Bí Thư Trùng Sinh

Chương 396

Tuy cách một lớp quần áo nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể cảm nhận được cảm giác mượt mà mềm mại bên dưới, Đỗ Tiểu Trình lại giống như không phát hiện ra, nhưng lúc này cơ thể của nàng có chút căng cứng, giống như bị điện giật.

Hai người không nói gì, xe vẫn chạy như bay, lúc này hai người vẫn ngồi trên chiếc xe mô tô có phần yên chật hẹp dưới bầu trời đêm đầy sao và ánh đèn nê ông lấp lánh.

- Đến rồi.

Không biết qua bao lâu, xe mô tô dừng lại trước cổng ký túc xá tạp chí thanh niên.

Vương Tử Quân vội vàng nhảy xuống xe, hắn nhìn gương mặt có vẻ hơi lạnh của Đỗ Tiểu Trình, hắn không khỏi lên tiếng:

- Tiểu Trình, có vào ngồi chơi một chút không?

- Không được.

Đỗ Tiểu Trình khởi động xe rồi chạy về phương xa như bay, trong gió còn mang theo giọng điệu quái dị của nàng:

- Tôi sợ anh ăn tôi mất, đàn ông không có ai là tốt đẹp cả.

Đỗ Tiểu Trình chạy rất nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.

Vương Tử Quân cảm nhận lời nói của Đỗ Tiểu Trình mà thật sự cảm thấy có chút khó khăn, hắn tưởng nàng không quan tâm đến va chạm vừa rồi, không ngờ nàng lại rất thông minh, chọn đúng thời điểm cuối cùng để đâm chọc mình.

- Cô gái này.

Vương Tử Quân lắc đầu rồi đi thẳng vào bên trong khu ký túc xá.

Khi lễ tế tổ đến gần thì tất cả cơ quan ban ngành của thành phố Sơn Viên rơi vào tình huống bận rộn tối mắt, đặc biệt là những ban ngành vệ sinh, bọn họ càng phải tăng ca không quản thời tiết. Văn phòng khối chính quyền tỉnh và văn phòng tỉnh ủy cũng hoạt động mãi đến khuya mới tắt đèn.

Nếu so sánh với những đơn vị kia thì tỉnh đoàn lại thật sự thoải mái hơn rất nhiều, ngoài những công tác liên quan đến đoàn viên sinh viên, căn bản không còn gì khác để quan tâm.

Sự kiện tu sửa Bái Tổ Đài vừa rồi làm cho bầu không khí ở tỉnh đoàn là rất tốt, đặc biệt là sau lễ tế tổ thì tỉnh ủy đã tổ chức một hội nghị khen thưởng, khi tiến hành khen thưởng các đơn vị trong tỉnh thì cũng không quên nhắc đến tỉnh đoàn, hơn nữa vị trí lại khá cao.

Nhiếp Hạ Quân là bí thư tỉnh ủy, lão lại càng phát biểu cho ra lời khẳng định cao độ với công tác của tỉnh đoàn. Bí thư cường điệu mình bình thường rất ghét những người nói láo nói suông, lại hỏi cái gì là ra sức phục vụ vì dân? Tỉnh đoàn chính là một tổ chức như vậy. Những cán bộ đoàn trẻ tuổi năng động không dựa giẫm không yêu cầu, biết lợi dụng ưu thế tự thân để thành lập trường nghề thanh niên và trung tâm giới thiệu việc làm thanh niên công nhân, giúp đỡ cho thanh niên đoàn viên có nghề nghiệp ổn định. Phương án này thật sự như một ánh đèn chiếu sáng của không gian, thật sự là một hạng mục vì dân, phục vụ nhân dân, tính toán cho nhân dân.

Bí thư tỉnh ủy dùng những lời lẽ đặc biệt biểu cảm để biểu hiện cảm xúc của mình, cuối cùng còn mạnh miệng nói tỉnh đoàn thật sự đáng giá cho tất cả đơn vị ban ngành phải học tập, cần phải mở rộng ý tưởng sáng tạo kia ra khắp tỉnh.

Có lời khen ngợi to lớn của bí thư tỉnh ủy thì các vị phóng viên bắt đầu viết đủ mọi tin tức về tỉnh đoàn Sơn Nam, sau hội nghị khen thưởng thì phóng viên đài truyền hình tỉnh, đài phát thanh tỉnh và các báo chí trên tỉnh vây quanh lấy cổng vào, tất cả các loại máy ảnh và máy quay đều chĩa về phía bí thư Âu Dương Dương. Âu Dương Dương cười cười khoát tay nói:

- Tỉnh đoàn cho ra những công trình dân tâm cũng không có mục đích gì khác, mọi người nghĩ xem, thanh niên là cột trụ của gia đình, trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, trọng trách trên người là rất nặng, thật sự không dễ dàng gì.

Âu Dương Dương nói ra những lời rất đơn giản dễ hiểu lại tràn đầy sắc màu cảm xúc, những lời thân tình như vậy không khỏi làm cho người ta cảm động, hơn nữa những lời như vậy lại được nói ra từ miệng của một người phụ nữ còn trẻ và xinh đẹp. Đám phóng viên có thể hiểu được vài vấn đề, cũng không tỏ ra nghi vấn, lại thấy được một hình tượng cán bộ chất phác vì dân. Không cần phải tô son trát phấn, cứ để nguyên hương vị như vậy thì tin chắc sức thuyết phục của nó sẽ cao hơn.

Đối với bí thư tỉnh đoàn Âu Dương Dương thì những ngày này thật sự có quá nhiều việc vui xếp hàng chờ đợi chính mình. Đầu tiên là nhóm học viên trường nghề thanh niên đầu tiên tìm được việc làm, sau đó là bí thư Nhiếp mở lời khen ngợi tỉnh đoàn trên hội nghị khen thưởng của tỉnh, đây thật sự là phần thưởng tốt nhất. Những ngày qua Âu Dương Dương cảm thấy gió xuân như phả thẳng vào mặt mình, cho dù thuộc hạ có phát sinh chút sai lầm thì nàng cũng cười ha hả cho qua.

- Bí thư Vương, anh có việc gì bận không?

Vương Tử Quân đang xem xét văn kiện trong phòng làm việc, Âu Dương Dương đột nhiên gõ cửa đi vào rồi mỉm cười chào hỏi.

Khi thấy người vào là Âu Dương Dương thì Vương Tử Quân vội vàng đứng lên, cũng nhanh chóng pha trà ngon, lại cười nói:

- Cũng không có gì quá bận rộn, chỉ là xem qua vài văn kiện mà thôi.

Âu Dương Dương cười cười cùng nói hai câu với Vương Tử Quân, sau đó chuyển câu chuyện lên mục đích của mình:

- Bí thư Vương, hai ngày trước bí thư Nhiếp cho ra những lờ khẳng định cực kỳ đầy đủ với công tác của tỉnh đoàn trên hội nghị khen thưởng của tỉnh ủy, cũng yêu cầu chúng ta liên tục cố gắng, tích cực phát huy tác dụng cao độ với công tác thanh niên, càng trung tâm phục vụ vì lợi ích của thanh niên.

Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe lời nói của Âu Dương Dương, hắn hiểu ý nghĩ của nàng, người phụ nữ này thấy tình cảnh lúc này là chưa đủ, nàng muốn nhân cơ hội này để đẩy mạnh hạng mục phát triển rộng hơn, xa hơn.

Vương Tử Quân cũng có ý nghĩ tích cực với đề nghị như vậy, dù sao thì xây dựng các trường nghề sẽ là một chuyện tốt với thanh niên đoàn viên địa phương.

- Bí thư Âu Dương, tôi cũng hiểu chúng ta cần tăng thêm chút lực, như vậy sẽ cho ra thành tích cao hơn. Nhưng lúc này lực lượng của trường nghề thanh niên thật sự quá nhỏ, giảng viên cũng quá ít, đồng thời cũng phải tăng thêm nhiều khoa hơn.

Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi nói ra ý kiến của mình.

Âu Dương Dương nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng giúp đỡ ý kiến của mình thì thật sự rất vui, bây giờ uy vọng của Vương Tử Quân ở tỉnh đoàn thật sự ngày càng mạnh, có sự ủng hộ của hắn thì nàng càng có trợ lực lớn để phổ biến hạng muc công tác này.

Hai người cùng bàn bạc trao đổi về chuyện huấn luyện nghiệp vụ và dạy nghề cho đoàn viên thanh niên, sau đó Âu Dương Dương quyết định mở hội nghị ban ngành để xác định hạng mục, sau đó dồn toàn lực của tỉnh đoàn thực hiện hạng mục này.

Âu Dương Dương cười ha hả rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, Vương Tử Quân tiễn bí thư Âu Dương ra tận cửa rồi quay vào phòng. Hành động của Âu Dương Dương lúc này thật sự không nằm ngoài suy nghĩ của Vương Tử Quân, dù sao thì đó cũng là hạng mục được lãnh đạo tỉnh ủy tán thưởng và khen ngợi, Âu Dương Dương nếu vung tay xử lý thì quá tốt, biết đâu đến lúc đó hạng mục sẽ tiến lên cấp độ cao hơn.

Âu Dương Dương muốn nhân cơ hội này để đẩy mạnh hạng mục phát triển, tất nhiên sẽ làm việc cực kỳ nhanh nhạy. Hôm nay vừa nói với Vương Tử Quân sẽ tổ chức hội nghị ban ngành, ngày hôm sau thì văn phòng tỉnh đoàn đã cho ra thông báo hội nghị, cũng thông báo hiệu trưởng Chúc Nghiêm Dương của trường nghề thanh niên và chủ nhiệm Đào Nghị Thăng của trung tâm giới thiệu việc làm thanh niên công nhân đến tham gia hội nghị.

Vương Tử Quân là phó bí thư tỉnh đoàn, hắn có thể nói là cực kỳ quen thuộc với những hội nghị thế này, nhưn đối với Chúc Nghiêm Dương và Đào Nghị Thăng thì lại là lần đầu tiên. Sau khi hai người bọn họ được thông báo thì thật sự không dám chậm trễ, chín giờ mới tổ chức hội nghị thế nhưng tám giờ bọn họ đã có mặt.

Khi công tác dạy nghề và sắp xếp công tác cho đoàn viên thanh niên được đẩy lên độ cao mới thì địa vị của Chúc Nghiêm Dương và Đào Nghị Thăng ở tỉnh đoàn ngày càng tăng, dù là bất kỳ nhân viên công tác nào trong văn phòng tỉnh đoàn gặp mặt hai người này đều phải cười ha hả lên tiếng chào hỏi.

- Hiệu trưởng Chúc, chủ nhiệm Đào, muốn gặp mặt hai người thật sự còn khó khăn hơn cả gặp mặt lãnh đạo quốc vụ viện. Thế này nhé, mời hai vị đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát, tôi có trà ngon muốn mời hai vị lãnh đạo thưởng thức.

Phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn Kim Duệ Hằng thấy hai người Chúc Nghiêm Dương và Đào Nghị Thăng thì cười ha hả tiến lên bắt tay chào hỏi, sau đó cũng không quên mời về phòng làm việc của mình uống trà.

Hai người Chúc Nghiêm Dương cũng không từ chối lời mời của Kim Duệ Hằng, tuy trước đó ba người là đối thủ cạnh tranh của nhau, thế nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc. Hơn nữa ai cũng là cấp phó cục, điều này làm cho ba người bọn họ sinh ra ý nghĩ tỉnh táo hơn, mối quan hệ càng liên kết hơn.

Phòng làm việc của Kim Duệ Hằng không quá lớn, bố trí lại rất tinh xảo, ấm trà tử sa đang bốc hơi ngùn ngụt. Sau khi rót trà cho hai người Chúc Nghiêm Dương, Kim Duệ Hằng dùng giọng hâm mộ nói:

- Hai vị lãnh đạo nên mời tôi dùng cơm, bây giờ hai vị lãnh đạo dùng cấp phó cục để tham gia hội nghị ban ngành tỉnh đoàn, đây thật sự là sự kiện lần đầu tiên xảy ra đấy.

Chúc Nghiêm Dương nâng ly trà lên, hắn khẽ nhấp một ngụm trà rồi nói:

- Chủ nhiệm Kim, hai người chúng tôi mời khách cũng được, nhưng anh cũng đừng nắm sự việc lần này làm cái cớ để chúng tôi phải mời khách. Hội nghị lần này chẳng qua là chúng tôi tham gia và quán triệt chỉ thị của lãnh đạo, bây giờ còn sợ nói sai lời nữa là.

- Đúng vậy, chủ nhiệm Kim, nếu nói anh mời khách mới đúng, anh xem phòng làm việc của mình kìa, chậc chậc, mạnh hơn chúng tôi không biết bao nhiêu lần.

Đào Nghị Thăng cũng mở miệng theo Chúc Nghiêm Dương, hắn giống như cùng có một mối thù với Chúc Nghiêm Dương.

Kim Duệ Hằng cười ha hả nói:

- Hai người các anh rõ ràng là liên thủ ức hiếp một mình tôi, nhưng nó cũng không cải biến được sự thật là hai anh phải mời khách, bây giờ có ai không biết hai anh chính là những cán bộ lãnh đạo có danh tiếng mạnh mẽ trong tỉnh đoàn? Tôi nghe nói bí thư Âu Dương đã hạ quyết tâm, sẽ đẩy mạnh công tác dạy nghề cho đoàn viên thanh niên, biến hạng mục này trở thành nhiệm vụ chủ yếu và hàng đầu của tỉnh đoàn. Lúc này địa vị của hai người các anh cũng xem như nước lên thuyền lên, nghe nói lãnh đạo còn đang định thăng cấp cho hai tổ chức của các anh.

"Thăng cấp?"

Vẻ mặt Chúc Nghiêm Dương và Đào Nghị Thăng chợt biến đổi, nếu như trường nghề thanh niên và trung tâm giới thiệu việc làm thanh niên công nhân được thăng cấp, như vậy nếu hai người bọn họ làm tốt, ít nhất cũng được thăng lên cấp chính cục, nếu làm không tốt thì sẽ bị người có lý lịch mạnh hơn thay thế vị trí.

- Chủ nhiệm Kim, anh không phải nói giỡn đấy chứ? Hai đơn vị chúng tôi mới thành lập chưa được bao lâu, như vậy đã thăng cấp rồi sao?

Chúc Nghiêm Dương cố gắng áp chế lời nói của mình xuống thấp hơn, bây giờ mới trầm giọng nói.

- Hiệu trưởng Chúc, sao tôi có thể lừa hai anh được? Đây là sự thật, tôi thật sự hâm mộ hai anh, nếu khi đó tôi được đặt vào vị trí của hai anh thì tốt biết bao.

Kim Duệ Hằng nói ra những lời như vậy cũng không phải là nịnh hót, hắn nói lời thật lòng, hắn thật sự hối hận vì công tác ở văn phòng tỉnh đoàn.

Nếu Kim Duệ Hằng tiếp nhận vị trí của Đào Nghị Thăng hoặc là của Đào Nghị Thăng, không phải bản thân bây giờ đang ở vào địa vị cao vời rồi sao?

Nhưng lúc này không thể trách người khác, ai bảo mình không thể thấy được tương lai phát triển cao độ của hai đơn vị kia dưới bàn tay nhào nặm của Vương Tử Quân, đám học viên tốt nghiệp thật sự giống như một mớ nhân tài được rất nhiều công ty tranh giành nhau vỡ mặt. Đặc biệt là những học viên kia tham gia tu sửa Bái Tổ Đài, đây chính là một hành động cứu vãn mặt mũi cho bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân.

Ba người Chúc Nghiêm Dương cười cười nói nói một lúc, thời gian đã trôi qua khá nhanh, đã sắp đến giờ hội nghị. Chúc Nghiêm Dương và Đào Nghị Thăng cũng không dám ở lại lâu, hai nói lời cáo từ với Kim Duệ Hằng, sau đó đi về phòng hội nghị.

Hai người đi đến phòng hội nghị thì bên trong chỉ có nhân viên công tác mà thôi, hai người cũng không nói nhiều, bọn họ tìm một vị trí cuối cùng để ngồi xuống, sau đó lẳng lặng chờ các vị lãnh đạo đi đến.

Vương Tử Quân là người đầu tiên đi vào phòng họp, dù sao thì hắn cũng là người đến nhận chức trễ nhất trong tỉnh đoàn. Tuy bây giờ uy danh và lời nói của hắn rất có độ nặng trong tỉnh đoàn, hầu như có xu thế vượt qua cả Tôn Trạch Hồng, thế nhưng bí thư Vương vẫn cực kỳ ẩn giấu, vẫn che núi lấp sông, vẫn cúi đầu làm người, biểu hiện thói quen an phận đến mức cao độ, mỗi lần tổ chức hội nghị đều đi đến đầu tiên.

- Chào bí thư Vương.

Đào Nghị Thăng và Chúc Nghiêm Dương thấy Vương Tử Quân đi vào thì vội vàng đứng lên chào hỏi.

- Ngồi đi, cũng không phải ở ngoài.

Vương Tử Quân khoát tay áo với hai người Chúc Nghiêm Dương, sau đó hắn ngồi xuống đúng vị trí của mình. Vì ba người thường xuyên gặp mặt nên mất đi khá nhiều cảm giác lạnh nhạt, nhanh chóng mở lời hàn huyên.

Chúc Nghiêm Dương và Đào Nghị Thăng dù có tâm tư nhờ vào Vương Tử Quân để chứng thực những lời vừa rồi của Kim Duệ Hằng là thật hay giả, thế nhưng nếu nóng lòng hỏi bí thư Vương như vậy thì thật sự quá liều lĩnh và lỗ mãng. Dù sao thì vấn đề kia cũng quá nhạy cảm, cũng không phải nên hỏi vào đúng thời điểm tổ chức hội nghị ban ngành như thế này.

Hoắc Tương Nhiễm, Triệu Nguyên Cố và Tôn Trạch Hồng lục tục đi vào phòng họp, cả ba đều tươi cười hớn hở. Đặc biệt là Tôn Trạch Hồng còn nhiệt tình ném thuốc cho Chúc Nghiêm Dương và Đào Nghị Thăng, bày ra bộ dạng cực kỳ bình dị và gần gũi.

Đúng chín giờ thì Âu Dương Dương đi vào phòng họp, vì bầu không khí trước đó là rất tốt nên nàng cũng trực tiếp nói ra mục đích của hội nghị lần này.

- Bí thư Âu Dương, tôi cực kỳ đồng ý với chuyện này, bây giờ lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy đã cực kỳ coi trọng công tác đào tạo nghề và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên, tôi cảm thấy chúng ta nên thừa cơ hội để mở rộng và phát triển.

Tôn Trạch Hồng chờ Âu Dương Dương nói xong thì nhanh chóng đứng lên biểu hiện tư thái của mình.

- Tôi cảm thấy không những tỉnh đoàn phải đẩy mạnh phát triển hạng mục này, chúng ta còn phải chỉ đạo cho tất cả thành đoàn bên dưới phải tham gia vào trong hạng mục, chỉ như vậy mới có thể làm lợi cho dân, làm việc hiện thực.

Triệu Nguyên Cố chờ Tôn Trạch Hồng nói xong thì cũng lên tiếng.

Hoắc Tương Nhiễm cũng tỏ ý giúp đỡ, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không phản đối, thế là đề tài thảo luận này được thông qua theo đúng dự đoán.

Chúc Nghiêm Dương và Đào Nghị Thăng ngồi đó không nói một lời, ngoài những lúc được hỏi thì mới mở miệng nói chuyện, không hỏi thì ngồi yên như quần chúng. Nhưng khi nhìn thấy các vị lãnh đạo đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng, ai cũng muốn đẩy mạnh phát triển hạng mục dạy nghề và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên, cả hai đều cảm thấy rất vui mừng.

Chỉ cần lãnh đạo ra sức giúp đỡ, như vậy hai người bọn họ tin chắc mình sẽ làm tốt công tác được giao. Khi công tác của mình ngày càng được đẩy mạnh phát triển, tất nhiên bọn họ cũng sẽ là nước lên thuyền lên, sẽ chính thức bước lên vị trí chính cục.

- Tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy. Bí thư Vương, anh là người phụ trách hạng mục này, sau khi tan họp phải cho ra một kế hoạch cụ thể, lúc này tình huống cấp bách nên không thể chậm trễ được.

Âu Dương Dương sau khi lên tiếng xác định thì nhanh chóng quay sang nói với Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân lại gật đầu xem như đồng ý.

- Bí thư Âu Dương, bí thư Vương nắm hạng mục này rất tốt, rất hiệu quả, đã làm vẻ vang tỉnh đoàn, nhận được lời khen ngợi của lãnh đạo tỉnh ủy, tôi cảm thấy chúng ta nên thỉnh công cho bí thư Vương.

Tôn Trạch Hồng cũng không chờ Âu Dương Dương mở miệng mà đột nhiên cho ra một đòn.

Vương Tử Quân nhìn Tôn Trạch Hồng đột nhiên nhảy ra chặn đường, hắn cười cười mà không mở miệng. Hắn biết rõ ý nghĩ của Tôn Trạch Hồng, đây gọi là nâng lên rồi giết, mục đích chính là đưa mình lên cao để sinh ra tranh chấp danh tiếng với bí thư Âu Dương.

Quả nhiên Tôn Trạch Hồng khen ngợi Vương Tử Quân vài câu rồi thay đổi chủ đề:

- Nhưng bây giờ hạng mục công tác này đã là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng của tỉnh đoàn chúng ta, một lượng công tác lớn như vậy nếu đặt lên người của một mình bí thư Vương, tôi cảm thấy thật sự không ổn.

Triệu Nguyên Cố và Tôn Trạch Hồng đã sớm đạt thành ăn ý, lúc này vội vàng lên tiếng hát đệm cho Tôn Trạch Hồng:

- Bí thư Tôn nói đúng, bí thư Âu Dương, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nắm cho tốt, nên thành lập một ban ngành lãnh đạo có lực lượng, nếu chúng ta đặt hết trọng trách lên người một mình bí thư Vương, rõ ràng có quan điểm tàn phá nhân tài, nếu đặt trọng trách lên tập thể lãnh đạo thì sẽ tốt hơn.

Tập thể lãnh đạo là có ý gì? Chúc Nghiêm Dương và Đào Nghị Thăng hiểu rất rõ, đó chính là có mặt tất cả lãnh đạo, khi có công lao thì mọi người sẽ đều có công, ai cũng có chén canh.

Âu Dương Dương nhíu mày một lúc, ánh mắt rơi lên mặt Vương Tử Quân. Tuy nàng cũng không đồng ý với lý luận của Triệu Nguyên Cố và Tôn Trạch Hồng, thế nhưng nàng là lãnh đạo đứng đầu ban ngành, có đôi khi cũng cần cân đối mối quan hệ giữa các phó bí thư dưới tay mình.

- Bí thư Vương, anh cảm thấy thế nào?

Cuối cùng Âu Dương Dương quyết định hỏi ý kiến của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thầm cười lạnh, đám người kia bây giờ muốn nhảy ra tranh công sao? Nhưng hắn đã sớm có dự đoán về tình huống này, vì hạng mục này thật sự quá tốt, ai mà chẳng không hy vọng mình có được một chén canh?

Vương Tử Quân đã sớm có đối sách, khi Âu Dương Dương đá quả bóng sang thì hắn hắng giọng chuẩn bị lên tiếng. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng họp đã bị mở ra, Chung Địch Hồng nhanh chóng đi vào.

- Thư ký Chung, cô vội vàng hấp tấp như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?

Âu Dương Dương tuy rất yêu mến cô thư ký của mình, thế nhưng lúc này thấy bộ dạng hấp tấp vội vàng của Chung Địch Hồng thì cũng không khỏi lạnh mặt nói.

- Bí thư Âu Dương, đã xảy ra chuyện, vừa rồi Tiểu Hà của văn phòng khối chính quyền tỉnh đã gọi điện thoại đến nói, phòng lao động thương binh xã hội tỉnh hôm nay đã gửi lên văn phòng một văn kiện, nói là muốn giao lưu nhân tài với trường nghề thanh niên.

Chung Địch Hồng cũng bất chấp lời răn dạy của bí thư Âu Dương Dương, nàng nhanh chóng nói.

Phòng lao động thương binh xã hội muốn thành lập một cơ cấu như trường nghề thanh niên, nhưng lại mở rộng đến tất ả công nhân mất việc, tin tức làm truyền ra không khỏi làm cho đám người Âu Dương Dương phải đứng lên. Đặc biệt là Âu Dương Dương, dù thế nào thì nàng nghe tin tức này và chợt cảm thấy đầu óc của mình giống như nổ ầm một tiếng.

Tranh công, thì ra không chỉ là chính các thành viên ban ngành trong tỉnh đoàn tranh công với nhau, thậm chí phòng lao động thương binh xã hội tỉnh cũng chơi trò ngáng chân.

Âu Dương Dương nghĩ đến tình huống mình phải mở miệng cầu cạnh Giản Thuận Bình giúp đỡ chuyển một lượng giáo viên sang giúp đỡ trường nghề thanh niên thì thật sự khó thể kiềm chế tức giận. Vẻ mặt nàng chợt biến đổi, nàng cưỡng chế cơn giận nói:

- Phòng lao động thương binh xã hội có công tác riêng, chúng ta có công tác riêng, cũng không có gì liên quan đến nhau.

- Không phải, bí thư Âu Dương, nghe Tiểu Hà nói thì đám người kia thỉnh cầu chính quyền tỉnh sát nhập trường nghề thanh niên của chúng ta với trường kỹ thuật của bọn họ tạo nên một trường mới, như vậy sẽ tạo nên một trường với lực lượng mạnh hơn, sẽ phục vụ tốt cho công tác dạy nghề cho đoàn viên thanh niên trong tỉnh.

Chung Địch Hồng thấy Âu Dương Dương không ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, thế là vội vàng nói tiếp.

Gương mặt Âu Dương Dương chợt trắng bệch, bàn tay trắng nõn cũng vỗ mạnh lên mặt bàn.

- Bí thư Âu Dương, đây rõ ràng là Giản Thuận Bình quá ức hiếp người, bọn họ đây là muốn biến công lao của chúng ta thành của riêng, mà chúng ta cũng không nên để thành tích của mình rơi vào trong tay người khác được.

Tôn Trạch Hồng tỏ ra cực kỳ căm phẫn, hắn trầm giọng nói với Âu Dương Dương.

Vừa rồi Tôn Trạch Hồng còn muốn tập thể cùng là lãnh đạo, muốn phân tán thành tích cho mọi người, bây giờ thì tốt, khi vị trưởng phòng Giản của phòng lao động thương binh xã hội muốn cướp chậu hoa đi, hắn nhanh chóng dùng giọng không thương lượng để từ chối.

Hoắc Tương Nhiễm nãy giờ không mở miệng, lúc này Tôn Trạch Hồng lên tiếng thì hắn cũng trầm giọng nói:

- Bí thư Âu Dương, đây rõ ràng là Giản Thuận Bình khinh người quá đáng, trước kia bọn họ không làm, bây giờ thấy chúng ta cho ra thành tích, nhận được lời khen ngợi của lãnh đạo thì lại muốn vung tay thu về, nào có chuyện tốt như vậy? Tôi cảm thấy tỉnh đoàn chúng ta dù thế nào cũng không được nhượng bộ, dù là náo loạn đến lãnh đạo tỉnh ủy thì cũng tuyệt đối không giao trường nghề thanh niên và trung tâm giới thiệu việc làm thanh niên công nhân cho bọn họ.

Âu Dương Dương khẽ gật đầu, nàng và nhóm người Tôn Trạch Hồng thật sự lại hoàn toàn nhất trí trên phương diện này.

Khi nhìn thoáng qua gương mặt Triệu Nguyên Cố và Vương Tử Quân, Âu Dương Dương quay sang nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, anh xem trong sự kiện này thì Giản Thuận Bình kia có bao nhiêu phần hy vọng?

Vương Tử Quân lấy ra một điếu thuốc, nhưng hắn không hút mà chỉ cầm quay quay trên tay. Hắn đã từng có một lần liên hệ với Giản Thuận Bình, hắn cũng không có ấn tượng gì tốt đẹp với vị trưởng phòng kia, bây giờ thì càng thêm chán ghét. Nhưng hắn thật sự là khó lên tiếng, vì dù xét theo chức trách hay lực lượng thì tỉnh đoàn cũng không thê nào so sánh với phòng lao động thương binh xã hội, công tác này phần lớn đều là phòng lao động thương binh xã hội ôm đồm. Đối với tỉnh Sơn Nam, phòng lao động thương binh xã hội vung tay nắm hạng mục này cũng là một chuyện tốt.

Nhưng nhóm người của phòng lao động thương binh xã hội ngàn vạn lần không nên lấy đi chiếc bánh ngọt của tỉnh đoàn.

Vì như vậy thì thật sự là quá khó nhìn, ăn quá hỗn.

Nhưng Giản Thuận Bình đã có thể đề xuất ra phương án kia, chắc chắn phải có người giúp đỡ trên tỉnh. Vương Tử Quân khẽ xoay điếu thuốc trên tay, hắn khẽ nói:

- Phòng lao động thương binh xã hội tuy làm vậy là không hay, thế nhưng nếu so sánh thì bọn họ quả thật có nhiều ưu thế hơn chúng ta. Hơn nữa suy nghĩ của lãnh đạo tỉnh thường nhắm về phái đại cục, sẽ không bận tâm lợi ích của bất kỳ một ban ngành nào đó.

Vương Tử Quân nói rất hàm súc, nhưng ý nghĩa lời nói quá rõ ràng, Âu Dương Dương hiểu, Tôn Trạch Hồng cũng hiểu, Triệu Nguyên Cố và Hoắc Tương Nhiễm hay tất cả những người còn lại cũng đều hiểu.

Thế là vô tình một áp lực vô hình phủ xuống phòng họp tỉnh đoàn.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt liên tục biến đổi của Âu Dương Dương, hắn thật sự rất tức giận, thế nhưng nếu dựa theo suy tính thuộc về chức trách thì tỉnh đoàn không có phần thắng quá lớn. Mặt khác các vị lãnh đạo tỉnh ủy sẽ có tác dụng rất lớn trong sự kiện lần này.

Khi đến vị trí lãnh đạo cấp tỉnh thì một việc nhỏ cũng không thể quyết định theo cảm tình, tuy tướng ăn của Giản Thuận Bình quá khó coi nhưng bọn họ thật sự có ưu thế rất lớn trong hạng mục dạy nghề và hướng nghiệp, cũng tuyệt đối không phải là tồn tại mà tỉnh đoàn có thể so sánh được. Chưa nói đến trường kỹ thuật, dù là hướng nghiệp cũng mạnh mẽ hơn tỉnh đoàn rất nhiều.

Tuy lãnh đạo tỉnh sẽ có người cảm thấy khó chịu vì trò nhảy lên hái quả của phòng lao động thương binh xã hội, nhưng cũng có rất ít cán bộ lãnh đạo tỉnh sẽ đưa tình cảm của mình lẫn vào trong lúc cho ra những quyết sách quan trọng.

- Tôi đi tìm Giản Thuận Bình, sẽ để anh ta thu hồi ý nghĩ này lại.

Âu Dương Dương chợt trầm ngâm, sau đó nàng ngẩng đầu thật mạnh, trầm giọng cho ra quyết định.

Âu Dương Dương nói là đi tìm nói chuyện, thực tế chính là đi đàm phán với Giản Thuận Bình, nói không dễ nghe chính là đến thỉnh cầu Giản Thuận Bình giơ cao đánh khẽ. Đây vốn là quả nhà mình nhưng lại phải đi xin người ta mới được hái, loại cảm giác này thật sự là quá uất ức.

Tôn Trạch Hồng há hốc miệng nhưng không nói ra lời nào, Triệu Nguyên Cố thì cúi đầu, Hoắc Tương Nhiễm thì cắn chặt miệng muốn đứng lên nhưng cuối cùng lại vẫn ngồi đó. Vương Tử Quân thấy và hiểu biểu hiện của ba vị phó bí thư tỉnh đoàn, hắn khẽ đứng lên nói với Âu Dương Dương:

- Bí thư Âu Dương, tôi cũng đã gặp vị trưởng phòng Giản kia một lần, tôi cùng đi với chị.

Âu Dương Dương khẽ gật đầu, vẻ mặt cực kỳ kiên quyết và bình tĩnh. Vương Tử Quân cũng thật sự bội phục vị bí thư này, người phụ nữ sắt quả nhiên không phải cứng rắn như bình thường, trên nhiều phương diện còn có một cảm giác kiên định khó tưởng.

Vốn là một hội nghị vui vẻ thế nhưng vì một tin tức xuất hiện mà rơi vào tình huống bị đè nén. Hai người Chúc Nghiêm Dương và Đào Nghị Thăng thậm chí còn không dám thở mạnh, bọn họ chỉ sợ các vị lãnh đạo nổi giận sẽ chuyển hết lên đầu mình.

Âu Dương Dương nói là làm ngay, nửa giờ sau khi cho ra quyết định thì cùng Vương Tử Quân đi xe về phía phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, trên xe ngoài lái xe còn có cả thư ký Chung Địch Hồng.

- Bí thư Tử Quân, có phải cảm thấy rất bực bội không?

Âu Dương Dương và Vương Tử Quân cùng ngồi ở hàng ghế phía sau, khi xe chạy ra khỏi cổng tỉnh ủy thì nàng quay sang mỉm cười hỏi Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cũng cười nói:

- Nếu nói không có thì thật sự là không thể.

- Nói thật thì tôi cảm thấy rất bức bối, các vị như bí thư Tôn cũng sẽ như vậy, cán bộ cơ quan cũng như vậy. Nếu anh làm ra được thành tích thì có người ngửi được mùi chạy đến, như thế thật sự quá khó chịu. Giản Thuận Bình không phải vì thấy tỉnh đoàn chúng ta thành công trong công tác đào tạo nghề và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên, hơn nữa lại thấy bí thư Nhiếp khen ngợi mà nổi lòng tham sao? Anh cảm thấy hắn vung tay làm cho ra hồn sao? Trước kia chúng ta cầu xin bọn họ tham gia, bọn họ lại cười chúng ta chỉ làm trò mèo.

Trên gương mặt thanh tú của Âu Dương Dương chợt xuất hiện nụ cười lạnh.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn là người hiểu rõ toàn bộ quá trình, thậm chí còn hiểu sâu hơn cả Âu Dương Dương. Nếu như không phải Vương Tử Quân trùng hợp có được sự trợ giúp của lão Hào, biết đâu trường nghề thanh niên cũng sẽ chẳng đứng vững được bao lâu.

- Nhưng có một số việc mà chúng ta không thể nào thỏa hiệp.

Âu Dương Dương thở dài một hơi, nàng đưa tay khẽ vuốt hai hàng chân mày của mình, sau đó quay sang nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn tuy không muốn thỏa hiệp cùng phòng lao động thương binh xã hội, nhưng hắn cũng hiểu biện pháp tốt nhất chính là đàm phán với đám lãnh đạo phòng lao động thương binh xã hội. Nếu thật sự đưa sự việc lên tay lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy hy vọng chiến thắng của tỉnh đoàn là không lớn.

Phòng lao động thương binh xã hội cũng không cách quá xa khu văn phòng tỉnh ủy, vì trước đó đã có liên lạc nên khi Âu Dương Dương và Vương Tử Quân xuống xe thì trong khu văn phòng của phòng lao động thương binh xã hội đã có vài người chờ sẵn.

- Bí thư Âu Dương, bí thư Vương, hoan nghênh, hoan nghênh.

Vị chủ nhiệm văn phòng của phòng lao động thương binh xã hội trước kia đã từng gặp mặt Vương Tử Quân và Âu Dương Dương một lần, bây giờ thấy Âu Dương Dương và Vương Tử Quân xuống xe thì cười tươi chào đón, trên mặt tràn đầy vẻ nhiệt tình.

Âu Dương Dương lễ phép bắt tay với vị chủ nhiệm văn phòng, sau đó nàng cười nói:

- Chủ nhiệm Trương, tôi đã có hẹn với trưởng phòng Giản của anh, bây giờ anh ấy có rãnh không?

Nụ cười của chủ nhiệm Trương còn sáng lạn hơn cả Âu Dương Dương, hắn dùng giọng cực kỳ áy náy nói với bí thư Âu Dương:

- Bí thư Âu Dương, trưởng phòng Giản của chúng tôi vừa đi ra ngoài, là chủ tịch Tề gọi điện thoại đến, nói rằng muốn anh ấy đến gặp mặt.

Chủ nhiệm Trương nói đến đây thì lại khẽ hạ giọng nói:

- Hình như chủ tịch Tề rất quan tâm đến trường nghề thanh niên của phòng chúng tôi, vừa rồi tôi đã giúp trưởng phòng Giản chuẩn bị hơn mười phần tài liệu.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của chủ nhiệm Trương mà trong lòng thầm cười lạnh, chiêu thức này của trưởng phòng Giản rõ ràng là muốn hạ uy thế của bí thư Âu Dương Dương và mình, ép hai người bọn họ phải hạ thấp tư thái.

Âu Dương Dương khẽ cau mày, thế nhưng bước chân đi về phía khu văn phòng của phòng lao động thương binh xã hội cũng không có ý dừng lại: Text được lấy tại Truyện FULL

- Chủ tịch Tề có thái độ như vậy với công tác của chúng tôi thì thật sự là rất nhanh nhạy, tôi tin tưởng trưởng phòng Giản sẽ không đi quá lâu, chúng tôi ở lại chờ trưởng phòng Giản, đỡ phải mất công đi lần sau.

- Vậy thì tốt quá, bí thư Âu Dương, mời chị vào ngồi chờ, chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho trưởng phòng Giản.

Chủ nhiệm Trương vừa nói vừa đưa Âu Dương Dương và Vương Tử Quân vào trong một phòng khách rộng rãi, nhân viên công tác bên trong đã nhanh tay chuẩn bị trà nước và trái cây cho hai người Âu Dương Dương.

Sau khi chủ nhiệm Trương gọi một cuộc điện thoại thì lập tức đi đến nói đủ mọi loại chuyện với Vương Tử Quân và Âu Dương Dương, chốc chốc còn kêu gọi nhân viên pha trà rót nước, thật sự rất khách khí.

Âu Dương Dương cũng không nói nhiều, trách nhiệm tất nhiên sẽ rơi lên người Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nói chuyện với chủ nhiệm Trương, lúc này hắn mới biết đối phương có tài nói chuyện như thế nào. Hơn một giờ trôi qua, chủ nhiệm Trương nói từ trong nước ra quốc tế, chủ đề không bao giờ dừng lại, không bao giờ lặp lại.

Âu Dương Dương liên tục đưa tay nhìn đồng hồ, tất nhiên Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của nàng, vị chủ nhiệm Trương kia cũng hiểu rõ. Hắn tỏ vẻ xin lỗi, lại đi gọi điện thoại, sau đó quay lại nói trưởng phòng Giản còn đang ở trong phòng làm việc của chủ tịch Tề, còn chưa đi ra.

Mãi đến khi gần tan tầm thì Giản Thuận Bình mới quay về. Khi đi đến cửa thì hắn cười ha hả nói với Âu Dương Dương:

- Bí thư Âu Dương, thật sự xin lỗi, hôm nay chủ tịch Tề có hứng thú quá lớn, tôi muốn thoát thân nhưng thật sự không tìm được cơ hội. Lúc này chủ tịch Tề còn nói tôi ở lại dùng cơm trưa, nhưng tôi nghĩ đến em Âu Dương đang chờ ở đây, mới lấy cớ quay về.

Âu Dương Dương cũng hiểu Giản Thuận Bình đang cố ý lừa gạt mình, nhưng nàng có việc cần cầu người, thế nên chỉ cười nói:

- Anh Giản quá nhân nghĩa rồi, Âu Dương Dương tôi còn phải cảm ơn anh mới đúng. Lúc này cũng không còn sớm, hôm nay anh cho tôi một cơ hội, tôi muốn mời trưởng phòng Giản vài ly.

- Ôi, bí thư Âu Dương quá khách khí rồi, đi đến phòng lao động thương binh xã hội sao lại để em mời khách? Tiểu Trương, mau đi sắp xếp, nói tôi mời khách bí thư Âu Dương.

Giản Thuận Bình vừa nói vừa quay sang vẫy tay với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, hôm nay cậu đến chỗ anh, cần phải uống nhiều một chút mới được.

Vương Tử Quân cười cười, tuy hắn rất bực bội với Giản Thuận Bình, thế nhưng lúc này hắn chỉ có thể tươi cười nói:

- Trưởng phòng Giản quá khách khí rồi, phải là em đây kính anh vài ly mới đúng.

Hai bên mở lời khách khí với nhau nhưng bầu không khí lại khá hòa hợp, chủ nhiệm Trương sắp xếp địa phương dùng cơm cũng không quá xa, là khách sạn của phòng lao động ở cách khu văn phòng này chưa đến vài chục mét. Trong một đơn vị như phòng lao động thương binh xã hội thì Giản Thuận Bình chính là một ông vua cao cao tại thượng, chỉ cần muốn ăn cơm sẽ có một đống người chạy ra hầu hạ, các vị quản lý và phó quản lý của khách sạn càng xuất hiện như đèn kéo quân.

- Bí thư Âu Dương, khách sạn của phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi cũng không có thức ăn gì ngon, vì thế mong em bỏ quá cho. Tôi mời em một ly, hoan nghênh các vị lãnh đạo tỉnh đoàn đến phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi kiểm tra chỉ bảo công tác.

Giản Thuận Bình gắp một miếng rau bỏ vào miệng, sau đó nâng ly rượu lên nói với Âu Dương Dương.

Âu Dương Dương cũng nâng ly lên nói:

- Trưởng phòng Giản, anh nói như vậy chẳng khác nào đuổi chúng tôi đi, anh không thích mời cơm cô em gái này thì cứ nói rõ, chứ em đây cũng không dám chạy đến phòng lao động thương binh xã hội để kiểm tra chỉ đạo công tác.

Hai vị cán bộ cấp sở nói chuyện với nhau, sau đó cùng uống cạn. Tửu lượng của Âu Dương Dương thật sự không tệ, nàng uống hết một ly rượu lớn mà căn bản không chút phản ứng.

Giản Thuận Bình lên tiếng hô hào, bầu không khí trên bàn rượu dần trở nên nhiệt liệt. Hai tên phó phòng được Giản Thuận Bình gọi đến tiếp khách cũng rót rượu cho Vương Tử Quân và Âu Dương Dương, bộ dạng cực kỳ vui vẻ.

- Trưởng phòng Giản, anh Giản, em gái kính anh một ly. Em đây cũng không cầu gì khác, chỉ mong sau này anh Giản ăn thịt thì cho em gái đói khát này một miếng đỡ đói lòng...

Khi tiệc rượu tiến hành được một nửa thì Âu Dương Dương cầm chai rượu cười ha hả nói ra mục đích của mình.

Khi Âu Dương Dương đứng lên rót rượu thì Giản Thuận Bình cũng đứng lên, hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Âu Dương, em nói vậy là oan ức cho anh, nói thật, anh đến bây giờ đều luôn nghĩ cho em, nếu anh có thịt ăn, tuyệt đối sẽ không để cho em ăn canh.

Giản Thuận Bình vừa nói vừa uống cạn ly, sau đó nói tiếp:

- Bí thư Âu Dương hôm nay đến đây để làm gì thì anh Giản này biết rất rõ, nói thật thì anh cũng không muốn tranh chấp với em, nhưng trợ giúp công nhân học nghề và tìm việc làm chính là nhiệm vụ mà lãnh đạo tỉnh đã giao cho phòng lao động thương binh xã hội các anh, thế cho nên anh cũng chỉ có thể kiên trì nhiệm vụ của mình mà thôi.

Vương Tử Quân thấy Giản Thuận Bình nói chuyện với Âu Dương Dương thì đặt ly rượu xuống. Hắn nào không hiểu ý nghĩ của Giản Thuận Bình, rõ ràng đối phương đang đẩy trách nhiệm lên người lãnh đạo tỉnh.

- Là vị lãnh đạo nào chỉ thị cho trưởng phòng Giản, em sẽ đi tìm vị ấy, mong lãnh đạo sẽ thương tình cho những vất vả của tỉnh đoàn trong thời gian qua, em tin tưởng các vị lãnh đạo đều sẽ nói đạo lý.

Âu Dương Dương cũng không vì lời nói của Giản Thuận Bình mà thay đổi, nàng vẫn cười hì hì nói.

Vẻ mặt Giản Thuận Bình chợt biến đổi, trong lòng thầm nghĩ Âu Dương Dương thật sự là không dễ chọc vào. Cũng may hắn đã quá thành thạo công phu Thái Cực Quyền, đã có công lực quá sâu, hắn khẽ cười nói:

- Bí thư Âu Dương, có rất nhiều lãnh đạo cho ra chỉ thị với phòng lao động thương binh xã hội, anh cảm thấy em cũng đừng phí công. Anh biết rõ bí thư Âu Dương phát triển trường nghề thanh niên cũng tốn không ít tâm tư, nhưng bây giờ lãnh đạo lại nói như vậy, anh đây cũng không biết làm gì khác hơn.

Vẻ mặt Âu Dương Dương chợt biến đổi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục nụ cười, nàng nâng ly rượu lên nói:

- Trưởng phòng Giản, cám ơn anh đã chiêu đãi chúng tôi, nhưng sự việc thật sự đúng như lời của trưởng phòng Giản, tỉnh đoàn chúng tôi đã mất rất nhiều sức lực, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn miếng bánh của mình bị người ta ăn mất.

Âu Dương Dương nói xong thì cầm ly rượu lên uống cạn, gương mặt vốn trắng nõn nhưng lại biến thành đỏ hồng sau khi uống cạn ly rượu.

- Ha ha ha, bí thư Âu Dương, anh cũng hy vọng các em có thể thông qua các vị lãnh đạo tỉnh để xử lý vụ này. Em cũng biết đấy, bây giờ làm càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn, anh cũng không muốn đặt tất cả trách nhiệm lên người phòng lao động thương binh xã hội.

Giản Thuận Bình nâng ly lên uống cạn, nụ cười trên mặt lại không chút suy giảmn.

Hai bên đã nói ra những lời không hài lòng, đã ngã bài với nhau, thế cho nên bữa tiệc xem như chấm dứt. Nhưng đối với chuyện Vương Tử Quân và Âu Dương Dương rời đi, phòng lao động thương binh xã hội lại rất nể mặt, Giản Thuận Bình dẫn theo vài vị phó phòng tự mình đi ra ngoài tiễn chân.

Khi xe của Âu Dương Dương chạy đi như bay thì Giản Thuận Bình lúc này mới thả bàn tay xuống, hắn nhìn một vị phó phòng ở bên cạnh rồi nói:

- Người phụ nữ sắt quả nhiên là người phụ nữ sắt, rất có khí phách.

Vị phó phòng ở bên cạnh cũng cười nói:

- Âu Dương Dương là người phụ nữ sắt nhưng trưởng phòng Giản lại là đàn ông thứ thiệt, dù cô ta làm bằng sắt thi gặp phải ngài cũng phải mềm ra mà thôi.

Vị phó phòng kia thật sự có trình độ không phải bình thường, đặc biệt khi nói đến bốn chữ đàn ông thứ thiệt thì thật sự lên giọng rất trầm bổng. Đây chính là đề tài mà đàn ông thích nhất, tất cả mọi người chợt cười lên ha hả.

- Anh đấy, thứ gì cũng nói được...

Giản Thuận Bình chỉ vào tên phó phòng ở bên cạnh rồi mắng, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại cho thấy mình cực kỳ thích thú với lời nói của đối phương.

- Trưởng phòng Chân nói rất đúng, tôi cảm thấy ngài hôm nay thật sự có biểu hiện của một người đàn ông thứ thiệt. Ngài xem vị phó bí thư Vương của tỉnh đoàn, đối phương trừ dùng cơm ra thì còn làm được gì? Xem ra bị người phụ nữ sắt kia ép cho khó thể ngẩng mặt lên.

Chủ nhiệm Trương gần đây rất được trưởng phòng Giản yêu mến, lúc này thấy Giản Thuận Bình thích được xưng hô là đàn ông thứ thiệt thì cũng nhanh chóng góp vui.

- Cũng không phải là như vậy, tôi nghe nói trong tỉnh đoàn thì kẻ khổ sở nhất là Hoắc Tương Nhiễm, vì kẻ này bị bà vợ sắt quản chặt trong nhà, đến cơ quan lại gặp lãnh đạo là người phụ nữ sắt, thật sự không phải đau khổ bình thường.

Nghe đám cấp dưới lên tiếng nghị luận, nụ cười trên mặt Giản Thuận Bình càng thêm sáng lạn.
Bình Luận (0)
Comment