Ý nghĩ của Tằng Nhất Khả rất rõ ràng, chính là để cho đám cựu chiến binh như bọn họ ra mặt, coi như vì Vương Tử Quân mà lên tiếng một lần. Tuy phần thắng sẽ không quá lớn, thế nhưng tác dụng của nó lại thật sự khó thể bỏ qua, hơn nữa hành động lần này cũng cho thấy sự giúp đỡ to lớn của một vị chủ tịch hội đồng nhân dân nhiệm kỳ trước với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đành phải mỉm cười từ chối lời đề nghị của Tằng Nhất Khả.
Dù làm theo lời đề nghị của Tằng Nhất Khả cũng có vài phần hy vọng thành công, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không muốn tạo ra ấn tượng áp bức người khác như vậy.
Tề Chính Hồng có thể nghĩ ra một chiêu thức như vậy, dù là Vương Tử Quân cũng cảm thấy nó thật sự rất cao siêu, không có chút lửa khói nhưng lại làm nên tổn thương rất lớn cho hắn. Nếu như hắn ở lại huyện Lô Bắc thì sợ rằng sẽ tiến lên vị trí bí thư huyện ủy với cấp bậc phó phòng, nhưng bây giờ hắn được coi là đối tượng bồi dưỡng toàn diện, chỉ sợ giấc mộng tiến lên cấp phó phòng sẽ thất bại.
Anh không thể bay lên, cũng không có tổn thương gì, nhưng đối với người trong quan trường thì đó cực kỳ có lực ràng buộc, nhiều khi những ràng buộc như vậy hầu như sẽ ảnh hưởng đến cả đời.
Thật sự là một thủ đoạn rất tuyệt, cũng không biết ai ra tay như vậy, Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên mặt bàn, trong lòng thầm nghĩ đối sách. Khi những ngón tay của hắn càng gõ càng khẽ thì nụ cười dần xuất hiện trên khóe miệng.
- Chủ tịch Vương, phòng tổ chức tỉnh ủy sao lại cho ra văn kiện như vậy?
Tôn Hạ Châu thở phì phò đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn thật sự rất bất bình cho Vương Tử Quân. Trước đó hắn là một thư ký cho chủ tịch Vương, có thể nói hắn chính là một trong những người ở huyện Lô Bắc cực kỳ quan tâm đến tương lai của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười khoát tay áo nói:
- Cũng không thể nói như vậy, văn kiện của tỉnh ủy cũng vì lo nghĩ đến sự phát triển toàn diện của các học viên trường đảng mà thôi. Hạ Châu, cậu là thư ký của tôi, điều này cậu nên nhớ cho kỹ.
Tôn Hạ Châu nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vương Tử Quân thì không khỏi cảm thấy phát lạnh, hắn lên tiếng:
- Chủ tịch Vương, tôi sẽ tuyệt đối không nói lung tung với người ngoài, nhưng sự việc lần này rõ ràng là không công bằng.
- Có phải công bằng hay không thì tôi và cậu không thể nói cho rõ được, bây giờ vị trí của cậu là không tầm thường, cậu là một quyền chủ tịch xã, bây giờ tình hình của xã Hà Loan thật sự không thể lạc quan, cậu không cần xen vào chuyện của tôi, điều cậu cần làm chính là nắm giữ thật tốt đại cục của xã Hà Loan.
Vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân dần tiêu tán, giọng điệu cũng dần trở nên bình thản.
Tôn Hạ Châu vội vàng gật đầu nói:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho ngài thất vọng.
- À, tôi nghe nói cậu vừa đi đã bãi bỏ nhiều trò của Triệu Trung Trạch, trong đó còn có lời hứa trả tiền lương của Triệu Trung Trạch với nhân dân giả làm dê.
Vương Tử Quân ném cho Tôn Hạ Châu một điếu thuốc, sau đó vừa cười vừa nói.
Tôn Hạ Châu nhận lấy điếu thuốc rồi gật đầu nói:
- Chủ tịch Vương, đây đều là đống rác của Triệu Trung Trạch, tôi cũng không cần phải ra mặt dọn dẹp. Chuyện này không có gì đáng nói, tôi cảm thấy cứ làm như vậy là tốt.
Vương Tử Quân nhìn Tôn Hạ Châu đứng trước mặt mình nhưng còn chưa thật sự tỏ ra thoải mái buông lỏng, hắn khẽ cười nói:
- Hạ Châu, cậu quay về rồi phát lương cho mọi người đi, tuy đó là việc làm quá quắt của Triệu Trung Trạch, nhưng dù sao thì đó cũng là lời hứa của đảng ủy xã, lời hứa của anh ấy đại biểu cho xã Hà Loan, nếu bây giờ cậu không chịu thực hiện, chẳng phải là chính quyền nói mà không giữ lời sao? Như vậy sẽ không tốt.
Tôn Hạ Châu nghe được những lời nói bình thản của Vương Tử Quân thì cũng cảm thấy cách làm của mình có chút không ổn thỏa, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, tôi quay về sẽ xử lý vụ này cho tốt.
Tôn Hạ Châu nói đến đây thì có chút trầm ngâm, sau đó nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, nếu đã có văn kiện về việc đẩy mạnh phát triển toàn diện cho các cán bộ trẻ, như vậy tôi cảm thấy anh nên quay về trường đảng hoàn thành khóa học của mình, cần gì phải ở lại chỗ này thu thập cục diện rối rắm cho người ta?
Lúc này lồng ngực của Tôn Hạ Châu thật sự có chút phập phồng, biểu hiện của hắn cũng chính là đại biểu cho cảm giác tức giận của đám người thân cận bên cạnh Vương Tử Quân. Dù là vì bất kỳ lý do gì, vị trí bí thư huyện ủy đáng lý phải thuộc về Vương Tử Quân, nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại xem như mất đi tư cách giữ lấy vị trí bí thư huyện ủy Lô Bắc.
- Tôi còn là chủ tịch huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân vỗ vỗ vai của Tôn Hạ Châu rồi trầm giọng nói.
Tôn Hạ Châu nói thêm vài câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân nhìn hình bóng của Tôn Hạ Châu, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Sau khi tin tức Vương Tử Quân sắp bị cản chân trên con đường tiến đến vị trí bí thư huyện ủy được phát tán ra bên ngoài, không ít người bắt đầu hành động, thế là một tình huống mưa gió bão tốt bùng lên khuấy động những chuyện lặt vặt có liên quan.
Trong khu văn phòng tỉnh ủy Chiết Giang, Lâm Trạch Viễn đang ngồi trên ghế làm việc của mình, lão cười cười bàn về vài sự việc xảy ra trong tỉnh với Vương Quang Vinh. Sau khi nói về vấn đề sử dụng cán bộ, lão mỉm cười nói với Vương Quang Vinh:
- Quang Vinh, tôi nghe nói Tử Quân bị người ta ức hiếp, nếu cậu ấy công tác ở tỉnh Sơn Nam không được thoải mái, như vậy cứ kéo về Chiết Giang, tỉnh Chiết Giang chúng ta cũng là một địa phương có thể tạo nên sân khấu cho cậu ấy phát triển.
Vương Quang Vinh không ngờ Lâm Trạch Viễn lại đột nhiên nhắc đến chuyện của Vương Tử Quân, lão cũng rất tức giận với sự việc này, nhưng lão cũng không ngờ Lâm Trạch Viễn lại nhắc đến chuyện này trước mình. Lão trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bí thư Lâm, cám ơn anh đã coi trọng Tử Quân, nhưng tiểu tử kia có tính cách quá quật cường, nó nói có thể giải quyết được chuyện của mình, không cần chúng ta quá quan tâm.
Lâm Trạch Viễn cười ha hả nói:
- Xem ra tiểu tử này không những trưởng thành hơn, tính tình cũng cứng rắn hơn. Tôi cũng muốn xem cậu ấy sử dụng phương pháp gì, tốt nhất cũng đừng làm cho người ta không xuống đài được.
Lâm Trạch Viễn tuy không nói rõ người ta là ai nhưng Vương Quang Vinh lại hiểu rất rõ, biết bí thư tỉnh ủy đang nói đến ai. Nếu nói trắng ra thì lão thật sự bực bội với người kia hơn Lâm Trạch Viễn vài lần, ai bảo đối phương vung tay trên con đường tương lai của con mình? Nhúng tay vào những trò tranh chấp của tiểu bối cũng không phải chuyện đáng vui vẻ gì.
Cuối mùa xuân ở Bắc Kinh đã có hương vị của mùa hè, gió ấm phả vào mặt, Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ trang phục bình thường, nàng giống như một thân cây dương thụ, nàng đứng yêu kiều cùng Mạc lão gia tử đứng bên cạnh một hồ cá nhỏ.
Trời xanh không một ngọn gió, mặt nước hồ tĩnh lặng, phao câu vẫn không chút động tĩnh. Mạc lão gia tử nhìn chằm chằm vào phao câu, gương mặt không chút biểu cảm, nếu như không phải ánh mắt lão vẫn nhìn chằm chằm ra giữa hồ, sợ rằng Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh còn tưởng rằng ông mình đang ngủ.
Trong Mạc gia thì thời điểm Mạc lão gia tử câu cá chính là lúc tối kỵ có người quấy rầy.
- Lúc câu cá trong mắt ông chỉ có phao mà thôi!
Lần đầu tiên Mạc Tiểu Bắc đi câu cá với ông, nàng đến với tâm tình rất vui sướng, ai ngờ ông cụ thả câu thì căn bản không thèm quan tâm đến nàng. Khi đó nàng giở trò muốn đùa giỡn, không ngờ ông nội trước nay luôn chiều chuộng đã trịnh trọng nói một câu như vậy.
Bàn tay cầm cần câu của ông cụ có hơi nhúc nhích, Mạc Tiểu Bắc chợt cảm thấy lòng mình xiết chặt giống như người câu cá không phải là ông cụ mà chính là mình. Mạc lão gia tử cũng không giật cần giống như trong kỳ vọng của nàng, ngay sau đó ông cụ lại bình tĩnh không nhúc nhích, vẻ mặt hờ hững không chút biểu cảm.
Mạc Tiểu Bắc lén đưa tay lên nhìn đồng hồ, lúc này đã gần sáu giờ, thế là không khỏi thầm thở dài. Xem ra đặc quyền của nàng ở Mạc gia lại mất hiệu lực vào lúc này, thế là nàng rón rén xê dịch cơ thể, rời xa ông cụ một chút, mở chiếc điện thoại đã tắt vì trước đó không muốn nó quấy rầy đến ông.
Chiếc điện thoại đã được tắt đi từ lúc trưa, bây giờ được mở thì nhanh chóng xuất hiện vài tin nhắn. Mạc Tiểu Bắc đưa mắt nhìn qua, sau đó lại nhìn về phía ông mình, ông vẫn ngồi bên cạnh hồ nước, điều này làm cho nàng cảm thấy sốt ruột, đồng thời cũng không khỏi thầm khôi phục định lực của ông mình.
Mạc Tiểu Bắc cất điện thoại vào trong túi quần jean, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh ông nội. Ông nội bên kia còn chưa giật cần lên lần nào, chỉ sợ trong hồ không có con cá nào.
Điện thoại trong túi chợt vang lên, điều này làm cho Mạc Tiểu Bắc cảm thấy hoảng sợ. Nàng còn chưa kịp tiếc nuối vì mình sơ sót quên tắt điện thoại thì ánh mắt sáng như đuốc của ông nội đã chiếu lên mặt, gương mặt ông nội phủ một tầng sương mỏng.
- Ông nội, cháu xin lỗi, cháu...Cháu...
Mạc Tiểu Bắc chợt bối rối rồi không biết nói gì cho phải.
- Nghe máy đi, đã mở lên mà không nghe thì không lễ phép.
Mạc lão gia tử xoay người đi chỗ khác giống như đang dặn dò Mạc Tiểu Bắc, cũng giống như tự nói với mình.
Mạc Tiểu Bắc bối rối ấn phím nghe, bàn tay thậm chí có hơi run. Nàng dùng dư quang khóe mắt quét qua vẻ mặt của Mạc lão gia tử, trong lòng thầm đo lường chẳng biết có phải vì mình mở điện thoại mà quấy rầy tình huống an nhàn của ông hay không, nhưng lại thấy vẻ mặt của ông nội rất trầm tĩnh và bình yên.
Người gọi điện thoại đến chính là Vương Tử Quân, cũng không có việc gì, chỉ ân cần hỏi han một chút. Rõ ràng ngày thường hắn cũng ít gọi điện thoại như vậy, thế cho nên bây giờ nàng cảm thấy rất ngọt ngào.
Mạc lão gia tử cũng không chú ý đến phao, cặp mắt híp lại nhìn mặt trời lặn ở phía tây. Mạc Tiểu Bắc không nhìn rõ ánh mắt của ông mình, nhưng dù nàng không nhìn thấy nhưng thầm nghĩ đó nhất định phải lạnh như băng.
Mạc lão gia tử khẽ quay đầu lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhưng căng cứng của Mạc Tiểu Bắc, trên gương mặt lộ ra vẻ từ ái hiếm có, lão hỏi:
- Thế nào? Tiểu tử kia để cháu làm cáo trạng với ông sao?
- Không, anh ấy không nói đến những chuyện liên quan đến công tác, thế nhưng như vậy cũng không lừa được cháu.
Mạc Tiểu Bắc cầm lên một ít thức ăn rải xuống hồ, sau đó nói tiếp:
- Ông nội, Dương Độ Lục thật sự là quá mức.
- Dương Độ Lục thật sự có hơi quá nhưng Vương Tử Quân cũng ra tay ác độc, lần này Dương Quân Tài mất đi vị trí phó phòng ngay trước mắt, hơn nữa chuyện xuống tuyến dưới rèn luyện cũng xem như thảm bại. Chưa nói đến những thứ gì khác, sau sự kiện lần này thì Dương Quân Tài quay về cũng sẽ bị ghẻ lạnh hai năm.
Mạc lão gia tử vung vẫy cần câu trong tay rồi nói tiếp:
- Dương Độ Lục tuy lấy lớn hiếp nhỏ nhưng cũng là người sảng khoái, hơn nữa ánh mắt nhìn xa. Loại chuyện kia đối với Dương Quân Tài thì xử lý mạnh tay sẽ cực kỳ có lợi, thế cho nên không phục Dương Độ Lục là không được.
Mạc Tiểu Bắc căn bản không có tâm tư nghe Mạc lão gia tử phân tích về Dương Độ Lục, nàng dậm chân bước đến bên cạnh ông, hai mắt lẳng lặng nhìn ông mình nhưng không nói lời nào.
Mạc lão gia tử cũng không phải là một người chất phác, dù lão sẽ không nói nhiều với người trong nhà, thế nhưng lại rất phá lệ với đứa cháu gái mình yêu quý. Năm xưa lão là một người không sợ trời sợ đất và cực kỳ oai hùng, nhưng bây giờ đối mặt với đứa cháu gái được sủng ái, chỉ cần cháu gái bày ra bộ dạng làm nũng thì lão đã thất bại thảm hại.
Mạc lão gia tử đưa mắt nhìn Mạc Tiểu Bắc vài lần rồi dùng giọng cầu xin tha thứ nói:
- Được rồi, được rồi, nha đầu bướng bỉnh, xem như ông sợ cháu được chưa? Chuyện này ông sẽ giúp cháu giải quyết, nhưng tiểu tử kia không thể tiếp tục ở lại tỉnh Sơn Nam. Dương Độ Lục đã ra tay hung ác, không bằng để nó quay về Chiết Giang hoặc đến tỉnh khác, lý lịch của nó rất mạnh, một năm hoặc nửa năm sau tiến lên cấp phó phòng cũng không có vấn đề.
- Chẳng lẽ không đi không được sao?
Mạc Tiểu Bắc có thể nói là thông minh tuyệt đỉnh trong chuyên ngành của mình nhưng lại có hơi kém ở phương diện đối nhân xử thế, thậm chí có thể nói là nàng đơn thuần và ngây thơ không tương xứng với độ tuổi. Nhưng nàng thật sự yêu Vương Tử Quân, nó là tình cảm xuất phát từ bản năng, từ tận đáy lòng, nàng đối với hắn tuyệt đối không có chút làm bộ hay giả vờ. Nàng không quá hiểu về quan trường, nhưng nàng biết rời khỏi tỉnh Sơn Nam sẽ có ý nghĩa thế nào với người đàn ông của mình.
- Không đi thì làm sao bây giờ? Dương Độ Lục đã dùng một vị trí phó chủ tịch tỉnh để ép Nhiếp Hạ Quân phải giữ trạng thái trầm mặc, mà văn kiện dành cho cán bộ ban huấn luyện bây giờ đã được công khai, lúc này Vương Tử Quân chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, căn bản không nói nên lời.
Mạc lão gia tử chậm rãi đứng lên khỏi ghế, lão cười nói với Mạc Tiểu Bắc.
- Đây là chỗ cao minh của Dương Độ Lục, cho anh ăn quả đắng, anh cũng không thể nói nên lời.
Mạc lão gia tử cảm thán một tiếng, sau đó ánh mắt như điện nhìn thẳng vào Mạc Tiểu Bắc.
Nếu nói thật lòng thì Mạc Tiểu Bắc cũng không tình nguyện để cho người đàn ông của mình rơi vào trong vòng tranh đấu chính trị mãi không dứt, nhưng sau khi mình trao cho hắn cái quý giá nhất của người phụ nữ trong đêm tân hôn, nàng đã coi người đàn ông này như tính mạng của mình. Nàng không muốn hắn gặp phiền phức, mỗi lần nghĩ đến người đàn ông mình yêu đang phải sống trong phiền muộn, nàng thậm chí sinh ra xúc động muốn khuyên hắn vứt bỏ tất cả.
Nhưng Mạc Tiểu Bắc không làm như vậy, nàng hiểu rõ hắn, hắn muốn chính là cảm giác thành công, đó là một loại ý thức trách nhiệm, một truy cầu của đàn ông, dù có bất kỳ gian nan và gian khổ thế nào cũng không thể ngăn cản bước chân anh dũng của hắn tiến về phía trước.
- Nhưng cháu nghĩ rằng anh ấy sẽ không đi.
Mạc Tiểu Bắc khẽ chà xát hai bàn tay trắng nõn như phấn nộn, nàng dùng giọng khẳng định nói.
- Như vậy cũng chỉ có thể để cho Dương Độ Lục mài đi những góc cạnh trên người nó mà thôi.
Mạc lão gia tử lại khẽ nhấc cần, một con cá chép dài khoảng ba mươi centimet bị nhấc lên khỏi mặt nước, lớp vảy bạc phát ra những luồng sáng đẹp đẽ dưới ánh sáng trời chiều.
- Nha đầu, lần này ông cũng không có biện pháp. Lần này Dương Độ Lục tuy đã ra tay nhưng ông cũng không nên nói gì, dù sao thì Dương Quân Tài cũng đã ăn quả đắng, hơn nữa phương pháp của Dương Độ Lục quá cao siêu, ông cũng không biết nói gì hơn. Tốt nhất là cứ giữ trạng thái như lúc này, như vậy sẽ có lợi cho cả hai bên.
Mạc lão gia tử lại tiếp tục buông cần, lão dùng giọng thấm thía nói với Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc không nói gì, dù nàng rất bài xích những lời tỏ thái độ như vậy của ông nội mình, nhưng trong lòng nàng lại hiểu rất rõ, lời nói của ông nội mình là thật. Lực ảnh hưởng của Dương gia cũng không thua kém Mạc gia, bây giờ Dương Quân Tài chịu thiệt thòi lớn, dù ông mình điều động chỉ sợ Dương Độ Lục cũng sẽ không nhượng bộ. Nhưng bây giờ người đàn ông của nàng chịu thiệt, nàng sẽ cam tâm tình nguyện để hắn nén giận như vậy sao?
...
Cấp bậc phó phòng đến tay nhưng lại bay mất, đây hầu như là tin tức mà đảng ủy chính quyền thành phố An Dịch nghị luận ồn ào trong những ngày qua, có hai nhân vật được người ta nhắc đến, một là Vương Tử Quân, hai là Dương Quân Tài.
Trong miệng người khác thì Vương Tử Quân là chuyện tốt biến thành chuyện xấu, vốn là người tiến vào học tập ở ban huấn luyện trường đảng, được nhiều người hâm mộ; Dương Quân Tài sau khi gặp chuyện không may thì càng cho Vương Tử Quân một cơ hội tốt, chức vị bí thư huyện ủy Lô Bắc đã được tăng lên cấp phó phòng, hơn nữa chủ tịch Vương lại là người thu thập tàn cuộc. Khi hắn hầu như sắp trở thành bí thư huyện ủy Lô Bắc thì tỉnh ủy lại tiến hành bồi dưỡng trọng điểm với đám cán bộ là học viên ban huấn luyện trường đảng, lại đưa Vương Tử Quân vào công tác trong cơ quan, rõ ràng lấy đi của hắn một cơ hội lớn.
Khác biệt với Vương Tử Quân, Dương Quân Tài lại làm ra một trò cười lớn, không đủ dê thì kéo người đến đóng thế, câu ngoài miệng này hầu như thành độc quyền của Dương Quân Tài, không ít người có ý nghĩ xấu xa gọi Dương Quân Tài là "bí thư sói". Dù sao thì cũng vì một con sói xuất hiện mà tình huống của Dương Quân Tài mới bi đát thảm bại như lúc này.
Trong lúc đám cán bộ nhỏ đang bàn luận lung tung về tin tức của Vương Tử Quân và Dương Quân Tài, những cán bộ đã đến đúng cấp bậc lại đang bận rộn chạy quan hệ. Lúc này huyện Lô Bắc có quá nhiều vị trí trống, đối với nhiều người thì đó là một cơ hội quá tốt, khó thể nào bỏ qua được.
Đi vào quan trường như tiến vào một cái ao đầm, từng bước đều lầy lội, khắp nơi đều là nguy hiểm, không may mắn sẽ bị cuốn vào một cuộc chiến không hình không bóng. Một trận chiến không có khói thuốc súng, không đạn pháo, nhưng từng thế lực đều bày ra lực lượng cực mạnh của mình, tám bên cùng hưởng ứng, cùng nhau ra tay áp chế.
- Chủ tịch Vương, trưởng phòng Triệu phòng tài chính đang ở bên ngoài, anh có muốn gặp mặt anh ấy không?
Tằng Việt Vũ đi vào phòng khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ đặt tờ báo xuống, hắn thầm nghĩ, nếu so ra thì Tằng Việt Vũ thật sự kém Tôn Hạ Châu, lại không đúng chỗ. Đối với những chuyện như thế này, anh là một thư ký, chỉ cần anh báo cáo là được, không cần vẽ rắn thêm chân.
- Cho anh ta vào.
Vương Tử Quân đã biết vị trưởng phòng Triệu kia cấp tốc đến tìm mình vì vấn đề gì, hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ lên tiếng phân phó.
Tằng Việt Vũ đi ra ngoài không lâu thì trưởng phòng Triệu nhanh chóng tiến vào phòng. Bình thường khi cán bộ hạ cấp đến gặp mặt lãnh đạo huyện thì ai cũng trấn định, bộ dạng dù trời sập cũng không sợ hãi, chỉ như vậy mới có thể để lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo, nhưng lúc này vẻ mặt trưởng phòng Triệu lại cực kỳ bối rối.
- Chủ tịch Vương, có chuyện xấu, không liên lạc được với Tôn Hiểu Ngộ.
Trưởng phòng Triệu đi đến trước mặt Vương Tử Quân, hắn cũng không lên tiếng chào hỏi, cũng không khách khí nói gì khác, hắn trực tiếp nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ Tôn Hiểu Ngộ là ai, đây chính là một vị trưởng khoa của phòng tài chính huyện Lô Bắc, khi Vương Tử Quân là chủ tịch huyện Lô Bắc thì Tôn Hiểu Ngộ căn bản chưa tính là gì. Nhưng sau khi Vương Tử Quân đi học tập ở trường đảng, người này biến thành nhân vật phong vân một cõi, không biết vì sao hắn lại có thể tìm được nguồn vui cho Dương Quân Tài, có thể nói là phát triển cực kỳ mạnh mẽ.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tôn Hiểu Ngộ sắp được đề bạt làm phó phòng tài chính, hắn lại được phái xuống phương nam lập một công ty pháp nhân đại biểu cho huyện Lô Bắc, chịu trách nhiệm đầu tư bất động sản ở phương nam. Trong thời đại của Dương Quân Tài, người này đi ra ngoài là một dân quê ra tỉnh, nhưng khi quay về lại làm cho người ta sinh ra cảm giác vinh hoa bái tổ, nghe nói khi mời các vị lãnh đạo về dùng cơm toàn dùng rượu tây.
- Chuyện gì xảy ra?
Tuy đã đại khái đoán được vấn đề nhưng Vương Tử Quân vẫn bình tĩnh hỏi.
- Chủ tịch Vương, hai ngày nay không thể liên lạc được với Tôn Hiểu Ngộ...Hơn nữa cũng không thể gọi điện thoại cho công ty kia...
Trưởng phòng Triệu xoa mồ hôi trán rồi vội vàng nói.
- Vậy thì nhanh chóng điều tra xem có chuyện gì xảy ra, đến khi điều tra rõ ràng thì hãy đến báo cáo với tôi.
Vương Tử Quân đặt bút trong tay xuống rồi trầm giọng nói.
Trưởng phòng Triệu thấy tình huống không tốt, bây giờ được nhìn bộ dạng bình tĩnh của Vương Tử Quân thì cũng thả lỏng hơn. Hắn cố gắng áp chế tâm tình, sau đó nói:
- Trước kia cứ mỗi ngày thì Tôn Hiểu Ngộ đều sớm xin chỉ thị chiều báo cáo, bây giờ ba ngày không thấy đối phương gọi điện thoại, tôi chủ động gọi điện thoại cho anh ta mới phát hiện không thể liên lạc được. Tôi thật sự cảm thấy nguy hiểm, vì trong tay anh ta...Trong tay anh ta nắm toàn bộ tiền đầu tư của huyện Lô Bắc chúng ta ở phương nam.
- Anh đến nhà anh ấy điều tra thêm cho tôi, để xem anh ta có liên lạc với gia đình không, nếu không thì chúng ta tìm biện pháp khác.
Vương Tử Quân nói, sau đó hắn nhìn đồng hồ:
- Tôi còn có việc bận, anh về trước đi.
Trưởng phòng Triệu nhìn Vương Tử Quân đứng lên thì tâm tình vừa bình tĩnh đã trở nên rối loạn, nghĩ đến lỗ hổng vài chục triệu mà trái tim của hắn như bị ai bóp chặt. Khi Vương Tử Quân đi đến trước mặt thì hắn đột nhiên bắt chặt lấy cánh tay của lãnh đạo, hắn dùng giọng cầu xin nói:
- Chủ tịch Vương, ngài nên cứu tôi với, chuyện này là ý của bí thư Dương, thật sự không chút liên quan đến tôi.
Vương Tử Quân biết rõ chân tướng của sự việc, bây giờ sự việc đã xảy ra, nó càng là một lá bài tẩy trong tay hắn. Lúc này hắn nhìn gương mặt thất thố của trưởng phòng Triệu, hắn khẽ đưa tay giữ lấy tay của đối phương rồi dùng giọng trấn an nói:
- Anh Triệu, trước tiên không cần phải sợ, trách nhiệm của ai thì sẽ là của người đó, đảng của chúng ta có chính sách, xưa nay không tha cho bất kỳ người xấu nào, cũng không oan uổng cho người tốt. Thế này đi, tôi cũng không tham dự vào chuyện này, nếu không thì anh ghi lại rõ ràng chân tướng của sự việc, cũng coi như nói rõ vấn đề cho tôi.
Trưởng phòng Triệu lúc này đang cực kỳ luống cuống, hắn thật sự giống như bắt được cỏ cây cứu mạng, thế là liên tục gật đầu, tranh thủ thời gian lấy từ trong cặp ra một phần văn kiện, sau đó dồn dập nói:
- Chủ tịch Vương, đây là văn bản mà bí thư Dương đã yêu cầu huyện Lô Bắc chúng ta đầu tư bất động sản ở phương nam, tất cả đều ở đây.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn tài liệu, lúc này gương mặt của trưởng phòng Triệu run lên, giống như sắp có một khối thịt từ trên người hắn rơi xuống vậy.
Vương Tử Quân lật qua lật lại phần tài liệu không có gì khác với những thứ mình đang nắm giữ, vẻ mặt hắn không chút biến đổi, một cảm giác lạnh lẽo chợt bùng lên trong người. Chiêu này vốn là dự phòng của hắn, nhưng bây giờ Dương Độ Lục đã chơi trò lấy lớn hiếp nhỏ, hắn cũng chỉ có thể tung nó ra, để cho đối phương biết mình không phải là kẻ dễ bắt nạt.
Vương Tử Quân nói vài lời an ủi rồi tiễn chân trưởng phòng Triệu, hắn đã sớm chờ đợi đến khoảnh khắc này, hắn vừa định gọi điện thoại cho Thái Thần Bân chuẩn bị xe thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Ban thủ lĩnh, tôi là Trương Thư Chí.
Giọng điệu của Trương Thư Chí tuy cố gắng hạ xuống rất thấp nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nghe thấy trong lời nói có vài phần hưng phấn.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Thư Chí, anh vui vẻ như vậy, có phải là đã sắp xếp tốt công tác rồi không?
- Ban thủ lĩnh, cơ bản xem như đã xác định, con bà nó, tôi đến thành phố Trung Bắc làm một vị chủ tịch quận, tốt xấu gì cũng là lãnh đạo chấp chính một phương.
Trương Thư Chí khoe khoang công tác của mình với Vương Tử Quân, sau đó nói tiếp:
- Ban thủ lĩnh, lần này anh làm sao vậy? Tôi nghe nói anh sắp đi đến làm một vị trưởng phòng của phòng nghiên cứu chính sách của khối chính quyền tỉnh phải không? Anh có cảm thấy vị trí này quá chán nản không? Anh cũng không nên chờ bánh rơi xuống người, anh không hoạt động một chút sao? Bây giờ kết quả còn chưa hoàn toàn xác định, anh không nên bị động chờ đợi được nữa.
Phòng nghiên cứu chính sách vốn là một địa phương chán nản của khối chính quyền tỉnh, làm trưởng phòng nơi đó không khác nào bị ghẻ lạnh một thời gian dài. Vương Tử Quân nghe được những sắp xếp đối với mình, hắn thầm cười lạnh nhưng lại pha trò bằng giọng không cho là đúng:
- Cán bộ là một viên gạch của cách mạng, nơi nào cần thì sẽ chuyển đến đó. Nhưng này Thư Chí, cám ơn anh, khi nào tôi về tỉnh thành sẽ mời anh dùng cơm.
Trương Thư Chí nói vài câu bênh vực kẻ yếu với Vương Tử Quân thì cúp điện thoại. Sau khi Trương Thư Chí cúp điện thoại được hai phút thì điện thoại của Vương Tử Quân lại vang lên, lần này người gọi điện thoại đến là Trương Lộ Giai. Nàng thở phì phò nói ra những sắp xếp đối với Vương Tử Quân, thật sự khác biệt với Trương Thư Chí:
- Bọn họ thật sự quá quắt, tôi đã đến tìm và phản ánh với hiệu trưởng Triệu, mà hiệu trưởng nói đây chính là quyết định của chủ tịch Hào. Chủ tịch Hào nói cậu là người có trình độ lý luận cao vời, lại có kinh nghiệm công tác cơ sở rất phong phú, phòng nghiên cứu chính sách của tỉnh thật sự cần một cán bộ lãnh đạo như vậy. Đây không phải là nói nhảm sao?
Trương Lộ Giai nói xong thì không còn bất kỳ âm thanh nào vang lên, rõ ràng những câu nói cuối cùng cũng làm cho một Trương Lộ Giai trước nay luôn giữ hình tượng nhã nhặn cảm thấy có chút gì đó không đúng với mình.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý với những chuyện thế này, thế là sau khi an ủi Trương Lộ Giai hai câu thì cười nói:
- Như vậy thì quá tốt, mỗi ngày tôi có thể dùng cơm ba bữa với chị ở thành phố Sơn Viên.
- Đi chết đi, muốn cơm thì về mà tìm vợ cậu ấy.
Trương Lộ Giai nũng nịu nói một câu, nhưng sau đó nàng lại mềm lòng nói:
- Chỉ cần cậu không sợ, cậu muốn ăn gì tôi cũng làm cho cậu.
- Đó là chị nói đấy nhé? Muốn ăn gì cũng được sao? Tôi có thể tùy tâm tùy ý, lúc đó chị cũng đừng hối hận.
Vương Tử Quân khẽ cười, dùng giọng trêu chọc nói.
Trương Lộ Giai nào lại không hiểu lời nói của Vương Tử Quân? Tuy nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, thế nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào, nàng oán trách hai câu với Vương Tử Quân rồi nói phải về tìm ông nội một chuyến.
Vương Tử Quân biết rõ ý nghĩ của Trương Lộ Giai, thế nhưng hắn cũng không cản nàng, hắn biết khả năng Trương gia nhúng tay vào chuyện này là không lớn, dù sao thì nó cũng liên quan đến vấn đề Trương Đông Viễn có được tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh hay không.
Trương Lộ Giai cúp điện thoại, thế là điện thoại của Vương Tử Quân nhanh chóng biến thành đường dây nóng. Người gọi điện thoại đến phần lớn là học viên của trường đảng, những người này đều không nói gì thêm, đều nói lời bất công thay cho Vương Tử Quân, nhưng dù là phẫn nộ thay cho Vương Tử Quân thì cũng có vài phần đắc ý ở bên trong.
Vương Tử Quân cũng chỉ có thể mỉm cười pha trò với những cuộc điện thoại như vậy, dù thế nào thì người ta cũng quan tâm đến mình, nếu như hắn phản ứng quá dữ dội thì sẽ đánh mất đi hình tượng của chính mình.
Xe của Thái Thần Bân đã sớm chờ Vương Tử Quân ở bên dưới khu văn phòng khối chính quyền, sau khi Vương Tử Quân xuống lầu thì Thái Thần Bân nhanh chóng mở cửa xe, Vương Tử Quân còn chưa kịp lên xe thì điện thoại lại vang lên. Hắn vốn tưởng rằng đó là bạn học của mình, nhưng khi nghe điện thoại thì một giọng nói không tưởng vang lên:
- Alo, chủ tịch Vương Tử Quân sao? Tôi là anh Tần của Hồng La Xuân!
Đây chính là Tần Thọ Sinh của nhà máy rượu Hồng La Xuân, trong đầu Vương Tử Quân chợt xuất hiện hình dáng của Tần Thọ Sinh. Từ sau khi sự kiện phát sinh thì Vương Tử Quân chưa từng gặp lại Tần Thọ Sinh, dù sao hai người cũng không có mối quan hệ quá căng, nhưng Tần Thọ Sinh với Vương Tử Quân lại không chút thất lễ, không những thường gọi điện thoại thăm hỏi, ngày lễ tết còn phái người đến tặng rượu.
Tuy rượu không đắt nhưng tình ý lại khó thể coi thường, lúc này nghe điện thoại của Tần Thọ Sinh, Vương Tử Quân khẽ cười một tiếng nói:
- Giám đốc Tần, sao bây giờ lại nhớ đến đứa em này? Có việc gì cần nhắn nhủ sao? Anh cứ nói ra đi.
Tần Thọ Sinh thật sự cảm thấy bất ngờ vì câu trả lời cực kỳ nể tình của Vương Tử Quân, con người dù sao cũng là như vậy, anh kính tôi một thước, tôi nể anh một trượng. Tần Thọ Sinh cười lên ha hả rồi dùng giọng kính sợ nói:
- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng nói đùa với tôi chứ, anh là lãnh đạo của huyện, tôi chỉ là cánh tay nhỏ thật sự khó véo được đùi, ngài nói như vậy cũng xem như làm tôi sợ hãi.
Vương Tử Quân và Tần Thọ Sinh nói vài câu khách khí trong quan trường, bầu không khí càng thêm hòa hợp. Nhưng Vương Tử Quân cũng không tin Tần Thọ Sinh gọi điện thoại cho mình chỉ để tán gẫu hỏi thăm sức khỏe, chẳng qua hắn cũng không muốn khơi mào chủ đề vào lúc này.
- Chủ tịch Vương, bây giờ anh đang ở đâu?
Tần Thọ Sinh nói vài câu khách khí, sau đó mới đi vào trong chủ đề chính.
- Tôi đang định đến thành phố An Dịch.
Vương Tử Quân cũng không che giấu, hắn cười nói.
- Ôi, hai anh em chúng ta thật sự giống như tâm hữu linh tê, bây giờ tôi cũng đang ở thành phố An Dịch. Thế này nhé, chủ tịch Vương, trưa nay tôi xin đăng ký, anh cũng không thể đồng ý người khác được, tôi cũng không được vài lần đến thành phố An Dịch, thế cho nên anh em chúng ta dùng một bữa cơm với nhau cho vui.
Tần Thọ Sinh đang ở thành phố An Dịch, Vương Tử Quân nghe thấy như vậy thì dùng giọng nhiệt tình nói:
- Anh đến thành phố An Dịch cũng không chào hỏi tôi một tiếng, có phải là xem thường anh em không? Thế này đi, hôm nay anh sắp xếp địa điểm, nhưng phải để cho tôi mời khách.
Tần Thọ Sinh tất nhiên sẽ không đồng ý cho Vương Tử Quân mời khách, hắn là giám đốc nhà máy rượu Hồng La Xuân, hắn thiếu nhiều thứ nhưng tiền thưởng lại không thiếu. Sau khi khách sáo vài câu với Vương Tử Quân, Tần Thọ Sinh mời Vương Tử Quân đến khách sạn Huy Đô, hắn sẽ chờ ở đó.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, trong lòng xuất hiện một dấu chấm hỏi, Tần Thọ Sinh là giám đốc nhà máy rượu Hồng La Xuân, hắn đến thành phố An Dịch tìm mình vì cái gì?
Vương Tử Quân thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân Tần Thọ Sinh tìm mình, lần này hắn đến thành phố An Dịch cũng chỉ vì muốn gặp Trịnh Đông Phương. Sau khi xe chạy ra khỏi huyện thành Lô Bắc thì Vương Tử Quân nhận được điện thoại của thư ký Chương Đức Long.
- Chào chủ tịch Vương.
Chương Đức Long vừa nối thông điện thoại với Vương Tử Quân thì dùng giọng tràn đầy nhiệt tình nói.
Chương Đức Long là thư ký của bí thư thị ủy, không ngờ gọi điện thoại cho mình lại nhiệt tình thoải mái như thế, điều này làm cho hảo cảm của Vương Tử Quân với Chương Đức Long tăng lên vài phần, xem như Chương Đức Long có thể tiến lên làm thư ký cho bí thư Trịnh Đông Phương cũng có vài phần tài năng.
- Chào thư ký Chương, lãnh đạo Trịnh có thời gian rảnh không?
Vương Tử Quân gần đây thấy có nhiều người gọi mình là lãnh đạo, tất nhiên lúc này cũng hỏi như vậy với Chương Đức Long.
- Bí thư Trịnh đang họp, nếu không thì anh chờ một chút nhé?
Chương Đức Long nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.
Bí thư Trịnh đang họp, Vương Tử Quân trầm ngâm khoảnh khắc, sau đó hắn nói tiếp:
- Thư ký Chương, làm phiền anh báo cáo với bí thư Trịnh một tiếng, nói là tôi có chuyện khẩn cấp cần báo cáo.
- Được, chủ tịch Vương, khi nào bí thư họp xong thì tôi sẽ báo cáo ngay, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.
Chương Đức Long trầm ngâm khoảnh khắc rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân cúp điện thoại mà dựa lưng ra ghế, ánh mắt rơi vào khung cảnh núi đồi ở bốn phía. Lúc này vẫn còn là mùa xuân, xem như hương xuân đã quá nồng, màu xanh bao phủ khắp núi đồi.
Lúc nà đường An Lô thật sự có rất nhiều xe qua lại, xe lớn xe nhỏ đầy đường, lúc này bốn làn đường đã giống như sinh ra cảm giác chật chội. Nhưng có một vấn đề cần quan tâm, đó chính là dòng xe hỗn loạn chật kín đó đang mang đến động lực phát triển kinh tế cho huyện Lô Bắc.
Xe của Vương Tử Quân cũng không chạy quá nhanh, khi đến thành phố An Dịch thì đã là mười một giờ trưa, Chương Đức Long gọi điện thoại đến nói rằng hai giờ chiều Trịnh Đông Phương sẽ chờ ở phòng làm việc.
Dưới tình huống bình thường thì bí thư huyện ủy muốn gặp mặt bí thư thị ủy tất nhiên phải hẹn trước, nhưng chính mình chỉ gọi điện thoại đã làm cho Trịnh Đông Phương để Chương Đức Long sắp xếp thời gian, có thể thấy vị bí thư thị ủy kia rất nể mặt mình.
- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đâu bây giờ?
Thái Thần Bân chạy xe vào thành phố An Dịch rồi khẽ hỏi Vương Tử Quân.
- Đi đến khách sạn Huy Đô.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi khoát tay với Thái Thần Bân, hắn khẽ nói.
Thái Thần Bân đáp ứng một tiếng, hắn bẻ tay lái rồi chạy về một hướng khác. Lúc này dòng xe cộ ở thành phố An Dịch thật sự không hỗn loạn như chục năm nữa, thế nhưng muốn chạy nhanh cũng không được. Khi xe của vương tử quân chạy đến bãi đậu xe rộng lớn của khách sạn Huy Đô, vì đúng giờ cơm nên bãi đậu xe đã hầu như chật cứng.
Thái Thần Bân dừng xe lại, Vương Tử Quân xuống xe đi vào cửa chính khách sạn Huy Đô, hai nhân viên tiếp tân mặc váy và đeo tất chân đen có vẻ mê người dùng giọng nhiệt tình chào mừng khách hàng, ngay sau đó cũng giúp khách hàng kéo cửa đi vào.
Vương Tử Quân không biết Tần Thọ Sinh sắp xếp bàn ở chỗ nào, hắn vừa định gọi điện thoại thì có người nhanh chóng đi đến, khi còn chưa đến bên cạnh Vương Tử Quân thì đã nhiệt tình vươn tay ra nói:
- Chào chủ tịch Vương, đã lâu không gặp.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn người đến, cũng là người quen, chính là chủ nhiệm văn phòng Hạ Kiến Nhân của nhà máy rượu Hồng La Xuân, thế là hắn cười bắt tay với đối phương:
- Chào chủ nhiệm Hạ, chúng ta đã lâu không gặp, hai chai rượu anh biếu thật sự uống rất ngon, ông nhà tôi thật sự rất thích. truyện được lấy tại truyenggg.com
Thật ra hai chai rượu là do Tần Thọ Sinh đưa đến cho Vương Tử Quân, thế nhưng nó lại qua tay của Hạ Kiến Nhân, lúc này Vương Tử Quân nói đó là của Hnk. cũng không sinh ra chút sai lầm nào. Nhưng Hạ Kiến Nhân cảm thấy mình được Vương Tử Quân sơn son thiếp vàng, gương mặt càng thêm vui sướng.
- Chủ tịch Vương, giám đốc Tần đang chờ anh, mời anh.
Hạ Kiến Nhân vừa nói vừa cúi người mời Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói gì mà trực tiếp sải bước đi về phía cầu thang, Hạ Kiến Nhân theo sát phía sau. Hạ Kiến Nhân cũng không quên gật đầu với Thái Thần Bân, sau đó nhanh chóng nhét danh thiếp của mình vào tay Thái Thần Bân. Tuy Vương Tử Quân rất khách khí với hắn, thế nhưng hắn lại định vị chính xác địa vị của mình, hắn biết mình nên kết giao với người bên cạnh Vương Tử Quân thì hay hơn.
Vừa lên đến lầu hai thì Tần Thọ Sinh đã tiến ra đón chào với vẻ mặt vui sướng, hắn vừa cười vừa vươn tay với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, chúng ta đã lâu không gặp, cậu thật sự làm tôi rất nhung nhớ.
Sự nhiệt tình của Tần Thọ Sinh cũng nằm trong dự đoán của Vương Tử Quân, nhưng khi bắt tay với Tần Thọ Sinh thì hắn lại chú ý đến một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh.
Gương mặt tròn trịa của người đàn ông trung niên cũng đang treo nụ cười, bộ dạng đi theo bên cạnh Tần Thọ Sinh thật sự rất ổn định và trầm lắng, nhìn qua thì biết đó là người có xuất thân cán bộ cơ quan. Khi hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên, đối phương cũng khẽ gật đầu với hắn.
- Giám đốc Tần, tôi cũng rất nhớ anh, chúng ta mới đó đã trở thành người của hai tỉnh, tôi lại ít khi quay về thành phố Hồng Ngọc, anh cũng đừng nên trách.
Vương Tử Quân bắt tay với Tần Thọ Sinh rồi vừa cười vừa nói.
Tần Thọ Sinh thấy Vương Tử Quân nể mặt mình như vậy thì càng cười thêm sáng lạn, hắn cười ha hả nói:
- Điều này cũng không trách cậu được, nếu không phải cậu xây dựng đường An Lô, chỉ sợ thành phố Hồng Ngọc chúng ta cũng khó thể nào phát triển tốt.
Hai người nói chuyện rồi đi vào phòng, đây là một gian phòng rộng bốn năm mươi mét vuông được lắp đặt rất xa hoa, những ngọn đèn sáng ngời bừng sáng làm cho những vật dụng thủy tinh càng thêm lóe mắt.
- Chủ tịch Vương, để tôi giới thiệu một chút, đây là Triệu Trách Ý, là bạn học cũ của tôi, bây giờ đang là trưởng phòng pháp quy của khối chính quyền thành phố An Dịch.
Sau khi đi vào phòng thì Tần Thọ Sinh nhanh chóng chỉ tay vào người đàn ông trung niên ở bên cạnh rồi nói.