Hai ngày công tác, Đào Nghị Thăng không ít lần báo cáo cho Vương Tử Quân. Thông qua báo cáo của Đào Nghị Thăng thì Vương Tử Quân đã nắm giữ được nhiều tư liệu tuyển dụng của xí nghiệp.
- Alo, chào anh, xin hỏi anh là...
Vương Tử Quân đang trò chuyện trong phòng làm việc thì điện thoại vang lên, hắn khẽ nhấc máy nói.
Đầu dây bên kia không vang lên âm thanh nào, nhưng nhìn dãy số của thành phố Giang Thị thì Vương Tử Quân cảm thấy có chút chờ mong. Khi hắn tiếng một lần nữa, đầu dây bên kia cuối cùng cũng vang lên âm thanh, mà âm thành này không khỏi làm cho Vương Tử Quân run lên.
- Mới đó mà đã không nhớ ra em là ai sao?
Vương Tử Quân nghe được âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia, lời nói dịu dàng có vài phần chua xót và ai oán.
Hình bóng khờ dại và hoạt bát trước kia của nàng làm kích thích tiếng lòng của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy trong lòng có chút khổ sở, nhưng hắn không thể tiếp nhận sự thật này, hắn không muốn để cho nàng biết mình cũng yêu mến nàng. Tuy Lâm Dĩnh Nhi đã dệt ra rất nhiều ước mơ, nhưng với tình cảnh hiện tại của hắn, hắn cũng không muốn cho cô gái kia sinh ra ảo tưởng gì, như vậy là hại cô ấy.
Đối với Lâm Dĩnh Nhi thì Vương Tử Quân luôn sinh ra cảm giác nàng là người chịu thiệt, trong mắt hắn thì Lâm Dĩnh Nhi có đủ điều kiện tốt đẹp, trong ngọc ngoài ngà, tâm lan huệ chất, lại có khát vọng dâng cả tinh thần và thể xác cho mình. Dù lúc bắt đầu thì nàng cũng không chính xác bày tỏ cái gì với hắn, nhưng hắn có thể cảm giác được cô gái từ nhỏ sống không lo không phiền này rất coi trọng mình. Cô gái này ném cho hắn ánh mắt nóng hừng hực không chút che giấu, không hề che giấu tình cảm ấm áp của mình với hắn.
Dù Vương Tử Quân đã vô số lần nói với chính mình: Dù là tuổi tác hay trên phương diện kinh nghiệm tình cảm thì hắn và Lâm Dĩnh Nhi cũng có một hố sâu ngăn cách quá lớn, nhưng hắn thật sự khó thể nào kháng cự tình cảm rừng rực đến từ một cô gái vĩ đại như vậy. Trong suy nghĩ mâu thuẫn của hắn thì Lâm Dĩnh Nhi giống như một chút chim vui vẻ hạnh phúc, làm cho cuộc sống của mình lóe lên những luồng hào quang tốt đẹp. Hắn tình nguyện coi nàng là em gái và che chở cho nàng, nhưng hắn không thể nào coi nàng là người yêu của mình. Nàng cũng ngẫu nhiên xuất hiện trong giấc mộng của hắn, đó là một tình cảnh rất lãng mạn, nàng mặc áo cưới màu trắng, hắn ôm lấy nàng, một nụ hôn thật sâu, một cơ thể sáng láng, nhẵn nhụi, mềm mại trong tầm tay.
Nghe nói từ sau khi Vương Tử Quân kết hôn thì cô gái này đã u buồn ở trong nhà một khoảng thời gian khá dài, Vương Tử Quân đến nhà ông nội mà chưa từng gặp lại nàng. Thật ra Vương Tử Quân tuyệt đối không phải loại đàn ông không hiểu phong tình, hắn chỉ là không thể để cho tình cảm của mình chạy tùy ý, nếu để cho Lâm Dĩnh Nhi nhớ mình mãi không quên, như vậy chỉ có thể là hại nàng.
- Dĩnh Nhi, nha đầu em lại làm gì vậy?
Vương Tử Quân mau chóng hạ thấp tâm tình của mình xuống, hắn giả vờ ngây ngốc nói.
Đầu dây bên kia thật lâu không nói gì, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở của Lâm Dĩnh Nhi. Trong bầu không khí trầm mặc như vậy, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể im lặng, hắn không thể để cho mình và Lâm Dĩnh Nhi lại một lần nữa tiến vào trong vòng nước xoáy.
- Anh Tử Quân, anh đang ở thành phố Sơn Viên sao, anh có khỏe không?
Âm thanh bên kia đã khôi phục lại bình tĩnh, sau đó lại truyền đến tai Vương Tử Quân. Nhưng nghe thấy âm thanh bình tĩnh như mặt nước giếng sâu thế này, Vương Tử Quân chợt cảm thấy có chút khó chịu.
Lâm Dĩnh Nhi rõ ràng đang cố ý để cho Vương Tử Quân thấy được biểu hiện của mình. Hắn nghĩ đến vẻ bình tĩnh của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng cũng sinh ra cảm giác không thoải mái. Có câu yêu sâu cắt đau, Lâm Dĩnh Nhi bây giờ có thể áp chế lời nói của mình đến mức như vậy, thế thì lúc này trong lòng nàng đang nghĩ về cái gì?
Đau lòng, bi thương, rõ ràng là bị thương triệt để, tổn thương càng sâu, càng đau đớn, nhưng biết đâu như vậy sẽ dễ quên hơn.
Vương Tử Quân cảm thấy bàn tay của mình có hơi run, hắn giữ chặt lấy điện thoại, sau đó nở nụ cười nói với Lâm Dĩnh Nhi:
- Bầu không khí ở tỉnh Sơn Nam cũng rất tốt, chừng nào có rảnh thì đến Sơn Nam chơi vài ngày.
- Được, có dịp nhất định sẽ đi.
Âm thanh của Lâm Dĩnh Nhi vang lên kèm theo chút vui mừng, nhưng ngay sau đó thì nàng lại rơi vào trạng thái trầm mặc.
Vương Tử Quân không cúp điện thoại, cũng không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng như vậy, chờ Lâm Dĩnh Nhi tiếp tục lên tiếng.
- Anh Tử Quân, anh còn nhớ Giang Gia Kỳ không?
Lâm Dĩnh Nhi trầm ngâm một lát, sau đó nàng lên tiếng.
Giang Gia Kỳ? Vương Tử Quân nghe cái tên kia và trong lòng lập tức nghĩ đến tình huống Lâm Dĩnh Nhi đến huyện Lô Bắc, hình như là đến nhà cô gái Giang Gia Kỳ kia. Bây giờ nghe thấy Lâm Dĩnh Nhi nhắc đến Giang Gia Kỳ, hắn chợt thở dài một hơi, giống như chính mình vừa vượt qua một cửa ải vậy.
- Thế nào mà quên được? Cô ấy làm sao vậy?
Vương Tử Quân dùng giọng vui vẻ thoải mái nói.
- Anh đúng là vô lại, trước nay gặp mỹ nữ thì nhớ mãi không quên. Em nói cho anh biết, em cũng là đại mỹ nữ đấy nhé?
Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng có chút trách cứ nói, âm thanh này truyền đến giống như Vương Tử Quân quay về thời điểm trước kia, thời điểm mà hắn còn mối quan hệ mật thiết với Lâm Dĩnh Nhi.
Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác sảng khoái, hắn cười ha hả nói:
- Lâm Dĩnh Nhi, em cũng không nên vu oan anh như vậy, anh luôn là người thành thật.
- Người thành thật, anh nói ngày đó mình thành thật sao?
Một giọng nói nhẹ nhàng từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến, tuy Lâm Dĩnh Nhi cũng không nói gì tiếp theo thế nhưng gương mặt già nua của Vương Tử Quân lại có chút ửng hồng, hắn hiểu nàng đang nói về vấn đề gì.
- Điều này...Điều này...Anh đã quên...
Vương Tử Quân thật sự không phản bác được, hắn dùng giọng quanh co nói.
- Có phải là rất thích như vậy không?
Một giọng điệu có vài phần khuyến khích vang lên từ đầu dây bên kia, âm thanh này giống như lời ác ma, làm cho người ta chợt rơi vào trạng thái say mê.
- À, biết đâu.
Vương Tử Quân đáp lại một câu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì thật sự có chút hối hận, lời nói này của hắn cũng không quá hay ho gì, chỉ là lời vừa ra khỏi miệng thì thật sự đã như nước đổ khó hốt.
Âm thanh của Lâm Dĩnh Nhi lại vang lên từ đầu dây bên kia:
- Anh đúng là bại hoại.
Nhưng khi Vương Tử Quân không biết nên đáp trả lại thế nào thì đầu dây bên kia lại vang lên một âm thanh rất khẽ:
- Nhưng nếu anh thích thì cũng có thể.
Vương Tử Quân nghe những lời này thì thiếu chút nữa đã đánh rơi điện thoại, cái này là sao? Khi hắn đang chuẩn bị thể hiện uy phong của một người anh, đanh định cúp máy không tiếp tục trò chuyện thì Lâm Dĩnh Nhi ở đầu dây bên kia đã nói:
- Anh Tử Quân, nhà của Giang Gia Kỳ đã xảy ra chuyện, anh của cô ấy chạy xe máy bị một tên say rượu tông phải. Nhưng người kia có người thân công tác trong ngành, rõ ràng đổi trắng thay đen, đẩy trách nhiệm về phía nhà Giang Gia Kỳ.
Sau khi Lâm Dĩnh Nhi nói rõ mục đích gọi điện thoại thì Vương Tử Quân thở dài một hơi. Nhà của Giang Gia Kỳ ở huyện Lô Bắc, sự việc này đối với Vương Tử Quân thì căn bản sẽ dễ dàng như một bữa ăn sáng mà thôi.
- Anh biết rồi.
Vương Tử Quân trầm giọng nói vào trong điện thoại.
- Biết rồi sao? Anh nói vậy là có ý gì? Anh cũng đừng nói với em theo kiểu cách của bố em chứ?
Nếu Lâm Trạch Viễn thật sự biết được con gái nói ra lời như vậy, tin chắc thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vô thức đưa tay vuốt mũi, thật sự là không có cách nào khác. Hắn đành hạ điện thoại xuống thấp nói:
- Chuyện này em cứ yên tâm, trách nhiệm của ai thì người đó sẽ không thể chạy thoát, anh sẽ vì em mà điều tra sự việc cho rõ ràng.
Lâm Dĩnh Nhi nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì mới thỏa mãn cúp điện thoại. Vương Tử Quân lại hàn huyên vài câu với vị đồng sự ngồi trong phòng làm việc của mình, sau khi người kia thức thời bỏ đi thì Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Tiếu Tử Đông.
Tiếu Tử Đông thật sự rất chú ý đến số điện thoại của Vương Tử Quân, khi vừa nhận được điện thoại của Vương Tử Quân thì vội vàng gọi một tiếng bí thư Vương. Bây giờ Tiếu Tử Đông đang phát triển rất mạnh mẽ ở huyện Lô Bắc, tuy đã là chủ tịch huyện, là lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong huyện, thế nhưng vì có sự giúp đỡ của Trịnh Đông Phương, vì thế mà quyền nói chuyện ở trong huyện cũng không thua kém gì bí thư huyện ủy.
Vương Tử Quân cũng không khách khí với Tiếu Tử Đông, sau khi hàn huyên về hiện trạng hiện tại của huyện Lô Bắc, hắn nhanh chóng nói ra sự việc của Lâm Dĩnh Nhi. Tất nhiên hắn yêu cầu Tiếu Tử Đông phải điều ra rõ ràng rồi nói sau, không phải vì mình lên tiếng mà xử lý nghiêng về một phía theo kiểu không phân biệt tốt xấu.
- Lão lãnh đạo, anh cứ yên tâm, tôi nào không biết phong cách làm việc của anh? Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ cho người nắm bắt thật tốt, trắng sẽ không đen, mà đen sẽ không thể nào trắng được.
Tiếu Tử Đông lên tiếng đảm bảo, sau đó hắn chân thành mời Vương Tử Quân đến huyện Lô Bắc chơi hai ngày, nói cán bộ nhân dân huyện Lô Bắc đều hy vọng Vương Tử Quân xuống thăm thú một lần.
Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Tiếu Tử Đông thật sự rất vui vẻ thoải mái. Hắn đặt điện thoại xuống, tranh thủ tâm tình đang vui vẻ để pha một ly trà rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Đúng lúc này Đào Nghị Thăng gõ cửa đi vào, gương mặt của hắn thật sự rất nghiêm túc.
- Bí thư Vương, tôi có chuyện cần báo cáo với anh.
Đào Nghị Thăng đứng trước mặt Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân mời Đào Nghị Thăng ngồi xuống, sau đó ném cho đối phương một điếu thuốc, lẳng lặng chờ đối phương lên tiếng.
- Bí thư Vương, chỉ sợ chúng ta không thể nhờ cậy vào công ty kiến thiết lắp đặt Thần Đằng, tôi đã ba lần bảy lượt liên hệ với văn phòng công ty của bọn họ, bản thân tôi cũng đã đến một chuyến, nhưng bọn họ đều nói công ty rất bận, thật sự không thể nào đến tham gia hội chợ việc làm của chúng ta được.
Đào Nghị Thăng nói thật sự rất uyển chuyển, nhưng Vương Tử Quân nghe vào tai và biết vị chủ nhiệm vui buồn không lộ ra vẻ mặt kia đang cực kỳ tức giận.
Nếu so sánh với Đào Nghị Thăng thì Vương Tử Quân càng bình tĩnh hơn, hắn cảm thấy xí nghiệp từ chối là đặc quyền của bọn họ, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chủ nhiệm Đào, bọn họ vì sao lại từ chối?
- Bí thư Vương, người phụ trách của công ty nói rằng quá bận nghiệp vụ, không có thời gian tham gia hội chợ việc làm của chúng ta. Hơn nữa công nhân hàn của công ty cũng đã đủ, trước mắt thật sự không còn vị trí nào trống.
Đào Nghị Thăng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ vị bí thư này nhất định sẽ tỏ ra tức giận với thái độ của công ty kia, biết đâu sẽ lấy thịt đè người, sẽ cho công ty Thần Đằng kia một bài học, nhưng không ngờ bí thư Vương lại quá bình tĩnh tự nhiên như vậy.
"Xem ra đây chính là điểm mạnh của bí thư Vương so với mình!"
Đào Nghị Thăng nhìn gương mặt của Vương Tử Quân, trong lòng thầm cho ra suy đoán như vậy.
- Vậy anh đã nói rõ mục đích của chúng ta chưa?
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay xuống bàn rồi hỏi tiếp.
- Bí thư Vương, dù là tôi hay nhân viên công tác của trung tâm cũng đã nói rất rõ ràng với bọn họ, nhưng dù chúng tôi có mở miệng nói thế nào thì bọn họ cũng căn bản không chấp nhận, giống như thật sự không muốn dính vào vậy.
Đào Nghị Thăng trầm ngâm một lát, sau đó giọng điệu cũng dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Không thèm quan tâm, Vương Tử Quân chợt trầm ngâm. Hắn thấy bây giờ mình thiếu đồ tể, chẳng lẽ phải ăn thịt heo còn lông? Những người công ty Thần Đằng không tham gia, chúng ta có thể tìm đến công ty khác. Nhưng hắn nhìn bộ dạng của Đào Nghị Thăng, giống như không lôi kéo được công ty Thần Đăng kia thì khó thể nào bỏ qua.
Đối với ý kiến của thủ hạ, có đôi khi cần phải phủ quyết, nhưng nói chung biện pháp tốt nhất vẫn là đồng ý. Bây giờ ý nghĩ của Đào Nghị Thăng có chút bá đạo nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy vẫn có thể cố gắng được.
- Bọn họ có phải đang thật sự bận rộn nghiệp vụ không?
Vương Tử Quân thầm có tính toán, hắn lại trầm giọng hỏi Đào Nghị Thăng.
- Chỉ có công nhân đang thi công thì bận rộn thôi, nghe nói đang làm giá thép cho công trình Bái Tổ Đài, nhưng Bái Tổ Đài cũng sắp hoàn công, mà chúng ta cũng không yêu cầu công nhân của bọn họ đến tham gia hội chợ việc làm.
Đào Nghị Thăng nói đến đây thì có chút do dự, sau đó nói rõ mục đích của mình với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, ngài nói xem có phải bọn họ thấy chúng tôi cấp bậc quá thấp, thế cho nên cần lãnh đạo phải tự mình đến nói chuyện thì hay hơn?
Đào Nghị Thăng này dùng giọng điệu lòng vòng để lên tiếng, Vương Tử Quân sao không hiểu rõ mục đích của đối phương? Nhưng dù hiểu thì hắn cũng không định từ chối, hắn cười cười nói:
- Tôi cảm thấy rất có khả năng này, nếu không thì thế này, anh tìm thời gian phù hợp đẻ hẹn với giám đốc của bọn họ, hai người chúng ta sẽ đến bái phỏng. Tuy bọn họ không nhất định sẽ thông báo tuyển dụng người của chúng ta, thế nhưng có mặt bọn họ cũng làm cho khí thế hội chợ việc làm tăng cao.
Đào Nghị Thăng nghe thấy Vương Tử Quân tán thành ý kiến của mình thì không khỏi thở dài một hơi, không biết từ lúc nào mà hắn đã bắt đầu đặt nặng ý kiến của bí thư Vương.
- Bí thư Vương nói rất đúng, như vậy chúng ta sẽ nể mặt bọn họ một lần nữa.
Đào Nghị Thăng nói, rõ ràng lời nói có ý xuyên tạc Vương Tử Quân, nhưng khi nhìn bộ dạng cười ha hả của Đào Nghị Thăng thì Vương Tử Quân cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
Sau vài ngày tiếp xúc thì Đào Nghị Thăng chủ động dựa về phía Vương Tử Quân, những ngày nay hắn chạy đến văn phòng của Văn phòng còn nhiều hơn số lần đến phòng làm việc của các vị phó bí thư khác trong thời gian trước. Hơn nữa hai người nói chuyện rất phù hợp, càng mất đi vẻ gò bó.
- Đúng rồi, bí thư Vương, nghe nói hai ngày nữa là đến lễ Tổ Đế, các ban ngành tỉnh ủy lúc này đang bận rộn tối mắt, anh Tôn bên văn phòng tỉnh ủy trước kia rất tiêu dao tự tại, bây giờ thậm chí mời một bữa cơm cũng không có thời gian.
Đào Nghị Thăng nói xong cũng không muốn rời đi, rõ ràng có ý muốn hàn huyên với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không kháng cự lại những chuyện thế này, dù sao thì trao đổi như vậy cũng tăng tiến quan hệ, là thủ đoạn xúc tiến tình cảm. Hắn ném cho Đào Nghị Thăng một điếu thuốc, sau đó khẽ châm lửa nói:
- Lần này lễ tế Tổ Đế là một hoạt động trang trọng nhất từ sau khi bí thư Nhiếp tiến vào công tác ở tỉnh Sơn Nam chúng ta, chúng ta phải coi đây là cơ hội, lợi dụng văn hóa mà phát triển kinh tế, đẩy mạnh kêu gọi đầu tư, giới thiệu tỉnh Sơn Nam ra bên ngoài, tất nhiên văn phòng tỉnh ủy cũng không dám chậm trễ.
- Bí thư Vương, anh nói rất đúng, tôi nghe nói hình như chúng ta cũng có nhiệm vụ.
Đào Nghị Thăng khẽ hít vào một hơi thuốc, sau đó cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
- Tất nhiên là có nhiệm vụ, anh không thấy bây giờ bí thư Âu Dương đang bận rộn không chút thời gian rảnh sao?
Vương Tử Quân nói thêm vài câu với Đào Nghị Thăng, sau đó nói:
- Anh đi liên lạc với công ty Thần Đằng đi, chúng ta cần hẹn một thời gian phù hợp đến gặp bọn họ.
Đào Nghị Thăng có thể nói là cực kỳ để tâm, ngày hôm sau hắn đã đến phòng mời Vương Tử Quân đến công ty Thần Đằng. Vương Tử Quân chỉ cười cười với thủ đoạn ép vua thoái vị của Đào Nghị Thăng, thế là nói Thái Thần Bân chuẩn bị xe, hai người cùng một nhân viên công tác của trung tâm giới thiệu việc làm thanh niên công nhân cùng đi về phía công ty Thần Đằng.
Thần Đằng là một công ty lắp đặt thiết bị, nhà máy của bọn họ chủ yếu chỉ thiết lập ở ngoài thành phố Sơn Viên, nhưng trong trung tâm thành phố Sơn Viên có một khu văn phòng. Lúc này Đào Nghị Thăng và Vương Tử Quân đến khu văn phòng này của công ty Thần Đằng.
Đào Nghị Thăng rõ ràng khá quen thuộc với khu vực này, hắn nhanh chóng dẫn Vương Tử Quân đến đúng khu vực văn phòng của công ty Thần Đằng. Văn phòng của công ty Thần Đằng ở lầu bốn được lắp đặt thiết bị rất tốt, có đại sảnh tiếp khách rộng rãi sáng ngời, có vài phần phong thái của một công ty lớn.
Nữ nhân viên tiếp tân mặc trang phụ công sở khá thướt tha và động lòng người dùng tiếng phổ thông lưu loát để hoan nghênh đám người Vương Tử Quân, khi nghe Đào Nghị Thăng nói có hẹn với tổng giám đốc Tần Ngân Hà thì vội vàng đi gọi điện thoại ngay.
Một lát sau một người thanh niên hơn hai mươi tuổi nhưng có vẻ rát thông minh tháo vát từ trong khu vực làm việc đi ra, hắn nhiệt tình đi đến trước mặt Vương Tử Quân. Nhưng khi Đào Nghị Thăng thấy tên thanh niên kia thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn cũng không chờ tên cán bộ kia mở miệng mà trầm giọng nói:
- Trợ lý Vương, giám đốc Tần của các anh không có ở đây sao?
Ý tứ của Đào Nghị Thăng đã rất rõ ràng, phó bí thư của chúng tôi đã đến đây, nếu giám đốc của các anh còn không chịu nghênh đón, như vậy rõ ràng là bày ra cái giá quá lớn.
- Chủ nhiệm Đào, thật sự rất xin lỗi, giám đốc Tần của chúng tôi vừa rời khỏi chỗ này một giờ, vì lúc này có việc nên không thể về ngay được, kính xin anh thông cảm hơn.
Trợ lý Vương không biết có nghe rõ ý nghĩa lời nói của Đào Nghị Thăng hay không, nhưng hắn khách khí giải thích.
Vẻ mặt Đào Nghị Thăng chợt biến đổi, vừa định lên tiếng thì Vương Tử Quân đã khoát tay áo nói:
- Trợ lý Vương, giám đốc Tần của các anh khi nào mới về.
Trợ lý Vương đã nhiều lần có liên hệ với nhân viên công tác của khối chính quyền, dù bề ngoài hắn tỏ ra cực kỳ cung kính nhưng từ sâu trong lòng lại có vài phần thành kiến khó thể nào lấn át được. Đám nhân viên văn phòng kia phần lớn đều là loại ăn không ngồi rồi, đi làm uống trà tán gẫu, sau đó ngồi hút thuốc và đọc báo cả ngày, cũng không có bản lĩnh gì, vì vậy trong lòng thật sự rất khinh bỉ. Hắn nói giám đốc Tần không có mặt ở đây, thật sự chờ vị chủ nhiệm Đào kia lên tiếng trách mắng, nhưng không ngờ người thanh niên đứng bên cạnh chủ nhiệm Đào lại lên tiếng nói chuyện với mình.
Tên thanh niên kia sao lại có thể lên tiếng chặn họng khi lãnh đạo đang nói chuyện? Xem ra loại cán bộ không có mắt thế này cũng khó thể nào phát triển gì cho ra hồn ở trong đơn vị. Trợ lý Vương cũng có chút hiểu biết về tự tôn nghiêm về đẳng cấp trong quan trường, hắn cho ra một phán đoán như vậy với hành vi liều lĩnh của Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Tôi vừa gọi điện thoại, có lẽ là nửa giờ sau sẽ về.
- Vậy chúng ta chờ một chút.
Vương Tử Quân khoát tay chặn lại, sau đó nói với trợ lý Vương:
- Trợ lý Vương, làm phiền anh sắp xếp cho chúng tôi một chỗ để chờ giám đốc Tần, tôi cảm thấy các anh là một công ty lớn, không đến mức một phòng tiếp khách cũng không có chứ?
Trợ lý Vương lúc này mới cảm thấy không giống, vị chủ nhiệm Đào có mười phần khí khái quan trường kia lại không có ý giở giọng với tên cán bộ thanh niên dám lên tiếng chặn họng mình, hơn nữa nhìn qua lại thấy rất vâng lời, giống như tên cán bộ thanh niên này là thượng cấp vậy.
Thượng cấp sao? Sao có thể được? Mình có thể ngồi vào vị trí này ở trong xí nghiệp cũng được gọi là thiếu niên anh tài, cơ quan lại càng là nơi nhân tài đông đúc, muốn phát triển mạnh mẽ mà không có bản lĩnh là không thể được.
Trợ lý Vương khẽ lắc đầu, hắn thật sự không suy đoán được thân phận của Vương Tử Quân, lúc này chỉ có thể dẫn đám người Vương Tử Quân đến ngồi trong một gian phòng khách. Nơi này đã sớm có nữ nhân viên công tác pha trà rót nước, sau đó bọn họ đi ra ngoài.
- Chủ nhiệm Đào, các vị lãnh đạo, tôi còn có chút việc cần xử lý, xin lỗi không ở lại tiếp đãi hai vị. Lát nữa giám đốc Tần quay về, tôi sẽ đến mời hai vị lãnh đạo đến gặp anh ấy.
Trợ lý Vương nói thêm vài câu khách khí, sau đó cười ha hả nói với nhóm Vương Tử Quân.
Đào Nghị Thăng nghe thấy trợ lý Vương cũng không có ý ở lại tiếp chuyện với mình và bí thư Vương, vẻ mặt hắn càng thêm khó coi, đây không phải là không nể mặt mình trước mặt lãnh đạo sao? Chính mình khổ sở lắm mới đưa bí thư Vương đến đây nói chuyện, các người bây giờ lại giở trò lừa gạt, không phải quá đáng sao?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Đào Nghị Thăng chuẩn bị lên tiếng, đúng lúc Vương Tử Quân khoát tay áo cản lại, tỏ ý để cho người ta đi.
Trợ lý Vương thấy rõ những gì đang diễn ra trước mắt, cảm giác nghi ngờ càng thêm mạnh mẽ. Hàng loạt động tác vừa rồi chứng minh tên thanh niên kia là lãnh đạo, chẳng lẽ đối phương thật sự là lãnh đạo sao?
Cuối cùng trợ lý Vương cũng không nói thêm điều gì mà xoay người rời khỏi phòng khách, nhưng hắn cũng không đi xử lý sự việc gì giống như lời nói của mình, hắn đi qua vài gian phòng, sau đó đi đến một phòng làm việc khá rộng.
Trong phòng có một người đàn ông trung niên với thân hình cao lớn đang hút thuốc bên cạnh cửa sổ, cửa sổ này có thể bao quát vạn vật, đứng đó đưa mắt nhìn thì thật sự có thể sinh ra cảm giá như đứng trên một ngọn núi nhỏ. Khi trợ lý Vương khẽ gõ cửa đi vào, người đàn ông trung niên cũng không quay đầu nhìn lại, mà lúc này trợ lý Vương đi đến đứng sau lưng người đàn ông trung niên cũng không dám thở mạnh.
- Đã đi chưa?
Người đàn ông trung niên trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói.
- Vẫn chưa đi, giám đốc Tần, bọn họ giống như thật sự quyết tâm chờ anh.
Trợ lý Vương khẽ tiến về phía trước một bước rồi trầm giọng nói.
Người đàn ông trung niên cũng không quay đầu, hắn tiếp tục hút thuốc, sau đó cầm lấy điếu thuốc, quay đầu nói:
- Nếu bọn họ tình nguyện chờ, như vậy cứ để cho bọn họ chờ.
- Vâng.
Trợ lý Vương đồng ý một tiếng, ngay sau đó chuẩn bị rời đi, nhưng giám đốc Tần lại vẫy vẫy tay:
- Tiểu Vương, cậu phải nhớ kỹ, đối với đám người chính quyền này thì chúng ta cần tỏ ra cung kính, thế nhưng không cần quan tâm. Vì dụ như hôm nay bọn họ đến, chúng ta không cần dán mặt lên mông nóng của bọn họ. Bọn họ muốn chúng ta giúp giữ thể diện ở một hội chợ việc làm, ít nhất cũng phải cho ra chút lợi ích, chúng ta cho ra chút tài trợ nhưng lại không nhận được lợi lộc gì, cậu nói xem, đây không phải là lãng phí thời gian của chúng ta sao?
- Tổng giám đốc nói rất đúng, không có lợi sẽ không ai dậy sớm, thương gia coi lợi nhuận là mục đích cuối cùng của mình.
Trợ lý Vương nói lời tán dương với giám đốc Tần, đó là những lời thật lòng. Trong mắt hắn thì giám đốc Tần là người nhìn xa trông rộng, dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhìn rõ bản chất của rất nhiều chuyện.
Giám đốc Tần khẽ gật đầu với trợ lý Vương, sau đó nói tiếp:
- Nếu người ta muốn đợi thì cứ tự nhiên, chúng ta cũng không thất lễ với bọn họ ở phương diện khác. Nếu bọn họ có hỏi, cứ bảo lãnh đạo thành phố Sơn Viên đến kiểm tra quá trình xây dựng Bái Tổ Đài, tôi không thể nào thoát thân được.
Trợ lý Vương khẽ gật đầu, sau đó hắn đi ra khỏi phòng làm việc của giám đốc Tần. Khi cánh cửa chậm rãi khép lại thì cả khu văn phòng trở nên lạnh ngắt như tờ.
Chờ đợi luôn làm cho người ta sốt ruột, bây giờ Đào Nghị Thăng cũng rất sốt ruột nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Nhưng mỗi phút trôi qua thì lại làm cho hắn sinh ra cảm giác đứng ngồi bất an.
Nếu như một mình Đào Nghị Thăng chờ đợi thì sẽ không xuất hiện tình huống này, nhưng bây giờ không phải chỉ có một mình hắn, còn có lãnh đạo trực tiếp, chính là phó bí thư tỉnh đoàn Vương Tử Quân.
"Bí thư Vương đối đã với mình rất tốt, nhưng nếu để cho bí thư Vương chờ đợi quá lâu, nếu bí thư Vương nổi nóng, chính mình có gặp phải tai họa hay không? Nếu như là vậy thì rõ ràng là được không bù mất!"
- Đồng chí, giám đốc Tần của đã về chưa?
Một nữ nhân viên đi vào phòng khách rót nước, Đào Nghị Thăng không nhịn được mà khẽ hỏi.
Nữ nhân viên này rất lễ phép, nhưng đáp án lại đánh nát hy vọng của Đào Nghị Thăng, đó là còn chưa về, chưa trở về. Sau khi nhân viên công tác ra khỏi phòng thì Đào Nghị Thăng cuối cùng cũng không nhịn được phải nhìn về phía Vương Tử Quân nói:
- Bí thư Vương, giám đốc Tần của bọn họ còn chưa về, không bằng chúng ta về trước, sẽ sắp xếp thời gian khác, sau đó chúng ta hãy đến.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Đào Nghị Thăng, hắn nhìn Đào Nghị Thăng rồi gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Đào, đã đến thì cứ an tâm ở lại, chúng ta cứ chờ một lát, cũng không phải là quá lâu.
Vương Tử Quân đã quyết định như vậy thì Đào Nghị Thăng tất nhiên sẽ không còn gì để nói, nhưng lúc này trong lòng hắn thật sự mắng tên giám đốc Tần kia một trăm lần.
Lại là nửa giờ trôi qua, Vương Tử Quân vẫn lẳng lặng uống trà, ngẫu nhiên lại trò chuyện với Đào Nghị Thăng về vài sự việc ở trung tâm giới thiệu việc làm thanh niên công nhân, nhưng lúc này Đào Nghị Thăng đã thật sự khó thể nào bình tĩnh được nữa.
- Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý Vương đẩy cửa đi vào. Khi thấy trợ lý Vương thì Đào Nghị Thăng giống như gặp cứu tinh, hắn lên tiếng:
- Trợ lý Vương, có phải giám đốc Tần đã quay về rồi không?
- Thật xin lỗi, chủ nhiệm Đào, giám đốc Tần vừa gọi điện thoại về, nói rằng lãnh đạo thành phố Sơn Viên xuống kiểm tra tình huống xây dựng ở Bái Tổ Đài, anh ấy không thể nào phân thân được, thế nên kính xin bí thư Vương và chủ nhiệm Đào thứ lỗi cho.
Trợ lý Vương nở nụ cười nghề nghiệp rồi khẽ lên tiếng nói.
Không thể quay về, không phải các người đang giở trò đùa giỡn sao? Trong lòng Đào Nghị Thăng bùng lên cảm giác tức giận, hắn trợn trừng mắt, khi chuẩn bị lên tiếng thì lại nghe Vương Tử Quân nói:
- Chủ nhiệm Đào, nếu giám đốc Tần đã bận rộn như vậy, chúng ta nên đi thôi.
Trợ lý Vương đã sớm đoán được phản ứng của Đào Nghị Thăng, cũng đã biện pháp ứng phó, nhưng hắn thật sự không ngờ thái độ của Vương Tử Quân. Lúc này hắn đã hiểu tên cán bộ trẻ tuổi kia là thủ trưởng của chủ nhiệm Đào, cũng không ngờ đối phương lại dễ nói chuyện như vậy.
- Trợ lý Vương, thật sự làm phiền anh.
Khi trợ lý Vương còn chưa kịp phản ứng thì Vương Tử Quân đã cười cười, sau đó lại đưa tay với trợ lý Vương.
Trợ lý Vương bắt tay với Vương Tử Quân theo bản năng, sau đó hắn đưa mắt nhìn nhóm người Vương Tử Quân rời khỏi công ty của mình. Tuy tình huống này hắn chưa từng trải qua, thế nhưng phản ứng của vị lãnh đạo trẻ tuổi kia vào hôm nay mới thật sự làm hắn cảm thấy bất ngờ.
Trợ lý Vương khẽ lắc đầu, hắn cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này, hắn chỉ là một người làm công, việc gì lớn sẽ có lãnh đạo ra mặt.
- Tiểu Vương, người đi rồi sao?
Trợ lý Vương lại đi vào căn phòng rộng, giám đốc Tần ngồi trên ghế lãnh đạo trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy, giám đốc Tần, bí thư Vương và chủ nhiệm Đào kia đã đi rồi.
Trợ lý Vương cung kính đứng bên canh giám đốc Tần, hắn trầm giọng nói rõ sự việc vừa xảy ra.
Giám đốc Tần đang ung dung hút thuốc, lúc này gương mặt chợt trầm xuống, hắn khẽ gạt tàn rồi trầm giọng nói:
- Cậu nói vị bí thư Vương kia đi ra mà không nổi giận sao?
- Đúng vậy, bí thư Vương kia là lãnh đạo của chủ nhiệm Đào, không ngờ lại có một vị lãnh đạo trẻ tuổi như vậy.
Trợ lý Vương nói xong thì chợt cảm thấy những lời như vậy đáng lý không nên phát ra khỏi miệng mình mới đúng.
Trợ lý Vương có chút sợ hãi, hắn dùng ánh mắt chú ý nhìn giám đốc Tần, phát hiện giám đốc Tần đang trầm tư, cũng không quan tâm đến mình, thế là thầm thở dài một hơi.
- Lãnh đạo trẻ tuổi, lại có khí độ như vậy...
Giám đốc Tần chợt cau mày, vẻ mặt hắn chợt trở nên trịnh trọng, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
- Biết vậy tôi sẽ gặp mặt hắn ta một lần...
Khi giám đốc Tần đang thở dài lên tiếng thì Đào Nghị Thăng ngồi trong xe nói:
- Bí thư Vương, công ty Thần Đằng này thật sự quá mức, không gặp thì nói không gặp, còn bắt chúng ta ngồi chờ không công, đây không phải là chẳng coi tỉnh đoàn chúng ta ra gì sao?
Trên mặt Vương Tử Quân vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, hắn cũng thầm hiểu ý nghĩ của đám người trong công ty Thần Đằng, đó là không muốn hợp tác với mình. Bọn họ đang dùng phương pháp này để nói cho người mình biết khó mà lui. Tuy loại phương pháp này làm cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng không muốn vì vậy mà trở mặt thành thù, trở tay thi triển chút thủ đoạn nho nhỏ.
- Thôi bỏ, không hợp tác với chúng ta sẽ là tổn thất của bọn họ, thành phố Sơn Viên chúng ta cũng không phải chỉ có một công ty Thần Đằng, đổi thành công ty khác là được.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay cười nói với Đào Nghị Thăng. Text được lấy tại TruyenGG
Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì một ngọn gió thổi bùng lên, gió thổi vào góc tường và trở nên cuồn cuộn, gió cuốn vài túi nhựa bay bổng lên, một lực lượng cực lớn nhấc bổng rác thải lên giữa không trung.
Nhiều cơn gió như vậy tập trung lại càng làm cho cơn lốc có thêm sức mạnh mới, bụi đất bị cuốn lên ngùn ngụt, một con lốc xoáy cực lớn hình thành. Khoảnh khắc này giống như cả thành phố Sơn Viên đều xuất hiện nhiều luồng gió chướng như vậy.
Vương Tử Quân ngồi trong tổ ấm của mình và Trương Lộ Giai, hắn nhìn những cột gió xoáy lớn, sau đó thầm nghĩ những bây giờ gió lớn thổi quá mạnh, chỉ sợ sau đó có tình huống bất thường gì đó xảy ra.
Trước nay con người luôn chán ghét thiên tai, bây giờ gió lớn nổi lên, sợ rằng nếu có mưa thì sẽ rất lớn.
- Tử Quân, ăn cơm đi.
Trương Lộ Giai mặc một bộ trang phục trong nhà, thật sự rất quyến rũ, trong tay nàng là hai món xào, nàng mỉm cười hô lên với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn những món thức ăn được bày trên bàn mà không khỏi lắc đầu, mình vừa rồi nhìn ra ngoài kia và suy nghĩ lung tung, thật sự quá nhập tâm, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng để cho Trương Lộ Giai kêu gọi. Hắn đứng lên, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Ngoài trời vẫn là những cơn cuồng phong thổi ào ào, trên lầu vang lên tiếng chuông gió rộn rã, Vương Tử Quân nghe tiếng chuông gió mà giống như nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ấm áp.
- Chị Lộ Giai, dạo này chị có vẻ bận rộn công tác lắm thì phải.
Vương Tử Quân tiện tay gắp một món rau, sau đó hắn mỉm cười nói với Trương Lộ Giai.
- Còn không phải nữa sao? Khoảng thời gian gần đây thật sự rất bận. Sau khi ban huấn luyện của các cậu tốt nghiệp, dưới sự đốc xúc của lãnh đạo tỉnh, nhóm cán bộ thanh niên thứ hai chuẩn bị tham gia huấn luyện. Các lãnh đạo trong trường không biết nghĩ thế nào lại nói nhóm đầu tiên do tôi phụ trách, đã có kinh nghiệm, muốn tôi tiếp tục phụ trách ban huấn luyện kia.
Trương Lộ Giai dịu dàng gắp cho Vương Tử Quân vài món, sau đó nàng lên tiếng phàn nàn.
Lời nói oán trách thế này nếu là người khác nói ra thì Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không tin, nhưng Trương Lộ Giai nói thì hắn lại không chút hoài nghi. Người phụ nữ này bây giờ hầu như đều đặt tâm tư lên người hắn, nàng càng ngày càng không quá quan tâm đến con đường làm quan của mình.
Những gì mà Trương Lộ Giai đang oán trách, nếu ném vào trong trường đảng thì thật sự không biết có bao nhiêu người vạch mặt tranh giành nhau. Ban huấn luyện thanh niên đầu tiên cho ra hiệu quả cao vời, có thể nói sẽ là đích hướng đến của các cán bộ thanh niên, tất nhiên người ta sẽ vì một danh sách trong ban huấn luyện mà chèn ép nhau sứt đầu mẻ trán.
Vị trí của Trương Lộ Giai bây giờ là cực kỳ quan trọng, là một người có thể bồi dưỡng cán bộ, tuy chỉ là phụ đạo viên nhưng trong trường đảng ai cũng phải gọi nàng là giảng viên Trương. Đặc biệt là các học viên của nàng sau này đều sẽ được đưa đến vị trí công tác quan trọng, có những mối quan hệ như vậy thì dù là ai cũng phải nể nang nàng ba phần.
Lãnh đạo trường đảng vì sao lại tặng vị trí này cho Trương Lộ Giai? Thật ra cũng rất dễ giải thích, ai bảo bây giờ bố của nàng đã là phó chủ tịch tỉnh? Dù ông không tiến vào thường ủy, thế nhưng quyền lên tiếng trong tỉnh càng lúc càng lớn. Đối với một người như Trương Lộ Giai, tất nhiên lãnh đạo trường đảng phải ra sức nịnh bợ.
- Chị đấy, không nên được tiện nghi còn khoe mẽ, theo tôi thấy thì có nhiều người thèm nhỏ dãi với vị trí của chị.
Vương Tử Quân khẽ cười nói với Trương Lộ Giai.
Trương Lộ Giai liếc mắt nhìn Vương Tử Quân, nàng nói:
- Cậu đúng là, có phải có mục tiêu gì mới rồi không? Chị nói cho cậu biết, cậu đã là người có vợ, dù bây giờ em Tiểu Bắc không có mặt ở đây, thế nhưng lại có chị, chị nhất định phải giúp em ấy quản lý cậu thật chặt.
- Kể cả biển thủ sao?
Vương Tử Quân khẽ cười, sau đó hắn dùng giọng trêu đùa nói với Trương Lộ Giai.
- Anh đúng là vô lại.
Trương Lộ Giai cười mắng một tiếng, chuẩn bị dùng đũa đánh vào tay Vương Tử Quân. Nhưng sau khi nàng nhìn vào gương mặt tươi cười của hắn, thế là giơ cao đôi đũa nhưng lại không đành lòng đánh xuống.
Thế là Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai mặt đối mặt với nhau giữa không trung, vô tình hai người đã quên những gì đang diễn ra, cả hai nhìn nhau, giống như có thứ gì đó làm cho hai người trở nên ngây dại.
- Thật xin lỗi, đã làm cho chị chịu uất ức.
Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai, hắn không tự chủ được nói.
- Cậu đúng là bại hoại, cậu nói gì vậy? Cậu nếu thật sự cảm thấy tôi chịu uất ức, như vậy...
Trương Lộ Giai khẽ ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, một mùi hương nhàn nhạt từ trên người nàng truyền đến, làn da mềm mại giống như có thể bộc lộ ra bên ngoài bất cứ lúc nào, giống như liên tục tập kính ánh mắt của Vương Tử Quân.
- Tút, tút, tút.
Khi hai người đang tràn đầy tình cảm, đúng lúc chuông điện thoại vang lên dồn dập, thật sự là không đúng thời điểm. Trương Lộ Giai vốn không quá quan tâm, thế nhưng khi nhìn thấy tên xuất hiện trên màn hình điện thoại, nàng không khỏi không nghe máy.
- Alo, mẹ à, mẹ ăn cơm chưa?
Trương Lộ Giai nhanh chóng biến thành một cô gái ngoan, nàng khẽ nói.
- Cái gì? chỉ mình mẹ ăn cơm ở nhà thôi à? Bố con đâu?
Trương Lộ Giai nghe thấy câu trả lời truyền đến từ phía bên kia thì chợt lớn tiếng nói:
- Hôm nay bố không về sao?
- Cái gì, Bái Tổ Đài đã sập? Chuyện này sao có thể?
Trương Lộ Giai nói, giọng điệu tràn đầy khiếp sợ, gương mặt càng thật sự khó tin, nhưng ngay sau cảm giác khiếp sợ thì nàng lại tức giận nói;
- Bây giờ là lúc nào rồi, bố còn chạy đi nữa, đúng là...
Vương Tử Quân nghe thấy Trương Lộ Giai gọi mẹ thì cũng không dám lên tiếng, dù sao thì hắn cũng là một đứa con rể không danh phận, thật sự không danh bất chính ngôn bất thuận. Tuy hắn đã từng đến nhà Trương Lộ Giai, hơn nữa mẹ của nàng đối với hắn rất tốt, thế nhưng chỉ xuất phát từ mối quan hệ giữa hai nhà Trương Vương mà thôi. Hắn thực chất đã đi đến vị trí con rể Trương gia, thế nhưng lại căn bản không tiết lộ ra.
Nhưng lời nói của Trương Lộ Giai vào lúc này lại làm cho Vương Tử Quân cảm thấy cực kỳ kinh hãi, Bái Tổ Đài bây giờ lại sụp đổ, điều này sao có thể? Bây giờ chỗ nào cũng có công trình bã đậu sao?
Lễ bái tổ là một hạng mục văn hóa do Nhiếp Hạ Quân đề ra khi nắm quyền ở tỉnh Sơn Nam, mục đích chính là thông qua lễ hội để tuyên truyền về tỉnh Sơn Nam, phát triển tỉnh Sơn Nam, lấy văn hóa làm nền cho kinh tế phát triển. Dù Vương Tử Quân là một lãnh đạo của tỉnh đoàn, cũng không tiếp xúc quá nhiều với hạng mục này, thế nhưng hắn có thể căn cứ vào các văn kiện để cảm thấy lãnh đạo tỉnh ủy đặt hạng mục này lên địa vị cực kỳ cao độ.
Sắp đến này tế tổ, tất cả công tác đã chuẩn bị sẵn sàng, Nhiếp Hạ Quân đã tổn hao biết bao tâm cơ cho hạng mục lần này, lão không những phát thiếp mời các danh nhân trong ngoài nước, còn tự thân chạy đến thủ đô để phối hợp tổ chức nhiều hội nghị, đã mời không ít đại nhân vật đến tham gia lễ hội.
Có thể nói đây là một việc lớn của tỉnh Sơn Nam trong năm nay, nhưng bây giờ Bái Tổ Đài là hạng mục quan trọng nhất lại sập, trách nhiệm này ai có thể gánh vác được?