Phùng Chí Trường cười nói:
- Chủ tịch Chúc, trước tết anh có ý kiến như vậy, yêu cầu chính quyền ra mặt vay tiền tiến hành giúp đỡ nhà máy may Miên Phưởng. Tục ngữ có câu tặng người hoa hồng thì tay cũng còn giữ lại mùi hương, nhưng chính quyền ra mặt vay tiền cho nhà máy may Miên Phưởng, kết quả thật sự không có gì tốt. Bây giờ nhà máy may Miên Phưởng cũng không còn là đơn vị trọng điểm phát triển, đã là nửa chết nửa sống, tiền ngân hàng cho vay giống như ném đá xuống biển, căn bản là hố sâu không đáy.
- Chúng ta làm không tốt thì phải buông tay, giao cho xí nghiệp khác lớn gan hơn đi xử lý. Đánh vỡ quy tắc thông thường cũng là một bản lĩnh, dũng cảm đổi mới chính là một cảnh giới cực tốt. Có câu thế này, không cần tốt nhất, chỉ cần rất tốt là được. Tôi cảm thấy chỉ cần có thể giúp đỡ cho công tác của chúng ta thì hoàn toàn có thể áp dụng. Giúp đỡ một xí nghiệp tỏa sáng một lần nữa không phải sẽ tốt hơn để cho một xí nghiệp sống dở chết dở sao? Hơn nữa xí nghiệp đó còn có một ngàn công nhân cần được nuôi sống.
Gương mặt Chúc Vu Bình có hơi run rẩy, nhưng hắn cũng không nói lời nào. Tuy hắn rất phản đối ý kiến của Phùng Chí Trường, thế nhưng hắn là người thất bại trong phương án thay đổi chế độ xã hội của nhà máy may Miên Phưởng vào thời điểm trước đó, điều này làm hắn sinh ra cảm giác lo lắng không đủ.
Đổng Quốc Khánh khẽ gõ bàn, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, đối với chuyện này anh có ý kiến gì không?
Lúc này Vương Tử Quân thật sự có chút thông tin về nhà máy may Miên Phưởng, nhưng nếu muốn hắn cho ra quyết định thì hắn cũng không vội. Hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Tôi cảm thấy chúng ta còn chưa tìm hiểu kỹ càng về vấn đề của nhà máy may Miên Phưởng, chúng ta cần tìm hiểu sâu hơn, chỉ như vậy mới có thể tìm ra phương án thay đổi chế độ của nhà máy một cách tốt nhất, như vậy mới thật sự phụ trách với công nhân trong nhà máy.
Hội nghị thường ủy cũng không tiếp tục được tiến hành, nhưng bí thư Đổng Quốc Khánh là người chủ trì hội nghị vẫn cho ra quyết định, đó là yêu cầu các đơn vị ban ngành thống nhất tư tưởng, cho ra chính sách ưu đãi, phục vụ tốt hơn, tạo ra hoàn cảnh tốt đẹp hơn. Nếu không thì quá trình thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp quốc hữu sẽ không thể nào mở rộng, khó thể bước đi, vì thế cũng cho mời công ty Đức Lương đến thành phố Đông Bộ tiến hành đàm phán với nhà máy may Miên Phưởng.
Sau khi rời khỏi phòng họp thì Chúc Vu Bình đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn uống hai ly trà rồi bắt đầu giới thiệu quá trình công ty Đức Lương muốn mua nhà máy may Miên Phưởng.
- Chủ tịch Vương, bây giờ từ trên xuống dưới đều hô hào khẩu hiệu xúc tiến xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội, thông qua cách biện pháp hữu hiệu để đưa các xí nghiệp thoát ra khỏi khốn cảnh, đây thật sự là một phương án không sai. Vấn đề là Công ty Đức Lương có phương án thu mua không phù hợp, tôi cảm thấy giống như chúng ta ở trên cơ sở cung cấp tài chính cho bọn họ, đồng thời còn phải ném cho bọn họ một nhà máy may Miên Phưởng, bán tống bán tháo tài sản quốc hữu là chính sách ưu đãi sao? Tặng không vài trăm triệu tài sản quốc hữu chính là biểu hiện thành ý với giới đầu tư bên ngoài à?
- Tài sản quốc hữu không những không tăng lên mà khác biệt là đang liên tục rút đi, như vậy có khác gì lấy tài sản quốc hữu để lấy lòng người ta? Rõ ràng chính là lợi dụng thay đổi chế độ xã hội để chia cắt tài sản quốc hữu, bỏ tiền vào ít mà thu được lợi lớn, ngoài chuyện đó là tài sản quốc gia, có ai ngốc để cho không người ta vài trăm triệu tiền lời?
Chúc Vu Bình nói đến đây thì vẻ mặt có vài phần biểu hiện tức giận khó thể kiềm chế.
- Nếu như không thay đổi chế độ xã hội của nhà máy may Miên Phưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói với Chúc Vu Bình.
Vẻ mặt Chúc Vu Bình chợt trở nên cực kỳ ngưng trọng, hắn tuy rất muốn tiếp tục đầu tư cho nhà máy may Miên Phưởng, nhưng kinh nghiệm thất bại lần trước đã làm hắn mất niềm tin với phương án tiếp tục ném tiền vào.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy nên thay đổi chế độ xã hội của nhà máy may Miên Phưởng, thế nhưng tuyệt đối không thể nào bán tống bán tháo tài sản quốc hữu để cho người ta kiếm lời bỏ vào túi riêng.
Chúc Vu Bình trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân rất thừa nhận ý kiến của Chúc Vu Bình, nhưng với tình hình hiện tại của nhà máy may Miên Phưởng, nếu muốn bán được giá tốt thì chỉ sợ là không dễ dàng gì. Hắn suy xét lại vấn đề của nhà máy may Miên Phưởng, thế là lại rơi vào trầm ngâm.
Khi Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình đang nói chuyện với nhau thì trong phòng làm việc của phó chủ tịch thường vụ cách đó không xa, cửa phòng đã bị khóa trái, phó chủ tịch Phùng Chí Trường đang cười ha hả gọi điện thoại:
- Giám đốc Điền, vừa rồi tôi đã nhắc đến phương án của công ty anh trong hội nghị thường ủy, à, phải nói là bí thư Đổng khá động tâm.
Giám đốc Điền ở đầu dây bên kia nói lời tỏ vẻ cảm tạ Phùng Chí Trường, mà Phùng Chí Trường lại vung tay lên dùng giọng đầy hào khí nói:
- Giám đốc Điền quá khách khí rồi, tôi cũng chỉ làm chút công tác dẹp đường mà thôi, mà chúng ta là ai, còn cần phải nói những lời này sao?
Sau khi nói vài câu khách sáo thì đầu dây bên kia chợt dò hỏi:
- Chủ tịch Phùng, anh nói xem lần này phương án thu mua của chúng tôi có thể thành công không?
Phùng Chí Trường trầm ngâm một lát rồi nói:
- Giám đốc Điền, tôi cũng không thể đánh cược với ngài là phương án thu mua lần này có thành công hay không, nhưng nhìn từ phương diện cá nhân, tôi tất nhiên hy vọng giám đốc Điền mã đáo thành công.
- Ha ha ha, chủ tịch Phùng, người nào không biết anh là tâm phúc của bí thư Đổng, chuyện này kính xin anh hỗ trợ nhiều hơn. Mặt khác nếu có chỗ nào cần Công ty Đức Lương ra sức cống hiến thì ngài cứ mở miệng, thái độ của tôi là nên ra tay sẽ ra tay, cho đến bây giờ cũng chưa từng hàm hồ.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia vừa cười vừa nói.
Phùng Chí Trường nhíu nhíu mày, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bí thư Đổng bên kia là không có vấn đề, nhưng tôi nhắc nhở anh một câu, còn có một người anh cần lưu tâm, chính là chủ tịch Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương Tử Quân?
Người ở đầu dây bên kia lập lại một câu của Phùng Chí Trường, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vị chủ tịch Vương kia có thể làm chủ được bao hiêu phần ở thành phố Đông Bộ?
"Có thể được bao nhiêu phần?"
Phùng Chí Trường muốn nói dù sao đối phương cũng chỉ là lãnh đạo thứ hai sau bí thư Đổng, còn phải cần bí thư Đổng tọa trấn ở thành phố Đông Bộ. Thế nhưng hắn cũng phải xem xét lại từ ngữ, sau đó dùng giọng chi tiết nói:
- Anh ta tương đối có độ nặng trong lúc cho ra quyết sách.
- Cái gì là tương đối có độ nặng? Chủ tịch Phùng, anh em chúng ta đều là người sảng khoái, anh nói rõ một chút đi.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia rõ ràng rất không hài lòng với câu trả lời của Phùng Chí Trường, vì thế âm thanh cũng không dễ nghe chút nào.
Phùng Chí Trường lúc này rất muốn đập nát điện thoại, thế nhưng hắn căn bản là không thể. Hắn có thể không thèm quan tâm đến vị giám đốc Điền này, thế nhưng người đứng sau lưng đối phương thì hắn lại căn bản không thể nào không quan tâm. Hắn thầm mắng đối phương một chặp, sau đó trầm ngâm nói:
- Anh cứ tùy tiện suy xét cho rõ, nếu như giám đốc Điền không nghĩ thông được điều này, tôi cũng chỉ có thể đề nghị đổi người đến làm ăn.
- Ha ha ha, chủ tịch Phùng thật sự gấp gáp rồi, có một số việc vẫn là chậm rãi thương lượng thì tốt hơn, nếu không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra thì tôi cũng không thể nào chịu nổi.
Giám đốc Điền ở đầu dây bên kia cũng không nổi giận, hắn vẫn cười tủm tỉm nói với Phùng Chí Trường.
Phùng Chí Trường hít vào một hơi thật sâu, sau đó nói:
- Tôi cũng không hy vọng có vấn đề gì xảy ra.
- Chủ tịch Phùng, tôi hiểu ý của anh, xem ra chủ tịch Vương này mới là đối tượng trọng điểm mà tôi cần nắm bắt. Chủ tịch Phùng, tôi là người không quá quen thuộc thành phố Đông Bộ, anh xem có nên giới thiệu tôi làm quen với chủ tịch Vương này không? Hoặc chủ tịch Vương có yêu thích gì không?
"Chủ tịch Vương có yêu thích gì không?"
Phùng Chí Trường chợt trầm ngâm, hắn cẩn thận xem xét ấn tượng của mình với Vương Tử Quân, hăn phát hiện chủ tịch Vương giống như có rất nhiều sở thích nhưng căn bản không có gì quá đặc biệt.
- Điều này...Chủ tịch Vương còn rất trẻ, mời ba mươi tuổi...
Phùng Chí Trường trầm ngâm một chút rồi giới thiệu sơ qua tình huống của Vương Tử Quân.
- Ha ha ha, cám ơn chủ tịch Phùng, tôi biết phải làm sao rồi. Có câu trẻ thích đẹp, nếu là lãnh đạo trẻ tuổi, chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho vị chủ tịch này, tuyệt đối làm cho chủ tịch thỏa mãn.
Tên đàn ông kia lên tiếng, trong giọng nói có thêm vài phần kiêu ngạo.
Phùng Chí Trường cũng không nói gì, dừng lại mười giây thì cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại thi hắn ngồi xuống ghế sa lông, vẻ mặt hắn có chút âm trầm. Lúc này trong lòng hắn rất hối hận, nhưng tên đã bắn ra khó thể quay đầu, có một số việc cũng chỉ có thể cố gắng làm việc mà thôi.
Phùng Chí Trường lẳng lặng suy nghĩ và cầm điện thoại lên. Khi hắn bấm máy thì vẻ mặt ngưng trọng tan biến sạch sẽ, hắn nở nụ cười sáng lạn nói:
- Bí thư Đổng, tôi là Chí Trường, bây giờ anh có bận gì không? Tôi có vài tình huống muốn báo cáo với anh.
Hơn mười phút sau Phùng Chí Trường đi đến phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, lúc này Đổng Quốc Khánh đang lẳng lặng xem sách, khi thấy Phùng Chí Trường đi đến thì khẽ gật đầu.
- Bí thư Đổng, anh đang học tập sao?
Phùng Chí Trường thấy tiêu đề quyển sách trên tay Đổng Quốc Khánh chính là "Cải cách kinh tế", thế là trong lòng có chút lo lắng. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi, hắn vẫn cười ha hả nhìn Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh đặt sách xuống bàn rồi nói:
- Chí Trường, tình hình hiện tại nếu cậu không chịu đẩy mạnh học tập, như vậy sẽ không thể nào theo kịp sự phát triển của thời đại. Tôi cũng muốn có thêm chút kiến thức, để nạp điện cho chính mình.
- Xem ra tôi còn phải hướng về phía bí thư để học tập, những ngày này thật sự quá bận rộn, căn bản đã quên đi chuyện học tập, xem ra ngài thật sự mạnh hơn tôi rất nhiều.
Phùng Chí Trường ngồi xuống trước mặt Đổng Quốc Khánh rồi dùng giọng vuốt mông ngựa nói.
Đổng Quốc Khánh cười cười nói:
- Được rồi, anh cũng đừng cố gắng làm tôi vui vẻ, anh nói xem, có chuyện gì?
- Ha ha ha, bí thư Đổng, tính tình của ngài cũng như trước kia. Tôi lần này đến chính là vì muốn báo cáo những tình huống liên quan đến việc thay đổi chế độ ở nhà máy may Miên Phưởng.
Đổng Quốc Khánh vốn đang nở nụ cười chợt trở nên ngưng trọng, hắn cầm một cây bút trên bàn lên nói:
- Anh nói đi, cho dù anh không đến thì tôi cũng gọi anh đến, hãy nói rõ ràng cho tôi.
- Bí thư Đổng, nhà máy may Miên Phưởng không thể nào cứ mãi tiếp tục như vậy, cục diện rối rắm vào lúc này chính là khối u ác tính, nếu như không hạ quyết tâm thì cuối cùng sẽ khó thu thập cục diện. Tôi lo lắng có chuyện xảy ra sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ngài trong tỉnh.
Ánh mắt Đổng Quốc Khánh chợt sáng lên, dù không nói gì nhưng Phùng Chí Trường là người quen thuộc Đổng Quốc Khánh lại biết, đó chính là điểm đau của Đổng Quốc Khánh. Bí thư Đổng không muốn ở lại thành phố Đông Bộ này quá lâu, nói toạc ra thì thành phố Đông Bộ chỉ là một điểm dừng chân một thời gian ngắn của bí thư Đổng mà thôi, bí thư Đổng muốn nhảy đi càng sớm càng tốt. Lúc này bí thư Đổng chỉ chú tâm đến hình tượng của mình trong mắt lãnh đạo tỉnh mà thôi.
- Bí thư Đổng, phương án của Công ty Đức Lương dù có chút hà khắc nhưng cũng không phải là không thể tiếp nhận, cũng không quá gay gắt như thay đổi chế độ xã hội theo kiểu cũ, tuy có chút vấn đề nhưng chúng ta cần can đảm vượt qua quy tắc thông thường, cần có gan làm việc và đổi mới, chỉ như vậy mới có thể cứu sống được xí nghiệp, công nhân cũng sẽ không tiếp tục đi kêu oan.
- Tôi cảm thấy có thể đạt được hiệu quả như vậy, dù trái một chút với chính sách cũng có thể hiểu được, dù sao thì tình huống cụ thể cũng cần phân tích cụ thể. Bây giờ nhà máy may Miên Phưởng đã vay nợ ngân hàng vượt qua tổng tài sản vốn có, căn bản là sẽ không tiếp tục vay được tiền của ngân hàng, nếu như không thay đổi chế độ thì công ty chỉ có đường chết. Đến lúc đó việc sắp xếp cho hơn một ngàn công nhân của nhà máy may Miên Phưởng sẽ là một vấn đề rất lớn.
Phùng Chí Trường nói làm cho Đổng Quốc Khánh liên tục rung động, nếu cuối cùng nhà máy đi vào con đường phá sản, như vậy hắn là bí thư thị ủy cũng không có gì là vui vẻ.
- À, Chí Trường, chuyện này anh chú ý một chút, tốt nhất là phải cho ra phương án giải quyết sơ thảo, chỉ cần có phương án thì chúng ta sẽ dễ lên tiếng ở hội nghị thường ủy.
Phản ứng của Đổng Quốc Khánh làm cho Phùng Chí Trường rất vui vẻ, hắn biết mình đã hoàn thành được bước đi đầu tiên.
...
- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đâu đây?
Anh Đổng tuy không muốn cho ra câu hỏi này, thế nhưng Vương Tử Quân ngồi lên xe và không nói lời nào, hắn vẫn khẽ hỏi.
Vương Tử Quân nhìn bầu trời đầy ráng vàng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Anh Đổng, anh đã từng đến nhà máy may Miên Phưởng chưa?
- Sao lại chưa chứ? Vợ tôi chính là công nhân của nhà máy may Miên Phưởng.
Anh Đổng nghe thấy chủ tịch Vương hỏi như vậy thì lập tức dùng giọng hưng phấn nói. Hẵn mỗi lần thấy Triệu Quốc Lương chậm rãi lên tiếng với chủ tịch Vương thì cực kỳ hâm mộ, hắn cũng muốn có cơ hội như vậy, giao lưu trao đổi để liên lạc cảm tình với chủ tịch Vương là một hành vi cực kỳ tốt.
- À, tôi nghe nói năm xưa công nhân nữ của nhà máy may Miên Phưởng chính là thiên nga trắng, anh Đổng có thể đưa mỹ nhân về nhà, xem ra bản lĩnh cũng không nhỏ.
Vương Tử Quân khẽ dựa lưng lên ghế ngồi, sau đó hắn cười ha hả nói với anh Đổng.
- Điều này...Hì hì, chủ tịch Vương, biết nói thế nào đây nhỉ, đừng nhìn hình tượng của tôi vào lúc này mà tỏ ra nghi ngờ, vì năm xưa tôi cũng là một thanh niên điển trai.
Anh Đổng thấy Vương Tử Quân vui vẻ thì cũng tranh thủ thời gian nói lời góp vui.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của anh Đổng thì nhịn không được cười ha hả nói:
- Anh Đổng, anh bây giờ cũng cực kỳ khí thế, hình tượng của anh đủ để làm người tình trong mộng của biết bao nhiêu phụ nữ trung niên rồi.
Sau vài câu vui đùa thì anh Đổng cảm thấy khoảng cách giữa mình và chủ tịch Vương kéo lại gần khá nhiều, hắn cười hì hì nói:
- Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng cổ vũ tôi, tôi nếu cứ như vậy mà thuận tiện bò lên, nếu lỡ ngày nào đó vợ viết đơn gửi cho ủy ban gia đình để tố cáo tôi, sợ rằng ngài phải ra tay thu thập đấy.
- Anh đúng là...
Vương Tử Quân chỉ vào anh Đổng rồi cười lớn nói.
- Chủ tịch Vương, bây giờ chúng ta đi đâu?
Anh Đổng bẻ tay lái rồi tiếp tục hỏi Vương Tử Quân.
- Bây giờ anh đang ở đâu?
Vương Tử Quân cũng không trả lời vấn đề của anh Đổng mà dùng giọng không quan tâm nói.
- Là khu nhà dành cho công nhân viên nhà máy Miên Phưởng.
Anh Đổng không biết vì sao Vương Tử Quân lại hỏi như vậy, thế là hắn thành thật trả lời.
- Vậy đến nhà anh!
- Vâng, vâng!
Anh Đổng nhận được chỉ thị của Vương Tử Quân thì thuận miệng lên tiếng, nhưng khi vừa bẻ tay lái thì hắn chợt ý thức ra vấn đề, hắn dùng giọng nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi không nghe lầm đấy chứ?
- Không, anh Đổng, anh biết tôi hôm nay không có xã giao, cũng không có vợ bên cạnh, về nhà ăn cơm một mình thì có hơi mệt mỏi, thế nên đến nhà anh ăn một bữa cho vui.
Vương Tử Quân dùng giọng nửa thật nửa giả nói.
Anh Đổng thầm nghĩ, chủ tịch Vương đại nhân nếu nói muốn ăn cơm, chỉ sợ tất cả quán cơm ở thành phố Đông Bộ này đều phải mở rộng cửa chào đón, chỉ sợ ngài không cho người ta cơ hội mà thôi. Bây giờ ngài muốn đến nhà tôi dùng cơm, đây là cơ hội gia tăng cảm tình, tôi nào có thể bỏ qua được?
Anh Đổng thầm nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng bẻ tay lái:
- Chủ tịch Vương, chỉ sợ trong nhà không có chuẩn bị, anh ăn không quen.
- Tôi đã từng công tác ở nông thôn, có cơm gì mà chưa từng được ăn chứ? Anh Đổng, đến nhà anh dùng cơm cũng đừng gọi tôi là chủ tịch Vương, cứ gọi tôi là trưởng khoa Vương là được.
Vương Tử Quân khẽ cười với anh Đổng rồi thuận miệng nói.
Đến nước này thì anh Đổng còn nói gì được nữa? Nhưng hắn lại thầm cảm thấy chủ tịch Vương đến nhà mình dùng cơm, tuyệt đối cũng không phải chỉ đơn giản là dùng cơm mà thôi.
Khu nhà dành cho công nhân viên của nhà máy may Miên Phưởng cũng không phải ở đâu xa xôi, cách trung tâm thành phố Đông Bộ không quá xa, vì thế chạy xe từ khu văn phòng khối chính quyền thành phố đến khu dân cư cũng chỉ mất vài phút mà thôi.
- Anh Đổng, nhà dành cho công nhân viên của nhà máy may Miên Phưởng được xây dựng rất tốt.
Vương Tử Quân nhì từng dãy nhà ở trước mặt mà không khỏi dùng giọng tùy ý nói.
- Chủ tịch Vương, khu dân cư này được nhà máy may Miên Phưởng xây dựng ở vào giai đoạn đang phát triển mạnh mẽ, khi đó công ty chúng tôi hầu như đứng đầu thành phố Đông Bộ, dù là bây giờ cũng không tính là quá tụt hậu. Khi đó công nhân của nhà máy may Miên Phưởng đều ưỡn ngực đi lại ngoài đường, bây giờ nhà máy sa sút, tinh thần của con người cũng giảm sút hẳn.
Anh Đổng có nhà trong khu nhà dành cho công nhân viên của nhà máy may Miên Phưởng, tất nhiên hắn hiểu rất rõ về lịch sử của nhà máy may Miên Phưởng. Vương Tử Quân cũng thầm đồng ý với những lời của anh Đổng, con người là như vậy, đôi khi sống cũng chỉ vì chút tinh thần, nếu chút tinh thần đó suy sụp, người ta trên cơ bản là bị phế đi mất rồi.
- Dừng xe lại.
Khi anh Đổng chuẩn bị lái xe vào khu dân cư thì Vương Tử Quân khẽ nói.
Anh Đổng là lái xe chuyên trách của chủ tịch thành phố, tất nhiên phải nghe lời của chủ tịch Vương. Lúc này chủ tịch Vương lên tiếng, hắn nhanh chóng thắng lại, xe chậm rãi dừng trước cổng khu dân cư.
Vương Tử Quân đẩy cửa xe bước xuống, hắn đi về phía một chiếc xe bán thức ăn phía bên kia. Anh Đổng nhìn động tác của Vương Tử Quân, nào không hiểu chủ tịch Vương muốn làm gì? Hắn chợt có chút cảm động, đồng thời cũng mở cửa xe bước xuống.
- Trưởng...Trưởng khoa Vương, để đó cho tôi.
Anh Đổng đi đến trước xe bán thức ăn, lúc này Vương Tử Quân đã chọn một con vịt nướng, đang để cho ông chủ chặt thành từng miếng nhỏ. Khi thấy anh Đổng đi đến thì Vương Tử Quân khoát tay nói:
- Anh Đổng, đây là lần đầu tiên đến nhà anh dùng cơm, ít nhất cũng không thể nào đến tay không được.
Vương Tử Quân nói rồi đưa tiền mua vịt cho ông chủ quán ăn.
Tên đàn ông bán vịt đang chặt vịt nhờ bóng đèn sáng đặt bên trên, khi thấy anh Đổng đi đến thì có chút xấu hổ, nhưng sau đó lớn tiếng chào hỏi anh Đổng:
- Anh Đổng, nhà có khách sao?
Anh Đổng nhìn thấy người đàn ông kia, đầu tiên là có chút ngẩn ngơ, sau đó cười ha hả nói lớn:
- Anh Hàn, đây là đồng sự của tôi, đến nhà dùng cơm.
Anh Hàn lấy giấy bọc vịt nướng, vừa nghe thấy anh Đổng nói như vậy thì không nhận tiền của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng sảng khoái nói:
- Nếu là bạn của anh Đổng thì cũng là bạn tôi, một con vịt cũng không đáng vào đâu, hai anh cứ cầm lấy mà nhắm rượu.
Khi Vương Tử Quân mua vịt thì người đàn ông này luôn cúi đầu, đến lúc đối phương không nhận tiền thì Vương Tử Quân phát hiện đây là một người đàn ông hơn bốn mươi, bộ dạng có hơi yếu đuối, một cặp kính trên mặt làm cho người ta cảm thấy có khí tức thư sinh.
- Ôi, vịt cũng không phải từ trên trời rơi xuống, nếu anh không thu tiền, như vậy tôi có ăn cũng mất ngon.
Vương Tử Quân thấy trong mắt anh Đổng lóe lên chút do dự, thế là cười ha hả nói.
Nếu nói về bản lĩnh nói chuyện thì người đàn ông kia căn bản không phải là đối thủ của Vương Tử Quân, thế nên sau khi Vương Tử Quân nói thêm vài câu, anh Hàn cũng chỉ có thể nhận tiền bán vịt. Nhưng người này cũng khá sảng khoái, căn bản chặt thêm cho Vương Tử Quân một ít nữa mới chịu.
Vương Tử Quân rời vào đường cùng chỉ có thể tiếp nhận, hắn dặn dò đối phương xong việc thì lên nhà anh Đổng uống vài ly, sau đó cùng anh Đổng lên xe.
- Chủ tịch Vương, anh Hàn chính là một nhà thiết kế của nhà máy may Miên Phưởng, là sinh viên của đại học ở thủ đô, năm xưa đến công tác ở nhà máy may Miên Phưởng thì có bộ dạng cực kỳ hòa ái dịu dàng, chỉ cần nói vài câu là đỏ mặt. Anh xem bây giờ thì thế nào, ra ngoài buôn bán mà cũng có thể nói năng đúng tiêu chuẩn như vậy. Chỉ cần nhìn vào điểm này cũng thấy được nhiều điều, xem ra con người đã rơi vào đường cùng thì chẳng cần quan tâm đến thể diện hay nghề nghiệp gì cả, tất cả đều không bằng tiền cơm.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, nhưng lúc này tâm tình có chút ảm đạm. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi:
- Anh Đổng, đã bao lâu rồi nhà máy may Miên Phưởng chưa phát lương cho công nhân viên?
- Nói là ba tháng nhưng thực chất thì cả năm qua mỗi tháng chỉ phát cho công nhân một trăm đồng xem như phí sinh hoạt, như vậy là tốt lắm rồi.
Dù lúc này giá cả không quá đắt đỏ nhưng một trăm đồng rõ ràng chỉ là muối bỏ biển, không tính là thứ gì lớn. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát hắn nhìn xe bán vịt nướng ở phía sau xe. Lúc này vì xe đã chạy khá xa nên không thể nào nhìn rõ anh Hàn, chỉ có thể nhìn thấy bóng đèn lờ mờ, chút ánh sáng yếu ớt trên xe mà thôi.
Vương Tử Quân ngồi trên xe chợt sinh ra cảm giác hơi lạnh...
Không biết từ lúc nào trên tay Vương Tử Quân đã có thêm một điếu thuốc, khi hắn chuẩn bị châm thuốc thì xe chậm rãi dừng lại.
- Chủ tịch Vương, trước mặt là nhà tôi, nhà có hơi nhỏ một chút.
Anh Đổng chỉ về phía một căn hộ rồi dùng giọng xin lỗi nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Anh Đổng, tôi đến để dùng bữa cơm mà thôi, anh cũng đừng tìm lý do đuổi tôi đi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa bước xuống xe.
Anh Đổng vội vàng xuống xe, khi hai người vừa xuống xe thì có một tên thiếu niên mười mấy tuổi từ trên bậc thang chạy xuống nói:
- Bố, bố về rồi à, mẹ đã làm thức ăn ngon chờ bố về dùng cơm.
Cậu thiếu niên đứng trong bóng tối nhìn không quá rõ ràng, thế nhưng dáng người cũng không tính là quá thấp, cũng khá khỏe mạnh tốt tướng.
Anh Đổng thấy đứa bé thì trên mặt nở nụ cười, hắn giữ lấy con trai rồi cười nói với Vương Tử Quân:
- Trưởng...Trưởng khoa Vương, đây là con trai tôi, năm nay học cấp hai.
- Con trai của anh Đổng khá tốt, cao ráo, vài năm nữa sẽ là một thanh niên rồi. À, cháu tên gì?
Vương Tử Quân nhìn hai cha con an Đổng đứng cùng một chỗ với nhau, trong lòng chợt bùng lên cảm giác bức thiết, hắn cũng muốn có một đứa bé ở bên cạnh mình giống như vậy.
- Quốc Ngọc, mau chào chú Vương đi.
Anh Đổng dùng ánh mắt yêu thương nhìn con trai rồi nói.
Tên là Quốc Ngọc, hơn nữa lại có họ Đổng, sao lại có duyên với cái tên Đổng Quốc Khánh như vậy nhỉ? Người không biết còn tưởng rằng đây là hai anh em. Vương Tử Quân nghĩ đến bộ dạng nói năng thận trọng của Đổng Quốc Khánh, trong lòng chợt bùng lên ý nghĩ xấu xa.
- Chào chú Vương.
Đổng Quốc Ngọc dùng giọng lễ phép nói.
- Chào Quốc Ngọc!
Vương Tử Quân thuận tay sờ lên đầu Đổng Quốc Ngọc, sau đó hắn nói với anh Đổng:
- Anh Đổng, xem ra đến sớm không bằng đến đúng lúc, mà hôm nay xem ra tôi đến đúng dịp chị dâu làm thức ăn ngon, xem ra hôm nay có lộc ăn.
- Trưởng khoa Vương, chúng ta lên nhà nói chuyện.
Anh Đổng nói rồi kéo con trai mình:
- Con đi đến quán của ông Tần mua cho bố một thùng bia ướp lạnh, mua loại tốt nhất, mua thêm chút nước ngọt khác nhé.
Anh Đổng vừa phân phó vừa móc ra tờ một trăm đồng đưa cho con trai.
Đổng Quốc Khánh nhận tiền rồi chậm rãi chạy đi xa.
Anh Đổng mỉm cười mời Vương Tử Quân đi lên cầu thang, hắn vừa đi vừa dùng giọng ngại ngùng nói:
- Cầu thang có hơi hẹp, mong anh chú ý một chút.
Vương Tử Quân mỉm cười đi theo anh Đổng lên lầu ba, vợ anh Đổng đã nghe thấy động tĩnh bên dưới, vì vậy khi hai người lên lầu thì nàng kéo cửa ra. Nhưng nàng cũng không nhìn thấy Vương Tử Quân, thế là mở miệng nói:
- Anh Đổng, đang chờ anh về dùng cơm.
Đợi đến khi Vương Tử Quân cùng anh Đổng đi vào cửa thì nàng mới phát hiện ra có thêm một người. Vợ anh Đổng là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi, nàng mặc một bộ trang phục ở nhà, khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì có hơi ngây người.
- Uyển Chân, đây là trưởng khoa Vương, là đồng sự của anh, hôm nay đến nhà uống vài ly cho vui.
Anh Đổng thấy vợ mình có chút chần chừ thì nhanh chóng giới thiệu.
- Chào trưởng khoa Vương, mời anh vào nhà ngồi, ngoài này có hơi nóng.
Lý Uyển Chân không có chút dấu hiệu nào khác thường, nàng nhiệt tình mời Vương Tử Quân vào nhà.
- Anh Đổng, anh cũng thật là, trưởng khoa Vương đến chơi, sao anh không gọi điện thoại trước cho tôi? Để tôi ở nhà chuẩn bị một chút?
Anh Đổng nghe thấy vợ nói lời oán trách như vậy thì thầm nghĩ, tôi cũng rất muốn chuẩn bị, quan trọng là trưởng khoa Vương không cho tôi thời gian. Nhưng lời này hắn cũng không thể nào nói ra khỏi miệng, hắn chỉ nói qua loa vài câu với vợ, sau đó đưa Vương Tử Quân vào phòng khách.
Căn hộ của anh Đổng là điển hình hai gian một phòng, tuy căn hộ không lớn nhưng lại được thu dọn rất sạch sẽ, phòng khách bày một bộ sa lông có hơi cũ, đối diện bàn trà là một chiếc tivi mười bảy int.
- Trưởng khoa Vương, nhà cũng không thu dọn tốt, làm anh chê cười.
Lý Uyển Chân vừa mở quạt vừa cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông, sau đó cười nói:
- Chị dâu cũng không cần khách khí, tôi và anh Đổng thường xuyên liên hệ với nhau, cũng không phải là người ngoài. Anh Đổng thấy tôi không có chỗ nào dùng cơm, thế cho nên kéo đến nhà dùng một bữa cơm, coi như làm phiền chị rồi.
Lý Uyển Chân tuy mở miệng trách chồng mình, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ. Năm xưa anh Đổng rời khỏi vị trí lái xe của lãnh đạo thành phố, thế là đám cán sự trong khối chính quyền thành phố cũng không còn đến nhà bọn họ uống rượu chung vui. Hôm nay tình thế biến đổi, chồng là lái xe cho chủ tịch Vương, thế là trưởng khoa Vương này đến nhà uống rượu, điều này nói rõ điều gì? Chính là cây khô đâm chồi, cuộc sống vui vẻ tốt đẹp hơn.
- Ôi, không, không phiền hà gì cả, không phải có thêm người thêm đôi đũa chiếc bát sao? Chỉ sợ trưởng khoa Vương không quen ăn cơm rau dưa nhà tôi thôi.
Lý Uyển Chân cầm ấm trà rót cho Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.
Vương Tử Quân có kinh nghiệm hai đời, hơn nữa những năm qua chìm nổi quan trường thì cũng có ánh mắt nhìn người cực kỳ tinh tường. Thông qua nói chuyện với Lý Uyển Chân thì hắn đã hiểu, vợ anh Đổng trên cơ bản là người làm chủ căn nhà này, anh Đổng chỉ là người đứng đầu trên danh nghĩa mà thôi.
Anh Đổng nghe những lời tâng bốc mình của vợ mà không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, sau khi vào nhà thì hắn luôn muốn tìm cơ hội phù hợp để nói với vợ thân phận thật sự của Vương Tử Quân, thế nhưng căn bản còn chưa có cơ hội thì vợ đã bày ra bộ dạng làm chủ gia đình rồi. truyện được lấy tại truyenggg.com
- Chị dâu nhiệt tình hiếu khách như vậy sợ rằng sẽ lưu lại di chứng, sau này nếu thèm ăn thì tôi lại tiếp tục chạy đến làm phiền gia đình.
Vương Tử Quân nhận ly nước rồi cười nói.
- Được, trưởng khoa Vương, chị dâu mạo muội hỏi một câu, cậu có đối tượng chưa? Nếu chưa, chị đây sẽ giới thiệu cho cậu một cô.
Lý Uyển Chân nhiệt tình quá mức làm cho anh Đổng đổ mồ hôi hột, trong lòng thầm nghĩ đàn bà đúng là tóc dài óc ngắn, mới đó mà đã làm như quen thuộc đến mức có thể mở miệng giới thiệu đối tượng cho người ta sao?
Vương Tử Quân cũng không có nhiều lần được người khác yêu cầu giới thiệu đối tượng, lúc này nghe lời của Lý Uyển Chân thì không khỏi cười nói:
- Cám ơn chị dâu, nhưng chị lần này nhìn lầm rồi, tôi đã kết hôn, nhưng vợ là người trong quân ngũ, một năm cũng không có mấy thời gian ở bên nhau.
- Ôi, thật sự không nhìn ra được, trưởng khoa Vương, tôi còn tưởng cậu là sinh viên vừa tốt nghiệp ấy chứ.
Lý Uyển Chân dùng giọng đáng tiếc nói, rõ ràng nàng cảm thấy tiếc nuối vì mất đi cơ hội làm bà mối cho Vương Tử Quân.
Khi anh Đổng sắp nổi giận thì con trai khệ nệ đưa bia về, thừa cơ hội này anh Đổng nhanh chóng sai vợ đi chuẩn bị thức ăn.
Thức ăn thật sự phong phú giống như lời nói của Đổng Quốc Ngọc, chỉ một lát sau đã được Lý Uyển Chân và trợ thủ là con trai dọn lên bàn. Trong số các món được dọn lên có cá chép nấu dấm, lớp vảy ánh vàng, hương vị thơm ngon, không khỏi làm cho người ta cảm thấy hứng thú.
Anh Đổng nhìn con trai đưa món vịt nướng lên bàn, trong lòng thầm thở dài một hơi, tình huống này kém rất xa những gì thường ngày chủ tịch Vương được chiêu đãi, chẳng qua chỉ là một bữa cơm gia đình đơn giản mà thôi.
- Trưởng...Trưởng khoa Vương, hôm nay trời nóng, chúng ta uống bia ướp lạnh nhé?
Anh Đổng vừa nói vừa lấy bia đặt lên bàn.
Vương Tử Quân cười nói:
- Vậy thì chúng ta uống một chai, nhưng này anh Đổng, tôi đến nhà anh chủ yếu là dùng cơm thôi.
- Được, chúng ta uống một chút rồi dùng cơm.
Anh Đổng nhan chóng khui bia, sau đó rót đầy ly cho Vương Tử Quân rồi cười nói.
- Cháu Quốc Ngọc, đến đây dùng cơm luôn, đúng rồi, gọi cả mẹ lên dùng cơm, nơi đây cũng không có người ngoài.
Vương Tử Quân nhìn Đổng Quốc Ngọc đứng một bên nhìn chằm chằm vào món vịt nướng, thế là vung tay lên nói.
Đổng Quốc Ngọc khẽ động rồi đưa mắt nhìn bố mình, anh Đổng tuy thấy không thích hợp nhưng chủ tịch Vương đã mở miệng, thế là đành phải gật đầu.
Vài phút sau Lý Uyển Chân bưng một dĩa dưa leo và tương ngọt đi ra, lúc này bữa cơm xem như chính thức bắt đầu.
- Chị dâu, bây giờ tình huống trong nhà máy thế nào rồi?
Vương Tử Quân gắp một miếng thức ăn rồi hỏi Lý Uyển Chân.
Lý Uyển Chân rất có hảo cảm với một người ăn cơm nhã nhặn đầy phong thái trí thức như Vương Tử Quân, lúc này nghe Vương Tử Quân nói về chuyện nhà máy, thế là cười khổ một tiếng nói:
- Còn như thế nào nữa, hôm nay mới phát hai tháng lương, không biết tháng lương sau còn đợi đến bao giờ.
- Đúng rồi, anh Đổng, tôi còn muốn hỏi anh, hôm nay người trong nhà máy đến khối chính quyền thành phố kêu oan, rốt cuộc lãnh đạo thành phố có câu trả lời nào rõ ràng không?
Lý Uyển Chân được Vương Tử Quân khơi lên chủ đề, nàng trầm giọng hỏi anh Đổng.
Anh Đổng thầm nghĩ, vợ mình rõ ràng là vạch áo cho người xem lưng, chủ tịch Vương đang ngồi chỗ này, đừng nói là tôi không biết, dù biết rõ cũng không dám nói. Vì thế hắn nâng ly bia lên uống một ngụm rồi ừ một tiếng hàm hồ cho qua.
Lý Uyển Chân xứng đáng là chủ nhà, nàng thấy chồng ừ một tiếng cho qua thì có chút mất hứng. Nhưng lúc này trong nhà có khách, nàng vẫn cố gắng nhịn, thế là lời lên đến khóe miệng thì được nuốt xuống.
- Chị dâu, nhà máy may Miên Phưởng biến thành bộ dạng hiện tại, chị cảm thấy nhà máy còn có thể phát triển tốt đẹp một lần nữa không?
Vương Tử Quân cân nhắc từ ngữ rồi cười hỏi Lý Uyển Chân.
- Phát triển tốt sao? Phải xem là làm thế nào, nếu như bây giờ thay đổi ban ngành thì còn có chút khả năng. Nhà thiết kế không chịu đổi mới, sản xuất ra những mặt hàng căn bản không có ai mua, chất lượng của chúng tôi dù tốt nhưng sản phẩm lạc hậu thì chắc chắn không thể nào cạnh tranh được.
Lý Uyển Chân vừa nhắc đến nhà máy may Miên Phưởng thì đột nhiên cảm thấy cực kỳ bực bội.
- Vậy sao các chị không đề nghị nhà máy tiến hành cải tiến và cải cách?
Vương Tử Quân đặt đũa xuống rồi trầm giọng hỏi Lý Uyển Chân.
- Sao không nhắc chứ? Anh Hàn là nhà thiết kế của nhà máy, nhưng lãnh đạo không dùng người tài mà chỉ dùng loại chẳng ra gì. Thật ra ai mà không biết bọn họ có nhà xưởng bên ngoài, bọn họ chỉ ước gì nhà máy phá sản mà thôi, nếu nhà máy phát triển mạnh mẽ, như vậy bọn họ sao có thể có nhiều tiền? Đây là loại người ăn cây táo rào cây sung mà thôi.
Anh Đổng nghe thấy vợ nói như vậy thì trong lòng thầm nghĩ, sao mình không biết vợ mình có tài ăn nói như vậy nhỉ? Nhưng bây giờ hắn xem như đã hiểu vì sao chủ tịch Vương muốn đến nhà mình dùng cơm.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên, Lý Uyển Chân nhìn thoáng qua Đổng Quốc Ngọc, thế là Đổng Quốc Ngọc đang gặm đùi gà đành hiểu ý đặt xuống và đứng lên đi ra mở cửa.
- Anh Đổng còn chưa dùng cơm xong sao? Thôi thì chúng tôi đợi một chút vậy.
Một người lên tiếng, có vài người đi vào cửa. Đi đầu là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi ngắn tay, rất có bộ dạng nhân viên chính quyền, vài người đi sau cũng có cách ăn mặc tương tự.
Lý Uyển Chân thấy người đi đến thì chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng lập tức hỏi ngay:
- Giám đốc Triệu, mời anh vào nhà ngồi, mời anh dùng cơm luôn cho vui.
- Ha ha ha, chị Uyển Chân, cũng không cần khách khí như thế, chúng ta đều là người một nhà, không có chuyện gì khác, chỉ là đến chơi một chút rồi đi mà thôi.
Giám đốc Triệu dù nói như vậy nhưng cũng không có ý muốn bỏ đi, hắn ngồi xuống ghế sa lông, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt:
- Anh Đổng, chúng ta đã có một khoảng thời gian chưa uống rượu với nhau, hôm nào anh rảnh chúng ta cùng uống vài ly nhé?
Dù là giám đốc Triệu hay đám người đi vào đều nhìn lên người anh Đổng, bọn họ căn bản không thèm nhìn Vương Tử Quân đang ngồi lẳng lặng dùng cơm ở bên cạnh.
Anh Đổng căn bản không kịp trở tay với đám người giám đốc Triệu, dưa quang khóe mắt chủ yếu nhìn phản ứng của Vương Tử Quân, đáng tiếc là chủ tịch Vương giống như một học sinh ngoan ngoãn, hắn ngồi đấy hào hưng nghe đám người kia nói chuyện.
- Điều này...Tính chất công tác của tôi là thế nào thì các anh cũng biết rồi đấy, nếu có rảnh thì tôi sẽ đến tìm.
Anh Đổng từ khi tiến vào ban lái xe thì luôn nhớ kỹ những quy tắc tiêu chuẩn khi lái xe cho lãnh đạo, đó là kín miệng, chịu khó, đầu óc linh hoạt, vị trí chính đáng. Hắn cực kỳ quen thuộc những quy tắc nghề nghiệp của mình, tất nhiên có thể đoán được ý nghĩ của đám người giám đốc Triệu tìm mình uống rượu làm gì, thế nhưng cũng không dám từ chối, chỉ mở miệng qua loa mà thôi.
Lý Uyển Chân tuy vừa rồi xem đám lãnh đạo nhà máy may Miên Phưởng không khác gì chó má, thế nhưng bây giờ lại rất nhiệt tình, yêu cầu con trai khui bia cho đám người giám đốc Triệu.
- Ha ha ha, tôi thế nào đã quên mất rồi nhỉ, bây giờ anh Đổng không còn tự do nữa rồi. Thế này đi, anh Đổng, ngày nào đó có rảnh thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến ngay.
Giám đốc Triệu vung tay lên dùng giọng thân mật nói.
- Ôi, anh Đổng nhà tôi là người thành thật, nếu không có nhiều lái xe như vậy và chủ tịch Vương không chọn ai khác, lại chọn trúng anh Đổng nhà tôi.
Lý Uyển Chân tận dụng mọi cơ hội để đề cao chồng mình.
Một người đàn ông trung niên gầy tong teo đi theo sau lưng giám đốc Triệu cũng nói chen vào:
- Chị Uyển Chân nói không sai, vàng lúc nào cũng sáng rực lên, anh Đổng là một khối vàng, thế cho nên sẽ tỏa sáng bất kỳ lúc nào.
Anh Đổng được người ta khen ngợi như vậy mà thật sự quẫn bách, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lại phát hiện vẻ mặt chủ tịch Vương vẫn điềm nhiên như không, vẫn mỉm cười vui vẻ.
Sau khi nói vài câu việc nhà, giám đốc Triệu dùng giọng quan tâm nói:
- Chị Uyển Chân, chị bây giờ còn trong xưởng ba phải không? Như vậy là không tốt, vì chuyện này mà tôi đã phê bình anh Hà, anh Đổng là người phục vụ cho chủ tịch Vương, đây là vinh quang cho cả nhà máy may Miên Phưởng chúng ta, dù chúng ta có nghèo khó nhưng cũng không hàm hồ trong lúc phục vụ lãnh đạo, làm việc gì cũng phải nghĩ đến lãnh đạo, hướng đến lãnh đạo. Tôi thấy hay là thế này, từ ngày mai chị Uyển Chân đến công tác ở phòng lao động, sau này công tác chủ yếu là chăm lo cho anh Đổng, chủ yếu chút tâm đến việc nhà mà thôi. Như vậy có nghĩa là gì? Có nghĩa là gián tiếp phục vụ cho công tác của lãnh đạo thành phố.