng quá rõ ràng. Trước mắt chúng ta vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề, mà các vị thường ủy ngồi đây cũng đã được nghe qua lời nói của bí thư Trình, anh ấy yêu cầu chúng ta nên đề cao công tác thay đổi diện mạo phố phường, cần phải làm sao cho càng ngày càng tốt đẹp hơn, không phải chỉ ghi những lời của lãnh đạo vào trong sổ là xong.
- Lãnh đạo thị ủy yêu cầu chúng ta nhìn xa trông rộng, nói ra những lời rất thấm thía, cũng phù hợp với thực tế của huyện Lô Bắc của chúng ta vào lúc này, xem như cung cấp một điểm sáng cho chúng ta trong công tác chuẩn bị tiếp đón chủ tịch Tề xuống kiểm tra thị sát. Đối với những lời chỉ thị mạnh như thác đổ của lãnh đạo thị ủy, tôi cảm thấy các ban ngành đảng ủy chính quyền cần phải tiếp thu ý kiến của quần chúng, cần hợp mưu hợp sức, phải suy xét sao cho tốt, rốt cuộc là nên làm thế nào để cho chúng ta biểu hiện tốt trước mặt lãnh đạo.
Vương Tử Quân nhớ thật kỹ những nội dung quan trọng trong lời nói của Dương Quân Tài, đồng thời cũng không quên ghi chép lại, Dương Quân Tài nói đến đây thì hắn cũng dừng bút. Bây giờ Dương Quân Tài đã làm tốt công tác mở đầu, yêu cầu tiếp theo là phải có người thay mặt ra tay.
Quả nhiên Trần Tiến Đường đang góp sức chờ phát động đã là người đứng lên đầu tiên sau khi bí thư Dương kết thúc phát biểu, hắn lớn tiếng nói:
- Bí thư Dương, tôi có một đề nghị còn chưa quá hoàn thiện, muốn báo cáo cho các vị thường ủy, cũng xem như thả tép bắt tôm.
Dương Quân Tài gật đầu nói:
- Lần này chúng ta tổ chức họp mở rộng cũng là vì muốn tập trung ý kiến của mọi người, chủ tịch Tiến Đường có thể là người lên tiếng đầu tiên, như vậy là rất tốt, chúng tôi sẽ cùng nhau xem xét cao kiến của chủ tịch Tiến Đường.
Trần Lộ Dao khẽ nâng ly lên nhấp một ngụm trà, vào thời điểm này thì tất cả sẽ phát triển theo những gì mà người phía bên mình vạch sẵn, tin chắc chỉ cần Trần Tiến Đường nói ra lời đề nghị của mình, như vậy hội nghị thường ủy mở rộng lần này sẽ bùng sóng. Vương Tử Quân, anh cũng đừng làm cho tôi thất vọng đấy.
Trần Lộ Dao nghĩ đến hai chữ thất vọng mà trong lòng chợt sinh ra cảm giác lo lắng được mất một cách rất khó hiểu, nếu như Vương Tử Quân làm rùa đen rút đầu, như vậy căn bản sẽ không cần phải ồn ào. Nhưng kết quả như vậy là không hay, bọn họ đã súc tích lực lượng được nửa ngày, nếu đấm ra thật mạnh mà lại chỉ trúng vào khoảng không, cảm giác sẽ không quá vui.
- Bí thư Dương, chủ tịch Vương, bộ mặt diện mạo phố phường của huyện Lô Bắc chúng ta nếu so sánh với các quận huyện khác trong thành phố thì cũng có thể nói là sạch sẽ, thế nhưng nói như vậy thì rõ ràng không cho ra được điểm sáng. Dù sao thì đa số các quận huyện gần đây đều rất coi trọng diện mạo phố phường, các địa phương khác cũng không thiếu tỏ ra quan tâm, nếu như chúng ta không có điểm nhấn, chỉ sợ rất khó làm cho người ta nhìn vào mà hai mắt tỏa sáng.
- Trước kia huyện chúng ta cũng không quá coi trọng công tác quy hoạch, thế cho nên các cửa hàng trên phố thật sự là muôn hình vạn trạng, mất trật tự vô cùng. Tình huống này rõ ràng là rất lạc hậu, chúng ta cần phải thống nhất quy hoạch, đây là xu thế thời đại, chúng ta cần phải áp dụng ngay...
Tài ăn nói của Trần Tiến Đường thật sự không thua ai, hơn nữa hắn đã nghiên cứu chính đề nghị của mình trong nhiều ngày qua, rõ ràng cũng bỏ ra khá nhiều công sức. Thế cho nên lúc này hắn mở miệng với luận điểm chính xác, luận cứ phong phú, rất có sức thuyết phục.
- Bí thư Dương, chủ tịch Vương, các vị thường ủy, huyện thành đại biểu cho toàn bộ thể diện của huyện Lô Bắc, những con phố kia lại càng biểu hiện cho thể diện của cả huyện, chúng ta phải làm tốt công tác thống nhất quy hoạch ở các tuyến phố, như vậy mới có thể chứng thực được tinh thần chỉ thị của lãnh đạo thị ủy, làm cho huyện Lô Bắc bừng sáng.
Lúc bắt đầu thì Trần Tiến Đường còn có chút lo lắng bất an, nhưng sau khi hắn nói ra một nửa bản kế hoạch của mình, một khí thế chưa từng phát giác chợt tiến vào trong lòng. Khi khí thế kia tiến vào thì hắn cảm thấy mình đã có dũng khí khiêu chiến với vị lãnh đạo ngồi hàng ghế thứ hai trong hội nghị, mà cảm giác khiêu chiến này càng làm cho hắn tràn đầy lực lượng.
Tuy lúc này biểu hiện của Trần Tiến Đường chỉ là một thủ hạ tôi tớ, thế nhưng dù là như vậy thì chính mình cũng là kẻ nổ phát súng đầu tiên khiêu chiến với Vương Tử Quân, một phát súng tất thắng. Dù đối phương có cường thế như thế nào cũng không ngăn cản được xu thế thắng lợi hầu như đã là hiển nhiên của mình.
Trần Tiến Đường chợt cảm thấy máu huyết sôi trào, hắn giống như thấy Dương Quân Tài gật đầu, thấy được ánh mắt khen ngợi của Trần Lộ Dao, gống như thấy ánh mắt thăm hỏi của Lưu Truyền Pháp. Hắn biết rõ có những biểu hiện kia của lãnh đạo thì Trần Tiến Đường mình chính thức tiến vào trong tập đoàn chính trị của huyện Lô Bắc, mình sẽ thúc đẩy tập đoàn này phát triển, cất bước đi lên.
Dương Quân Tài khẽ nhìn qua Trần Tiến Đường, sau đó ánh mắt của hắn chuyển sang Vương Tử Quân ở bên canh. Hắn ngạc nhiên phát hiện đối phương vẫn ngồi đó rất bình tĩnh, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, dù động tác không phát ra tiếng động nhưng biểu hiện lại bình tĩnh tự đắc, cực kỳ ung dung. Động tác của Vương Tử Quân đã hầu như khiêu khích và chọc giận Dương Quân Tài, cảm giác nổi nóng xuất hiện mạnh mẽ hơn. Con bà nón, Vương Tử Quân này cũng quá giỏi biểu hiện bình thản, sắp mất mặt đến nơi còn cố ý giả vờ.
- Chủ tịch Tiến Đường nói rất hay, sau khi nghe xong đề nghị của chủ tịch Tiến Đường, tôi cảm thấy hội nghị này mở ra vô cùng kịp thời, rất có ý nghĩa. chủ tịch Vương, anh cảm thấy lời đề nghị của chủ tịch Tiến Đường là thế nào?
Lúc này mọi ánh mắt đều tụ tập trên mặt Vương Tử Quân, dù là các vị thường ủy huyện ủy hay các vị phó chủ tịch huyện, ai cũng biết mục đích của hội nghị lần này, chẳng qua không biết hai vị lãnh đạo đứng đầu có tranh chấp hay không mà thôi, lúc này chính là thời điểm để mọi người biết được chiều hướng phát triển của hội nghị là thế nào.
Hầu như mọi người đều hiểu, cục diện trước mắt nếu như Vương Tử Quân không phản đối thì tốt, nếu như có ý nghĩ không đồng ý thì hội nghị hôm nay sẽ biến động theo chiều hướng xấu, sẽ sinh ra những con sóng mạnh. Điều này cực kỳ gây khó khăn cho cho đám cán bộ chưa đứng thành hàng, nếu hai vị lãnh đạo đứng đầu đấu với nhau, nghênh đón bọn họ chính là hai quân đối chọi, nhất định phải đứng vào một hàng ngũ nào đó.
Tuy cho ra một lựa chọn như vậy là khá khó khăn, thế nhưng các vị thường ủy đều phải tỏ thái độ rõ ràng, bảo trì trạng thái trung lập sẽ khó thể nào vượt qua kiểm tra.
Vương Tử Quân an nhàn nhấp một ngụm trà, sau đó hắn khẽ nói:
- Tôi cơ bản đồng ý với ý kiến của chủ tịch Tiến Đường.
Chỉ vài từ ngắn ngủi nhưng lại làm cho đám người trong hội nghị lắp bắp kinh hãi, có vài người sinh ra cảm giác thất lạc. Dương Quân Tài mong muốn thắng lợi trong tranh chấp nhưng Vương Tử Quân lại không chiến đấu mà đầu hàng, điều này làm cho hắn cảm thấy bức bối và càng khó chịu hơn. Lúc này trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác, đó là trong hàng ngũ của mình xuất hiện phản đồ, dù thế nào cũng phải cho tên phản đồ kia một bài học. Nhưng trí tuệ chính trị nói cho hắn biết, trước mắt mình nên thu tay lại, cũng đừng lên hô hào quá mức.
Trần Lộ Dao nhấp một ngụm trà, tuy rất thất vọng nhưng hắn thấy đây mới chính là một Vương Tử Quân ngoan độc và xảo quyệt. Người này là anh hùng có thể lớn có thể nhỏ, có thể co có thể giãn, lùi một bước trời cao biển rộng, một người như vậy thật sự không đơn giản đắc tội.
Tả Minh Phương vô thức đưa tay sờ đầu, giống như trong đầu đang có một tảng đá lớn. Tuy sự kiện này phát sinh và hắn đã có lựa chọn, thế nhưng hắn cũng không hy vọng có thể bày tỏ quan điểm của mình ở hội nghị thế này. Nếu hai bên không là minh hữu htif còn có thể là một người đứng bên ngoài nhìn vào, cũng không muốn đứng ở xu thế đối lập, hắn cũng không muốn công khai quyết liệt với một vị chủ tịch trước nay mình luôn thấy rất thuận mắt này.
Đỗ Tự Cường ngồi bên cạnh Tả Minh Phương, tuy trong lòng có chút thất vọng thế nhưng lại biết rõ đó là một lựa chọn không thể tốt hơn vào lúc này. Co được giãn được có đôi khi sẽ là một cái giá lớn, còn tiến công thì sẽ phải tiếp nhận một hậu quả lớn hơn rất nhiều.
Các vị thường ủy và phó chủ tịch khác đều thầm thở dài một hơi, dù sao thì nếu phát sinh xung đột sẽ ép bọn họ phải chiến đấu, hòa hợp êm thấm chính là kết quả mà bọn họ chờ mong nhất.
Nếu so ra thì Trần Tiến Đường lại rất đắc ý, người kia lui bước, người kia bị mình ép lui bước, tuy đối phương lùi lại không phải công lao của mình mình, thế nhưng kết quả này cũng là thứ mà cộng đồng của mình rất chờ mong.
Trần Tiến Đường nghĩ đến cảm giác sợ hãi của mình khi đối diện với Vương Tử Quân vào thời điểm trước mà cảm thấy xấu hổ, bây giờ mình đứng trên hội nghị thường ủy để ép một nhân vật cường thế như vậy lùi bước, điều này thích ý đến mức nào, tốt đẹp đến cỡ nào?
Dù không đạt đến hiệu quả tốt nhất thế nhưng Trần Tiến Đường đã cảm thấy rất thỏa mãn, sau này đường còn dài, hắn tin mình sẽ ngày càng phát ra âm thanh của mình ở võ đài chính trị huyện Lô Bắc, sẽ chiếm được một vị trí quyền lực.
- Tôi đã nghe rõ đề nghị của chủ tịch Tiến Đường, có rất nhiều điểm sáng, ví dụ như ba phần xây dựng bảy phần quản lý; ví dụ như phải đi đầu trong công tác quy hoạch đô thị. Những quan điểm này của anh ấy là rất tốt, tôi cảm thấy công tác kiến thiết quy hoạch cần được nắm cho chắc chắn, trước tiên phải có quy hoạch và sau đó mới kiến thiết, như vậy mới có thể làm cho bộ mặt của huyện Lô Bắc chúng ta ngày càng tươi sáng.
Vương Tử Quân khẽ nhìn bốn phía, sau đó hắn khẽ gật đầu với Trần Tiến Đường, lại nói tiếp:
- Nhưng dù làm chuyện gì cũng phải từng bước từng bước một, đối với huyện Lô Bắc chúng ta thì cần phải thực hiện đúng chỗ. Nguyện vọng sửa đổi biển hiệu, tu sửa đường xá, lắp đặt thiết bị của các cửa hàng bên đường là rất tốt nhưng lại không thực tế, không có tính thao tác. Một cửa hàng muốn thực hiện theo kế hoạch này phải bỏ ra năm trăm đồng, cả huyện có hơn một ngàn cửa hàng, tuy tài chính của huyện chúng ta đã mạnh hơn năm ngoái rất nhiều, thế nhưng muốn bỏ ra năm trăm ngàn cũng rất khó khăn.
- Chuyện này tôi cảm thấy không thể làm một lần là xong, chúng ta phải đi từng bước, sau này phải bắt tay vào hai phương diện: Chúng ta phải nắm chắc quy hoạch, quản lý thật tốt, xác định tiêu chuẩn thiết bị, những cửa hàng mới phải dựa theo những tiêu chuẩn này và xin báo cáo phê chuẩn của các ban ngành tương quan; Còn phương diện khác, căn cứ vào nguyên tắc ai đầu tư người đó được lợi, đối với những cửa hàng đi đầu trong công tác đổi mới lắp đặt thiết bị, chính quyền sẽ miễn giảm thuế. Như vậy sau vài năm diện mạo của huyện sẽ thay đổi, tuy không có hiệu quả thấy ngay trước mắt nhưng chính quyền lại không có gánh nặng, các hộ kinh doanh cũng vừa lòng, là một công đôi việc.
Ý kiến của Vương Tử Quân càng khả thi hơn, càng có tính thao tác hơn, thế cho nên sau khi nói xong cũng có vài vị thường ủy thầm gật đầu. Nhưng bọn họ chỉ thầm gật đầu mà thôi, bọn họ cũng thầm hiểu chuyện lần này căn bản không cho phép kéo dài lâu như vậy, giờ không đợi người, chủ tịch Tề sắp xuống kiểm tra, có chỉ thị của Trình Vạn Thọ thì nhóm người của mình dù có đồng ý với Vương Tử Quân cũng không thể nghe theo.