"Đúng là con bà nó nói nhảm, cái gì gọi là sắp xếp việc làm? Không phải là ném cho đám công nhân kia ít tiền là xong sao? Anh nói thì dễ lắm, vấn đề là tìm đâu ra công việc sắp xếp cho một trăm lẻ năm người này?"
Tuy Lâm Thụ Cường thầm khinh thường Vương Tử Quân thế nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười:
- Bí thư Vương thật sự nhìn xa trông rộng, nói một câu trúng ngay điểm mấu chốt của vấn đề. Nếu chúng ta có thể sắp xếp công tác cho công nhân nhà máy in, như vậy sẽ căn bản giải quyết xong vấn đề, thật sự là một biện pháp cực kỳ hiệu quả.
Vương Tử Quân cười cười nói tiếp:
- Có câu biết giặc biết ta trăm trận trăm thắng, nếu bí thư Âu Dương đã giao phó sự việc này lại cho chúng ta, hai ta nên đồng tâm hiệp lực làm cho tốt, anh nói xem có đúng không? Chủ nhiệm Lâm?
- Bí thư Vương nói rất đúng.
Lâm Thụ Cường chợt sinh ra cảm giác không hay, giống như Vương Tử Quân lần này tỏ thái độ có ẩn giấu chút sát khí.
- Có câu thế này, sự việc cụ thể cần phải phân tích cụ thể. Chủ nhiệm Lâm, chúng ta muốn sắp xếp cho từng công nhân thì phải tìm hiểu rõ ràng tình huống của từng người. Tài liệu của nhà máy in thật sự không quá rõ ràng, chỉ là một phần sơ yếu lý lịch quá sơ sài, nếu như chúng ta sắp xếp áp đặt theo đó thì thật sự là không hay. Vì vậy lần này xem như vất vả chủ nhiệm Lâm, mong anh tự mình đi một chuyến, đến tọa đàm với từng nhà, để xem tình hình thực tế của bọn họ, nghe những nhu cầu bức thiết của bọn họ, sau đó cho ra tư liệu trực tiếp nhất.
Vương Tử Quân nói không nhanh không chậm nhưng làm cho Lâm Thụ Cường cảm thấy đầu óc của mình chợt căng cứng. Có tổng cộng một trăm lẻ năm công nhân, nếu mình đến từng nhà tọa đàm, ít nhất cũng là một trăm lẻ năm lần, muốn làm cho xong phải mất một hai tuần, như vậy chính mình sẽ bị sự việc này trói lấy người.
- Bí thư Vương, hình như số lượng công việc có hơi lớn...
Lâm Thụ Cường có chút do dự, sau đó hắn dùng giọng khó xử nói với Vương Tử Quân.
- Chủ nhiệm Lâm, có câu đao sắc không dùng đẻ đốn củi, công tác khó khăn phải do người có năng lực đảm nhiệm, tuy có số lượng công việc không nhỏ nhưng chúng ta phải tìm hiểu cho rõ ràng, phải tìm được mấu chốt vấn đề sau đó mới có quyền lên tiếng. Nó sẽ mở ra một hướng đột phá cho chúng ta, anh là chủ nhiệm văn phòng nhiều năm, như vậy phương diện vận chuyển phối hợp, sách lược đối phó cũng không cần tôi lo lắng. Tôi nghĩ chút năng lực như vậy thì anh cũng phải có, tôi vì nhìn thấy năng lực đó mới nhờ anh đến hỗ trợ. Chủ nhiệm Lâm, anh làm việc thì tôi rất yên tâm.
Lâm Thụ Cường thật sự bị Vương Tử Quân khóa chặt tất cả đường lui, hắn không thể không tiếp nhận. Nhưng Vương Tử Quân càng nói thì càng làm cho da đằu hắn run lên, nếu tọa đàm với đám công nhân kia chỉ trong thời gian một tuần, không phải lấy mạng mình sao?
Khi Lâm Thụ Cường bỏ đi thì phòng làm việc của Vương Tử Quân lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn ngồi trên ghế, khẽ lật văn kiện trên bàn, thầm nghĩ: Anh đã muốn chơi tôi, như vậy chúng ta cứ chơi đùa cho vui.
Vương Tử Quân lẳng lặng đọc qua tư liệu về công tác của nhà máy in, hắn nâng ly lên uống một ngụm. Hắn đặt ly nước xuống, chợt cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, hắn xem xét lại cẩn thận, chợt nhớ chiếc điện thoại của mình còn đang ở trong bệnh viện.
Xem ra hôm nay phải đến bệnh viện một chuyến, Vương Tử Quân hạ quyết tâm rồi thu dọn vật dụng của mình, sau đó đi về khu văn phòng của đoàn thanh niên tỉnh. Lúc này trong khu văn phòng khá im ắng, bốn năm nhân viên trẻ tuổi đều đang có việc bận.
- Chào bí thư Vương. Nguồn tại http://TruyenGG
Một cán bộ hơn ba mươi tuổi thấy Vương Tử Quân đi vào cửa thì nở nụ cười sáng lạn, hắn nhanh chóng đứng lên đón chào Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không nhớ người đàn ông kia là ai, chỉ nhớ đối phương họ Hào, đã từng đến nói chuyện trong phòng làm việc của mình, là một khoa viên của văn phòng đoàn thanh niên tỉnh.
- Chào bí thư Vương.
Khi người đàn ông họ Hào kia lên tiếng chào hỏi thì những người khác trong văn phòng cũng đứng lên chào Vương Tử Quân, cả đám đều tỏ ra cực kỳ nhiệt tình và vui vẻ.
Vương Tử Quân gật đầu với mọi người, sau đó hắn nói với người đàn ông họ Hào:
- Tôi phải ra ngoài một chút, giúp tôi sắp xếp một chiếc xe.
Người đàn ông họ hào chợt ngẩn ngơ, ngay sau đó hắn lên tiếng:
- Bí thư Vương, anh chờ chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho ban giao thông.
Người đàn ông này vừa nói vừa nhấc điện thoại gọi đi, chỉ một lát sau đã đặt điện thoại xuống:
- Bí thư Vương, vừa rồi đã có hai vị lãnh đạo dùng xe, bây giờ trong nhà xe chỉ còn lại một chiếc Santana, xem như uất ức cho anh.
- À, như vậy cũng được, cám ơn trưởng khoa Hào...
Vương Tử Quân vươn tay bắt tay người đàn ông họ Hào, khi hắn bắt tay thì chợt cảm thấy trong mắt trưởng khoa Hào có chút nóng bỏng.
Xem ra vị thư ký Hào này cũng là người cầu tiến, trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hắn bắt tay với trưởng khoa Hào thì còn nói thêm một câu khích lệ:
- Trưởng khoa Hào, làm rất tốt.
Người đàn ông họ Hào nhận được lời tán thưởng của Vương Tử Quân thì giống như càng thêm nhiệt liệt hơn.
Trưởng khoa Hào nhanh chóng cùng Vương Tử Quân xuống lầu, hắn đứng ngay bên cạnh chiếc Santana, sau đó tranh thủ mở cửa xe cho Vương Tử Quân.
Lái xe là một tiểu tử hơn hai mươi, tên này chỉ khẽ cười một tiếng với Vương Tử Quân rồi không nói gì thêm, đợi đến khi Vương Tử Quân nói đi đến bệnh viện thì đối phương mới chạy xe về phía cổng tỉnh ủy.
Khi chiếc Santana quẹo ra đường, Vương Tử Quân vẫn vô tình thấy trưởng khoa Hào còn đang đứng ở khu văn phòng của đoàn thanh niên tỉnh nhìn với theo.
Vương Tử Quân đến bệnh viện trả tiền còn thiếu, lấy được điện thoại của mình, sau đó hắn hỏi thăm y tá về tình hình của người bệnh. Hắn bỏ đi ý nghĩ muốn lên thăm nom, vì nếu để người ta mang ơn thì cũng là gánh nặng.
Vương Tử Quân vừa mở điện thoại thì tiếng chuông vang lên ngay lập tức, hắn nhìn dãy số xa lạ, thế là nhanh chóng bấm nút nghe.
- Alo, chào bí thư Vương, tôi là Đỗ Tự Cường.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh sốt ruột của Đỗ Tự Cường, bộ dạng nóng lòng như lửa đốt.
Vương Tử Quân đã từng cộng tác với Đỗ Tự Cường hơn một năm, tất nhiên hắn hiểu rõ tình tính của đối phương là thế nào. Đỗ Tự Cường là một người cực kỳ ổn định, bây giờ lại nói bằng giọng điệu như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
- À, là tôi đây, có chuyện gì xảy ra sao?
Dựa vào quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đỗ Tự Cường, hắn cũng không khách khí mà trực tiếp đi vào vấn đề.
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng Tiểu Trình bị người của ủy ban kỷ luật quận Sơn Bắc gọi đến.
Đỗ Tự Cường thật sự tỏ ra rất lo lắng.
Đỗ Tiểu Trình bị người của ủy ban kỷ luật quận ủy gọi đi? Vương Tử Quân không khỏi dừng bước chân.
Đối với Vương Tử Quân thì dù Đỗ Tiểu Trình có gặp chuyện không may cũng không dính dáng đến ủy ban kỷ luật được, nha đầu kia làm cảnh sát thật sự có thừa chính nghĩa, cớ sao lại bị gọi đến ủy ban kỷ luật quận ủy?
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
- Nghe đồng sự của nó nói, hình như nó đắc tội với người...
Đỗ Tự Cường ở bên kia cũng rất sốt ruột, lão cũng không hiểu rõ ràng nguyên nhân sự việc, gọi điện thoại cho Vương Tử Quân chính là muốn tìm hiểu rõ ràng sự việc, vì lão cũng đang trên đường đến thành phố Sơn Viên.
- Anh cứ yên tâm, Đỗ Tiểu Trình thế nào thì anh cũng biết rồi đấy, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt. Đúng rồi, anh đến thành phố Sơn Viên thì gọi điện thoại cho tôi, đã lâu rồi hai ta chưa gặp, cũng nên gặp mặt dùng cơm uống vài ly cho vui.
Vương Tử Quân hiểu tâm tình của Đỗ Tự Cường vào lúc này, thế là hắn khẽ lên tiếng khuyên nhủ.
Đỗ Tự Cường bên kia đồng ý một tiếng, nói rằng đến thành phố Sơn Viên sẽ gặp mặt lãnh đạo, sau đó cúp điện thoại.
Vương Tử Quân cũng không có quá nhiều liên hệ với thành phố Sơn Viên, càng không rõ ràng về hệ thống ủy ban kỷ luật của thành phố này. Hắn trầm ngâm một lát rồi gọi điện thoại cho Trương Thiên Tâm, đáng tiếc là tên khốn kia căn bản không nghe máy.
Vương Tử Quân trợ giúp điều động Đỗ Tiểu Trình từ huyện Lô Bắc đến thành phố Sơn Viên, sự việc hoàn thành cũng vì thông qua Trương Thiên Tâm, còn quá trình của nó là thế nào thì hắn không rõ ràng. Bây giờ hắn không liên lạc được với Trương Thiên Tâm, tất nhiên cũng không liên lạc được với người sắp xếp cho Đỗ Tiểu Trình.
"Đến ủy ban kỷ luật quận Sơn Bắc tìm hiểu tình huống rồi nói sau!"
Vương Tử Quân hạ quyết tâm, hắn nói địa chỉ cho tên tài xế trẻ tuổi, chính mình thì rút một điếu thuốc châm lửa. Nhưng dù hắn có suy nghĩ theo chiều hướng thế nào cũng không thể tìm ra nguyên nhân Đỗ Tiểu Trình bị đưa vào ủy ban kỷ luật quận ủy.
Ủy ban kỷ luật quận ủy Sơn Bắc cũng không cách bệnh viện quá xa, sau mười phút chạy xe thì Vương Tử Quân đã xuống xe ở cổng vào ủy ban kỷ luật quận Sơn Bắc. Hắn nhìn khu nhà đơn độc mà cảm thấy có chút khó khăn, biết tìm ai để tìm hiểu bây giờ? Khi hắn chuẩn bị đi vào cổng thì thấy vài người từ trong đi ra, trong số đó có Đỗ Tiểu Trình.
- Đội trưởng Triệu, không phải tôi nói anh, nhưng các anh cũng phải chú ý đến phương diện giữ gìn kỷ luật. Điều năm khoản ba của trung ương có quy định không được sử dụng xe đặc quyền vào những việc không phù hợp. Dám dùng xe cảnh sát để mở đường, không ngờ vị đồng chí này lại có thể nghĩ ra trò hay như vậy. Đây là hành vi không tuân thủ quy định trung ương, nhân dân thấy được thì thế nào? Như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của cảnh sát nhân dân. Tôi đề nghị các anh quay về nên xử lý sự việc sao cho thật sự nghiêm túc, kiên quyết ngăn chặn những tình huống tương tự như thế này phát sinh.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi mặc một bộ tây trang màu nâu lên tiếng, gương mặt người này béo núc không chút biểu cảm, đối tượng tiếp nhận lời khuyên bảo chính là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.
Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát nở nụ cười chân thành, sau đó liên tục gật đầu nói:
- Bí thư Lỗ, anh phê bình rất đúng, sau khi quay về chúng tôi sẽ tiến hành chỉnh đốn tác phong của toàn đội cảnh sát giao thông, kiên quyết quét sạch những hành vi này, tuyệt đối không cho những sự kiện tương tự phát sinh.
- Được, đội trưởng Triệu, không nên thả lỏng công tác giáo dục tư tưởng tác phong.
- Phương pháp giáo dục tốt nhất chính là dùng điển hình để làm gương cảnh cáo cho những người khác, ủy ban kỷ luật chúng tôi có kinh nghiệm ở phương diện này, tôi cảm thấy sau khi các anh quay về thì nên mở một hội nghị toàn cục, nói vài lời đề tỉnh đội ngũ của mình, anh nói xem có đúng không?
Đỗ Tiểu Trình lúc này đang cắn răng, trong hốc mắt có ẩn giấu nước mắt, nhưng Vương Tử Quân vẫn thấy ánh mắt nàng rất trong trẻo.
- Bí thư Lỗ nói rất đúng, chỉ là Đỗ Tiểu Trình còn trẻ, nếu mở một hội nghị như vậy sẽ đả kích tính tích cực của cán bộ trẻ.
Đội trưởng Triệu trầm ngâm một lát rồi lên tiếng thay cho Đỗ Tiểu Trình.
Vẻ mặt người đàn ông được gọi là bí thư Lỗ chợt trở nên khó coi, hắn đột nhiên dừng bước nói:
- Đội trưởng Triệu, cán bộ trẻ tuổi phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ chính là lãnh đạo không dám nắm chắc phê bình cán bộ trẻ tuổi, không dám quan tâm, sợ đắc tội với người hoặc che che giấu giấu. Nếu anh làm như vậy thì rõ ràng không phải là đang giúp đồng chí của mình, mà là đang giấu bệnh, sớm muộn gì cũng làm hại cô ấy. Chuyện này anh không cần phải quản, tôi sẽ gọi điện thoại cho cục trưởng Thôi của các anh.
Đội trưởng Triệu không ngờ bí thư Lỗ lại đưa sự việc nhỏ nhặt này lên độ cao toàn cục như vậy, vô tình cũng không dám phân biệt.
- Đội trưởng Triệu, hôm qua tôi đã cảnh báo với anh, nhưng khi đó là giờ cao điểm tan tầm, vì trên xe có người bệnh nên tôi tranh thủ mở đường cho bọn họ chạy đến bệnh viện. Tôi muốn hỏi anh, xe cảnh sát mở đường cho xe chở người bệnh đến bệnh viện thì có gì là sai? Tôi cảm thấy xã hội pháp trị cần phải nghiêm thế nhưng vào đúng thời điểm cũng cần phải chú ý hỗ trợ nhân dân.
Đỗ Tiểu Trình tiến lên một bước thật mạnh mẽ rồi nói.
- Hừ, còn lắm miệng, đồng chí, cô không phải đang nói lời càn quấy sao? Theo lời của cô, nếu xe phía sau là xe cứu thương thì chúng tôi sẽ thật sự ban thưởng, nhưng khốn nổi chiếc xe chạy phía sau là xe tải, cô giải thích thế nào?
Bí thư Lỗ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đỗ Tiểu Trình, sau đó quay sang nói với đội trưởng Triệu:
- Đồng chí này của các anh có tư tưởng không tốt, phạm vào sai lầm mà không biết giác ngộ, lại chỉ chăm chăm tìm lý do đào thoát, đây không phải là thái độ của một nhân viên chấp pháp của chính quyền.
- Những lời tôi nói đều là sự thật, không có gì phải quanh co chối cãi.
Đỗ Tiểu Trình căn bản mặc kệ ánh mắt ám hiệu của đội trưởng Triệu, nàng quật cường nói một câu.
- Phải không? Chứng cứ đâu? Cô nói cô đưa người bệnh đến bệnh viện, vậy người bệnh đâu?
Bí thư Lỗ cười lạnh nhìn Đỗ Tiểu Trình, trong lòng càng thêm đắc ý.
- Tôi có thể chứng minh đồng chí Đỗ Tiểu Trình nói sự thật.
Vương Tử Quân cũng không ngờ Đỗ Tiểu Trình vì chuyện nhỏ nhặt kia mà bị kéo vào ủy ban kỷ luật.
Bí thư Lỗ đang đắc ý vì chèn ép được Đỗ Tiểu Trình, không ngờ lúc này lại có một tiểu tử đứng ra chen ngang. Hắn đưa mắt đánh giá Vương Tử Quân, sau đó cười lạnh nói:
- Tiểu tử, cậu có biết giả vờ làm nhân chứng sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không?
Bí thư Lỗ nói rồi cũng không quan tâm đến Vương Tử Quân, hắn đưa mắt lên người đội trưởng Triệu:
- Đội trưởng Triệu, anh phải xử lý nghiêm vụ này, ủy ban kỷ luật chúng tôi sẽ theo sát các anh, chờ đội cảnh sát giao thông các anh cho ra câu trả lời thuyết phục.
Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Đỗ Tiểu Trình thật sự cảm thấy khó thể áp chế được cảm giác uất ức, thế là nước mắt rơi như mưa.
Đỗ Tiểu Trình thấy tên bí thư họ Lỗ kia không chịu buông tha, cứ ép đội trưởng Triệu phải tỏ thái độ, thế là nàng không nhịn được lớn tiếng nói:
- Họ Lỗ kia, không phải tôi từng kiểm tra xe của anh, cũng phạt xe anh vi phạm luật giao thông sao? Bây giờ anh cứ níu kéo không tha, rõ ràng là lấy chuyện công trả thù riêng.
Đỗ Tiểu Trình hét lên như vậy làm cho Vương Tử Quân hiểu rõ vấn đề, thì ra bản chất của sự việc chính là vị bí thư Lỗ kia mượn cơ hội trả thù. Đỗ Tiểu Trình chạy xe cảnh sát mở đường cho xe tải, không biết vì sao tin tức này lọt vài tai của bí thư Lỗ, thế là người này bấu víu lấy không chịu nhả ra.