- Chủ tịch Vương, anh như vậy rõ ràng là không quan tâm đến bạn chí cốt, chuyện này nếu anh buông tay mặc kệ, tôi nói cho anh biết, tôi cũng buông tay mặc kệ đấy.
Bành Quang Binh tuy có ấn tượng cực kỳ nghiêm túc với mọi người, thế nhưng bản thân lại là người thích cười nói. Khi thấy không lấy được thái độ rõ ràng của Vương Tử Quân, thế là có chút mất hứng.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Bí thư Bành, phía trên anh còn có lãnh đạo trực tiếp, cần gì phải làm tôi khó xử?
Bành Quang Binh trầm ngâm giây lát rồi mới mỉm cười nói:
- Cám ơn chủ tịch Vương đã chỉ điểm, tôi biết rõ nên làm thế nào.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Bành Quang Binh mà duỗi lưng một cái thật sự mệt mỏi, hắn muốn nhắm mắt một chút cho thoải mái đầu óc, nhưng khi đang nằm lười biếng trên ghế sa lông thì điện thoại vang lên.
Vương Tử Quân nhìn vào dãy số điện thoại, có chút lạ lẫm, hắn do dự nhấn nút nghe:
- Là em rể phải không?
Vương Tử Quân nghe thấy cách xưng hô như vậy thì chợt sững sờ, hắn thật sự lần đầu tiên nghe được cách xưng hô như thế. Bên kia thấy hắn không nói gì thì tranh thủ thời gian giải thích:
- Tử Quân, tôi là Tề Thái Tranh, thế nào, nghe giọng tôi mà không nhận ra sao?
Tề Thái Tranh? Vương Tử Quân chợt nhớ đến cái tên này, đây là con trai lớn nhà dì hai của Mạc Tiểu Bắc, khi hắn vừa kết hôn thì đã gặp qua vài lần, nhưng đến bây giờ còn chưa liên lạc qua lần nào.
Vương Tử Quân tuy không có mấy liên hệ với Tề Thái Tranh, thế nhưng lúc này đối phương gọi điện thoại đến, hắn cũng không thể không nhiệt tình. Hắn cười ha hả nói:
- Anh họ, đã nhiều ngày chua được gặp anh, chú dì thế nào rồi?
- Bố mẹ tôi đều khỏe, hôm nọ Tiểu Bắc có sang chơi, cô ấy không nói với cậu sao?
Tề Thái Tranh tỏ ra rất nhiệt tình.
Vương Tử Quân nghe thấy Tề Thái Tranh nhắc đến Mạc Tiểu Bắc thì có chút xấu hổ, dù hắn và Trương Lộ Giai có nhiều chuyện xấu, sự việc cũng tan thành mây khói, thế nhưng lực ảnh hưởng của sự việc vẫn khó thể xóa đi được. Với mạng lưới quan hệ của Mạc Tiểu Bắc, chuyện này chắc chắn sẽ rơi vào trong tai mắt của nàng.
Mạc Tiểu Bắc là người thông minh, cho đến bây giờ đều không đề cập đến sự việc kia với Vương Tử Quân, thế nhưng trước đó một hai tuần đến Đông Bộ một lần, bây giờ đã nửa tháng rồi chưa đến.
Mạc Tiểu Bắc lấy lý do đang rất bận rộn, nhưng Vương Tử Quân là người trong cuộc lại biết rõ vợ mình đang lấy cớ, hắn hiểu cảm nhận của nàng vào lúc này. Bây giờ nghe Tề Thái Tranh nhắc đến Mạc Tiểu Bắc, hắn trừng mắt rồi nở nụ cười pha trò:
- Ôi, làm người hầu không được tự do, mỗi ngày đều bận rộn tối mắt, có quá nhiều việc cần xử lý, thật sự quên hết những thứ khác.
- Tử Quân, cậu là một chủ tịch thành phố, cậu bận rộn là lẽ đương nhiên.
Tề Thái Tranh nói hai câu với Vương Tử Quân, sau đó thay đổi chủ đề:
- Cậu Tử Quân, tôi nghe nói thành phố Đông Bộ các anh đang để trống một vị trí trong khối chính quyền thành phố phải không?
Vương Tử Quân không ngờ Tề Thái Tranh lại đề xuất vấn đề này, hắn ngừng lại một chút, sau đó mới dùng giọng chi tiết nói:
- À, bây giờ còn thiếu một vị trí phó chủ tịch thường ủy.
- Cậu Vương, có câu cây mọc thành rừng, người phải đứng số đông, cậu làm chủ tịch thành phố nếu muốn bớt lo thì cũng nên dùng người một nhà, chỉ như vậy cậu ngồi trên vị trí chủ tịch thì cũng thoải mái hơn.
- Nếu nói chuyện trong tỉnh Sơn Nam thì tôi tốt nhất không chen vào, nhưng anh em đến mở lời, tôi cũng không thể không mở miệng. Là thế này, vị phó chủ nhiệm của khu thường trú tỉnh Sơn Nam ở thủ đô có quan hệ rất tốt với tôi, nhưng anh ấy công tác trên này không thoải mái, muốn về tỉnh công tác, bây giờ nghe nói thành phố các cậu thiếu một vị trí, cho nên tôi mới hỏi thăm.
Tề Thái Tranh mở miệng có chút hời hợt, thế nhưng sau đó lại dùng giọng chém đinh chặt sắt nói:
- Cậu Vương, có người mở lời với tôi, điều này nói rõ người ta đã rất bức thiết, nếu cậu giúp được thì nên vung tay giúp đỡ một phen.
Lời này của Tề Thái Tranh thật sự rất có hương vị, Vương Tử Quân ở cách một chiếc điện thoại giống như cũng có thể thấy được biểu cảm của người anh họ, có lẽ rất đắc ý vừa lòng.
Quan trường gần đây biến đổi khôn lường, khi chưa đến cuối cùng thì sẽ không thể nào nói rõ ràng sự việc, hơn nữa chưa đến khi có kết quả sẽ khó thể nào chắc chắn không gì tiếp tục phát sinh. Vương Tử Quân tuyệt đối không ngờ mình chuẩn bị đấu với Đổng Quốc Khánh, nửa đường lại có một Tề Thái Tranh nhảy ra như vậy. Xem ra câu nói trên quan trường chỉ cần có vị trí trống là có người nhìn vào chằm chằm và ra sức nhảy vào, điều này thật sự không sai chút nào.
- Anh Tề, bạn của anh thì tất nhiên tôi sẽ giơ hai tay đồng ý, thế nhưng tôi cũng muốn đề tỉnh anh một câu, đó là có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí này.
Vương Tử Quân chợt có một ý nghĩ, hắn thản nhiên nói.
- Nhiều người nhìn vào chằm chằm thì thế nào? Cậu không biết tôi là ai sao? Cậu nhớ cho kỹ, anh họ của cậu không dám khoác lác những thứ khác, không nói gì thì thôi, nếu đã nhổ xuống một bãi nước miếng thì thế nào cũng phải tạo ra một lỗ hổng. Chỉ cần tôi mở miệng sẽ có người nể mặt, tôi sẽ gọi điện thoại cho trưởng phòng Hứa ở tỉnh Sơn Nam, để anh ấy quyết định vụ này.
Tề Thái Tranh lên tiếng, sau đó hắn nhanh chóng cúp điện thoại.
- Người này thật sự rất nhanh gọn.
Vương Tử Quân nghe những tiếng tút tút từ đầu dây bên kia mà không khỏi có chút cảm khái. Hắn không biết rõ về Tề Thái Tranh, thế nhưng đối phương đã nói như vậy, sự kiện này sẽ không có khó khăn gì quá lớn.
Vương Tử Quân nghĩ đến tranh chấp giữa mình và Đổng Quốc Khánh, hắn nở nụ cười chế giễu, nếu sớm biết kết quả như vậy, mình căn bản không cần giằng co với bí thư Đổng, suýt chút nữa thì hai bên đã vạch mặt nhau rồi.
Nhưng hai bên ở vào tình huống như thế này cũng khá tốt.
Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ lung tung thì Đổng Quốc Khánh gọi điện thoại cho Hứa Tiền Giang. Đổng Quốc Khánh trước đó là phó phòng thường vụ phó chủ tịch tỉnh ủy, hắn có quan hệ rất tốt với Hứa Tiền Giang, nhưng hắn cũng rất ít khi yêu cầu Hứa Tiền Giang hỗ trợ. Lúc này sau khi dùng cơm với Vương Tử Quân, hắn nổi giận và quyết định mượn lực lượng của trưởng phòng Hứa Tiền Giang để chèn ép sự cuồng ngạo của Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Hứa, tôi là Quốc Khánh, anh có bận rộn gì không?
Sau khi điện thoại nối thông thì Đổng Quốc Khánh cười ha hả nói.
Tiếng cười vang dội của Hứa Tiền Giang vang lên ở đầu dây bên kia, âm thanh này làm cho tâm tình của Đổng Quốc Khánh trở nên rất thoải mái, đồng thời cũng làm cho vẻ mặt Tôn Quốc Lĩnh đứng ở bên cạnh bí thư Đổng cảm thấy rất vui vẻ.
Xem ra sự việc sắp thành công đến nơi rồi.
- Bí thư Đổng, không phải tôi cố ý trách anh, thế nhưng từ sau khi anh làm bí thư thị ủy Đông Bộ, anh dường như ít gọi điện thoại cho tôi. Thế nào, sợ tôi bắt anh mời khách sao?
Hứa Tiền Giang tuy nói bằng giọng trách cứ nhưng bên trong lại có thêm vài phần thân cận.
Không đặt tên thì sẽ không chịu sản xuất, người này thật sự có vài phần vô lại. Tuy anh Hàn đã đẩy cửa đi ra nhưng tâm tình của Vương Tử Quân lại khá tốt, hắn ngồi xuống ghế, trong lòng thầm nghĩ nên đặt cái tên thế nào để cho người giàu và người nghèo đều nghe lọt tai nhỉ?
- Cái tên cũng không nên quá cổ lỗ, phải dễ nghe dễ nhớ, phải có sáng ý...
Chủ tịch Vương vắt hết óc ngồi nghĩ ngợi một lúc lâu mà không thể cho ra cái tên nào thỏa mãn.
"Ôi, không nên tiếp tục lãng phí tế bào não của mình, nên cầu viện thì hay hơn!"
Vương Tử Quân nghĩ đến đây và cầm điện thoại gọi cho Mạc Tiểu Bắc theo bản năng.
- Alo, chuyện gì vậy?
Âm thanh của Mạc Tiểu Bắc vẫn có chút lạnh nhạt, rõ ràng nha đầu này vẫn giận dỗi Vương Tử Quân vì sự việc liên quan đến Trương Lộ Giai.
- Vợ, là thế này, anh đã bị người ta ép cho phát điên lên, người ta yêu cầu anh phải đặt tên cho một nhà máy may, nếu không thì sẽ chẳng chịu khởi động sản xuất. Anh nhớ vợ anh rất thông minh, thế cho nên lúc này mới gọi điện thoại đến nhờ vợ giúp đỡ một tay.
Vương Tử Quân nhanh chóng nói xong vấn đề, sau đó cũng không chờ Mạc Tiểu Bắc phản đối mà nhanh chóng cúp điện thoại.
"Nha đầu kia có lẽ bây giờ cảm thấy rất khó hiểu!"
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống Mạc Tiểu Bắc sẽ cảm thấy bất ngờ vì nhiệm vụ của mình, vẻ mặt hắn chợt có chút đắc ý.
Chuông điện thoại chợt vang lên, Vương Tử Quân tưởng là Mạc Tiểu Bắc gọi điện thoại đến, thế là hắn cũng không nhìn dãy số mà thuận miệng nhấc máy nói:
- Vợ, đã nghĩ kỹ chưa?
- Chủ tịch Vương, đang công tác cũng không nên anh anh em em như vậy, nếu không cũng đừng trách anh đây không khách khí.
Âm thanh của Diệp Hoa Đình chợt vang lên từ đầu dây bên kia.
Diệp Hoa Đình dù đang nói đùa, nhưng Vương Tử Quân biết lúc này bí thư Diệp thật sự không thể nào cười nổi. Bây giờ bí thư Diệp và nhóm người của công ty Đức Lương như nước với lửa, khi đối phương triển khai thế phản kích thì bí thư Diệp càng thêm không dễ chịu. Đặc biệt là sự kiện Cao Tinh Hồng tự sát, điều này càng làm cho anh Diệp thêm rối rắm.
- Bí thư Diệp, tôi thẳng thắn thừa nhận vừa rồi đang chờ điện thoại của vợ, không ngờ anh lại gọi điện thoại đến.
Dù Vương Tử Quân luôn trợ giúp Diệp Hoa Đình, thế nhưng ngoài mặt hắn lại bày ra bộ dạng hai bên như không có quan hệ gì.
- Cậu đúng là, nhưng chờ điện thoại của vợ cũng không coi là vi phạm kỷ luật, hơn nữa cho dù sau này cậu có vi phạm kỷ luật thì cũng không do tôi quản.
Diệp Hoa Đình nói đến đây thì có chút khổ sở.
Không phải Diệp Hoa Đình sắp phải đi sao? Vương Tử Quân tuy đã có chuẩn bị với tình huống Diệp Hoa Đình phải rời đi, thế nhưng lúc này thật sự không ngờ sự việc diễn ra nhanh chóng như vậy.
- Bí thư Diệp, ngài được đề bạt sao?
Vương Tử Quân giả vờ hồ đồ nói.
- Đề bạt? Dù là đề bạt thì cũng phải đến trường đảng trung ương học tập một thời gian.
Diệp Hoa Đình nở nụ cười tự giễu, thế nhưng giọng điệu đã dễ dàng hơn khá nhiều.
Diệp Hoa Đình đi lần này sẽ khó thể nào quay về, Diệp Hoa Đình vì không dừng được tình huống điều tra với Công ty Đức Lương, thế cho nên chỉ có thể tăng mạnh độ nặng mà thôi. Đám người Đàm Hiểu Minh cũng xem như có thể bắn ngược, không những coi sự kiện Cao Tinh Hồng nhảy lầu tự sát là cửa khẩu đột phá quan trọng, hơn nữa càng điều động nhiều quan hệ phản kích Diệp Hoa Đình. Text được lấy tại TruyenGG
- Bí thư Diệp, đi ngược dòng nước phải có dũng khí, đồng thời lại càng là một loại trí tuệ. Có đôi khi chúng ta lùi một bước, cũng không phải là chuyện xấu gì cả, mọi người không phải thường nói lui về phía sau để lấy đà tiến lên sao?
Diệp Hoa Đình bên kia không nói gì, giống như thật sự rất cảm khái vì lời nói của Vương Tử Quân. Hắn trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
- Chỉ là có chút không cam lòng.
Diệp Hoa Đình đâu chỉ không cam lòng? Hắn đi vào tỉnh Sơn Nam, không phải vì muốn tìm thành tích mạ vàng chính mình sao? Vì lập uy mà hắn định khai đao với Vương Tử Quân, không ngờ chẳng những không làm gì được Vương Tử Quân, ngược lại còn mất cả uy tín.
Sự kiện liên quan đến Công ty Đức Lương vốn là chuyện lớn hóa nhỏ, bây giờ lại sinh ra náo loạn lớn, một chiếc lưới vô hình từ bốn phương tám hướng kéo đến. Hắn không còn đường lui nên chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Diệp Hoa Đình vốn đã cảm thấy mình nắm giữ được khá nhiều thứ, cuối cùng thì người thắng sẽ là mình, nhưng khi nhóm người Hào Nhất Phong tỏ thái độ thì hướng đi của hắn xem như được xác định.
Diệp Hoa Đình đi học tập trở trường đảng trung ương, tuy có cơ hội đông sơn tái khởi nhưng trong lòng cực kỳ ngột ngạt. Sau khi nhận được tin tức này thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.
Diệp Hoa Đình gọi điện thoại đến vốn cũng không định nói thêm điều gì, thế nhưng hắn cũng không ngờ mình lại nói ra lời chôn sâu trong lòng. Lúc này hắn mới cảm nhận được thứ mình đang thiếu, đó chính là thiếu một người bạn.
Vương Tử Quân trầm mặc nửa ngày không nói gì, hắn tất nhiên không phải khổ sở thay cho Diệp Hoa Đình, hắn thấy Bành Quang Binh căn bản không được như những gì mình hy vọng. Nếu Bành Quang Binh giao những tin tức kia cho Diệp Hoa Đình, như vậy tuy kết cục của Diệp Hoa Đình không thay đổi, thế nhưng cũng không rơi vào tình huống ra đi không cam lòng như vậy.
- Bí thư Diệp, có câu lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ngài không cần đặt nặng chuyện này vào lòng, tôi tin tưởng người ta đắc ý chỉ là tạm thời. Đám người kia có thể che giấu được chốc lát, thế nhưng cũng không thể nào giấu lâu dài cho được.
- Cám ơn cậu, chủ tịch Vương, có câu ở lâu mới hiểu lòng người, hôm nay tôi đi mới biết chủ tịch Vương là người đáng kết giao bằng hữu.
Diệp Hoa Đình nói vài câu cảm khái với Vương Tử Quân, giọng điệu càng thêm nhiệt tình.
Tuy Diệp Hoa Đình nói Vương Tử Quân thật sự đáng giá kết giao bằng hữu, thế nhưng Diệp Hoa Đình dù sao cũng là Diệp Hoa Đình, sau khi hoàn toàn bình tĩnh thì nói thêm hai câu với Vương Tử Quân, sau đó cúp điện thoại.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, vẻ mặt cực kỳ âm trầm. Tuy sự việc liên quan đến Công ty Đức Lương đã bị khui ra, có không ít người bị truy tố, Mạnh thiếu gia đã bị bắt vì có chứng cứ quá xác thực. Nhưng dù là Vương Tử Quân hay Diệp Hoa Đình cũng hiểu rõ ràng, Mạnh tam thiếu gia chỉ là một con cá nhỏ mà thôi.
Diệp Hoa Đình rời đi, Vương Tử Quân xem như đạt được mục đích, nhưng Đàm Hiểu Minh có thể đơn giản bứt phá bỏ chạy khỏi vũng bùn, điều này làm cho hắn thấy không cam lòng.
Vương Tử Quân có chút do dự, nhưng sau đó hăn lại nhấc điện thoại lên, sự việc đã đến nước này, hắn không thể tiếp tục lui xuống.
- Alo, tôi là Trần Nguyên Hà.
Khi điện thoại nối thông, âm thanh trầm thấp của Trần Nguyên Hà vang lên.
- Anh Trần, tôi là Vương Tử Quân. Bây giờ tôi có một cơ hội, cũng không biết anh có tình nguyện tham gia không?
Vương Tử Quân cũng không khách khí với Trần Nguyên Hà, hắn dùng giọng trầm thấp nói.
Giọng điệu của Trần Nguyên Hà vẫn trước sau như một, hắn giống như không phát hiện Vương Tử Quân đang nói điều gì khác thường:
- Anh nói đi.
- Trước đó thành phố Đông Bộ đã xử lý giám đốc Triệu Hâm Cung của nhà máy may Miên Phưởng vì tội danh tham ô, nhưng người này đã khai nhận sự việc có liên quan đến Công ty Đức Lương, hơn nữa tôi còn nghe nói ủy ban kỷ luật thị ủy điều tra được khá nhiều thứ.
- Thứ gì?
Trần Nguyên Hà có chút bức thiết.
- Tôi không biết, nhưng bí thư Bành chuẩn bị báo cáo cho các anh.
Vương Tử Quân nói rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Vương Tử Quân ngồi trên ghế làm việc mà tâm tư xoay chuyển, tuy hắn chủ động chọc vào người ta, thế nhưng hắn cảm thấy nên diệt trừ những tồn tại mang tính uy hiếp kia thì hay hơn.