Bà chủ thấy nhóm người Vương Tử Quân chạy xe hơi đến, dựa theo kinh nghiêm bán hàng lâu năm, nàng tuyệt đối có thể đoán được đối phương là những người có tiền, ít nhất cũng là người có danh dự. Đồng thời nàng cũng có thể khẳng định với mình: Lần nà thật sự có được một món tiền lời. Bây giờ nghe giọng điệu gọi món ăn của Tiết Diệu Tiến thì trong lòng thầm vui sướng, lúc này sang khoái nói:
- Được, ngài chờ một chút, lát nữa sẽ có ngay, đảm bảo với ngài không ăn không biết, ăn vào sẽ không thể nào quên.
Vương Tử Quân nhìn Tiết Diệu Tiến đặt hai tay trên bàn với biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, thật sự không nhìn thấy chút gợn sóng. Nhưng ngón tay út của Tiết Diệu Tiến lại khẽ gõ lên mặt bàn, hành động nhỏ này đã thể hiện rõ trạng thái tâm lý của bí thư Tiết, đó chính là trong lòng tuyệt đối không dễ dàng như biểu hiện vẻ bề ngoài. Nhưng Vương Tử Quân lại thật sự cảm thấy khó khăn khi nói ra lời an ủi với Tiết Diệu Tiến.
Vương Tử Quân là người trọng sinh, hơn nữa cũng từng làm cha mẹ, tất nhiên hắn hiểu được nổi khổ sở của Tiết Diệu Tiến vào lúc này. Dù sao thì tự tay mình tăng thêm tội danh của con gái, điều này sao có thể chịu nổi? Sau khi bà chủ quán đưa ra một chai rượu gạo Đông Bộ, Tiết Diệu Tiến trực tiếp mở chai rượu, sau đó rót rượu ra hai chiếc ly.
- Bí thư Tiết, tôi mời ngài một ly.
Vương Tử Quân cầm ly rượu lên trầm giọng nói với Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến không nói gì, hắn nâng ly rượu trước mặt lên cụng với Vương Tử Quân một cái, sau đó ngửa cổ uống cạn.
Vương Tử Quân cũng uống cạn ly rượu, một cảm giác cay xè chợt bùng lên từ tận đáy lòng. Từ khi trọng sinh đến nay tửu lượng của Vương Tử Quân căn bản không tăng thêm, đối với những tình huống uống rượu thì chỉ có thể cố gắng trốn tránh, nhưng bây giờ hắn thật sự sinh ra xúc động muốn uống rượu.
Nồi cháo đậu được đưa lên nhưng hai người Vương Tử Quân vẫn không động dũa. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Tiết Diệu Tiến, thế là cầm lấy chai rượu rót ra đầy hai ly.
Lúc này Tiết Diệu Tiến nâng ly lên cũng không nói lời nào, chỉ khẽ đưa về phía Vương Tử Quân, sau đó uống cạn.
Vương Tử Quân cười cười, sau đó uống cạn ly rượu của mình.
Hai người Vương Tử Quân trầm mặc uống rượu, bọn họ không nói gì nhưng lại hiểu rõ tâm tư của đối phương còn hơn cả mở miệng nói chuyện.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua gương mặt Tiết Diệu Tiến, hắn giống như nhớ lại tình huống khi mình vừa đến thành phố Đông Bộ, khi đó bí thư Tiết Diệu Tiến cũng ngẩng cao đầu như vậy. Bây giờ tuy đã về hưu, thế nhưng Tiết Diệu Tiến vẫn bảo trì phong thái của mình, vẫn kiêu ngạo như xưa.
Chai rượu được hai người uống hơn phân nửa, lúc này gương mặt Vương Tử Quân cũng đỏ bừng lên. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, trước nay tửu lượng của Vương Tử Quân căn bản không tốt, chỉ uống vài ba ly đã chóng mặt nhưng lúc này hắn lại cảm thấy rất tỉnh táo. Hắn lại tiếp tục cầm lấy chai rượu rót vào ly.
- Hai vị lãnh đạo, thịt kho tàu và món cá Ngát đến đây, hai vị chậm rãi nếm thử. Cá này tuyệt đối là cá sông, thơm ngon hơn cá nuôi nhiều.
Bà chủ bưng vài dĩa thức ăn ra đặt xuống bàn rồi cười nói.
- Được, chúng tôi sẽ nếm thử, căn cứ vào lời nói của bà chủ, không phải cá Ngát câu từ sông thì không trả tiền.
Tiết Diệu Tiến vừa cầm lấy đũa vừa nói một câu vui đùa với bà chủ quán.
- Ông chủ, xem ngài nói kìa, tôi cũng khẳng định với ngài, nếu đây không phải là cá Ngát câu sông, tôi sẽ kiên quyết không lấy tiền của ngài.
Bà chủ đặt bàn tay đầy dầu mỡ lên cánh tay của Tiết Diệu Tiến rồi cười ha hả nói.
- Tôi sẽ không khách khí.
Tiết Diệu Tiến lúc này đã hoàn toàn không còn phong thái của một vị bí thư thị ủy, hắn kẹp một miếng cá bỏ vào miệng, sau đó nhai nuốt hai cái rồi cười nói:
- Bà chủ, xem ra quán ăn buôn bán rất tốt, chúng tôi trả tiền con cá Ngát này.
- Các vị cứ ăn uống vui vẻ, có gì cứ gọi tôi một tiếng, chỗ chúng tôi cũng còn khá nhiều món ngon.
Bà chủ giống như còn muốn nói thêm vài lời với Tiết Diệu Tiến, thế nhưng bên kia có người gọi, thế là vừa nói lời khách khí với Tiết Diệu Tiến vừa đi về phía bên kia.
- Cậu Tử Quân, tôi gọi cậu như vậy, cậu không ngại đấy chứ?
Tiết Diệu Tiến gắp một miếng cá rồi nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười:
- Bí thư Tiết, có thể được ngài gọi như vậy, tôi nào dám nói gì khác? Tôi uống một ly.
- Ha ha ha, cùng cạn chén.
Tiết Diệu Tiến cũng buông đũa xuống, hắn nâng ly cụng với Vương Tử Quân, sau đó ngửa cổ uống cạn.
- Tử Quân, cậu biết tôi thích ăn ở chỗ nào nhất không?
Tiết Diệu Tiến cũng không tiếp tục uống nhiều như vừa rồi, hắn múc một chén cháo rồi nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt hơi đỏ ửng của Tiết Diệu Tiến, tuy Tiết Diệu Tiến đang cười nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể thấy được ánh mắt có chút rung động. Hắn nhìn thấy cặp mắt rung động của Tiết Diệu Tiến, chợt sinh ra cảm giác đau xót khó hiểu.
- Không biết.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi khẽ nói.
- Chủ tịch Tử Quân, cậu Tử Quân, cậu như vậy là không thành thật rồi. Cậu biết rõ tôi thích nhất là uống rượu ăn vài món ở những cửa hàng ven đường thế này, thế mà vẫn cứ giả vờ như không biết.
Tiết Diệu Tiến nâng ly rượu len, hắn lại cười nói:
- Trước kia muốn ra ngoài ăn uống thế này phải cố gắng tránh nhiều người, sau này cũng không cần, tôi đã không còn là người của công chúng, tôi là Tiết Diệu Tiến, cậu có thể gọi tôi là anh Tiết.
Tiết Diệu Tiến tuy nói rất rõ ràng nhưng Vương Tử Quân lại biết bí thư Tiết đã say, hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng rót rượu.
- Rượu là thứ tốt, tôi cảm thấy hưởng thụ lớn nhất khi uống rượu là tự do ăn miếng lớn, uống ly lớn. Nơi này trời đất rộng lớn, tự do tự tại ăn uống mới là thoải mái nhất.
Tiết Diệu Tiến uống thêm một ly rượu, vẻ mặt có thêm vài phần mê mang:
- Trước kia tôi uống rượu đều trốn người đi cho đỡ thèm, Nhất Phàm biết rõ sở thích của tôi, mỗi lần như vậy nó thường đi cùng tôi...
Vương Tử Quân uống rượu, lúc này hắn hy vọng rượu có thể làm cho mình say. Nhưng hôm nay không biết vì sao hắn càng uống càng tỉnh.
- Nhất Phàm đi đến con đường này cũng là trách nhiệm của tôi, nếu tôi không phải cả ngày bận rộn công tác, nếu tôi không vì tranh giành quyền lợi bên trong thành phố, nó sẽ không sa chân trên con đường này...
Sau khi đổi chai rượu mới, Tiết Diệu Tiến lúc này đã có chút nghẹn ngào, khi nhắc đến Tiết Nhất Phàm thì hai mắt có ẩn hiện chút lệ quang.
Lúc này Tiết Diệu Tiến hoàn toàn biến thành một người cha chân tình. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Tiết Diệu Tiến rồi khẽ thở dài. Hắn biết rõ Tiết Diệu Tiến không cần làm như vậy, thế nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Ai là bí thư thị ủy thì căn bản không quan trọng đối với một người về hưu như Tiết Diệu Tiến, nó căn bản không còn ý nghĩa gì lớn. Tất nhiên ai là chủ tịch thành phố cũng không có ảnh hưởng gì với hắn. Nhưng Tiết Diệu Tiến lại vì một sự kiện căn bản không liên quan gì đến mình mà vung tay làm một việc ảnh hưởng trực tiếp đến mình.
- Nhất Phàm nói, đến khi nó ra tù, nó sẽ thường xuyên theo bên cạnh tôi...Đến những nơi như thế này để uống rượu, tìm chút niềm vui...
Tiết Diệu Tiến đứng lên có chút run rẩy, đi lại loạng choạng, rõ ràng có vài phần men say.
Vương Tử Quân cũng không tiến lên ngăn cản Tiết Diệu Tiến, hắn đi theo Tiết Diệu Tiến ra ngoài.
Bên ngoài là bóng đêm với ánh đèn vàng vọt, gió khẽ thổi càng tăng lên vài phần thê lương...
...
- Chào trưởng khoa Triệu.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi qua bên cạnh Triệu Quốc Lương, sau đó cười ha hả chào hỏi.
Triệu Quốc Lương cũng không nhận ra người đàn ông này, thế nhưng người ta nhiệt tình chào hỏi, tuy mình đang rất vội vàng nhưng cũng phải dừng bước gật đầu với đối phương.
Triệu Quốc Lương nhìn người đàn ông kia bỏ đi mà thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại có thêm vài phần mệt mỏi. Tuy loại cảm giác được tôn trọng là cực kỳ hưởng thụ, thế nhưng nếu ăn món ngon quá nhiều sẽ sinh ra cảm giác chán ngán.
Khi tỉnh ủy tuyên bốn chủ tịch Vương là phó bí thư thị ủy, quyền chủ tịch thành phố Đông Bộ thì Triệu Quốc Lương cảm thấy thái độ của người chung quanh với mình không còn giống như trước. Những người có quan hệ bình thường với hắn vào thời điểm trước kia, bây giờ mỗi lần thấy hắn đều chủ động và nhiệt tình tiến lên chào đón. Ngay cả những người xa lạ vừa gặp mặt một lần cũng vô ý cố tình dựa về phía hắn.
Biến hóa đột nhiên này lúc đầu cũng làm cho Triệu Quốc Lương cảm thấy ngây ngất, thế nhưng vài ngày sau hắn đã tỉnh táo lại. Hắn biết rất rõ, nhưng người kia sở dĩ vây quanh mình, cũng không phải vì mình có năng lực gì lớn, lại càng không phải mình có lực quyến rũ hạng nặng, mà bởi vì hắn là thư ký của chủ tịch Vương Tử Quân.
Nếu Triệu Quốc Lương không phải là thư ký của Vương Tử Quân, tin chắc những người đang chào hỏi và thỉnh thoảng còn mời hắn đi dùng cơm sẽ bày ra gương mặt hoàn toàn khác. Sau khi nghĩ thông suốt về những điều này, Triệu Quốc Lương bắt đầu coi trọng công tác hiện tại của mình, bắt đầu công tác cẩn trọng hơn.
Trên phương diện xử lý quan hệ với người chung quanh, Triệu Quốc Lương cũng xem xét rất kỹ. Hắn biết rõ những người chào hỏi hắn có địa vị không cao không thấp, vị trí cũng không quá quan trọng, nhưng miệng lưỡi con người là thứ đáng sợ, nước chảy đá mòn. Nếu hắn xử lý không tốt, chỉ sợ không chỉ gây phiền cho mình, còn mang lại phiền phức không đáng có cho chủ tịch Vương.
Vì vậy Triệu Quốc Lương căn bản luôn tươi cười chào đón những người kia nhưng mối quan hệ chỉ định vị ở phương diện kết giao sơ sài mà thôi. Phương thức này của hắn cũng có tác dụng không nhỏ, bây giờ mỗi lần có người nhắc đến hắn, đều nói thư ký Triệu bình dị gần gũi, không bày ra cái giá gì khác.
Sau khi bắt chuyện với một thư ký của khoa tổng hợp, Triệu Quốc Lương đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Tuy vẫn là phòng làm việc cũ, thế nhưng lúc này thân phận và địa vị của người ở trên trong đã biến hóa kỳ diệu.
Chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ theo thứ tự chính là lãnh đạo đứng đầu và thứ hai ở khối chính quyền thành phố, nhưng sự chênh lệch giữa hai bên lại là thứ mà tất cả các thành viên ban ngành khối chính quyền có thể thấy được rõ ràng. Có câu thế này: Lãnh đạo đứng đầu nói một không hai, lãnh đạo hạng hai nói hai không một. Tuy những chuyện như vậy không tuyệt đối, thế nhưng nó cũng chứng tỏ quyền uy của lãnh đạo đứng đầu ban ngành là như thế nào.
Sau khi Vương Tử Quân tiến lên làm quyền chủ tịch thành phố Đông Bộ, có vài vị phó thư ký trưởng lên tiếng yêu cầu Vương Tử Quân đổi phòng làm việc, thế nhưng tất cả đều bị hắn từ chối, hắn vẫn dùng phòng làm việc cũ của mình.
- Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Triệu Quốc Lương đúng chờ ngoài cửa, đến khi bên trong vang lên âm thanh mời vào, lúc này hắn mới cất bước đi vào phòng.
Vẫn là căn phòng cũ, Vương Tử Quân vẫn ngồi sau bàn làm việc, lãnh đạo đang múa bút phê duyệt văn kiện. Tất cả giống như không chút biến đổi thế nhưng Triệu Quốc Lương lại giống như thấy trên người chủ tịch Vương có thứ gì đó cực kỳ uy nghiêm.
Triệu Quốc Lương đặt một phần văn kiện đã sắp xếp xong lên bàn Vương Tử Quân, hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi thư ký Hà Giang Mẫn của bí thư Đổng gọi điện thoại đến, hỏi là hôm nay ngài có sắp xếp gì không?
Triệu Quốc Lương nói bí thư Đổng, chính là Đổng Quốc Khánh bây giờ đang là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ. Sau khi Nhâm Xương Bình bị đưa đi, phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy Đổng Quốc Khánh dốc hết sức sắp xếp cho ban ngành thành phố Đông Bộ cũng không rời khỏi thành phố Đông Bộ, lại được tỉnh ủy bổ nhiệm làm bí thư thành phố Đông Bộ.
Tuy trưởng phòng Đổng trước kia và bí thư thị ủy Đông Bộ bây giờ vẫn rất tươi cười rạng rỡ, thế nhưng Triệu Quốc Lương vẫn nghe được vài tin đồn lan truyền bên ngoài, nói rằng bí thư Đổng rất mất hứng khi tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ. Đặc biệt khi nghe nói vị trưởng phòng tuyên truyền của tỉnh ủy sẽ đến thăm thành phố Đông Bộ, gương mặt bí thư Đổng đã trở nên trầm ngâm hai ngày liền.
Tuy bí thư Đổng rất nghiêm khắc với những người khác nhưng lại cực kỳ tôn trọng chủ tịch Vương, bình thường bí thư gọi điện thoại cho chủ tịch thường rất ít khi hỏi có thời gian rảnh hay không. Nhưng mỗi lần bí thư Đổng Quốc Khánh muốn tìm Vương Tử Quân, đều để cho thư ký Hà Giang Mẫn gọi điện thoại cho Triệu Quốc Lương.
Vương Tử Quân đặt văn kiện trên tay xuống, sau đó hắn cười nói:
- Cậu gọi điện thoại cho Tiểu Hà, nói rằng hôm nay tôi không có sắp xếp gì cả.
- Vâng!
Triệu Quốc Lương nói một tiếng rồi chuẩn bị lui ra ngoài, nhưng Vương Tử Quân khoát tay áo với Triệu Quốc Lương, sau đó lại chỉ chỉ lên điện thoại trong phòng làm việc của mình.
Triệu Quốc Lương thấy Vương Tử Quân tỏ ý như vậy thì cũng không chần chừ, hắn cầm lấy điện thoại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân gọi ra ngoài. Sau khi nói vài câu hàn huyên với người ở bên kia, sau đó đi lên chủ đề chính.
- Chủ tịch Vương, bí thư Đổng nói nếu ngài không có gì bận thì nửa giờ sau mời đến phòng làm việc của bí thư một chuyến.
Triệu Quốc Lương đặt điện thoại xuống rồi khẽ xin chỉ thị với Vương Tử Quân.
- Ừ, tôi biết rồi.
Vương Tử Quân nhìn một bản phân công sơ thảo của các thành viên ban ngành trong tay, sau đó gật đầu nói.
Khi Triệu Quốc Lương đi ra ngoài thì trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Vương Tử Quân. Lúc này thời tiết tháng sáu đã có hơi khô nóng, bây giờ đã là một tháng từ khi Hà lão xuống thành phố Đông Bộ, trong thời gian một tháng này có thể nói là thành phố Đông Bộ phát sinh những biến hóa nghêng trời lệch đất, hai chức vụ bí thư và chủ tịch đổi chỗ làm cho thế cục của thành phố Đông Bộ đi về một phương hướng mới.
Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân trở thành hai người nhập gánh cộng sự với nhau, tình huống này cung không có va chạm gì phát sinh. Đổng Quốc Khánh không có động tác gì quá lớn, giống như đang làm quen tình huống ở thành phố Đông Bộ, còn Vương Tử Quân cũng không vội vã làm gì cả, vẫn tiếp tục thúc đẩy phát triển kinh tế của thành phố như trước kia.
Lần này Đổng Quốc Khánh tìm mình nói chuyện vì chuyện gì? Vương Tử Quân cầm bản phân công lên rồi trở nên trầm ngâm.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, ngay sau đó là Chúc Vu Bình cười đi vào.
- Chủ tịch Vương.
Sau khi bắt chuyện đơn giản với Vương Tử Quân thì Chúc Vu Bình bắt đầu báo cáo vài vấn đề trên phương diện phát triển kinh tế. Lúc này trên gương mặt hắn phần lớn là nụ cười, từ sau khi Tiết Diệu Tiến cho Nhâm Xương Bình một đòn trí mạng vào đúng thời điểm quan trọng, hắn chú tâm dựa vào Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe Chúc Vu Bình báo cáo thì cười nói:
- Anh Chúc, anh là người có năng lực mạnh mẽ ở phương diện kêu gọi đầu tư, ý kiến của tôi là những chuyện này anh cứ thoải mái đi làm, chỉ cần có lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ thì tôi đều ủng hộ. Tất nhiên cũng chỉ nên làm những chuyện nằm trong phạm vi cho phép của pháp luật.
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không kéo ngài xuống vũng bùn.
Chúc Vu Bình nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Chúc Vu Bình, sau đó cười nói:
- Tôi biết rõ anh Chúc cũng không là như vậy.
Sau khi nói chuyện phiếm hai câu với Chúc Vu Bình, Vương Tử Quân chợt thay đổi chủ đề:
- Bí thư Tiết bây giờ thế nào rồi?
- Bí thư Tiết bây giờ đang ở dưới quê, mỗi ngày câu cá nấu cơm, rất nhàn nhã. Hai ngày trước tôi và bí thư Bành đến gặp anh ấy, anh ấy còn cho chúng tôi ăn món canh cá, hương vị rất tuyệt.
Chúc Vu Bình biết rõ mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Tiết Diệu Tiến không phải là giả vờ, thế cho nên khi nhắc đến Tiết Diệu Tiến cũng không có gì kiêng kỵ.
Vương Tử Quân thật sự có chút kính nể Tiết Diệu Tiến, cũng không phải kính nể vì đối phương giúp mình nắm bắt chiếc ghế chủ tịch thành phố Đông Bộ, mà là vì tác phong của lão lãnh đạo.
- Ở dưới quê dù tốt nhưng vấn đề vệ sinh và y tế cũng không bằng thành phố, sau này nếu có cơ hội thì anh nên khuyên bí thư một tiếng, để anh ấy đến thành phố ở.
- Vâng, chủ tịch Vương, sau này tôi sẽ nhất định khuyên bảo bí thư.
Chúc Vu Bình khẽ gật đầu, gương mặt có vài phần hương vị kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Chúc Vu Bình có thái độ như vậy với mình, Vương Tử Quân biết rõ đối phương đang suy nghĩ điều gì. Bây giờ mình là quyền chủ tịch, chức phó chủ tịch thường vụ cũng còn chưa có, Chúc Vu Bình là phó chủ tịch thường ủy duy nhất trong các thành viên ban ngành của khối chính quyền thành phố, là một trong những người cạnh tranh mạnh mẽ nhất cho vị trí này.
Cho ai là phó chủ tịch thường vụ? Vương Tử Quân có quyền quyết định rất lớn trên phương diện này. Nhưng hiểu thì hiểu mà hắn cũng không làm quá rõ ràng, dù sao thì làm rõ ra cũng không dễ thao tác.
Chúc Vu Bình hiểu điều này, vì vậy hắn càng tích cực đến phòng làm việc của chủ tịch Vương báo cáo công tác, mong muốn Vương Tử Quân cho ra trợ giúp để mình tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ.
Dù quyền quyết định cho chức vụ phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ nằm trong tay tỉnh ủy, trong quá trình này thì Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân có thái độ thế nào đều rất quan trọng.
Khi Vương Tử Quân nói chuyện với Chúc Vu Bình thì trong phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, bí thư Đổng đặt điện thoại xuống mà vể mặt rất ngưng trọng. Hắn quay về thành phố Đông Bộ, trở thành bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, điều này tất nhiên sẽ chẳng làm hắn thích thú gì.
Vị trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy đã đến nhận chức, điều này nói rõ cho Đổng Quốc Khánh một sự thật, chính là vị trí trưởng phòng tuyên truyền giống như đã là ván đóng thuyền đã hoàn toàn cách biệt với mình. Bây giờ điều hắn cần phải làm chính là làm tốt công tác của một vị bí thư thị ủy Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh biết rất rõ, chuyện của Nhâm Xương Bình đã làm cho hắn mất đi nhiều điểm trong mắt lãnh đạo tỉnh ủy, cũng chính vì như vậy mà hắn vốn đã chắc chắn tiến lên làm một vị thường ủy tỉnh ủy lại quay về thành phố Đông Bộ làm bí thư thị ủy.
Người vừa gọi điện thoại đến chính là trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang, trưởng phòng Hứa an ủi hắn công tác cho tốt, nhưng quan trọng hơn là phải tạo ra thành tích. Dựa theo lời của trưởng phòng Hứa, đó là còn rất nhiều cơ hội.
"Còn rất nhiều cơ hội, chỉ cần tạo ra thành tích!"
Đổng Quốc Khánh nghĩ đến lời nói của trưởng phòng Hứa, hai hàng chân mày của hắn dần giãn ra.
- Trưởng phòng Phùng có tới không?
Đổng Quốc Khánh cầm lấy điện thoại gọi cho thư ký Hà Giang Mẫn, sau đó khẽ nói.
Đầu dây bên kia lên tiếng, một phút sau, thường ủy thị ủy, chủ tịch mặt trận tổ quốc Phùng Chí Trường đẩy cửa đi vào. Thư ký Hà Giang Mẫn rất khôn khéo, sau khi pha trà cho hai vị lãnh đạo thì nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
- Anh Phùng, nghe nói con của anh sắp tốt nghiệp trung học phải không? Chuẩn bị thế nào rồi?
Đổng Quốc Khánh có quan hệ không tầm thường với Phùng Chí Trường, năm xưa khi Đổng Quốc Khánh là chủ tịch thành phố Đông Bộ thì thường xuyên đến nhà Phùng Chí Trường làm khách, có thể nói hắn rất quen thuộc các thành viên trong nhà chủ tịch Phùng.
Phùng Chí Trường cười cười, hắn dùng giọng có chút bất đắc dĩ nói:
- Còn có thể thế nào nữa, đứa bé này thật sự làm tôi đau cả đầu. Hai ngày trước tôi bị mẹ nó đốc xúc, thế là mời cả hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm của nó sang. Nghe cô giáo chủ nhiệm nói, muốn thi vào trường trọng điểm thì hơi khó, nhưng con gái mà, học trường nào mà chẳng như nhau.
- Đại ca, con bé rất thông minh, tôi nhớ khi nó còn học tiểu học thì luôn đứng nhất lớp, bây giờ không phải là vì anh bỏ bê không quan tâm đấy chứ?
Đổng Quốc Khánh khẽ gạt tàn thuốc rồi dùng giọng quan tâm nói.
- Bí thư Đổng, đứa bé này thật sự không kiên nhẫn, khi còn bé thì nó rất ít nói và yên tĩnh, bây giờ lại giống như một con bé điên khùng.
Phùng Chí Trường lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng căn cứ vào ánh mắt của hắn, thấy rõ bên trong có mang theo vài phần hương vị cưng chiều.
Đổng Quốc Khánh cười cười nói:
- Đại học tỉnh Sơn Nam chúng ta cũng không tệ, nếu con bé thi không quá tốt, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp anh.
Phùng Chí Trường biết rõ ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh, hắn cũng hiểu năng lượng của bí thư Đổng. Trước đó bí thư Đổng là phó phòng thường vụ phó chủ tịch tỉnh ủy, tất nhiên các mối quan hệ sẽ rộng đến mức mình khó thể nào biết được. Nếu được bí thư Đổng hỗ trợ, sự việc khó khăn sẽ biến thành đơn giản.
- Bí thư Đổng, tôi thay mặt cả nhà cám ơn anh.
Phùng Chí Trường cũng không khách khí, trực tiếp cười ha hả nói với Đổng Quốc Khánh.
- Với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, anh cũng đừng nên nói lời cảm tạ. Trước đây vài năm anh còn nói sẽ gả con gái lớn của mình cho con trai của tôi, không biết anh còn nhớ không?
Đổng Quốc Khánh cười cười vung tay lên nói.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Đổng Quốc Khánh chợt đổi chủ đề:
- Chí Trường, gần đây anh công tác có bận rộn lắm không?
Phùng Chí Trường biết Đổng Quốc Khánh tìm mình cũng không phải là nói chuyện phiếm, bây giờ thấy Đổng Quốc Khánh nói về phương diện công tác, thế là thu hồi nụ cười nói:
- Bí thư Đổng, anh cũng biết công tác của tôi rồi đấy, nói bận rộn sẽ có người tin sao?
Đổng Quốc Khánh thật sự rất vui vì sự thẳng thắn của Phùng Chí Trường, hắn nâng bình trà lên châm nước cho đối phương rồi cười nói:
- Anh cũng đừng được lợi mà cứ khoe mẽ, có bao nhiêu người hâm mộ vị trí của anh, rõ ràng ít việc thanh nhàn, nó là lý tưởng của tôi năm xưa đấy nhé.
Phùng Chí Trường cũng không nói lời nào, hắn tuy có quan hệ không tầm thường với Đổng Quốc Khánh, thế nhưng cũng biết khi nào nên nói những lời như thế nào. Đổng Quốc Khánh cũng không cho Phùng Chí Trường cơ hội tiếp lời, hắn phối hợp nói:
- Nhưng này Chí Trường, anh nhàn nhã đã lâu, cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, anh nên chuyển giao bớt công tác, có chuyện quan trọng chờ anh.
Phùng Chí Trường đã sớm có chuẩn bị với tình huống thay đổi vị trí. Hơn nữa trong thành phố Đông Bộ này có đủ mọi tin đồn, dù sao hắn cũng là bộ hạ cũ của Đổng Quốc Khánh vào năm xưa, bây giờ lãnh đạo quay về thành phố Đông Bộ tiếp tục sự nghiệp. Tất nhiên hắn muốn rời khỏi vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc đi đến địa vị quan trọng hơn để triển khai mở rộng công tác.
- Cảm tạ lãnh đạo, cũng không biết ngài chuẩn bị cho tôi đi đến vị trí nào để tiếp tục phục vụ?
Phùng Chí Trường nhấp một hớp nước rồi nở nụ cười hỏi.
- Phó chủ tịch thường vụ, là trợ thủ cho chủ tịch Vương, công tác bên khối chính quyền, chủ tịch Vương đang cần giúp đỡ.
Đổng Quốc Khánh ném ánh mắt nặng nề lên mặt Phùng Chí Trường, hắn dùng giọng trầm thấp nói.
Cho mình làm phó chủ tịch thường vụ thành phố? Chức vụ này so ra thì mạnh hơn chủ tịch mặt trận tổ quốc, thế nhưng điều này lại làm cho Phùng Chí Trường cảm thấy chột dạ. Bây giờ quyền chủ tịch Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ là hạng người nào thì hầu như ai cũng biết rất rõ ràng. Có thể nói khi bí thư Tiết Diệu Tiến nắm quyền lực tuyệt đối thì Vương Tử Quân đánh ngang tay với chủ tịch Nhâm Xương Bình ở khối chính quyền thành phố, bây giờ là một vị chủ tịch nhận được sự trợ giúp của hầu hết các phó chủ tịch, đến làm trợ thủ cho một vị chủ tịch như vậy thì khổ sở thế nào, ai cũng biết được.
Phùng Chí Trường trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng do dự nói:
- Bí thư Đổng, vị trí phó chủ tịch thường vụ này...
- Chí Trường yên tâm, tất cả có tôi.
Đổng Quốc Khánh hiểu ý của Phùng Chí Trường, hắn vung tay lên nói:
- Có tôi và thị ủy, anh cứ yên tâm công tác.
Đổng Quốc Khánh nói đến đây thì Phùng Chí Trường biết mình không thể nào mặc kệ được. Bây giờ thế cục ở thành phố Đông Bộ thật sự còn phức tạp hơn cả thời đại của Tiết Diệu Tiến, nhưng hắn là thủ hạ cũ của Đổng Quốc Khánh, hắn căn bản không có lựa chọn nào khác. Dù hắn rời khỏi đại bản doanh của Đổng Quốc Khánh, người ta cũng vẫn liên hệ hắn với Đổng Quốc Khánh.
- Được rồi, tôi sẽ trở về chuẩn bị một chút.
Phùng Chí Trường có chút trầm ngâm, sau đó hắn đứng lên khỏi ghế sa lông rồi khẽ rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh và Phùng Chí Trường có quan hệ nhiều năm, hắn sao không hiểu rõ ý nghĩ hiện tại của người này? Nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Trong khối chính quyền có một vị phó chủ tịch thường vụ của mình, đối với hắn là một lựa chọn tốt.
Trong thành phố Đông Bộ này chỉ nên có một trung tâm, đó chính là Đổng Quốc Khánh hắn.
Nếu trong thành phố Đông Bộ này có một ngã rẽ thì chính mình phải vung tay nắn lại, ngã đổ ở nơi nào thì Đổng Quốc Khánh sẽ phải đứng lên từ nơi đó. Chính mình phải thi triển kế hoạch lớn ở thành phố Đông Bộ, phải xây dựng thành phố này cho thật tốt, sao đó dựa vào thực lực của mình để lấy lại những gì vốn có của mình.
Đổng Quốc Khánh cảm thấy bây giờ khó khăn lớn nhất đè nặng lên quyền khống chế của mình ở thành phố Đông Bộ chính là quyền chủ tịch Vương Tử Quân. Không chỉ vì vị trí của Vương Tử Quân, càng vì thủ đoạn của người này, đây tuyệt đối không phải hạng người dễ thu phục. Đối với những người như vậy thì biện pháp tốt nhất chính là trói buộc tay chân của đối phương lại, mà Phùng Chí Trường chín là một sợi dây trói buộc của hắn dành cho Vương Tử Quân.
Tiếng gõ cửa vang lên bên tai Đổng Quốc Khánh, sau đó Hà Giang Mẫn đi vào trong phòng, nhưng lúc này sau lưng Hà Giang Mẫn còn có Vương Tử Quân.
Đổng Quốc Khánh nhìn gương mặt Vương Tử Quân trẻ tuổi không khác gì thư ký Hà Giang Mẫn của mình, thế là hắn chợt có chút ngây ngốc. Nếu so sánh với vị chủ tịch Vương Tử Quân thì hắn rõ ràng đã già rồi. Vương Tử Quân chưa đến ba mươi mà đã là chủ tịch thành phố, điều này càng làm cho Đổng Quốc Khánh cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
- Chủ tịch Tử Quân đến rồi à, mời ngồi, mời ngồi.
Đổng Quốc Khánh đứng thẳng người khỏi ghế sa lông, sau đó dùng giọng cực kỳ nhiệt tình nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế sa lông bên cạnh Đổng Quốc Khánh, hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn bí thư Đổng. Hôm nay Đổng Quốc Khánh mặc tây trang với cà vạt màu đỏ nhìn qua cực kỳ hoạt bát, phối hợp với mái tóc khá mượt làm cho người ta sinh ra cảm giác bí thư Đổng trẻ hơn vài tuổi so với vị tổ trưởng tổ công tác của tỉnh ủy trước đó.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Đổng Quốc Khánh, hắn không khỏi cảm thấy khôi phục năng lực của bí thư Đổng. Người này sắp tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy nhưng lại đày xuống làm bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, nếu đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy cực kỳ bực bội. Nhưng Đổng Quốc Khánh lại nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, chỉ cần nhìn vào điểm này cũng làm cho người ta cảm thấy kính nể.
Sau khi nói vài câu chuyện phiếm thì Đổng Quốc Khánh cười nói:
- Chủ tịch Tử Quân, vừa rồi phòng tổ chức tỉnh ủy gọi điện thoại đến thông báo, nói là ngày mai trưởng phòng Hứa sẽ đến thành phố chúng ta điều tra và chứng thực về công tác tư tưởng và giáo dục đảng viên của chúng ta. Đây là lần đầu tiên hai người chúng ta nhập gánh công tác và có một vị lãnh đạo tỉnh ủy xuống kiểm tra thị sát, thật sự không thể qua loa được.
Hứa Tiền Giang muốn xuống thành phố Đông Bộ kiểm tra thị sát công tác với đảng viên, Vương Tử Quân thầm cười lạnh trong lòng. Hắn biết rõ trưởng phòng Hứa xuống thành phố Đông Bộ làm gì, Đổng Quốc Khánh là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, lần này trưởng phòng Hứa Tiền Giang xuống chẳng qua chỉ muốn tạo thể diện cho bí thư Đổng Quốc Khánh.
- Bí thư Đổng nói rất đúng, phương diện này ngài nên quan tâm nhiều hơn. Ngài có quan hệ tốt với trưởng phòng Hứa Tiền Giang ở phó chủ tịch tỉnh ủy, cũng biết rõ sở thích của lãnh đạo.
Vương Tử Quân khẽ nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói.
Đổng Quốc Khánh cười cười nói:
- À, tôi sẽ cho ra sắp xếp. Nhưng trưởng phòng Hứa là người cực kỳ chú tâm đến phương diện công tác, chúng ta cần phải chú ý tiếp đãi, đồng thời phải chú ý đến phương diện công tác. Phương diện này thì chủ tịch Vương có lẽ sẽ quen thuộc tình hình công tác ở thành phố Đông Bộ hơn so với tôi, tuyệt đối không thể phớt lờ.
Vương Tử Quân gật đầu cười cười, xem như đáp lại lời nói của Đổng Quốc Khánh.
- Chủ tịch Tử Quân, tôi nghe nói bây giờ công tác ở khối chính quyền thành phố là rất bận rộn, bản thân anh cũng thường xuyên tăng giờ công tác. Tôi cũng nên khuyên anh ở phương diện này có thể tăng ca nhưng cũng đừng nên thức khuya quá nhiều, tuy anh còn trẻ nhưng vì tương lai đất nước mà nên giữ gìn sức khỏe thì hơn.
Đổng Quốc Khánh nói vài câu với Vương Tử Quân về phương diện tiếp đãi, sau đó dùng giọng trêu đùa nói.
Vương Tử Quân hiểu rõ Đổng Quốc Khánh nói ra những lời như vậy không phải là vì quan tâm đến sức khỏe của mình, nhưng người ta tỏ vẻ quan tâm thì hắn cũng chỉ có thể cười tỏ vẻ cảm ơn mà thôi.
- Chủ tịch Tử Quân, bây giờ khối chính quyền công tác bận rộn mà lại chưa có phân phối ban ngành, tất nhiên sẽ là áp lực rất lớn. Tôi cảm thấy nếu muốn phát triển kinh tế xã hội thành phố Đông Bộ, điều quan trọng nhất là phải phân phối ban ngành cho hoàn thiện, như vậy mới có thể vận chuyển như bình thường, mới làm ra cống hiến cho sự phát triển kinh tế xã hội.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Bí thư Đổng, đây cũng là vấn đề tôi cần báo cáo với anh. Phía khối chính quyền thành phố thiếu một vị phó chủ tịch thường vụ, tôi cảm thấy phần công việc dôi ra là của vị trí phó chủ tịch thường vụ này. Nếu có người tiếp nhận vị trí phó chủ tịch thường vụ thì tất cả sẽ nhanh chóng tiến vào khuôn phép.
Đổng Quốc Khánh cười tủm tỉm nhìn Vương Tử Quân, hắn đã sớm có suy đoán về phương diện Vương Tử Quân sẽ trực tiếp nói ra ý kiến và nhân tuyển của bản thân. Từ những kinh nghiệm tiếp xúc dĩ vãng thì hắn biết Vương Tử Quân không phải là hạng người dễ dàng gì, nếu như mình đưa tay vào muốn làm loạn ở khối chính quyền thành phố, Vương Tử Quân không có phản ứng mới là bất bình thường.
- Tôi rất hiểu về anh Chúc, đây là một thành viên rất có khả năng. Nhưng anh Chúc không quá mạnh mẽ ở phương diện nhìn đại cục, vì phó chủ tịch thường vụ không phải chỉ phân công quản lý một khối công tác, quan trọng là phải giúp chủ tịch thành phố triển khai mở rộng công tác. Đồng chí Chí Trường từng trải qua công tác ở khối chính quyền, kinh nghiệm phong phú, tuyến trên cũng rất hài lòng với công tác của anh ấy.
Đổng Quốc Khánh khẽ gạt tàn rồi dùng giọng thản nhiên nói.
Vương Tử Quân có ấn tượng rất tốt với Phùng Chí Trường, thế nhưng liên quan đến vị trí phó chủ tịch thường vụ thì Vương Tử Quân cũng không muốn nhượng bộ. Hắn cười cười với Đổng Quốc Khánh rồi nói:
- Trong khối chính quyền thành phố chúng tôi còn nhiều binh hùng tướng mạnh, cũng có nhiều đồng chí có năng lực mạnh mẽ như chủ tịch Chí Trường, nếu không thì chúng ta mở hội nghị thường ủy thảo luận rồi cho ra quyết định.
Mở hội nghị thường ủy để quyết định? Đổng Quốc Khánh thầm hừ lạnh, nếu như sự việc này náo loạn đến hội nghị thường ủy, như vậy hắn cũng không thể nắm chắc phần thắng. Dù sao bây giờ cán bộ ở lại phần lớn có liên quan đến Tiết Diệu Tiến, cũng không có mấy người có quan hệ tốt với Đổng Quốc Khánh hắn, nếu như mở hội nghị thường ủy thì không hay.
- Cũng không cần thảo luận, tôi thấy nên báo lên hai đồng chí, để xem thái độ của tỉnh ủy là như thế nào.
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm một lát rồi vung tay nói.
Để tỉnh ủy cho ra quyết định? Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu. Dù sao thì thị ủy cũng có quyền đề cử nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố, nhưng nếu muốn cho ra quyết định thì còn cần tỉnh ủy xác nhận.
Sau khi có quyết định thì hai người cũng ăn ý không nhắc đến vấn đề của vị trí phó chủ tịch thường vụ, bọn họ chuyển sang phương diện tiếp đón Hứa Tiền Giang. Va chạm hôm nay dù không ai thắng ai thua nhưng lời đề nghị của bí thư thị ủy không được chủ tịch tiếp nhận, điều này không khỏi làm cho Đổng Quốc Khánh sinh ra cảm giác có chút nguy cơ.
Vương Tử Quân thật sự là một tảng đá luôn đặt nặng trong lòng Đổng Quốc Khánh, bây giờ hai bên có chút tranh chấp nhỏ, kết quả là hắn chợt cảm thấy tảng đá kia nặng thêm vài phần.
Bây giờ điều quan trọng nhất với Đổng Quốc Khánh chính là dựng lên quyền uy tuyệt đối trong ban ngành thành phố, biện pháp tố nhất để dựng lên quyền uy chính là đề cử một nhóm người, chèn ép một nhóm người. Hắn cầm điếu thuốc hít vào một hơi thật sâu, trong đầu liên tục lóe lên vài ý nghĩ.
- Chủ tịch Vương, trưa nay anh có thời gian không?
Vương Tử Quân đi trên hành lang, đột nhiên hắn nhận được điện thoại của Lý Hạc Dương.
Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời mời của Lý Hạc Dương, hắn trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:
- Trưa hôm nay thật sự không có việc gì.
- Chủ tịch, tôi mời ngài dùng cơm, quán Thúy Hà Lâu mới có một vị đầu bếp Tứ Xuyên, tôi nghe nói tay nghề rất giỏi, đặc biệt là am hiểu làm món cá.
Lý Hạc Dương nói mang theo nụ cười hớn hở.
- Đúng lúc tôi muốn ăn cá, vậy trưa nay chúng ta gặp mặt ở Thúy Hà Lâu.
Vương Tử Quân hẹn thời gian với Lý Hạc Dương rồi cúp điện thoại.
Vương Tử Quân từ trên hành lang đi xuống và cảm thấy có chút mát mẻ, hắn ngửa đầu lên nhìn trời, phát hiện mặt trời hôm nay đã đi đâu mất, từng đám mây đen kiệt chiếm giữ bầu trời.
"Hèn gì mát mẻ như vậy!"
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chợt nghĩ đến câu nói: "Gió thổi mạnh báo hiệu giông bão sắp đến". Tuy bây giờ không có gió, thế nhưng mây đen quần vũ trên đầu lại làm cho tâm tư người ta bắt đầu hoạt động.
Trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hình bóng Lý Hạc Dương lóe lên trong đầu.
Vương Tử Quân cũng hiểu mục đích Lý Hạc Dương mời mình dùng cơm. Người này là thư ký trưởng của bí thư Tiết Diệu Tiến, có thể nói là đại quản gia của bí thư Tiết. Bây giờ bí thư Tiết Diệu Tiến đi quá vội vàng, căn bản còn chưa kịp sắp xếp cho vị đại quản gia của mình. Có câu vua nào triều nấy, bây giờ bí thư thị ủy là Đổng Quốc Khánh, khả năng dùng Lý Hạc Dương là rất thấp.
Sau khi quay lại phòng làm việc và xử lý vài văn kiện, Vương Tử Quân đi đến Thúy Hà Lâu rất đúng giờ. Đây là một nhà hàng với trang thiết bị có chút cũ kỹ, nhưng lúc hắn dừng xe ở bên ngoài Thúy Hà Lâu thì nơi đây đã dừng đầy xe.
Vương Tử Quân nhìn thấy có nhiều người ra vào khách sạn, hắn lấy kính đã chuẩn bị sẵn đeo lên. Hắn cũng không cho Triệu Quốc Lương đi theo, chỉ một mình đi về phía Thúy Hà Lâu.
- Chủ tịch Vương, mời ngài đi bên này.
Khi Vương Tử Quân đi đến cửa khách sạn thì một thanh niên đi đến trước mặt, người này khẽ nói rồi đưa tay mời hắn.
Vương Tử Quân thấy tên thanh niên kia có chút quen mặt, đã từng găpj qua bên người Lý Hạc Dương, thế nhưng lúc này thật sự không nhớ người này tên gì. Hắn khẽ gật đầu với tên thanh niên, sau đó cùng người này di vào khách sạn.
Vương Tử Quân vừa đi vào hai bước thì Lý Hạc Dương cũng đeo kính râm ra đón chào Vương Tử Quân, hai người đưa mắt nhìn nhau đều khôn nhịn được mà phải bật cười.
- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đến lầu hai, nơi đó yên tĩnh hơn.
Lý Hạc Dương tuy nói không lớn nhưng Vương Tử Quân lại sinh ra cảm giác giống như hai người là đại ca giang hồ gặp mặt nhau vậy.
Vương Tử Quân biết rõ đây không phải là chỗ nói chuyện, thế nên hắn gật đầu với Lý Hạc Dương, sau đó cùng Lý Hạc Dương đi lên lầu hai.
Phòng ở lầu hai đã sớm sắp xếp xong, sau khi đi vào phòng thì Vương Tử Quân và Lý Hạc Dương tháo kính ra, sau đó cả hai đều không nhịn được phải nở nụ cười.
- Chủ tịch Vương, người ngoài nhìn vào cảm thấy chúng ta thật sự bừng sáng, ai biết được có chút ánh sáng phải trả cái giá lớn. Ví dụ như lúc này, tôi mời ngài một bữa cơm bình thường mà lén lút giống như xã hội đen thế này.
Lý Hạc Dương đặt kính xuống bàn rồi cười lớn nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Thư ký trưởng nói rất đúng, trước kia mỗi buổi sáng thức dậy đều thích mua một chén đậu hũ bán ngoài đường uống cho sảng khoái, bây giờ thì tốt quá, đi xuống phố đừng nói là ăn cơm, chào hỏi cũng đủ rồi.
Nhưng như vậy cũng có lợi, chủ tịch Vương, con người tôi những thứ khác đều dễ nói, thế nhưng lại ghét đi dạo phố. Nhưng như vậy lại khác biệt với vợ, ngày thường tôi bận rộn thật sự không có thời gian, ngày nghỉ thì tôi muốn được nghỉ ngơi, dù cô ấy có vui vẻ hay hờn giận thế nào cũng nhất quyết không đi, thật sự là vợ giận mà không dám nói. Nhưng từ khi làm thư ký trưởng, sau khi tôi đi dạo phố với cô ấy một lần, sau đó cô ấy không kéo tôi đi nữa, ngài có biết vì sao không?
Lý Hạc Dương nói rồi cố gắng tỏ ra thần bí.
- Vì sao?
Vương Tử Quân dù đã đoán được đại khái thế nhưng vẫn hỏi Lý Hạc Dương.
- Hì hì, đi dạo phố ba tiếng, trong đó có hơn phân nửa thời gian chào hỏi nói chuyện với người ta, đi dạo một buổi sáng mà chẳng đâu ra đâu, thế là cô ấy cảm thấy bực mình, cuối cùng cũng không thèm ép tôi đi dạo nữa.
Khi hai người nói chuyện với nhau, tên thanh niên vừa rồi đón chào Vương Tử Quân bắt đầu chỉ huy hai nhân viên phục vụ đưa thức ăn vào phòng. Chỉ sau vài phút thì chiếc bàn trống đã được xếp lên sáu món ăn.
Tên thanh niên kia rất thông minh, sau khi thức ăn được dọn lên thì nhanh chóng cùng nhân viên phục vụ rời khỏi phòng. Khi cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Lý Hạc Dương.
- Chủ tịch Vương, tôi biết ngài dùng cơm luôn có chú ý, món ăn không nhiều, chỉ cần tinh xảo là được. Vì vậy lần này cũng không sắp xếp nhiều, chỉ là vài món mà thôi. Nhưng những món này đều là tiêu biểu cho các món Tứ Xuyên, đều là những món đặc biệt ngon, tôi đã ăn một lần rồi, hương vị rất tuyệt.
Lý Hạc Dương chỉ vào vài chiếc tô trắng trên bàn rồi cười ha hả nói.
Vương Tử Quân nhìn những món ăn trên bàn, hắn chợt cảm thấy một cảm giác thèm ăn bùng bùng trong bụng. Hắn cười nói với Lý Hạc Dương:
- Thư ký trưởng Lý chính là một người nổi tiếng về phương diện ẩm thực ở thành phố Đông Bộ, hôm nay xem như tôi có lộc ăn rồi.
Hai người cười cười nói nói, Lý Hạc Dương đặc một chai rượu Hồng La Xuân lên mặt bàn rồi mở ra:
- Chủ tịch Vương, giữa trưa chúng ta uống ít một chút, mỗi người hai ly, anh thấy thế nào?
- Vậy thì hai ly, thư ký trưởng cũng biết tửu lượng của tôi rồi đấy, chỉ vài ly đã say rồi, nếu say thì chỉ có thể ngủ một giấc mà thôi.
Vương Tử Quân đặt hai chiếc ly xuống giữa bàn, chờ Lý Hạc Dương rót rượu vào.
Động tác rót rượu của Lý Hạc Dương có thể nói là rất nhanh nhẹn, chỉ sau nháy mắt đã rót đầy hai ly rượu thủy tinh. Hắn đặt một ly trước mặt Vương Tử Quân, sau đó nâng một ly rượu khác lên nói:
- Chủ tịch Vương, chúng ta cụng ly, dù quá trình liên hệ giữa chúng ta không quát thoải mái nhưng tất cả đều là công tác, cá nhân tôi thật sự rất kính nể chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly khẽ cụng với Lý Hạc Dương, sau đó nói:
- Công tác có cự khác biệt thì có thể nói ngay mặt, điều này cũng đủ nói thư ký trưởng là người lanh mồm lanh miệng, vì thế có thể thấy cùng nhập gánh công tác với thư ký trưởng cũng là duyên phận khó tìm.
Hai người nhìn vào mắt nhau một cái, sau đó cùng uống cạn ly rượu.
Lý Hạc Dương gọi vài món khá đặc sắc, sáu món ngon vùng Tứ Xuyên thật sự làm cho Vương Tử Quân mở rộng khẩu vị. Lý Hạc Dương lại càng giống như một nhà ẩm thực, vừa ăn vừa giới thiệu các món cho Vương Tử Quân.
Thật ra trong quan trường, chức vụ thư ký trưởng cũng không phải người bình thường có thể tiếp nhận được. Đừng xem thường công tác của bọn họ chủ yếu là nghênh đón lãnh đạo, là người bận rộn nhất của văn phòng. Nhưng nếu những thư ký trưởng như vậy muốn làm sao cho tốt tất cả công tác lớn nhỏ cũng cần phải có bản lĩnh rất lớn. Chưa nói đến bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói giọng quỷ của các vị thư ký trưởng, cũng cần phải có ánh mắt nhìn người, thông thạo các món ăn, phải hầu hạ sao cho lãnh đạo trực tiếp cảm thấy cực kỳ thoải mái, vì rất nhiều công tác chủ yếu được thúc đẩy trên bàn rượu.
Chỉ cần nhìn vào điểm này thì có thể thấy Lý Hạc Dương là một vị thư ký trưởng cực kỳ hợp cách. Trong văn phòng thị ủy từng có lưu truyền một câu chuyện để nói rõ khả năng tùy cơ ứng biến của thư ký trưởng Lý là cực kỳ không như người bình thường.
Nghe nói khi bí thư Tiết còn đang nắm quyền thì đụng phải bất kỳ sự việc gì, chỉ cần nhìn không vừa mắt sẽ xụ mặt xuống, dù là gặp ai, dù anh xếp hàng thứ mấy trong thị ủy, dù anh lớn tuổi hay nhỏ tuổi cũng bị bí thư Tiết dùng giọng cứng nhắc để dạy bảo, căn bản không chút lưu tình. Dù sao thì bí thư Tiết cũng là nhân vật số một ở thành phố Đông Bộ, thế cho nên anh cũng không có tư cách gì phản pháo lại bí thư, cho nên ai cũng bị bí thư mắng cho vài lần. Chỉ có duy nhất Lý Hạc Dương là khác, dù bất kể là việc nhỏ hay lớn công hay tư thì người này cũng như con thoi chạy qua chạy lại, căn bản như một động cơ vạn năng.
Hè năm đó có chương trình chống lũ, Tiết Diệu Tiến đi đến tỉnh thành họp, bí thư Tiết sắp xếp Lý Hạc Dương ở nhà làm chỉ huy tổ phòng lụt ở thị ủy. Thế là thư ký trưởng Lý tiếp nhận công tác, nắm chắc phương diện liên hệ, nắm giữ tình huống thật chuẩn xác, thức trắng đêm không ngủ. Sáng hôm sau bí thư Tiết gọi điện thoại từ tỉnh thành về, tiếp điện thoại là một nhân viên trực ban của thị ủy. Thế là bí thư Tiết nổi giận, yêu cầu tên nhân viên trực ban tìm cho bằng đượng Lý Hạc Dương.
Đến khi thư ký trưởng Lý tiếp điện thoại thì Tiết Diệu Tiến dùng giọng cực kỳ căm tức hỏi một câu:
- Anh thở hổn hển như vậy, có phải biết tôi có việc cần tìm nên mới vội vàng chạy đến không?
Lý Hạc Dương lên tiếng giải thích:
- Không dám gạt lãnh đạo, sức khỏe của tôi thật sự không tốt bằng lãnh đạo, trung khí không bằng lãnh đạo nên mới thở hổn hển. Ngài không phải bảo tôi canh phòng nghiêm ngặt sao? Tôi bây giờ đang ở trong phòng bộ chỉ huy, đã thức trắng đêm trực chiến, một tắc không rời.
Tiết Diệu Tiến ở đầu dây bên kia chợt cười lớn nói:
- Anh không phải nói ngoa đấy chứ? Dù sao cũng phải đi vệ sinh cái chứ? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGG
Lý Hạc Dương nói tiếp:
- Bí thư Tiết, ngài về có thể tìm người xác định, tối qua tôi thật sự không rời khỏi phòng bộ chỉ huy một bước, nhẫn nhịn cả đêm. Vừa rồi thật sự cũng đang đi vệ sinh, thế nhưng vì ngài gọi điện thoại mà cuống cuồng chạy về.
Nghe nói cũng vì sự kiện đó mà sau này thư ký trưởng Lý Hạc Dương bị nhiễm trùng tuyến tiền liệt.
Vương Tử Quân lơ đãng nhớ về vài chuyện vui về Lý Hạc Dương được lan truyền ở thị ủy Đông Bộ. Hắn vô thức đưa mắt nhìn Lý Hạc Dương, lần đầu tiên hắn phát hiện răng của đối phương có hơi đen, có lẽ vì hút thuốc quá nhiều. Thế là hắn chợt suy nghĩ vẩn vơ, thư ký trưởng Lý có hàm răng đen như vậy, thế thì vợ có cho hôn không?
Vương Tử Quân nghĩ đến đây mà thiếu chút nữa đã không nhịn được phải cười thành tiếng. Nhưng hắn cũng vội vàng khắc chế. Nghĩ lại thì thấy chính mình có chút hoang đường, khi liên hệ với một thư ký trưởng thì trong đầu lại nghĩ đến sinh hoạt cá nhân của người ta, thật sự có chút kỳ quái. Hắn thầm phê bình mình, sau đó ngồi lại nghiêm chỉnh, toàn tâm toàn ý dùng cơm. Hai người có thể nói là ăn uống vui vẻ, bầu không khí rất thuận hòa.
Khi rượu trong ly còn chưa đến một phần năm thì Lý Hạc Dương khẽ buông xuống nói:
- Chủ tịch Vương, hôm nay tôi chọn sai thời điểm, tôi không nên chọn trúng buổi trưa, phải chuyển sang buổi tối mới đúng, như vậy chúng ta có thể uống một bữa sảng khoái.
Vương Tử Quân cũng buông đũa trong tay mình xuống, sau đó hắn lấy khăn giấy xoa xoa mồ hôi trán:
- Thư ký trưởng, cái này cũng không có vấn đề gì, nếu anh tình nguyện thì lần sau hẹn một buổi tối không được sao?
- Chủ tịch Vương, tôi thật sự có ý nghĩ muốn uống với anh một bữa cho thoải mái, chỉ là đáng tiếc, cơ hội không nhiều, vài ngày sau có lẽ tôi sẽ phải về tỉnh rồi.
Lý Hạc Dương nói đến tỉnh thì trên mặt không những chẳng có chút vui mừng, ngược lại còn có chút trầm trọng.
Tuy lúc này Vương Tử Quân cảm thấy đầu óc đầy sương mù, thế nhưng tâm lý của hắn lại rất tỉnh táo. Hắn biết đây là lúc Lý Hạc Dương nói đến vấn đề trọng điểm, thế nhưng lại dùng giọng có chút men say nói:
- Thư ký trưởng thăng chức lên tỉnh, vậy thì thật sự đáng mừng, đã biết đến ngành nào chưa?
- Đến công đoàn tỉnh.
Lý Hạc Dương cố gắng bảo trì bình tĩnh, thế nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần phẫn nộ.
Công đoàn tỉnh là đơn vị gì thì Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ, với cấp bậc của Lý Hạc Dương mà đến công đoàn tỉnh thì sẽ tuyệt đối không có chức vụ gì quá tốt, dù là cấp bậc hành chính không giảm nhưng trên phương diện quyền lợi thì có sự khác biệt quá trầm trọng. Sau khi có quyết định, Lý Hạc Dương biết mình chỉ là một ngôi sao băng trên vũ đài chính trị thành phố Đông Bộ, chỉ xẹt qua một lần, chỉ để lại chút ánh sáng le lói một lần mà thôi.
Khi Vương Tử Quân trầm mặc không nói gì, Lý Hạc Dương cũng nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân. Lần này sở dĩ hắn tìm đến Vương Tử Quân cũng vì nhận được chỉ điểm của cao nhân, nói bây giờ ở thành phố Đông Bộ chỉ có một người duy nhất có thể cứu hắn, đó chính là quyền chủ tịch Vương Tử Quân.
Lý Hạc Dương cũng không hoàn toàn tin vào điều này, nhưng dưới tình huống cực kỳ bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống, chuẩn bị thử một lần.
Lúc này Lý Hạc Dương nhìn vẻ mặt trầm ngâm không nói của Vương Tử Quân, tâm tình của hắn chậm rãi trầm xuống nhưng trong lòng cũng không có bao nhiêu oán hận Vương Tử Quân. Hai người vốn cũng không có giao tình quá sâu, nếu Vương Tử Quân giúp đỡ hắn thì rõ ràng là người trượng nghĩa; nếu như làm như không thấy, căn bản cũng là bản phận của người ta.
Trong quan trường là như vậy, bình thường cùng nhau chống đỡ, có thể ăn chung ngủ chung, thế nhưng một khi có liên quan đến vấn đề nhân sự, bọn họ đều không tự chủ được phải quan tâm đến bản thân mình.
Thử nghĩ mà xem, có ai tình nguyện để người ta tiến lên, cho người ta phát triển mạnh mẽ, xung trận tiến lên? Chẳng lẽ trời sinh anh là một người thích cúi đầu? Trà trộn quan trường thì bước chân phải nhanh hơn người ta một chút, vị trí cũng phải cao hơn người ta một chút. Hai người không phải đứng cùng một hàng, như vậy sẽ tình nguyện đứng ở góc độ quan sát, căn bản không phải cùng cam cộng khổ cùng chung hoạn nạn. Tất nhiên dù là ai cũng phải cạnh tranh lấy chút danh lợi cho mình, bất kỳ kẻ nào cũng phải chen vai đi về phía trước.
Lý Hạc Dương thật sự có tâm tình không được tốt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn gắp vài miếng thức ăn, trong lòng chốc chốc lại phẫn nộ, khi thì bình thường. Hắn uống rượu với cảm xúc phập phồng, trạng thái không giống như bình thường, thế cho nên rất dễ say. Nhưng hắn vẫn cố gắng che giấu, hắn nâng ly lên nói:
- Chủ tịch Vương, tôi lại mời anh một ly. Bây giờ thành phố Đông Bộ trong thời buổi sóng to gió lơn, chủ tịch Vương nên chú ý tay lái, chú ý điều khiển con thuyền lướt sóng vạn năm.
Vương Tử Quân nghe được ý nghĩ của Lý Hạc Dương, hắn cũng không nói lời nào, chỉ cười cười nâng ly khẽ cụng với đối phương.
Lý Hạc Dương giống như đã quên những lời nói lúc đầu, hắn mở chai rượu rót cho Vương Tử Quân thêm nửa ly, sau đó lại tiếp tục nâng ly:
- Chủ tịch Vương, nếu Lý Hạc Dương tôi lần sau còn được uống rượu với anh thì chỉ là khách qua đường, vì vậy thừa dịp bây giờ chúng ta còn là cộng sự, tôi và anh cụng một ly.
Vương Tử Quân cũng không chối từ, hắn nâng ly rượu lên cụng với Lý Hạc Dương. Có câu rượu đắng nhưng vào bụng lại say, Lý Hạc Dương uống thêm nửa ly rượu, cơ thể có chút lung lay.
Vương Tử Quân uống thêm nửa ly rượu thì thật sự đã đến đúng độ, hắn ngăn cản Lý Hạc Dương tiếp tục rót rượu, sau đó kết thúc tiệc rượu lần này.
- Chủ tịch Vương, lần này uống không đã ghiền, đây là trách nhiệm của tôi, lần sau gặp lại sẽ uống thêm nhiều hơn. Dù Lý Hạc Dương này có uống đến mức người ngã ngựa đổ cũng sẽ cố gắng cho chủ tịch Vương được thoải mái.
Lý Hạc Dương loạng choạng kéo tay Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói:
- Lần này tôi rời khỏi thành phố Đông Bộ thật sự quá khó chịu, con bà nó, tôi đã sớm chuẩn bị sẵn vị trí, không ngờ là có người ra tay sau lưng. Hành động xấu xa như vậy cũng có thể làm được, thật sự không uổng làm người trên cõi đời.
- Chủ tịch Vương, có câu tri nhân tri diện bất tri tâm, anh là chủ tịch thành phố Đông Bộ, anh lúc nào cũng nên tươi tỉnh mở lớn mắt, cũng nên cẩn thận với một vài người.
Lý Hạc Dương dù không nói đến ai nhưng lại tin Vương Tử Quân biết rõ, Vương Tử Quân cũng không tỏ thái độ, hắn chỉ bắt tay thật chặt với Lý Hạc Dương.
Vương Tử Quân từ trên phòng lầu hai đi xuống rồi leo lên chiếc xe Audi đã khởi động sẵn của Thái Thần Bân, xe chạy như bay rời khỏi khách sạn. Khi Vương Tử Quân rời đi, Lý Hạc Dương với gương mặt đầy men say đã chậm rãi bình tĩnh trở lại.
- Thư ký trưởng, chủ tịch Vương anh ấy...
Tên thanh niên đứng chờ ở cửa khách sạn khẽ đi đến bên cạnh Lý Hạc Dương, hắn dùng giọng cẩn thận hỏi thăm.
- Việc không liên quan đến minh thì treo trên đầu, những năm nay người thích dệt hoa trên gấm là rất nhiều, nhưng có mấy ai tình nguyện giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn? Ôi, Trấn Hải, cậu chuẩn bị một chút, khi điều lệnh rơi xuống thì theo tôi về tỉnh.
Lý Hạc Dương thở dài khoát tay áo, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế.
Ánh sáng cuối cùng buổi hoàng hôn chiếu vàng hành lang khách sạn Đông Bộ, Vương Tử Quân nhìn Hứa Tiền Giang đi phía trước mặt mình, hắn thầm suy xét vì sao trưởng phòng Hứa lại muốn gặp mặt nói chuyện với mình.
Hứa Tiền Giang đến thành phố Đông Bộ vào sáng hôm nay, lão tiến hành kiểm tra một vài hạng mục công tác ở thành phố Đông Bộ, sau đó đến nghỉ ngơi trong khách sạn Đông Bộ.
- Chủ tịch Tử Quân, anh từ vị trí phó chủ tịch thường vụ tiến lên chủ tịch thành phố, bây giờ đã thích ứng rồi chứ?
Hứa Tiền Giang khẽ đi vài bước, lão cười nghiêng đầu sang chỗ khác rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không dám chậm trễ với câu hỏi của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cười cười nói:
- Rất tốt, nhưng so ra bận rộn hơn trước kia một chút.
- Vậy thì tốt rồi, chủ tịch Tử Quân, tôi đồng ý đối với phương án bí thư Nhiếp lớn gan dùng anh làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, nhưng trong tỉnh ủy cũng còn không ít đồng chí sợ anh còn trẻ không đủ kinh nghiệm, có một số việc không quá dễ dàng. Đối với vấn đề này thì tôi cũng không dám gật đầu bừa bãi. Tôi cảm thấy trẻ tuổi vừa là hoàn cảnh xấu vừa là ưu thế, tuy không có kinh nghiệm nhưng công tác cũng đừng quá khuôn sáo, khi làm việc phải chú ý cải tiến và đổi mới phương pháp.
- Đổi mới và cải tiến là gì? Nếu nói từ phương diện rộng thì đó là linh hồn cầu tiến của một quốc gia, một dân tộc, nếu nhìn từ mặt nhỏ thì chính là bánh xe cuồn cuộn tiến về phía trước của thành phố Đông Bộ. Một điểm cải tiến quan trọng, một phương án đổi mới có thể làm cho một thành phố phát triển sớm hơn mười năm. Vì vậy trong lúc công tác thì anh cần phải phát huy đầy đủ ưu thế của mình, tất nhiên khi gặp phải vấn đề thì phải liên hệ và thương lượng với đồng chí Quốc Khánh. Tuy anh ấy rời khỏi thành phố Đông Bộ nhiều năm, thế nhưng trước kia anh ấy cũng là chủ tịch thành phố Đông Bộ, có vài phương diện anh ấy sẽ cho ra ý kiến rất tốt.
Hứa Tiền Giang nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Hứa Tiền Giang nói ra những lời này, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ hiểu rõ ý nghĩa. Hắn thầm cười nhạt một tiếng nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Trưởng phòng Hứa yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho trưởng phòng thất vọng.
- À, không phải chỉ không để cho tôi thất vọng, còn là không cho tỉnh ủy thất vọng, không cho cán bộ và quần chúng nhân dân thành phố Đông Bộ thất vọng. Lần này điều chỉnh ban ngành có biên độ rất lớn, nhưng thành phố Đông Bộ thay đổi cả hai vị trí đứng đầu và còn phát sinh sự kiện liên quan đến Nhâm Xương Bình và Lý Khang Lộ, có thể nói là một khiêu chiến rất lớn.
- Anh là quyền chủ tịch thành phố Đông Bộ, cần phải bảo vệ ban ngành của mình, chia việc ra làm, không nên hành động thiếu suy nghĩ, ai làm việc nấy. Nhưng anh lại có chút không trùng hợp, vừa tiếp xúc với lãnh đạo đứng đầu thì đã có chút rối. Bây giờ vấn đề lớn nhất của thành phố Đông Bộ chính là nhanh chóng ổn định trong thời gian sớm nhất, đẩy mạnh kinh tế phát triển về phía trước, cũng tranh thủ tạo ra cục diện tốt đẹp.
Câu trả lời của Vương Tử Quân rõ ràng cũng không làm cho trưởng phòng Hứa Tiền Giang thỏa mãn, thế cho nên lời nói lúc này của trưởng phòng Hứa có vài phần muốn gõ đầu Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy Hứa Tiền Giang dừng bước thì cũng dừng lại:
- Xin trưởng phòng Hứa cứ yên tâm, tôi tin tưởng ban ngành thành phố Đông Bộ có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Hứa Tiền Giang khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, bắt đầu thay đổi chủ đề nói về vài việc vặt khác. Khi nói đến công tác thì lão luôn tỏ ra nghiêm túc, nhưng khi nói đến chuyện ngoài rìa, vẻ mặt lại cực kỳ vui vẻ, cực kỳ tiêu sái.
- Trưởng phòng Hứa, chủ tịch Tử Quân, các anh thật sự làm cho người ta rất dễ tìm.
Đổng Quốc Khánh cười ha hả từ một phía đi đến, sau khi bắt chuyện với hai người Vương Tử Quân, hắn cười nói với Hứa Tiền Giang:
- Trưởng phòng Hứa, hôm nay tất cả ban ngành thành phố Đông Bộ chúng tôi muốn báo cáo công tác với anh. Nghe nói anh từng vỗ bàn ở thành phố Hồng Ngọc, lúc này đến thành phố Đông Bộ cũng không được nặng bên này nhẹ bên kia đấy nhé?
Gương mặt Đổng Quốc Khánh tràn đầy nụ cười, cực kỳ khác biệt so với vẻ mặt trầm ngâm thường ngày. Xem ra người này là Tôn Ngộ Không, nếu nói có bảy mươi hai phép biến hóa gương mặt thì có hơi khoa trương, nhưng nói thay đổi trong nháy mắt sẽ không có gì là sai.
- Tôi đã sớm nghe nói trưởng phòng Hứa là người rộng lượng, chỉ là mãi không có cơ hội được lĩnh giáo, hôm nay trưởng phòng Hứa cũng không được che giấu đâu đấy.
Vương Tử Quân là quyền chủ tịch, hắn cũng là một vị chủ nhà, thế cho nên thấy Đổng Quốc Khánh lên tiếng thì cũng mở lời theo sau.
- Bí thư Quốc Khánh, trưởng phòng Quốc Khánh, anh vừa chân trước rời khỏi thành phố Đông Bộ thì đã vung dao giết lừa liên hợp với chủ tịch Vương để chèn ép đồng sự, chút tâm tư này của anh thật sự không tốt.
Hứa Tiền Giang duỗi một ngón tay chỉ vào Đổng Quốc Khánh rồi cười ha hả nói.
Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân cùng đi với Hứa Tiền Giang đến căn phòng lớn nhất của khách sạn Đông Bộ. Lúc này đám người Phạm Bằng Phi và các vị thường ủy khác đã có mặt chờ sẵn, khi Hứa Tiền Giang đến thì bữa tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Tuy uống rượu rất nhiệt liệt nhưng những nơi đây đều có tâm tư. Hứa Tiền Giang lần này đến thành phố Đông Bộ kiểm tra công tác, nhìn từ mặt ngoài thì rõ ràng là một hoạt động công khai, nhưng dù là ai cũng hiểu hành trình lần này của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy đến thành phố Đông Bộ cực kỳ có ý nghĩa, đó chính là làm chỗ dựa cho Đổng Quốc Khánh. Đổng Quốc Khánh tuy đã từng là chủ tịch thành phố Đông Bộ, thế nhưng bây giờ dù sao cũng là bọn họ của phòng tổ chức tỉnh ủy xuống tuyến dưới rèn luyện.
Bây giờ các thành viên ban ngành đều đang ở vào giai đoạn quan sát hai vị lãnh đạo đứng đầu, rất nhiều người đang chú tâm đánh giá tình thế. Khi Hứa Tiền Giang đến, có một số người nhìn về phí Đổng Quốc Khánh bằng ánh mắt có chút khác biệt.
Hứa Tiền Giang là một người có tửu lượng rất tốt, vì vậy khi uống rượu cũng rất hào sảng. Nhưng vị trưởng phòng đại nhân này cũng là đại tướng có kinh nghiệm chiến trường, khi đối phó với thế công của số đông cán bộ tuyến dưới thì cũng có phương án riêng: Nếu muốn mời rượu mình thì hoàn toàn không có vấn đề, nhưng vấn đề là phải mời rượu một vòng cái đã. Trên bàn rượu ai là quy củ? Ai chức vụ cao nhất thi người đó là quy củ.
Lúc này đám thường ủy thị ủy đối mặt với cơ hội được mời rượu trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nên cả đám đều nhiệt tình. Không phải là mời rượu một vòng sao? Thế là ai cũng hào hứng mời rượu, chỉ một lát sau vài chai rượu đã cạn đáy.
- Các vị, chúng ta đã uống đủ rồi, ly rượu này tôi mời các vị lãnh đạo thành phố Đông Bộ, chúc mọi người dưới sự lãnh đạo của bí thư Đổng người trước tiếp bước và mở lối cho người sau, tạo ra công lao lớn cho thành phố Đông Bộ.
Hứa Tiền Giang dù có hơi đỏ mặt nhưng cũng không có vài phần men say, lão nâng ly rượu lên cười ha hả nói với nhóm người Vương Tử Quân.
Hơn chục ly rượu được đưa lên không trung, âm thanh cụng ly vang lên, xem như kết thúc bữa tiệc rượu vui vẻ viên mãn.
Khi tiễn chân Hứa Tiền Giang thì thành phố Đông Bộ lại tiếp tục rơi vào trạng thái bình tĩnh. Nhưng sau khi Hứa Tiền Giang đi được mười ngày, văn kiện bổ nhiệm nhân sự của tỉnh ủy đã được phát xuống thành phố Đông Bộ, chính thức bổ nhiệm đồng chí Phùng Chí Trường làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ.
Phùng Chí Trường vẫn luôn là thường ủy thị ủy, nhưng văn kiện bổ nhiệm được đưa xuống lại làm cho không ít người phải suy đoán. Bây giờ trong thành phố Đông Bộ có ai không biết Phùng Chí Trường là bộ hạ cũ của Đổng Quốc Khánh, bây giờ Phùng Chí Trường từ vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ thành phố, đây rõ ràng là ý đồ của bí thư Đổng Quốc Khánh.