Sao Hà lão lại đến vào lúc này?
Phạm Bằng Phi thật sự cực kỳ tức giận, không thể không nhét thật mạnh bản thảo báo cáo vào trong túi quần. Hắn biết rõ mình hầu như không thể nào có được một cơ hội báo cáo như vậy, mình khổ sở chuẩn bị cũng xem như không có tác dụng gì, công dã tràng.
Nếu so sánh với Phạm Bằng Phi thì Nhâm Xương Bình lại có chút kích động. Hà lão là ai? Hắn biết rất rõ. Nhớ năm xưa hắn đang còn là một vị phó phòng trong đơn vị ở thành phố Đông Bộ, Hà lão chính là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ.
Tuy Hà lão đã rời khỏi thành phố Đông Bộ nhiều năm, cũng rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lực ảnh hưởng của Hà lão ở tỉnh Sơn Nam vẫn là cực kỳ mạnh mẽ. Tiết Diệu Tiến là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ vì sao lại có lực ảnh hưởng mạnh mẽ như thế? Chẳng phải nhận được lời tán thưởng của Hà lão sao?
Lần này Hà lão tự mình đến thành phố Đông Bộ, rõ ràng là một cơ hội lớn với một người sắp tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy như Nhâm Xương Bình. Chỉ cần hắn có thể lợi dụng thật tốt cơ hội này, có thể tiến đến gần bên cạnh Hà lão, như vậy sau này hắn có được sự giúp đỡ của Hà lão và Dương Độ Lục, trong tỉnh lại có sự quan tâm của chủ tịch Hào, sau này không phải con đường làm quan của mình sẽ bừng sáng vô hạn sao?
Nhâm Xương Bình càng nghĩ càng cảm thấy phấn khởi, hắn cảm thấy hai chân của mình cực kỳ có lực, hắn bước đi trên đất mới quy hoạch của khu quy hoạch kỹ thuật cao, đột nhiên hắn cảm nhận được trời xanh mây trắng tràn đầy sức sống.
Nhâm Xương Bình nhanh chóng đi đến địa phương đậu xe, hắn nhanh chóng tiến lên mở cửa chiếc xe ba mươi chỗ cho Dương Độ Lục và Nhiếp Hạ Quân. Sau hai vị lãnh đạo đưa mắt nhìn đám cán bộ đi theo phía sau, Nhâm Xương Bình chợt hiểu ý nghĩ của lãnh đạo.
Sau khi các vị lãnh đạo lên xe thì Nhâm Xương Bình vẫy tay với Phạm Bằng Phi:
- Đồng chí Bằng Phi cùng đi với tôi, tất cả các đồng chí khác đều giữ chặt trách nhiệm của mình. Tôi nhắc nhở mọi người một câu: Vào thời điểm mấu chốt nếu ai cho ra vấn đề, tôi sẽ gỡ mũ kẻ đó.
Nhâm Xương Bình nói những lời này thật sự có chút quá mức. Tiết Diệu Tiến trước kia mỗi lần bố trí nhiệm vụ thường nói với thuộc hạ một câu như vậy, nhưng nó cũng phải được thành lập trên uy tín lâu năm của Tiết Diệu Tiến ở thành phố Đông Bộ. Nhâm Xương Bình bây giờ nói như vậy thật sự là quá sớm, dù anh đã là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, thế nhưng anh còn chưa có văn bản chính thức để ngồi lên chiếc ghế đứng đầu, anh dám nói với với đám thủ hạ như Tiết Diệu Tiến sao?
Vương Tử Quân nhìn Nhâm Xương Bình cùng lên xe của lãnh đạo mà trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên. Hắn không biết Tiết Diệu Tiến rốt cuộc chuẩn bị thứ gì cho Nhâm Xương Bình, thế nhưng chắc chắn sẽ làm cho Nhâm Xương Bình giật mình không thôi.
Còi xe vang lên rộn rã, bụi đất mịt mù, xe cảnh sát mở đường, một đoàn xe dài dằng dặc chạy như bay về phía thành phố Đông Bộ. Tuy xe chạy rất nhanh nhưng lại không khỏi làm cho vài người cảm thấy không yên.
...
Trong vườn táo xanh mướt có một nhóm người đang làm việc, bọn họ đang bọc trái táo lại. Đám trẻ con thì chơi đùa ồn ào giống như đàn ếch đang nhảy nhót trong vườn, trong miệng liên tục phát ra những âm thanh vui sướng. Mùa này nhà nông trồng táo thật sự khá bận rộn, trong vườn táo thường liên tụ vang lên tiếng cười.
- Ô Nhị Tử, sao lại quay về? Mẹ cậu không phải phải cậu đi ra ngoài làm việc gì đó sao? Mới được bao lâu đã chạy về rồi?
Một người phụ nữ nông thôn hơn bốn mươi dùng giong vang dội nói với một tên thanh niên đang làm việc trong vườn.
- Tam thẩm, cháu về hôm qua, những năm trước cây táo được mùa nhưng bán không được giá tốt, thế cho nên cháu cũng không quan tâm. Nhưng năm nay thì khác, cháu và nhà máy nước ép trái cây có ký hợp đồng, người ta sẽ mua táo theo đúng hợp đồng, tiền kiếm được không ít hơn ra ngoài làm công nhân. Không tính thì không biết, tính ra rồi mới thấy trồng táo lúc này thật sự có lời, thế cho nên cũng không quan tâm đến việc làm ở thành phố, cháu chạy vội về nhà.
Tên thanh niên vừa nói vừa mở miệng trêu đùa:
- Tam thẩm, cháu của thím đã không còn nhỏ nữa rồi, ngài lại là một người có danh tiếng trong thôn, cũng không nên giúp người ngoài mà không giúp đứa cháu này. Ngày nào đó dì gặp cô gái xứng đôi thì nên làm mai mối cho cháu đấy nhé.
- Ôi, tiểu tử này, chỉ được cái tài nói khéo, sau khi thím làm xong việc ở vườn táo sẽ đi tìm cho cậu một cô, đảm bảo cậu năm nay kết hôn, năm sau có cháu mập.
- Ha ha ha, Nhị Tử, Tam thẩm đã hứa với cậu, như vậy cậu cũng đừng để thím phải làm không công. Cậu dứt khoát về nhà giết gà chờ sẵn đi, đến lúc đó xem như tiếp khách phụ thím của mình.
- Đúng là như vậy, muốn tìm được vợ tốt thì phải cho Tam thúc uống một chầu thoải mái, hai chai rượu là không thể thiếu. Nhị Tử, tôi biết rõ khẩu vị Tam thúc của cậu, rượu không cần mua loại quá đắt, cũng không cần Mao Đài, mười đồng tiền một lít là được.
- Đám tiểu tử này đừng nói mò ồn ào, tôi nói cho các cậu biết, nếu muốn thím đây tìm đối tượng cho, các cậu mỗi người phải xách một con gà đến xếp hàng trước cửa nhà thím, ai đi trước thi thím sẽ ra tay cho người đó.
Người làm bà mối trong thôn đều cực kỳ biết cách ăn nói, thế cho nên nếu nói về trình độ miệng lưỡi thì Tam thẩm thật sự lợi hại hơn đám thanh niên ở đây rất nhiều. Text được lấy tại TruyenGG
- Tam thẩm, nếu thím có thể tìm cho cháu một cô vợ như cô giáo Lâm, cháu sẽ mời Tam thúc uống rượu một tháng, bất cứ giá nào.
Một tiểu tử thò đầu ra ở phía tây khu vườn rồi lớn tiếng nói về phía bên này.
- Hừ, rượu của cậu thì tự cậu uống đi, muốn tìm cô gái được như cô giáo Lâm, cậu định làm khó thím sao? Tiểu Ngũ, cậu cũng đừng mơ mộng hão huyền, hôm nào thím cho cậu ôm gấu trúc là được.
Tiếng cười rộn rã vang lên khắp vườn táo.
- Các người cũng đừng cười tôi, mọi người nói xem, có phải ai cũng mong muốn tìm được một người vợ như cô giáo Lâm không?
Tên thanh niên được gọi là Tiểu Ngũ cung không phải loại người dễ xấu hổ, khi thấy mình bị người ta giễu cợt thì dùng giọng bất mãn nói.
Hắn còn chưa nói dứt lời thì trong vườn táo tiếp tục vang lên những tiếng cười rộn rã.
- Đám người này đúng là, chỉ biết lấy cô giáo Lâm ra để đùa giỡn.
Hạnh Hoa cột hai bím tóc hai bên đầu, nàng vừa cau mày lầm bầm hai câu vừa dùng hai bàn tay nhỏ bưng một bình trà sứ đặt xuống trước mặt một ông lão cao lớn hơn bảy mươi tuổi.
- Ông Hà, mời ngài uống trà.
- Nha đầu Hạnh Hoa thật sự rất giỏi, ông cảm ơn nhé.
Ông Hà nhận lấy bình trà từ trong tay Hạnh Hoa, sau đó khẽ xoa đầu cô bé, lại quay sang cười nói với ông nội của Hạnh Hoa ở phía đối diện:
- Anh Trần, cháu của anh thật ngoan ngoãn lễ phép thật sự không như đứa cháu của tôi, mười tuổi rồi mà cả ngày chỉ biết phá phách nghịch ngợm.
Ông nội của Hạnh Hoa tuy cười nhưng trên mặt lại có chút gò bó. Lão cười hì hì, cũng không nói lời nào, nhưng chút kiêu ngạo trên mặt lại khó thể nào che giấu đi được.
- Hạnh Hoa, cháu học lớp mấy rồi?
Ông Hà uống hai hớp nước rồi cười ha hả hỏi Hạnh Hoa.
- Dạ lớp hai rồi ạ?
Hạnh Hoa trả lời, dù ông Hà làm cho nàng sinh ra chút cảm giác e ngại, thế nhưng nàng là một học sinh giỏi của cô giáo Lâm, lúc nào cũng lễ phép với mọi người.
- Học tập so với những cô cậu trong thành phố như thế nào?
Có lẽ vì thấy Hạnh Hoa khá dễ thương nên Hà lão gia tử chợt sinh ra hào hứng nói chuyện.
Hạnh Hoa lắc đầu như đánh trống bỏi:
- Cháu không vào huyện thành để học, cháu có cô Lâm dạy rồi, trong huyện thành không có cô Lâm.
- Anh Trần, tôi vừa rồi nghe thấy nhiều người trong thôn nhắc đến cô Lâm, xem ra cô giáo được phân đến trường tiểu học trong thôn là rất giỏi.
Ồng nội của Hạnh Hoa hít vào một hơi thuốc rồi dùng giọng có chút phát sầu nói:
- Cô Lâm thật sự rất giỏi, không những có học vấn, lại là sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy, cũng rất thích trẻ con trong thôn, dạy học rất tuyệt. Đừng xem thường bọn trẻ trong thôn nhé, vài ngày trước xã tổ chức cuộc thi gì đó, đám trẻ trong thôn đã giật được giải nhất.
- Ông nội, ông phải nói rõ một chút, cháu giành giải nhất khối lớp hai, Tiểu Bằng giải nhất khối lớp ba.
Hạnh Hoa kiêu ngạo ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, nàng trịnh trọng truy cứu sai sót trong lúc nói của ông nội mình.
- À, đúng, đúng, ông nói sai, là Hạnh Hoa đoạt giải nhất.
Ông Hạnh Hoa rất yêu thương cháu gái của mình, dù biết Hà lão ngồi đối diện không phải là người thường nhưng vẫn khẽ nói với cháu.
Hà lão cũng cười nói:
- Hạnh Hoa thật sự rất giỏi, ông vừa rồi cũng nói sai rồi, cháu còn nhỏ thế mà đã thi được hạng nhất, thật không đơn giản.
- Anh Trần, nếu Hạnh Hoa đã học tập tốt như vậy, sau này cần phải tạo điều kiện cho cháu. Nếu sau này có gì khó khăn cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết cho anh, ngàn vạn lần đừng làm trễ nãi hay ảnh hưởng đến việc học tập của nó.
- À, tôi hiểu điều này, cả nhà tôi đều ủng hộ nó đi học. Nhưng...À, chỉ sợ cô Lâm đi rồi cũng không có ai dạy bọn trẻ học tập.
Trần lão vừa nói vừa lấy tẩu thuốc ra châm lửa hít vào một hơi.
Hà lão nhướng mày, lão quay đầu nhìn về phía đám người đang dùng túi bọc táo cách đó không xa rồi mới nói:
- Với hoàn cảnh của người trong thôn mà muốn giữ nhân tài ở lại cũng không dễ dàng gì, nếu muốn đẩy mạnh phát triển nông thôn để kéo ngắn khoảng cách với thành thị thì chủ yếu là chú trọng phát triển kinh tế. Chỉ có phát triển kinh tế mới biến nông thôn dần trở nên giàu có, hơn nữa có điều kiện tốt mới có thể thu hút người ta đến đầu tư xây dựng, mới làm cho người ta yên tâm ở lại mảnh đất này.
Hà lão cảm khái một tiếng, sau đó lấy thuốc ra châm lửa hít vài hơi, lại nói:
- Anh Trần, anh nói tôi nghe về tình huống của cô Lâm xem, để xem tôi có thể trợ giúp các anh giữ cô Lâm ở lại thôn không?
- Hà lão, cô giáo Lâm không phải là giáo viên được tuyến trên phân phối xuống thôn, là giáo viên tình nguyện, nghe nói cứ ba năm sẽ là một kỳ, đây là hợp đồng của các giáo viên với đơn vị trên tỉnh, chúng tôi cũng không thể nào làm ảnh hưởng đến tương lai của cô Lâm được.
Trần lão nghe thấy lời nói của Hà lão thì vội vàng khoát tay áo nói.
- Giáo viên tình nguyện?
Hà lão chợt cảm thấy tò mò, lão đặt ly nước xuống rồi nói:
- Anh Trần, giáo viên tình nguyện là sao? Anh nói tôi nghe rõ ràng xem nào?
- Hà lão, tôi cũng không nghe rõ ràng về chương trình giáo viên tình nguyện này, chỉ nghe nói trong tỉnh có tổ chức một hoạt động, để cho sinh viên vừa tốt nghiệp xuống thôn xóm làm giáo viên tình nguyện, kỳ hạn là ban năm. Còn sau ba năm thì thế nào, tôi cũng không biết.
Trần lão nói giống như chạm vào nổi đau, lão hít vào một hơi thuốc rồi nói:
- Nhưng hai ngày trước nghe vài đứa trẻ kháo nhau, hình như hạng mục này chỉ sợ được áp dụng chỉ một lần, nghe nói đơn vị trong tỉnh thay đổi lãnh đạo, không tiếp tục thực hiện công trình này.
- Một hạng mục tốt như vậy sao lại có thể vứt bỏ giữa chừng mà không làm cho tốt?
Hà lão vỗ tay lên mặt đất một cái, sau đó hô lên một tiếng với một người đàn ông trung niên đang bọc trái táo cách đó không xa:
- Diệu Tiến, anh xuống đây, tôi hỏi một chút.
Lúc này Tiết Diệu Tiến mặc một bộ quần áo bình thường, trong tay còn cầm một chiếc bọc, nghe thấy Hà lão gọi thì nhanh chóng đi đến.
- Lão bí thư, tôi đã không làm nông vài năm, bây giờ kỹ thuật có chút kém cỏi, nhưng chỉ cần có thời gian thì sẽ biến thành một nhà nông thứ thiệt cho ngài xem.
Tiết Diệu Tiến nhìn vẻ mặt âm trầm của Hà lão thì trong lòng có chút không yên, nhưng hắn là người quen thuộc tính cách của lãnh đạo, hắn vẫn cười nói.
- Được rồi, tôi biết rõ năm xưa anh cũng là người trồng táo. Anh ngồi xuống uống nước đi, có chút chuyện cần hỏi.
Hà lão chỉ về phía một tảng đá cách đó không xa nói với Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến không dám chậm trễ, hắn vội vàng xoa bàn ty đầy đất, sau đó ngồi xuống tảng đá. Hạnh Hoa lại càng khôn khéo đưa đến cho Tiết Diệu Tiến một ly trà.
Dù Tiết Diệu Tiến thật sự rất khát nhưng cũng không uống ngay. Tuy hắn vừa rời khỏi vị trí bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, thế nhưng cũng không dám làm cho lão lãnh đạo mất hứng.
Tiết Diệu Tiến khi còn công tác đã phạm vào không ít sai lầm. Hắn nghĩ đến chuyện của Tiết Nhất Phàm và Lý Khang Lộ mà trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng. Nhưng hắn biết rõ tính cách của lão bí thư, đừng nói là anh đã về hưu, nếu lãnh đạo đã phê bình thì căn bản không quan tâm và không khách khí bao giờ.
- Anh có biết chuyện giáo viên tình nguyện không?
Hà lão vung tay cho phép Tiết Diệu Tiến uống nước, sau đó lên tiếng hỏi.
Tiết Diệu Tiến nghe thấy lão lãnh đạo hỏi về chuyện giáo viên tình nguyện thì thở dài một hơi, dù sao thì đây cũng liên quan đến tỉnh đoàn, không liên quan đến thành phố Đông Bộ. Tiết Diệu Tiến năm xưa cũng là người ủng hộ phương án này, khi văn kiện đưa xuống thì hắn nhanh chóng phê duyệt thông qua, đồng thời còn tăng têm tài chính cho phòng giáo dục, tăng phụ cấp cho giáo viên, lấy biểu hiện của mình để chứng tỏ sự coi trọng với công tác giáo dục.
Tiết Diệu Tiến nghĩ đến hạng mục giáo viên tình nguyện, hắn không khỏi nghĩ đến Vương Tử Quân. Hắn biết rõ Vương Tử Quân khi còn chủ trì công tác ở tỉnh đoàn đã tự đưa ra phương án và chỉ đạo thực hiện hạng mục này, bây giờ lão lãnh đạo nhắc đến, hơn nữa vẻ mặt không quá tốt, không phải hạng mục kia có phát sinh vấn đề gì đấy chứ?
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Tiết Diệu Tiến cũng không dám tiếp tục chần chừ, hắn suy tư sau giây lát rồi nói:
- Chuyện này tôi biết rõ, chính là một hạng mục giúp đỡ các thôn xóm nghèo trong tỉnh đẩy mạnh công tác giáo dục con trẻ của tỉnh đoàn Sơn Nam, tôi cảm thấy thật sự rất hay.
- Tôi cũng thấy nó rất hay, nhưng sao tôi lại nghe nói tỉnh đoàn định dừng hạng mục này lại?
Hà lão nhìn Tiết Diệu Tiến rồi dùng giọng có chút tức giận nói.
Tiết Diệu Tiến căn bản chưa từng nghĩ đến phương diện Hà lão sẽ nói ra những lời như vậy. Dù sao trước đó hắn là bí thư thị ủy, hắn cần quan tâm đến rất nhiều thứ, cũng chẳng phải cái gì cũng phải biết cũn phải hiểu, như vậy chính là thất sách. Vì vậy những chuyện thế này sẽ do phó chủ tịch nắm công tác giáo dục phụ trách nhưng bây giờ nghe Hà lão hỏi như vậy, hắn chợt sinh ra cảm giác không yên.
Nhưng chuyện này thì Tiết Diệu Tiến thấy nó cũng hợp tình hợp lý, bây giờ chỉ cần đơn vị ban ngành hay địa phương thay đổi lãnh đạo đứng đầu, những trọng điểm công tác của lãnh đạo tiền nhiệm sẽ bị thay đổi. Dù sao thì mỗi người có một ý nghĩ riêng, sau đó cho ra phương án để các tuyến công tác theo đúng chỉ thị của mình, ai cũng muốn thành tích đó phải là của mình.
- Tôi cũng có nghe nói đến chuyện này.
Tiết Diệu Tiến trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng thành thật nói.
- Đây là có chuyện gì? Vì sao những hạng mục công tác có lợi cho nhân dân cho thôn xóm nghèo khó như thế này lại không đượ tiếp tục phát triển? Ai là người cản trở?
Hà lão lúc đầu còn có chút hoài nghi, dù sao cũng chỉ mới nghe lời một phía từ Trần lão, nhưng bây giờ nghe Tiết Diệu Tiến nói như vậy thì nhanh chóng nổi giận.
- Là vì lãnh đạo tỉnh đoàn đã thay đổi.
Tiết Diệu Tiến lúc này cũng không có quá nhiều băn khoăn mà dùng giọng gọn gàng dứt khoát đáp lời.
- Vị bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn trước kia bây giờ đang là phó chủ tịch của thành phố Đông Bộ chúng ta, trước kia anh ấy là người đề ra phương án này mà hoạt động cực kỳ tích cực.
Tiết Diệu Tiến vừa nói vừa cảm khái Vương Tử Quân may mắn, chính mình vốn chuẩn bị nói đến những hành động của người này sau khi đến thành phố Đông Bộ, lại không ngờ Hà lão tâm huyết dâng trào, vừa mới đến thành phố Đông Bộ đã muốn đến vườn táo xem xét tình hình.
Tiết Diệu Tiến đến nơi này, còn chưa kịp nói về vấn đề gia công quả táo và những đơn đặt hàng của nhà máy với nông dân, đúng lúc Hà lão đề cập đến công tác giáo viên tình nguyện xuống thôn xã vùng sâu của tỉnh đoàn.
- Đến thành phố chúng ta làm chủ tịch?
Tâm tư của Hà lão nhanh chóng bị vị phó chủ tịch cho ra hạng mục giáo viên tình nguyện kia hấp dẫn. Lão có chút trầm ngâm, sau đó dùng giọng nghi ngờ nói:
- Vị phó chủ tịch này không phải chính là phó chủ tịch thường vụ có năng lực cực mạnh mà anh giới thiệu cho tôi đấy chứ?
- Lão bí thư, chính là anh ta.
Tiết Diệu Tiến lần này thật sự trả lời dứt khoát không chút do dự.
- Vương Tử...Vương Tử cái gì nhỉ...?
Hà lão chợt không nhớ nổi cái tên Vương Tử Quân, thế là vò đầu hỏi Tiết Diệu Tiến.
- Vương Tử Quân!
Một âm thanh trong trẻo vang lên từ miệng Hạnh Hoa, điều này làm cho Tiết Diệu Tiến đang định trả lời Hà lão chợt giật mình. Không những Tiết Diệu Tiến giật mình mà cả Hà lão và Trần lão cũng giật mình không thôi, cả đám người khẽ nghiêng đầu nhìn Hạnh Hoa.
- Tiểu nha đầu, sao cháu biết Vương Tử Quân?
Hà lão đưa tay bẹo gương mặt đáng yêu của Hạnh Hoa rồi cười ha hả nói.
Hạnh Hoa rất mất hứng vì có người mẹo má mình, nàng bĩu môi nói:
- Người ta đã là người lớn rồi, không cho bẹo má đâu nhé.
- Ha ha ha, đúng đúng, Hạnh Hoa đã là người lớn, ông đảm bảo sẽ tôn trọng một người lớn như Hạnh Hoa.
Hà lão nhìn bộ dạng cố gắng ra vẻ mình là người lớn của Hạnh Hoa, thế là không khỏi cười phá lên ha hả.
- Tất nhiên cháu biết rõ chú Vương Tử Quân, trước đó bố cháu vì chặt táo bị người trong xã đến bắt đi, chính cô Lâm đưa cháu đi tìm chú Vương Tử Quân, sau đó chú Vương không những làm cho đám người kia thả bố cháu ra, còn mời cháu và Cô Lâm ăn một bữa rất ngon.
Hạnh Hoa nói đến Vương Tử Quân thì thật sự hoa chân múa tay vui sướng. Dù sao đến thành phố Đông Bộ cũng tìm được người cứu bố nàng ra, đây thật sự là một ông lao khó lường với một cô bé như Hạnh Hoa, cũng đủ cho nàng nhớ cả đời.
Hà lão khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Ông thấy bây giờ ai cũng đầy hứng khởi với quả táo, vì sao trước đó lại muốn chặt đi?
- Không kiếm được tiền, tất nhiên mọi người sẽ muốn chặt đi. Bây giờ cây táo lại cho ra tiền, mọi người sẽ vui vẻ hơn.
Hạnh Hoa trừng mắt với Hà lão:
- Ông Hà, ngài không biết những điều này, thậm chí còn kém hơn cả Hạnh Hoa.
- Hạnh Hoa đừng nói lung tung.
Ông của Hạnh Hoa nghe thấy cháu mình nói như vậy với Hà lão thì lập tức trở nên sốt ruột.
- Ha ha ha, anh Trần, anh cũng đừng nói như vậy, trẻ con nói không cố kỵ. Hạnh Hoa nói đúng, ông Hà xem ra không biết nhiều, kém hơn Hạnh Hoa rồi.
Hà lão cười tủm tỉm nói với Hạnh Hoa thế nhưng ánh mắt lại chuyển về phía Tiết Diệu Tiến.
- Lão bí thư, chuyện này có trách nhiệm của tôi. Chúng ta cho nông dân trồng táo nhưng lại suy xét quá ít, không làm tốt công tác tiêu thụ quả táo cho nông dân, làm cho cây táo được mùa nhưng giá cả không cao, thậm chí trồng táo không lời bằng trồng cây hoa màu. Tất cả làm cho nông dân huyện Đằng Nhạc oán thán, may mà khi đó chủ tịch Vương khảo sát thị trường, cùng ký hợp đồng với tập đoàn Viên Quả để xây dựng nhà máy nước trái cây ở thành phố Đông Bộ, nếu không thì sợ rằng bây giờ lão lãnh đạo cũng không được thấy những cây táo này.
Hà lão khẽ gật đầu, Tiết Diệu Tiến cũng không nói thêm điều gì, hắn cũng chỉ có thể nói được bấy nhiêu cho Vương Tử Quân mà thôi.
- Đây là một cán bộ có khả năng, chút nữa anh gọi điện thoại, tôi muốn gặp cậu ấy.
Hà lão trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói với Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến gật đầu đồng ý, hắn đang định nói chuyện thì Trương Hiểu Đông đi đến. Dù Tiết Diệu Tiến đã về hưu, văn kiện bổ nhiệm Trương Hiểu Đông là phó cục trưởng cục lâm nghiệp cũng đã đưa xuống, thế nhưng đại đa số thời gian thì hắn vẫn đi theo bên cạnh bí thư Tiết Diệu Tiến. Lần này Hà lão đến thành phố Đông Bộ, tất cả cũng nhờ Trương Hiểu Đông sắp xếp.
- Hà lão, bí thư Tiết!
Trương Hiểu Đông cung kính chào hai vị lãnh đạo, sau đó khẽ đứng bên cạnh Tiết Diệu Tiến.
Trương Hiểu Đông là thư ký cho Tiết Diệu Tiến nhiều năm, tất nhiên giữa hai người sẽ cực kỳ ăn ý. Khi thấy Trương Hiểu Đông đứng bên cạnh mình, Tiết Diệu Tiến khẽ hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Bí thư Nhiếp vừa gọi điện thoại đến, nói là bọn họ đang từ huyện Đằng Nhạc chạy sang bên này.
Trương Hiểu Đông tuy nói không lớn không nhỏ nhưng đảm bảo lãnh đạo nghe không chút chói tai.
- Lão bí thư?
Tiết Diệu Tiến tuy chỉ xưng hô một tiếng nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng, Hà lão tất nhiên sẽ hiểu. Lão khoát tay với Tiết Diệu Tiến, sau đó nói:
- Nếu bọn họ muốn đến thì cứ cho bọn họ đến, vừa đúng lúc tôi có vài chuyện cần nói với bọn họ.
Tiết Diệu Tiến thấy Hà lão nói như vậy thì tảng đá trong lòng chợt rơi xuống, hắn lấy điện thoại ra bấm máy, nhưng sau đó lại đặt điện thoại xuống:
- Hà lão, cũng không cần giám đốc cho chủ tịch Vương, anh ấy nhất định sẽ đi theo nhóm bí thư Nhiếp đến đây.
Hà lão khẽ gật đầu, lão đưa mắt nhìn thoáng qua vườn táo xanh tốt, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Đám cán bộ huyện Đằng Nhạc ngày hôm nay có thể nó là bận rộn tối mắt, nhưng thị ủy đã ra lệnh, mặc kệ anh có muốn hay không cũng phải ngoan ngoãn thành thật ngồi trên đúng cương vị. Lý Ổn Trung và La Định Lôi là hai vị lãnh đạo đứng đầu huyện Đằng Nhạc càng gia nhập vào đoàn xe của lãnh đạo tỉnh Sơn Nam.
- Bí thư Tiết cũng thật là, lão lãnh đạo đến huyện Đằng Nhạc cũng không chịu chào hỏi, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta sao có thể gánh được đây?
Lý Ổn Trung ngồi trên xe dùng giọng oán giận nói với La Định Lôi.
La Định Lôi thầm nghĩ, anh là lãnh đạo đứng đầu nhưng tôi cũng là thứ hai, anh là bí thư tôi cũng là chủ tịch, nếu anh không thể nào gánh được, tôi có thể gánh được sao? Ánh mắt hai người va chạm vào nhau trên không trung, ngay sau đó trong lòng chợt trở nên tỉnh táo.
Cũng may điều làm cho hai vị lãnh đạo huyện Đằng Nhạc yên tâm đã xảy ra, cũng không biết ông trời phù hộ hay lãnh đạo cơ sở có sức chiến đấu mạnh mẽ, dù sao từ huyện Đằng Nhạc chạy đến xã Trần Hòa cũng không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra.
Lý Ổn Trung nhìn bí thư Nhiếp và trưởng ban Dương Độ Lục cùng đi vào trong vườn táo mà thở dài một hơi, dù sao thì chuyện này tạm thời xem như ổn. Nhưng hắn thở phào nhẹ nhõm thì chủ tịch Nhâm Xương Bình của thành phố Đông Bộ cũng thở ra một hơi không kém, dù sao hắn cũng là bí thư thị ủy tương lai, bây giờ là chủ tịch thành phố, nếu xảy ra chuyện gì thì tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu hắn.
Khi Hào Nhất Phong và Tề Chính Hồng đi vào trong vườn táo, Nhâm Xương Bình cũng nhanh chóng theo sau, nhưng hắn lại chậm hơn Tề Chính Hồng nửa bước, dùng hành động để biểu hiện sự tôn trọng lãnh đạo.
- Xương Bình, lần này có quá nhiều lãnh đạo đến đây, có phải có chút căng thẳng không?
Tề Chính Hồng nói chuyện với Hào Nhất Phong, sau đó hắn quay sang Nhâm Xương Bình rồi khẽ hỏi.
- Chủ tịch Tề, tôi thật sự là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nếu nói không cảm thấy căng thẳng thì thật sự là lừa gạt. Nhưng tôi tin tưởng công tác của thành phố Đông Bộ chúng tôi sẽ làm cho các vị lãnh đạo thỏa mãn.
Nhâm Xương Bình cố gắng trấn định tâm thần, hắn dùng giọng tự tin nói với Tề Chính Hồng.
- Có tự tin, như vậy là tốt. Đồng chí Xương Bình, Hà lão là lãnh đạo cũa thành phố Đông Bộ, là người công tác ở Đông Bộ nhiều năm, anh là bí thư thị ủy muốn triển khai mở rộng công tác thì nên tiếp xúc nhiều hơn với lão lãnh đạo, như vậy mới có lợi cho anh.
Tề Chính Hồng khẽ giảm nhịp bước rồi khẽ nói với Nhâm Xương Bình.
Tề Chính Hồng thật sự nói những lời khắc sâu vào tâm khảm của Nhâm Xương Bình, hắn cười cười với Tề Chính Hồng rồi trầm giọng nói:
- Cám ơn chủ tịch Tề quan tâm bồi dưỡng, mong lãnh đạo yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ của ngài một cách viên mãn.
Tề Chính Hồng nhìn gương mặt nghiêm túc của Nhâm Xương Bình, trên mặ hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Hắn biết Nhâm Xương Bình hiểu rõ ý nghĩ của mình. Hắn cũng không nói thêm lời nào, nhanh chóng bám theo Hào Nhất Phong, cùng Hào Nhất Phong đi sâu vào trong vườn táo.
- Bí thư Nhâm, chờ lát nữa anh xem chúng ta có nên báo cáo không?
Khi Nhâm Xương Bình đang suy nghẫm về những lời vừa rồi của Tề Chính Hồng, đúng lúc Phạm Bằng Phi từ phía sau tiến lên khẽ hỏi.
- Bí thư Phạm, loại chuyện này chúng ta còn có thể làm chủ được sao? Nếu lãnh đạo cần thì chúng ta sẽ lên tiếng, nếu lãnh đạo không nói thì chúng ta phải chờ.
Nhâm Xương Bình vung tay lên với Phạm Bằng Phi, trên người bừng bừng một cảm giác cực kỳ tự tin.
Phạm Bằng Phi nhìn bộ dạng giống như đã tính trước của Nhâm Xương Bình, trong lòng chợt sinh ra cảm giác không thoải mái. Nhưng bây giờ hắn thật sự đang rất cần sự trợ giúp của Nhâm Xương Bình, thế cho nên dù không thoải mái thì cũng cố gắng áp chế, từ đâu đi về đó.
- Lão lãnh đạo, ngài thật sự càng già càng dẻo dai, sức mạnh năm xưa không giảm, thật sự làm cho chúng tôi cực kỳ hâm mộ.
Dương Độ Lục tỏ ra cực kỳ uy nghiêm khi đứng trước mặt đám người Nhiếp Hạ Quân, nhưng bây giờ khi đối mặt với Hà lão thì nhanh chóng nở nụ cười cực kỳ tươi tắn. Lão còn chưa đi đến trước mặt Hà lão thì đã nhanh chóng vươn hai tay ra.
Hà lão cũng nở nụ cười vui vẻ với Dương Độ Lục, lão vỗ vỗ bùn đất trong tay, sau đó bắt tay với Dương Độ Lục:
- Độ Lực, xem ra cậu bây giờ thật sự có sức khỏe rất tốt, tuy bận rộn công tác nhưng cậu cũng nên nhớ kỹ, nhất định phải thường xuyên rèn luyện cơ thể. Các vị lãnh đạo trung ương có nói, sức khỏe là tiền vốn cách mạng, chúng ta cũng không nên ném tiền vốn của mình đi mất.
- Cảm tạ lãnh đạo dạy bảo, sau khi quay về tôi nhất định sẽ tích cực rèn luyện, hai năm qua vì quá bận rộn mà thật sự bỏ bê, rất nhiều thói quen tốt đã không còn.
Dương Độ Lục nói rồi khẽ gật đầu với Nhiếp Hạ Quân.
Nhiếp Hạ Quân hiểu ý của Dương Độ Lục, lão tuy chưa từng cộng sự với Hà lão ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng cũng không ít lần đến thăm vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam này, vì vậy cũng không sinh ra cảm giác lạnh nhạt. Khi Dương Độ Lục gật đầu thì lão cũng nhanh chóng tiến lên.
- Chào Hà lão.
Vì không cùng cộng sự với nhau nên quan hệ giữa Nhiếp Hạ Quân và Hà lão có hơi nhạt, tuy Nhiếp Hạ Quân biểu hiện vô cùng tôn trọng, thế nhưng cũng không được tùy ý như Dương Độ Lục.
- Chào bí thư Nhiếp!
Hà lão bắt chặt tay Nhiếp Hạ Quân rồi cười nói:
- Ở mãi thủ đô cũng chán, tôi đột nhiên muốn đến thành phố Đông Bộ đi dạo, cũng không làm phiền các anh đấy chứ?
- Lão lãnh đạo, ngài công tác ở tỉnh Sơn Nam nhiều năm, đã cho ra nhiều cống hiến lớn lao cho tỉnh Sơn Nam, thật sự không thể bỏ qua công lao. Nơi này chính là nhà của ngài, ngài về nhà thì làm gì có phiền toái cho được?
Nhiếp Hạ Quân là người tư duy nhanh nhẹn, nói năng cũng cực kỳ cẩn thận.
- Vậy thì tốt, như vậy tôi cũng an tâm.
Hà lão bắt chuyện với Nhiếp Hạ Quân, sau đó bắt tay với Hào Nhất Phong và các thành viên ban ngành tỉnh ủy khác.
Nhâm Xương Bình đứng trong đám người nhìn các vị lãnh đạo chào hỏi Hà lão, trong lòng sinh ra cảm giác cực kỳ hâm mộ. Hắn tất nhiên thấy rõ Tiết Diệu Tiến đứng bên cạnh Hà lão, hắn cảm thấy nếu mình có quan hệ tốt với Hà lão, như vậy vị trí sau này vị trí của Tiết Diệu Tiến sẽ là của mình.
Hà lão là lão lãnh đạo của thành phố Đông Bộ, là người công tác ở thành phố Đông Bộ nhiều năm, chính mình bây giờ là chủ tịch thành phố, là bí thư thị ủy tương lai, đây là ưu thế để liên hệ với Hà lão. Hắn nghĩ đến tình huống mình có thể làm tốt quan hệ với lão lãnh đạo, thế nên thấy lãnh đạo bắt tay với vị lãnh đạo tỉnh ủy cùng thì tiến lên cười nói:
- Lão lãnh đạo, chào mừng ngài về quê hương, tôi là Nhâm Xương Bình, bây giờ là chủ tịch thành phố Đông Bộ.
Hà lão khẽ gật đầu với Nhâm Xương Bình, chỉ khẽ bắt tay, cũng không nói gì. Nhưng dù là như vậy thì Nhâm Xương Bình cũng rất vui vẻ, dù sao thì mình cũng được bắt tay với lãnh đạo, có một khởi đầu như thế này, sau đó hắn dựa vào thủ đoạn của mình để kéo quan hệ với Hà lão, đây cũng không phải một chuyện nhỏ.
- Lão lãnh đạo, tôi nhớ vườn táo này chính là công trình mà ngày xưa ngài xây dựng ở thành phố Đông Bộ, mới đó mà đã mười năm trôi qua rồi. Có câu nói tiền nhân trồng cây hậu nhân thừa hưởng, sau này chúng tôi cũng không thiếu tình huống được hưởng bóng mát từ ngài.
Dương Độ Lục khẽ đi đến bên cạnh Hà lão, lão chỉ về phía vườn cây xanh tốt nói.
Hà lão khẽ vung tay lên nói:
- Độ Lục, có đôi khi không phải là như vậy, lắm lúc tiền nhân trồng cây thì hậu nhân thu thập cục diện rối rắm. Năm xưa vườn táo này cho nông dân một con đường làm giàu, nhưng tôi nghe bạn già của mình nói những năm qua cây táo thật sự không cho thu nhập cao. Nếu không có cán bộ trẻ tuổi thu thập cục diện rối rắm, chỉ sợ chúng ta cũng không thấy được màu xanh thanh bình này.
Hà lão vừa nói vừa nhìn thoáng qua mọi người, sau đó nói với Nhiếp Hạ Quân:
- Bí thư Nhiếp, tôi nghe nói thành phố Đông Bộ có một chủ tịch Tiểu Vương công tác rất tốt, không những tiến cử tập đoàn nước giải khát xuống đây xây dựng nhà máy còn cho ra hợp đồng bao tiêu sản phẩm cho nông dân, bảo vệ lợi ích của nhà nông, làm thật sự rất tuyệt, mau đưa cậu ấy đến đây tôi gặp mặt.
Nhiếp Hạ Quân nghe Hà lão khích lệ Vương Tử Quân thì trong lòng cảm thấy rất vui, tuy lão vì Dương Độ Lục mà áp chế Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng vẫn rất hy vọng Vương Tử Quân có tương lai tốt. Hà lão tuy đã về hưu nhưng nếu xét về vài phương diện thì lực ảnh hưởng vẫn rất sâu xa. Nếu được Hà lão tán thưởng và thừa nhận, thật sự là trăm lợi vô hại với Vương Tử Quân.
- Vương Tử Quân chính là cán bộ trẻ tuổi vĩ đại của tỉnh Sơn Nam chúng ta, đồng chí này duy trì công tác rất tốt, tôi sẽ gọi cậu ấy đến cho ngài gặp mặt.
Nhiếp Hạ Quân nói rồi khoát tay với Nhâm Xương Bình ở bên cạnh.
Nhâm Xương Bình đứng cách đó không xa, hắn nghe rõ lời nói của mọi người, khi nghe thấy Hà lão khích lệ Vương Tử Quân thì trong lòng bùng lên cảm giác ghen ghét. Nhưng khi cảm giác ghen ghét dâng trào còn chưa đến đỉnh điểm thì hắn nghe thấy lời phân phó của bí thư Nhiếp Hạ Quân.
Nhâm Xương Bình là chủ tịch thành phố, hắn tất nhiên không dám phản kháng mệnh lệnh của bí thư tỉnh ủy. Hắn đang định đi tìm Vương Tử Quân, chợt nhớ mình đã sắp xếp nhóm người Vương Tử Quân đến tọa trấn công tác khác, bây giờ Hà lão muốn gặp Vương Tử Quân thì thật sự không kịp.
Nhâm Xương Bình nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân có thể vì không hể chạy đến kịp mà bỏ lỡ cơ hội lần này, hắn chợt cảm thấy thật sự rất sảng khoái. Nhưng hắn vẫn không dám biểu hiện ra ngoài, hắn xoa xoa tay khó xử, sau đó dùng giọng xin lỗi nói:
- Hà lão, bí thư Nhiếp, chủ tịch Vương bây giờ đang chủ trì công tác ở thành phố, cũng không đến đây.
- Từ thành phố Đông Bộ đến đây xa lắm sao? Ông lão tôi đây vẫn chờ được.
Hà lão không chờ Nhiếp Hạ Quân nói xong, lão lạnh lùng nói.
Nhâm Xương Bình tuyệt đối không ngờ mính đến đây thì vấp phải đinh, hắn nhìn về phía Nhiếp Hạ Quân theo bản năng, đúng lúc thấy Nhiếp Hạ Quân trừng mắt nhìn mình.
Nếu làm cho bí thư tỉnh ủy không được thoải mái thì mình là chủ tịch muốn tiến lên bí thư cũng không dễ dàng. Nhâm Xương Bình nghĩ như vậy và cảm thấy không yên tâm, hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Vương Tử Quân.
Hà lão chưa đến thì trung tâm của mọi người chính là Dương Độ Lục, bây giờ có mặt Hà lão, tất nhiên trung tâm của mọi người sẽ chuyển lên người lão lãnh đạo. Dương Độ Lục cũng nhanh chóng thích ứng với tình huống này, lão và Nhiếp Hạ Quân cùng nhau đứng bên cạnh Hà lão, bọn họ tươi cười cùng trò chuyện với lão lãnh đạo.
Trần lão thấy có nhiều lãnh đạo đi đến vườn trái cây nhà mình, thế là đứng đó không biết phải làm sao. Khi thấy chính mình không thể nói chen vào thì cũng định bỏ đi.
- Anh Trần, anh đi đâu vậy? Đây là nhà anh, hôm nay tôi đến làm khách, khách chưa đi mà sao chủ lại đi được?
Hà lão cười với Trần lão, sau đó dùng giọng vui đùa nói.
Dương Độ Lục thấy Hà lão coi trọng Trần lão như vậy thì cũng cười ha hả nói:
- Anh à, Hà lão nói có lý, nếu anh đi thì chúng tôi xem như giọng khách át giọng chủ mất.
Trần lão bị bọn họ nói như vậy cũng không thể đi, lão chỉ có thể kéo Hạnh Hoa cũng đang không biết phải làm sao đi đến bên cạnh Hà lão.
- Anh Trần, tôi đã về hưu rồi, anh có ý kiến gì không? Nếu có thì cứ nói với bọn họ, cũng cho bọn họ biết ý nghĩ của nông dân là thế nào.
Hà lão chỉ về phía đám người Dương Độ Lục rồi dùng giọng ngưng trọng nói.
Lúc này có chút không yên, hai người Nhâm Xương Bình ở bên ngoài thật sự khá sợ hãi, nếu Trần lão nói gì đó không hay, như vậy bọn họ sẽ bị đẩy lên vỉ nướng.
Trần lão nhìn Hà lão, lại nhìn đám người Dương Độ Lục đang nở nụ cười với mình, khoảnh khắc này cũng không biết nói sao cho phải. Tuy lão có thể nhìn vào tình hình hiện tại để thấy được thân phận và địa vị của Hà lão, thế nhưng kinh nghiệm sống lâu năm lại làm lão trở nên thận trọng trong lúc lên tiếng.
- Ông Hà, ông nội của cháu không nói, vậy cháu có thể cho ra yêu cầu không?
Khi bầu không khí có vẻ lạnh lẽo trầm lắng vì Trần lão chưa kịp lên tiếng, đúng lúc này một âm thanh trẻ thơ vang lên trong đám người.
Nhiếp Hạ Quân nhìn vẻ mặt đáng yêu của Hạnh Hoa mà cảm thấy vui sướng, dù thế nào thì lão cũng là bí thư tỉnh ủy, nếu Trần lão mở miệng thì lão cũng khó thể sống tốt. Nếu Trần lão nói lời không hay, chỉ sợ bầu không khí nơi đây càng thêm xấu hổ. Khi lão đang suy tư xem nên giải quyết thế nào thì không ngờ Hạnh Hoa lại mở miệng.
- Cô bé, cháu có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần ông có thể giải quyết được, sẽ cố gắng giúp đỡ.
Nhiếp Hạ Quân khẽ cúi người nói với Hạnh Hoa.
- Thật vậy sao?
Hạnh Hoa nghiêng đầu dùng giọng nghi vấn hỏi.
Nếu câu hỏi như vậy xuất phát từ bất ky người nào ở nơi đây thì rõ ràng là không tín nhiệm một bí thư tỉnh ủy như Nhiếp Hạ Quân, nhưng là Hạnh Hoa nói ra, lại làm mọi người nơi đây cười lớn.
- Hạnh Hoa, cháu có gì cứ nói với ông Nhiếp, nếu ông ấy không làm được, ông sẽ đi tìm tính sổ với ông ấy.
Hà lão sờ đầu Hạnh Hoa rồi cười ha hả nói.
- Ông Nhiếp, cháu muốn cô Lâm tiếp tục ở lại dạy bọn cháu, được không?
Hạnh Hoa đang cúi đầu định nói, đúng lúc này nàng ngẩng đầu lên dùng hai mắt như sao sáng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Hạ Quân rồi nói.
Nhiếp Hạ Quân cũng đã nghĩ đến nhiều phương án, nhiều lời yêu cầu của Hạnh Hoa, nhưng lão không ngờ Hạnh Hoa lại cho ra yêu cầu như vậy.
Đối với một bí thư tỉnh ủy, muốn để một giáo viên ở lại dạy học ở thôn xóm thì quá dễ. Khi Nhiếp Hạ Quân chuẩn bị lên tiếng thì Trần lão đã gấp gáp nói:
- Hạnh Hoa, cháu nói bậy bạ gì vậy? Cô Lâm tốt với cháu như vậy, cháu không thể làm hại cô ấy?