Trần Hổ Đức dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân, lão không nói gì, lão biết thái độ của mình vào lúc này cũng đủ để gây ra áp lực làm cho tên thanh niên kia kinh sợ.
- Ngài vừa nói hai bài viết ngoài tựa đề không giống nhau thì tất cả đều tương đồng, trước kia tôi cũng cho rằng quan điểm này là như vậy, thế nhưng bây giờ tôi lại không cho rằng nó là như vậy. Tôi đã nghĩ kỹ, bài viết là chính bản thân tôi ghi ra, giáo sư Trần nào có khả năng sao chép bài viết của tôi? Vì vậy tôi cũng thầm nghĩ, chẳng lẽ trên đời này lại có hai bài viết giống hệt nhau?
Vương Tử Quân nhún vai với vẻ mặt bất đắc dĩ, bộ dạng lại cực kỳ thoải mái và tự nhiên.
- Học viên Vương Tử Quân, tôi là giáo sư trường đảng, tôi luôn cho anh cơ hội nhưng anh không thừa nhận, kiểu người như anh càng ở trên địa vị cao thì càng nguy hiểm, vì chỉ biết giữ khư khư khuyết điểm của bản thân, đây không phải là bảo thủ, cực kỳ tự kỷ sao?
Trần Hổ Đức nghe được những lời trêu chọc trong lời giải thích của Vương Tử Quân, thế là trong lòng cảm thấy có chút hèn mọn. Lão còn tưởng rằng Vương Tử Quân sẽ có thứ gì đó để chứng minh bài viết là của mình, bây giờ xem ra cũng không có gì hơn.
- Giáo sư Trần, phương pháp biện chứng nói cho chúng ta biết thế sự không có gì là tuyệt đối, ngài tuy là chuyên gia kinh tế, thế nhưng cũng không đến mức không biết phương pháp biện chứng chứ?
Lúc này Vương Tử Quân cũng không khách khí, khi hắn đặt ra câu hỏi như vậy thì căn bản không chờ Trần Hổ Đức trả lời, tiếp tục lên tiếng:
- Giáo sư Trần, ngài nói bài viết ngày trước của ngài giống hệt như bài viết của tôi, như vậy tôi xin hỏi ngài, bài viết của ngài đã hoàn thành chưa?
"Đã hoàn thành chưa?"
Vương Tử Quân hỏi ra như vậy làm cho Trần Hổ Đức cảm thấy có chút xấu hổ, lão thật sự sinh ra cảm giác không kịp trở tay, trong lòng chợt run lên. Nhưng lão run cũng chỉ vì chút cảm giác bất an khi chính mình vu oan cho kẻ khác, lão là giáo sư kinh tế, lão đã nghiên cứu về bài viết kia, thế cho nên lúc này mới dám khẳng định nó là của mình, tất nhiên cũng đã khống chế nội dung của nó một cách cực kỳ tự nhiên.
Đây là thời điểm cần cứng miệng, Trần Hổ Đức lúc này chợt sinh ra ý nghĩ mới, lão cười nhạt một tiếng nói:
- Tôi đã viết xong nó từ hai tháng trước, sao lại còn chưa xong?
- Bốp, bốp, bốp.
Vương Tử Quân khẽ vỗ tay, hắn giống như thở dài một hơi nói:
- Như vậy thì tốt quá, giáo sư Trần, tôi có thể chứng minh sự trong sạch của tôi, vì bài viết của tôi khi đó vẫn còn chưa xong.
- Học viên Vương Tử Quân, vốn tôi không nên đứng trước mặt các vị lãnh đạo và học viên để nói về cậu như vậy, nhưng tôi là một giáo sư, tôi không thể không cho cậu một lời khuyên, một lời cảnh báo: Trước khi làm quan phải học cách làm người, phải làm một người đường đường chính chính, ngửa đầu lên không hổ thẹn với trời, cúi xuống không thẹn với đất, chỉ như vậy cậu mới có thể tiếp tục đi xa trên con đường nhân sinh. Cậu cho rằng chỉ cần dựa vào vài câu nói bâng quơ của mình, có thể che đậy được tất cả những sai lầm của mình sao?
Trần Hổ Đức căn bản không nổi giận với những lời nói của Vương Tử Quân, ngược lại càng dùng ngôn từ chính đáng để lên tiếng, vì lão thấy đối phương lúc này thật sự đang tự tìm đường chết.
Bài viết đó không phải quá tốt rồi sao? Căn bản là một bài hoàn chỉnh, nếu như anh tiếp tục vẽ rắn thêm chân, thật sự là đắp vải thô lên mặt gấm, làm thừa mà thôi.
Trần Hổ Đức lên tiếng như vậy thật sự làm cho không ít người sinh ra đồng tình và than thở, một vị giáo sư có quan hệ tốt với lão càng giận dữ nói:
- Nhân tâm đúng là không ra gì, vị cán bộ trẻ tuổi này thật sự nên giáo dục lại.
- Đúng vậy, thật sự khó thể kiên nhẫn như giáo sư Trần, đã bị ép đến mức như vậy vẫn không chịu làm tổn thương lòng tự tôn của học viên. Theo tôi thấy Vương Tử Quân này không cần tiếp tục học tập ở trường đảng, miếu của chúng ta quá nhỏ, không thể chứa một vị đại thần lớn như vậy.
Đủ loại âm thanh nghị luận vang lên bên tai Trương Lộ Giai, nàng lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông mình yêu mến, hai bàn tay thon dài xiết chặt vào nhau, căng thẳng đến mức toàn thân vã đầy mồ hôi.
- Giáo sư Trần, nếu ngài không chịu tin tưởng những lời tôi vừa nói, như vậy tôi cũng chỉ có thể xin chiếm dụng chút thời gian tôn quý của mọi người, tôi sẽ thuật lại bản thảo mà mình vừa làm xong với ngài, tôi tin thông qua những lời tự thuật của tôi, ngài nhất định sẽ đoán ra được hai chúng ta chỉ thuần túy là trùng hợp quan điểm mà thôi.
Vương Tử Quân nói, sau đó hắn đi đến bục giảng mà không quan tâm đến Trần Hổ Đức, sau đó trầm giọng nói:
- Vài ngày trước ban huấn luyện có yêu cầu làm bài luận văn, vì thế tôi cho ra vài ý kiến dựa trên lý luận thô thiển của mình đối với phương diện phát triển kinh tế. Lúc đó tôi thật sự nghĩ rất nhiều vấn đề, thế nhưng giảng viên thúc nộp bài sớm, vì vậy tôi phải đưa lên một phần bài viết, không ngờ làm cho giáo sư Trần sinh ra hiểu lầm.
- Vì làm sáng tỏ hiểu lầm này, cũng làm cho mọi người hiểu về hiện tượng vì sao hai bài viết giống hệt nhau cả những dấu chấm phẩy, tôi có thể thuật lại một lượt bài viết chỉnh thể của mình, kính xin các vị cho ý kiến.
- Xúc tiến phát triển kinh tế càng cần phải xúc tiến thay đổi phương thức tăng trưởng kinh tế, trong bài viết của tôi chỉ nói về một cách thay đổi từ khoán canh tác sang thâm canh, thực tế đây chỉ là một luận điểm nhỏ, tôi cho rằng trong quá trình tăng trưởng kinh tế còn phải có các thay đổi sau: Thay đổi kết cấu về hướng cân đối hơn; thay đổi hình thái đầu tư, hướng về phía đầu tư kỹ thuật nhiều hơn; hai sản nghiệp công nghiệp và kiến trúc cần có sự phối hợp chặt chẽ và hợp lý hơn; thay đổi tư tưởng xem nhẹ chuyển hoàn cảnh sang coi trọng hoàn cảnh, thúc đẩy xây dựng hoàn cảnh tốt...
Khi một loạt những thay đổi được Vương Tử Quân nói ra, vẻ mặt Nhiếp Hạ Quân vốn đang cực kỳ hứng thú nhìn Vương Tử Quân và Trần Hổ Đức giải thích sự việc cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, tay đang cầm bút chợt khẽ động, liên tục ghi chép.
- Phát triển kinh tế vào thời đại mới, đây chính là một yêu cầu cao đối với chúng ta, tôi cảm thấy tuy có nhiều nhân tố kìm hãm sự phát triển của kinh tế nhưng quan trọng nhất vẫn là tư tưởng và quan niệm, đặc biệt là tư duy quá lạc hậu. Vì thế tôi cảm thấy chỉ có thể thay đổi những phương diện này, như vậy mới có thể làm cho kinh tế của chúng ta phát triển một cách mạnh mẽ và khỏe mạnh...
Vương Tử Quân càng nói càng lớn tiếng, âm thanh cao vút. Hắn vốn đã viết xong bản thảo, thế nhưng lúc này giống như đã hoàn toàn quên nội dung của bản thảo, tất cả giống như xuất hiện rõ ràng trong lòng, mọi thứ giống như một dòng nước liên tục đổ ra tư trong miệng, lời lẽ cực kỳ khí phách, cực kỳ hùng hồn.
Đám học viên lúc vừa rồi còn có ý nghĩ ngồi trên núi xem hổ đấu, đứng trên cầu nhìn nước chảy, bây giờ cả đám ngồi nghiêm chỉnh nghe những lời diễn thuyết của Vương Tử Quân. Khi Vương Tử Quân liên tục cho ra những lời phân tích, càng ngày càng có thêm nhiều học viên cầm bút hí hoáy. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGG
- Phát triển kinh tế không nên bỏ ra cái giá là hy sinh hoàn cảnh, chúng ta muốn có tiền và cũng phải làm cho núi vẫn xanh sông vẫn sạch, thế cho nên chỉ có thể kiên trì phương án thay đổi phương pháp phát triển, như vậy mới có thể tiết kiệm tài nguyên, bảo đảm hoàn cảnh, có thể duy trì trạng thái phát triển liên tục và lâu dài...
Nụ cười lạnh trên khóe miệng Trần Hổ Đức đã biến mất, cánh tay lão đang khẽ run lên, lão cảm thấy một áp lực vô hình kéo về phía mình. Những quan điểm mà Vương Tử Quân vừa nói ra vốn không phải là vá vải thô lên mặt gấm, thật sự càng thêm sâu sắc và rõ ràng hơn so với bài viết trước đó.
Với tri thức của một giáo sư kinh tế học, Trần Hổ Đức nào không cảm giác được đó mới là một bài viết hoàn thiện? Hơn nữa còn là một bài viết hoàn mỹ? Lão nghĩ đến những lời nói tràn đầy căm phẫn của mình với Vương Tử Quân vào lúc vừa rồi, lão cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong lòng, làm cho tâm thần của lão rơi vào trong hoảng loạn.
- Trong quá trình thúc đẩy phát triển kinh tế, chúng ta cần chú trọng thay đổi phương thức vừa cố gắng tiết kiệm tài nguyên, bảo đảm hoàn cảnh xã hội...
Khi Vương Tử Quân nói ra những lời cuối cùng, cả hội trường lặng ngắt như tờ, dù là Nhiếp Hạ Quân, Lưu Truyền Thụy ở trên đài hay đám giáo sư học viên bên dưới đều dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn. Tuy cách hành văn còn chưa tuyệt đối, còn phải làm cho người ta xem xét lại, nhưng nội dung của nó lại khắc sâu vào trong lòng con người, làm cho người ta phải suy nghĩ về những thứ sâu sắc của nó.
- Đây mới là một bài viết đầy đủ.
Hầu như lúc này ai cũng cho ra ý nghĩ như vậy, vì những luận điểm kia thật sự vượt qua thử thách, đám người dưới đài không nói gì, nhưng ai cũng dùng ánh mắt kính nể nhìn Vương Tử Quân.
- Bốp, bốp, bốp.
Những tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, người bắt đầu là bí thư Nhiếp Hạ Quân, ngay sau đó cả phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Tình cảnh ủng hộ rầm rộ vào lúc này thật sự là lời khẳng định tốt nhất đối với bài diễn thuyết của Vương Tử Quân lúc vừa rồi.
Trương Lộ Giai liều mạng vỗ hai bàn tay nhỏ của mình, trong hai trong mắt chứa đầy cảm động, càng có rất nhiều hơi nước, nàng thật sự trầm trồ khen ngợi người đàn ông của mình.
Thắng lợi, hắn đã thắng rồi, Trương Lộ Giai biết rõ dù hắn không tranh luận nhưng sự thật chứng minh một sự kiện: Đó chính là sự việc sao chép kia căn bản chỉ là một khiêu khích vô lý với hắn mà thôi.
Dưới tiếng vỗ tay nhiệt liệt vào lúc này, quyền uy của Trần Hổ Đức, những lời vu oan hãm hại của Trần Hổ Đức, những lời nói của Trần Hổ Đức đã trở nên cực kỳ ngây thơ và buồn cười. Vừa rồi Vương Tử Quân đã thật sự dùng một sự thật để chứng minh với tất cả mọi người:
- Sự kiện sao chép chỉ là những lời nói vô căn cứ mà thôi.
Vài phút sau tiếng vỗ tay mới dừng lại, Vương Tử Quân nhìn từng luồng ánh mắt nhìn về phía mình, hắn nở nụ cười khiêm tốn, sau đó dùng giọng chân thành nói:
- Thế sự không có gì là tuyệt đối, tôi cảm thấy rất vinh hạnh vì bài viết của mình giống hệt như nghiên cứu của giáo sư Trần, sau này kính mong giáo sư Trần chỉ giáo nhiều hơn. Tôi hy vọng mình có thể tiếp tục ở lại trong môi trường học tập tốt ở trường đảng, sẽ liên tục đề cao trình độ lý luận và năng lực của mình.
Tất cả những mũi nhọn vừa lộ ra đã bị mài đi, Vương Tử Quân cúi người với Trần Hổ Đức, sau đó hắn đi xuống đài. Hắn đi rất nhẹ nhàng, rất tiêu sái, thậm chí cũng không nhìn lại Trần Hổ Đức.
Biết đâu người khác sẽ chỉ nhìn Vương Tử Quân mà không cho ra ý nghĩ gì khác, thế nhưng Trần Hổ Đức là người trong cuộc, lão có thể cảm nhận được một Vương Tử Quân không kiêu ngạo như vậy chính là đang nói với mình: Những trò mèo của ông chẳng đáng là gì, còn nói tôi sao chép của ông, tôi căn bản không thèm khinh thường.
Người ta thật sự là coi thường chính mình, Trần Hổ Đức chợt cảm nhận được điều này, khi cảm giác đó càng dâng lên cao thì những tình huống xảy ra trong vài ngày qua giống như đoạn phim chiếu lại trong lòng lão. Lão cảm thấy đau lòng vì mình đã bất chấp tất cả để vu oan người ta, nhưng sau đó lại thầm nghĩ đến câu nói "Người không vì mình trời tru đất diệt", cuộc sống là như vậy, mạnh được yếu thua...
Trần Hổ Đức nghĩ đến những câu nói kia để an ủi cho mình, lão chợt cảm thấy mình quá buồn cười, đến bây giờ lão mới hiểu cái gì mới thật sự gọi là cường giả. Đối phương trầm mặc ít nói căn bản không phải là bó tay chịu trói, mà đối phương đang nắm quân bài thắng lợi trong tay, chỉ chờ đợi màn kịch mà chính mình bày ra, xem đó như trò hề mà thôi.
Đây thật sự là một vở hài kịch, chính mình chỉ là nhãi nhép tôm tép, một kẻ ngốc biểu diễn đứng trước mặt bí thư tỉnh ủy, trước toàn thể cán bộ học viên trong trường đảng, nhưng cuối cùng màn biểu diễn cũng bị vạch trần, là một vở hài kịch bị mọi người thoái mạ.
Vô tình Trần Hổ Đức cảm thấy mình giống như lọt vào một đầm lầy, khắp nơi đều nguy hiểm, mà chính mình như bị quấn vào một cuộc chiến kỳ dị, trận chiến này không thuốc súng, không tiếng pháo, nhưng chính mình lại thất bại cực kỳ thảm hại.
Nhiếp Hạ Quân nhìn gương mặt đầy nghiền ngẫm nhìn Vương Tử Quân, lão vốn xem hành trình lần này như một hoạt động kiểm tra thị sát theo thông lệ mà thôi, lại không ngờ mình đến trường đảng và được chứng kiến một vở kịch hay như thế. Nhưng nếu so sánh với tâm tư vui vẻ vì được xem kịch hay, lão càng chú trọng bài diễn thuyết vừa rồi hơn.
Những lời diễn thuyết của Vương Tử Quân thật sự đề cập đến rất nhiều quan điểm với giọng điệu cực kỳ sắc bén, hơn nữa mỗi câu đều giống như nói vào trong lòng mình. Lão là một bí thư tỉnh ủy, có rất nhiều vấn đề và rất nhiều phương hướng giải quyết tập trung trong lòng, cũng suy tư rất nhiều về các vấn đề mà tỉnh Sơn Nam gặp phải trong lúc đẩy mạnh phát triển kinh tế, nhưng lại thật sự chưa thể cho ra một hệ thống cho rõ ràng.
Nhưng bây giờ nghe những lời lý luận của Vương Tử Quân, Hào Nhiếp Quân giống như sinh ra cảm giác đã hiểu rõ vấn đề. Trong lòng lão trước đó giống như có nhiều mảnh vỡ của một khối trân châu, bây giờ tất cả đã được xâu chuỗi lại biến thành một chỉnh thể cực kỳ đẹp đẽ.
Nhiếp Hạ Quân đã sớm có ấn tượng với cái tên Vương Tử Quân, ngày trước lại càng thừa nhận và tán thưởng về phương pháp chuyển đổi từ khoán canh tác sang thâm canh. Nhưng lão thật sự không ngờ tên cán bộ thanh niên kia không phải chỉ có chút kiến thức như vậy, thật sự không giống người thường, rất có trình độ.
"Chuyến đi này không tệ, thật sự không tệ!"
Nhiếp Hạ Quân thầm cảm khái, sau đó ánh mắt rơi lên người Trần Hổ Đức. Lúc này lão đã biết rõ ràng rất cả, vị giáo sư kia đang giở trò trước mặt bao người, lão nghĩ đến hành vi thấp kém này lại xuất hiện trong trường đảng, thế là càng tỏ ra cực kỳ tức giận.
Đây là nơi làm tấm gương sáng cho các cán bộ học viên, thế mà lại phát sinh ra hành vi thấp kém như thế, may mà vương tử quân có thủ đoạn tiến lên phản kích, nếu không phải như vậy thì chẳng phải tương lai của một cán bộ trẻ tuổi có năng lực sẽ bị hủy hoại?
Khi Nhiếp Hạ Quân nhíu mày thì Lưu Truyền Thụy là hiệu trưởng trường đảng càng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Triệu Tùng Lâm, tuy chức danh hiệu trưởng trường đảng chỉ là kiêm nhiệm, nhưng xảy ra sự kiện thế này thì lão cũng rất mất mặt.
Giáo sư trường đảng đều là những nhân vật ưu tú, đức cao vọng trọng, nhưng bây giờ lại xuất hiện tình huống sao chép bài viết của người ta, lại còn đứng ra trả đũa. Nếu sự việc này truyền ra ngoài, sẽ là trò cười lớn, nhưng Lưu Truyền Thụy có thể áp chế sự việc này được sao?
Có bí thư Nhiếp ở chỗ này, lại nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Vương Tử Quân, đừng nói là bí thư Nhiếp, ngay cả người bình thường cũng thấy rõ vấn đề. Nếu bí thư Nhiếp có ý kiến với công tác của trường đảng, như vậy chính mình dù không bị mắng thì cũng rất mất mặt.
Hơn nữa bây giờ trong hội trường có quá nhiều người, đại đa số là cán bộ đến từ các thành phố trong tỉnh, tin chắc không bao lâu nữa chuyện này sẽ phát tán khắp tỉnh như bồ công anh bay trong gió.
Lưu Truyền Thụy nghĩ đến hậu quả mà vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, đồng thời trong lòng càng thêm quyết định, cần phải sửa trị lại bầu không khí trường đảng, còn tên Trần Hổ Đức kia, không nên buông tha cho loại người này.
Nếu so sánh với ý nghĩ của các vị lãnh đạo, lúc này đám học viên đang lặng ngắt như tờ cũng có ý nghĩ của riêng mình. Ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đi từ trên đài chủ tịch xuống dưới, trong mắt là cái nhìn khó thể tin.