Vương Tử Quân thật sự không muốn đến tìm hiệu trưởng để biện hộ cho mình, thế cho nên vừa nghe thấy Trương Lộ Giai sắp xếp như vậy, hắn đã cảm thấy thầm vui vẻ.
Đúng lúc Vương Tử Quân chuẩn bị bỏ đi, hắn chợt thấy Trương Lộ Giai vươn tay ra, nàng giữ chặt lấy tay hắn, sau đó dùng giọng đầy tình cảm nói:
- Tử Quân, dù người ta nhìn cậu thế nào, chị tin cậu có thể vượt qua, việc này cậu cũng đừng bận tâm, không có gì là không được.
Bàn tay của Vương Tử Quân được bàn tay thon dài của Trương Lộ Giai giữ lấy mà sinh ra cảm giác phiêu diêu, hơn nữa hai người đã tạo thành xu thế mặt đối mặt, hắn thậm chí có thể nhìn thấy bộ vị cao ngất trước ngực nàng đang phập phồng.
- Cậu yên tâm, hiệu trưởng rất tin tưởng chị, chị sẽ ra mặt giải quyết việc này, cậu cứ yên tâm.
Trương Lộ Giai nói, giống như cảm thấy chính mình càng không khống chế được tâm tình, vậy là nàng nhanh chóng thu hồi bàn tay của mình, cơ thể phóng đi như một con thỏ nhỏ gặp tình huống gì đó cực kỳ sợ hãi.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng yểu điệu của Trương Lộ Giai khuất nơi hành lang mà trong lòng có chút si mê, tình huống này làm hắn cảm thấy rất vui vẻ thoải mái, trong đầu cũng không khỏi sinh ra những ý nghĩ thú vị.
- Hừ, nên quay về tìm biện pháp chứng minh sự trong sạch của mình.
Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng đi về phòng ký túc xá của mình.
Lúc này trong khu ký túc xá vẫn không có vài bóng người, những học viên công tác ở thành phố Sơn Viên sẽ không ở chỗ này, Vương Tử Quân và những học viên từ các thành phố khác đến đây học tập đều có việc bận, thế cho nên cả tầng ký túc xá rất yên ắng.
Trên đường đi về phòng mình thì Vương Tử Quân đã suy tính rất kỹ, không cần quan tâm kẻ nào đang đứng sau lưng giở trò vu oan hãm hại mình, trước mắt chuyện quan trọng nhất không phải tìm ra người khởi xướng sự việc này, mà phải làm sao để đối mặt với thế công kích hùng mạnh của đối phương vào giai đoạn tiếp theo.
- Ôi, đây không phải là ban thủ lĩnh sao? Này anh bạn, cậu cũng đừng quá cố chấp vì một bài vết, sao chép thì có sao? Nhưng nhìn bộ dạng của cậu kìa, sao cứ cố chấp như vậy, cần gì phải làm loạn với giáo sư trường đảng? Bây giờ thì tốt rồi, rước lấy phiền phức rồi sao?
Hào Nhiếp Quân đi ra, khi thấy mặt Vương Tử Quân thì cười hì hì tiến lên nói.
Hào Nhiếp Quân trước kia bị Vương Tử Quân đánh một tát trước mặt mọi người, hơn nữa còn phải đến gặp Trương Lộ Giai để nhận lỗi, sau này cực kỳ an phận, bình thường đến giờ thì đi học, hết tiết thì quay về, nhìn thấy Vương Tử Quân như chuột thấy mèo, bình thường chạy xa cả trăm mét. Bây giờ hắn xem ra rất lớn gan, thấy mặt Vương Tử Quân là nhảy ra đút tay vào tổ ong vò vẽ.
Khi Hào Nhiếp Quân thấy bài viết của Vương Tử Quân trên báo tham khảo nội bộ của trường đảng thì trong lòng vừa vội vừa tức, chứ gì nữa, đầu người này là thứ gì tạo thành? Có một bài viết như vậy xuất hiện trong mắt lãnh đạo, như vậy sẽ cực kỳ tốt, rõ ràng là một người có tương lai tươi sáng. Nếu đã có quan hệ, lại có tài hoa như vậy, ngay sau khi tốt nghiệp chẳng phải sẽ thăng chức như đi trên đất bằng sao?
Khi Hào Nhiếp Quân cảm thấy trong lòng cực kỳ ghen tị thì sự việc đã có chuyển biến quá đột ngột, người này rõ ràng là sao chép, hơn nữa giáo sư Trần Hổ Đức lại công khai đứng ra, tin tức này thật sự làm cho Hào Nhiếp Quân rất phấn chấn.
Hào Nhiếp Quân là người trong thể chế, hắn biết rất rõ, dưới tình huống này, đừng nói là Vương Tử Quân sao chép, dù không sao chép cũng bị đẩy xuống bùn, trong quần đầy rác thải, nói thế nào cũng không thể rõ được. Dù sao thì giáo sư trường đảng cũng có danh vọng hơn một vị chủ tịch huyện như Vương Tử Quân, nếu nói về quan điểm lý luận thì người ta sẽ chọn vị giáo sư, hơn nữa đây không phải là dưới huyện, mà là trường đảng tỉnh ủy.
Vương Tử Quân xem như đã xong rồi, Hào Nhiếp Quân hầu như cho ra kết luận như vậy, thế là hắn không tiếp tục cân thận như trước đó, hắn muốn đi ra ngoài chúc mừng, hắn muốn thành lập cảm giác vui sướng của mình trên nổi đau của Vương Tử Quân. Không biết có phải vì lúc vui sướng thì vận may kéo đến hay không, hắn đang chuẩn bị tìm địa phương nào đó uống vài ly cho sướng, coi như tự chúc mừng mình một phen, không ngờ vừa ra khỏi hành lang đã đụng mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt như cười như không nhìn Hào Nhiếp Quân, hắn tất nhiên không thèm quan tâm đến hành vi hả hê của đối phương, càng không có tâm tư để so đo với hạng tiểu nhân thế này. Khi hắn định xoay người bỏ đi thì lại nghe Hào Nhiếp Quân nói tiếp:
- Ban thủ lĩnh, nghe nói trong huyện Lô Bắc các người có lưu truyền câu "hai đại ngốc", tôi cảm thấy tăng thêm bài viết này, hoàn toàn có thể tăng lên làm "ba đại ngốc". Ha ha, anh bạn, cậu thật sự là kẻ thông minh một đời mà ngu ngốc phút giây, thật sự là quá ngu.
Hào Nhiếp Quân lên tiếng trêu ghẹo và cười lớn ha hả, Vương Tử Quân chỉ khẽ cười nhạt, hắn khẽ nói:
- À, có chút ý nghĩa, nhưng trên đời này còn có một đại ngốc, anh có biết không?
- Cái gì?
Tuy biết rõ miệng chó của Vương Tử Quân không mọc được ngà voi nhưng Hào Nhiếp Quân vẫn muốn biết đối phương muốn nói gì. Hắn lúc này đang đứng trên điểm cao bao quát Vương Tử Quân, cho dù Vương Tử Quân nói lời khó nghe, thì hắn cần gì quan tâm đến lời nói của một kẻ sắp xong đời?
- Đó chính là kẻ tự đưa mặt cho người ta đánh.
Vương Tử Quân nói, bàn tay chợt vung lên, một cái tát đập vào mặt Hào Nhiếp Quân.
- Anh...Anh dám đánh người?
Hào Nhiếp Quân không ngờ dưới tình huống này Vương Tử Quân lại dám ra tay đánh mình, nhưng lại đánh thật mạnh và rất tự nhiên. Hắn nhìn gương mặt lạnh như băng của Vương Tử Quân, hắn thật sự có chút sợ hãi. Hắn bụm lấy nửa gương mặt rồi nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Họ Vương kia, mày bây giờ cũng không còn sống được vài ngày, vừa sao chép nghiên cứu của giáo sư, vừa ra tay đánh người, xem còn ai có thể giữ được mày, mày cứ chờ đấy.
- Học viên Hào Nhiếp Quân, tôi uốn nắn anh một câu, tôi cũng không đánh người, mà hai ta đánh nhau. Chúng ta tuy chưa nói là cán bộ cao cấp thế nhưng dù gì cũng là cấp chính xứ, anh nói xem, với thân phận của hai chúng ta, đừng nói rằng sẽ có người tin tôi vô duyên vô cớ cho anh một tát? Nếu như chút hàm dưỡng đó là không có, như vậy còn đủ tư cách để tổ chức xét duyệt nữa không? Anh yên tâm đi, mọi người sẽ tình nguyện tin tưởng hai ta vì tranh cãi mà đánh nhau một trận.
Vương Tử Quân móc ra hai điếu thuốc, ném một điếu cho Hào Nhiếp Quân, chính mình châm lửa và hút khói nhả sương.
Vẻ mặt Hào Nhiếp Quân chợt biến đổi và trở nên cực kỳ khó coi, đánh nhau và bị đánh là hoàn toàn khác biệt với nhau về chất. Trong hành lang chỉ có mình và Vương Tử Quân, nếu như lãnh đạo nhận định hai người vì xích mích lời nói mà ẩu đả, như vậy sẽ là bất lợi lớn với Hào Nhiếp Quân, cũng coi như khó thể cứu vãn.
Hơn nữa dưới tình huống hiện tại thì Vương Tử Quân có thể nói là vò sứt lại mẻ, nhưng chính mình chẳng lẽ lại là nệm lưng cho Vương Tử Quân trước khi chết? Mình cần gì phải cố gắng hủy hoại chính mình mà gắng gượng với một kẻ sắp chết? Nếu như trong hồ sơ có điểm đen như vậy, chỉ sợ sau này dù có người muốn kéo mình, cũng khó thể nào tiến lên cấp lãnh đạo cao hơn. Có vị lãnh đạo nào thích một cán bộ thường xúc động ra tay đánh nhau? Hào Nhiếp Quân nghĩ như vậy mà cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Khuất nhục và quan chức thật sự giống như hai quả cân được đặt lên bàn cân, Hào Nhiếp Quân cân nhắc suy nghĩ một lát, sau đó đã có đáp án. Hắn không thể nào chỉ vì một chuyện nhỏ mà đánh mất tương lai của mình, nếu không nhịn được nhỏ thì khó thành việc lớn.
- Vương Tử Quân, anh chờ đó cho tôi, chuyện này tôi sẽ không để yên.
Hào Nhiếp Quân chỉ vào mặt Vương Tử Quân rồi hung hăng nói một câu, sau đó sải bước đi về phòng của mình. Tuy da mặt hắn rất đen, thế nhưng dấu bàn tay vẫn rất rõ ràng, như vậy cũng không nên đi ra ngoài rêu rao. Hắn vốn định ra ngoài uống vài ly chúc mừng Vương Tử Quân gặp chuyện không may, bây giờ chỉ có thể về phòng uống mà thôi.
Tuy chỉ giải quyết một con ruồi bọ nho nhỏ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy rất sảng khoái, sau khi quay lại phòng ký túc xá thì hắn đóng cửa và rơi vào trong trầm tư.
Làm sao bây giờ? Một loạt ý nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu Vương Tử Quân, hắn liên tục lật qua lật lại bản thảo của mình, nghĩ xem nên giải quyết vấn đề này ra sao. Bầu trời vốn có chút u ám đã dần trở nên ảm đạm, Vương Tử Quân ngồi trong phòng, hắn cũng không có ý muốn bật đèn, điếu thuốc trong tay liên tục đỏ lên trong không gian u tối.
"Xúc tiến phát triển kinh tế, càng phải thay đổi phương thức tăng trưởng kinh tế!"
Vương Tử Quân nhìn những luận chứng thay đổi từ khoán canh tác sang thâm canh để phát triển kinh tế, một luồng sáng chợt lóe lên trong lòng hắn.
Nên làm như thế.
Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ như vậy, hắn giống như đã hiểu thông tất cả, coi như tìm được bước đột phá để giải quyết vấn đề, hắn vì quá hưng phấn mà vỗ tay lên bàn thật mạnh.
Khoảnh khắc khi Vương Tử Quân cực kỳ hưng phấn thì một làn gió thơm ào vào phòng, một bóng hình mềm mại chợt xông vào lồng ngực hắn. Khi thân hình mềm mại này ào vào lòng thì mang theo âm thanh mềm mại vô hạn, âm thanh này truyền vào trong tai hắn:
- Tử Quân, cậu không cần phải tra tấn chính mình như vậy chứ?
Cái gì thế này? Tôi nào có tra tấn chính mình? Vương Tử Quân đã nghe rõ đó là người nào, hắn đang định lên tiếng thì cảm thấy một cặp môi anh đào xinh xắn đã bịt kín miệng mình, ngay sau đó một chiếc lưỡi linh động đã xông vào miệng hắn, Vương Tử Quân cảm thấy một mùi hương thơm ngát ào ào trong lòng.
Vương Tử Quân đã bất chấp đây là tình huống nào, hai người ôm chặt lấy nhau, chỉ cảm thấy giống như sức nóng càng nóng hơn, một ngọn lửa hừng hực bùng cháy trong lòng mỗi người.
Trương Lộ Giai lúc này giống như một ngọn lửa thiêu đốt tất cả, nàng không những thiêu đốt chính mình, càng thiêu đốt cả Vương Tử Quân. Tuy bàn tay ủa Vương Tử Quân đang di chuyển trên người nàng, làm cho cơ thể nhiều năm chưa được đàn ông bao phủ sinh ra những cảm giác khó chịu khó thể giải thích, nhưng nàng vẫn điên cuồng nghênh đón. Lúc này nàng không những không lẩn tránh, ngăn cản, lại còn muốn dùng chính mình để xoa dịu vết thương trong lòng Vương Tử Quân.
Trương Lộ Giai đi tìm hiệu trưởng, tất nhiên không phải là phó bí thư tỉnh ủy Lưu Truyền Thụy kiêm hiệu trưởng trường đảng tỉnh ủy, mà chính là phó hiệu trưởng thường vụ chủ trì công tác trường đảng là Triệu Tùng Lâm. Nhưng sau khi gặp Triệu Tùng Lâm, vị hiệu trưởng Triệu gần đây rất dễ nói chuyện nghe rõ sự việc thì cũng tỏ ra vò đầu bứt tai, cũng nói cho nàng biết là vừa rồi Trần Hổ Đức vừa gọi điện thoại đến, giáo sư Triệu rất tức giận, yêu cầu trường đảng cho ra xử lý nghiêm túc với loại học viên không ra gì như Vương Tử Quân.
Tuy Triệu Tùng Lâm cũng không nói ra ý kiến của mình, nhưng Trương Lộ Giai vẫn cảm thấy rõ thái độ của người đang làm chủ trường đảng này. Dù nàng có cầu tình cho Vương Tử Quân như thế nào thì vị phó hiệu trưởng thường vụ này cũng có cách xử lý của riêng mình.
- Hiệu trưởng Triệu, nếu sự việc được xử lý, Vương Tử Quân rốt cuộc sẽ phải chịu xử lý thế nào?
Trương Lộ Giai thật sự rất căng thẳng, nàng run rẩy hỏi về vấn đề này.
Vì Trương Lộ Giai có quan hệ với Lưu Truyền Thụy, thế nên trước nay Triệu Tùng Lâm luôn rất quan tâm đến Trương Lộ Giai, lúc này nhìn thấy Trương Lộ Giai nóng lòng như lửa đốt, lão cũng có chút mềm lòng:
- Tình huống xấu nhất chính là làm kiểm điểm hoặc trục xuất khỏi ban huấn luyện, kết quả cuối cùng là thế nào thì còn phải xem xét, cởi chuông cần tìm người buộc chuông, còn phải nhìn rõ thái độ của Trần Hổ Đức rồi nói.
Triệu Tùng Lâm lấy cớ còn phải đi tham gia một bữa tiệc, Trương Lộ Giai thất hồn lạc phách đi đến ký túc xá của Vương Tử Quân. Sau khi nói chuyện với Triệu Tùng Lâm làm cho Trương Lộ Giai cảm thấy trong lòng đầy cảm giác khó chịu, nàng không thể trơ mắt nhìn người đàn ông kia đang ở vào giai đoạn phát triển mạnh mẽ lại phải vấp ngã, hơn nữa lại ngã đau như vậy. Sự kiện lần này thật sự là tổn thất trí mạng với hắn, sẽ rơi vào tình huống kiếm củi ba năm đốt trong một giờ, kết quả như vậy thật sự không thể nào làm cho Trương Lộ Giai thỏa mãn được.
Khi nàng đi vào phòng ký túc xá của Vương Tử Quân, trời còn chưa tối hoàn toàn, nàng thấy Vương Tử Quân đang ngồi lẳng lặng bên cửa sổ, vẻ mặt nàng chợt biến đổi.
Nàng rất muốn nói chuyện với Vương Tử Quân, nhưng nàng sợ quấy rầy hắn, thế là nàng đứng yên như vậy nhìn chằm chằm vào một Vương Tử Quân đang ngồi yên không nhúc nhích bên cạnh cửa sổ.
Không đèn nhưng nhờ vào ánh đèn u ám của khu ký túc xá mà Trương Lộ Giai vẫn có thể nhìn rõ phản ứng của Vương Tử Quân. Khi Vương Tử Quân chợt có một ý nghĩ cứu cánh, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, đồng thời còn vỗ mạnh tay lên bàn, điều này càng làm cho Trương Lộ Giai thêm hiểu lầm. Cô gái lương thiện này cho rằng Vương Tử Quân đang nghĩ quẩn, vì tức giận mà sinh ra ý nghĩ tự ngược.
Trương Lộ Giai nhìn tình huống xảy ra trước mắt mà cuối cùng cũng không khống chế được tình cảm của mình, nàng không thể nào để cho người đàn ông kia chịu nhiều uất ức như vậy, nàng muốn cho hắn chút ấm áp, cho hắn chút hy vọng.
Ngọn lửa xúc động chợt bùng lên thiêu đốt từ tận đáy lòng Trương Lộ Giai, trước nay nàng là một người cực kỳ bị động đứng bên cạnh Vương Tử Quân, nhưng khoảnh khắc này không biết lực lượng nào đó đang điều khiển nàng, nàng chợt chạy ào vào phòng rồi lao vào trong lòng Vương Tử Quân.
Phản ứng của Vương Tử Quân chợt làm cho Trương Lộ Giai cảm thấy vui sướng, phản ứng của hắn rất nhiệt liệt, hơn nữa còn có vật cứng của hắn áp lên người nàng, điều này làm cho nàng nhanh chóng ý thức được, đó là hắn cũng có tình cảm với mình, bây giờ hắn có lẽ không phải cần sự an ủi của mình, mà càng cần phát tiết. Nàng nghĩ đến đây thì càng tỏ ra mất bình tĩnh, nàng đoán được tâm tư của người đàn ông này, thế là gương mặt đỏ bừng bừng, cũng sinh ra ý nghĩ lùi bước.
Nhưng khoảnh khắc khi Trương Lộ Giai chuẩn bị rời khỏi lòng Vương Tử Quân, không biết vì sao trong lòng nàng chợt xuất hiện một bài viết từng được vô tình xem qua, bài viết này nói nếu như một người đàn ông đang cảm thấy hậm hực, hơn nữa lại rơi vào tình huống chỉ được nhìn mà không được ăn, sợ rằng sẽ càng thêm bức bối khó chịu hơn.
Cũng không thể để hắn rơi vào tình huống như vậy, Trương Lộ Giai chợt cho ra quyết định trong nháy mắt, hai tay mềm mại giống như trở nên tràn đầy sức lực, mới đó đã đặt đến bên hông Vương Tử Quân, rơi vào dây thắt lưng của hắn.
Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa tính dục, tâm tính của Vương Tử Quân hầu như đã rối loạn, bàn tay của hắn chạy trên người Trương Lộ Giai không chút thương tiếc, nhưng khi bàn tay của Trương Lộ Giai động đến thắt lưng của mình, hắn đột nhiên sinh ra chút bừng tỉnh.
Mình còn chưa chuẩn bị cho tình huống phát sinh quan hệ với Trương Lộ Giai, Vương Tử Quân thật sự chưa từng có chuẩn bị như vậy. Nhưng đúng lúc ý nghĩ này xuất hiện thì Trương Lộ Giai đột nhiên lấy đâu ra sức lực mà hai tay khẽ lật một cái, hai người ôm nhau ngã xuống giường. Vương Tử Quân cảm ứng được bên dưới khá cứng, cuối cùng hiểu một sự thật, chính mình bị đẩy ngã, người đẹp đang nằm trên mình tỏa ra sức nóng rất lớn, thế là chỉ sau khoảnh khắc hắn nhanh chóng trở nên điên cuồng.
Giống như hai ngọn lửa giao hòa vào nhau, như hai con thiêu thân đang điên cuồng thiêu đốt chính bản thân mình.
Dù phòng ký túc xá của trường đảng có chút củ kỹ nhưng những thiết bị được lắp đặt vào năm xưa cũng tạo ra uy lực của mình, tuy hai người bọn họ ở bên này lăn lộn điên cuồng, thế nhưng âm thanh truyền sang phòng bên cạnh cũng không lớn, hơn nữa ở phía bên kia cũng không có người nào.
Giống như một người đã chạy qua một quảng đường dài, Vương Tử Quân ôm chặt lấy Trương Lộ Giai ở bên dưới, lúc này hai người hoàn toàn đặt mình trong ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, thật lâu không chịu tách ra.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, không ai lên tiếng, hai người ôm chặt lấy nhau, chỉ có thể lẳng lặng cảm nhận nhịp tim của nhau, tiếng thở dốc của nhau. Trong căn phòng nhỏ yên lặng, hai người cũng không nói lời nào, bọn họ chỉ tình nguyện ôm nhau, giống như cứ như vậy, mãi mãi như vậy. Bạn đang xem tại TruyenGG - www.TruyenGG
- Tử Quân, đồng ý với chị, dù là gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng nên dũng cảm đối mặt, không nên nổi giận, càng không thể làm tổn thương chính mình.
Trương Lộ Giai với hơi thở như hoa lan, nàng chợt mở miệng lên tiếng.
Vương Tử Quân đang giở trò trên cơ thể mềm mại mịn màng của Trương Lộ Giai, hắn nghe thấy những lời nói tràn đầy tình cảm của nàng thì chợt ngây người, trong lòng thầm nghĩ, mình nào có làm những thứ tự làm tổn thương mình như vậy?
- Tôi nào có làm như vậy?
Vương Tử Quân khẽ hôn một cái lên chiếc cổ trắng và thon dài của Trương Lộ Giai, sau đó cười hì hì nói. Cho đến nay hắn thật sự rất mâu thuẫn với Trương Lộ Giai, vào thời điểm này, hắn đã hoàn toàn buông thả chính mình, tâm tình càng tràn đầy sung sướng.
- Đến lúc này còn không thừa nhận, vừa rồi vỗ tay xuống bàn mạnh như vậy, cậu không thấy đau nhưng tôi lại cảm thấy rất đau lòng.
Trương Lộ Giai chu cái miệng nhỏ nhắn lên, lúc này nàng giống như quay ngược thời gian về quá khứ, về thời điểm nắm tay đứa bé này, nhưng năm xưa đứa bé này cũng chỉ biết đùa giỡn nghịch ngợm mà thôi.
- Chị Lộ Giai, cũng vì tôi ra tay hơi muộn, nếu không chị sẽ là vợ tôi rồi.
Vương Tử Quân ghé sát miệng bên tai Trương Lộ Giai, sau đó hắn thì thào nói.
Có lẽ bất kỳ người phụ nữ nào cũng rất thích nghe những lời nói tràn đầy sắc màu tình yêu như thế này, dù thời đại này tuyên ngôn về tình yêu giống như quảng cáo, thật sự mang theo quá nhiều giả tạo, nhưng dù sao thì phụ nữ cũng thích nghe như vậy. Dù tất cả chỉ là giả thì ít nhất bọn họ cũng có an ủi trên phương diện tâm lý. Trương Lộ Giai vừa nghe được những lời nói thế này của Vương Tử Quân thì nở nụ cười xấu hổ, cũng vươn tay ôm lấy Vương Tử Quân.
Có lẽ là vài ngày không gặp Tần Hồng Cẩm, có lẽ vì trong lòng đầy phẫn uất đè nén, thế cho nên Vương Tử Quân ngậm lấy miệng của Trương Lộ Giai, hắn không phải hôn mà là dùng sức hút. Hắn giống như hút cốt tủy, hút làm cho Trương Lộ Giai cảm thấy từng sợi linh hồn của mình giống như bị rút cạn đi, tên khốn không biết xấu hổ kia sao lại chẳng buông tay chứ?
Vương Tử Quân có biểu hiện trái ngược với vẻ trốn tránh ngày thường, hắn mạnh bạo đến mức làm cho Trương Lộ Giai phải kêu lên thành tiếng. Điều này làm cho hắn giật mình, cũng nhanh chóng thanh tỉnh. Thực tế thì sau khi Trương Lộ Giai ly hôn thì biến thành một mảnh đất hoang cằn cỗi, dưới tình huống nàng cực kỳ đói khát thì hắn lại có biểu hiện quá dũng mãnh, không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giúp người tiềm niềm vui. Trương Lộ Giai tuyệt đối không ngờ người đàn ông từ nhỏ đã được mình thương yêu này rõ ràng có thể làm mình sống động trở lại.
Sau khi tất cả trở lại bình tĩnh, Vương Tử Quân cùng Trương Lộ Giai nằm song song trên giường, cả hai cảm thấy rất thỏa mãn, giống như hai con cá thoải mái nổi lên mặt nước. Trương Lộ Giai khẽ nghiêng người nhìn Vương Tử Quân, nàng thẹn thùng hỏi, nếu Thiên Tâm biết được, chị phải làm sao bây giờ?
Vương Tử Quân tùy tiện nói:
- Thật ra tôi cũng đã thích chị nhiều năm rồi, hôm nay vốn cũng không muốn phạm vào sai lầm, thế nhưng chị chợt đâm thấu tâm sự của tôi, tôi cũng chỉ có thể đành phải phục vụ nhân dân mà thôi.
Trương Lộ Giai giả vờ sinh ra tức giận, sau khi hắn nói xong thì dùng giọng hờn dỗi nói:
- Có người vì nhân dân phục vụ như vậy sao?
Nhưng nàng lại đột nhiên cảm thấy đây là thời điểm Vương Tử Quân có chút bức bối, không nên nói ra những lời như vậy làm hắn mất hứng, thế cho nên nhanh chóng dùng giọng dịu dàng nói tiếp:
- Tử Quân, cho dù cậu đánh Trần Hổ Đức một tát thì cũng không nên lấy cái bàn làm vật hả giận, tay cậu bị thương thì tôi cũng đau lòng.
Vương Tử Quân ôm cơ thể mềm mại không xương của Trương Lộ Giai, phía dưới chợt có cảm giác, hắn lại áp lên người nàng ở bên dưới rồi hời hợt nói:
- Tôi đập cái bàn cũng không phải muốn đánh Trần Hổ Đức, mà là vì nghĩ ra được phương án giải quyết kế sách vu oan hãm hại của Trần Hổ Đức, vừa rồi chẳng qua là vì quá hưng phấn mà thôi.
Trương Lộ Giai dù thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân lại cho ra một câu trả lời như vậy, nghĩ đến tình huống vừa rồi mình dứt khoát dâng hiến giải quyết cảm giác nhớ nhung yêu thương, nàng còn tưởng rằng hắn vì đau lòng quá độ nên mới có hành động như thế, vậy là thật sự cảm thấy xấu hổ. Nàng cũng bất chấp Vương Tử Quân có biện pháp nào để giải quyết vấn đề, cơ thể của nàng giống như rắn, nàng vội vàng muốn đứng lên khỏi giường.
Lúc này Vương Tử Quân thật sự sinh ra cảm giác thoải mái nói không nên lời, giống như đi từ nhà tắm hơi ra bên ngoài, tất cả tinh lực dư thừa trên người đều bị phóng ra ngoài, giống như một cái túi xì hết hơi. Nếu như nói trước đó hắn ôm một Trương Lộ Giai rất bị động, như vậy thì bây giờ đã không còn cảm giác bị động mà chuyển biến thành một cảm giác vui sướng khó tả. Đây là vì cơ thể giai nhân của Trương Lộ Giai, cơ thể nàng thật sự rất có cảm giác, có lồi có lõm, những chỗ nào nên lớn thì lớn, nên nhỏ thì nhỏ, đầy đặn mà không mập mạp, trưởng thành mà không già nua. Hơn nữa hai người phối hợp rất ăn ý, giống như trời sinh ra hai người bọn họ là một đôi uyên ương nghịch nước.
Vương Tử Quân cảm nhận được thân hình bên dưới đang vặn vẹo, hắn không thể nào tỉnh táo được, lại rơi vào trạng thái hưng phấn, hai tay vung vẫy, không khỏi đặt lên người Trương Lộ Giai.
- Cậu...Cậu này...Ôi...
Trương Lộ Giai thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại tiếp tục, tuy nàng đã bốn năm năm không ở cùng đàn ông, nghĩ rằng mình đã biến thành sa mạc khô cằn, không ngờ bây giờ Vương Tử Quân giống như một ốc đảo tươi tốt bao quanh lấy mình.
Nếu so với tình huống điên cuồng lúc vừa rồi thì bây giờ nhẹ nhàng dịu dàng hơn, nhưng lại làm cho Vương Tử Quân hưởng hết cảm giác dịu dàng như vậy. Sau khi đạt đến cao trào, Vương Tử Quân cuối cùng cũng biết được nguyên nhân vì sao mà cô chị này lại chủ động đẩy ngã mình, khoảnh khắc biết rõ vấn đề thì hắn thật sự cảm thấy rất buồn cười, càng cảm nhận được tình ý sâu sắc của Trương Lộ Giai với mình.