- Bố đã thương lượng với Nhị thúc của con, cậu ấy nói, bí thư Lâm có mâu thuẫn với chủ tịch Tôn, nói bố từ chối.
Sau khi nghe xong lời giải thích của bố thì tâm tình của Vương Tử Quân chợt đình trệ, cũng không đến mức quá trầm trọng. Hắn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới phát hiện ra một con đường để gia tộc thoát khỏi khốn cảnh, không ngờ lại bị Nhị thúc phá nát.
Vương Tử Quân có chút buồn bực vô cớ, lúc này cả nhà ba người cũng không còn hứng thú nói chuyện, trên đường chỉ còn những âm thanh bước đi loẹt xoẹt.
Vì Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng chọn hai con đường khác biệt, thế nên hai anh em đã mất đi tính khăng khít như xưa. Vương Tử Quân thầm oán hận Nhị thúc một câu, rõ ràng dám làm cho tương lai của đại ca bị trễ nãi, vậy mà luôn mở miệng nói rằng suy nghĩ cho gia tộc, ông đúng là ích kỷ. Rõ ràng là Nhị thúc của hắn có chút thế tục, có chút lợi thế, thậm chí còn có chút dối trá.
Vương Tử Quân thầm cười lạnh, nhưng việc đến nước này hắn cũng không làm gì được. Dù hắn trọng sinh, đồng thời vận tác một chút cũng không phải không kiếm được cơ hội cho bố mình, nhưng có vài tổn thất khó thể đền bù: Đó chính là bố mình từ chối, ít nhất làm cho Vương gia mất đi cơ hội đứng thành hàng, một cơ hội đứng bên cạnh bí thư Lâm.
Vô tình ba người đã về đến nhà, lúc này đã mười giờ tối, ký túc xá sinh viên trong trường đại học Trung Châu đã tắt đèn ngủ, trong sân trường vẫn còn vài người đi lại.
Vương Tử Quân rất có cảm tình với trường đại học này, chẳng những từ nhỏ hắn lớn lên từ đây, hơn nữa sau khi tốt nghiệp thì nhận công tác đầu tiên ở chỗ này.
Vương Tử Quân về đến nhà vài thoải mái đi vào tắm nước nóng, sau đó về gian phòng của mình.
Hơn hai mươi năm trôi qua, bây giờ Vương Tử Quân lại quay về gian phòng của mình, hắn chui vào trong chăn, một mùi hương thơm quen thuộc bùng vào mũi. Hắn dùng sức hít vào trong phổi, giống như muốn mùi hương này luôn nằm trong lòng mình, thậm chí còn sinh ra cảm giác muốn hét lên. Hắn nằm trên chiếc giường quen thuộc, thật sự không thể nào ngủ ngay được.
Chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy sao? Chính mình trọng sinh lại mà không thể nào thay đổi sự thật là gia tộc đã suy yêu sao? Dù Vương Tử Quân có đủ tự tin với năng lực của mình, nhưng hắn vẫn hiểu lưng dựa vào đại thụ thì sẽ phải đón gió, cho dù lực ảnh hưởng của gia tộc bây giờ chỉ là một phần trong tỉnh, nhưng chỉ cần có một gia tộc khác đứng sau lưng, như vậy trên con đường phát triển của mình sẽ luôn phải đề phòng có kẻ đưa tay đẩy vào lúc mấu chốt.
Dù ông nội đã về hưu, nhưng dù sao vẫn công tác trong tỉnh Chiết Giang nhiều năm, cũng có lực ảnh hưởng nhất định. Đây cũng là nguyên nhân mà với năng lượng của Nhị thúc lạ có thể được chủ tịch Tôn trọng dụng. Mà bí thư Lâm muốn bổ nhiệm bố Vương Tử Quân làm phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, tâm tư của bí thư Lâm chỉ sợ cũng không kém gì chủ tịch Tôn.
Chuyện như vậy còn khả năng vãn hồi không? Có cơ hội nửa không? Một người đã nói rồi, sao có thể muối mặt đi thu lại lời đã nói. Mà ông nội bây giờ chính là một lựa chọn tốt nhất, nhưng ông lão đã nói, mình đã về hưu, sẽ không hỏi đến chuyện chính trị, nếu muốn để ông ra tay thì hầu như là không thể.
Vương Tử Quân dù biết rõ xu thế phát triển trong tương lai nhưng cũng không thể nào chạy đến trước mặt ông nội và nói thế này được: "Ông nội, vì tương lai của Vương gia, ông hãy ra tay một lần, ai bảo cháu biết rõ tương lai, biết những gì xảy ra sau hai mươi năm nữa!"
Vương Tử Quân trằn trọc một lúc lâu và dứt khoát ngồi dậy đốt thuốc nghiêng đầu rồi lại nằm xuống, hắn híp mắt, cố gắng tìm kiếm trong ký ức còn sót lại, hy vọng có thể tìm ra một chiến lược có thể áp dụng.
- Tử Quân, uống đi!
Mẹ bưng vào một chén canh, là món canh hạt sen mà Vương Tử Quân rất thích. Bạn đang xem tại TruyenGG - www.TruyenGG
- Mẹ, con không đói, lúc này cũng không còn sớm, mẹ tranh thủ đi nghỉ đi.
Triệu Tuyết Hoa khẽ nhíu mày, bà mở cửa sổ cho không khí thông thoáng, sau đó nhét chén canh vào tay Vương Tử Quân. Hắn đành phải nhận lấy chén canh, dùng muỗng múc canh vào miệng, cảm thấy hương vị rất tinh khiết, tất cả ngậm vào miệng như tan ra, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Những con đường khác đều không thông, chỉ có thể là chính mình đi thử mà thôi, đây không phải là xúc động nhất thời, cũng không phải là nóng đầu làm loạn, Vương Tử Quân cũng không muốn nhiều năm sau lại tiếc nuối, gia tộc họ Vương đã từng có vinh hoa của riêng mình, cũng vì hắn buông tay mà thôi.
Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ mới, hắn thầm hạ quyết tâm, nếu lên triều sẽ chết thì có trốn cũng khó được sống yên, dù sao thì việc cũng đến nước này, có thể xấu đi đến mức nào được nữa?
Tối hôm nay thật sự khó chìm vào giấc ngủ, đến khi Vương Tử Quân mở to mắt thức dậy thì trời đã sáng tỏ.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, đã tám giờ, hắn sửa sang lại một phen, nhìn mình trong gương, tướng mạo vẫn đường đường hiên ngang, thế là không khỏi nở nụ cười.
Bữa sáng phong phú như thường lệ, Vương Tử Quân ăn uống như hổ như sói, điều này làm cho Triệu Tuyết Hoa ở bên cạnh lên tiếng oán trách:
- Đứa bé này, tranh thủ thời gian uống ly nước, kẻo bị nghẹn.
Vương Tử Quân nở nụ cười hối lỗi với mẹ, sau đó nói rõ mình ra ngoài có chút chuyện rồi rời khỏi bàn ăn.
Lúc này là tết trung thu, hơn nữa lại là chủ nhật, thế nên trong thao trường cũng có không ít sinh viên chơi bóng rỗ, thỉng thoảng vang lên tiếng ủng hộ, làm cho sân trường có thêm vài phần sức sống.
Vương Tử Quân đi dạo trên đường dưới bóng cây trong trường, tâm tình cũng nhanh chóng tốt lên, hắn đã cho ra quyết định!
Một lúc sau Vương Tử Quân đi đến khu nhà tỉnh ủy, hắn muốn tìm vận may, để xem bí thư Lâm có ở nhà không. Nếu đi đến văn phòng tỉnh ủy tìm gặp trực tiếp, sẽ không hiệu quả bằng gặp mặt ở nhà.
Nhà của bí thư Lâm cũng không cách xa nhà của ông nội Vương Tử Quân, những nhân viên canh phòng chỗ này cũng không quá phức tạp, Vương Tử Quân lấy danh nghĩa vào thăm ông nội thì thuận lợi tiến vào trong khu nhà tỉnh ủy.
Nhà của bí thư Lâm và nhà của ông nội Vương Tử Quân có kiểu cách khá giống nhau, đều là xây dựng cùng một thời đại, khi Vương Tử Quân đi đến trước cổng nhà của vị cán bộ lãnh đạo đứng đầu tỉnh Chiết Giang thì phát hiện cửa nhà đóng lại, trong sân vang lên vài tiếng ho khẽ.
Vương Tử Quân khẽ gõ cửa, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
- Chào anh, có chuyện gì sao?
Một cô gái cao ráo xinh đẹp đi ra nhìn Vương Tử Quân rồi khách khí hỏi.
Cô gái rất xinh đẹp, ánh mắt trong suốt như nước suối, toàn thân sạch sẽ, cảm giác xinh đẹp thanh tú và trầm tĩnh của nàng giống như là thứ gì đó có sẵn, là bẩm sinh. Vương Tử Quân thoáng có chút tự ti mặc cảm, cảm giác hài lòng vì trường kỳ sinh hoạt trong gia tộc giàu có biến mất không còn tăm hơi.
- À, bí thư Lâm có ở nhà không?
Cô bé kia mở miệng, răng đều như bắp, nàng dùng giọng trong trẻo nói:
- Bố của tôi nói hôm nay không tiếp khách.
Một thời gian sau này Vương Tử Quân vẫn nhớ đến tình cảnh đến nhà tìm gặp bí thư Lâm, không khỏi cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm và ngọt ngào.