- Chủ tịch Hào nói rất đúng, chỉ là đám người kia tự cho rằng mình thông minh mà thôi.
Lâm Mộc Dương chợt ngây người, sau đó nói với Hào Nhất Phong.
- Người tự cho rằng mình thông minh cuối cùng sẽ thường chịu trừng phạt. Mộc Dương, cậu bây giờ quan trọng là phải ổn định, cấp bách nhất là ổn định, chỉ cần cậu ổn định thì tất cả sẽ không có vấn đề.
Hào Nhất Phong nói điện thoại hơn một phút nhưng ý nghĩa của lời nói thật sự làm cho Lâm Mộc Dương phải suy xét không thôi.
"Ổn định, càng vào thời điểm này thì mình càng phải ổn định!"
Lúc này trong lòng Lâm Mộc Dương văng vẳng lời nói của Hào Nhất Phong, hắn chậm rãi ngồi xuống ghế sa lông.
Văn kiện vẫn đặt lên mặt bàn nhưng Lâm Mộc Dương thật sự không muốn nhìn, hắn khẽ gấp tờ giấy lại, sau đó tiện tay cho vào trong đống văn kiện.
Nếu chủ tịch Hào đã lên tiếng như vậy thì Lâm Mộc Dương sẽ không tiếp tục làm gì khác, dù vung đao vung kiếm trả thù làm hắn sinh ra cảm giác vui sướng, thế nhưng cảm giác sung sướng nhất thời so sánh với những lời giúp đỡ của Hào Nhất Phong thì đáng là gì? Nhỏ không nhịn được sẽ loạn mưu lớn.
Hào Nhất Phong nói không quá rõ ràng nhưng như vậy mới là rõ ràng nhất, đó chính là mình không cần phải làm gì thì chức vụ bí thư tỉnh đoàn cũng nằm trong túi rồi. Lâm Mộc Dương rút một gói thuốc từ trong túi áo, hắn rút ra một điếu, đầu óc nhanh chóng chuyển động. Dựa vào những gì hắn biết về chủ tịch Hào, chỉ sợ chủ tịch Hào sẽ nổi giận vào đúng một thời điểm nào đó, đối tượng mà lãnh đạo nổi giận sẽ chính là đám tiểu nhân bỉ ổi đã lén dùng những trò hèn hạ với mình.
Lâm Mộc Dương nghĩ đến những lời của chủ tịch Hào Nhất Phong, hắn chợt ý thức được trước đó mình thật sự là giận điên lên, thiếu chút nữa thì làm ra những chuyện ngu ngốc. Vẫn là chủ tịch Hào nhắc nhở mình vào đúng thời điểm mấu chốt, may mà mình còn chưa làm gì, bây giờ hắn thật sự bất động, trên thực tế đã là thắng lợi rất lớn.
Nếu so sánh với Lâm Mộc Dương thản nhiên ẩn nhẫn thì lúc này người ở tỉnh đoàn lại đang bận rộn đến mức trợn mắt há mồm. Buổi sáng cùng bí thư Cát đi thăm vài nơi, buổi chiều lại đến kiểm tra chỉ đạo công tác với đoàn trường đại học Sơn Viên.
Tất cả tiếp đãi đã sớm chuẩn bị, tất nhiên sẽ là hoàn thành tốt đẹp, dù là công trình cơ sở hay tài liệu báo cáo cũng làm cho bí thư Cát liên tục gât đầu thỏa mãn. Lần này đại học Sơn Viên tiếp đãi lãnh đạo cũng bỏ ra rất nhiều tâm tư, đó là muốn biểu hiện một bộ mặt cực kỳ tốt đẹp của tỉnh Sơn Viên với lãnh đạo trung ương đoàn.
Vương Tử Quân giữa đoàn người, hắn chậm rãi đi về phía phòng họp. Bí thư Cát tất nhiên là người đi đầu, bên trái là Triệu Nguyên Cố, bên phải là hiệu trưởng Trịnh Hoa Thạch của đại học Sơn Viên.
- Hiệu Trưởng Thạch, trường đại học Sơn Viên được xây dựng rất tốt, đi dạo nơi đây một vòng thật sự giống như đi dạo công viên.
Bí thư Cát cũng không phải cứ luôn bàn về công tác, hắn chỉ vào những con đường đẹp đẽ với hoa cỏ bốn phía trong khuôn viên nhà trường mà nở nụ cười dùng giọng khẳng định nói.
- Ánh mắt của bí thư Cát quá nhay cảm, chỉ cần liếc mắt qua đã thấy trọng điểm. Từ khi hiệu trưởng Trịnh đến đảm nhiệm vị trí lãnh đạo nhà trường thì luôn là một tay dạy học một tay nắm công tác xây dựng thiết kế, vừa bồi dưỡng ra không ít nhân tài cho xã hội, vừa tạo dựng một không gian học tập tươi đẹp cho sinh viên trong trường.
Triệu Nguyên Cố lên tiếng, không những đáp lại vấn đề của bí thư Cát, còn tán dương các vị lãnh đạo trường đại học Sơn Viên.
Hai ngày qua Triệu Nguyên Cố rất phấn chấn tinh thần, cực kỳ sinh động. Nếu dùng lời cay nghiệt thì rõ ràng là phóng lên nhảy xuống cực kỳ bận rộn, dù bốn vị thành viên ban ngành vẫn tập trung chung quanh bí thư Cát, thế nhưng Triệu Nguyên Cố lại thấy chủ đạo chính là mình.
- À, rất tốt, rất tốt. Hiệu trưởng Trịnh, bản thân tôi thật sự rất tán thưởng và đồng ý lý niệm quản lý tiên tiến của anh, chỉ là đáng tiếc năm tháng không buông tha cho con người, sau này tôi cũng không thể tiếp tục quay trở lại thăm viếng ngôi trường xinh đẹp của anh.
Bí thư Cát lên tiếng cảm khái, sau đó được đám người Vương Tử Quân vây quanh đi vào trong hội trường. Lúc này trong hội trường hai tầng đã ngồi chật kín giáo viên sinh viên, bên trên có rất nhiều biểu ngữ, đó là những khẩu hiệu chào mừng bí thư Cát đến kiểm tra chỉ đạo công tác, càng làm cho bầu không khí của hội trường thêm sôi nổi.
Hiệu trưởng Trịnh là người chủ trì hội nghị, ngay từ đầu đã yêu cầu tất cả mọi người dùng tiếng vỗ tay để hoan nghênh bí thư Cát. Sau khi tràng pháo tay vang lên rộn rã thì các chương trình hội nghị bắt đầu được tiến hành.
Đây là một chương trình được tổ chức chào đón bí thư Cát, thế cho nên bí thư Cát sẽ là người phát biểu chủ yếu. Bí thư Cát không hỗ danh là lãnh đạo trung ương đoàn, phát biểu cực kỳ có trình độ. Tuy hắn chỉ nói trên ba phương diện, thế nhưng từ ba phương diện đó mở rộng ra lại có chín vấn đề nhỏ cần bàn.
Vương Tử Quân thật sự rất bội phục trình độ lý luận của bí thư Cát, nhưng lúc này trong đám sinh viên bên dưới đã có vài tiếng xì xào khó nhịn được.
- Bí thư Cát, ngài vừa nói tỉnh đoàn là một tổ chức tiên tiến, đã đẩy mạnh công tác trong hiện thực cuộc sống xã hội, như vậy là sao?
Khi bí thư Cát đang phát biểu cực kỳ hứng thú thì một giọng nữ bén nhọn chợt vang lên trong hội trường.
Vẻ măt các vị lãnh đạo nhà trường và đám lãnh đạo Tôn Trạch Hồng đều biến đổi. Bọn họ đều đã có sắp xếp và trù tính cho hội nghị lần này, rõ ràng người đang lên tiếng chắc chắn không phải đã được sắp xếp trước đó.
Nếu không phải là người được sắp xếp sẵn, như vậy đối phương lên tiếng đột ngột như vậy là có chuyện gì? Hầu như chỉ trong nháy mắt thì Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố đều nhìn về phía hiệu trưởng Trịnh.
Vẻ mặt hiệu trưởng Trịnh cũng cực kỳ khó nhìn, lão phẫn nộ nhìn về phía bên kia. Nhưng người vừa rồi lên tiếng cũng không đứng lên, có một đám lớn sinh viên đang lao nhao muốn đặt câu hỏi, sao có thể tìm ra được người kia?
Cũng may bí thư Cát cũng không gặp khó khăn khi có câu hỏi như vậy, hắn khẽ gõ micro ở trước mặt rồi nói:
- Đồng chí sinh viên kia đã nói rõ ràng rồi, đoàn thanh niên cộng sản là một tổ chức tiên tiến, nhiệm vụ quan trọng nhất của cơ quan đoàn chính là ngưng tụ các thanh niên tiên tiến có chí hướng, liên tục cung cấp dòng máu mới cho đảng. Đồng thời cũng phải cố gắng đào tạo ra những thế hệ thanh niên có lý tưởng, đạo đức, văn hóa, có kỷ luật, là tài năng mới của chủ nghĩa xã hội khoa học. Nếu nhìn trên phương diện này thì đoàn viên thanh niên cộng sản rõ ràng là danh xứng với thực, nhà trường cũng chính là một cái nôi đào tạo và bồi dưỡng thanh niên, bồi dưỡng lực lượng lãnh đạo đất nước sau này...
Bí thư Cát trả lời khá tốt, lý luận rất rõ ràng mạch lạc. Nhưng khi hắn đang phát biểu hăng say thì lại bị một âm thanh cắt đứt:
- Bí thư Cát, anh nói rất hay, thế nhưng thực tế tình huống lại hoàn toàn khác, tỉnh đoàn của chúng ta đã có những kẻ không ra gì tiến vào làm thành viên ban ngành lãnh đạo. Người này không ai khác chính là Hoắc Tương Nhiễm đang ra vẻ đạo mạo ngồi ngay bên cạnh ngài. Ngài hỏi anh ta xem, năm xưa vì tương lai chính trị mà vứt bỏ hai mẹ con tôi không thèm quan tâm, như vậy anh ta có phải gánh chịu trách nhiệm không?
Khi âm thanh chất vấn bén nhọn vang lên thì một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc một bộ quần áo hơi cũ từ bên dưới chạy xộc lên đài chủ tịch, mà bên cạnh người phụ nữ lại có một đứa bé hơn mười tuổi.
Hai mẹ con người phụ nữ xuất hiện làm cho cả hội trường chợt trở nên im ắng, bầu không khí trầm lắng, dù là các vị lãnh đạo ngồi trên đài chủ tịch hay người ở bên dưới đều trợn mắt há mồm nhìn hai mẹ con trên đài, không gian lặng ngắt như tờ.
Lúc này người bình tĩnh nhất là Vương Tử Quân, hắn dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Hoắc Tương Nhiễm đang ngồi cách đó không xa. Lúc này Hoắc Tương Nhiễm thật sự ngay ngốc không biết làm sao cho phải, sau đó ánh mắt Vương Tử Quân lại chuyển lên mặt bí thư Cát.
Bí thư Cát rõ ràng cũng không ngờ gặp phải tình huống này, nếu nói trên phương diện khách quan thì kinh nghiệm công tác nhiều năm đã làm hắn sinh ra tự tin cao độ với lý luận của mình. Nếu nói về một vấn đề nào đó thì hắn có thể thao thao bất tuyệt hơn hai giờ mà không có chút vấn đề gì. Nhưng sự việc lúc này xảy ra quá đột nhiên, mức độ lại quá cao, hơn nữa lại liên lụy trực tiếp đến một vị tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật của tỉnh đoàn Sơn Nam, là Hoắc Tương Nhiễm.
Bí thư Cát nghĩ như vậy mà cảm thấy bức bối, thật sự có chút cảm giác mắc tiểu. Trước kia khi còn là một viên chức thì hắn luôn nói khoác với đồng sự về khả năng nín nhịn tiểu tiện của bản thân, ngoài công lao của cha mẹ thì chính là sự cố gắng rèn luyện của hắn. Sau khi hắn tốt nghiệp đại học thì nhanh chóng được tiếp nhận công tác, phòng làm việc của hắn cách hơi xa nhà vệ sinh, nếu cứ chạy đi chạy lại cũng phiền. Vì muốn bớt việc nên hắn uống ít nước, tập nín thở, thế là rất giỏi nín nhịn, có thể ngồi một mạch từ sáng đến trưa.
Sau đó cơ quan tổ chức khám sức khỏe cho cán bộ công nhân viên, bác sĩ nói nhịn tiểu tiện sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Khi đó Tiểu Cát còn đang xem xét và nghĩ rằng vị bác sĩ kia rõ ràng không hiểu chuyện. Nhịn tiểu rất quan trọng, khi là viên chức là khá cần thiết, khi làm lãnh đạo còn dùng được, đặc biệt là khi làm lãnh đạo nhỏ. Vì lãnh đạo nhỏ sẽ có lãnh đạo lớn ở bên trên, khi họp nếu lãnh đạo nhỏ cứ mãi chạy ra ngoài đi tiểu tiện, chẳng phải lãnh đạo lớn sẽ có cái nhìn phiến diện sao?
Tất nhiên đó chỉ là vài chuyện vui nhưng lúc này thật sự là bí thư Cát cảm thấy rất buồn tiểu, thật sự khó chịu được, hắn thật sự rất chờ mong cảm giác thoải mái khi được vào nhà vệ sinh, dù chỉ là một lát mà thôi. Nhưng tình cảnh lúc này thật sự không phù hợp, hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng, nhưng hắn cũng không mở miệng, không khỏi có hơi cúi đầu.
- Chị gái, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Mau nói rõ ràng, chúng tôi sẽ cùng trừng phạt trên Trần Thế Mỹ kia.
Đám sinh viên chợt nhao nhao lên phá tan bầu không khí yên tĩnh của hội trường.
Khi những âm thanh kia vang lên thì có không ít người hô hào theo, ai cũng có ý muốn giúp đỡ người phụ nữ kia, muốn người phụ nữ kia nói rõ ràng sự việc.
Đám sinh viên thật sự là có thừa chính nghĩa, thế nhưng những tiếng hô hào của bọn họ lại thật sự làm cho đám người bí thư Cát bừng tỉnh.
- Thưa các đồng chí sinh viên, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi còn phải điều tra, sau khi điều tra xong sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục.
Bí thư Cát dù sao cũng là một người lão luyện trong quan trường, hắn chỉ hơi ngây người một lát, sau đó vung tay gõ lên bàn rồi nói hai câu, cuối cùng ném ánh mắt về phía hiệu trưởng Trịnh.
Hiệu trưởng Trịnh bị bí thư Cát nhìn sang, đầu óc cũng đã tỉnh táo trở lại. Lão ngồi yên trên đài chủ tịch, gương mặt thật sự chết lặng.
Lúc này hiệu trưởng Trịnh cũng biết chuyện quan trọng nhất chính là sơ tán đám sinh viên ngu si đang ồn ào như một đám ruồi bọ kia đi, đỡ cho đám người hữu tâm lợi dụng làm loạn để cho ra kết quả như ý muốn. Nếu như tình huống ồn ào náo loạn xuất hiện thì lão là một hiệu trưởng sẽ phải chịu trách nhiệm. Cũng may hiệu trưởng Trịnh là người có uy vọng cao trong trường, sau khi lấy lại bình tĩnh thì tuyên bố kết thúc hội nghị, yêu cầu tất cả sơn viên rời khỏi hội trường, trong thời gian mười phút nhanh chóng đến phòng học của mình báo danh với phụ đạo viên.
Đám sinh viên kia không cam lòng nhưng lúc này cũng chỉ có thể lục tục rời khỏi phòng họp, hội trường ồn ào đã nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
- Hoắc Tương Nhiễm, anh nhìn xem, nó có phải là con anh không.
Người phụ nữ đứng trên đài thấy sinh viên lục tục bỏ đi thì tỏ ra rất nôn nóng, sau đó nhanh chóng xông về phía Hoắc Tương Nhiễm với bộ mặt ngây ngốc. Text được lấy tại TruyenGG
Lúc này đại đa số mọi người đã nhìn rõ bộ dạng của người phụ nữ kia. Tuy lúc này đã trải qua nhiều mưa gió, đã lớn tuổi, thế nhưng vẫn còn có thể lờ mờ thấy được dung nhan xinh đẹp năm xưa.
Hoắc Tương Nhiễm nghe thấy người phụ nữ kia nói vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn ngồi trên ghế không nói một lời, gương mặt trắng nhợt nhạt, mồ hôi vã ra đầy trán. Lúc này hắn thấy người phụ nữ kia xông lên, thế là cũng không dám qua loa, cũng không quan tâm đến phản ứng của bí thư Cát và đám người nơi đây, hắn tiến lên trước mặt người phụ nữ kia rồi hổn hển nói:
- Cô đi theo tôi.
Người phụ nữ bị Hoắc Tương Nhiễm kéo đi, đi cùng hai người còn có cả đứa bé hơn mười tuổi, khi ba người bỏ đi thì cả phòng không ai lên tiếng. Dù Hoắc Tương Nhiễm rất dứt khoát kéo người phụ nữ kia ra ngoài, nhưng người khác vẫn có thể nhìn thấy những bước chân liêu xiêu rối loạn của hắn.
Vương Tử Quân nhìn Hoắc Tương Nhiễm khốn khổ đi ra mà trong lòng sinh ra cảm giác do dự, mình làm sai rồi sao? Nhưng khi thấy ánh mắt của người phụ nữ và gương mặt của đứa bé, hắn lại cảm thấy nó có giá trị.
Hoắc Tương Nhiễm phải trả giá cho hành vi của mình, xuất hiện tình huống khó khăn ngày hôm nay chẳng qua chỉ là vì Vương Tử Quân giỏi chèo kéo hai bên mà thôi.
Triệu Nguyên Cố thật sự đầy hoài nghi và sợ hãi, tuy thiếu một đối thủ cạnh tranh thì là chuyện vui với hắn, thế nhưng Hoắc Tương Nhiễm rơi vào tình cảnh như vậy là quá khốn khổ, hắn cũng không muốn đối phương như vậy.
Bí thư Cát không nói một lời, hắn chỉ dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Triệu Nguyên Cố, sau đó rời khỏi đài chủ tịch đi ra ngoài. Những nhân viên theo sát bên thấy bí thư Cát như vậy cũng nhanh chóng theo sau.
- Đây là trò quái quỷ gì?
Tôn Trạch Hồng chợt lộ ra nụ cười thản nhiên, nhưng hắn vươn hai tay ra, tỏ ra mình là người vô tội.
Bí thư Cát bỏ đi, đến Sơn Nam chỉ một ngày, sau khi gọi điện thoại cáo biệt với bí thư Lưu Truyền Thụy thì cũng không chú ý đến tỉnh đoàn Sơn Nam, trực tiếp đi thẳng lên máy bay. Nhưng lực ảnh hưởng của sự việc cũng không mất đi theo hành trình quay về thủ đô của bí thư Cát.
Trong phòng họp tỉnh ủy, các vị thường ủy tỉnh ủy tập trung đông đủ. Bọn họ biết mục đích hội nghị hôm nay, gương mặt nghiêm túc của bí thư Nhiếp Hạ Quân làm cho cả phòng hội nghị không vang lên chút âm thanh nào.
- Đúng là coi trời bằng vung, thật sự coi trời bằng vung, vì một chức quan mà cái gì cũng có thể làm được.
Nhiếp Hạ Quân vung tay vỗ mạnh lên mặt bàn.
Một loạt tư liệu bị đẩy ra mặt bàn, trước đó những thứ này đã được in và phát cho các vị thường ủy, lúc này trong tay các vị thường ủy cũng có một phần tài liệu tương tự.
- Thư khen ngợi, đơn tố cáo, còn có một loạt người đứng ra hô hào tố cáo. Trưởng phòng Hứa, anh nói xem, đây là người được phòng tổ chức khảo hạch và đề cử sao?
Nhiếp Hạ Quân dùng ánh mắt hung hăng nhìn về phía trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang rồi tức giận quát hỏi.
Trưởng phòng tổ chức là một vị thường ủy tỉnh ủy quan trọng, dưới tình huống bình thường dù là bí thư tỉnh ủy cũng ít khi phát giận với vị cán bộ này. Nhưng bây giờ Nhiếp Hạ Quân nổi giận có lý do rõ ràng, thậm chí lão không nổi giận thì người nơi đây mới thấy không bình thường.
Trưởng phòng Hứa tuy không tính là cường thế nhưng cũng không phải là kẻ yếu thế, nhưng lúc này đối mặt với khí thế sấm sét của bí thư thì cũng chỉ khuất phục, lão dùng giọng chân thành nói:
- Bí thư Nhiếp, lần này phòng tổ chức không làm tốt công tác khảo sát cán bộ, tôi là lãnh đạo cũng mong tỉnh ủy phê bình.