Bí Thư Trùng Sinh

Chương 466

- Vậy anh muốn xử lý thế nào đây? Anh không thấy người ta là nhân viên của khối chính quyền thành phố sao? Chọc vào là chuyện tốt sao?

Đồn trưởng Lý dùng ánh mắt hung hăng nhìn Sầm đại ca rồi dùng giọng oán hận nói.

Lâm Dĩnh Nhi lại lên xe, sau đó nàng dùng giọng bực bội nói:

- Anh Tử Quân, cứ bỏ qua như vậy sao? Thật sự làm vấy bẩn hình tượng công an nhân dân.

- Anh sẽ xử lý, Thần Bân, lát nữa dùng cơm xong cậu đưa Tiểu Long đến phòng giám sát, để bọn họ xử lý sự kiện này.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thở phì phò của Lâm Dĩnh Nhi rồi mở miệng an ủi.

Giữa trưa ba người dùng cơm đơn giản, Vương Tử Quân sắp xếp cho Lâm Dĩnh Nhi và Hứa Tiểu Long nghỉ ngơi. Sau khi rời khỏi khách sạn thì Vương Tử Quân dặn dò Lâm Dĩnh Nhi không nên tiếp tục ra đường quyên tiền, hắn sẽ nghĩ biện pháp để tìm ra chút tài chính cho nàng sửa chữa nhà trường.

Lâm Dĩnh Nhi đồng ý nhưng biểu hiện lại có vẻ suy đoán, Vương Tử Quân mơ hồ cảm thấy cố gái này căn bản không đơn giản đồng ý như vậy. truyện được lấy tại truyenggg.com

- Cốc cốc cốc

Khi Vương Tử Quân đang định liên lạc với phó chủ tịch chủ quản giáo dục là Trình Hiểu Bình để xử lý vấn đề tài chính cho trường của Lâm Dĩnh Nhi, đúc lúc cửa phòng làm việc bị đẩy ra. Vương Tử Quân ngẩng đầu lên, hắn chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó đã đứng thẳng người dậy rồi di ra bàn làm việc.

- Chủ tịch Nhâm, nếu có gì thì anh cứ gọi điện thoại phân phó một tiếng là được, bây giờ anh chủ động đi đến đây, tôi thật sự sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng.

Vương Tử Quân vươn tay bắt chặt tay của Nhâm Xương Bình, sau đó dùng giọng có vài phần thân mật nói.

Nhâm Xương Bình cười cười khá nhạt, sau khi bắt tay Vương Tử Quân, hắn cũng không đi đến ngồi lên ghế sau bàn làm việc của Vương Tử Quân, chỉ cùng Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông. Hắn cười nói:

- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng nói những lời tâng bốc như vậy, tôi cũng chỉ là đi lại hoạt động gân cốt mà thôi, cũng không phải đến kiểm ta chỉ đạo công tác. Nếu anh nói như vậy thì thật sự còn là cho tôi cảm thấy bất an ấy chứ.

Hai người lên tiếng nói cười, bầu không khí trong phòng rất hòa hợp, giống như hai vị lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền thành phố thật sự bắt tay và đoàn kết như tường đồng vách sắt.

Triệu Quốc Lương vào dâng trà thơm cho hai vị lãnh đạo rồi nhanh chóng lui ra khỏi cửa. Chủ tịch đến phòng của phó chủ tịch thường vụ để bàn luận vấn đề, bản thân sự việc là một tín hiệu, hắn là thư ký của Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ không dám có chút sơ xuất.

Triệu Quốc Lương đứng ngay trước cửa phòng làm việc của chủ tịch Vương mà căn bản không quay về phòng của mình, hắn phải cản tất cả những người muốn gặp Vương Tử Quân ở bên ngoài, phải đảm bảo bầu khong khí yên lặng tuyệt đối cho hai vị lãnh đạo nói chuyện bàn bạc.

- Chủ tịch Vương, năm nay thị ủy đề xuất mục tiêu đẩy mạnh phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ, áp lực của chúng ta là không nhỏ. Tuy bí thư Tiết không gia tăng trọng trách cho chúng ta, thế nhưng dù là nhìn dọc hay nhìn ngang thì anh em cũng ta cũng nên nhanh chóng thúc roi ra ngựa và chạy nhanh về phía trước. Nếu bây giờ chúng ta không hợp sức để vùng lên đuổi theo, chỉ sợ sau này sẽ bị tụt hậu về phía sau.

Vương Tử Quân đã sớm quen với chiêu thức đẩy Tiết Diệu Tiến ra để khẳng định vấn đề của chủ tịch Nhâm Xương Bình. Lúc này hắn lại nghe thấy chủ tịch Nhâm nhắc đến bí thư Tiết Diệu Tiến, thế là hắn dùng giọng hoang mang nói:

- Chủ tịch Nhâm, kinh tế thành phố chúng ta phát triển khá tốt, thế cục sản xuất hàng hóa cũng không tồi, chỉ cần chính sách và phương hướng không có vấn đề, như vậy muốn phát triển kinh tế chậm chạp cũng không được.

- Ý kiến của cậu thật sự rất hay, coi nặng thành nhẹ, nhưng nói thật thì áp lực trong lòng tôi thật sự là rất lớn.

Nhâm Xương Bình khẽ uống một hớp trà, sau đó thay đổi chủ đề:

- Bây giờ công tác chuẩn bị cho phương án xấy dựng trung tâm thương mại đã xong, đã làm rất tốt. Dựa theo sắp xếp công tác của thị ủy, chúng ta cần phải đề cao tiến độ. Chủ tịch Vương, dưới tay anh có công ty nào có thực lực hay không? Có thể xem ý đồ của bọn họ như thế nào.

Ai cũng biết hạng mục trung tâm thương mại là một miếng thịt béo, bây giờ Nhâm Xương Bình đặc biệt chạy đến phòng làm việc của mình nói những lời như vậy, điều này làm cho Vương Tử Quân hiểu rõ một vấn đề, đó chính là đối phương say không phải vì rượu.

- Cám ơn chủ tịch Nhâm đã tín nhiệm, nhưng tôi cũng không liên lạc nhiều với các xí nghiệp, vì vậy nếu muốn giải ưu phiền cho chủ tịch Nhâm thì cũng không đủ lực.

- Ôi, chuyện này thật sự làm cho tôi đau cả đầu, công ty lớn thì điều kiện quá nghiêm khắc, không muốn hợp tác với bọn họ; công ty bình thường thì tôi lại lo lắng bọn họ không đảm bảo được chất lượng, thật sự quá khó xử.

Nhâm Xương Bình vỗ vỗ đầu của mình, sau đó bày ra bộ dạng cực kỳ khó xử.

Vương Tử Quân dù khộng tự đi đến tham gia công tác cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, thế nhưng hắn là người phụ trách công tác này, thế cho nên hắn căn bản thể nào rút chân ra được. Tuy công tác bên dưới cơ sở là nhiệm vụ của Lý Khang Lộ, nhưng nếu liên quan đến vấn đề gì lớn, Lý Khang Lộ sẽ quấy lấy Vương Tử Quân để tìm cho ra phương án.

- Nếu đã như vậy thì chúng ta áp dụng phương án đấu thầu, dùng phương thức vận tác của thị trường để xử ý công trình này.

Vương Tử Quân hiểu Nhâm Xương Bình tìm mình không phải là tìn biện pháp, trong lòng thầm hiểu vấn đề, đối phương đi đường vòng để nói ra những gì vừa xảy ra, mục đích chỉ có là chờ Vương Tử Quân hỏi ngược lại. Vương Tử Quân nhìn rõ tâm tư của Nhâm Xương Bình, thế nhưng hắn lại giả vờ hồ đồ, hắn không cho Nhâm Xương Bình cơ hội đề bạt công ty. Nếu phải nói ra lời từ chối với Nhâm Xương Bình, không bằng trực tiếp để đối phương phải nuốt lời vào trong họng.

- Đấu thầu?

Nhâm Xương Bình vì một câu nói của Vương Tử Quân làm cho vẻ mặt rất thất vọng. Chỉ là vẻ thất vọng này đã nhanh chóng bị che giấu. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó dùng giọng như trút gánh nặng nói:

- Tôi nghe nói biện pháp này đã được nhiều thành phố ở phương nam chấp hành, nhưng tôi không biết nó có phù hợp với thành phố của chúng ta hay không. Nếu chủ tịch Vương đã thấy nó có thể thực hiện, như vậy anh cứ cho ra đề cử với hội nghị thường ủy.

Vương Tử Quân và Nhâm Xương Bình tiếp tục nói vài lời về phương diện đấu thầu, sau đó hai người cùng hiểu ý của nhau và không tiếp tục nói về đề tài này. Cuối cùng Nhâm Xương Bình cười nói:

- Chủ tịch Tử Quân, vợ cậu không thường xuyên có ở nhà, nếu cậu không muốn nấu cơm mà cũng không thích ra ngoài dùng cơm, như vậy nên thường xuyên đến nhà tôi chơi, chị dâu của cậu nấu nướng rất ngon.

- Đa tạ chủ tịch Nhâm đã quan tâm, sau này nhất định sẽ không khách khí, khi đó có ăn sạch nhà thì anh cũng đừng đuổi đi đấy nhé?

Hai người lên tiếng và cùng nở nụ cười, nhưng nụ cười của hai người bọn họ có bao nhiêu phần chân thành, điều này chỉ sợ chính bọn họ mới biết rõ mà thôi.

Trong khu nhà thường ủy thị ủy, nếu nói căn nhà nào yên ắng nhất chính là biệt thự của bí thư Tiết. Tiết Diệu Tiến là bí thư thị ủy, lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ, tất nhiên hắn là một người cực kỳ có quyền uy, nói ra thì nhà của Tiết Diệu Tiến phải nườm nượp người như đi trẩy hội mới đúng. Nhưng những năm qua bí thư Tiết công tác ở thành phố Đông Bộ, số người đến nhà hắn thăm hỏi là rất ít.

- Có chuyện thì đến phòng làm việc tìm tôi.

Nhiều năm trước Tiết Diệu Tiến đã nói ra một câu như vậy, những lời này luôn được đám cán bộ cấp cục nhớ kỹ trong lòng. Tuy bọn họ thật sự rất muốn tiếp cận Tiết Diệu Tiến, thế nhưng bọn họ cũng không dám phá hoại quy củ của chủ tịch Tiết.

Trong căn biệt thự hai tầng của thường ủy thị ủy, đây là biệt thự được ban ngành thành phố thiết kế cho lãnh đạo, coi như tiền nhân trồng cây thì hậu nhân thừa hưởng. Tuy những căn biệt thự thế này càng ngày càng có vẻ lạc hậu theo thời gian, thế nhưng những căn biệt thự ở nơi đây và hàng cây dương liễu ngoài kia vẫn phủ lên những vầng hào quang cực kỳ huyền bí.

Tiết Diệu Tiến nằm trên ghế dựa, cơ thể liên tục lắc lư. Chiếc ghế này nhìn qua có vẻ không hợp với đại sảnh trong nhà Tiết Diệu Tiến nhưng nhìn vào thái đội của vị chủ nhân căn phòng với chiếc ghế, có thể thấy hắn rất chung tình với nó.

Nếu so sánh với vẻ nhàn nhã của Tiết Diệu Tiến thì Lý Khang Lộ có vẻ thận trọng hơn, hắn đang cầm trong tay một phần văn kiện, đang khẽ lên tiếng báo cáo cho lãnh đạo.

Những chuyện ngoại lệ thường được người ta cho rằng đó là đặc quyền, Lý Khang Lộ có thể báo cáo công tác cho bí thư Tiết vào thời điểm này và tại nơi đây, rõ ràng là đặc quyền cực lớn trong mắt người khác.

- Bí thư Tiết, lúc này tất cả giai đoạn chuẩn bị để xây dựng trung tâm thương mại đãc được hoàn thành rất tốt, bước tiếp theo chính là xác định đơn vị thi công. Chỉ cần có đủ tài chính, như vậy chi cần một năm thì trung tâm thương mại sẽ hoàn thành và bàn giao sử dụng đúng thời điểm.

Lý Khang Lộ vừa đặt tài liệu trong tay sang một bên vừa nói với Tiết Diệu Tiến.

Tiết Diệu Tiến khẽ nằm nghiêng trên ghế, hắn cũng không thèm nhìn tư liệu của Lý Khang Lộ, hắn chỉ trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Xây dựng trung tâm thương mại này như thế nào? Ban ngành xây dựng các anh có ý kiến gì không?

- Bí thư Tiết, còn chưa có ý kiến gì, dù sao thì một công trình lớn như vậy cũng cần được hội nghị thường ủy thông qua.

Lý Khang Lộ nói đến hội nghị thường ủy, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn Tiết Diệu Tiến.

- Khang Lộ, đây không phải là tính cách của anh, thế nào, anh cũng muốn đi đường vòng nói lời dối trá với tôi sao? Tôi nói cho anh biết, trước tiên phải để cho ban ngành xây dựng cho ra một ý kiến, anh là phó chủ tịch chủ khảo công tác này, anh càng không cần buông lỏng công tác.

Tiết Diệu Tiến khẽ gõ ngõn tay xuống ghế rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.

- Bố, sao bố cứ phải phiền toái như vậy? Không phải chỉ là xây dựng một trung tâm thương mại sao? Cứ để cho một công ty nhận việc không được à?

Tiết Nhất Phàm mặc một bộ đồ ngủ đi từ trên lầu xuống dùng giọng tùy tiện nói.

Lý Khang Lộ thấy Tiết Nhất Phàm thì trong mắt lóe lên một luồng hào quang khác thường, nhưng hắn giống như bị người ta phát hiện ra, thế nên ánh mắt vừa trở nên nóng bỏng đã khôi phục lại như thường chỉ sau nháy mắt.

- Con nói thì dễ lắm, nha đầu, con cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Lam Hà, sau này làm chuyện gì cũng phải sử dụng đầu óc nhiều hơn.

Tiết Diệu Tiến dù phê bình con gái của mình nhưng nụ cười trên mặt cũng khó thể che giấu được.

Tiết Nhất Phàm đặt một quả táo xuống bàn rồi nói:

- Bí thư Tiết, ngài cũng không cần cho ra những lời dạy bảo như vậy, nếu như con làm việc không có đầu óc, chỉ sợ tập đoàn Lam Hà cũng không thể chống đỡ đến hiện tại được.

- Hừ, tập đoàn Lam Hà có thể chống đỡ được đến bây giờ thì công lao của con cũng chẳng có bao nhiêu. Nói thật, năm xưa khi mở hội nghị thường ủy thì bố đã không muốn cho con tiếp nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn Lam Hà, bố cảm thấy con công tác ở thành đoàn là hay nhất.

- Được rồi bố à, người ta đều che giấu chuyện xấu nhà mình, bố thì ngược lại, cứ lớn tiếng như vậy, xem như con cái gì cũng sai, được chưa đấy? Con cũng không nói chuyện với bố nữa.

Tiết Nhất Phàm rõ ràng cũng không muốn tiép tục tranh cấp với Tiết Diệu Tiến, nàng thay đổi chủ đề:

- Vừa rồi con lên lầu ngắm phong cảnh, phát hiện biệt thự số sáu sáng đèn.

Lý Khang Lộ thấy Tiết Diệu Tiến không lên tiếng thì mở miệng nói:

- Hai ngày trước phòng quản lý sự vụ cơ quan đã cho thu dọn biệt thự số sáu, chủ tịch Vương đã chuyển vào đó ở.

- Là chủ tịch Vương vừa mới đến nhận chức sao? Nhắc đến anh ta thì tôi đã tức giận, tập đoàn Lam Hà chúng tôi muốn vay tiền, nhưng vì anh ta mà mãi đến bây giờ còn chưa xong, nếu không phải vì tập đoàn còn có chút nền tảng, chỉ sợ cuối năm cũng khó qua.

- Đúng là trong một cánh rừng thì chim chóc gì cũng có, anh nói xem, người kia mới đến không những không kẹp đuôi làm người, còn vung tay múa chân, cầm lông gà làm lệnh tiễn, đúng là tự coi mình là đại nhân vật.

Tiết Nhất Phàm thật sự có chút oán niệm với Vương Tử Quân, lúc này nàng bắt được cơ hội, thế là mở miệng mà không thèm che đậy.

Gương mặt Tiết Diệu Tiến chợt căng cứng, hắn nghiêm túc nói:

- Nhất Phàm, lời này con có thể nói bậy được sao? Con nhớ kỹ cho bố, đừng tưởng là con gái của bố thì có thân phận đặc thù, đừng quên con còn là tổng giám đốc của tập đoàn Lam Hà, là một vị cán bộ lãnh đạo hưởng đãi ngộ cấp chính cục. Nếu như con còn nói những lời như vậy với người ta, đừng trách bố không khách khí với con.

- Không khách khí thì làm sao? Bố, bố biết bên ngoài người ta đồn đãi gì không? Mọi người đều nói bố làm bí thư thị ủy mà sợ tên họ Vương kia, Vương Tử Quân vừa đến thì bố đã không còn là người nói một không hai trong thường ủy Đông Bộ.

- Con đi ra ngoài ngay.

Thấy con gái không những không biết kiềm chế, ngược lại còn tỏ ra thêm trầm trọng, Tiết Diệu Tiến chợt đứng lên, hắn dùng giọng căm tức nói với Tiết Nhất Phàm.

- Đi ra thì đi ra, nhưng bố này, cho dù con chọc giận bố, con cũng phải nói một câu để bố tỉnh lại, đó là lời của con đều là sự thật, chẳng qua những tin tức đó không lọt được đến tai bố mà thôi.

Tiết Nhất Phàm vứt lại những lời như vậy rồi lộc cộc đi lên lầu.

Lý Khang Lộ nhìn gương mặt vẫn còn rất tức giận của Tiết Diệu Tiến, trong lòng sinh ra chút cảm giác áy náy. Tuy hắn là người cực kỳ cuồng vọng trong thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn lại rất phục Tiết Diệu Tiến. Chưa nói đến những thứ gì khác, nếu không có bí thư Tiết Diệu Tiến, căn bản Lý Khang Lộ có bản lĩnh bằng trời cũng không thể đi đến vị trí hiện tại.

- Bí thư Tiết, Nhất Phàm còn trẻ, ngài cũng đừng chấp nhất với cô ấy.

Lý Khang Lộ cầm lấy bình trà châm nước cho bí thư Tiết, sau đó hắn cười khuyên giả.

Tiết Diệu Tiến nâng ly trà lên uống một ngụm mà mặc kệ nước khá nóng, sau đó lão đặt ly xuống rồi thở dài một hơi nói:

- Tính tình của nha đầu này cũng nên thu lại một chút, nếu cứ tiếp tục thẳng tính như vậy thì sau này thế nào cũng chịu thiệt thòi.

- Bí thư Tiết, Nhất Phàm ở trước mặt ngài tuy có biểu hiện như trẻ con nhưng trước mặt người ngoài lại rất chừng mực, điểm này là tiếng lành đồn xa, ngài cứ yên tâm.

Lý Khang Lộ châm trà cho tiết diệu tiến rồi khẽ lên tiếng khuyên nhủ.

Tiết Diệu Tiến ngồi trầm ngâm một lúc, sau đó cũng không tiếp tục nhắc đến Tiết Nhất Phàm, lại thay đổi chủ đề:

- Chủ tịch Vương gần đây có biểu hiện thế nào?

- Chủ tịch Vương dù chưa quá quen thuộc tình huống của thành phố Đông Bộ, thế nhưng làm việc rất mạnh mẽ, phản ứng của tuyến dưới là rất tốt.

Lý Khang Lộ nói đến đây thì cố ý dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hiện tại bây giờ có vài vị phó chủ tịch đi rất gần với chủ tịch Vương, gần đây tôi nghe có người nói...

- Nói cái gì? Trước mặt tôi mà anh còn tỏ ra lề mề vậy sao?

Tiết Diệu Tiến dùng ánh mắt bất mãn nhìn thoáng qua Lý Khang Lộ rồi lạnh giọng nói.

- Nói...Nói rằng nếu chủ tịch Vương xóa ba chữ phó và thường vụ, như vậy khối chính quyền thành phố sẽ thật sự phát triển cực mạnh.

Lý Khang Lộ nói xong những lời này thì vội vàng giải thích:

- Bí thư Tiết, những lời như vậy chỉ là tin tức vỉa hè, là lời lẽ của đám người rảnh rỗi không có việc gì làm, ngài cũng đừng quan tâm.

Tiết Diệu Tiến cười cười nói:

- À, đối với những lời như vậy thì anh nên nắm chắc nguyên tắc, đó là nghe nhưng đừng nên khuếch tán, anh là một phó chủ tịch, vấn đề đoàn kết ban ngành là rất quan trọng.

- Vâng, chủ tịch Nhâm cũng rất chú trọng điều này, ngày hôm qua còn tự mình đến phòng làm việc của chủ tịch Vương trò chuyện hơn nửa giờ.

Khi Lý Khang Lộ nói xong thì phòng khách càng thêm bình tĩnh, lúc này ngoài tiếng đồng hồ tí tách thì căn bản khôn còn chút âm thanh nào.

Ánh mắt Lý Khang Lộ chủ yếu dừng lại trên mặt bí thư Tiết Diệu Tiến, nhưng lúc này vẻ mặt bí thư Tiết giống như một gốc cây ngàn năm, không chút biểu cảm.

- Reng reng reng.

Tiếng chuông vang lên trong phòng khách, âm thanh này phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, đồng thời cũng làm cho Lý Khang Lộ và Tiết Diệu Tiến thoát ra khỏi trạng thái trầm mặc.

- Bí thư Tiết, cũng không còn sớm nữa, tôi cũng không muốn quấy rầy ngài nghỉ ngơi.

Lý Khang Lộ đứng lên ghế sa lông rồi khẽ nói.

- Được, Khang Lộ cũng nên sớm nghỉ ngơi, tôi cũng không tiễn.

Tiết Diệu Tiến khẽ gật đầu với Lý Khang Lộ, sau đó đưa Lý Khang Lộ ra tận cửa.

Khi hai bên cáo từ thì vẻ mặt Tiết Diệu Tiến vẫn không chút biến đổi, nhưng Lý Khang Lộ thầm hiểu, lúc này mình có nói lời nào thì cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Trong một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, Vương Tử Quân ngồi ở vị trí thủ tọa, bên cạnh hắn là Đinh Xuyên Trụ và Trương Thông, Lý Cẩm Hồ và vài người khác của tập đoàn Chấn Nguyên ngồi phân cách ở hai bên.

Vương Tử Quân thật sự không còn cách nào khác mới đến tham gia bữa tiệc hôm nay, có thể nói là bị Trương Thông quấn lấy quá chặt, không thể nào làm khác hơn. Dù sao thì Trương Thông cũng là phó chủ tịch thành phố, nếu không nể mặt thì cũng không nên.

- Chủ tịch Vương, trước tiên tôi mời ngài một ly. Hai ngày trước tôi về nhà nhắc chủ tịch Vương với anh trai, anh ấy thật sự rất kính ngưỡng ngài. Năm xưa khi ngài còn công tác ở tỉnh đoàn thì anh ấy đã muốn đến kết giao, thế nhưng mãi mà không tìm được cơ hội. Anh ấy nhờ tôi đến mời ngài một bữa cơm, đợi đến khi nào ngài rảnh đến thành phố Sơn Viên thì cũng đừng nên quên anh ấy, mà anh ấy cũng thật lòng muốn tụ tập với chủ tịch Vương.

Đinh Xuyên Trụ nâng ly trong tay lên dùng giọng trịnh trọng nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Giám đốc Đinh, trước đó tôi rất tôn trọng thư ký trưởng Đinh, chỉ là lúc đó tôi quá bận, tôi cũng sợ hẹn gặp thư ký trưởng Đinh thì quá tùy tiện, thế cho nên mãi mà không tăng cường liên lạc, nếu như lúc đó tôi có quen biết anh ấy thì cũng không phiền toái như vậy.

Khi hai người cụng ly với nhau thì bầu không khí bàn tiệc giống như sang trang mới. Vương Tử Quân hoàn toàn là một nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, Đinh Xuyên Trụ là người mời khách, tất nhiên sẽ cố gắng che giấu những vầng hào quang của mình. Mỗi hành vi cử chỉ và lời nói của hai người đều làm cho người ta cân nhắc và chú ý.

Trương Thông tuy cười rất sáng lạn nhưng trong lòng lại rất thất lạc, hắn cũng là phó chủ tịch, chỉ thiếu Vương Tử Quân hai chữ thường vụ mà thôi, nhưng hắn so với Vương Tử Quân thì thật sự là kém quá xa.

Loại cảm giác chênh lệch này cũng không phải chỉ là chức vụ, còn nói về thủ đoạn và sự cao tay. Khi địa vị của Vương Tử Quân liên tục tăng tiến ở khối chính quyền thành phố, Trương Thông đã thật sự không còn ý nghĩ muốn ganh đua với Vương Tử Quân.

Chiến lược tốt nhất của Trương Thông vào lúc này chính là cố gắng dựa vào Vương Tử Quân ở trong khối chính quyền thành phố Đông Bộ, đồng thời cũng không quên liên lạc nhiều hơn với vị phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh. Hắn cũng không có yêu cầu gì quá cao, chỉ sau này có thể tiến vào làm một vị thường ủy thị ủy là được.

Hơn một giờ sau thì bữa tiệc kết thúc, nhưng Đinh Xuyên Trụ cũng không để Vương Tử Quân đi ngay, lại mời Vương Tử Quân vào trong uống trà.

Uống trà cũng có thể nói là bàn chuyện chính sự. Sau khi đi vào một gian phòng không quá lớn, lúc này nhân viên phục vụ mặc sườn xám đã đặt một bình trà thơm ngào ngạt xuống trước mặt hai người.

Khi nhân viên phục vụ lui ra, lúc này trong phòng chỉ còn lạ hai người Vương Tử Quân và Đinh Xuyên Trụ. Đinh Xuyên Trụ cầm lấy bình trà nóng rót cho Vương Tử Quân một ly, sau đó cười cười nói:

- Chủ tịch Vương, đây là Đại Hồng Bào chính tông, tuy không phải cực kỳ quý hiếm nhưng cũng là tinh phẩm.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, một mùi hương thơm ngát chợt lan tràn trong vòm miệng. Hắn đặt ly trà ngon xuống rồi cười nói:

- Thật sự là rất ngon.

- Trà ngon cũng cần phải có người như chủ tịch Vương để thưởng thức, nếu là người bình thường uống trà này, căn bản chỉ là uổng phí của trời, hủy hoại hương trà.

Đinh Xuyên Trụ cũng uống một ngụm rồi nói, sau đó tiếp tục lên tiếng:

- Chủ tịch Vương, tuy đã cùng ngài liên hệ vài lần nhưng tôi lại sinh ra cảm giác chưa thân mà quen. Con người của tôi có một tâm tính thế này, đó chính là đối với hương vị thì như thế nào cũng được, nhưng nếu thật sự không hợp khẩu vị, dù có tìm được tôi, chỉ sợ tôi cũng không có hứng thú.

Vương Tử Quân cũng căn bản không nói gì thêm với một lời nói nhiều ẩn ý của Đinh Xuyên Trụ, hắn chỉ nâng ly trà lên lẳng lặng chờ Đinh Xuyên Trụ tiếp tục lên tiếng.

- Chủ tịch Vương, tôi là một thương nhân, tất nhiên thương nhân sẽ nói chuyện kinh doanh. Nói dựa theo ý của tôi và tập đoàn Chấn Nguyên, đó là hy vọng có thể cho ra chút cống hiến với thành phố Đông Bộ, cũng kính xin chủ tịch Vương cho tôi một cơ hội.

Đinh Xuyên Trụ đã nói hết những lời khách sáo, bây giờ mới thật sự đi vào chủ đề chính. Vương Tử Quân nhìn gương mặt có biểu hiện thản nhiên của Đinh Xuyên Trụ, hắn cười nói:

- Thành phố Đông Bộ là thành phố Đông Bộ, chỉ cần các xí nghiệp muốn cống hiến cho sự phát triển của thành phố, dù là ở tại địa phương hay ở bên ngoài đến đầu tư, chúng tôi đều dùng thái độ công bằng để nhiệt liệt hoan nghênh.

- Ha ha ha, có những lời này của chủ tịch Vương thì tôi xem như hoàn toàn thả lỏng.

Đinh Xuyên Trụ cười rất vang dội, giống như tất cả tâm tư của hắn thật sự được thả lỏng theo lời nói của Vương Tử Quân.

Sau khi châm thêm nước vào bình trà, không biết từ khi nào Đinh Xuyên Trụ đã lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, hắn đẩy nó vào trong tay Vương Tử Quân rồi nói:

- Chủ tịch Vương, tôi vẫn luôn muốn kết giao bạn bè với ngài, càng muốn mua chút lễ vật cho ngài, thế nhưng lại không biết nên mua thứ gì cho tương xứng. Tôi thật sự đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định không nghĩ thêm, để chính ngài tự mua thứ gì phù hợp. Chiếc thẻ này có mật mã là sáu số một, chủ tịch Vương cứ cầm lấy để sử dụng.

Thẻ rất nhỏ, rất tinh xảo, nhưng Vương Tử Quân có thể cảm ứng được độ nặng của các tờ tiền ở bên trong. Hắn khẽ cầm lấy tấm thẻ rồi đưa trả lại cho Đinh Xuyên Trụ:

- Giám đốc Đinh, tôi xin tiếp nhận tâm ý của anh, thế nhưng tấm thẻ này, mong giám đốc Đinh thu lại.

- Chủ tịch Vương, tôi luôn muốn xem ngài là bạn, ngài như vậy thì không xem tôi là bằng hữu rồi.

Đinh Xuyên Trụ khẽ híp mắt, hắn tùy tiện nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Đinh Xuyên Trụ, hắn trực tiếp đứng lên nói:

- Giám đốc Đinh, nếu anh cứ tiếp tục kiên trì như vậy, tôi cũng sẽ không tiếp tục ở lại chỗ này.

Khi thấy Vương Tử Quân phải đi thì Đinh Xuyên Trụ lại tiếp tục nở nụ cười tươi sáng:

- Chủ tịch Vương, anh nói những lời như vậy thật sự quá thương cảm. Tôi chỉ tặng cho anh một món đồ, cũng vì mối quan hệ tốt giữa anh em chúng ta, nếu đổi lại là người khác thì tôi cũng thật sự không bao giờ làm như vậy. Thế này đi, cứ đặt nó lại ở chỗ tôi, khi nào anh muốn dùng thì chỉ cần gọi điện thoại là được.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Anh Đinh nói như vậy thì được, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai tôi còn có chút việc, chúng ta nên về nghỉ ngơi là vừa.

- Chủ tịch Vương, lúc nà thích hợp nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi, ngài ngày nào cũng bận rộn công tác, cũng nên thả lỏng một chút. Chỗ này có âm thanh không tệ, không bằng chúng ta đi ca vài bài?

Đinh Xuyên Trụ đứng lên với Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.

- Hay là thôi đi.

Vương Tử Quân lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng.

Khi tiễn nhóm người Vương Tử Quân ra khỏi khách sạn thì trên gương mặt tràn đầy nụ cười của Đinh Xuyên Trụ chợt có một tầng băng mỏng. Hầu Báo Quốc đi theo sau lưng hắn cũng thu lại nụ cười rồi khẽ hỏi:

- Giám đốc Đinh, có phải tên họ Vương kia lại chẳng biết điều?

Đinh Xuyên Trụ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hầu Báo Quốc rồi nói:

- Vương Tử Quân tuy có thái độ rất thân mật với chúng ta nhưng dù thế nào cũng tạo ra một khoảng cách nhất định, nếu muốn thò tay vào trong tay hắn để lấy hạng mục trung tâm thương mại thì rõ ràng là không thể nào.

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Trong mắt Hầu Báo Quốc chợt lóe lên hàn quang, hắn nói tiếp:

- Giám đốc Đinh, ngài đã mất rất nhiều khí lực vì công trình trung tâm thương mại này, nếu cứ như vậy mà bỏ qua thì quá đáng tiếc...

Đinh Xuyên Trụ đấm tay xuống mặt bàn rồi trầm giọng nói:

- Vương Tử Quân tuy không dễ đắc tội nhưng trong thành phố Đông Bộ này lại có rất nhiều người đang trông mong hắn rơi vào tình huống khốn khổ khốn nạn, bây giờ cậu liên lạc với Đỗ Gia Hào, nói tôi đồng ý đề nghị của anh ấy.

Hầu Báo Quốc tất nhiên hiểu đồng ý lời đề nghị của Đỗ Gia Hào là gì, hắn cười cười nói:

- Giám đốc Đinh, sau này Vương Tử Quân sẽ hiểu, hắn từ chối ý tốt của anh chính là một sai lầm lớn nhất trong đời.

Đinh Xuyên Trụ không nói gì nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười cực kỳ lạnh lùng.

Thái Thần Bân lái xe cực kỳ ổn định, ngồi bên trong xe cũng không sinh ra cảm giác xóc nảy. Vương Tử Quân ngồi hàng ghế sau, trong lòng thầm nghĩ về những biểu hiện của Đinh Xuyên Trụ vào ngày hôm nay, dù chỉ nói vài lời khách sáo nhưng chắc chắn Đinh Xuyên Trụ cũng hiểu rõ thái độ của hắn là gì.

Sau này là địch hay là bạn còn phải xem vào lựa chọn của Đinh Xuyên Trụ.

Vương Tử Quân thầm nghĩ đến tình huống lúc cáo từ Đinh Xuyên Trụ, hắn khẽ nói với Lý Cẩm Hồ:

- Sau này anh nên đứng cách xa Đinh Xuyên Trụ ra.

Lý Cẩm Hồ cười nói:

- Chủ tịch Vương, tôi cũng hiểu người này không thể đến gần, không thể là người nên kết giao.

Gió xuân càng thêm ấm áp, mọi loại hoa bắt đầu khoe sắc, sắc xanh kéo về khắp đất trời. Trước nay thành phố Đông Bộ chưa từng xem nhẹ công tác thiết kế khoảng xanh, thế cho nên cả thành phố bừng bừng sức sống, cây cối đâm chồi nảy lộc rất đẹp, rất tươi mát.

Vương Tử Quân dần làm quen với tất cả ban ngành, bắt đầu xử lý công tác rất thành thạo. Khi khối chính quyền thành phố mở vài cuộc họp liên tịch thì vấn đề cải tạo khu dân cư Bằng Hộ cũng ngày càng nóng bỏng hơn.

Bí thư Tiết Diệu Tiến thật sự rất coi trọng hạng mục này, có được sư coi trọng của bí thư thật sự là động lực thúc đẩy đám quan viên thành phố Đông Bộ đâm đầu vào và cố gắng công tác. Nhưng sau vài cuộc họp và hội nghị, một vài người mẫn cảm chợt phát hiện ra bí thư Tiết Diệu Tiến càng ngày càng lãnh đạm với Vương Tử Quân.

Trước kia mỗi khi nhắc đến vấn đề xây dựng cải tạo khu dân cư Bằng Hộ thì bí thư Tiết Diệu Tiến thường hay đề cập đến Vương Tử Quân, nhưng bây giờ Vương Tử Quân vẫn tham gia như trước, thế nhưng lời nói của bí thư thật sự rất ít nhắc đến vị phó chủ tịch thường vụ này.

Không phải giữa chủ tịch Vương và bí thư Tiết có vấn đề gì đấy chứ? Đây chính là nghi vấn lớn nhất ở trong lòng đám cán bộ xưa nay luôn thích suy đoán tâm tư của lãnh đạo. Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì phó chủ tịch chủ quản khối xây dựng là Lý Khang Lộ càng thêm bận rộn, nhiều khi luôn theo sát bên cạnh bí thư Tiết Diệu Tiến.

Vì nguyên nhân như vậy mà một Lý Khang Lộ vốn đã mất đi nhiều phần lực lượng và đang cúi đầu đã được đẩy lên. Nhâm Xương Bình là chủ tịch thành phố thì càng thêm vững vàng, lại làm cho người ta sinh ra cảm giác không có sự hiện diện của mình.

- Chủ tịch Vương, mời anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Vương Tử Quân nghe được âm thanh của bí thư Tiết Diệu Tiến trong điện thoại, hắn đồng ý rồi cúp điện thoại.

Tiết Diệu Tiến là một vị bí thư thị ủy, hắn có quyền lợi triệu tập tất cả cán bộ đến phòng làm việc của mình để bàn về công tác. Vương Tử Quân thu dọn đơn giản một chút rồi cất bước đi về phía phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến.

Sau khi thư ký Trương Hiểu Đông đẩy cửa phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến, Vương Tử Quân phát hiên trong hòng cũng không phải chỉ có một mình bí thư Tiết, còn có bí thư ủy ban kỷ luật La Kiến Cường ngồi trên ghế sa lông với ve mặt lạnh lùng.

- Hiểu Đông, đóng cửa lại thật kỹ.

Sau khi Vương Tử Quân đi vào thì Tiết Diệu Tiến trầm giọng phân phó với Trương Hiểu Đông.

Trương Hiểu Đông là thư ký của Tiết Diệu Tiến, sau khi nghe thấy Tiết Diệu Tiến phân phó như vậy thì biết có chuyện cần bàn, hắn cũng không dám chậm trễ. Sau khi rót ch Vương Tử Quân một ly trà thì nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của bí thư.

- Chủ tịch Vương, hôm nay Kiến Cường có báo với tôi một việc, vì nó có liên quan đến thư ký của anh, thế cho nên tôi cần trưng cầu ý kiến của anh. Trước tiên mời anh xem qua thứ này.

Tiết Diệu Tiến lấy ra một phần văn kiện từ trên bàn làm việc của mình, sau đó đưa sang cho Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.

La Kiến Cường là bí thư ủy ban kỷ luật, chỉ cần hắn phản ánh vấn đề thì cũng không phải chuyện gì tốt đẹp. Vương Tử Quân nghe giọng điệu của Tiết Diệu Tiến, hắn tiếp nhận văn kiện rồi đưa mắt nhìn mà vẻ mặt không chút biến đổi.

Đây là một tờ đơn tố cáo, nội dung tố cáo thư ký Triệu Quốc Lương của Vương Tử Quân nhận năm mươi ngàn đồng từ một công ty có tên là Kim Đỉnh. Tờ đơn không những ghi rõ đưa tiền vào thời điểm nào, thậm chí còn nói rõ danh tính của người đưa tiền.

Triệu Quốc Lương là thư ký của Vương Tử Quân, cũng không khác nào là người của hắn, nếu thư ký thu tiền thì Vương Tử Quân là phó chủ tịch dù nói rõ ràng cũng không đường nào chối cãi.

Vương Tử Quân nghĩ đến công ty Kim Đỉnh, hắn phát hiện mình và công ty này căn bản không chút liên quan và giao tế. Hắn cũng hiểu rất rõ về Triệu Quốc Lương, tuy người này có dã tâm chính trị rất mạnh, thế nhưng tính cách là thành thật và khá an phận, nếu như nói hắn dám nhận tiền như vậy thì Vương Tử Quân cũng không tin.

Lúc này có người chọc ra sư kiện như vậy, chỉ sợ cũng không phải là vì Triệu Quốc Lương, có ràng có ý đồ xấu. Người ta nắm chặt sự việc này để lên tiếng, rõ ràng có ý với một vị phó chủ tịch thường vụ như mình.

Mỗi lần gặp phải chuyện gì lớn thì đều phải tĩnh tâm, đây chính là yêu cầu của Vương Tử Quân với mình. Hắn hít vào một hơi thật sâu, khẽ áp chế những xao động trong lòng, lúc này trầm giọng nói:

- Bí thư Tiết, bí thư La, chuyện này điều tra thế nào rồi?

- Đã điều tra chỗ ở của Triệu Quốc Lương, đã tìm được năm chục ngần.

Gương mặt La Kiến Cường trầm trọng như một tờ giấy, căn bản không chút cảm tình.

- Nói như vậy Quốc Lương rất có thể là hiềm nghi, vậy thì mời tổ chức điều tra cho rõ ràng.

Vương Tử Quân rút một điếu thuốc ra châm lửa rồi nói tiếp:

- Nhưng này bí thư Tiết, tôi còn có một lời muốn nói.

- Chủ tịch Vương cứ nói.

Tiết Diệu Tiến vừa châm một điếu thuốc, hắn vừa hít vào một hơi vừa nhìn về phía Vương Tử Quân đang ngồi ngay ngắn cách đó không xa.

- Tôi thật sự hiểu rất rõ phẩm hạnh của đồng chí Triệu Quốc Lương, tôi cũng hy vọng bí thư La điều tra sự việc thì nhất định đứng trên lập trường công bình công chính, không để cho bất kỳ tình huống duy ý chí nào xảy ra.

Vương Tử Quân đặt điếu thuốc lên gạt tàn bằng thủy tinh, sau đó dùng từng câu từng chữ nói với La Kiến Cường.

La Kiến Cường dựng mày lên, vẻ mặt chợt biến đổi. Vương Tử Quân nói như vậy là có ý gì? Hoài nghi ủy ban kỷ luật của bọn họ xử lý sự việc không đúng sao? Nhưng khi hắn định mở miệng thì bí thư Tiết Diệu Tiến đã nói:

- Chủ tịch Tử Quân cứ yên tâm, tôi đảm bảo ủy ban kỷ luật sẽ xử lý công bằng công chính, tuyệt đối không làm oan người tốt, nhưng cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ nào tham ô hủ bại.

- Vậy thì quá tốt.

Vương Tử Quân đứng lên ghế sa lông nói:

- Bí thư Tiết, bí thư La, nếu không có gì thì tôi đi trước, chuyện này mong bí thư La cứ điều tra cho thật chặt, dù liên quan đến ai thì tôi cũng sẽ cố gắng giúp đỡ.

Vương Tử Quân bình tĩnh đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến giống hệt như lúc đi đến. La Kiến Cường nhìn Vương Tử Quân ngẩng đầu đi ra ngoài phòng, trong lòng sinh ra cảm giác bị đè nén. Lần này hắn nắm chứng cứ trong tay vốn là muốn cho Vương Tử Quân đẹp mặt, ai ngờ Vương Tử Quân không những không có vấn đề, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh.

- Để đến lúc điều tra xong, xem anh còn kiêu ngạo được nữa không.

La Kiến Cường thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc, hắn đứng lên nói với bí thư Tiết Diệu Tiến:

- Bí thư Tiết, nhìn vào thái độ của chủ tịch Vương giống như có ý kiến với ủy ban kỷ luật chúng tôi.

- Anh La, anh cũng không phải một câu thanh niên công tác ở ủy ban kỷ luật, nên làm gì thì cứ làm, còn những chuyện khác anh không cần quan tâm. Chủ tịch Tử Quân là một đồng chí vĩ đại, tôi tin anh ấy sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến công tác.

- Vâng, bí thư Tiết cứ yên tâm, ủy ban kỷ luật chúng tôi nhất định sẽ điều tra cực kỳ chuyên chú, sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa mãn. Nhưng này bí thư Tiết, dù sao đó cũng là kinh tế của chủ tịch Vương, nếu sự việc có gì liên quan đến chủ tịch Vương, anh xem...

La Kiến Cường cũng không nói cho hết lời nhưng ý nghĩa đã quá rõ ràng.

Tiết Diệu Tiến nhìn ánh mắt lạnh lẽo của La Kiến Cường, hắn thầm hiểu ra vấn đề, nhưng hắn cũng không nói gì ngay sau đó. Sau khi lạnh lùng nhìn La Kiến Cường một lúc, hắn mới nói ra bốn chữ:

- Xử lý theo nếp.

Khi đi đến khu văn phòng khối chính quyền thành phố thì Vương Tử Quân thấy có vài người cùng đi ra với Triệu Quốc Lương, đám người kia có gương mặt lạnh như băng giống như có người thiếu nợ không trả tiền vậy. Hai bên trái phải của Triệu Quốc Lương được hai tên thanh niên cường tráng kẹp chặt, bộ dạng giống như sợ Triệu Quốc Lương chạy trốn mất.

- Chủ tịch Vương, tôi thật sự không nhận tiền.

Triệu Quốc Lương thật sự rất phẫn nộ, hắn nhìn thấy Vương Tử Quân thì trong mắt lóe lên hào quang hy vọng.

Vương Tử Quân nhìn tên thư ký đã đi theo mình từ cơ quan tỉnh đoàn, hắn đi đến bên cạnh Triệu Quốc Lương rồi nói:

- Quốc Lương, tôi tin tưởng cậu, chuyện này có người tố cáo, ủy ban kỷ luật thị ủy phải điều tra theo thông lệ. Cậu nhớ kỹ một câu, không làm việc gì sai trái sẽ không sợ quỷ gõ cửa nửa đêm, chúng ta đường đường chính chính cũng không sợ điều tra.

Triệu Quốc Lương nghe được lời của Vương Tử Quân thì hai mắt có hơi ẩm ướt, hắn nhìn vị chủ tịch có độ tuổi tương đồng với mình, vẻ mặt sợ hãi đã nhanh chóng trấn định lại:

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi sẽ chống lại khảo sát.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn khẽ vỗ vỗ lên vai Triệu Quốc Lương, sau đó cất bước đi xuống lầu.
Bình Luận (0)
Comment