Bí Thư Trùng Sinh

Chương 452

- Ha ha ha, trưởng phòng Tưởng, lời này của anh nói cho cùng cũng không phải chỉ có thể làm một trưởng phòng tổ chức, thậm chi dùng làm một chủ tịch thành phố cũng là dư dả.

Tiết Diệu Tiến gật gật đầu rồi cười hả hả nói.

Tưởng Tuệ Minh cũng rất vui vẻ vì lời khích lệ của Tiết Diệu Tiến, nhưng hắn chỉ cười theo Tiết Diệu Tiến, cũng không có bất kỳ bình luận gì khác.

Đề tài này quá nhạy cảm, Tiết Diệu Tiến cũng chỉ nói vài câu rồi cũng không tiếp tục, hai người ăn ý dừng lại, sau đó cất giấu vào sâu trong lòng.

- Bí thư Tiết, đây là tình hình phối trí của ban ngành khu quy hoạch kỹ thuật cao, liên quan đến vài phương diện thay đổi nhân sự, anh xem có gì cần phải sửa chữa không?

Tưởng Tuệ Minh và tiết diệu tiến bàn thêm vài câu về vài vấn đề, sau đó hắn đưa danh sách cho Tiết Diệu Tiến.

Tiết Diệu Tiến vừa tiếp nhận danh sách vừa cười ha hả nói:

- Xe lửa chạy nhanh cũng nhờ đầu tàu kéo đi, lúc này chúng ta cũng nên tuyển chọn đầu tàu tốt được rồi.

Tiết Diệu Tiến cầm một chiếc kính lão trên bàn làm việc lên, hắn cẩn thận xem xét bản danh sách. Hắn thấy hàng chữ đầu tiên trên văn kiện ghi là "ban ngành lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao", vi trí chủ nhiệm quản lý hiệp hội có ba chữ: Trương Đảo Long.

Tiết Diệu Tiến cảm thấy một tên cán bộ cấp dưới có thể làm cho lãnh đạo thỏa mãn hay không, thì rất nhiều vấn đề phải có lực cảm ngộ. Đôi khi lãnh đạo muốn làm điều gì đó nhưng lại không biểu hiện ra rõ ràng, lúc này cấp dưới phải tránh đi những gì kiêng kỵ mà làm theo đúng ý của lãnh đạo. Vì thế khi thấy ba chữ Trương Đảo Long thì Tiết Diệu Tiến cảm thấy cực kỳ hưởng thụ. Dù vấn đề này đã nằm trong dự đoán của hắn, nhưng thấy trưởng phòng tổ chức quán triệt đúng chỗ ý đồ của mình, cảm giác này cực kỳ thoải mái.

Tiết Diệu Tiến nhớ rõ lúc đầu Tưởng Tuệ Minh cũng không thành thật như vậy. Có một lần thành phố động vào một nhóm cán bộ, Tưởng Tuệ Minh đến phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến và khẽ hỏi:

- Bí thư Tiết, anh xem lần này đề bạt cán bộ, có nên chọn người...

Tưởng Tuệ Minh nói đến đó thì dừng lại chờ Tiết Diệu Tiến cho ra chị thị.

Tiết Diệu Tiến giữ im lặng, điều này làm cho trái tìm của Tưởng Tuệ Minh nhảy dựng lên, là tình huống mà vài chục năm làm quan hắn chưa từng trải qua. Hắn biết mình đã hoảng loạn, đã rơi vào tình huống tâm lý bất an. Bất kỳ một quan viên nào cũng muốn đề bạt người nhà của mình khi có điều động nhân sự, tất nhiên Tiết Diệu Tiến sẽ không phải là ngoại lệ. Nhưng hắn lại chạy đến hỏi bí thư "có nên chọn người...", như vậy rõ ràng ép bí thư phải tỏ thái độ ở phương diện mẫn cảm này.

Tiết Diệu Tiến biết rõ trước khi thông qua hội nghị thường ủy để thông qua đề bạt cán bộ thì Tưởng Tuệ Minh đến trưn cầu ý kiến của mình cũng là vì có ý tốt. Nhưng lúc này hắn lại thầm hận Tưởng Tuệ Minh: "Anh ép tôi tỏ thái độ ở phương diện này, anh nói tôi phải tỏ thái độ thế nào đây? Sao anh ngu ngốc như vậy? Mắt quá vụng về hay tai quá điếc? Chẳng lẽ bình thường anh không thấy tôi tán thưởng ai sao? Anh còn cần tôi phải chủ động nói ra nữa à?

Tưởng Tuệ Minh cuối cùng cũng là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, thấy Tiết Diệu Tiến không nói lời nào thì cũng lập tức tỉnh ngộ mình làm cho bí thư thị ủy rơi vào tình huống khó xử. Hắn trầm mặc một lúc rồi dứt khoát nói:

- Tôi thấy như thế này, đối với những cán bộ còn đang tranh luận thì chúng ta nên có đối đãi công bằng. Tôi thấy có vài cán bộ không tồi, như vậy phòng tổ chức và tôi sẽ cho ra quyết định, sau đó sẽ thông qua thị ủy. Trước đó bí thư Tiết cũng không thể biết rõ được.

Tưởng Tuệ Minh nói xong rồi xoay người bỏ đi, căn bản không cho Tiết Diệu Tiến chút thời gian do dự.

Tưởng Tuệ Minh là lão quan trường, đồng thời cũng là người có quan hệ rất tốt với Tiết Diệu Tiến, hắn biết rõ mình là trợ thủ thì có những việc cần phải tự tay làm cho lãnh đạo. Đồng thời hắn cũng nên biết điểm dừng thì dừng, nói nhanh phải làm cho nhanh, đừng để lãnh đạo xấu hổ là được.

Sau đó Tưởng Tuệ Minh nhanh chóng hiểu bí thư Tiết muốn chính mình chủ động chọn ra nhữn người được nhìn trúng, sau đó đưa đến cho lãnh đạo xin chỉ thị. Kể từ đó lãnh đạo không cần tỏ thái độ thì hắn đã quyết định được sự việc. Tất nhiên sau đó lãnh đạo cũng sẽ ghi nhớ khả năng "hiểu chuyện" của anh. Sự thật chứng minh vài năm qua trưởng phòng Tưởng phát triển như cá gặp nước liên quan chặt chẽ đến sự coi trọng của lãnh đạo thị ủy, thế cho nên hắn không khỏi cảm thấy đắc ý vì danh sách của mình vào lúc này.

- À, trên cơ bản đều là các đồng chí hàng đầu của các quận huyện tuyến dưới. Trưởng phòng Tưởng, danh sách của phòng tổ chức các anh thật sự rất tốt.

Tiết Diệu Tiến khẽ đặt bản danh sách trên bàn làm việc, sau đó nói tiếp:

- Nhưng La Hồng Chương này vẫn thật sự chưa đủ độ chín.

"Chưa đủ độ chín?"

Chỉ là bốn chữ cực kỳ đơn giản nhưng nó đã đánh mất tương lai của La Hồng Chương. Tưởng Tuệ Minh tuy đã tiếp nhận lời chỉ thị của Tiết Diệu Tiến, thế nhưng lúc này nghe lời đánh giá của bí thư, hắn không khỏi lên tiếng:

- Bí thư Tiết, đây là chúng tôi công tác không đủ nghiêm cẩn, tôi sẽ để cho bọn họ khảo sát lại.

Tiết Diệu Tiến từ chối cho ý kiến, nhưng đôi khi không nói lời nào chính là bày tỏ một thái độ. Thái độ này càng làm cho Tưởng Tuệ Minh cho ra quyết tâm kiên định, đó là nhất định phải loại La Hồng Chương ra khỏi hàng ngũ được đề bạt.

- Bí thư Tiết, lúc này khối chính quyền thành phố thiếu một vị phó thư ký trưởng, tôi cảm thấy đồng chí Quản Triệu Khai của phòng lao động thương binh xã hội là rất tốt, anh ấy đã công tác ở phòng lao động thương binh xã hội được hai năm, làm việc biết tròn biết méo, hơn nữa lại có lực chấp hành quyết định của tổ chức rất mạnh.

Tưởng Tuệ Minh nói đến lực chấp hành của tổ chức thì không khỏi lớn tiếng hơn một chút.

Lực chấp hành rất mạnh, Tiết Diệu Tiến khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Vị trí phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố là cực kỳ quan trọng, tôi cảm thấy có thể cho đồng chí Quản Triệu Khai gánh trọng trách này. Nhưng trước khi quyết định chuện này, anh cũng cần phải liên hệ với chủ tịch Xương Bình.

- Vâng, bí thư Tiết, tôi nhất định sẽ tuân theo chỉ thị của anh, sẽ liên hệ thật tốt với chủ tịch Xương Bình.

Tưởng Tuệ Minh nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Tiết Diệu Tiến thì càng cảm thấy nước cờ kết giao tốt với Trương Hiểu Đông là cực kỳ đúng đắn và hiệu quả. Thủ hạ phải gấp vì cái gấp của lãnh đạo, nghĩ cho suy nghĩ của lãnh đạo, đây mới là tố chất quan trọng của một vị trưởng phòng tổ chức như hắn.

Chỉ là một vài câu nói chuyện đơn giản cũng đã quyết định vận mệnh của biết bao người, câu cửa miệng của mọi người chính là nhân sự không có bí mật, thế nên một giờ sau khi Tưởng Tuệ Minh gặp mặt Tiết Diệu Tiến thì rất nhiều người đã biết được tin tức.

Liên quân đến vấn đề nhân sự thì có người vui có người buồn, muốn nói có người vui thì rõ ràng là đám người được thăng quan, mà người thất lạc ưu sầu chính là La Hồng Chương.

Tuy khi gọi điện thoại cho Tưởng Tuệ Minh thì La Hồng Chương tỏ ra mình rất tốt, nhưng lúc này trong lòng lại khó thể nào áp chế được cảm giác thất lạc. Hắn vốn đang nói chuyện với một vị bí thư đảng ủy xã, sau khi nhận được điện thoại của Tưởng Tuệ Minh thì gương mặt trở nên cực kỳ âm trầm.

Vị bí thư đảng ủy xã này trước nay có quan hệ không tệ với La Hồng Chương, thấy La Hồng Chương đi nhận điện thoại cũng không quá chú ý. Nhưng dù thế nào thì vị bí thư đảng ủy xã này cũng thật sự không may, lại là người thích nói đùa, khi La Hồng Chương cắt điện thoại thì lại dùng giọng đùa giỡn yêu cầu bí thư La phải mời khách. Một câu nói vui đùa của hắn giống như đổ thêm dầu vào lửa, làm cho La Hồng Chương bùng phát tất cả lửa giận trong lòng mình. Vị bí thư đảng ủy xã kia đành phải xấu hổ bỏ di dưới tình huống nổi giận điên cuồng của bí thư La Hồng Chương.

Một con vịt đến tận tay đã không cánh mà bay, La Hồng Chương nghĩ đến nguyện vọng mình có thể tiến thêm một bước đã không còn, hắn thật sự giống như trượt chân xuống sông, cơ thể ngây ngốc, thật sự không biết nên làm sao cho tốt.

Nhưng nếu so sánh với việc mất đi chức vụ, mất cơ hội được đề bạt lần này thì một câu nói của Tưởng Tuệ Minh lại càng làm La Hồng Chương thất lạc hơn.

"Bí thư Tiết nói anh chưa đủ độ chín!"

Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại giống như một ngọn núi ép vào lòng La Hồng Chương. Hắn là một người trong quan trường, hắn biết rất rõ cũng không phải tất cả mọi chuyện sẽ được như ý muốn, có rất nhiều chuyện thật sự khó thể thành công, phải chờ cơ hội tiếp theo. Nhưng nếu để cho bí thư thị ủy nói mình không đủ độ chín, như vậy thì mình cơ bản đã xong đời, chỉ sợ sau này dù mình có đến gặp Tưởng Tuệ Minh, sợ rằng vị trưởng phòng tổ chức trước nay hay cười ha hả cũng không thèm biến mình làm người sai vặt.

Chẳng lẽ con đường làm quan của mình cứ kết thúc như vậy sao? Sẽ phải về hưu trên vị trí phó bí thư quận ủy như thế này sao?

La Hồng Chương thật sự cảm thấy không cam lòng, nhưng dù hắn không cam lòng thì đối mặt với sự cường thế của Tiết Diệu Tiến, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận một cách vô điều kiện.

Nhưng nếu so với sự chán nản của La Hồng Chương thì càng nhiều người chú ý đến vị trí phó thư ký trưởng của văn phòng khối chính quyền thành phố. Tuy Vương Tử Quân cũng không tuyên bố nhưng dưới sự truyền bá của người hữu tâm, tin tức Vương Tử Quân muốn đưa bộ hạ cũ của mình đến tiếp nhận vị trí phó thư ký trưởng đã không còn gì là bí mật. Bây giờ bí thư Tiết lại lớn tiếng cho vị bí thư đảng ủy khối phòng lao động thương binh xã hội là Quản Triệu Khai làm phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, tin tức ngày càng tràn lan.

Sau khi Vương Tử Quân đi đến thành phố Đông Bộ thì nhanh chóng thành chủ đề cho nhiều người bàn luận, khi vị phó chủ tịch thường vụ này nhiều lần ra tay đã làm cho người ta không dám xem thường. Nhưng bây giờ bí thư Tiết lại mở miệng bác bỏ lời đề nghị đề bạt thủ hạ cũ của chủ tịch Vương Tử Quân, điều này làm cho nhiều người thích nghị luận bắt đầu nói ngược lại.

- Lúc này chỉ sợ chủ tịch Vương sẽ biết ai mới thật sự là người làm chủ thành phố Đông Bộ.

Một cán bộ khoa viên của văn phòng thị ủy khẽ cười nói.

- Điều này là đương nhiên, sau chuyện này thì tôi tin chủ tịch Vương sẽ phải an phận hơn một chút. Nếu không có quyền lợi, dù anh có cường thế ra sao cũng không được việc. Anh có thể mở miệng hiến kế, thế nhưng tôi mới chính là người cho ra chính sách quyết định cuối cùng.

- Chủ tịch Vương dã bị bí thư Tiết phủ quyết, đó là cơ hội tốt cho anh Giản. Hì hì, lát nữa phải gọi điện thoại cho anh Giản, nhất định phải ép anh ấy mời chúng ta một bữa cơm.

Vài tên cán bộ cơ quan đang nghĩ ngợi xem nên làm sao để kiếm được một bữa rượu thịt miễn phí, bây giờ tên kia lên tiếng, tỏ ý nói mọi người không cần phải lên tiếng.

Mọi người đang có hứng thú nói chuyện cũng không còn gì để nói, nhưng bọn họ vẫn nhìn ra ngoài cửa theo bản năng, đúng lúc thấy có một hình bóng xuất hiện bên dưới khoảng sân rộng của khu văn phòng thị ủy, người này đang xoải bước đi về phía văn phòng thị ủy.

- Chủ tịch Vương.

Một người thấy đó là Vương Tử Quân thì dùng giọng kinh ngạc nói.

- Anh ta đến văn phòng thị ủy chúng ta làm gì?

Một tên cán bộ thấy Vương Tử Quân đi vào khu văn phòng thị ủy thì khẽ nói.

Còn đến làm gì nữa? Rõ ràng là tìm bí thư Tiết.

Một tên cán bộ đứng bên cạnh chợt lên tiếng.

- Anh nói xem chủ tịch Vương vì chuyện của tên thuộc hạ cũ mà đến tìm bí thư Tiết sao? Xem ra chủ tịch Vương còn chưa hiểu tính tình của bí thư Tiết, các vị lãnh đạo thị ủy có ai không biết bí thư Tiết đã cho ra quyết định thì trên cơ bản sẽ không có khả năng sửa đổi?

- Hì hì, cứ xem đi, lát nữa chủ tịch Vương sẽ là vui vẻ đi đến nhưng chán nản đi về, nếu không thì chúng ta đánh cuộc một bữa cơm nhé?

- Được, tôi đánh cuộc với anh, dù sao hôm nay cũng đã có anh Quản Triệu Khai mời khách rồi.

Khi đám nhân viên văn phòng của văn phòng thị ủy đang nghị luận hi hi ha ha thì Vương Tử Quân đã đến bên ngoài phòng của Trương Hiểu Đông. Khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì Trương Hiểu Đông không khỏi sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn lại đứng lên.

Tuy Trương Hiểu Đông biết rõ vị phó chủ tịch thường vụ kia đến với khí thế của người gây sự, không bao giờ tìm nguồn vui cho lãnh đạo của mình, thế nhưng khi thấy Vương Tử Quân đến thì hắn cũng không dám tỏ ra chậm trễ, loại cảm giác này thật sự xuất hiện từ tận đáy lòng.

- Chào chủ tịch Vương.

Trương Hiểu Đông nhìn vị phó chủ tịch còn trẻ tuổi hơn cả mình, nếu nói hắn không ghen ghét thì rõ ràng là không thể. Hắn ở trong thành phố này có được sự tán thưởng của Tiết Diệu Tiến, có ai không coi hắn là cán bộ trẻ tuổi tài cao? Nhưng nếu câu nói trẻ tuổi tài cao được sử dụng trước mặt Vương Tử Quân thì Trương Hiểu Đông chỉ còn lại một trò cười mà thôi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói với Trương Hiểu Đông:

- Hiểu Đông, bí thư Tiết có rảnh không?

Có nên cho Vương Tử Quân vào gặp bí thư Tiết hay không thật sự là một nan đề đối với Trương Hiểu Đông, hắn cũng không dám trực tiếp nói Vương Tử Quân có thể đi vào gặp bí thư. Hắn trầm ngâm một lát rồi dùng ánh mắt có chút do dự nhìn thoáng qua mặt Vương Tử Quân nói:

- Chủ tịch Vương, nếu không tôi vào báo cáo công tác cái đã nhé?

Chút thủ đoạn của Trương Hiểu Đông tất nhiên sẽ không lừa được Vương Tử Quân, hắn khẽ gật đầu với Trương Hiểu Đông nói:

- Hiểu Đông, cậu giúp tôi hỏi một chút, tôi ở ngoài này chờ bí thư triệu kiến.

Trương Hiểu Đông nhìn bộ dạng nhàn nhã của Vương Tử Quân, trong lòng càng cảm thấy mình bị người ta làm khó. Nhưng càng là như vậy thì hắn càng cần phải đi vào báo cáo cho lãnh đạo của mình.

Một phút sau Trương Hiểu Đông từ trong phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến đi ra, lúc này hắn mới thoải mái nói:

- Chủ tịch Vương, bí thư Tiết mời anh đi vào.

Vương Tử Quân cười cười khẽ gật đầu với Trương Hiểu Đông, sau đó cùng Trương Hiểu Đông đi vào trong phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến. Khi Trương Hiểu Đông đẩy cửa phòng làm việc thì Tiết Diệu Tiến cũng không phải đang phê chỉ thị như những lần trước, bí thư từ sau bàn làm việc đi ra vươn tay nhiệt tình với Vương Tử Quân nói:

- Chủ tịch Vương, anh đúng là khách quý, anh đến Đông Bộ cảm thấy thế nào rồi, có phải đã thích ứng với tất cả công tác rồi không?

Lúc này biểu hiện của Tiết Diệu Tiến thật sự vừa nhiệt tình vừa quan tâm đến đồng chí của mình. Vương Tử Quân nhìn biểu hiện của Tiết Diệu Tiến, hắn chỉ khẽ cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Đạ tạ bí thư Tiết đã quan tâm, tất cả công tác đều tiến vào đúng vị trí dưới sự quan tâm chỉ đạo của các vị lãnh đạo.

Vương Tử Quân khiêm tốn như vậy càng làm cho Tiết Diệu Tiến cười cởi mở hơn, hắn cười ha hả nói:

- Chủ tịch Tử Quân, sau này có chuyện gì cứ đến tìm tôi. Đúng rồi, vấn đề nhà ở cho anh, để cho người của phòng quản lý sự vụ cơ quan nói một lời với anh Tả, nói anh ấy đã đến nhận công tác ở thành phố Sơn Viên thì cũng nên nhường nhà lại.

Tiết Diệu Tiến cười rộ lên thật sự biểu hiện là một người cực kỳ có lực quyến rũ, tuy Vương Tử Quân biết rõ sự quan tâm của Tiết Diệu Tiến với mình căn bản chỉ là giả dối, thế nhưng hắn cũng không thể không tỏ ra bội phục bí thư Tiết.

- Chủ tịch Vương, tuy hội nghị kinh tế toàn tỉnh còn chưa được tổ chức, thế nhưng tôi có nghe nói được vài thông tin. Năm nay không những yêu cầu khắp nơi nắm bắt phát triển kinh tế, đồng thời sẽ có thể có sắp xếp thứ hạng phát triển kinh tế cho các thành phố trong tỉnh, nếu thành phố nào rớt ra phía sau sẽ bị lãnh đạo phê bình.

- Thành phố Đông Bộ chúng ta tuy không phải rơi rớt về phía sau, nhưng nếu muốn có một thành tích tốt trong tỉnh, như vậy chúng ta cần phải cho ra một lợi dụng tình thế lúc này để tìm ra chiến tích mới cho mình, hơn nữa nó phải làm cho người ta tin phục.

- Chủ tịch Nhâm là người có năng lực công tác rất mạnh nhưng dù sao thì tinh lực cũng chỉ có hạn, vì thế mà yêu cầu một vị phó chủ tịch thường vụ như anh cũng phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm. Vì để cho anh nhanh chóng triển khai mở rộng công tác, thế cho nên các vị bí thư chúng tôi cảm thấy nên điều phối cho anh một vị phó thư ký trưởng thật sự thuận tay.

Tiết Diệu Tiến nói từ tình thế của tỉnh đến tình hình phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ, thật sự nói một vòng rất hay, cuối cùng thì địa điểm dừng chân của bí thư Tiết lại chính xác trên vị trí phó thư ký trưởng phục vụ Vương Tử Quân.

Tiết Diệu Tiến dùng một loạt lời nói nhảm chủ yếu để khẳng định việc bổ nhiệm phó thư ký trưởng cho Vương Tử Quân, đồng thời cũng thẳng thừng chối bỏ yêu cầu của Vương Tử Quân về việc đề bạt thủ hạ của mình làm phó thư ký trưởng.

Tiết Diệu Tiến thật sự cảm thẩy rất đắc ý vì những trò rào đón chăn đệm của mình, dù sao thì Vương Tử Quân còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã phong bế kín kẽ tất cả đường lui và thậm chí là đường tiến của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thầm cười lạnh nhưng vẻ mặt lại không chút nào biến đổi. Hắn cười ha hả uống một ngụm trà do Trương Hiểu Đông đi vào dâng lên cho lãnh đạo, sau đó dùng giọng chăm chú nói:

- Bí thư Tiết, trà của anh thật sự rất ngon, không biết có phải vì tôi không hiểu trà đạo hay trước nay uống quá ít, vi thế tôi không thể nào biết được đây là loại trà từ vùng miền nào.

- Đây là trà được sản sinh từ thành phố chúng ta, là trà bình thường thôi, trước kia khi tôi còn là bí thư đảng ủy xã thì thường uống loại trà này, các đồng chí tuyến dưới vì biết tôi thích uống loại trà này nên mỗi năm đều hái cho một ít. Tuy trà này kém xa Long Tỉnh thế nhưng hương vị lại cực kỳ đặc biệt. Nếu chủ tịch Vương đã thích, như vậy chờ lát nữa tôi sẽ để cho Trương Hiểu Đông lấy cho hai hộp.

Tiết Diệu Tiến nhìn vẻ mặt không chút biến đổi của Vương Tử Quân, trong lòng chợt bùng lên cảm giác có chút thất bại. Hắn rất muốn được thấy bộ dạng hổn hển của Vương Tử Quân, nhưng vị phó chủ tịch thường vụ vẫn tỏ ra không nóng không vội, làm cho hắn thật sự thất vọng, đồng thời cũng không khỏi tăng thêm vài phần coi trọng.

Vương Tử Quân căn bản không từ chối ý tốt của Tiết Diệu Tiến, hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Tiết nói chuyện là phải chắc chắn đấy nhé, tôi cũng không khách khí khi nói thật với ngài, loại trà này thật sự hợp với khẩu vị của tôi.

Vương Tử Quân nói vài câu với Tiết Diệu Tiến về vấn đề lá trà, sau đó hắn chợt nói:

- Bí thư Tiết, lúc này thành phố chúng ta đã xem việc xây dựng và đẩy mạnh phát triển khu quy hoạch kỹ thuật cao là trọng điểm công tác trong năm nay, càng phải nhờ vào nó để thúc đẩy kinh tế của thành phố chúng ta phát triển mạnh trên đường cao tốc. Thế cho nên tôi cảm thấy vấn đề thiết kế ban ngành của khu quy hoạch kỹ thuật cao là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.

- Hôm nay phòng tổ chức thị ủy có gửi đến một văn kiện, bên trên ghi là vấn đề xây dựng ban ngành cho khu quy hoạch kỹ thuật cao, tôi cảm thấy có vài vấn đề cần xem xét.

Tiết Diệu Tiến biết rõ Vương Tử Quân đến cũng không có ý gì tốt, thế nhưng lại không ngờ đối phương lại nói đến vấn đề của khu quy hoạch kỹ thuật cao. Ban ngành của khu quy hoạch là do chính Tiết Diệu Tiến quyết định, Vương Tử Quân đề xuất nghi vấn, như vậy chính là đặt nghi vấn với chính hắn.

Tiết Diệu Tiến là một vị bí thư thị ủy nhiều năm, hắn cũng không biểu hiện ra vẻ mặt, chỉ cười nói:

- Đồng chí tổ chức Tuệ Minh cũng đã nói về vấn đề xây dựng ban ngành của khu quy hoạch kỹ thuật cao với tôi, tôi cảm thấy các đồng chí phòng tổ chức thị ủy thật sự đã bỏ nhiều công sức ở phương diện này.

- Tôi cũng thật sự đồng ý với ý kiến của bí thư Tiết, tuy tôi đến thành phố Đông Bộ chưa quá lâu thế nhưng cũng cảm nhận được các đồng chí phòng tổ chức đều là binh hùng tướng mạnh. Nhưng có một số việc tôi cảm thấy phòng tổ chức vẫn có chút tì vết.

Vương Tử Quân dùng giọng không nhanh không chậm đặt một phong thư lên bàn làm việc của Tiết Diệu Tiến rồi nói tiếp:

- Đồng chí Trương Đảo Long tuy là một người dám đánh và dám liều mạng nhưng lại phản ánh ra có vấn đề, chúng ta cũng không thể không coi trọng. Cúp vàng cúp bạc cũng không bằng lời khích lệ của nhân dân, dân ý cũng không thể không xem trọng.

Tiết Diệu Tiến cầm lấy phong thư trước mặt lên xem, hắn khẽ lật qua, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc. Trước kia Tiết Diệu Tiến từng được nghe nói về nội dung của phong thư này, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng xem trọng. Khi đó hắn cảm thấy sự việc căn bản không có vấn đề gì cần phải tra cứu, nhưng khi xem xong phong thư thì hắn thật sự có chút khó chịu.

Phong thư này phản ánh tình huống khi Trương Đảo Long nhận chức phó chủ tịch huyện Hà Nguyên, người này khoán trắng một hạng mục cầu đường cho cháu mình. Tiết Diệu Tiến đã từng cho người điều tra, hắn thấy con đường không có vấn đề về chất lượng, thế cho nên cũng bỏ qua.

Nhưng bây giờ Vương Tử Quân lai ném sự việc này ra, tuy không thể gây ra vấn đề gì quá lớn cho Trương Đảo Long, thế nhưng lại không thể nào thiếu tình huống xử phạt cảnh cáo.

Nếu một người bị phạt cảnh cáo thì sao có thể là lãnh đạo đứng đầu khu quy hoạch kỹ thuật cao? Nếu Trương Đảo Long bị đẩy ra, như vậy ai sẽ là lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao?

Lúc này Tiết Diệu Tiến thật sự hận không thể gọi Trương Đảo Long đến và mắng cho một chặp, tên này rõ ràng có ánh mắt quá thiển cận, lại để cho người nắm thóp sau một sự việc như thế, nếu xử lý không tốt thì rõ ràng ảnh hưởng đến tương lai.

- Chủ tịch Vương, tôi đã cho người điều tra về con đường kia, không có vấn đề gì về chất lượng.

Tiết Diệu Tiến nói rồi cũng không tiếp tục, chỉ cười ha hả nói:

- Tôi nghe chủ tịch Nhâm nói hình như đồng chí Lý Cẩm Hồ kia là một cán bộ năng nổ và có năng lực công tác rất mạnh mẽ phải không?

Vương Tử Quân cười cười rồi dùng giọng cung kính nói:

- Bí thư Tiết, chủ tịch Nhâm cũng vì muốn bảo vệ tôi mới nói khoa trương như vậy mà thôi.

- Ha ha ha, chủ tịch Nhâm hiểu tính cách của tôi, nếu không phải là nhân tài thì anh ấy sẽ không nói ra những lời như vậy.

Tiết Diệu Tiến khẽ khoát tay áo, hắn dùng giọng cực kỳ khí thế nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân và Tiết Diệu Tiến cũng không tiếp tục nói về vấn đề của Lý Cẩm Hồ, thế nhưng lúc này hai bên đều hiểu ý của đối phương.

Vương Tử Quân lại báo cáo vài vấn đề với bí thư Tiết Diệu Tiến, sau đó hắn đứng lên nói lời cáo từ. Khi đứng lên thì hắn nói:

- Bí thư Tiết, La Hồng Chương người huyện Lâm Hoàn là người làm việc rất tốt, nếu như anh ấy có thể làm trợ thủ cho Trương Đảo Long, như vậy sẽ là một lựa chọn rất tốt.

Tiết Diệu Tiến chỉ cười cười mà khong nói lời nào, hắn tiễn Vương Tử Quân ra đến ngoài cửa, sau đó mới bắt tay cáo biệt.

Trương Hiểu Đông có thể nói luôn chú ý động tĩnh bên trong phòng của bí thư Tiết Diệu Tiến, hắn cố gắng nghe ngóng để có thể tiến vào tiếp nhận những lời sai bảo của lãnh đạo. Nhưng khi thấy Vương Tử Quân được bí thư đưa đến tận cửa, hắn không khỏi cảm thấy có chút ngây ngốc, sau đó nhanh chóng tiến đến.

- Bí thư Tiết.

Khi hình bóng vương tử quân khuất nơi góc hành lang thì Trương Hiểu Đông dùng giọng cung kính nói với bí thư Tiết. Hắn là thư ký lâu năm của bí thư Tiết, tuy chỉ là một câu xưng hô nhưng lại biểu hiện tư thái đang chờ bí thư phân phó.

Tiết Diệu Tiến quay vào phòng làm việc của mình, lúc này nụ cười trên mặt đã biến mất sạch sẽ, hắn nhìn thoáng qua Trương Hiểu Đông rồi lạnh giọng nói:

- Thông báo cho trưởng phòng Tưởng và Trương Đảo Long, nói hai người bọn họ nhanh chóng đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

"Gọi trưởng phòng Tưởng và Trương Đảo Long đến? Đây rốt cuộc là muốn làm gì?

Lúc này Trương Hiểu Đông nghĩ đến bộ dạng của Vương Tử Quân khi rời khỏi phòng làm việc của bí thư Tiết, hắn thâm nghĩ rốt cuộc chủ tịch Vương đã nói gì với bí thư Tiết? Vì sao lại làm cho bí thư Tiết trở nên như thế này?

Cảm xúc của La Hồng Chương hai ngày nay thật sự là giảm xuống rất thấp, dù sao thì tiến vào công tác ở khu quy hoạch kỹ thuật cao chính là hy vọng cuối cùng của hắn, bây giờ hy vọng lại biến thành thất vọng.

Một câu nói của bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến đã xem như chặt đứt đường đến khu quy hoạch kỹ thuật cao của La Hồng Chương.

La Hồng Chương là một cán bộ công tác lâu năm ở thành phố Đông Bộ, hắn hiểu địa vị của bí thư Tiết Diệu Tiến ở thành phố Đông Bộ là như thế nào, chỉ cần bí thư lên tiếng thì coi như sự việc đã xong, căn bản không có bất kỳ điều gì thay đổi.

Chính mình tìm đường đi đến bên cạnh Tưởng Tuệ Minh, tưởng rằng tất cả sẽ được như ý, không ngờ tất cả cố gắng của mình giống như bóng trăng đáy nước, nhìn thì rất đẹp nhưng thật sự là không có gì. Đây chính là cơ hội cuối cùng của La Hồng Chương, vì hắn ở lại huyện Lâm Hoàn cũng không còn khả năng được đề bạt, bây giờ không đi đến khu quy hoạch kỹ thuật cao thì chỉ có thể là về hưu non mà thôi.

- Ôi, con người là như vậy, không chấp nhận vị trí hiện tại, vì vị trí phó bí thư huyện ủy này còn không biết có bao nhiêu người hâm mộ.

La Hồng Chương khẽ xoa xoa thái dương, hắn thì thào nói vài câu an ủi chính mình.

Nhưng nói thì dễ chứ thật sự muốn buông cũng hơi khó. Nguồn tại http://Truyện FULL

Dù La Hồng Chương đã tự khuyên nhủ mình rất lâu thế nhưng cảm giác đè nén thật sự khó thể nào lái đi đâu được.

- Tút tút tút...

Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai, La Hồng Chương nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên thì không muốn nghe máy, nhưng hắn lại nhấc máy lên theo thói quen.

- Hồng Chương, sao giọng nói lại mất hết sức lực như vậy, có phải vì quá hưng phấn nên phát tiết mất hết sức lực rồi không?

Một âm thanh trêu chọc vang lên từ đầu dây bên kia.

Dù không còn chút tinh thần nào nhưng La Hồng Chương vẫn biết đó là em họ Triệu Nguyên Cố của mình gọi điện thoại đến. Tuy hắn lúc này cũng không muốn mở miệng, thế nhưng đối mặt với cậu em họ chức vụ cao, hắn cũng không thể không lên tiếng.

- Nào có gì hưng phấn, Nguyên Cố, cậu đừng nói đùa với anh.

La Hồng Chương cố gắng nở nụ cười nói với Triệu Nguyên Cố.

- Cái gì mà hưng phấn? Anh bây giờ đang tiến lên cấp chính cục, vì sao lại mất hứng? Anh đấy, ngày hôm đó anh nói chuyện nhiệt tình thế nào, bây giờ quên rồi sao?

Triệu Nguyên Cố nói rồi dùng giọng đùa giỡn nói:

- Thế nào? Nhận được vị trí tha thiết ước mơ thì lại nhụt chí sao?

- Cậu à, cậu đừng trêu đùa anh, anh đã thất bại rồi.

La Hồng Chương tuy muốn nói vài câu đùa vui với Triệu Nguyên Cố, thế nhưng lúc này ngọn lửa trong lòng đang được áp chế lại có nguy cơ bùng phát.

- Cái gì? Thất bại? Không đúng, bí thư Vương đã nói với tôi rằng chuyện này đã thành rồi mà?

Triệu Nguyên Cố nói bằng giọng điệu rất kinh hãi, giống như căn bản không tin lời La Hồng Chương.

La Hồng Chương thấy Vương Tử Quân nói như vậy với Triệu Nguyên Cố, thế là trong lòng thầm sinh ra cảm giác buồn cười, trong lòng thầm nghĩ vị chủ tịch Vương kia rõ ràng là ngu muội, bây giờ tin tức bay đầy trời mà còn nói như vậy với em mình.

"Đúng là một kẻ quá sĩ diện!"

La Hồng Chương càng cho ra quyết tâm phải đứng thật xa chủ tịch Vương, hắn cười hì hì nói:

- Trưởng phòng tổ chức tự mình nói với anh, cậu thấy sự việc này sẽ là giả sao?

Triệu Nguyên Cố ở bên kia không dám lên tiếng, hắn trầm ngâm một phút, sau đó mới lên tiếng:

- Chuyện này em sẽ hỏi lại bí thư Vương, em cảm thấy bí thư Vương sẽ không nói giỡn với em ở phương diện này.

Đợi đến khi Triệu Nguyên Cố cúp điện thoại thì La Hồng Chương khẽ cười lạnh, thầm nghĩ em mình là kẻ thông minh, lại bị Vương Tử Quân lừa gạt đến mức như vậy. Trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh đã thông báo cho mình như vậy, nó sẽ là giả sao?

La Hồng Chương ngồi trước bàn làm việc, hắn càng cảm thấy khinh thường vị chủ tịch Vương kia, sau đó lại bắt đầu nghĩ về phương hướng công tác sau này của mình. Hắn còn chưa kịp xoa đầu thì điện thoại đã vang lên.

- Alo, Nguyên Cố đấy à?

La Hồng Chương còn tưởng rằng đó là Triệu Nguyên Cố, nhưng lại nghe thấy đầu dây bên kia vang lên nụ cười cực kỳ vui vẻ.

- Anh La, đợi điện thoại của ai vậy? Anh có vẻ khá gấp gáp, có phải chờ cô gái nhà nào không?

La Hồng Chương nghe được âm thanh này mà chợt sững sờ, hắn cười ha hả nói:

- Chủ nhiệm Trần, tôi đã đến tuổi nào rồi, nào có cô gái nào yêu mến? Nếu nói được các cô gái yêu mến thì cũng là lãnh đạo anh tuấn tiêu sái như anh.

- Lãnh đạo, chính tôi cũng không dám nhận, tôi chỉ là một cán bộ cấp chính cục nho nhỏ, cũng không dám xưng là lãnh đạo trước mặt anh.

Người ở đầu dây bên kia nói vài câu khiêm nhường, sau đó lại cười hì hì nói:

- Anh La, anh cũng đừng cứng như vậy nữa, đừng tưởng nói một câu lãnh đạo là có thể cho qua với tôi, tôi nói cho anh biết, nếu như không có một bữa cơm, tôi cũng không bỏ qua cho anh.

Tuy La Hồng Chương thật sự không có tâm tư, thế nhưng lúc này hắn cũng không thể không lên tiếng đối phó. Người gọi điện thoại đến chính là chủ nhiệm văn phòng của phòng tổ chức cấp bậc chính cục, nhưng lại là tâm phúc của trưởng phòng tổ chức, nói không chừng cũng là lãnh đạo của hắn. Hơn nữa dù không có chuyện gì thì hắn cũng muốn kết giao với nhân vật có thực quyền như thế này.

- Chủ nhiệm Trần, tôi nào dám gạt lãnh đạo? Anh chỉ cần lên tiếng triệu hoán, tôi dù thế nào cũng không bao giờ chối từ.

La Hồng Chương tuy không biết chủ nhiệm Trần muốn nói gì nhưng hắn vẫn nhẫn nại chờ đợi.

- Được rồi, chủ nhiệm La của tôi, lúc này tôi cũng không lãng phí thời gian của anh, nhớ kỹ anh thiếu tôi một bữa cơm, trước khi đến nhận chức ở khu quy hoạch kỹ thuật cao phải mời cơm tôi đấy nhé?

- Đến nhận chức ở khu quy hoạch kỹ thuật cao?

La Hồng Chương thật sự giống như không tin vào hai lỗ tai của mình, nếu không phải người gọi điện thoại đến chính là chủ nhiệm văn phòng của phòng tổ chức, ngày thường đối phương có quan hệ không tồi với hắn, nếu không hắn đã đập nát điện thoại.

- À, vừa rồi trưởng phòng Tưởng đã nói, sự việc trên cơ bản đã được xác định. Thật không ngờ anh La thật sự có bản lĩnh, ngay cả bí thư Tiết cũng phải đổi lời, tôi thật sự không phục không được.

Chủ nhiệm Trần cho rằng La Hồng Chương đã biết chuyện này, thế cho nên nói xong thì dùng giọng đùa giỡn nói:

- Anh La, bình thường nhìn bộ dạng anh cực kỳ ỉu xìu chán nản, không ngờ lại là người giả heo ăn thịt cọp.

Điện thoại đã treo từ lâu, thế nhưng La Hồng Chương vẫn cảm thấy khó thể giữ được bình tĩnh. Bây giờ hắn đã biết người phát lực ở sự kiện này là ai, mà hắn cũng thật sự không ngờ lại có kết quả như vậy.

Chủ tịch Vương thay đổi quyết định của bí thư Tiết, điều này...Điều này sao có thể?

La Hồng Chương nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lúc này hắn mới trấn định tâm thần. Nhưng hắn cũng nhanh chóng bỏ qua ly nước mà vội vàng cầm lấy điện thoại. Hắn liên tục cầu nguyện, mong sao cậu em của mình đừng gọi điện thoại cho chủ tịch Vương.

Lúc này La Hồng Chương thật sự không hy vọng mình xa rời chủ tịch Vương, nếu không thì thật sự là chết ngay từ đầu.

- Số điện thoại đang bận!

La Hồng Chương nghe được âm thanh như vậy thì thật sự sinh ra cảm giác muốn tát vào mặt mình, chính mình sao lại mất kiên nhẫn như vậy, tại sao lại không tin chủ tịch Vương, chỉ cần mình tin thì Triệu Nguyên Cố sẽ không gọi cho chủ tịch Vương...

Hầu như lúc này La Hồng Chương đã biết vì sao điện thoại của Triệu Nguyên Cố đang bận, cũng biết Triệu Nguyên Cố đang gọi điện thoại cho ai, mà cuộc điện thoại kia hầu như có thể quyết định vận mệnh của hắn. Hắn nghĩ đến lời nói ngu xuẩn của mình trước đó, hắn thầm sinh ra cảm giác cực kỳ vô lực.

Vì một cuộc điện thoại như vậy thì về sau không biết bỏ ra bao nhiêu sức lực để giải thích đây? Tất nhiên nếu giải thích được là tốt, tuy chủ tịch Vương sẽ nể mặt Triệu Nguyên Cố mà không so đo với mình, nhưng chút khúc mắc trong lòng là khó tránh khỏi.

- Số điện thoại đang bận!

La Hồng Chương đặt điện thoại xuống lần nữa, tâm tình vừa bình tĩnh trở lại đã trở nên nôn nóng. Triệu Nguyên Cố gọi điện thoại lâu như vậy, không biết có vì chuyện này mà tranh chấp với chủ tịch Vương hay không? Nếu thật sự là như vậy thì hậu quả là khó tưởng.

La Hồng Chương càng nghĩ càng sợ, hắn thật sự đọc tên tất cả các vị phậ mà mình được biết, hắn chỉ mong sao các vị thần phật sẽ nghe lời cầu nguyện của mình, đừng để Triệu Nguyên Cố ồn ào với chủ tịch Vương.

- Tút tút tút...

Điện thoại chuyển được, La Hồng Chương thật sự mừng rỡ, nhưng hắn vừa mừng vừa lo lắng. Hắn hy vọng đối phương nhanh chóng tiếp nhận điện thoại, nhưng cũng không hy vọng Triệu Nguyên Cố mang đến cho mình tin tức khó chịu.

- Alo, anh Hồng Chương à?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Triệu Nguyên Cố.

- Nguyên Cố, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho chủ tịch Vương sao?

La Hồng Chương không đợi Triệu Nguyên Cố tiếp tục lên tiếng mà hỏi ngay.

- Còn chưa kịp gọi, vừa rồi bác gái gọi điện thoại đến, nói hai anh chị giáo dục con cái có vấn đề, sao cứ động chút lại đánh bọn nhỏ như vậy?

Triệu Nguyên Cố nói mang theo vài phần trách cứ.

- Cậu nói gì? Vừa rồi mẹ tôi gọi điện thoại cho cậu sao?

La Hồng Chương nắm chặt điện thoại, hắn dùng giọng không đám tin nói.

- Đúng vậy, làm sao vậy?

Triệu Nguyên Cố vẫn rất phối hợp.

- Đáng gọi, thật sự là gọi điện thoại rất đáng, thật sự quá kịp thời.

La Hồng Chương chợt cảm thấy mình là người may mắn nhất thiên hạ, vì cú điện thoại của mẹ mình thật sự la quá kịp thời.

...

Vương Tử Quân nhìn Lý Cẩm Hồ mặc một bộ tây trang với nụ cười sáng lạn trước mặt. Hôm nay Lý Cẩm Hồ mặc tây trang xanh đen, nhìn qua có vẻ cực kỳ có tinh thần.

- Thư ký trưởng của tôi, hôm nay nhìn anh trẻ hơn rất nhiều, nếu như có thể chăm chút thêm một chút, chỉ sợ cũng có thể trêu hoa ghẹo bướm.

Những ngày qua Lý Cẩm Hồ thật sự rất vui, hắn từ huyện Lô Bắc đến thành phố Đông Bộ, đến làm phó thư ký trưởng phụ trách công tác của Vương Tử Quân, điều này làm hắn không còn chút hậm hực, thật sự rất vui sướng.

- Chủ tịch Vương, nếu nói trẻ tuổi thì đó phải là anh, tôi nếu so sánh với anh thì giống như gặp sư phụ mà thôi.

Vương Tử Quân nói lời vui đùa làm cho Lý Cẩm Hồ cũng bỏ qua cảm giác gấp gáp, hắn cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

Hai người tuy đã từng gặp mặt trước tết, thế nhưng bây giờ gặp lại thì đã không còn như trước. Trước đó bọn họ là lãnh đạo và bộ hạ cũ, bây giờ lại biến thành hai người có quan hệ thượng cấp hạ cấp.

Vì cùng là cán bộ từ huyện Lô Bắc đi ra nên hai người nói chuyện sẽ liên quan nhiều đến huyện Lô Bắc. Lúc này La Hồng Chương cũng đã rời khỏi huyện Lô Bắc, thế nhưng cũng nói ra những cái nhìn thật sự của mình.

- Chủ tịch Tiếu là người có năng lực công tác rất mạnh, trách nhiệm lớn, nhưng lại thật sự quá mạnh mẽ, cũng không hay.

Lý Cẩm Hồ nói đến Tiếu Tử Đông thì nói ra một lời bình luận như vậy.

Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc rồi thở khói, hắn tuy rất có cảm tình với huyện lô bắc nhưng bây giờ dù sao cũng ngoài tầm tay với. Hơn nữa mỗi người có đường đi riêng của mình, cũng không thể cứ ép buộc người ta đi thế này thế nọ được.

- Tử Đông có ý nghĩ của riêng mình, chúng ta là bạn bè chỉ nên cho ra lời khuyên là được.

Vương Tử Quân ném cho Lý Cẩm Hồ một điếu thuốc rồi nói:

- Anh Lý, sắp xếp công tác cho chị dâu thế nào rồi? Nếu khó quá thì tôi sắp xếp cho.

Lý Cẩm Hồ lúc này đến thành phố Đông Bộ đã đưa cả vợ con đến. Hắn là phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, điều động công tác cho vợ cũng không có vấn đề, nhưng Vương Tử Quân nhắc đến nó cũng làm cho hắn cảm thấy ấm lòng.

- Cám ơn chủ tịch Vương, đã sắp xếp xong, cô ấy đang dạy ở trường tiểu học Nhị Thực...
Bình Luận (0)
Comment