Lúc này tâm tình của thị dân chợt tăng vọt, bọn họ thật sự rất căm hận hành vi bán hàng giả của siêu thị Quân Thành. Sau khi cửa tủ kiếng bị ném vỡ, lửa giận trong lòng đám người đã bùng lên mạnh mẽ, thế mà trước nay dân chúng đặt hết niềm tin vào siêu thị này, thật sự thiên lý khó chứa.
Sau khi tĩnh lặng một lát thì thị dân chợt cười lớn, cảm giác e ngại của bọn họ chợt bị quét sạch, đó là nụ cười tự nhận rằng pháp luật không trách số đông. Tất cả mọi người đều cho rằng lỗi thuộc về phía siêu thị Quân Thành, nếu không thì sao cục công thương lại chạy đến đây niêm phong? Đám người của siêu thị Quân Thành sao không dám nói tiếng nào? Đám người này đều là những nhà tư bản lớn, chắc chắn phải mạnh hơn dân chúng bình thường không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần nghĩ như vậy thì dân chúng chợt lớn gan: Dù sao thì siêu thị này cũng làm chuyện trái lương tâm, đối phương đang rất chột đạ, tại sao mình phải sợ?
Vì vậy có một thị dân vốc lên một nắm bùn đất ném về phía trước, bùn trúng bảng hiệu của siêu thị Quân Thành, tạo nên một vệt bẩn dài trên bảng hiệu đang lóe sáng, điều này làm cho nhân dân chung quanh cười vang. Đồng thời cũng có nhiều người thêm lớn gan, thế là rất nhiều bùn đất, đá cuội, rau dưa, khúc gỗ, bình nhựa...Tất cả đều có thể trở thành những món vũ khí thuận tay để người dân ném về phía siêu thị Quân Thành, giống như một cơn mưa vậy. Có một học sinh thậm chí còn hưng phấn ném cả cặp của mìn, nhưng sau đó nghĩ lại và chạy vào lấy ra lại.
Đám thanh niên đứng bên ngoài cũng phóng vào theo chân đám lưu manh, bọn họ lớn tiêng hô hào đập phá, thật sự rất loạn.
Chương Hiểu Mai thấy tình cảnh hỗn loạn như vậy thì không khỏi cảm thấy uất ức muốn rơi nước mắt, nàng tất nhiên không thể đứng ra vào đúng thời điểm quần chúng đang căm phẫn như thế này, cũng không dám giải thích. Tập đoàn Quân Thành sở dĩ không lên tiếng, không biểu hiện thái độ cũng không phải là chột dạ à nhu nhược mà có tồn tại một nguyên nhân khác. Lúc này nàng cảm thấy cực kỳ uất ức, nàng dùng ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Vương Tử Quân:
- Giám đốc Vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Vương Tử Quân xiết chặt bàn tay, hắn thản nhiên nói:
- Không nên nhìn bảng quảng cáo mà chỉ nên xem hiệu quả điều trị, bọn họ muốn phá thì cứ cho phá, sự việc càng rùm beng thì sẽ càng có tác dụng quảng cáo cho tập đoàn Quân Thành, còn tổn thất, sau này chúng ta bắt bọn họ phải bồi thường gấp đôi.
Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì một chiếc xe săn tin chạy đến, trên xe là các vị phóng viên của đài truyền hình tỉnh Quảng Đông. Các vị phóng viên nhanh chóng xuống xe chụp ảnh quay phim, còn làm chương trình trực tiếp, nữa phóng viên đứng cách Vương Tử Quân không quá xa, vì vậy hắn có thể nghe thấy rõ ràng những lời nói của nàng.
- Thưa các vị, bây giờ tôi đang ở khu trung tâm thương mại của tập đoàn Quân Thành ở thành tây, lúc này siêu thị Quân Thành đang bị các ban ngành chức năng niêm phong vì sản xuất hàng giả hàng kém chất lượng, hiện tại quần chúng đang phẫn nộ mất đi khả năng khống chế, bắt đầu dùng đất đá phát tiết cảm giác căm hận của mình. Thưa các bạn nghe đài, đây rõ ràng là một hành vi làm quần chúng nổi giận của siêu thị Quân Thành, lúc này vụ án đang được cục công thương tiếp nhận điều tra, chúng ta và nhân dân thành phố Việt Thị cùng chờ mong kết quả cuối cùng.
Nữ phóng viên nói rất rõ ràng, lại không nhắc đến bất kỳ biện pháp trừng phạt của pháp luật với những kẻ đang phá hoại như vậy, lại đẩy siêu thị Quân Thành lên đầu sóng ngọn gió. Bầu không khí là rất tốt, Vương Tử Quân biết tin tức về siêu thị Quân Thành sẽ nhanh chóng bùng phát, sẽ chỉ mất một hai ngày mà nổi tiếng, sẽ đọng bên miệng cả triệu người dân thành phố Việt Thị, người người cùng mở miệng mắng, thật sự rất có hiệu ứng.
- Bọn họ là phóng viên của đài truyền hình tỉnh, sao lại ăn nói vô trách nhiệm như vậy?
Chương Hiểu Mai đẩy cửa xe muốn đi xuống lại bị Vương Tử Quân giữ lại, Vương Tử Quân nhìn nữ phóng viên kia rồi mở miệng trầm giọng nói:
- Bọn họ muốn đưa tin thế nào thì mặc kệ, chúng ta đi thôi.
Lái xe lúc này cũng thật sự không nhịn được, sau khi nghe Vương Tử Quân nói phải đi thì vội vàng bẻ tay lái chuẩn bị chạy đi. Khi xe vừa quay đầu thì một chiếc Porsche thể thao chạy đến cản ngay trước mặt.
- Ôi, đây không phải là cậu Vương sao? Cậu cũng đến xem náo nhiệt à? Thế nào, câu thấy anh đạo diễn vở kịch này thế nào, đồ sộ không? Đẹp không?
Từ trong cửa sổ chiếc Porsche hiện ra gương mặt Triệu Bình Xuyên, hắn vừa cầm máy quay trong tay vừa cười ha hả nói.
- À, những gì nên làm cũng phải làm cho trót.
Vương Tử Quân cũng không nổi giận, hắn dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tbx, sau đó khẽ cười nói:
- Nhưng này Triệu thiếu gia, đám diễn viên của anh hành động quá kém, đây chỉ là những trò mèo dành cho đám con nít mà thôi, người thông minh sẽ không cần như vậy.
- Ha ha ha, các người có thể làm thế nào được? Cậu Vương, câu chẳng phải đã nhìn rõ rồi sao? Chẳng phải đã biết được tất cả sao? Nhưng như vậy thì thế nào? Không phải cũng chỉ trơ mắt đứng nhìn à? Đúng rồi, tôi cũng không có thời gian nói nhảm với cậu, một cuốn phim tốt thế này phải mang về cho người phụ nữ cố chấp kia xem mới được.
Triệu Bình Xuyên vừa nói vừa đóng cửa, chiếc Porsche nhanh chóng rời khỏi hiện trường như tia chớp.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Triệu Bình Xuyên rời đi, lại tỏ ý cho lái xe chạy đi. Khi hắn vung tay lên thì điện thoại chợt đổ chuông, hắn nghe máy, trên mặt chợt lộ ra nụ cười nhạt.
- Nếu các người đã muốn chơi lớn, như vậy chúng ta sẽ cùng nhau chơi lớn.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, giọng nói càng thêm bình tĩnh.
Mặt trời giữa trưa ở thành phố Việt Thị lên cao quá đầu, bầu không khí náo nhiệt ở một thành phố phát triển cũng không còn, không khí nóng hừng hực, không gian tiêu điều. xem tại.
Vương Tử Quân ngồi trong một tòa cao ốc không quá cao, hắn dùng ánh mắt bao quát nhìn khu văn phòng thị ủy thành phố Việt Thị, sau lưng hắn là nhóm người Lý Duyệt Long và Chương Hiểu Mai. Lúc này trong phòng ngoài tiếng máy điều hoa thì căn bản không còn âm thanh gì khác, tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
- Đã đến đúng thời điểm.
Vương Tử Quân đang trầm ngâm chợt quay đầu lại dùng giọng nhàn nhạt nói với Lý Duyệt Long.
Lý Duyệt Long là một người được Vương Tử Quân tín nhiệm nhất, sau khi nghe được câu hỏi của Vương Tử Quân thì gật đầu nói:
- Hẳn là đã đến.
- Ừ!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói tiếp: truyện được lấy tại truyenggg.com
- Cho người của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, đợi bên kia xông lên thì chúng ta cũng phải biểu hiện một phen.
Lý Duyệt Long lên tiếng đồng ý, sau đó hắn nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc. Hắn là một người chấp hành kế hoạch của Vương Tử Quân, lúc này hắn nhìn người thanh niên trước mặt mà trong mắt có thêm chút kính sợ từ tận đáy lòng.
Nếu so sánh với Lý Duyệt Long thì Chương Hiểu Mai thật sự hiểu không nhiều, nhưng nàng cũng là thư ký vài năm của Tần Hồng Cẩm, nàng hiểu có nhiều thứ thủ trưởng không cần nói thì thư ký cũng không nên chủ động lắng nghe. Vì thế lúc này dù nàng thật sự có rất nhiều ngờ vực vô căn cứ, thế nhưng nàng vẫn kiên trì không mở miệng hỏi.
- Tiểu Chương, cô chuẩn bị chút thức ăn, hôm nay mọi người vất vả một ngày, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một lát.
Vương Tử Quân cười cười với Cục thương mại, sau đó hắn trầm giọng phân phó.
- Tôi sẽ đi sắp xếp.
Chương Hiểu Mai cầm lấy điện thoại gọi cho nhà hàng, lại khẽ nói vài câu sắp xếp. Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tử Quân đang chú tâm khu văn phòng thị ủy Việt Thị.
- Giám đốc Vương...
Chương Hiểu Mai định lên tiếng thì bị Vương Tử Quân khoát tay dừng lại, tỏ ý không cần nói. Chương Hiểu Mai thật sự kinh ngạc, thế là không khỏi nhìn xuống bên dưới, đúng lúc thấy một hàng người thật dài từ phía bên kia đi tới.
- Chúng tôi muốn có cơm ăn, chúng tôi muốn có việc làm.
Những dòng chữ đen trên biểu ngữ trắng thật sự rất bắt mắt dưới ánh sáng mặt trời, khi đội ngũ kia chậm rãi tiến lên thì bắt đầu hô lên những khẩu hiệu vang trời.
- Điều tra triệt để phương án cải tổ nhà máy cơ giới, không thể buông tha cho phần tử tha hóa biến chất.
Một tiếng hét lớn vang lên, tuy đám người kia ở cách khá xa nhưng vẫn lọt vào trong tai của Chương Hiểu Mai.
Chương Hiểu Mai cũng biết Vương Tử Quân là người chuẩn bị những sự kiện này, nhưng lúc này tình huống xuất hiện càng làm cho Chương Hiểu Mai cảm thấy không ngờ. Hắn vì sao có thể kích động được nhóm công nhân kia đến biểu tình ở trước cổng thị ủy?
Chương Hiểu Mai cảm thấy Vương Tử Quân nhất định là người thúc đẩy sự kiện kêu oan tập thể như thế này, nhưng nông nghiệp cũng thật sự không hiểu rõ nó có liên quan gì đến tập đoàn Quân Thành?
- Trả lại mồ hôi và máu cho chúng tôi, trả lại chúng tôi công ăn việc làm.
- Nghiêm trị Tiền Trường Thắng, nghiêm trị đám quan viên thao tác làm loạn.
Những tiếng hô khẩu hiệu càng thêm vang dội, lúc này cổng thị ủy đã bị đám người kia vây quanh, vài ngàn công nhân cùng lên tiếng và đứng chen chúc đã vây quanh và chắn tất cả đường ra.
- Giám đốc Vương, vì sao có nhiều công nhân như vậy?
Chương Hiểu Mai tuy cố gắng ẩn nhẫn nhưng vẫn phải mở miệng hỏi.
Vương Tử Quân nhìn đám người như thủy triều ở bên dưới, lại khẽ dùng tay gõ lên bệ cửa sổ làm bằng đá, hắn thản nhiên nói:
- Trưa nay có một công nhân vì con trong nhà nhiều ngày chưa được ăn thịt, chính mình lại không có tiền mua, thế là ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy ra chợ ăn trộm, nhưng không may lại bị ông chủ quầy bắt được. Sau khi biết rõ nguyên nhân thì ông chủ quầy thịt chủ động cho anh ta một miếng thịt, thế là vị công nhân kia về nhà nấu lên cho con ăn, chính mình lại uống thuốc trừ sâu tự sát.
Chương Hiểu Mai nghe được âm thanh của Vương Tử Quân mà toàn thân run lên, nhưng lúc này nàng cũng thất sự rất hồ đồ, cả ngày nàng đi theo hắn, vì sao hắn lại biết một sự kiện như vậy chứ?
- Viên công nhân kia thế nào rồi?
Giọng điệu của Chương Hiểu Mai có chút run rẩy.
- Vì anh ta mua phải thuốc trừ sâu dỏm nên đưa đến bệnh viện và được cứu sống, nhưng đám công nhân đã nửa năm chưa được phát lương bắt đầu phẫn nộ, càng có nhiều người tụ tập lại, thế cho nên mới xuất hiện tình huống vào lúc này.
- Vậy thì tốt quá, không ngờ trùng hợp như vậy.
Chương Hiểu Mai thở dài một hơi, nàng lấy tay đè lên ngực, lại khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Chương Hiểu Mai mà không nói gì. Nhưng Chương Hiểu Mai cảm khái xong lại giống như ý thức được điều gì đó, nàng nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào.
- Chuyện này phải có người đạo diễn, nếu không sao lại trùng hợp như vậy?
Vương Tử Quân cũng không che giấu Chương Hiểu Mai, hắn khẽ chỉ về phía đám bảo vệ khu văn phòng thị ủy đang ngăn cản công nhân tiến vào rồi khẽ nói:
- Tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
- Chỉ mới là bắt đầu?
Chương Hiểu Mai nhìn tình huống lộn xộn trước mắt mà trái tim như treo lên giữa không trung: Chỉ dựa vào một sự kiện kêu oan thế này có thể cứu được giám đốc Tần ra sao?
Khu văn phòng thị ủy thật sự có tốc độ xử lý rất nhanh, chỉ sau mười phút đã có một quan viên chạy ra. Người này cầm loa kêu gọi công nhân trật tự, đám lãnh đạo của nhà máy cơ giới cũng đã kịp thời chạy đến cổng thị ủy.
- Thưa các công nhân, lãnh đạo thị ủy rất đau lòng khi sự việc như vậy phát sinh, vừa rồi lãnh đạo đã tổ chức họp khẩn cấp, đang cho ra một phương án, sẽ vay tiền phát lương cho mọi người, vì vậy mọi người cứ yên tâm, tôi đảm bảo...
Tên quan viên kia đang nói thì một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi ra, hắn dùng ánh mắt tức giận nhìn đám công nhân, sau đó lớn tiếng hô hào:
- Các người muốn làm gì? Dù là ai cũng không muốn sự kiện giống như Trần Nhị Phát xảy ra, các người muốn giải quyết vấn đề thì có thể tìm tôi, tôi không có năng lực giải quyết thế nhưng lại có thể trực tiếp phản ánh với lãnh đạo. Các anh kéo đến đây vây quanh khu văn phòng thị ủy, rõ ràng là muốn gây rối, căn bản không phải đến vì giải quyết vấn đề...
Người đàn ông kia rõ ràng phải là một trong những lãnh đạo nhà máy cơ giới, lực ảnh hưởng rất sâu và rộng, hắn vừa lên tiếng thì đám công nhân đang ồn ào chợt yên tĩnh trở lại.
- Cứ như vậy là xong sao?
Chương Hiểu Mai quay đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Chương Hiểu Mai, hắn cũng không nói lời nào, thế nhưng trong mắt lại lóe lên cái nhìn kiên quyết.
- Đừng nghe những lời nói bậy của Trác Thao Phương, nhà máy của chúng ta sở dĩ rơi vào tình huống hôm nay cũng là vì một mình tên khốn này tạo ra. Hắn cấu kết trong ngoài với Tiền Trường Thắng của tập đoàn Nam Long, chuyển tất cả tài sản của nhà máy cho tập đoàn Nam Long, hắn chính là kẻ phá hoại, đây là căn cứ chính xác của hành vi bán đứng nhà máy do hắn gây ra.
Khi mọi người cho rằng gió lốc sắp ngừng thì một người đàn ông đeo kính từ trong đám người đi ra, trong tay hắn cũng là một chiếc loa, hắn lớn tiếng hô hào với công nhân khắp bốn phía.
- Các vị, tôi là kế toán trưởng của nhà máy, tôi thật sự xin lỗi mọi người, xin lỗi Trần Nhị Phát, nếu tôi có dũng khí vạch trần sự việc này từ sớm thì Trần Nhị Phát sẽ không bao giờ rơi vào tình huống như vậy. Tôi thật sự cảm thấy rất hối hận, thật sự là lương tâm bất an, đây chính là tài liệu về những hành vi bán đứng nhà máy của Trác Thao Phương, các vị đến mà xem.
Người đàn ông kia lên tiếng, sau đó ném những phần tư liệu mỏng vào trong đám công nhân. Trong lúc hắn phân phát tư liệu, cũng có hơn mười công nhân khác đang cầm những bản tư liệu như vậy đi phân phát cho mọi người.