Sự việc vừa xảy ra thì Hào Nhất Phong đã có suy đoán như vậy, bây giờ xem ra suy đoán của lão cũng giống như của Tề Chính Hồng. Lão thấy trò khôi hài kia được bộc lộ, ai là người có lợi nhất? Chỉ có thể là người thao túng ở phía sau màn.
- Đúng vậy, chính là hắn.
Một câu vô cùng đơn giản nhưng lại xem như một phán đoán chính xác của Hào Nhất Phong với sự kiện vừa qua.
- Chủ tịch Hào, hội nghị thường ủy thị ủy An Dịch đã thông qua quyết định cho bí thư huyện ủy huyện Lô Bắc cấp bậc phó phòng, tôi thấy Vương Tử Quân kia rõ ràng là hướng về vị trí này, nếu không đẩy Quân Tài xuống thì hắn sao có thể chiếm lấy vị trí đứng đầu huyện Lô Bắc cho được?
Tề Chính Hồng nói đến đây thì vẻ mặt trở nên cực kỳ lạnh lẽo, hắn hung hăng nói:
- Loại người ra tay sau lưng một cách hèn hạ như vậy thì dù thế nào cũng không thể để hắn thực hiện được mưu đồ.
Bầu không khí trong phòng lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Điếu thuốc dài trong tay Hào Nhất Phong đã trở nên ngắn củn, đầu thuốc lóe lên màu đỏ sậm dưới ánh đèn, giống như muốn nói điều gì đó. Một lúc lâu sau, khi mà điếu thuốc sắp đốt đến ngón tay thì lão mới nở nụ cười khổ, lão dùng giọng lo lắng nói:
- Chúng ta cản được sao?
Hào Nhất Phong là một vị chủ tịch tỉnh, đừng nói ngăn cản bổ nhiệm một vị bí thư huyện ủy, dù là ngăn cản bổ nhiệm một bí thư thị ủy cũng không phải không thể. Nhưng bây giờ lão lại có chút chần chừ trong sự kiện Vương Tử Quân tiếp nhận vị trí bí thư huyện ủy Lô Bắc.
Tề Chính Hồng nhìn vẻ chán chường trên gương mặt Hào Nhất Phong, trong lòng cũng sinh ra ý nghĩ bỏ cuộc giữa chừng. Hắn hiểu ý nghĩ của Hào Nhất Phong, nếu như liên quan đến vị trí của một vị bí thư huyện ủy bình thường thì bọn họ hoàn toàn có thể thực hiện mưu đồ của mình, thế nhưng bây giờ suy xét đến người trong cuộc, bọn họ cảm thấy cực kỳ cố kỵ.
Không cần phải nói đến Vương Tử Quân ở phía bên kia, nếu như quyết tâm đắc tội với người này thì Dương Quân Tài phải làm sao? Nếu Vương Tử Quân là người vạch ra trò khôi hài lần này, với phong cách xử lý sự việc của Vương Tử Quân, chuyện này tuyệt đối sẽ đủ cho người ta chết đứng. Nếu như mình đứng ra làm khó cho Vương Tử Quân, như vậy cái gì sẽ chờ đợi Dương Quân Tài?
Tề Chính Hồng nghĩ đến gương mặt ung dung bình tĩnh của vị chủ tịch huyện trẻ tuổi Vương Tử Quân mà thầm cả thấy ớn lạnh, hắn và Hào Nhất Phong chính là hai đồng sự của Dương Độ Lục, vừa là cấp dưới vừa là bạn, chẳng lẽ Dương Độ Lục đưa con trai vào trong tay hai người, bây giờ lại bị xử phạt quay về?
"Đối phương có lẽ cũng đã tính toán đến điều này!"
Tề Chính Hồng thầm than một tiếng, hắn cũng không tiếp tục lên tiếng. Tuy lúc này hai người cũng không nói gì, thế nhưng lại hiểu rõ tâm ý của nhau.
- Chủ tịch Hào, còn nhiều thời gian.
Tề Chính Hồng trầm mặc khoảng năm phút rồi mới nói một lời an ủi, một câu còn nhiều thơi gian cũng giống như đang an ủi chính mình, nhưng dù là như vậy thì hắn vẫn cảm thấy thật sự rất đau lòng.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, đúng lúc này điện thoại trong phòng làm việc của lão đã vang lên dồn dập.
Hào Nhất Phong nhìn số điện thoại quen thuộc biểu hiện trên màn hình mà vẻ mặt không khỏi biến đổi, nhưng tất cả chỉ xảy ra sau khoảnh khắc, lão nhanh chóng tiếp điện thoại và cười nói:
- Lãnh đạo lúc này gọi cho Tiểu Hoài, có phải là có chuyện gì tốt muốn truyền đạt không?
Hào Nhất Phong tuy không nói rõ là ai gọi điện thoại đến, thế nhưng một câu nói lãnh đạo đã đủ cho Tề Chính Hồng phán đoán người gọi đến là ai, hắn cầm điếu thuốc vừa châm lửa trong tay, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Hào Nhất Phong vẫy vẫy tay với Tề Chính Hồng, tỏ ý không cần phải đi. Đầu dây bên kia không biết nói gì đó, Hào Nhất Phong chợt nghiêm túc nói:
- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là có chút chuyện mà thôi.
Tề Chính Hồng thấy Hào Nhất Phong nói chính mình được phép ở lại thì dừng chân, sau đó lại ngồi xuống ghế sa lông, thế là hắn nghe thấy rất rõ ràng nội dung cuộc điện thoại của Hào Nhất Phong.
- Chỉ có chút chuyện, Nhất Phong, cậu còn giấu tôi đến khi nào nữa? Hừ, cậu cảm thấy như vậy sẽ tốt với Quân Tài sao? Hôm nay tiểu tử kia đã mất hết mặt mũi rồi.
Dương Độ Lục vừa nghe thấy Hào Nhất Phong nói lời pha trò thì dùng giọng không khách khí nói.
Hào Nhất Phong vừa nghe thấy Dương Độ Lục nói như vậy thì biết mình không thể che giấu được, lão đành phải nói rõ chi tiết:
- Lão lãnh đạo, Quân Tài dù sao cũng còn là cán bộ trẻ, hơn nữa trách nhiệm chủ yếu của sự việc lần này là do hạ cấp làm loạn, cậu ấy chỉ là một bí thư đảng ủy quá tín nhiệm cấp dưới mà thôi...
- Nhất Phong, cậu cũng đừng nói lời yểm trợ cho nó nữa, tôi không hiểu rõ con trai của mình sao? Đó chính là một người chỉ thích công lao, hận không thể ăn một lần thành cá voi. Tôi cho nó xuống dưới làm gì? Không phải vì muốn rèn luyện, muốn nó đi ổn định từng bước một sao? Không ngờ chẳng được như mong muốn, nó lại chọc ra lỗ hổng lớn như vậy, đúng là làm cho người ta thất vọng. Bây giờ thì tốt, đã làm rối hết cả lên, như vậy cứ để nó đứng đó mà trả giá.
Chuyện gì xảy ra? Vì sao Dương Độ Lục lại yêu cầu để con trai phải trả giá? Tề Chính Hồng có hàng loạt ý nghĩ trong đầu, lão đang cố gắng suy đoán xem lời nói vừa rồi của Dương Độ Lục là có ý nghĩa gì.
- Lão lãnh đạo, Quân Tài cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, tuy có trách nhiệm nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, ngài cũng không nên quá mức nghiêm khắc như vậy. Năm xưa khi ngài còn công tác ở tỉnh Sơn Nam, không phải ngài thường nói nên cho các vị cán bộ trẻ thêm nhiều cơ hội sao?
Hào Nhất Phong lúc này phải tận tình khuyên bảo Dương Độ Lục, giọng điệu đã dịu dàng hơn trước đó rất nhiều.
- Con người không phải là thánh hiền, ai mà chẳng có lúc phạm phải sai lầm, tôi cũng biết câu nói này, nhưng phải trả giá cho những gì mình đã làm, chỉ như vậy mới khắc sâu bài học và rút ra kinh nghiệm. Trách nhiệm của Quân Tài nên truy cứu thế nào thì các cậu cứ thế mà làm, tuyệt đối không để lại ảnh hưởng về sau.
Lúc bắt đầu thì Hào Nhất Phong còn tưởng rằng Dương Độ Lục đang phát tiết bực mình, nhưng dù có giận Dương Quân Tài thế nào thì cũng là máu mủ tình thân, cũng khó thể nào mạt sát đi được. Nhưng dương độ lục nói ra một câu không nên để ảnh hưởng về sau, Hào Nhất Phong nghe rất rõ ràng, thầm nghĩ ánh mắt của lãnh đạo quá sắc bén.
Hào Nhất Phong và Tề Chính Hồng là người đứng ngoài cuộc nên có suy nghĩ khác với Dương Độ Lục, tất nhiên hai bên sẽ suy xét vấn đề khác hẳn nhau. Hai người bọn họ chỉ cố gắng làm sao để giữ thể diện cho Dương Độ Lục, làm sao để sự việc chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, còn Dương Độ Lục lại lo nghĩ cho tương lai của Dương Quân Tài.
Sau này Dương Quân Tài vẫn phải tiếp tục cất bước, mà cái ung nhọt vào lúc này cần phải xử lý sao cho thật tốt, như vậy mới có tương lai. Nếu sử dụng biện pháp làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, như vậy sau này sẽ chôn một tai họa ngầm trên con đường phát triển của Dương Quân Tài, nó sẽ giống như một quả bom hẹn giờ, biết đâu sau này sẽ có người nhảy ra dùng nó để công kích Dương Quân Tài, đồng thời vết nhơ này cả đời cũng khó thể xóa sạch.
Đau dài không bằng đau ngắn, cần phải vung tay thật mạnh, khoét đi cái ung nhọt kia. Dù làm cho Dương Quân Tài đau đớn đến mức chết ngất nhưng chỉ cần sau một thời gian vết thương sẽ lành, cũng không sinh ra di chứng gì, nếu xét theo góc độ lâu dài thì đây mới thật sự là yêu thương con.
- Lão lãnh đạo cứ yên tâm, tôi hiểu rồi.
Lúc này đầu óc Hào Nhất Phong vận chuyển siêu tốc, lão trầm giọng lên tiếng.
- Ừ, Nhất Phong, cậu làm việc thì tôi yên tâm, nhưng tôi cảm thấy chuyện lần này rõ ràng là có dự mưu, cũng đừng để cho đám người có tâm tư kín đáo kia được như ý.
Dương Độ Lục nói đến đây thì giọng điệu không khỏi trầm xuống.
Dương Độ Lục lúc này có tâm tình thế nào thì Hào Nhất Phong và Tề Chính Hồng đều hiểu được. Dù là ai, con mình bị đối phó như vậy sẽ luôn sinh ra cảm giác mất hứng. Nhím cảm thấy con mình rất bóng, bọ hung cảm thấy con mình thơm chứ đừng nói là người, cho dù Dương Độ Lục cảm thấy con của mình có sai phạm thì cũng không được ép người như thế.
Dù là lúc nào thì gia trưởng cũng là như vậy, con cái có vấn đề thì mình mắng chửi không thương tiếc, nhưng nếu người ngoài động đến con mình thì trong lòng sẽ không thoải mái, dù cho người ngoài có là ai đi chăng nữa. Bây giờ Dương Độ Lục thật sự rơi vào tình huống như vậy, lão đã thật sự nổi giận.
Hào Nhất Phong trầm ngâm một lát rồi dùng ngôn từ chuẩn xác đảm bảo:
- Lão lãnh đạo, chuyện này ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý thật tốt.
Dương Độ Lục ở bên kia cũng không nói thêm điều gì mà cúp điện thoại, Hào Nhất Phong chờ một lúc lâu sau khi Dương Độ Lục bên kia cúp điện thoại, cuối cùng mới khẽ đặt uống nghe xuống. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGG
- Anh Tề, lãnh đạo thật sự nổi trận lôi đình vì sự việc lần này.
Hào Nhất Phong ném một điếu thuốc cho Tề Chính Hồng rồi trầm giọng nói.
Tề Chính Hồng đốt thuốc mà không nói gì, hắn chỉ đưa mắt nhìn Hào Nhất Phong, đợi đối phương tiếp tục lên tiếng.
- Thực tế cũng không thể trách lão lãnh đạo, Quân Tài dù thật sự không ra gì thế nhưng lúc này té ngã cũng thật sự quá nặng.
Hào Nhất Phong gạt tàn thuốc rồi nói tiếp.
- Chủ tịch Hào, cũng không có đủ căn cứ chính xác, cũng không nên quá làm sáng tỏ sự việc. Vương Tử Quân cũng là người không dễ trêu vào, chưa nói đến Vương gia ở Chiết Giang, dù là Trương gia cũng sẽ không để cho chúng ta ra tay với hắn.
Tề Chính Hồng nói đến đây thì trên mặt lộ ra cảm giác khó chịu.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì khẽ cười nói:
-Ai nói tôi sẽ đối phó với cậu ta? Cậu thanh niên kia tuy có thủ đoạn cực tốt nhưng chúng ta cần gì phải dây dưa ở phương diện này? Cậu ta còn quá trẻ, sẽ có nhiều xúc động, tôi cảm thấy nên để cho cậu ấy tôi luyện thêm, phải mài phẳng góc cạnh mới có lợi cho quá trình phát triển.
- Đúng vậy, đơn vị là nơi cực kỳ thích hợp.
Tề Chính Hồng nào không hiểu ý tứ của Hào Nhất Phong? Hắn lên tiếng, sau đó dùng ánh mắt nghi vấn nhìn thoáng qua Hào Nhất Phong:
- Nhưng bây giờ cậu ta là nhân tuyển tốt nhất để xử lý cục diện rối rắm của huyện Lô Bắc, nếu như không có một lý do phù hợp, chỉ sợ rất khó thông qua.
- Bí thư Nhiếp không phải luôn cường điệu đến phương diện bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi sao? Tôi thấy điều này rất tốt, học viên đứng đầu ban huấn luyện của trường đảng càng là một cán bộ trẻ tuổi nổi bật nhất của tỉnh Sơn Nam, như vậy phải làm sao để phát triển toàn diện, đưa ra sân khấu chính trị rộng rãi hơn. Chúng ta cần phải đưa những cán bộ trẻ tuổ có kinh nghiệm công tác cơ quan phong phú nhưng lại thiếu kinh nghiệm công tác ở cơ sở xuống cơ sở rèn luyện, đồng thời cũng phải cho những cán bộ thanh niên dưới cơ sở lên cơ quan để học tập kinh nghiệm, bồi dưỡng năng lực toàn cục cho bọn họ.
Lời đề nghị của Hào Nhất Phong làm cho gương mặt Tề Chính Hồng chợt sáng ngời, đề nghị này rất hay, áp dụng không những sẽ có lợi cho sự phát triển của cán bộ trẻ tuổi, lại càng có thể đạt được mục đích của mình một cách không tiếng động. Tề Chính Hồng thật sự rất muốn vỗ tay khen hay.
- Tốt, không bằng chúng ta nói ra lời đề nghị như vậy ở chương trình hội nghị thường ủy lần này, trước tiên anh nên liên hệ với bí thư Nhiếp cái đã.
Tề Chính Hồng nói đến bí thư Nhiếp Hạ Quân thì giọng điệu không khỏi hạ thấp vài phần.
- Chuyện này thì anh không cần quan tâm, tôi biết rõ nên xử lý thế nào.
Hào Nhất Phong giống như căn bản không nghe thấy sự biến đổi trong giọng nói của Tề Chính Hồng, lão khẽ vung tay lên, bộ dạng tin tưởng mười phần.
...
Sau khi xác định phương án hành động thì những ngày nay Vương Tử Quân thật sự bận rộn như con quay, may mà hắn rất có uy vọng ở huyện Lô Bắc, có nhân lực, hơn nữa lại được nắm quyền, không ai đứng ra cản tay, thế là tuy bận rộn nhưng thật sự thuận buồm xuôi gió. Nhưng muốn thu thập một cục diện rối rắm của huyện Lô Bắc thì cũng phải cần không ít thời gian.
Sau khi tiễn chân hai vị bí thư và chủ tịch xã Vong Liễu Danh ra khỏi phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân duỗi lưng một cái thật dài. Hắn vừa ngồi xuống đã qua hai ba giờ, toàn thân thật sự mệt mỏi chịu không nổi. Nhưng điều này lại có liên quan mật thiết đến phương diện hắn vừa quay về huyện Lô Bắc, vì vậy mà các vị lãnh đạo địa phương đều ùn ùn kéo đến.
Quan trường có một quy của bất thành văn, đó là khi thay đổi lãnh đạo, các vị lãnh đạo đơn vị ban ngành tuyến dưới đều phải đến gặp mặt một lần. Dù không nhất định là báo cáo công tác, thế nhưng nó lại cực kỳ có lợi cho phương diện bày tỏ thái độ. Trước mắt Vương Tử Quân đang quay về huyện Lô Bắc, tất cả mọi người đều mẫn cảm ngửi được hương vị khác thường, thế nên người đến báo cáo càng nhiều.
Vì không muốn ảnh hưởng đến công tác nên Vương Tử Quân chỉ tiếp kiến các vị lãnh đạo phụ trách xã thị trấn có liên quan đến chuyện trồng cây ăn quả, nhưng dù là như vậy thì phần lớn thời gian mỗi ngày của hắn cũng chỉ trôi qua trong lúc báo cáo và trò chuyện tán gẫu.
- Chủ tịch Vương.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, phó bí thư Tôn Quốc Lương nhanh chóng tiến vào phòng.
Sau khi sự việc ngày hôm đó phát sinh, Tôn Quốc Lương thật sự lật mặt còn nhanh hơn lật sách, hắn nhanh chóng quay sang dựa vào Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rất rõ trò trở mặt của Tôn Quốc Lương, thế nhưng hắn biết mà vẫn rất khách khí với người này. Dù thế nào thì bây giờ vấn đề lớn nhất chính là đoàn kết các lực lượng trong huyện, tập trung bọn họ đến bên cạnh mình. Tôn Quốc Lương là bí thư nắm công tác chính trị, là lãnh đạo đứng hàng thứ ba ở huyện ủy, càng là đối tượng cần đoàn kết, Vương Tử Quân tuyệt đối không hy vọng người này sẽ phát sinh vấn đề.
Tôn Quốc Lương rất an phận, hắn đi vài bước đến trước mặt Vương Tử Quân, cung kính đưa cho Vương Tử Quân một điếu thuốc, lại châm thuốc cho Vương Tử Quân mới bắt đầu báo cáo tình huống của xã mà mình phụ trách, những làn khói thuốc liên tục bốc lên.
- Chủ tịch Vương, lần này xã Lỗ Cách trồng hơn mười ngàn héc ta táo và lê, chết hơn phân nửa, giống cây phần lớn là do huyện cung cấp, nếu muốn xử lý sự việc lần này thì ít nhất phải bỏ ra hơn một trăm ngàn.
Tôn Quốc Lương tuy nghiêm túc báo cáo với Vương Tử Quân nhưng trong lòng lại thầm nghĩ mình phải làm sao để làm tốt mối quan hệ với vị bí thư huyện ủy cường thế trong tương lai này đây?
Tôn Quốc Lương thật sự cảm thấy bất ngờ với tình huống Vương Tử Quân quay về huyện Lô Bắc, đồng thời cũng không có gì cần phải lo lắng. Nhưng hắn là một người tận mắt nhìn thấy Vương Tử Quân từ một vị phó chủ tịch huyện tạm giữ chức tiến thẳng lên chức vụ chủ tịch huyện, lúc này lại sắp là bí thư huyện ủy. Chính mình trước kia liên hợp với Trần Lộ Dao còn chưa đấu lại người này, bây giờ mình thế đơn lực bạc có làm gì được?
Tôn Quốc Lương nghĩ đến những thứ này mà không khỏi cảm thấy hối hận, hối hận vì trước đó không biết mình bị lừa đá vào đầu hay sao lại ngu ngốc chạy theo Dương Quân Tài. Nếu như hắn đi theo nhóm người Tiếu Tử Đông, nào rơi rớt đến bộ dạng như thế này, thật sự còn không bằng cả Trư Bát Giới. Nhưng điều này sao có thể tự trách mình, ai cũng không có mắt mọc sau gáy, nào có thể suy đoán được tương lai?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn gạt tàn thuốc rồi hỏi:
- Xã Lỗ Cách có thể tự mình giải quyết được bao nhiêu?
- Xã cũng chỉ có thể bỏ ra được bảy tám chục ngàn, số tiền còn lại thật sự không đào đâu ra được.
Tôn Quốc Lương thật sự rất tận tâm với sự việc lần này, sau khi nghe Vương Tử Quân hỏi thì nhanh chóng đáp lời.
Bảy tám chục ngàn và mười ngàn bồi thường thiệt hại cũng không phải cách nhau quá nhiều, nhưng cả huyện cũng không phải chỉ có một xã Lỗ Cách. Tuy Vương Tử Quân rời khỏi huyện Lô Bắc một thời gian ngắn nhưng vẫn hiểu rất rõ, bây giờ nếu không muốn ném ra một đống tiền thì thật sự rất khó giải quyết vấn đề.
- Cốc, cốc, cốc.
Khi hai người Vương Tử Quân và Tôn Quốc Lương đang trầm ngâm thì tiếng gõ cửa vang lên, Vương Tử Quân khẽ lên tiếng, Tiếu Tử Đông tiến vào phòng.
- Chủ tịch Vương, có tin tức tốt, Lưu Truyền Phúc đã khai báo, giống cây ăn quả là thông đồng với các vườn ươm, bản thân hắn cũng thu vào ba trăm mấy chục ngàn.
Tiếu Tử Đông vừa vào cửa đã dùng giọng không thể chờ đợi được nói.
Vì hơn ba trăm mấy chục ngàn mà tạo nên tổn thất quá lớn cho huyện Lô Bắc, Vương Tử Quân thật sự khó thể nào áp chế được cơn giận. Nếu nói Lưu Truyền Phúc không biết gì mà cầm hơn ba trăm ngàn thì dù là người ngu cũng không tin.
- Cứ xử lý theo quy định, à đúng rồi, Tử Đông, chuẩn bị một vài chứng cứ, huyện ủy chúng ta đi khởi tố các vườn ươm, bắt đám người bọn họ phải nhổ ra số tiền đã nuốt vào.
Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi, hắn trầm giọng nói.
Tiếu Tử Đông khẽ gật đầu, hắn đưa mắt nhìn Tôn Quốc Lương, giống như có chút gì đó cố kỵ. Tôn Quốc Lương sao lại không thấy ánh mắt Tiếu Tử Đông nhìn mình? Hắn biết rõ hai người Tiếu Tử Đông và Vương Tử Quân có việc cần bàn, thế là thức thời đứng lên nói:
- Hai vị chủ tịch, các anh cứ bận rộn, tôi còn có việc cần phải đi xử lý.
Vương Tử Quân đứng lên tiễn Tôn Quốc Lương ra đến cửa mới quay lại. Tiếu Tử Đông rất tức giận với Tôn Quốc Lương, tuy trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt nhưng bàn chân như mọc rễ mà đứng tại chỗ, căn bản không có ý muốn chào Tôn Quốc Lương.
- Chủ tịch Vương, người này vài ngày qua cũng siêng chạy đến chỗ anh thật đấy.
Tiếu Tử Đông nhìn Vương Tử Quân rồi mỉm cười nói.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không nói lời nào, hắn ném cho Tiếu Tử Đông một điếu thuốc. Sau khi quay về huyện Lô Bắc thì Vương Tử Quân bắt đầu hút thuốc nhiều hơn, hầu như mỗi người đi vào phòng làm việc của hắn thì động tác đầu tiên cũng là mời thuốc lãnh đạo.
Tiếu Tử Đông nhận lấy điếu thuốc, hắn cũng không tiếp tục dây dưa trên người Tôn Quốc Lương mà trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, theo lời khai của Lưu Truyền Phúc thì trong số hơn ba trăm ngàn kia có đưa cho chủ nhiệm Lưu hơn một trăm ngàn.
- Chủ nhiệm Lưu tự mình thu sao?
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ, Lưu Truyền Pháp cho em mình phụ trách sự việc này, không xảy ra chuyện mới là lạ.
- Cũng không phải, là vợ anh ta thu tiền.
Tiếu Tử Đông thở ra một hơi khói rồi khẽ nói.
- Cứ để cho bí thư Tả phụ trách xét xử, nếu như huyện Lô Bắc chúng ta không làm được thì cho ủy ban kỷ luật thị ủy ra tay, dù liên quan đến ai cũng phải điều tra đến cùng, không được nuông chiều.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi trầm giọng phân phó Tiếu Tử Đông.
Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông lại nói chuyện, cuối cùng cũng đến vấn đề tiền. Bây giờ tài chính của huyện gặp khó khăn, nếu muốn giải quyết vấn đề này thì thật sự rất khó, áp lực không nhỏ.
- Chủ tịch Vương, cũng đừng nhắc đến những vấn đề này nữa, trưa nay chúng ta cũng đừng xuống căn tin dùng cơm. Mỗi ngày đều ăn một loại thức ăn như vậy, không bằng chúng ta thay đổi khẩu vị, tôi có biết một quán mì bò nấu rất ngon, nếu không trưa nay hai ta đến đó nếm thử nhé?
Tiếu Tử Đông thấy đã đến mười hai giờ, hắn cười cười đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng căn bản không suy xét lời đề nghị của Tiếu Tử Đông, hắn cười nói:
- Anh còn chưa nói xong thì bụng tôi đã kháng nghị rồi, được rồi, chúng ta phải đi thử một lần, để xem quán mỳ bò mà anh nói ngon đến mức nào.
Hai người đã quyết định, Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Thái Thần Bân, chỉ một lát sau đã đi đến quán mỳ bò cách huyện ủy một kilomet. Quán này không lớn, chỉ có ba gian phòng nhưng không gian khá thoáng và sạch sẽ.
Vì ba người đến vào đúng giờ cơm cho nên cũng có không ít người, vất vả lắm mới tìm được một bàn trống ngồi xuống, ngay sau đó nhân viên phục vụ đã đi đến.
- Ông chủ, ngài muốn ăn gì?
Nhân viên phục vụ đi đến và xưng hô với khách hàng là ông chủ, cũng không cần biết khách hàng của mình có phải là ông chủ hay không.
Tiếu Tử Đông đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, dù là hắn đề nghị nhưng công tác gọi món vẫn muốn để cho Vương Tử Quân tự xử lý theo bản năng. Khi thấy Tiếu Tử Đông nhìn về phía mình, Vương Tử Quân khoát tay với Tiếu Tử Đông ròi nói:
- Lần này như những gì tôi đã nói, tôi chỉ đến ăn, còn ăn gì thì phải xem cảm giác của chủ tịch Tiếu.
- Được rồi, nếu đã như vậy, nhân viên phục vụ, cho một phần cá kho tiêu, một phần canh đậu hũ mộc nhĩ, một phần bong bóng cá nướng, còn cho thêm ba tô mỳ bò.
Tiếu Tử Đông cũng không từ chối, hắn mở miệng phân phó nhân viên phục vụ có vẻ rất quen miệng, chỉ cần nhìn vào cách gọi món thì biết hắn rất quen thuộc cửa hàng này.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước đi, lúc này Thái Thần Bân cũng đã đến, hắn thấy trên bàn có một ấm trà, thế là vội vàng rót nước cho hai vị lãnh đạo.
- Quán này không những làm mỳ bò cực kỳ có hương vị, hơn nữa những món khác cũng không kém, lát nữa chủ tịch Vương nếm thử sẽ biết, thật sự là ngon miệng và thoải mái.
Tiếu Tử Đông nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười đang định mở miệng thì chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên:
- Chủ quán, tính tiền.