Bí Thư Trùng Sinh

Chương 347

Trên quan trường không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, Vương Tử Quân cảm thấy đối với loại người như Trương Thư Chí thì mình chỉ cần không cần có mâu thuẫn là được, phần lớn chỉ là cười cho qua. Hắn đến trường đảng học tập không đơn thuần là mở rộng mối quan hệ của mình, nhưng nếu có thêm bạn thì có thêm đường, Vương Tử Quân cũng không muốn phá hỏng con đường phát triển trước mắt của mình.

Trương Thư Chí nói công tác của huyện Lô Bắc phát triển không ngừng chính là tán dương Vương Tử Quân, dù sao thì hắn chỉ biết Vương Tử Quân là chủ tịch huyện Lô Bắc, nhưng hắn căn bản không biết đến những thứ khác.

- Ôi, thời đại đã qua rồi, tư tưởng và quan niệm rượu thơm không ngại hẻm xa đã không còn nữa, hình tượng của một huyện đối với bên ngoài cũng chính là biểu hiện thực lực, nhưng thực lực của Lô Bắc bây giờ lại rất thấp. Mọi người đừng quên huyện Lô Bắc là huyện nghèo khó cấp quốc gia, tương lai nếu ai có hạng mục đầu tưu nào tốt, cũng đừng quên ném cho Lô Bắc chúng tôi một chén canh.

Vào trường hợp thế này thì Vương Tử Quân cũng chỉ có thể nói vài câu khiêm tốn, nhưng hắn lại sợ những lời khiêm tốn của mình bị Dương Quân Tài nghe được, chỉ sợ làm cho đối phương sinh lòng nghi ngờ này nọ, thế là chính mình lại có thêm phiền phức.

Trong lúc Trương Thư Chí và Vương Tử Quân nói chuyện với nhau, có rất nhiều người chú ý, đặc biệt là Lý Tùng Mai đang cố tu bổ mối quan hệ với Vương Tử Quân. Cô nàng không bỏ qua cơ hội lần này, nàng nhanh chóng mở miệng giật dây:

- Ban thủ lĩnh, anh thật sự quá khiêm tốn rồi, anh chưa nghe đến câu nói kẻ đi sau thường được lợi sao? Theo tôi thấy Lô Bắc rõ ràng là ngòi trên núi vàng, thật sự là giả nghèo. Thật ra huyện Lô Bắc có thực lực rất mạnh, tác dụng đủ nhanh. Ban thủ lĩnh, không bằng anh thừa cơ hội chúng ta đi thăm thú khi tốt nghiệp, để cho mọi người đến huyện Lô Bắc học tập kinh nghiệm tiên tiến, sau đó nhân cơ hội làm thịt anh một bữa?

Lý Tùng Mai thật sự là có khả năng ăn nói, chỉ cần vài lời lơ đãng đã có thể đáp đúng điểm đến, thậm chí còn nịnh hót rất đúng vị trí, càng làm cho bầu không khí thêm thoáng đãng và vui tươi. Nàng đưa ra yêu cầu đến huyện Lô Bắc học tập kinh nghiệm, Vương Tử Quân đối diện với những lời ồn ào của đám học viên, hắn cũng chỉ có thể cười lớn mà thôi, chỉ cần đi đến huyện Lô Bắc thì vấn đề ăn ở không cần quan tâm.

Tình huống ồn ào này một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, Vương Tử Quân tỏ ra ung dung tự đắc nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng vui vẻ.

Khi ban huấn luyện của Vương Tử Quân ở trường đảng đã tiến vào giai đoạn sau cùng thì công trình 315 của huyện Lô Bắc đã đi đến giai đoạn khí thế hừng hực. Thông qua hàng loạt biện pháp tuyên truyền, bây giờ toàn huyện Lô Bắc đang thật sự chung tay đẩy mạnh công trình tiến lên giai đoạn mới.

- Trung Trạch, làm rất tốt, đứng trên đỉnh núi này, nghĩ đến tình huống mùa hè cây ăn quả sẽ mọc thành rừng, thật sự làm cho người ta chờ mong.

Dương Quân Tài mặc một chiếc áo khoác màu đen, hắn đứng một tay chống nạnh, một tay chỉ về những mảnh vườn đã được trồng táo và lê rồi dùng giọng cực kỳ hào hứng nói. Bộ dạng của hắn lúc này thật sự giống như chỉ điểm giang sơn, khí thế vạn trượng, cực kỳ có lòng tin.

Triệu Trung Trạch lúc này theo sát Dương Quân Tài, hắn ăn mặc có vẻ rất chất phác, lúc này nghe thấy Dương Quân Tài lên tiếng khẳng định công tác của mình, hắn lập tức nở nụ cười khiêm tốn và dùng giọng nịnh nọt nói:

- Bí thư Dương, xe lửa chạy nhanh đều nhờ vào đầu tàu, nếu như không có sự lãnh đạo của anh, chỉ sợ tôi đây dù qua mười năm nữa cũng không thể làm gì được cho ra hồn.

Triệu Trung Trạch nói đến đây thì nhìn vẻ mặt hớn hở của Dương Quân Tài, sau đó lại nói tiếp:

- Bí thư Dương, hai ngày trước tôi xuống thôn tham gia tọa đàm, cùng tính toán con số thu nhập của các vị lão nông, không tính toán thì không biết, tính rồi mới thật sự giật mình. Dựa theo quy hoạch của anh, mức thu nhập đầu người của nhân dân bây giờ đã hơn trước kia cả ngàn đồng.

- Dân chúng vẫn là chất phác, như vậy đã cảm thấy rất tốt rồi, sau khi tính toán xong thì bọn họ đều nói bí thư Dương chính là đại ân nhân của bọn họ.

Triệu Trung Trạch nói những lời dễ nghe, thế nhưng khóe miệng chủ tịch xã Hà Loan là Tiền Học Tu đi theo sau lưng Triệu Trung Trạch lại nhếch lên nở nụ cười, thầm nghĩ Triệu Trung Trạch này đúng là da mặt dày như tường thành, trợn mắt nói lời bịa đặt, tên này nếu cho đi làm phim thì thật sự phù hợp hơn làm quan, sợ rằng cóc chết cũng được nói thành cóc sống. Con bà nó cái gì mà đại ân nhân, Tiền Học Tu biết rõ nhân dân bên dưới có phản ứng thế nào, đừng nói là mẹ Dương Quân Tài, dù là bà nội của Dương Quân Tài cũng bị dân lôi ra chửi không biết bao nhiêu lần, chỉ là hắn không dám nói ra những lời đúng với tình hình thực tế này mà thôi.

- Trung Trạch, anh đừng nói những lời dễ nghe để lừa gạt tôi, các đồng chí đứng đầu tuyến cơ sở cũng đừng nên báo cáo những tin tức quá hào nhoáng được. Nếu anh cứ báo cáo như thế, tuyến trên không cho ra chính sách phù hợp, sợ rằng sẽ gây ra bất lợi cho quyết sách sau này.

Dương Quân Tài quay đầu lại nhìn Triệu Trung Trạch, hắn nói với gương mặt đầy nụ cười.

Lời này của Dương Quân Tài nghe qua giống như phê bình, thế nhưng lại là một lời khẳng định cao độ với Triệu Trung Trạch. Là người trong cuộc, Triệu Trung Trạch tất nhiên đã cảm thấy rất vui sướng, thế là càng biểu hiện ra trung thành và tận tâm, hắn dùng giọng bất mãn nói:

- Bí thư Dương, anh nói như vậy là oan uổng cho tôi rồi, tôi là người ăn nói vụng về, có sao nói vậy, nào có dám lừa gạt lãnh đạo? Cúp vàng cúp bạc không bằng danh tiếng với quần chúng, dù thưởng huy chương vàng bạc cũng không bằng lời khích lệ của dân chúng. Dân chúng nói thế nào thì tôi nói với ngài như vậy, tôi có muốn nói giả cũng khó.

Triệu Trung Trạch nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:

- Đúng rồi, đân chúng còn có một câu về thuận miệng về ngài và chủ tịch Vương, tôi không nhớ được tất cả, dù sao thì ý nghĩa của nó đại khái là chủ tịch Vương làm quan chỉ biết đến thể diện của chính mình, ngài làm quan thì quan tâm đến túi tiền của dân chúng.

Tiền Học Tu nhìn bộ dạng cười tủm tỉm của Triệu Trung Trạch, thầm nghĩ văn phòng đảng ủy xã muốn biên một bài vè như vậy cũng không lãng phí quá nhiều thời gian, thế nhưng muốn làm cho Triệu Trung Trạch thỏa mãn thì đã ép các đồng chí tổn hại biết bao nhiêu tế bào não.

Nụ cười trên mặt Dương Quân Tài càng lúc càng sáng lạn, hắn chỉ chỉ vào Triệu Trung Trạch mà không nói gì, thế nhưng ngón tay của hắn lại nói rõ vấn đề.

Lúc này ngọn núi đã phủ màu xanh, cỏ xanh tươi đã mọc ra từ trong khe hẹp, không khí tươi mới, gió xuân thổi bùng lên không khỏi làm cho lòng người cảm thấy rất thoải mái.

- Họ, họ, họ...

Khi Dương Quân Tài chuẩn bị đi xuống núi thì gặp một ông lão hơn năm mươi khoác một cái áo lớn cầm roi da trong tay, trong miệng hô lớn vài tiếng. Bên cạnh lão là vài chục con dê lớn nhỏ, đám dê đang chậm rãi ăn cỏ trên sườn núi.

- Chào bác, nhìn bác thật sự rất rắn chắc.

Dương Quân Tài thấy ông lão kia chăn dê thì hai mắt chợt sáng ngời, hắn bước nhanh về phía ông lão.

Ông lão vừa thấy nhiều người như vậy thì tỏ ra sợ hãi, Triệu Trung Trạch lại nhanh chóng tiến đến an ủi:

- Bác Triệu, dừng sợ, đây chính là bí thư Dương của huyện Lô Bắc chúng ta.

- Bí thư Dương? Là bí thư Dương đã đề xướng nuôi dê và trồng cây ăn quả trong huyện chúng ta sao?

Ông cụ khi nhìn thấy Dương Quân Tài thì trên mặt chợt xuất hiện cảm giác đắc ý vô hạn.

Dương Quân Tài nhìn ông lão, hắn cố gắng bày ra tư thái chính đáng nhất:

- Chào bác, cháu là Dương Quân Tài.

- Bí thư Dương, đại ân nhân, chính sách của ngài thật sự rất tốt, tôi đây có ba con trai, hai đứa không có việc gì làm, thật sự chỉ biết chạy qua chạy lại phá phách làng xóm. Nhưng nhờ ngài đề xướng nuôi dê và trồng cây ăn quả, tôi cảm thấy cơ hội phát tài đã đến, vậy là nuôi hơn ba chục con dê. Tuy còn chưa kiếm được tiền nhưng ít ra cũng có việc cho hai đứa con trong nhà, để cho chúng nó không còn thời gian phá phách.

Lão Triệu nói đến đây thì bày ra bộ dạng thật sự muốn rơi nước mắt:

- Bí thư Dương, anh thật sự là đại ân nhân của nhà tôi, tôi xin cảm ơn anh.

Lão Triệu nói rồi giống như muốn quỳ xuống lạy Dương Quân Tài.

Dương Quân Tài nào gặp qua tình huống thế này? Hắn tỏ ra sợ hãi, tranh thủ thừoi gian đỡ ông lão dậy:

- Bác trai, bác trai, cháu thật sự không làm được gì tốt, bác khen như vậy cũng chỉ làm cháu xấu hổ mà thôi.

Tuy Dương Quân Tài nói rất xấu hổ nhưng vẻ mặt lại tươi vui như hoa nở trên núi vào tháng ba, thật sự sáng lạn như mặt trời buổi ban mai.

Lão Triệu lại tiếp tục nói lời cảm ơn, Dương Quân Tài cuối cùng cũng hút một điếu thuốc lá do chính tay lão Triệu quấn, thế là không khỏi ho khan không ngừng. Nhưng lúc này vẻ mặt hắn rất hớn hở, hắn liên tục gật đầu đồng ý để cho xã Hà Loan tăng thêm chỉ tiêu hai mươi con dê cho ông lão.

Đám cán bộ xã Hà Loan trơ mắt nhìn lão Triệu vội vàng đuổi dê đi ăn cỏ, ánh mắt đám người đều ngây ngốc. Bọn họ nhìn lão Triệu, lại nhìn vẻ mặt Triệu Trung Trạch đứng ở bên cạnh Dương Quân Tài, thầm nghĩ:

"Bí thư Triệu thật sự đã vứt hết tất cả đồng vốn ra, ngay cả bố mình cũng kéo đến đây tìm nguồn vui cho lãnh đạo, hèn gì có thể được lãnh đạo sủng ái như vậy!"

- Dê thành đàn, cây ăn quả thành rừng, Trung Trạch, chúng ta làm quan để làm gì? Không phải là tạo phúc cho một phương sao?

Dương Quân Tài nhìn hình bóng lão Triệu khuất dần ở sườn núi bên kia, thế là dùng giọng cực kỳ cảm khái nói.

Dương Quân Tài là bí thư huyện ủy, hắn nói gì tất nhiên sẽ được đám cán bộ xung quanh gật đầu xưng vâng, Triệu Trung Trạch lại càng theo sát bên cạnh:

- Bí thư Dương, anh nói rất đúng, nếu không phải ngài đến huyện Lô Bắc, nào sẽ có trạng thái tốt đẹp như thế này xuất hiện? Cáo cũng không thể kéo xe được.

Dương Quân Tài cười cười vỗ vỗ vai Triệu Trung Trạch rồi nói:

- Công trình 315 này chính là một hạng mục dân tâm của nhân dân huyện Lô Bắc, xã Hà Loan chính là một điển hình của Lô Bắc. Hai ngày nữa bí thư Trình và trưởng phòng Cát trên thị ủy sẽ xuống nghiên cứu thị sát, anh cần phải chuẩn bị cho tốt. Chỗ này đã thật sự rất đẹp, bây giờ tuy cân ăn quả đã bắt đầu đâm chồi, thế nhưng nếu trên núi có hàng đàn dê bò gặm cỏ, như vậy hai mắt lãnh đạo sẽ tỏa sáng, như vậy không phải sẽ càng thấy rõ thành tích của chúng ta sao?

Dương Quân Tài nói, Triệu Trung Trạch lập tức hiểu ra vấn đề, hắn dùng ngôn từ cực kỳ chính xác để đảm bảo với Dương Quân Tài:

- Bí thư Dương, ngài cứ yên tâm, xã Hà Loan chúng tôi sẽ tuyệt đối không làm cho lãnh đạo thất vọng.

- À, lúc này quan niệm và tư tưởng của các cán bộ trong huyện thật sự không cấp tiến bằng anh, thật sự không biết đám người kia vì sao có thể tiến lên cương vị công tác hiện tại. Nhưng cũng không có vấn đề, gần đây tôi cảm thấy công tác phân công cán bộ không chỉ cần phải nắm thật chặt và nghiêm, còn phải mở rộng cửa, không đổi tư tưởng thì đổi người, đám người tư tưởng lạc hậu cần phải cho vào trong lịch sử, đẩy những cán bộ có năng lực và tư tưởng lên đúng vị trí, cho bọn họ một sân khấu biểu hiện tài hoa, anh nói xem có đúng không?

Dương Quân Tài vỗ vai của Triệu Trung Trạch rồi dùng giọng cực kỳ sâu sắc nói.

Lúc này Triệu Trung Trạch sao không hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo? Thế là hắn cuống quýt gật đầu, giống hệt như gà mổ thóc.

Đúng lúc này một người vội vàng chạy đến, khi thấy Triệu Trung Trạch thì càng chạy nhanh hơn, bộ dạng thở hồng hộc. Triệu Trung Trạch vừa thấy mặt tên cán bộ kia thì vẻ mặt chợt biến đổi, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, sau đó lớn tiếng nói:

- Vương Tam Thuận, tôi nói cho anh biết, chỉ tiêu dê bò cho từng thôn đã được xác định, anh dù có quấn lấy tôi thế nào, tôi cũng không thể phân bố chỉ tiêu cho anh nhiều hơn được nữa. Tình huống của thôn các anh khá đặc biệt, nhưng anh cũng phải quan tâm đến cảm nhận của những thôn khác nữa chứ? Tôi là bí thư đảng ủy xã, nếu một chén nước phân chia không đồng đều, như vậy anh nghĩ xem tôi phải nói thế nào với các vị bí thư chi bộ các thôn khác đây?

Tên cán bộ được gọi là Vương Tam Thuận kia chợt há hốc mồm, hắn lắp bắp nói:

- Bí thư Triệu, tôi...Chúng tôi...

- Cái gì mà chúng ta với không phải chúng ta, tôi biết rõ tình huống của thôn các anh, nhưng đây không phải là lý do, phương án nuôi dê làm giàu đã quá rõ ràng, tất cả mọi người đều hy vọng sẽ kiếm được chút tiền. Anh Vương, anh cũng là cựu chiến binh, anh không thể chỉ vì người của thôn mình, anh phải đặt tầm mắt ra khắp xã, không thể gây ra khó khăn cho xã được.

Triệu Trung Trạch đi đến bên cạnh tên cán bộ kia rồi lớn tiếng nói.

Tên cán bộ Vương Tam Thuận chợt há hốc mồm, nhưng khoảnh khắc này hắn thật sự khó nói nên lời, hắn nhìn bộ dạng của Triệu Trung Trạch, giống như càng muốn nói mãi không ngừng.

- Trung Trạch, là chuyện gì xảy ra?

Dương Quân Tài khẽ đi đến bên cạnh Triệu Trung Trạch rồi mỉm cười nói.

- Bí thư Dương, ôi, xã của chúng tôi hầu như tranh chấp với nhau rối loạn cả ra, từng thôn đềun cố gắng tranh thủ chỉ tiêu cho mình. Tôi đã mở đại hội lớn hội nghị nhỏ để nói rõ ràng với bọn họ, để bọn họ lấy đại cục làm trọng, anh xem, tranh chấp như vậy không phải làm cho tình hình ngày càng rối sao? Giống như Vương Tam Thuận này, ỷ mình là cán bộ lâu năm, dựa vào tư cách của mình mà cứ bày trò phải quấy, nếu không phải anh ta có uy vọng lớn trong thôn, tôi thật sự sẽ cách chức anh ta từ lâu rồi.

Vương Tam Thuận không nghe rõ những gì khác, nhưng vừa nghe thấy hai chữ cách chức thì giống như đầu óc vang lên tiếng nổ lớn, hắn tất nhiên biết rõ tính cách nói một không hai của Triệu Trung Trạch, vì vậy lúc này thật sự đứng như trời trồng.

- Đồng chí, bí thư Triệu có nói đúng sự thật không?

Dương Quân Tài nhìn Vương Tam Thuận rồi cười tủm tỉm hỏi.

Vương Tam Thuận lúc này nào dám nói nửa chữ không? Vốn hắn còn có chút chuyện quan trọng muốn báo cáo với Triệu Trung Trạch, thế nhưng bây giờ sự việc tiến triển theo chiều hướng có liên quan đến vị trí của hắn, thế là hắn cũng bất chấp sự kiện xảy ra trong thôn, lập tức gật đầu xưng vâng.

Dương Quân Tài nhìn bộ dạng kinh sợ của Vương Tam Thuận, hắn vung tay lên nói:

- Trung Trạch, đồng chí này không phải ôm tư tưởng làm giàu cho quần chúng trong thôn sao? Anh cũng đừng nên cho ra những yêu cầu quá nghiêm, thế này đi, thôn của bọn họ có chỉ tiêu quá ít phải không? Vậy thì huyện sẽ phân bổ thêm hai ngàn đầu dê bò, bây giờ dân chúng có nguyện vọng bức thiết để phát triển kinh tế, chúng ta là ban ngành đảng ủy chính quyền, cần phải ra sức giúp đỡ, sao có thể vì vấn đề chỉ tiêu mà ảnh hưởng đến tính tích cực của các đồng chí cho được?

- Vâng, vâng, bí thư Dương, tư tưởng của tôi không quá tốt, tôi sẽ sửa chữa, sẽ sửa chữa.

Triệu Trung Trạch bày ra bộ dạng cúi đầu nhận lỗi làm cho Dương Quân Tài cảm thấy rất vui sướng, hắn nhìn non sông tươi tốt ở chung quanh, nhìn những bầy cừu đang nhởn nhơ gặm cỏ, thế là hào khí càng bùng lên cao vút. Hắn nghĩ đến lời nói đứng trên đại chí để làm chuyện đại sự của bố mình, thế là lúc này chợt sinh ra vài phần cảm ngộ.

Chỉ cần công trình 315 này cho ra được thành tích thiết thực, sau đó số tiền ném xuống phương nam cho ra khoản lời lớn, như vậy không những có danh tiếng lớn, lại có nguồn tài chính dồi dào để huyện Lô Bắc vượt qua giai đoạn phát triển khó khăn. Đến lúc đó để xem ai có thể ngăn chặn con đường phát triển của mình? Hai mươi chín tuổi thì Dương Quân Tài này sẽ là cán bộ cấp phó phòng, như vậy có đáng gì? Thật sự quá mức động tâm.

Dương Quân Tài nghĩ đến tình huống Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ xuống thị sát tô điểm mặt mũi cho mình, hắn càng nở nụ cười thoải mái. Lúc này hắn cảm thấy hai chân mình nhanh nhẹn hơn nhiều, cảm thấy nếu mình làm tốt công trình này, chỉ sợ đường tiến vào vị trí thường ủy thị ủy An Dịch cũng không khó khăn như vậy.

Thành tích như vậy nếu có thể cho lãnh đạo nhìn thấy và thưởng thức thì thật sự quá hay, nếu như mình có thể mời được Vương Tử Quân đến kiểm tra xem xét, không biết đối phương sẽ có cảm tưởng gì?

Dương Quân Tài vội vàng bước đi, dù sao hắn cũng là bí thư huyện ủy, hắn có nhiều việc cần phải làm. Sau khi đưa bí thư Dương đi đến vùng giáp ranh, Triệu Trung Trạch lúc này mới chậm rãi phục hồi trở lại như bình thường, gương mặt vốn như đóa hoa xuân lại biến thành lạnh như băng. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tam Thuận đứng trước mặt, sau đó vỗ bàn thật mạnh nói:

- Vương Tam Thuận, tiểu tử cậu muốn làm gì? Có phải thấy ông đây có ngôi sao may mắn chiếu trên đầu, thế cho nên muốn đến quấy rối?

Vương Tam Thuận lúc này cũng đã tỉnh táo trở lại, hắn nhìn Triệu Trung Trạch bằng ánh mắt thật sự sợ hãi, sau đó lên tiếng:

- Bí thư Triệu, anh đừng hiểu lầm, anh đừng nên hiểu lầm, tôi cũng không ngờ bí thư Dương có mặt ở đây, nếu biết rõ có bí thư Dương thì tôi dù có mười lá gan cũng không dám đến.

- Dù cậu có mười lá gan cũng không dám như vậy, nói đi, rốt cuộc là có chuện gì xảy ra?

- Bí thư Triệu, anh em Tả gia giết dê trong nhà, cán bộ thôn xuống ngăn cản, người này không nghe, lão Tam nhà bọn họ hò hét ầm ĩ, nếu đám chúng tôi dám đứng ra ngăn cản sẽ đâm lủng bụng từng người. Nhị Lượng tiến lên nói vài câu, thế là tên kia cũng không nói nhiều, trực tiếp đánh cho bọn họ bất tỉnh.

Vương Tam Thuận nói, gương mặt thật sự giận dữ.

Triệu Trung Trạch biết rõ Nhị Lượng là cháu của Vương Tam Thuận, là đội trưởng đội dân phòng trong thôn. Thế là hắn hừ một tiếng rồi dùng giọng lạnh lùng phân phó thư ký đảng ủy xã:

- Cậu thông báo cho đồn công an, để bọn họ đi theo anh Vương bắt người, người giết dê bò là công khai đối nghịch với chính quyền, thật sự làm phản.

Bây giờ địa vị của Triệu Trung Trạch thật sự là đứng đầu xã Hà Loan, là người nhất ngôn cửu đỉnh. Hắn vừa lên tiếng thì thư ký đảng ủy xã cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa Vương Tam Thuận đi đến đồn công an xã Hà Loan.

Chủ tịch xã Tiền Học Tu thấy không còn chuyện gì khác thì chuẩn bị rời đi, thế nhưng lại bị Triệu Trung Trạch gọi giật lại:

- Chủ tịch Tiền, anh cũng đã nghe rõ lời nói của bí thư Dương hôm nay rồi chứ?

Tiền Học Tu thầm nghĩ Dương Quân Tài nói cũng không phải chỉ cho anh nghe, chúng ta đều ở bên cạnh, tôi sao không nghe thấy được? Nhưng bây giờ hắn cũng không dám phân cao thấp với Triệu Trung Trạch, hắn lên tiếng:

- Bí thư Triệu, tôi cũng nghe rõ, tôi xin chúc mừng anh, sợ rằng lần này anh sẽ bay xa vạn dặm.

- Ha ha ha, ông bạn già, anh chỉ cho rằng chỉ mình tôi phát triển thôi sao? Chúng ta là anh em, nếu đại ca như tôi có được cơ hội, như vậy sẽ không thiếu phần của cậu, có đúng không?

Triệu Trung Trạch vung tay lên dùng giọng cực kỳ khí thế nói.

Tiền Học Tu thật sự không quen nhìn bộ dạng dõng dạc của Triệu Trung Trạch, thế nhưng lúc này Triệu Trung Trạch đang rất vui vẻ, hắn cũng không muốn gây khó dễ với đối phương. Dù sao thì hắn còn nhiều khía cạnh phải dựa vào Triệu Trung Trạch, nếu để cho đối phương mất hứng, như vậy bí thư Triệu sẽ nổi giận mà nói vài lời không hay với bí thư Dương hoặc chơi trò ngáng chân, như vậy hắn cũng không thể ngồi vững trên vị trí chủ tịch xã Hà Loan nữa rồi. xem tại truyenggg.com

- Tôi khẳng định chúng ta đều có cơ hội, khi tôi ra đi thì chức bí thư đảng ủy xã sẽ để trống, tôi cảm thấy anh là người tiếp nhận phù hợp nhất. Nhưng xã Hà Loan đã có danh tiếng lớn, chỉ cần bí thư Dương chưa bị điều đi, như vậy xã Hà Loan vẫn là một vùng bảo địa, là một xã luôn đi đầu trong huyện Lô Bắc, chỉ cần cho ra thêm chút thành tích, như vậy bí thư đảng ủy xã kiêm nhiệm thường ủy huyện ủy c cũng không phải là vấn đề.

Tiền Học Tu thật sự tin vào lời nói của Triệu Trung Trạch, dù sao thì bây giờ Triệu Trung Trạch vẫn chưa tiến vào trong thường ủy huyện ủy, tuy vẫn là cấp bậc chính khoa nhưng tiếng hô hào tiến vào thường ủy lại cực kỳ lớn, giống như nó đã xâm nhập vào nhân tâm, không ai tỏ ra hoài nghi. Người trong quan trường ai mà không muốn bò lên trên, Tiền Học Tu cũng không phải người ngoại lệ. Hắn dù biết Triệu Trung Trạch đang tìm ra một cái lý do lớn để ép lên đầu mình, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà muốn tiếp nhận tất cả.

- Cám ơn bí thư Triệu đã nói rõ ràng như vậy, chỉ cần ngài có việc gì cần sử dụng, Tiền Học Tu tôi sẽ không chối từ.

Tiền Học Tu nở nụ cười dùng giọng nịnh nọt nói với Triệu Trung Trạch.

- Chúng ta là hai anh em cùng chung gánh, anh nói những lời như vậy lại có vẻ xa lạ.

Triệu Trung Trạch bắt chặt tay Tiền Học Tu rồi mỉm cười nói:

- Chúng ta cùng cộng sự nhiều năm, đã đồng cam cộng khổ, tôi không thân thiết và gần gũi với anh thì với ai đây? Bây giờ hai ta như hai con châu chấu trên mọt sợi đây thừng, anh cũng không chạy được mà tôi cũng không, nếu chúng ta đi lên, như vậy phải cùng đi một lượt.

- Bí thư Triệu nói rất đúng, nhưng con thuyền của chúng ta có thể đi được xa hay không, tất cả phải nhờ vào khả năng cầm lái của anh.

Tiền Học Tu tuy cùng cấp với Triệu Trung Trạch, thế nhưng khi mở miệng nịnh nọt thì hắn cũng không cảm thấy những lời như vậy là khó nói.

- Ha ha ha, anh Tiền, anh để tôi nói thế nào đây nhỉ?

Triệu Trung Trạch nói rồi thay đổi chủ đề:

- Chúng ta có thể tiến lên hay không, tất cả phải chờ vào bí thư Dương. Nếu chúng ta có thể để bí thư Dương cảm thấy mình có khả năng, làm được việc, như vậy chúng ta mới chạy trên con đường rộng rãi, càng chạy càng xa.

Tiền Học Tu khẽ gật đầu, cũng không nói gì, hắn đã quen vơi tính cách của Triệu Trung Trạch, đó chính là khi bí thư Triệu chậm rãi lên tiếng, anh tốt nhất đừng mở miệng chen ngang.

Triệu Trung Trạch nói bây giờ là hừng đông thì anh phải tập trung tinh thần cao độ, nếu nói bây giờ là trời tối thì anh nên chuẩn bị đi ngủ là vừa.
Bình Luận (0)
Comment