Bí Thư Trùng Sinh

Chương 487

Đám lãnh đạo thành phố Đông Bộ đều bình tĩnhh không nói thêm điều gì, ánh mắt đều nhìn về phía Đổng Quốc Khánh. Những người này đều hiểu rất rõ, có thể làm cho trưởng phòng Đổng cung kính gọi là trưởng phòng, như vậy ở tỉnh Sơn Nam chỉ có một, đó chính là trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang.

Đổng Quốc Khánh nói chuyện điện thoại trong thời gian ba phút, sau đó cúp điện thoại. Hắn thu hồi điện thoại rồi nhìn thoáng qua Tiết Diệu Tiến nói:

- Bí thư Tiết, năm phút sau xe của trưởng phòng Hứa sẽ đến.

Tiết Diệu Tiến khẽ gật đầu, hắn cất bước đi về phía trước, đi đến vị trí tiếp đón tốt nhất. Tuy địa vị của hắn ở thành phố Đông Bộ đã đầy nguy cơ, thế nhưng một khi hắn vẫn còn chưa bị miễn chức vụ bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, hắn vẫn là lãnh đạo cao nhất của thành phố này. Trong lúc nghênh đón trưởng phòng Hứa Tiền Giang, hắn có thể đứng ở vị trí cao nhất, điều này là đương nhiên.

Nhâm Xương Bình dùng ánh mắt hâm mộ nhìn thoáng qua Tiết Diệu Tiến, sau đó hắn đứng quy củ sau lưng bí thư Tiết. Đổng Quốc Khánh dù là một cán bộ cấp bậc cực cao khi xuất hiện ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng cũng chỉ có thể đứng đằng sau Nhâm Xương Bình.

Cát Trường Binh nhìn tình huống đang diễn ra trước mắt mà vẻ mặt không khỏi biến đổi, trong lòng thầm cảm khái. Trong xã hội này dù anh có lắm tiền nhiều của cũng không có nhiều lợi ích thực tế bằng có mũ quan trên đầu. Trong người có bạc triệu cũng chỉ được coi là kẻ có tiền, toàn thân đầy mùi tiền bạc, tuy vậy lại không thể nào so sánh với đám quan viên luôn ở trên đầu mình.

Những người kia tuy đến chỗ này đón hắn, thế nhưng thực tế chính là đón tiếp trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang, người có thể ảnh hưởng trực tiếp đến quan chức của bọn họ.

Tuy Cát Trường Binh thầm hiểu như vậy nhưng cũng không khỏi sinh ra chút thât lạc nho nhỏ, nhưng hắn vẫn đứng bên cạnh Đổng Quốc Khánh, chuẩn bị nghênh đón Hứa Tiền Giang.

Vương Tử Quân đứng trong đám người, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đám người Tiết Diệu Tiến. Dù hắn không quá hứng thú với tình huống nghênh đón thế này, thế nhưng lại không thể phớt lờ những nghi lễ trong quá trình nghênh đón.

Vương Tử Quân là người tổng chỉ huy công tác tiếp đãi lần này, hắn biết rõ thời gian Hứa Tiền Giang chạy đến và cả thời gian Cát Trường Binh chạy đến. Văn phòng khối chính quyền thành phố đã nghiên cứu kỹ lưỡng, vì có thể đảm bảo nghênh đón và xác định chính xác thời gian của Cát Trường Binh và trưởng phòng Hứa, một vị phó thư ký trưởng đã không tiếc tự mình chạy từ nhà máy rượu Tân Nguyên về thành phố Đông Bộ, vì muốn khống chế thời gian khác biệt trong khoảng năm phút.

- Trưởng phòng Hứa, chào mừng anh đến thành phố Đông Bộ chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.

Tiết Diệu Tiến cười ha hả tiến lên chào đón Hứa Tiền Giang vừa mới xuống xe, hai tay càng tranh thủ đưa ra ngoài.

Hứa Tiền Giang cũng tích cực đáp lại vẻ nhiệt tình của Tiết Diệu Tiến, lão bắt tay thật chặt với Tiết Diệu Tiến, sau đó lại bắt tay Nhâm Xương Bình. Không biết vì vô tình hay cố ý mà thời gian Hứa Tiền Giang bắt tay với Nhâm Xương Bình có dài hơn Tiết Diệu Tiến vài giây, hơn nữa trong thời gian vài giây đó Hứa Tiền Giang còn nói một câu, Xương Bình làm rất tốt.

Dưới tình huống bình thường thì trong quan trường sẽ phải xưng hô tên tuổi kèm theo chức vụ, thượng cấp gặp hạ cấp có thể bỏ qua chức vụ gọi bằng tên, và điều này thể hiện sự thân cận giữa đôi bên. Những hành vi mờ ám như vậy nếu không phải là người chú tâm sẽ khó thể phát hiện ra. Nhưng đây là trường hợp đứng nghênh đón Hứa Tiền Giang, có ai ở đây không phải là hạng người tám mặt lung linh? Thế nên có vài người có biểu hiện chần chừ.

Hứa Tiền Giang cũng không bắt tay từng người còn lại, lão chỉ bắt tay đơn giản với Đổng Quốc Khánh, cũng không nói lời nào nhưng nụ cười trên mặt hai người lại nói rõ vấn đề.

Nếu nói thời gian Hứa Tiền Giang bắt tay dài nhất phải là với Cát Trường Binh, nhưng tình huống như vậy cũng không mấy ai quá quan tâm. Vì mọi người đều hiểu rõ, cho dù Cát Trường Binh có bắt tay với trưởng phòng Hứa Tiền Giang lâu như thế nào, như vậy hắn cũng không thể nhảy từ vị trí giám đốc nhà máy rượu Tân Nguyên vào trong quan trường làm lãnh đạo.

Khi Hứa Tiền Giang bắt tay với Cát Trường Binh thì ánh mắt Vương Tử Quân lại giao tiếp với ánh mắt của Quách Tiên Vi đang ở trên xe không đi xuống. Quách Tiên Vi dù là phó phòng tổ chức, thế nhưng trường hợp này hắn không thể đi xuống. Khi Vương Tử Quân đưa mắt đến thì hắn cũng nhanh chóng nhìn sang.

Hai người dùng ánh mắt để bày tỏ sự thăm hỏi, sau đó nhanh chóng di dời ánh mắt. Lúc này Hứa Tiền Giang cũng nói vài câu với Cát Trường Binh, sau đó lão dừng bước.

- Anh Tiết, Xương Bình, hai anh lên xe của tôi.

Hứa Tiền Giang nói rồi đi về phía chiếc xe Audi của mình, Quách Tiên Vi ngồi trong xe của trưởng phòng, bây giờ nghe được lời của trưởng phòng thì nhanh chóng đi ra, đi về phía đoàn xe của đám cán bộ thành phố Đông Bộ.

Tiết Diệu Tiến và Nhâm Xương Bình mỉm cười đi theo Nhâm Xương Bình vào trong chiếc Audi màu đen. Đổng Quốc Khánh tuy không nằm trong hàng ngũ được lãnh đạo cho mời nhưng nụ cười trên mặt lại càng đậm. Nhâm Xương Bình có thể được lãnh đạo mời vào ngồi trong xe, điều này xem như hắn đã đạt được mục đích của mình.

- Trưởng phòng Quách, mời anh đi sang bên này.

Phó bí thư Phạm Bằng Phi tiến lên đón Quách Tiên Vi, hắn chỉ về phía một chiếc xe để trống rồi cho ra tư thế mời.

Quách Tiên Vi cười cười, hắn đi về phía chiếc xe của Vương Tử Quân cách đó không xa nói:

- Tôi ngồi xe của chủ tịch Vương, anh ta đã từng nhiều lần ngồi xe của tôi trên tỉnh ủy, bây giờ tôi vất vả lắm mới tìm được cơ hội trả thù, tôi sẽ không bỏ qua.

Quách Vạn Thịnh nói không cười nhưng các thành viên ban ngành thành phố Đông Bộ đều không hẹn mà cùng nở nụ cười. Khi chiếc xe Audi của Hứa Tiền Giang chậm rãi khởi động, đoàn xe dừng trên đường cũng khởi động.

- Trưởng phòng Quách, anh ngồi lên xe của tôi dễ dàng làm bọn họ sinh ra ý nghĩ kỳ quái.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy nụ cười của Quách Tiên Vi mà dùng giọng tùy ý nói.

- Trời sắp mưa, cô gái sắp lập gia đình, đầu người đều mọc trên cổ, tất nhiên muốn làm gì thì phải làm cho bằng được chứ?

Quách Tiên Vi nở nụ cười tùy ý, sau đó hắn trầm giọng nói:

- Tử Quân, đến thành phố Đông Bộ cảm giác thế nào?

- Khá tốt.

Vương Tử Quân lấy ra một điếu thuốc đưa cho Quách Tiên Vi rồi nói.

- Khá tốt sao? Tôi đã nói rồi, vị trí phó chủ tịch thường vụ cũng không là gì với cậu, nhưng cũng không nên chủ quan.

Quách Tiên Vi gạt tàn rồi nở nụ cười nói tiếp:

- Cậu biết lần này trưởng phòng Hứa đến thành phố Đông Bộ vì điều gì không?

Tất nhiên Vương Tử Quân biết rõ mục đích của Hứa Tiền Giang khi đi đến thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn cũng không nói mà chỉ mỉm cười nhìn Quách Tiên Vi.

- Trưởng phòng Hứa lần này đến nói là tham gia nghi thức ký kết hợp đồng giữa thành phố Đông Bộ và nhà máy rượu Tân Nguyên, còn không bằng nói đến đây giữ thể diện cho Nhâm Xương Bình. Kết cục của đồng chí Tiết Diệu Tiến ở thành phố Đông Bộ đã được quyết định, tỉnh ủy muốn để đồng chí Nhâm Xương Bình tiến lên làm bí thư thị ủy.

Quách Tiên Vi cũng không để Vương Tử Quân chờ lâu, hắn nhanh chóng trả lời.

- Vào thời điểm này thì cậu tốt nhất nên an phận một chút.

Quách Tiên Vi nói đến hai chữ an phận thì nhấn mạnh khá nặng nề. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"An phận một chút!"

Vương Tử Quân nào không nghe rõ ý nghĩa lời nói của Quách Tiên Vi? Hắn nhìn gương mặt ngưng trọng của Quách Tiên Vi, thế là cười nói:

- Anh Quách, có đôi khi tôi cũng muốn an phận, nhưng đáng tiếc là người ta lại không cho tôi cơ hội. Anh biết nghi thức ký kết lân này vì sao lại sinh ra động tĩnh lớn như vậy không? Vì bọn họ muốn vã vào mặt tôi và Chúc Vu Bình...

- Hai người chúng tôi không đủ thành khẩn trong công tác, vì vậy mà căn bản không thể nào hoàn thành trong công tác kêu gọi đầu tư của nhà máy rượu Tân Nguyên, thật sự là cúi mình như con lừa. Cuối cùng chủ tịch Nhâm ra tay, kéo hạng mục của nhà máy rượu Tân Nguyên về lại thành phố Đông Bộ.

Vẻ mặt Vương Tử Quân không chút biến đổi, nhưng trong lời nói lại có vài phần trêu tức.

Quách Tiên Vi biết rõ vấn đề của sự việc này, hắn lập tức nói:

- Điều này không phải được tạo thành do cậu không chịu an phận sao? Nếu cậu an phận một chút, người ta nào cần phải tốn nhiều tâm cơ như vậy?

- Bây giờ trưởng phòng Hứa đến đây, sự việc xem như kết thúc. Cậu Vương,tôi cho cậu một lời khuyên, một lời cảnh báo, có thể lớn có thể nhỏ là rồng, co được giãn được mới là anh hùng, chỉ cần không vấp vào vấn đề nguyên tắc, như vậy nên nhẫn nhịn một chút.

Vương Tử Quân cười ha hả nhìn Quách Tiên Vi nhưng không lên tiếng, nụ cười của hắn rơi vào trong mắt lại làm Quách Tiên Vi sinh ra một cảm giác xấu. Hắn thầm nghĩ, không phải Vương Tử Quân sẽ tiếp tục cho ra thiêu thân gì đấy chứ? Nếu như hắn tiếp tục thể hiện mình là đèn không cạn dầu, như vậy rõ ràng là tâm tư không bao giờ dừng. Hắn thầm định giá như vậy, khi định lên tiếng khuyên bảo Vương Tử Quân thì xe đã dừng lại.

- Trưởng phòng Quách, chủ tịch Vương, chúng ta đã đến...

Thái Thần Bân vẫn luôn lắng gnhe đoạn đối thoại của Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng không dám mở miệng, chẳng qua hắn chỉ sợ mình lên tiếng làm cho chủ tịch Vương phân tâm.

Tuy bây giờ Thái Thần Bân chỉ là một cán bộ cấp phó khoa nhưng thời gian hắn công tác bên cạnh Vương Tử Quân là không ngắn, hắn hiểu rất rõ nhiều sự việc trên quan trường. Hắn biết rõ nếu một ngày kia Nhâm Xương Bình là bí thư thị ủy, như vậy cuộc sống của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ này sẽ chẳng tốt đẹp gì. Có thể thấy cách sắp xếp như vậy giống như một cái bẫy, nếu Vương Tử Quân không rên một tiếng thì căn bản là quá ngột ngạt.

- Anh Quách, trưởng phòng Hứa đã xuống xe, chúng ta cùng đi qua thôi.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua phía trước, sau đó hắn đẩy cửa xe rồi nói với Quách Tiên Vi ở bên cạnh.

Quách Tiên Vi còn muốn khuyên bảo Vương Tử Quân hai câu, thế nhưng thấy Hứa Tiền Giang xuống xe thì cũng vội vàng chui ra khỏi xe của Vương Tử Quân rồi nhanh chóng đi về phía lãnh đạo. Nhưng lú này trong lòng hắn vẫn luôn là nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, vì sao lại quỷ dị như vậy? Điều này làm cho hắn thật sự không yên lòng.

Nhưng nghĩ lại thì Quách Tiên Vi chợt yên tâm, Vương Tử Quân tuy không an phận nhưn bây giờ sự việc đã như ván đóng thuyền, ngay cả trưởng phòng Hứa cũng đến hiện trường, Vương Tử Quân cũng không thể làm ra thiêu thân gì được.

Tuy chỉ là một nghi thức nhưng vì nó mà thành phố Đông Bộ thật sự chuẩn bị khá mệt mỏi, lúc này không những có nhật báo Đông Bộ và đài truyền hình thành phố Đông Bộ, còn có nhật báo Sơn Nam được phòng tuyên truyền thị ủy mời đến. Khi Hứa Tiền Giang đi vào lễ đường thì nhân viên tham gia hội nghị đã vỗ tay nhiệt liệt.

Có thể tham gia nghi thức ký kết hợp đồng vào ngày hôm nay thì đều là lãnh đạo đơn vị ban ngành trong thành phố Đông Bộ. Chủ tịch Nhâm rất coi trọng nghi thức ký kết lần này, những người trước đã yêu cầu văn phòng khối chính quyền cho ra thông báo, yêu cầu tất cả lãnh đạo đơn vị ban ngành và địa phương trong thành phố phải đến tham gia, nếu ai muốn xin không tham gia thì tìm gặp chủ tịch Nhâm mà xin phép.

Nhâm Xương Bình đã lên tiếng như vậy thì có vị lãnh đạo ban ngành nào dám không đến? Dù không còn sức lực cũng phải lết đến. Đây không phải là có đi họp hành hay không, đó là có thái độ giúp đỡ Nhâm Xương Bình hay không. Lúc này thế cục ở thành phố Đông Bộ đã định, rất nhiều người đã thấy rõ chủ tịch Nhâm Xương Bình sẽ là bí thư thị ủy, đây chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Tuy bọn họ còn có chút khinh thường, thế nhưng sự việc đắc tội với bí thư thị ủy thì bọn họ cũng không dám làm.

Nghi lễ ký kết tuy được chuẩn bị rất lâu và mất thời gian thế nhưng chỉ được tiến hành trong thời gian vài phút. Nhưng mười phút này trôi qua cũng không dễ dàng, phó thư ký trưởng Thái Nguyên Thương là người phụ trách công tác trù bị của hiện trường ký kết, lúc này trái tim của hắn thật sự đập lên rất mạnh.

Tuy trước đó Thái Nguyên Thương đã kiểm tra vố số lần, đã chuẩn bị tất cả cho nghi thức ký kết nhưng trong lòng dù sao cũng sinh ra cảm giác không yên. Nghi thức có thể không cử hành ngay, nhưng cũng đừng để xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn. Dù sao thì nghi thức ký kết cũng liên quan đến chiến tích của Nhâm Xương Bình, nếu như xảy ra bất kỳ vấn đề gì, chỉ sợ giấc mơ tiến lên thư ký trưởng của Thái Nguyên Thương sẽ tan thành mây khói.

- Thư ký trưởng, bên ngoài có mười vị phóng viên, bảo là muốn phỏng vấn nghi thức ký kết của chúng ta.

Chủ nhiệm Nhâm Hồng của phòng tiếp đãi nhan chóng đi đến bên cạnh Thái Nguyên Thương rồi nói.

Thái Nguyên Thương những lúc không có việc gì thường thích đưa mắt nhìn người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi này, ai cũng nói nàng có bộ dạng xinh đẹp như hoa và cực kỳ quyến rũ, nhưng Thái Nguyên Thương lại không thấy như vậy.

Đối với Thái Nguyên Thương thì Nhâm Hồng phải là một trái lựu chín cây, tư thái mọng nước, đầy đủ nước nôi, khẽ cắn một cái đảm bảo sẽ ngon ngọt thấm đẫm ruột gan. Tư vị của nó thế nào, chắc chắn sẽ là cực kỳ tuyệt vời, dù là thần tiên cũng khó thể tả được.

Thật ra đưa một người phụ nữ như thế này vào trong khối công tác tiếp đãi thì thật sự là chó ngáp phải ruồi, đáng lý ra phải đi làm người mẫu diễn viên mới phải. Hai người Thái Nguyên Thương và Nhâm Hồng vì vấn đề công tác mà thường tiếp xúc với nhau, mà Thái Nguyên Thương lại không đặt ý nghĩ của mình đi theo hướng tà đạo, cũng chưa từng chạm tay của đối phương. Ngược lại hai bên thường bàn luận công tác, bình thường nói vài câu vui đùa không ảnh hưởng đến đại cục, thật sự có thể nói đầy nhân tố sống động, nhưng Thái Nguyên Thương rất bảo thủ, căn bản luôn giữ vững quan điểm của mình. Hắn cảm thấy mối quan hệ tình nhân giữa nam và nữ là một quả bom ẩn hình, dù bất kỳ một nhân tố nào bùng phát cũng làm cho quả bom có thể nổ tung. Hắn không muốn trước khi mình tiến lên vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố mà có phát sinh bất kỳ phiền toái gì trên người phụ nữ này.

Nhưng có một ngày, ngày Đào Chính Đào rời khỏi chức vụ thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền, hai người đụng mặt nhau ở một bữa tiệc tiễn chân. Sau khi tan cuộc, hai người cùng nhau rời khỏi bàn tiệc, cùng quay về khu nhà dành cho nhân viên khối chính quyền thành phố. Hai người sóng vai đi trên đường, Nhâm Hồng đột nhiên chớp mắt dùng giọng chăm chú nói:

- Lãnh đạo Thái, lần này thư ký trưởng Đào ra đi, vị trí này không bao lâu nữa sẽ là của anh.

Thái Nguyên Thương chợt giật mình, hắn nhìn vào ánh mắt của nàng, chỉ thấy trong mắt Nhâm Hồng lóe lên chút xảo quyệt và mạnh mẽ, cũng có chút chờ mong. Thế là hắn cố gắng giả vờ như bình tĩnh nói:

- Ôi, việc này cũng không phải do tôi quyết định được, tất cả cũng có duyên số, nếu không được thì không sao, được cũng không có vấn đề, cứ nên thuận theo tự nhiên.

Nhâm Hồng thấy Thái Nguyên Thương không coi mình là người ngoài, thế là nàng chợt vui vẻ trở lại, nàng giữ lấy tay của hắn nói:

- Anh chắc chắn sẽ được, tôi tin anh. Tôi cảm thấy trong văn phòng khối chính quyền thành phố chỉ có anh là có khả năng cao nhất mà thôi.

Thái Nguyên Thương thật sự cảm thấy trong lòng nóng lên, cô đã giữ lấy tay tôi, tôi cũng có thể giữ tay cô. Thế là hắn nắm tay của Nhâm Hồng, lúc này Nhâm Hồng cũng không có ý lùi bước, nàng đỏ mặt nhìn Thái Nguyên Thương, hai hốc mắt đầy nước lúng liếng.

Lúc này khoảng cách giữa hai người Thái Nguyên Thương và Nhâm Hông được kéo lại rất nhanh, nàng đột nhiên ngã vào lòng hắn, bọn họ ôm lấy nhau trong bóng tối. Nhâm Hồng giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nàng khẽ liếm vành tai của Thái Nguyên Thương từng chút một, làm cho thư ký trưởng Thái cảnh thấy toàn thân ngứa ran giống như bị điện giật. Lúc đầu tất nhiên hắn cũng có cảm giác lo sợ, nhưng sau đó tất cả cảm giác đều đã bị sự nhiệt tình của Nhâm Hồng làm cho tan chảy.

Sau này bọn họ lén gặp nhau một lần, tình huống xảy ra như trong phim nước ngoài, Thái Nguyên Thương lột quần áo của Nhâm Hồng, hắn thấy được nội y của nàng, sau đó hắn cũng không còn nhớ rõ. Hắn chỉ biết đó là một đêm điên cuồng của mình, hắn cũng sinh ra ý nghĩ kỳ quái, vì hắn trước nay luôn cảm thấy mình lãnh đạm với phụ nữ, thậ sự chưa từng có ý nghĩ gì quá khác lạ. Nhưng khi hắn và Nhâm Hồng ở bên nhau thì khác biệt, bọn họ không những ăn ý hài hòa, hơn nữa mỗi lần hắn đều có thể tận hứng và thả lỏng, thể xác và tinh thần đều được vỗ về. Lúc này hắn chợt phát hiện mình cũng không lãnh đạm với phụ nữ, thậm chí ban ngày cũng ngẫu nhiên cảm thấy trong người sinh ra vài phản ứng sinh lý. Vì vậy mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy toàn thân khô nóng, trong người sinh ra một khát vọng cực kỳ mạnh mẽ.

Chỉ là gần đây Thái Nguyên Thương vì công tác tiếp đãi mà không thể đến gần người phụ nữ mà hắn điên đảo tâm thần, ngẫu nhiên hai bên cũng gặp mặ nhưng bọn họ cũng không nói nhiều, bây giờ lại càng không có tâm tình kia.

Thái Nguyên Thương nghe được những lời báo cáo của Nhâm Hồng thì chợt sinh ra gấp gáp, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là hắn phải làm theo đúng kế hoạch, hắn không muốn có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra lúc ký kết hợp đồng.

- Các phóng viên chúng ta mời không phải đều đã vào phòng rồi sao?

Thái Nguyên Thương gãi tay lên đầu theo thói quen rồi trầm giọng hỏi.

- Đúng, đều đã đi vào, nhưng bọn họ là phóng viên của các hãng truyền thông khác.

Nhâm Hồng là người phụ trách công tác tiếp đãi, nàng cũng hiểu vấn đề khó giải quyết, thế cho nên mới đến xin chỉ thị của Thái Nguyên Thương.

- Là hãng truyền thông nào?

- Là những tập đoàn truyền thông cấp quốc gia.

Nhâm Hồng đã sớm có chuẩn bị với vấn đề này, nếu không phải đám phóng viên kia có thân phận cao cấp, chỉ sợ nàng sẽ không cần phải đến xin chỉ thị của Thái Nguyên Thương.

- Là phóng viên cấp quốc gia? Có lầm lẫn gì không?

Thái Nguyên Thương dùng ánh mắt chăm chú nhìn Nhâm Hồng, sau khi xác định người phụ nữ này không gạt mình thì hắn cũng sinh ra vài ý nghĩ khó khăn. Nếu là truyền thông bản địa thì rất dễ đối phó, nhưng là truyền thông quốc gia thì phải suy nghĩ kỹ, đám người kia căn bản khó thể chọc vào.

- Bọn họ đến đây với mục đích gì?

Thái Nguyên Thương nhìn thoáng qua nhóm lãnh đạo Hứa Tiền Giang đã đi lên đài chủ tịch, sau đó hỏi Nhâm Hồng.

Nhâm Hồng có chút xấu hổ vì Thái Nguyên Thương hơi dựa vào mình, nàng khẽ đưa mắt nhìn khắp bốn phía rồi rụt người lại, sau đó mới khẽ nói:

- Nói là đến phỏng vấn sau khi ký kết hợp đồng.

- Phỏng vấn sau khi ký hợp đồng?

Thái Nguyên Thương thật sự không tin vào lý do này, hắn biết rõ nghi thức ký kết hợp đồng này là chuyện lớn của thành phố Đông Bộ, nhưng nếu đặt ở mặt bằng cấp tỉnh thì cực kỳ bình thường. Lúc này nếu không phải là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang đến tham gia, hơn nữa thành phố Đông Bộ có quan hệ không tệ với truyền thông tỉnh Sơn Nam, nếu không thì nhật báo Sơn Nam và đài truyền hình tỉnh cũng không thèm đến.

Truyền thông quốc gia có cấp bậc gì, tất nhiên bọn họ sẽ nghĩ muốn mời, nhưng bây giờ lại không ngờ bọn họ xuất hiện chỗ này. Nếu như cho mời bọn họ vào, đám nhạc công quan trọng này sẽ cho ra một phần tin tức tốt, như vậy sẽ gặt hái thanh danh lớn. Nhưng đám phóng viên kia cũng không nằm trong hàng ngũ mình cho mời, nếu bọn họ làm ra thiêu thân thì tính sao? Rốt cuộc có cho bọn họ vào hay không? Điều này làm cho Thái Nguyên Thương thật sự rất khó xử.

Khi Thái Nguyên Thương đang phân vân thì ánh mắt chợt rơi lên người Nhâm Hồng đang mở to mắt chờ câu trả lời của mình. Hắn thầm mắng chín mình, vào thời điểm mấu chốt thế này còn váng đầu, chính mình không làm chủ được thì phản ánh lên trên, trời sập có tuyến trên đỡ, mình có liên quang gì đâu?

Thái Nguyên Thương hạ quyết tâm rồi nhanh chóng đi về phía Nhâm Xương Bình ở trên đài chủ tịch.

Nhâm Xương Bình là nhân vật chính của nghi thức ký kết lần này, hắn đang rất phong độ đi bên cạnh khẽ bàn bạc vài vấn đề với Cát Trường Binh.

- Việc gì?

Sau khi Thái Nguyên Thương đi đến bên cạnh thì Nhâm Xương Bình đã cảm thấy có chuyện, thế là hắn khẽ dịch người ra phía sau rồi hỏi Thái Nguyên Thương.

- Chủ tịch Nhâm, bên ngoài có hơn chục phóng viên truyền thông cấp quốc gia, bọn họ muốn đến phỏng vấn nghi thức ký kết, anh xem có nên cho bọn họ vào không?

Thái Nguyên Thương hạ thấp âm thanh đem những chuyện đang xảy ra bên ngoài nói cho Nhâm Xương Bình.

Nhâm Xương Bình nhướng mày, truyền thông cấp quốc gia, bọn họ nào có mời? Nhưng ngay sau đó hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, hai chân mày chợt thả lỏng.

- Nếu là đến phỏng vấn thì chúng ta sẽ hoan nghênh nhiệt liệt. Bọn họ vất vả đến đây, muốn góp sức cho thành phố Đông Bộ chúng ta, cũng không nên để bọn họ về tay không. Thế này đi, đợi sau khi kết thúc ký kết, anh đại biểu cho thành phố Đông Bộ trả lời bọn họ.

Nhâm Xương Bình nói và Thái Nguyên Thương nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Hắn nhìn nụ cười trên mặt chủ tịch Nhâm Xương Bình, hắn thầm nghĩ mình và chủ tịch xem ra có chênh lệch, hơn nữa lại là chênh lệch cao độ. Chính mình chỉ thấy sự việc kỳ quái, lại không nhìn rõ bản chất. Đám phóng viên truyền thông quốc gia vì sao lại chạy đến thành phố Đông Bộ, không phải tìm chút nước canh sao? Xem ra câu nói không có lợi không dậy sớm là rất thật.
Bình Luận (0)
Comment