Tề Chính Hồng lên tiếng, một chiếc xe cứu thương chạy đến như bay, người đàn ông trung niên họ Triệu với gương mặt bị thương được đưa ngay đến bệnh viện. Tề Chính Hồng cũng leo lên chiếc xe chuyên dụng của mình, cũng không dừng lại mà chạy đi ngay.
- Bí thư Dương, chuyện này phải được điều tra rõ ràng trong ba ngày, nhưng dù là liên quan đến ai, đều phải điều tra đến cùng, tuyệt đối không nuông chiều.
Lý Dật Phong nói, âm thanh liên tục vang vọng. Tuy không quá hiểu nhiều về vấn đề lúc này, thế nhưng vẻ mặt Tiếu Tử Đông vẫn có chút nghi hoặc và hơi kinh hoảng.
Tiếu Tử Đông rốt cuộc không biết có vấn đề gì xảy ra, thế nhưng có một điều có thể kết luận, đó là vị lãnh đạo huyện mà người đàn ông trung niên vừa rồi nhắc đến hình như là mình. Hắn biết rõ lúc này mình có khả năng gặp phải đại họa.
Cuối cùng có chuyện gì xảy ra? Mình nào có thân thích đoạt chỉ tiêu của người đàn ông họ Triệu kia? Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu của Tiếu Tử Đông, nhưng lúc này hắn cũng không thể nào nghĩ ra được.
- Chủ tịch Tiếu, không ngờ anh còn cao tay đến mức như vậy, cũng cướp đi chỉ tiêu của con gái một người bị tàn phế vì tham gia công tác, hừ, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Khi Trần Lộ Dao lên xe thì cũng không quên lên tiếng, giọng điệu của hắn như một phát súng bắn mạnh vào lòng Tiếu Tử Đông.
Từng chiếc xe chạy đi như bay, Tiếu Tử Đông cảm thấy mình giống như bị vứt bỏ ở thế giới này, một cảm giác cô độc không nơi nương tựa chợt bùng lên trong lòng.
- Tử Đông, lên xe đi.
Một âm thanh nhẹ nhàng và quan tâm chợt vang lên sau lưng Tiếu Tử Đông, khi nghe được âm thanh này, hắn thấy được gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân.
Trong lúc bất lực thì vẫn có người quan tâm đến mình, điều này làm cho trong lòng Tiếu Tử Đông chợt bùng lên cảm giác ấm áp.
Sau khi lên xe thì Tiếu Tử Đông cũng không nói lời nào, Vương Tử Quân nhìn Tiếu Tử Đông lẳng lặng ngồi đó, hắn cũng không mở miệng, lúc này trong xe tràn đầy bầu không khí đè nén. Bánh xe chuyển động, xe chạy về phía trước, hơn mười phút sau Tiếu Tử Đông mới đột nhiên nói:
- Chủ tịch Vương, nếu như tôi nói mình không biết chút nào về tình hình này, anh có tin không?
- Tôi tin.
Vương Tử Quân dùng giọng chém đinh chặt sắt nói, hắn nhìn chằm chằm vào Tiếu Tử Đông, sau đó nói tiếp:
- Với vị trí của Tiếu Tử Đông anh, muốn sắp xếp công tác cho một người thân thì không tính là việc gì khó, nào cần phải tranh chấp chỉ tiêu với một người tàn tật như vậy, hơn nữa đó cũng không phải tính cách của anh.
Nếu như Vương Tử Quân nói mình không phải là người như vậy, Tiếu Tử Đông sẽ sinh ra cảm giác chủ tịch Vương đang an ủi mình, nhưng những lời trước đó của Vương Tử Quân lại làm cho hắn sinh ra cảm động. Lúc này hắn đã ý thức được vấn đề, thế là gật đầu thật mạnh rồi dùng giọng thương cảm nói:
- Chủ tịch Vương, tuy tôi không thể đi theo anh, nhưng tôi cũng muốn nói ra một câu từ tận đáy lòng. Có thể cùng anh hợp tác hoàn hảo trong thời gian qua, cho dù bây giờ tôi mất đi vị trí phó chủ tịch huyện thì cũng đáng.
- Tử Đông, đừng nói những lời như vậy, sự việc còn chưa đến thời điểm cuối cùng, bây giờ kết luận không phải có hơi sớm sao?
Vương Tử Quân chợt duỗi tay ra bắt chặt tay của Tiếu Tử Đông.
- Đúng vậy, Tử Đông, chủ tịch Vương nói đúng, nếu như anh không biết rõ tình hình, tối đa cũng chỉ là xử phạt cảnh cáo, căn bản không cần quan tâm.
Đỗ Tự Cường nhìn hai bàn tay bắt chặt của Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm động.
- Cám ơn chủ tịch Vương, thế nhưng chuyện lần này rõ ràng là có người muốn làm lớn chuyện này, nếu không tuyến đường thị sát của chủ tịch Tề được cảnh giới rất nghiêm, bọn họ sao có thể trùng hợp xông đến được? Nếu như sự việc vỡ lở ra, tôi thật sự không thể nói gì hơn, không có tội cũng thành có tội, nói không rõ được.
Tiếu Tử Đông trầm ngâm một lát, sau đó hắn dùng giọng bi quan lên tiếng.
Đỗ Tự Cường cũng trầm mặc một lát, lão là một cựu chiến binh công tác nhiều năm trong huyện Lô Bắc, sao lão không hiểu rõ đạo lý này? Bây giờ sự việc của Tiếu Tử Đông thật sự rất mơ hồ.
Vương Tử Quân khẽ búng tay một cái nói:
- Tử Đông, anh biết chuyện xảy ra từ khi nào không?
- Năm ngoái con gái của chị tôi đi đến công tác ở cục điện lực.
Giọng điệu của Tiếu Tử Đông có chút trầm thấp, tuy hắn không hỏi nhưng sự việc cháu ngoại của mình đến công tác ở cục điện lực chỉ sợ là vì mình được đề bạt làm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, mà chỉ tiêu này chính là một hành vi nịnh hót của cục trưởng cục điện lực.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Chuyện này cục trưởng Ngụy Sinh Tân có báo cáo với anh không?
- Có!
Tiếu Tử Đông trầm ngâm giây lát rồi nói, lúc này hắn nói tiếp:
- Lúc cháu gái của tôi đi làm thì cục trưởng Ngụy cũng nói một câu, khi đó tôi cũng không nghĩ sâu vào bên trong, cũng không ngờ anh ấy lại làm như vậy.
- Chủ tịch Vương, chuyện này nếu kiểm tra theo quy trình thông thường thì Tử Đông cũng chỉ bị xử phạt cảnh cáo mà thôi, nhưng bây giờ thời điểm người ta ra tay lại rất tốt, có một vị quan lớn như Tề Chính Hồng nhìn vào chằm chằm, hơn nữa người điều tra lại là Dương Quân Tài, như vậy chỉ sợ sẽ có vấn đề, không phát sinh tình huống có lợi.
Sau khi bình tĩnh trở lại thì Đỗ Tự Cường bắt đầu biểu hiện trình độ của một phó bí thư huyện ủy.
Vẻ mặt Tiếu Tử Đông lúc này cũng bình tĩnh trở lại, hắn rút ra một điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu, một làn khói đặc vườn quanh gương mặt buồn rầu chán nản của hắn.
- Chủ tịch Vương, bí thư Đỗ, các anh không nên tham dự vào sự kiện này, một mình tôi xử lý là được, cùng lắm thì rơi vào tình cảnh bị xử phạt ăn không ngồi chờ.
Tiếu Tử Đông nói, thật sự giống như đã hạ quyết tâm.
Vương Tử Quân khoát tay áo trầm giọng nói:
- Tử Đông, chuyện này không phải chỉ là của mình anh, rõ ràng là bọn họ cố ý nhằm vào tôi. Dù anh có chút trách nhiệm ở chuyện này, thế nhưng vì sao hai năm qua không ai nhắc đến, bây giờ đến đúng thời điểm chủ tịch Tề Chính Hồng xuống thị sát thì có người ra đường cáo trạng?
Âm thanh của Vương Tử Quân càng lúc càng lạnh, ý nghĩa lời nói của hắn như thế nào thì Đỗ Tự Cường và Tiếu Tử Đông đều hiểu rõ ràng. Vừa rồi hai người bọn họ không nói ra khỏi miệng cũng vì cố kỵ những cảm nhận của Vương Tử Quân.
- Sau khi Dương Quân Tài đến đây thì tôi tỏ ra rất phối hợp, chỉ cần anh ta không làm chuyện bới lông tìm vết, tôi sẽ cố gắng giữ bầu không khí hòa bình, chứ anh ta tưởng rằng Vương Tử Quân này dễ bị ức hiếp vậy sao?
Âm thanh nhàn nhạt của Vương Tử Quân càng thêm lạnh băng, khi giọng điệu của chủ tịch Vương vang lên, dù là Đỗ Tự Cường và Tiếu Tử Đông hay Thái Thần Bân đang lái xe phía trước, ai cũng cảm nhận được ý lạnh từ lời nói của chủ tịch Vương.
Chủ tịch Vương nổi giận, Đỗ Tự Cường nhìn gương mặt lạnh lùng của Vương Tử Quân, trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ như vậy. Sau thời gian cùng cộng tác với Vương Tử Quân, số lần chủ tịch Vương nổi giận là không nhiều, nhưng mỗi lần như vậy thường bùng lên những con sóng cực mạnh, lúc này đây sự việc chắc chắn sẽ được tái hiện.
Nếu so với những suy đoán của Đỗ Tự Cường thì Tiếu Tử Đông thật sự rất cảm kích, sự việc rơi vào tình thế bị động, Vương Tử Quân chẳng những không trách mình mà còn chủ động ôm lấy trách nhiệm, có lẽ sẽ nhanh chóng bùng ra sóng gió lớn ở huyện Lô Bắc này mà thôi. Hắn biết rõ những con sóng trên quan trường thường là thanh kiếm hai lưỡi, nếu không làm cho người ta bị thương, như vậy sẽ quay sang làm bị thương chính mình.
Tương lai của Vương Tử Quân có thể nói là vô hạn, mỗi lần có một con sóng bùng lên thì sẽ coi như đặt lên một dấu chấm hỏi trên con đường làm quan của chủ tịch Vương. Bây giờ chủ tịch Vương ra tay vì mình, điều này làm cho Tiếu Tử Đông cảm thấy rất ấm áp.
- Chủ tịch Vương, những chuyện này tôi thấy anh không nên động vào, nên bàn bạc kỹ lưỡng thì hay hơn.
Tiếu Tử Đông cố nén chút rung động trong lòng, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
- Tử Đông, người ta đã ra chiêu, chúng ta không thể không tiếp, anh nói xem có đúng không? Có tôi ở đây thì anh cứ yên tâm.
Vương Tử Quân khẽ vỗ lên vai của Tiếu Tử Đông, nụ cười trên mặt lại ấm áp như gió mùa xuân.
Sự kiện chặn xe cáo trạng thật sự sinh ra kết quả giống như giẫm phải xú uế trên đường, không những làm cho đám lãnh đạo thành phố An Dịch mất hết mặt mũi, thậm chí là bản thân Tề Chính Hồng cũng rất tức giận, mất vui. Vì thế mà vị thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ tỉnh này căn bản không đồng ý yêu cầu ăn cơm tối, trực tiếp lên xe bỏ đi.
Lãnh đạo tỉnh đã đi, Lý Dật Phong càng không muốn dừng lại. Khi Dương Quân Tài và Vương Tử Quân đến tiễn chân, vị chủ tịch thành phố hơn năm mươi tuổi này lớn tiếng phê bình cả hai, cũng yêu cầu bọn họ nhanh chóng điều tra rõ ràng trong thời gian quy định, cho thị ủy một câu trả lời rõ ràng thỏa đáng.
"Lý Dật Phong này là một kẻ cáo già!"
Sau khi Lý Dật Phong lên xe bỏ đi thì Vương Tử Quân có kết luận như vậy với vị chủ tịch thành phố An Dịch. Lãnh đạo sắp xếp giải quyết sự việc cho huyện Lô Bắc, như vậy dù có kết quả gì thì trách nhiệm chủ yếu là của huyện Lô Bắc, hơn nữa với quan hệ của Dương Quân Tài và Tề Chính Hồng, chủ tịch Lý hoàn toàn có thể dựa vào con đường này để phủi đi tất cả bụi bặm trên người mình.
Dù sự việc phát triển đến mức nào thì cũng không phải chuyện của tôi, đây chính là tâm lý của Lý Dật Phong. Sự việc không liên quan đến mình, tất nhiên sẽ không cần quan tâm, mặc kệ mưa bắc gió nam, thích làm gì thì làm. Tâm lý này cũng là một biểu tượng khắc họa cho tất cả quan viên trong chốn quan trường.
- Chủ tịch Vương, kiểm tra cho tốt, không ngờ lại có một con chuột làm vương phân nào nồi. Bây giờ dù là lãnh đạo thị ủy hay tỉnh ủy đều rất quan tâm, tôi cảm thấy chúng ta cũng nên coi trọng cao độ, cho đám người làm xằng làm bậy kia một bài học.
Sau khi Lý Dật Phong lên xe, Dương Quân Tài cũng không lên xe mà dùng giọng nghiêm túc quay sang nói với Vương Tử Quân.
Vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn rất bình tĩnh, hắn bình thản thiếp nhận lời nói của Dương Quân Tài, sau đó chỉ gật đầu không nói gì. Lúc này Dương Quân Tài cũng không cho Vương Tử Quân cơ hội phát biểu ý kiến, hắn quay sang Trần Lộ Dao rồi nói:
- Bí thư Trần, chuyện này có sức ảnh hưởng quá lớn, tôi đại biểu cho huyện ủy yêu cầu anh lập tức điều tra sự việc lần này. Dù điều tra đến người nào thì anh cũng phải kiên trì đến cùng, người nên bắt thì cứ bắt, người nên xử phạt thì cứ xử phạt, phải cho đám người làm xằng bậy kia một trừng phạt thích đáng, cho quần chúng một câu trả lời rõ ràng.
Dương Quân Tài cũng không chờ Trần Lộ Dao lên tiếng mà tiếp tục nói:
- Dù liên quan đến ai thì bí thư Trần anh cũng không nên nương tay, nếu có người lên tiếng thì anh cứ đến tìm tôi, tôi và huyện ủy sẽ là chỗ hậu thuẫn kiên cố cho anh.
Đám thường ủy huyện ủy lúc này đều tụ tập ở bên cạnh hai người Vương Tử Quân và Dương Quân Tài, tuy Dương Quân Tài không nói rõ, thế nhưng trong lòng bọn họ vẫn hiểu, lời nói kia đang chĩa vào người nào. Thế là lúc này có không ít ánh mắt nhìn về phía Tiếu Tử Đông.
Lúc này vẻ mặt Tiếu Tử Đông cũng không dễ nhìn, nhưng hắn biết mình lúc này dù nói gì cũng chỉ là tự bôi đen, thế nên cũng lười lên tiếng.
Trần Lộ Dao tiến lên phía trước với gương mặt không nụ cười, hắn nói:
- Cám ơn bí thư Dương đã tín nhiệm, bây giờ huyện ủy giao nhiệm vụ này cho tôi, tôi nhất định sẽ gắng sức đi làm. Nhưng này bí thư Dương, chuyện này có liên quan đến lãnh đạo cấp huyện, tôi còn cần mượn thanh Thượng Phương Bảo Kiếm của anh.
Trần Lộ Dao lên tiếng rõ ràng phối hợp rất ăn ý với Dương Quân Tài, lúc này Dương Quân Tài khẽ gật đầu với Trần Lộ Dao, hắn trầm giọng nói:
- Có câu nói trắng thì trắng đen thì đen, chủ tịch Tiếu, chuyện này có liên quan đến anh, vậy làm phiền anh phối hợp điều tra với anh Trần, còn chuyện công tác, anh không cần quan tâm.
Dương Quân Tài chỉ cần nói vài câu đã cắt công tác của Tiếu Tử Đông, điều này có thể nói là một thắng lợi lớn nhất của Dương Quân Tài từ khi tiến lên nhận chức bí thư huyện ủy đến nay. Tuy chỉ là quyền lực vào thời điểm tạm thời, thế nhưng nhiêu đó cũng đủ để hắn thể hiện sự uy nghiêm của mình trước mặt các vị thường ủy huyện ủy.
Từng ánh mắt nhìn về phía Tiếu Tử Đông, đồng thời cũng nhìn về phía Vương Tử Quân, bọn họ hy vọng có thể nhìn thấy trong mắt của chủ tịch Vương có thứ gì đó đáng giá. Nhưng đáng tiếc là chủ tịch Vương dù không cười nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh ung dung như thường.
- Tôi phục tùng quá trình điều tra của tổ chức.
Khi mọi người đang nghĩ Tiếu Tử Đông rất nén giận, Tiếu Tử Đông cũng không nói điều gì, chỉ nói một câu như vậy, không hơn không kém.
Mọi người chậm rãi tản đi, lúc này cổng huyện ủy đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như thường, thế nhưng có không ít người ý thức được trong khu huyện ủy sẽ trào lên một con sóng khủng bố.
- Bí thư Dương, anh thật sự là cao tay, lúc này nhấc lên sự kiện liên quan đến Tiếu Tử Đông, bây giờ tên họ Vương kia muốn che chở cho hắn cũng không tìm được lý do. Lúc này Tiếu Tử Đông bị nắm bắt, tôi xem có còn ai muốn đi theo Vương Tử Quân.
Trong một gian phòng lớn của nhà khách huyện ủy, Trần Lộ Dao vui vẻ nâng ly rượu lên mời Dương Quân Tài.
Trên mặt Dương Quân Tài vẫn là nụ cười nhạt, nhưng nụ cười này lại cực kỳ thiệt tình. Lúc này hắn ra tay, kế hoạch rất tốt, đúng thời điểm, nếu có thể nắm bắt được Tiếu Tử Đông, như vậy hoàn toàn có thể chặt đứt một cánh tay của Vương Tử Quân.
Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, Dương Quân Tài thầm nghĩ như vậy, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ đến lời nói của Tề Chính Hồng lúc lên xe, chút hưng phấn trong lòng cũng thiếu đi vài phần.
- Quân Tài, cậu quá lỗ mãng, hành động như vậy là biến hay thành dở, giết một ngàn nhưng tự thiệt hại tám trăm, tình huống tự gây chiến đánh nhau sống chết thế này cũng không nên khơi mào ra.
Tề Chính Hồng nói với vẻ mặt vẫn tươi vui như cũ nhưng Dương Quân Tài biết người này đang mất hứng.
Dương Quân Tài cũng không giải thích vì những gì mình đã sắp xếp, hắn biết rõ dù mình có giải thích ba hoa chích chòe thế nào thì cũng không gạt được ánh mắt độc đáo của Tề Chính Hồng. Nếu cứ khó chịu vì sự xem thường của Tề Chính Hồng, không bằng mình cứ thoải mái thừa nhận cho xong.
Quả nhiên Tề Chính Hồng cũng không nói gì thêm, nhưng lại tỏ ra rất phối hợp. Khốn nổi vẻ mặt của Tề Chính Hồng làm cho Dương Quân Tài sinh ra ý nghĩ khác lạ, đó là vị lãnh đạo tỉnh được chính tay bố mình đề bạt lên giống như không đồng tình với phương án của mình.
Mình muốn để cho người ta thấy, hành động của mình là sáng suốt, mình muốn cho người ta biết, rời khỏi vòng tay của Dương Quân Tài này thì chỉ có thể là chết mà thôi. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, khóe miệng Dương Quân Tài lại lộ ra nụ cười lạnh.
- Anh Trần, chuyện lần này anh nhất định phải nắm thật chặt, sự việc đã đến tình trạng này, nếu như để cho Tiếu Tử Đông trốn thoát thì thật sự là quá mức chê cười. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
Dương Quân Tài vừa nói vừa cầm ly rượu cụng với Trần Lộ Dao, sau đó trầm lặng nói:
- Tôi hy vọng ba ngày sau chúng ta có thể tụ tập ở chỗ này uống ly rượu chúc mừng.
- Nhất định rồi.
Trần Lộ Dao nói, sau đó hắn nâng ly rượu lên uống cạn.
Những tiếng cười lớn vang lên trong phòng.