Bí thư Lý dùng giọng bất an nói:
- Chủ tịch Hào, tôi nghe nói hôm nay chủ tịch Hà bọn họ đến thôn Đỗ Gia Khẩu...
- Ôi, chúng ta cũng đừng quá quan tâm, nhà này trùng hợp là người thân của chủ tịch Vương, chỉ có thể nói là người ta thật sự quá tốt số, dựa lưng vào cây cổ thụ. Người ta chạy đi tố cáo làm gì? Không phải muốn đòi tiền sao? Lưu gia có tiền, muốn bao nhiêu mà chẳng có, còn phải quan tâm làm gì? Tiền đưa đến thì chủ tịch Vương cũng có mặt mũi, anh ấy sẽ tiếp tục náo loạn với Lưu gia sao?
Chủ tịch Hào nói xong thì trên mặt có chút đắc ý, bây giờ hắn dù đang an ủi bí thư Lý, thế nhưng cũng không thể không phục chính mình.
Bí thư Lý dùng ánh mắt bội phục nhìn chủ tịch Hào, thật sự là như vậy, chủ tịch Vương cugnx không có lý do gì để đắc tội với Lưu gia. Nếu chủ tịch Vương có thái độ dàn xếp ổn thỏa, như vậy thì quá tốt, bọn họ cũng không phải chịu trách nhiệm gì cả.
Lý Toàn Sinh nghĩ như vậy và cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, hắn lập tức nhớ đến vị trí bí thư đảng ủy xã của mình. Hắn đưa mắt nhìn vị chủ tịch xã đang đi chào hỏi các vị lãnh đạo huyện, thế là trong lòng thầm mắng một tiếng. Hắn gọi thư ký đảng ủy xã đến, dặn dò người này tranh thủ thời gian sắp xếp người chuẩn bị thức ăn cho lãnh đạo huyện.
Chủ tịch Hà hôm nay là người thiệt hại nặng nhất, hắn là một vị phó chủ tịch xã, hắn căn bản không có bối cảnh gì. Hắn muốn tiến lên làm phó chủ tịch xã cũng phải đâm đầu xuống đất chổng mông lên trời công tác nhiều năm ở xã, bây giờ sự việc phát sinh, hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình sẽ biến thành pháo hôi hy sinh cho lãnh đạo.
Hắn không đi tìm bí thư Lý mà đến lôi kéo Lưu Chí Bân, dù thế nào cũng yêu cầu đối phương sắp xếp thỏa đáng việc này cho mình. Gương mặt Lưu Chí Bân cũng cực kỳ âm trầm, đã sớm không còn tâm tư khoác lác.
Lưu Chí Bân vừa rồi gọi điện thoại đã bị mắng một chặp, vị Nhị thúc mà hắn không chỉ một lần khoe khoang rất thương mình đã chửi mắng tổ tông tám đời nhà hắn. Dù Lưu Chí Bân rất muốn nhắc nhở Nhị thúc là thật ra tổ tông mười tám đời của hai người là như nhau, thế nhưng khi thấy Nhị thúc nổi giận như một con sư tử, hắn vẫn nhẫn nhịn không dám lên tiếng.
"Thật sự con bà nó quá tà dị, lão già họ Đỗ kia sao lại có quan hệ với chủ tịch thành phố? Con bà nó, có quan hệ như vậy sao không nói sớm? Cần gì phải ra tay sau mà đến trước, con bà nó đúng là hãm hại người."
Tuy Lưu Chí Bân cưc kỳ căm hận nhưng bây giờ dù hận cũng không còn tác dụng, một người là người thân của chủ tịch thành phố, đây là thế lực mà hắn không thể chống đỡ được. Nghĩ đến tình huống Nhị thúc đang vội vàng chạy từ thành phố Đông Bộ đến nơi này, hắn thầm nghĩ đợi sự việc được xử lý xong, chính mình nên thừa nhận sai lầm với Nhị thúc như thế nào cho phải.
Nhưng Lưu Chí Bân lại căn bản không lo lắng đến hậu quả của sự việc, tốt xấu gì hắn cũng đã làm việc với Nhị thúc được hai năm, hắn biết năng lượng của chú mình là như thế nào. Những năm qua Nhị thúc của hắn kinh doanh rất tốt, chủ tịch thành phố thì như thế nào? Không phải cũng là người sao? Chỉ cần có tiền và Nhị thúc ra mặt là xong, hơn nữa đằng sau còn có Đại thúc bao phủ.
- Chủ tịch Hà, cũng đừng phiền não nữa, tôi đã nói rồi, Nhị thúc đang chạy đến. Chúng ta sẽ không có việc gì cả, phiền toái này sao lại tìm đến chứ? Không phải là tự mình đa tình sao?
Lưu Chí Bân thấy chủ tịch Hà phiền muộn không nói lời nào, thế là dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
- Cậu Chí Bân, chuyện này tôi cũng ra ta vì giám đốc Lưu, nếu có động tĩnh gì xảy ra, ngài có khả năng chống đỡ được, nhưng tôi đây là cây nhỏ không chịu được gió lớn.
Chủ tịch Hà lúc này đã là cỏ mọc đầu tường, chỉ cần đối phương có năng lượng mạnh hơn, dù hắn có suy xét thế nào cũng vô dụng, không thể làm gì hơn.
Trời dần tối, từng chiếc xe dừng bên ngoài thôn Đỗ Gia Khẩu. Sau nhiều năm thì đây là lần đầu tiên thôn Đỗ Gia Khẩu chào đón tình cảnh đồ sộ như vậy, đám thôn dân thật sự rất tò mò với đoàn xe kia, bọn họ nhìn ra ngoài thông qua khe cửa hẹp, sau đó vội vàng đóng chặt cửa.
Tuy rất nhiều người có cùng ý nghĩ như chủ tịch Hào, thế nhưng lúc này tiệc rượu trong sân Đỗ gia vân chưa tiêu tán thì tâm thần bọn họ vẫn khó thể nào yên được. Nếu chủ tịch Vương truy cứu sự việc, chỉ sợ sẽ không thể nào xong việc.
- Tuýt tuýt tuýt...
Tiếng còi xe hơi vang lên, hai ánh đèn sáng chói từ đầu thôn chiếu đến hấp dẫn ánh mắt nhiều người. Vài phút sau một chiếc Audi màu đen xuất hiện trước mắt mọi người.
Xe vừa dừng lại thì một tên thanh niên ngồi phía sau nhanh chóng chạy ra, hắn nhanh chóng mở cửa tay lái phụ, một người đàn ông hơn bốn mươi mặc áo sơ mi hồng ngắn tay bước xuống xe.
Khi thấy người đàn ông kia thì hai mắt chủ tịch Hào chợt lóe lên hào quang, hắn cũng bất chấp phong độ mà tiến lên trước mặt đối phương rồi dùng giọng nóng như lửa đốt nói:
- Giám đốc Lưu, cuối cùng anh cũng đã đến, chủ tịch Vương đang ở bên trong.
Lưu Siêu Cử nhìn gương mặt đầy nóng bỏng của chủ tịch Hào, hắn nào không biết rõ tâm tư của đối phương? Trong lòng dù có chút xem thường bộ dạng ra vẻ ta đây của chủ tịch Hào, thế nhưng hắn vẫn vung tay lên nói:
- Chủ tịch Hào, cũng không có chuyện gì, tôi đi gặp chủ tịch Vương cái đã, lát nữa sẽ mời mọi người uống rượu xem như an ủi.
Chủ tịch Hào nghe thấy những lời như đã có dự tính từ trước của Lưu Siêu Cử, tâm tư căng cứng cũng dần bình tĩnh lại. Hắn còn muốn nói vài câu với giám đốc Lưu, thế nhưng lúc này Lưu Siêu Cử đã đi về phía cánh cổng mục nát bên kia. Tên thanh niên đi theo sau lưng Lưu Siêu Cử định đưa tay mở cửa, Lưu Siêu Cử vung tay cản lại, hắn dùng tay khẽ gõ lên cánh cửa cổ.
Cửa mở ra, Lưu Siêu Cử đi vào. Sau khi Lưu Siêu Cử đi vào thì đám cán bộ huyện Uyên Lộc ở bên ngoài bắt đầu nghị luận ồn ào.
- Người kia là Lưu Siêu Cử, nghe nói người này lên xe chỉ ngồi phía trước, chỉ muốn nhìn thấy rõ những gì trước mắt.
Một tên cán bộ thanh niên trong xã nhìn Lưu Siêu Cử đi vào bên trong, không khỏi nói thầm với tên đồng sự ở bên cạnh.
- À, tôi cũng nghe nói như vậy, sự việc hôm nay coi như xong, nếu Lưu Siêu Cử đã đến đây thì cũng không cần phải dây dưa thêm. Người này đã làm nhiều công trình, đừng nói là người gặp tai nạn lao động ngã gãy xương, dù là chết người thì hắn cũng có thể xử lý được ổn thỏa.
Một tên cán bộ nói đến đây thì cảm thấy minh lỡ miệng, hắn vội vàng ngậm miệng lại.
Nhưng lời nói của người này lại khơi lên hứng thú của tên cán bộ kia, hắn cười hì hì nhìn bạn mình, lại mở miệng hỏi về những chuyện đã từng xảy ra.
Lưu Siêu Cử tất nhiên sẽ không nghe được những lời nghị luận bên ngoài, hắn đi vào trong Đỗ gia mà thầm cảm thấy xui xẻo. Sáng hôm nay Tứ đệ của mình đắc tội với Vương Tử Quân, chính mình vừa gọi điện thoại xin lỗi, bây giờ đến tối lại xảy ra chuyện lớn thế này.
Cho đến bây giờ Lưu Siêu Cử cũng không quá quan tâm đến sự việc công nhân làm việc và ngã bị thương, nếu như không phải cháu mình gọi điện thoại đến, như vậy hắn cũng không thèm quan tâm. Có chuyện gì mà tiền không giải quyết được mà cần bản thân hắn phải ra sức? Chỉ là không ngờ người bị tai nạn lao động lần này là thân thích của Vương Tử Quân.
Nếu có liên quân tới chủ tịch Vương, cho dù không phải là chuyện lớn thì cũng sẽ phát sinh nhiều vấn đề. Dù Lưu Siêu Cử cảm thấy mình không việc gì phải quá e sợ chủ tịch Vương, thế nhưng vì thể diện mà hắn không thể không chạy đến.
Sau khi đi vào trong sân thì Lưu Siêu Cử thấy dưới ánh đèn nhàn nhạt chỉ có vài người ngồi uống rượu, vị trí chủ vị là một ông già, Vương Tử Quân ngồi bên cạnh ông lão kia, bên dưới một chút chính là hai vị lãnh đạo huyện Uyên Lộc.
Lưu Siêu Cử dù không có quan hệ với Vương Tử Quân thế nhưng hay xem thời sự nên cũng chẳng xa lạ gì vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi này. Hắn lập tức đi nhanh hơn đến bên cạnh bàn, sau đó khách khí giới thiệu mình:
- Chủ tịch Vương, tôi đến đây tự thú, tôi thừa nhận sai lầm, không làm tốt công tác để sinh chuyện. Ngài cứ yên tâm, sự việc nên xử lý thế nào sẽ được xử lý như vậy, chờ sau khi tôi quay về sẽ nhất định dạy cho đám người kia một bài học.
Lưu Siêu Cử vừa nói vừa nhìn về phía Đỗ lão gia tử:
- Chào cụ, tôi xin nhận lỗi về sự việc đã xảy ra, chuyện này đều là lỗi của tôi. Trước tiên tôi bày tỏ thái độ với ngài, chuyện chữa trị cho cháu trai hết bao nhiêu chúng tôi sẽ chi trả bấy nhiêu, cũng sẽ không rút bớt một phần nào.
Đỗ lão gia tử căn bản chưa từng gặp qua Lưu Siêu Cử, thế nhưng chỉ cần căn cứ vào lời nói của người này, lão có thể đoán được đối phương chính là ông chủ của công ty xây dựng kia. Sau khi nghe lời đảm bảo của Lưu Siêu Cử, lão thầm nghĩ, nếu như khi cháu tôi bị thương và anh nói ra những lời này thì thật sự ấm lòng người đến mức nào.
Vương Tử Quân cũng không thèm đưa mắt nhìn Lưu Siêu Cử, hắn nâng ly rượu lên cười cười nói với Đỗ lão gia tử:
- Ông, hai ngày nữa cháu sẽ phái người đưa ông đến thành phố Giang Thị ở chơi vài ngày, hôm nay cũng không còn sớm nữa rồi, ngày mai cháu còn phải đi làm, vì vậy xin phép về trước.
Đỗ lão gia tử thấy Vương Tử Quân nâng ly rượu lên thì cũng nâng ly, hai bên khẽ cụng một cái. Hai người bí thư Quách cũng có chút sững sờ, sau đó cũng nâng ly rượu của mình lên.
Vương Tử Quân uống xong ly rượu của mình thì khẽ gật đầu với Lý Cẩm Hồ, sau đó đi ra ngoài cửa, căn bản là không quan tâm đến ý nghĩ của Lưu Siêu Cử. Lúc này Lưu Siêu Cử nhìn Vương Tử Quân xoay người bỏ đi, chỉ cảm thấy máu huyết sôi lên, một cảm giác tức giận bừng bừng trong lòng.
Lưu Siêu Cử là ông chủ doanh nghiệp vài năm qua phát triển mạnh mẽ ở thành phố Đông Bộ, cũng xem như tạo dựng được danh tiếng của mình. Hắn thành lập công ty bất động sản và kinh doanh khá êm ả tốt đẹp, ngoài liên quan đến sự bao phủ của ông anh làm thiếu tướng, cũng nhờ hắn đi đủ mọi con đường để bỏ tiền, tặng quà kéo quan hệ thân mật với đầy đủ các vị quan viên lớn nhỏ ở thành phố Đông Bộ. Đám quan viên kia sau khi nhận được lợi ích thì mỗi lần mở miệng là xưng anh em với Lưu Siêu Cử, thậm chí cũng không quá quan tâm khi liên hệ với đám côn đồ lưu manh để làm việc cho giám đốc Lưu. Tất nhiên sức mạnh của giám đốc Lưu sẽ liên tục tăng tiến, mỗi khi hắn gặp phải vấn đề khó khăn thì sẽ được người ta giơ cao đánh khẽ, được nhân chính sách thông thoáng, đến nổi hắn càng càng lớn gan, kinh doanh càng lúc càng thuận, tạo nên một vòng tuần hoàn cực kỳ tốt.
Khi địa vị của anh trai Lưu Siêu Cử liên tục tăng lên, hắn càng có tư chất để mê hoặc đối phương, mà đối tượng sẽ càng thêm khách khí với hắn. Không ngờ bây giờ hắn chạy đến nhưng Vương Tử Quân căn bản không quan tâm, không thèm nhìn, giống như không thấy được sự hiện hữu của hưans.
Một cảm giác nhục nhã bùng phát trong lòng, Lưu Siêu Cử nhìn Vương Tử Quân đang bỏ đi như sao băng, trong lòng dâng lên cảm giác kiêng kỵ.
Quách Đông Lượng và Lâm Cát Vĩ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ chủ tịch Vương sẽ không nể mặt Lưu Siêu Cử. Nhưng nhìn Vương Tử Quân nghênh ngang bỏ đi, bọn họ lại thầm nghĩ sự việc nên là như vậy.
Lưu Siêu Cử tính là cái gì? Cho dù bây giờ thì cũng chỉ có anh trai của Lưu Siêu Cử mới có thể ngồi cùng mâm với Vương Tử Quân, bản thân Lưu Siêu Cử căn bản còn kém xa chủ tịch Vương. Hơn nữa sự kiện này là Lưu Siêu Cử làm sai, đấm đá người ta chục cái rồi lên tiếng xin lỗi là xong sao? Cũng quá đơn giản rồi.
- Chủ tịch Vương, bây giờ trời đã tối, không bằng chúng ta nghỉ ngơi trong huyện một tối, sáng mai hãy về thành phố?
Quách Đông Lượng nhìn Vương Tử Quân bỏ đi mà tranh thủ thời gian chạy đến cố gắng nói lời níu giữ.
Lâm Cát Vĩ cũng chạy theo khuyên nhủ:
- Chủ tịch Vương, điều kiện của huyện Uyên Lộc không tốt bằng thành phố, thế nhưng lúc này trời đã tối, an toàn vẫn là trên hết. Không bằng ngài đến nhà khách huyện ủy nghỉ ngơi một chút, ngày mai chỉ đạo công tác của chúng tôi một lát rồi đi cũng không muộn.
Vương Tử Quân cũng không dừng chân, hắn nhìn về phía Quách Đông Lượng và Lâm Cát Vĩ rồi nói:
- Ngày mai tôi còn có chuyện, cung không ở lại đây được. Về sau tôi sẽ chú tâm xem xét công tác của huyện Uyên Lộc, nhưng tôi hy vọng huyện Uyên Lộc không những có thể đẩy mạnh phát triển kinh tế, cũng phải có biểu hiện tốt ở phương diện dân sinh.
Vẻ mặt Quách Đông Lượng và Lâm Cát Vĩ chợt có chút mất tự nhiên, hai người bọn họ cũng không ngốc, tất nhiên bọn họ sẽ hiểu ý của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, tôi đứng đây xin nói rõ với ngài, sau này huyện Uyên Lộc chúng tôi nhất định sẽ đem vấn đề dân sinh đặt ngang hàng với công tác phát triển kinh tế, nắm chặt dân sinh không thả lỏng, vừa muốn là cánh chim đầu đàn phát triển kinh tế vừa làm tốt công tác làm quan phụ mẫu của nhân dân.
Quách Đông Lượng là người có tài ăn nói rất tốt, hắn có chút trầm ngâm rồi vỗ ngực đảm bảo.
Vương Tử Quân nhìn về phía Quách Đông Lượng rồi cười cười nói;
- Tốt, bí thư Quách, nếu đã như vậy thì tôi sẽ mỏi mắt trông chờ, tôi tin ban ngành huyện Uyên Lộc sẽ không làm cho mình thất vọng.
Chiếc xe Audi màu đen chậm rãi khởi động, hai luồng sáng phát ra từ đèn xe chiếu sáng con đường tối đen trong thôn Đỗ Gia Khẩu, sau đó chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Vương Tử Quân vừa chạy xe ra khỏi thôn Đỗ Gia Khẩu, Quách Đông Lượng đã gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an huyện Uyên Lộc. Bí thư Quách yêu cầu cục công an phái ra một chiếc xe cảnh sát chạy trước xe của chủ tịch Vương, đảm bảo hộ tống chủ tịch Vương về thành phố an toàn.
- Bí thư Quách.
Khi Quách Đông Lượng đặt điện thoại xuống thì Lưu Siêu Cử đã đi đến bên cạnh mở miệng chào hỏi. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
Quách Đông Lượng lúc này rất không muốn phản ứng với Lưu Siêu Cử, thế nhưng hắn lại không muốn đắc tội với người đứng sau lưng của Lưu Siêu Cử, thế là hắn có chút do dự, sau đó khẽ gật đầu nói:
- Giám đốc Lưu, tôi thấy sự việc của quý công ty có chút phức tạp, sau này cũng nên chú ý đến chất lượng công trình, còn phải chú ý đến tố chất cả đám thuộc hạ.
- Vâng, bí thư Quách, sau này tôi nhất định sẽ chú ý.
Lúc này trong lòng Lưu Siêu Cử càng có những hương vị khác thường, hắn biết rõ bí thư Quách trước nay đều tươi cười khi đối diện với mình vì sao lại trở nên như vậy, thế là cảm giác oán hận Vương Tử Quân lại tăng thêm vài phần.
- À, vậy thì tốt! Chủ tịch Lâm, lát nữa anh mở hội nghị thường vụ khối chính quyền, cho ra một ý kiến xử lý vụ việc này. Tôi có ý kiến là sự việc đã xả ra, cũng không để đi đường vòng, căn cứ vào thái độ không né tránh vấn đề, cần phải xử lý làm cho sao người nhà của bệnh nhân được thỏa mãn.
Quách Đông Lượng cũng không quan tâm đến Lưu Siêu Cử mà trầm giọng nói với Lâm Cát Vĩ.
Lâm Cát Vĩ thầm mắng Quách Đông Lượng thật sự dối trá, sự việc mất lực nhưng không thể nào nịnh hót được ai lại ném sang tay mình, vì sự việc nào có dễ dàng gì? Nếu làm thật tốt thì chọc giận anh của Lưu Siêu Cử, dù không phải có ảnh hưởng quá rõ ràng với mình nhưng dù thế nào cũng là một nguy cơ lớn; nếu hắn không làm tốt thì xem như đắc tội với chủ tịch Vương, như vậy sau này sẽ có ngày tốt lành sao?
Lâm Cát Vĩ nghĩ đến tình cảnh như vậy mà hận không thể nhổ vài bãi nước miếng lên mặt Quách Đông Lượng. Nhưng hắn là lãnh đạo thứ hai trong huyện Uyên Lộc thế nên luôn yếu thế, hắn nào có dư âm để từ chối? Vì vậy dù trong lòng thật sự ngột ngạt thì hắn cũng chỉ có thể kiên trì cho qua mà thôi.
- Ông Đỗ, ông cứ yên tâm, tôi đã bắt chuyện với bệnh viện huyện, sang mai bọn họ sẽ đưa xe cứu thương xuống đón Tiểu Long nằm viện, Tiểu Long nhất định sẽ được chăm sóc thật tốt.
Quách Đông Lượng đang chuẩn bị nói thêm hai ba câu với Lâm Cát Vĩ, lúc này thấy Đỗ lão gia tử đứng lên chuẩn bị đi vào phòng, thế là nhanh chóng tiến lên cười ha hả nói với Đỗ Ngọ Thành.
Đỗ lão gia tử cười khẽ gật đầu tỏ vẻ cảm tạ bí thư Quách Đông Lượng. Lúc này Quách Đông Lượng dùng hai tay nâng đỡ Đỗ lão gia tử, sau đó dùng giọng chân thành nói:
- Ông Đỗ, sau này ngài gặp phải bất kỳ chuyện gì khó giải quyết thì cứ đến huyện ủy tìm cháu, nếu có thể thì cháu sẽ trực tiếp giải quyết cho ngài; nếu không thể giải quyết ngay, cháu sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
- Chủ tịch Vương là chủ tịch thành phố Đông Bộ của chúng ta, mỗi này chủ tịch phải quan tâm lo lắng rất nhiều thứ, cần có nhiều sự việc phải tự tay giải quyết. Vì thế mà ngài cũng đừng khách khí, nếu có việc cũng không nên đến tìm chủ tịch Vương, cứ trực tiếp tìm cháu là được.
Đỗ lão gia tử hiểu ý của Quách Đông Lượng, lão gật đầu nói:
- Sau này sẽ không thiếu tình huống làm phiền bí thư Quách.
- Ha ha ha, ngài quá khách khí rồi, tôi là bí thư công bộc của nhan dân huyện Uyên Lộc, mà cái gì gọi là công bộc? Chính là phục vụ nhân dân. Nếu ngài không đếm làm phiền cháu, như vậy là có ý kiến với công tác của cháu.
Quách Đông Lượng cười ha hả dùng giọng chân thành đáp lời.
Quách Đông Lượng nói thêm vài lời ấm lòng với Đỗ lão gia tử, sau đó để lại một xấp tiền rồi bỏ di. Khi bí thư Quách bỏ đi thì đám cán bộ huyện cũng lần lượt rời khỏi thôn Đỗ Gia Khẩu, đừng nói là bọn họ chưa từng đến thôn nghèo nàn này, thậm chí bọn họ cũng không biết cái thôn này tên gì.
- Chủ tịch Vương, phía trước có xe cảnh sát chạy mở đường.
Thái Thần Bân vừa lái xe vừa quay đầu báo cáo với Vương Tử Quân.
- Có lẽ là xe của huyện Uyên Lộc.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm, hắn dùng giọng tự tin nói.
Lý Cẩm Hồ khẽ cười rồi nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi có phải ngài quá mức với Lưu Siêu Cử không?
- Thật sự không nên cho anh ta thể diện, Cẩm Hồ, nếu tôi tỏ ra tha thứ và dễ dãi, không phải đã tỏ rõ thái độ với hắn, đang khích lệ hắn tiếp tục làm như vậy sao?
Vương Tử Quân nở nụ cười lạnh lùng rồi thản nhiên nói.
Ngày hôm nay Lý Cẩm Hồ cũng thật sự thấy được nhiều chuyện xảy ra, trong lòng thầm nghĩ nếu một nhà Đỗ gia không có sự quan tâm của Vương Tử Quân, như vậy Lưu Siêu Cử căn bản không đến Đỗ gia, hơn nữa phiền toái còn liên tục kéo đến. Đối với loại người như Lưu Siêu Cử thì biện pháp tốt nhất là gõ đầu thật mạnh, để cho đối phương nhớ kỹ bài học hôm nay.
- Chủ tịch Vương, chuyện này ngài định giải quyết như thế nào?
Lý Cẩm Hồ thật sự không hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn đành phải mở miệng nói.
- Nên xử lý thế nào thì xử lý như vậy.
Vương Tử Quân ném ra một câu nói lập lờ nước đôi, sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt lại. Chuyện này căn bản là quá bình thường với hắn, hơn nữa từ đầu đến cuối hắn nhìn biểu hiện của đám người Quách Đông Lượng và Lưu Siêu Cử và hầu như có thể cho ra một kết luận, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết viên mãn. Nhưng dù là như vậy thì hắn vẫn cảm thấy nghẹn họng, thật sự rất bức bối.
Một sự việc quá đơn giản căn bản như thiếu nợ trả tiền thế nhưng lại phải cần một vị chủ tịch thành phố ra mặt mới có thể xử lý ổn thỏa cho dân, đây không thể không phải là một nổi đau. Hơn nữa Vương Tử Quân có quan hệ với người bị hại, hắn cảm thấy nếu sự việc để lâu không giải quyết thì Đỗ gia sẽ tan cửa nát nhà.
Thế cho nên thấy làm việc theo quy củ chỉ là bốn chữ nhưng lại không phải khó khăn bình thường.
Đầu óc Vương Tử Quân liên tục xoay chuyển, lúc này rơợu Hồng La Xuân uống vào bụng xem như phát huy tác dụng, từng đợt men say bùng lên. Vương Tử Quân chợt buồn ngủ, chỉ sau một lát đã ngủ vùi.
...
Sáng hôm sau tỉnh lại, Vương Tử Quân cảm thấy đầu có hơi đau và rối loạn, nhưng công tác vẫn phải tiếp tục. Hắn rửa mặt, vào tủ lạnh lấy vài món làm bữa sáng đơn giản, sau đó ngồi xe đến khu văn phòng khối chính quyền thành phố.
Lúc này ngoài phòng làm việc được quét dọn sạch sẽ vẫn có không ít người đang chờ báo cáo công tác, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn, hắn thấy trong số người đến báo cáo có bí thư huyện ủy huyện Uyên Lộc, là Quách Đông Lượng.
- Chủ tịch Vương, suốt đêm qua chúng tôi đã lập tổ điều tra về sự việc liên quan đến Đỗ Long, đồng thời cũng đã điều tra rõ sự việc từ đầu đến cuối. Bây giờ Đỗ Long đã được đưa đến bệnh viện nhân dân huyện, vài nhân viên công tác khả nghi vi phạm kỷ luật đã được xử lý, phó chủ tịch Hào được phân công quản lý sự việc này cũng bị xử phạt cảnh cáo.
Vương Tử Quân nghe báo cáo công tác của Quách Đông Lượng, hắn khẽ gõ tay xuống bàn. Chuyện này nghe qua có vẻ xử lý không tệ, nhưng rõ ràng lại không có chút ý kiến xử ý về công ty bất động sản Lập Phong.
"Mình nên nể mặt người ta, đưa công ty bất động sản Lập Phong lên thật cao rồi khẽ buông xuống, hay là quyết tâm đến cùng, điều tra đến cùng?"
Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân dù biết mình không nên tạo ra kẻ địch, thế nhưng hắn cảm thấy nếu buông bỏ sự việc như vậy là rất khó chịu. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó ánh mắt vô thức đưa lên người Quách Đông Lượng.
- Bí thư Quách, chuyện này xử lý rất tốt, nhưng có một điều tôi cần nhắc nhở, nếu có xí nghiệp có vấn đề về phương diện an toàn sản xuất, anh nên chú ý và xử lý cho nghiêm, phải biết rằng an toàn là trên hết.
Quách Đông Lượng lúc này thầm nghĩ, chủ tịch Vương nói những lời như vậy càng đại biểu tình huống chủ tịch không hài lòng. Nếu thượng cấp không hài lòng, chính mình sẽ phải nhanh chóng thay đổi phương án xử lý.
"Khốn nổi xử lý nhân viên công tác nằm trong ban ngành của mình thì khá dễ dàng, nhưng muốn xử lý công ty bất động sản Lập Phong thì không đơn giản như vậy, người đứng sau lưng công ty Lập Phong thật sự không dễ đắc tội!"
"An toàn sản xuất là trên hết!"
Địch Quan Long suy xét câu nói của Vương Tử Quân, thế là da đầu chợt run lên. Hắn hiểu ý của Vương Tử Quân, chính là sự việc này không thể bỏ qua, phải điều tra đến cùng, công ty bất động sản Lập Phong phải trả giá vì hành vi của mình.
Lúc này Quách Đông Lượng thật sự muốn khuyên nhủ Vương Tử Quân, chuyện này nên cứ xử lý như mình nói cho xong. Thế nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của chủ tịch Vương, hắn nhanh chóng nuốt những lời mình định nói vào trong bụng.
- Vâng, chủ tịch Vương, sau khi quay về thì chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc vụ này, sẽ tiến hành xử lý thật nghiêm những xí nghiệp làm rối loạn trật tự kỷ cương.
Quách Đông Lượng càng nói càng lớn, nhưng giọng nói này của hắn lại làm cho người ta sinh ra cảm giác không đủ lo lắng.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn chỉ khẽ gật đầu. Thấy Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, Quách Đông Lượng ngồi thêm một lát rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Quách Đông Lượng thật sự cảm thấy rất đau đầu, nhưng dù sao hắn cũng là bí thư huyện ủy huyện Uyên Lộc nhiều năm, sau khi đau đầu thì hắn nhanh chóng đổ bệnh một cách cực kỳ quang vinh. Trước khi đi thủ đô kiểm tra sức khỏe, bí thư Quách dùng giọng mất hết sức lực gọi chủ tịch Lâm Cát Vĩ đến, nhắn nhủ chủ tịch Lâm phải nắm chặt công tác an toàn sản xuất, không được nuông chiều tất cả vấn đề phát sinh trong phương diện an toàn sản xuất, phải điều tra đến cùng, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Lâm Cát Vĩ tuy thầm chửi chó má nhưng không thể không thực hiện, dù hắn cũng rất muốn mình sinh bệnh thế nhưng chiêu thức này đã bị bí thư Quách sử dụng, bây giờ không thể tiếp tục. Bí thư Quách đã đi khám bệnh, trong huyện không thể không có người chủ trì công tác, dù hắn muốn trốn đi cũng phải chờ bí thư Quách khỏe mạnh quay về.
Lâm Cát Vĩ cố tình kéo dài sự việc ra một chút, hắn mở hội nghị an toàn sản xuất trong phạm vi toàn huyện, càng đưa ra năm yêu cầu cho những xí nghiệp trong huyện, yêu cầu đám người đến tham gia hội nghị phải kiên quyết chứng thực năm yêu cầu, ngăn chặn những vấn đề xảy ra trong công tác an toàn sản xuất.
Những hành vi oanh liệt của Lâm Cát Vĩ ở bên này tất nhiên sẽ không lừa đượ những người hữu tâm luôn chú ý quan sát. Lưu Siêu Cử chính là một trong những người như vậy. Dù hắn cảm thấy sự việc sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng dù sao vẫn chưa đến lúc cuối cùng. Hắn cẩn thận xem xét động tĩnh ở huyện Uyên Lộc, nhưng khi tinh thần hội nghị của Lâm Cát Vĩ truyền đến, hắn biết hội nghị kia mở ra là vì chĩa vào công ty Lập Phong của mình.
- Xem ra có người muốn nắm chặt tóc của mình không buông tha.
Lưu Siêu Cử nhìn Lưu Chí Bân đứng bên cạnh mình cực kỳ quy củ, hắn vỗ bàn thật mạnh nói.
- Chú, người ta đã muốn hướng về phía chúng ta, như vậy chúng ta phải cho bọn họ một bài học, cho bọn họ biết công ty Lập Phong chúng ta cũng không dễ trêu vào.
Lưu Chí Bân vốn là mộ kẻ chuyên gây chuỵen, hắn thấy chú mình bị chọc giận thì mở miệng giật dây châm dầu vào lửa.
- Bốp!
Lưu Siêu Cử vỗ tay vào đầu Lưu Chí Bân không chút khách khí, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Chí Bân, sau đó trầm giọng nói:
- Cho Vương Tử Quân một bài học, lấy gì cho hắn bài học? Cũng không nhìn rõ chính mình, tôi nói cho cậu biết, cậu phải biết động não một chút.
Lưu Chí Bân nhìn vẻ mặt tức giận của Lưu Siêu Cử, không phải biểu hiện vừa rồi của ngài là muốn cho đối phương một bài học sao? Tôi chẳng qua chỉ nói vài hai câu mà thôi, ngài nổi nóng với tôi làm gì? Có bản lĩnh thì đến mà nổi nóng với Vương Tử Quân. Tuy Lưu Chí Bân thầm oán Lưu Siêu Cử nhưng biểu hiện lại cực kỳ biết vâng lời:
- Nhị thúc, cháu thấy nó chẳng là cái gì cả, nhưng thật sự là hướng về phía ngài.
Tất nhiên là hướng về phía mình, Lưu Siêu Cử nghĩ một lát rồi vuốt vuốt gương mặt mình. Hắn thầm nghĩ, mình cũng không đủ độ nặng. Xem ra nếu muốn chủ tịch Vương buông tay, ít nhất phải có những phương án khác tốt hơn. Trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn suy xét một lúc lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên.
...
- Chúng ta không được thả lỏng công tác giáo dục lý luận, đồng thời chúng ta cũng phải đẩy mạnh công tác chứng thực phát triển kinh tế, cố gắng trong năm nay...
Vương Tử Quân ngồi trên đài chủ tịch nghe những lời phát biểu của Đổng Quốc Khánh để tổng kết hoạt động học tập lý luận lần này, nhưng trong lòng hắn lại xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Hai người nhập gánh công tác đã được hơn hai tháng, khoảng thời gian này hoạt động thúc đẩy học tập lý luận đã chuyển qua nhiều công đoạn. Tuy chuyện học tập lý luận thế này chẳng qua chỉ làm cho cán bộ công nhân viên ghi thêm vài dòng vào sổ tay, chỉ là hìn thức mà thôi, thế nhưng có một điều không thể xem nhẹ: Đổng Quốc Khánh thông qua phương thức học tập tập trung này để đẩy mạnh lực ảnh hưởng của mình vào trung tâm thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh nhận chức bí thư thị ủy Đông Bộ được hơn hai tháng, thời gian hai tháng đã làm cho cái tên của bí thư xâm nhập lòng người, được người ta nhắc đến nhiều và trở nên quen thuộc. Dù đánh giá của mọi người là không đồng nhất, thế nhưng cũng không thể phủ nhận hoạt động đẩy mạnh học tập lý luận đã đạt được đúng mục đích mà bí thư Đổng Quốc Khánh cần có được.
Xem ra trong chính trị có thể giả nhân giả nghĩa chiếm được thanh danh, thế nhưng muốn giả nhân giả nghĩa như vậy thì cần có một hành động cực cao.
Đẩy mạnh xây dựng phát triển khu quy hoạch kỹ thuật cao, đẩy mạnh tu sửa đường xá...Từng hạng mục công tác được phát ra từ miệng bí thư Đổng Quốc Khánh, những công tác này được bí thư Đổng yêu cầu hoàn thành trước tết.
Mười phút sau bí thư Chúc Vu Bình lên tiếng tuyên bố thắng lợi kết thúc hội nghị tổng kết công tác học tập lý luận của thành phố Đông Bộ. Khi Vương Tử Quân sóng vai đi cùng bí thư Đổng Quốc Khánh xuống đài, Đổng Quốc Khánh chợt nói:
- Chủ tịch Tử Quân, công tác của khối chính quyền thành phố sáu tháng cuối năm là khá căng, nhiệm vụ cũng nặng nề, rất nhiều công tác nếu không được chứng thực sẽ trở thành lời nói suông. Hai khối thị ủy và chính quyền chúng ta đã có lời khẳng định, như vậy chúng ta cũng cần công tác chứng thực cho tốt.
Vương Tử Quân nhìn Đổng Quốc Khánh ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, hắn cười nhạt nói:
- Bí thư Đổng, tôi đồng ý đẩy mạnh xây dựng cơ sở hạ tầng của thành phố, nhưng công tác xây dựng một quận mới phải chậm lại một chút. Dù sao nếu chúng ta thành lập một quận mới cũng có hàng loạt vấn đề phát sinh, không phải làm một lần rồi xong.
- Chủ tịch Vương, tôi thấy thái độ trên phương diện này đã là rất tốt nhưng trên phương diện phát triển kinh tế thì còn chưa được tốt lắm. Lúc này các thành phố chung quanh Đông Bộ đang phát triển theo từng ngày, thành phố Đông Bộ chúng ta tuy có cơ sở tốt nhưng nếu rơi vào trong tay chúng ta mà đi xuông, như vậy sẽ bị người ta đâm vào cột sống. Trách nhiệm như vậy rõ ràng là hai chúng ta cũng không đảm đương được.
Đổng Quốc Khánh tuy vẫn mang theo nụ cười thế nhưng ý nghĩa lời nói mang tính chất phê bình thì không cần nói cũng biết.
Vương Tử Quân chậm rãi dừng bước, hắn cười nhạt một tiếng với Đổng Quốc Khánh rồi nói:
- Kinh tế muốn phát triển, cũng muốn xây dựng trưởng phòng, tôi đều đồng ý, nhưng đối khi phát triển quá nhanh sẽ không đạt, làm quá gấp sẽ không xong. Tôi không hy vọng lần này chúng ta làm cho xong để rồi ném lại một cục diện rối rắm cho người đến sau.
Vương Tử Quân nói không chút khiêm nhường, điều này không khỏi làm cho gân xanh nổi lên trên đầu của Đổng Quốc Khánh. Khi hoạt động giáo dục lý luận được đẩy mạnh thì địa vị của bí thư Đổng Quốc Khánh trong thành phố càng thêm ổn định, tất nhiên không có người đứng trước mặt hắn nói những lời trái ngược. Lúc này hắn nghe thấy Vương Tử Quân mở miệng phản đối chính kiến của mình, thế là trong lòng cực kỳ không thoải mái.
- Chủ tịch Vương, rốt cuộc dựa theo phương pháp nào để phát triển, điều này cũng không phải là Vương Tử Quân anh hay Đổng Quốc Khánh tôi có thể quyết định, nó phải là quyết định của toàn bộ nhân dân thành phố Đông Bộ. Tôi thật sự không muốn vì có một vài người làm việc quá cẩn thận, quá bảo thủ, mà biến thành tội nhân gây cản trở cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh nói ra những lời này rồi nhanh chóng đi về phía chiếc xe của mình.
Vương Tử Quân nhìn Đổng Quốc Khánh bỏ đi mà trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, khi hắn nở nụ cười thì Lưu Nham Phú khẽ đi đến bên cạnh.
- Chủ tịch Vương, có thể thấy ngài đang chẳng vui vẻ gì.
Lưu Nham Phú chính là vị cán bộ cấp phó sở đàu tiên hướng về phía Vương Tử Quân khi mới chân ướt chân ráo đến thành phố Đông Bộ. Trong phân công khối chính quyền thành phố thì Lưu Nham Phú là phó chủ tịch chủ quản tài chính và xây dựng. Tuy hắn là một vị chủ tịch thứ hạng ở sau cùng, thế nhưng vì nắm hai ban ngành quan trọng, lại có quan hệ tốt đẹp với Vương Tử Quân, thế nên được người ta tự xưng là phụ tá đắc lực của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười xấu xa của Lưu Nham Phú thì không khỏi sinh ra xúc động cho đối phương một đấm, rõ ràng thấy mình và Đổng Quốc Khánh tan rã mất vui lại nói ra những lời trêu chọc như vậy, không phải đang cố ý chọc giận mình sao?
Thấy gương mặt không tốt của Vương Tử Quân, Lưu Nham Phú lên tiếng chặn lại:
- Chủ tịch đại nhân ó phải đang mất hứng không? Vậy không bằng nghe thuộc hạ kể một câu chuyện vui để thả lỏng một chút.
Vương Tử Quân thật sự bị gương mặt cười tươi hớn hở của Lưu Nham Phú chọc cười, hắn khẽ lắc đầu, lại cố ý trang nghiêm nói:
- Anh đúng là, còn dám trêu chọc cả chủ tịch? Được rồi, tôi xem như nể mặt anh, anh kể đi.
- À, câu chuyện thế này, có một vị lãnh đạo thích cải trang vi hành. Một buổi sáng nọ anh ta cố ý thay đổi cách ăn mặc rồi ra đường chạy bộ. Sau khi chạy một vòng thì đụng mặt một công nhân đang quét dọn vệ sinh, vị lãnh đạo thấy gần đây mình đã làm được khá nhiều công tác với vấn đề vệ sinh môi trường, thế là hỏi nữ công nhân vệ sinh môi trường, hỏi xem chị có cảm thấy gần đây thành phố sạch sẽ lên hơn trước không?
- Nữ công nhân ngày thường cũng không hay xem thời sự, nào biết bộ mặt bí thư thị ủy là như thế nào? Lúc này nghe thấy có người hỏi, nữ công nhân cũng không ngẩng đầu mà chửi ầm lên: "Này, không sạch sẽ sao được? Từ ngày tên ôn con kia đến thành phố này nhận công tác, trước kia tôi đi làm lúc năm giờ, mỗi ngày quét ba lượt, nhưng bây giờ tôi phải rời khỏi nhà từ lúc ba giờ, lại còn tăng cả tiền phạt, đúng là không ra thể thống gì".
- Ha ha ha.
Lưu Nham Phú nói xong cũng không chờ Vương Tử Quân nở nụ cười mà sớm mở miệng cười ha hả, nhưng sau khi cười hắn mới phát hiện Vương Tử Quân căn bản không nói một lời nhìn mình, thế là hắn kỳ quái hỏi:
- Một chuyện hay như vậy mà chủ tịch Vương không thấy buồn cười so?
- Buồn cười hay không có lẽ không phải là những người ở trên vị trí như chúng ta bình luận.
Vương Tử Quân nói rồi khẽ kéo cửa xe:
- Chuyện này cũng đừng nên nói ra ngoài, nếu không bí mật khó giữ nhiều người biết đến, chỉ sợ sẽ rơi vào trong tai của người ta.
- Tôi luôn có giác ngộ như vậy, tôi và chủ tịch Vương không phải là cỏ trên đầu tường cùng ngã về một hướng sao? Chẳng lẽ chủ tịch Vương sẽ tố cáo tôi?
Lưu Nham Phú cười hì hì dùng giọng hồn nhiên không quan tâm nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Lưu Nham Phú rồi lắc đầu nói:
- Là ai biên ra câu chuyện kia, thật sự là người làm cho người ta phải chán ghét.
- Ôi, chủ tịch Vương, ngài sao lại biết đây là câu chuyện tự biên, khẳng đinh nó không phải là thật?
Lưu Nham Phú giống như không đồng ý với câu nói tự biên của Vương Tử Quân, thế nên nói có hơi lớn hơn vừa rồi một chút.
- Anh cảm thấy sự việc như vậy có thể xảy ra sao?
Vương Tử Quân nhìn Lưu Nham Phú, sau đó cười hỏi.
Lưu Nham Phú cũng cười cười, cũng không nói thêm lời nào. Khi hai người quay về xe của mình, phó chủ tịch Trương Thông chợt tiến lên nói:
- Chủ tịch Vương, tôi có một công tác cần báo cáo với anh.
Trương Thông gần đây thật sự rất thường xuyên báo cáo công tác với Vương Tử Quân, dù là những chuyện không phải hắn có thể quyết định cũng tìm báo cáo với chủ tịch Vương. Vương Tử Quân cũng hiểu rất rõ vì sao Trương Thông lại làm như vậy.
Khi Chúc Vu Bình là phó bí thư huyện ủy, Phùng Chí Trường tiếp nhận vị trí phó chủ tịch thường vụ, thế là bên khối chính quyền thành phố còn thiếu một vị trí phó chủ tịch thường ủy. Tuy vị trí này không nặng bằng phó chủ tịch thường vụ, thế nhưng lại nhập vào thường ủy thị ủy. Lúc này một cây củ cải bị nhổ ra, tất nhiên sẽ làm cho đám phó chủ tịch chưa nhập vào thường ủy cảm thấy động tâm, Trương Thông chính là một trong số đó.
- Lên xe của tôi báo cáo sao?
Tuy Vương Tử Quân không quan tâm đến thái độ của Trương Thông, thế nhưng Trương Thông làm như vậy chủ yếu muốn dựa vào mình, hắn cũng phải quan tâm đến cảm nhận của vị trợ thủ này. Hơn nữa cho người muốn dựa vào mình tiền vào thường ủy cũng phù hợp với lợi ích của Vương Tử Quân.
Đổng Quốc Khánh sắp xếp Phùng Chí Trường đến làm phó chủ tịch thường vụ thật sự muốn kiềm chế Vương Tử Quân, hắn cũng không thể ra tay ngăn chặn Phùng Chí Trường, thế nên phải kéo vị trí phó chủ tịch thường ủy về phía mình. Nếu như trong khối chính quyền thành phố có hai vị phó chủ tịch tiến vào thường ủy đều ủng hộ Đổng Quốc Khánh, như vậy công tác của Vương Tử Quân ở khối chính quyền sẽ trở nên bị động.
Vương Tử Quân thấy tốt nhất là vị trí thường ủy phải là của Lưu Nham Phú, nhưng Lưu Nham Phú là quyền phó chủ tịch thành phố Đông Bộ, dù phát triển khá mạnh nhưng lực ảnh hưởng lại không quá lớn.
Ngoài Lưu Nham Phú thì Vương Tử Quân đã xem xét qua những người khác, trong số đó thì Vương Tử Quân thấy Trương Thông là tương đối phù hợp. Dù sao thì chủ tịch Trương luôn là người theo sát Vương Tử Quân từ khi hắn đến thành phố Đông Bộ.
Trương Thông và Vương Tử Quân ngồi song song với nhau sau xe, hắn đưa mắt nhìn gương mặt nghiêm túc của chủ tịch Vương, trong lòng thầm có nhiều ý nghĩ. Thế nhưng trước khi họp hắn đã đồng ý với người ta, bây giờ muốn đổi ý cũng khó, chỉ có thể kiên trì mà thôi.
- Chủ tịch Vương, hôm nay bí thư Đổng báo cáo thật sự rất phấn chấn nhân tâm nhưng bước chân có vẻ hơi lớn. Dù tình hình ở thành phố Đông Bộ chúng ta thật sự không sai, thé nhưng muốn phát triển phải tiến lên từng bước, muốn mập cũng phải ăn từng miếng. Có câu bước rộng nếu vượt qua thì tốt, nếu không vượt qua được thì dễ dàng phát sinh vấn đề.
Vương Tử Quân chợt tươi cười, hắn không ngờ Trương Thông lại nói ra một câu như vậy. Hắn dùng ngón tay chỉ vào bộ dạng nghiêm trang của Trương Thông, sau đó cười ha hả nói:
- Chủ tịch Trương, các đồng chí tuyến dưới quá đứng đắn, không dám nói những lời vui đùa. Theo tôi thấy chủ tịch Trương không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì sẽ đột nhiên nổi tiếng.