Bí Thư Trùng Sinh

Chương 556

- Ộc ộc...

Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc nôn vào trong bồn nước, hắn vừa vỗ vỗ lưng nàng vừa dùng giọng vui đùa nói:

- Vợ, anh sai rồi, vợ của anh là ai chứ? Tên kia thuần túy chỉ là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, anh xem như lãng phí lời nói mà thôi.

Mạc Tiểu Bắc rửa mặt xong thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng trợn mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói:

- Sau này đừng đùa theo kiểu nhàm chán như thế này nữa nhé.

- Vợ yên tâm, sau này anh nhất định sẽ không nói bậy.

Vương Tử Quân giơ tay lên thề son sắt, hắn nói tiếp:

- Vợ, vừa rồi anh kích thích em, chính là muốn cho em biết rõ hương vị khi bị nghi oan, để cho em biết anh yêu em nhiều như thế nào.

- Anh nói đến chuyện Trương Lộ Giai?

Mạc Tiểu Bắc tuy không nói quá nhiều nhưng lại rất thông minh.

Thấy Mạc Tiểu Bắc chủ động chuyển sang dề tài với Trương Lộ Giai thì Vương Tử Quân không khỏi vã mồ hôi, hắn dùng giọng có chút lúng túng nói:

- Vợ, nước miếng cũng có thể giết chết người, mặc kệ thế nào thì anh cũng tin tưởng em, anh chỉ yêu một mình em.

- À, em biết rồi.

Vương Tử Quân nhìn vẻ tinh khiết của Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt cảm thấy mình có tội, thế là nhịn không được ôm lấy nàng. Mạc Tiểu Bắc không kịp chuẩn bị, nàng bị hắn ôm lấy thật chặt, mùi hương đàn ông bùng vào trong mũi nàng, điều này làm cho nàng choáng váng. Ngay sau đó đầu lưỡi của hắn đã xâm nhập vòm miệng của nàng, Vương Tử Quân hôn cực kỳ nhiệt liệt, người phụ nữ trong lòng càng lúc càng nóng hôi hổi.

Hai người hôn nhau, Mạc Tiểu Bắc cảm thấy cơ thể nóng bừng bừng, đã lâu rồi nàng chưa thân mật với chồng, là một hay hai tháng rồi? Nàng không thể nhớ rõ đã cách ly chồng mình bao lâu, đã bao lâu không thân mật với người đàn ông của mình. Bây giờ cảm giác này lại xuất hiện trong người nàng, mà Vương Tử Quân lại càng thêm mãnh liệt hơn. Bọn họ hôn nhau rất lâu, Vương Tử Quân đưa tay vào trong quần áo của Mạc Tiểu Bắc, hai bàn tay đưa đến ngực, chỉ cảm thấy nơi đó bành trướng, nóng bỏng, biết đâu lại sắp nổ tung ra ấy chứ?

Vương Tử Quân ra sức hoạt động càng làm cho Mạc Tiểu Bắc run rẩy, nhưng đó là cảm giác run rẩy thoải mái, nàng thậm chí còn cảm thấy vui sướng vì cảm giác phá tan cấm kỵ, thế cho nên để mặc hắn tung hoành. Vương Tử Quân chỉ cảm thấy cơ thể sôi trào, dung nham bừng bừng, trời long đất lở.

Khi hai người đang tràn đầy tình cảm, đang ở vào tình huống khó thể khống chế được thì Mạc Tiểu Bắc đẩy Vương Tử Quân ra, sau đó nàng chạy vài bước về phòng vệ sinh, tiếp tục nôn khan vài cái, lại dựa lưng lên khung cửa sổ:

- Chồng, khoảng thời gian này không biết bị làm sao, em luôn có cảm giác buồn nôn, nhưng lại không nôn ra được thứ gì, thật sự khó chịu...

Vương Tử Quân nhìn gương mặt có hơi vàng của Mạc Tiểu Bắc, toàn thân chợt trở nên mềm nhũn, cảm giác căng thẳng biến mất, dần thoải mái hơn.

Vương Tử Quân có kinh nghiệm từ kiếp trước, hắn cực kỳ kích động, cảm thấy hai mắt như ươn ướt, hắn chạy đến dùng giọng mừng rỡ nói:

- Vợ, vợ tốt của anh, chúng ta sắp có con, anh sắp làm cha.

Vương Tử Quân giữ lấy Mạc Tiểu Bắc đang dựa lên cửa:

- Vợ!

Vương Tử Quân ghé sát đến mặt Mạc Tiểu Bắc, áp sát mặt hắn lên mặt nàng:

- Vợ, cám ơn em, chúng ta cuối cùng cũng có con.

Mạc Tiểu Bắc nhìn nụ cười ngây ngô của Vương Tử Quân, gương mặt tái nhợt cuối cùng cũng có hơi đỏ. Nàng duỗi bàn tay trắng nõn vuốt ve mái tóc của Vương Tử Quân, sau đó khẽ dựa lên người hắn.

- Vợ, mau nói cho anh biết, em có phản ứng thế này đã bao lâu rồi?

Vương Tử Quân vội vàng hỏi.

- Đã hơn hai tháng rồi.

Mạc Tiểu Bắc có chút oán trách:

- Thật sự là không muốn ăn gì.

- À, xem như làm khó vợ của anh rồi, nếu em nhịn thì con của anh chết mất, người nhà có biết không?

Vương Tử Quân dùng giọng hưng phấn nói.

- Không, vì chuyện này mà khoảng thời gian qua em ít về nhà.

Mạc Tiểu Bắc cười xấu hổ:

- Em cũng không muốn người nhà nhìn thấy bộ dạng của em vào lúc này.

Vương Tử Quân nhìn biểu cảm tràn đầy hạnh phúc của Mạc Tiểu Bắc, hắn thật sự rất đau lòng. Nàng lười biếng dựa vào lòng hắn, hắn dùng giọng yêu thương hỏi:

- Vợ, em muốn ăn gì? Em nói đi, anh mời khách.

- Cũng không muốn ăn gì cả.

Mạc Tiểu Bắc ôm lấy Vương Tử Quân rồi dùng giọng mất hết sức lực nói.

Nếu là trước kia Mạc Tiểu Bắc không muốn ăn thì Vương Tử Quân có thể dung túng cho qua, nhưng bây giờ hắn lại kiên quyết đả kích ý nghĩ của mình:

- Vợ, nếu em không chịu ăn, con của anh cũng chẳng có gì để ăn.

Dưới sự cố gắng của Vương Tử Quân, cuối cùng Mạc Tiểu Bắc cũng đồng ý đi ăn chút gì đó. Vương Tử Quân quyết định tự mình xuống bếp, nhưng khi hắn mở cửa tủ lạnh thì thấy bên trong rỗng tuếch.

Mạc Tiểu Bắc theo chân Vương Tử Quân đi vào nhà bếp, nàng nhìn bộ dạng giật mình của Vương Tử Quân, thế là cười ngại ngùng rồi dùng giọng xấu hổ nói:

- Thật xin lỗi chồng, trước nay em đều ăn cơm ở căn tin.

- Căn tin nào?

Vương Tử Quân nhìn dáng người thon gầy của Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt sinh ra một xúc động: Hoặc là nàng cùng mình quay về thành phố Đông Bộ, hoặc là về chỗ Mạc lão gia tử, nếu không chí ít cũng phải về sống với bố mẹ vợ của mình.

- Ra ngoài dùng cơm được không?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không muốn đi của Mạc Tiểu Bắc, hắn cũng thật sự không đành lòng, thế là quyết định ra ngoài mua sắm một phen.

- Vợ, em theo anh hay ở nhà chờ?

Mạc Tiểu Bắc khó có được cơ hội cùng Vương Tử Quân trải qua cuộc sống bình thản, nàng định ra ngoài với hắn, thế nhưng đứa bé trong bụng giống như luôn muốn xác nhận sự hiện hữu của mình, cứ mãi làm cho nàng nôn khan. Sau một lúc thì chính nàng cũng không còn bao nhiêu sức lực.

Vương Tử Quân cầm lấy chìa khóa xe của Mạc Tiểu Bắc, hắn rời khỏi nhà. Lúc này hắn đã quên tình huống lục đục với nhau ở thành phố Đông Bộ, trong đầu chỉ nghĩ đến căn hộ ở đây, nghĩ đến vợ mình.

- Chào anh, vừa rồi tôi có chút lỗ mãng, mong anh tha thứ.

Khi Vương Tử Quân đang suy tư nên làm món gì để vợ có dinh dưỡng, một bóng người chợt vọt qua bên cạnh.

Vương Tử Quân nhìn tiểu đoàn trưởng Trần đang chà xát hai tay trước mặt mình, hắn hời hợt nói:

- Không có gì, các anh cũng là có ý tốt mà thôi.

Tiểu đoàn trưởng Trần tiến lên một bước nói:

- Tôi là Trần Kiến Phong, là quân nhân, xin hỏi anh là anh trai của Mạc tiểu thư sao?

Vương Tử Quân nhìn vẻ căng thẳng trong mắt Trần Kiến Phong, hắn càng chứng thật suy đoán của bản thân. Mạc Tiểu Bắc là người xinh đẹp thu hút, khó tránh khỏi tình huống làm cho người ta nhớ thương.

Nhưng Vương Tử Quân căn bản không tha thứ cho tình huống một người đàn ông có ý nghĩ không an phận với vợ mình, hắn cười nói:

- Cô ấy là vợ tôi.

Trần Kiến Phong có chút ngây ngốc, hắn không khỏi thốt lên:

- Không có khả năng, tôi chưa từng gặp anh đến đây, sao anh có thể là chồng cô ấy?

- Thật xin lỗi, chúng tôi kết hôn đã lâu, chẳng qua không ở cùng một chỗ thôi.

Vương Tử Quân tránh qua Trần Kiến Phong với vẻ mặt lo lắng, hắn đi ra ngoài cửa như sao băng.

- Anh đừng nói dối, đừng tưởng rằng to mồm như vậy có thể làm tôi thấy khó mà lui. Tôi nói cho anh biết, có gan thì chúng ta cạnh tranh công bằng, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Trần Kiến Phong nói mà thật sự rất muốn khóc, giống như người đàn ông đột nhiên xuât hiện này đã cướp mất hạnh phúc của mình.

Vương Tử Quân hoàn toàn không quan tâm đến một Trần Kiến Phong to đầu hay xúc động, nhưng cảm giác người ta nhớ thương vợ mình cũng làm hắn không thoải mái. Hắn thầm nghĩ, có nên vận dụng quan hệ để đẩy tên khốn không biết lượng sức này đến đóng quân ở một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi không?

Vương Tử Quân giữ im lặng càng làm cho Trần Kiến Phong thêm căm tức, hắn tiến lên vài bước dùng giọng khó khống chế được phẫn nộ kêu lên:

- Anh dựa vào cái gì mà nói mình là chồng cô ấy? Sao anh dám xác định cô ấy yêu anh?

- Đề nghị anh đến số 250 đường Tây Giao mà hỏi, bọn họ sẽ cho anh biết đáp án.

Vương Tử Quân nhíu mày, hắn nghiêng đầu rồi vứt lại một câu.

- Số 250 đường Tây Giao?

Trần Kiến Phong là một người quân nhân, tất nhiên hắn biết rõ chỗ kia, đó chính là bệnh viện tâm thần nổi tiếng cả nước.

Trần Kiến Phong lúc này mới chợt bừng tỉnh, khốn kiếp, đối phương rõ ràng xem mình là một người điên.

- Grừm, grừm, grừm!

Chiếc xe jeep của Mạc Tiểu Bắc chạy đi như bay để lại một làn khói đen.

Trần Kiến Phong nhìn Vương Tử Quân nghênh ngang bỏ đi mà thật sự nổi giận, nhưng hắn lại căn bản không thể làm gì được Vương Tử Quân.

...

Vương Tử Quân đến một siêu thị mua thức ăn, sau đó tranh thủ quay về nhà, vì hắn cũng lo lắng khi để vợ ở nhà một mình.

- Cốc cốc cốc.

Khi Vương Tử Quân đang nấu món hầm cách thủy thì tiếng gõ cửa vang lên, hắn kinh ngạc đi ra mở cửa, thế là gặp một tên thanh niên đến tặng hoa. Khi thấy Vương Tử Quân mở cửa thì hắn cung kính nói:

- Tiên sinh, xin hỏi đây có phải là nhà của Mạc tiểu thư không? Tôi là người của cửa hàng hoa Nhất Tình Duyên, có vị tiên sinh muốn tặng hoa cho Mạc tiểu thư.

Vương Tử Quân nhìn thấy tên thanh niên cầm theo bó hoa hồng cùng với một tờ giấy màu anh nhạt, thế là hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, cuối cùng cười nói:

- Đúng là nhà của Mạc tiểu thư, nhưng cô ấy không nhận được, tôi nhận thay cô ấy.

- Xin hỏi ngài có liên hệ thế nào với Mạc tiểu thư.

Tên thanh niên vừa để Vương Tử Quân ký tên vừa hỏi.

- Tôi là bố của con cô ấy.

Vương Tử Quân nói rồi trực tiếp nhận hoa.

- Bố của con cô ấy?

Tên thanh niên vô thức lặp lại một câu, vẻ mặt có chút xấu hổ, hắn nhìn cánh cửa phòng đã đóng kín mà càng thêm hoảng sợ. Lần này mình đi đến tặng hoa cho chồng người ta, may mà không gặp phải một kẻ nóng tính, nếu không biết đâu sẽ bị đánh cho một trận.

Nhưng tên thanh niên tặng hoa cũng không ngờ, vị chủ tịch thành phố tiếp nhận hoa và tờ giấy màu xanh được gấp tinh xảo giống như một bức thư tâm tình, hắn không thèm nhin mà vứt vào sọt rác. Còn bó hoa hồng ướt át, hắn cầm lấy đi vào phòng khách.

- Chồng, chuyện gì vậy?

Khi thấy bó hoa trong tay Vương Tử Quân thì Mạc Tiểu Bắc khẽ hỏi.

- Vợ, tặng cho em.

Vương Tử Quân nói rồi dùng hai tay đưa bó hoa đến trước người Mạc Tiểu Bắc.

- Anh tặng hoa cho em?

Mạc Tiểu Bắc tuy biểu hiện vẫn có chút lạnh nhạt, thế nhưng cặp mắt lại có hai phần ngập nước.

"Xem ra sau này mình nên chú trọng tặng hoa cho vợ!"

Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, hắn cười nói:

- Tất nhiên là tặng cho em, để anh ôm em một cái.

Sau khi dùng cơm xong thì Vương Tử Quân dụ dỗ Mạc Tiểu Bắc đang muốn đọc sách đi nghỉ truaw, nhưng thấy nàng cứ lật qua lật lại, hắn tuy cười thầm nhưng lại biết nàng căn bản không muốn ngủ.

Tuy Vương Tử Quân rất muốn không có bất kỳ người nào có thể quấy rầy mình và Mạc Tiểu Bắc ở cùng với nhau, thế nhưng hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn phải cho thư ký biết rõ hành tung của mình. Bây giờ điện thoại không thể dùng được ở thủ đô, hắn dùng điện thoại bàn trong nhà để gọi điện thoại cho Triệu Quốc Lương, nói cho đối phương biết có gì khẩn cấp có thể liên lạc với mình.

Khi Vương Tử Quân gọi điện thoại đi thì xem như điện thoại trong nhà không được yên tĩnh, Tôn Quốc Lĩnh là phó chủ tịch thường vụ dẫn đầu các vị phó chủ tịch khác, hắn băt đầu gọi điện thoại báo cáo công tác cho Vương Tử Quân. Tuy chỉ là một ít chuyện không phải gì lớn, thế nhưng Vương Tử Quân hiểu bọn họ làm như vậy để chứng minh, dù mình ra ngoài thì bọn họ cũng không dám tự tiện làm chủ.

Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc trừng mắt trên giường, hắn thật sự mất kiên nhẫn, nhưng vẫn chờ cho đám người Tôn Quốc Lĩnh nói cho xong, cũng nói ra ý kiến của mình. Nhưng đa số vấn đề thì Vương Tử Quân cho bọn họ tự quyết định phương án xử lý.

Sau khi vài vị phó chủ tịch báo cáo xong thì Vương Tử Quân thật sự sinh ra xúc động rút dây điện thoại, đúng lúc này tiếng chuông vang lên. Khi hắn vừa nghe máy, một giọng nói không chút khách khí chợt vang lên chỉ trích:

- Chủ tịch Vương, anh thật sự không trượng nghĩa, vì sao đến thủ đô không gọi điện thoại cho tôi? Có phải cảm thấy tôi không mời anh được bữa cơm sao?

Vương Tử Quân nghe được âm thanh quen thuộc này mà có chút vui vẻ, hắn cười ha hả nói:

- Cục trưởng Lưu, tôi thật sự không dám có suy nghĩ này, nhưng nếu anh đã hiểu lầm, như vậy không bằng tôi để anh làm chủ một lần, nói thật, tôi có một bí mật chưa nói cho anh biết.

Lưu Nham Phú cười nói:

- Bí mật gì mà chưa nói cho tôi biết?

- Thật ra tôi cũng xem như là người thủ đô, hì hì, cũng xem như có thể đứng ra làm chủ mời khách.

Vương Tử Quân nở nụ cười nói lời trêu đùa với Lưu Nham Phú.

- Được rồi, được rồi, lần này anh cũng không được tranh giành với tôi, nếu không cũng đừng trách tôi không khách khí.

Lưu Nham Phú nói rồi dùng giọng chân thật đáng tin lên tiếng:

- Chủ tịch Vương, bảy giờ tối nay chúng tôi sẽ chờ anh ở khách sạn Thủy Thượng, không gặp không về.

Vương Tử Quân đã sớm có tâm tư đến bữa cơm tối sẽ đi gặp Mạc lão gia tử, vì Mạc lão gia tử đã lâu chưa gặp hắn. Lúc này hắn nghe được lời mời Lưu Nham Phú, thầm nghĩ có lẽ ngày mai hãy đến thăm Mạc lão gia tử, hôm nay nên gia tăng cảm tình với Mạc Tiểu Bắc, không phải ngày mai sẽ càng dễ dàng vượt qua kiểm tra sao?

Trần Linh Mai có ý nghĩ như vậy thì lại càng thêm nhiệt tình với Mạc Tiểu Bắc, nàng nở nụ cười hớn hở với Mạc Tiểu Bắc. Nhưng Mạc Tiểu Bắc lại là người không thích nói chuyện, tuy lúc này cũng muốn nói thêm nhiều lời với Trần Linh Mai, thế nhưng trong đầu có ý nghĩ nhưng miệng lại nói không nên lời.

- Anh công tác thế nào rồi?

Vương Tử Quân uống một hớp nước trà rồi cười hỏi Lưu Nham Phú.

- Công tác sao? Cũng bình thường mà thôi.

Lưu Nham Phú vừa châm nước cho Vương Tử Quân vừa thản nhiên nói.

Vương Tử Quân là người quen nhìn mặt nói chuyện, hơn nữa lại hiểu rất rõ về Lưu Nham Phú, trong lòng chợt sinh ra nghi vấn. Với tình huống của Lưu Nham Phú vào lúc này, phải là xuân phong đắc ý mới đúng, cớ sao lại có biểu hiện như vậy? Nhưng nhìn bộ dạng không muốn nói nhiều của Lưu Nham Phú, Vương Tử Quân cũng cất giấu tâm tư của mình.

Bây giờ Lưu Nham Phú không muốn nói, lát nữa uống vào vài ly, dù có không muốn nói cũng sẽ nói ra mà thôi.

Lưu Nham Phú phân phó nhân viên đưa thức ăn lên, khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng thì hắn nhìn chiếc ghế trống ở trên bàn, sau đó khua tay nói:

- Nên đưa chiếc ghế trống này ra, chúng ta cũng không có nhiều người như vậy.

Trần Linh Mai đang nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc, nàng thấy chồng nhắc đến chiếc ghế trống thì vẻ mặt biến đổi, thấy nhân viên phục vụ muốn tiến lên cất ghế đi thì chặn lại nói:

- Nham Phú, chờ chút, còn có người.

Lưu Nham Phú chợt mất hứng, hắn mời Vương Tử Quân dùng cơm vì muốn tạo ra bầu không khí riêng tư gia đình, vợ mình cũng thật là, sao lại mời người khác? Khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một tên thanh niên đi vào.

- Chào dượng, chào cô!

Tên thanh niên kia đi vào, khi thấy Lưu Nham Phú và Trần Linh Mai thì cung kính kêu lên.

Vương Tử Quân vốn không chú ý, thế nhưng khi nghe thấy âm thanh của tên kia, hắn chợt cảm thấy có chút quen thuộc. Hắn ngẩng đầu nhìn, chợt sinh ra cảm giác dở khóc dở cười. Trong lòng thầm nghĩ: Đời người thật sự không khó để gặp lại, thủ đô xem ra cũng quá nhỏ, mình sao lại luôn có cơ hội gặp mặt người này như vậy?

- Kiến Phong, cậu có chuyện gì sao?

Lưu Nham Phú nhìn thoáng qua Trần Kiến Phong rồi thản nhiên nói.

Trần Linh Mai chợt cảm thấy có chút khó chịu, nhưng nàng là người tâm tư lung linh, khi thấy Lưu Nham Phú nói như vậy thì nàng nhanh chóng cười nói:

- Kiến Phong cũng không phải người ngoài, cậu đến đây ngồi một chút.

Trần Linh Mai vừa nói vừa giống như sợ Lưu Nham Phú đuổi người, nàng vội vàng chỉ sang Vương Tử Quân nói:

- Vị này chính là đồng sự của dượng, cậu gọi là chú Vương.

Tuy Trần Linh Mai nhìn thấy Vương Tử Quân không lớn tuổi hơn cháu nhà mình bao nhiêu, thế nhưng nàng từ miệng Lưu Nham Phú mà biết Vương Tử Quân có quan hệ khá rộng trong quân ngũ, thế là trong lòng thật sự ao ước muốn cháu mình đổi vị trí tốt hơn. Tuy nhà nàng có không ít tiền, thế nhưng trên đời này nhiều tiền chưa chắc đã có nhiều lực. Vì vậy lần này nàng lén thông báo cho cháu mình, chính là muốn quyết định chuyện này ở ngay trên bàn cơm.

Trần Kiến Phong cũng hiểu rõ ý nghĩ của cô cô, sau khi nghe cô cô phân phó thì ngẩng đầu lên nói:

- Chào chú Vương...

Một câu chào chú Vương vừa ra khỏi miệng thì Trần Kiến Phong chợt ngây cả người, vẻ mặt ngưng trệ. Hắn dù thế nào cũng không ngờ chú Vương chính là người mà mình vừa mới định dùng năm triệu để đuổi đi, càng chính là người thần thông quảng đại trong lời nói của cô cô mình.

Điều này sao có thể? Đối phương sao có thể giúp được mình? Chính mình vừa rồi gọi người ta là gì? Trần Kiến Phong lúc này thật sự cảm thấy đầu giống như muốn nổ tung ra.

Trần Linh Mai muốn cháu mình tạo ra ấn tượng tốt với vợ chồng Vương Tử Quân, như vậy người ta cũng dễ dàng giúp cháu mình tiến lên. Nhưng cũng không ngờ đứa cháu xưa nay cực kỳ cơ trí nhưng khi gặp mặt Vương Tử Quân thì chợt ngây ngốc.

Chủ tịch Vương thật sự quá trẻ, nhưng ngây người như Trần Kiến Phong thì rõ ràng là non kinh nghiệm. Tuy Trần Linh Mai tỏ ra rất không thoải mái nhưng vẫn vội vàng hỗ trợ cháu mình:

- Kiến Phong, đây là đồng sự của dượng cháu khi công tác ở tỉnh Sơn Nam, là chủ tịch Vương của thành phố Đông Bộ, cháu gọi anh ấy bằng chú cũng không oan.

- Đây là dì Mạc, là kim đồng ngọc nữ với chú Vương, thật sự làm cho người ta hâm mộ.

Sau khi giới thiệu chsu Vương xong thì Trần Linh Mai là một cô cô bắt đầu nói về dì Mạc với Trần Kiến Phong.

Trần Kiến Phong lúc này thật sự sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt, dì Mạc sao? Như vậy là thế nào? Trong lòng hắn giống như bùng lên bão tố, vô tình không thể nào há miệng được.

Vương Tử Quân cũng không ngờ Trần Kiến Phong chính là cháu vợ của Lưu Nham Phú, nếu đã có quan hệ như vậy thì hắn tất nhiên sẽ không thể để cho Mạc Tiểu Bắc bắt Trần Kiến Phong sung quân vùng biên giới. Nhưng chủ tịch Vương đôi khi cũng không quá sảng khoái, cũng không muốn bỏ qua như vậy, thế cho nên cười nói với Trần Linh Mai:

- Chị Trần, hay là thôi đi, Tiểu Bắc còn trẻ, chị cứ để cho cháu Kiến Phong tùy tiện xưng hô thế nào cũng được.

Vương Tử Quân nói đến chữ cháu Kiến Phong thì giọng điệu rất vang dội, điều này làm cho Trần Kiến Phong nghe được mà cổ thiếu chút nữa cũng đỏ ửng. Hắn nhìn Vương Tử Quân đang cười tủm tỉm, trong lòng thầm căm hận. Nhưng hắn nghĩ đến chức vụ của Vương Tử Quân, là chủ tịch thành phố Đông Bộ. Vì Lưu Nham Phú xuống thành phố Đông Bộ tạm giữ chức, thế cho nên hắn cũng biết rõ cấp bậc hành chính ở thành phố Đông Bộ, đối phương còn trẻ như vậy mà đã là phó chủ tịch thành phố, là cán bộ cấp phó sở, mình không thể nào so sánh được. Hắn nghĩ đến tình huống mình lấy tiền yêu cầu một phó chủ tịch thành phố bỏ vợ, hắn thật sự cảm thấy mất hết mặt mũi.

Trần Kiến Phong nhìn Vương Tử Quân, nhìn vị chủ tịch trẻ tuổi, hắn không dám nghĩ rằng người này là cán bộ cấp giám đốc sở, nếu không, chỉ sợ hắn cũng không dám ngồi ở chỗ này.

- Không được, Tiểu Bắc còn trẻ nhưng dù sao cũng là em của tôi, sao có thể gọi bậy bạ được?

Trần Linh Mai là người đầu tiên không đồng ý lời nói của Vương Tử Quân, nàng nói rồi đưa mắt nhìn Trần Kiến Phong:

- Kiến Phong, cháu còn lề mề làm gì nữa? Còn không mau chào dì Mạc?

Trần Kiến Phong từ nhỏ không sợ ai, chỉ sợ cô cô Trần Linh Mai của mình. Lúc này thấy vẻ mặt gấp gáp của cô cô, chút phản kháng trong lòng chợt tan biến sạch sẽ, nhưng hắn không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu cứng rắn nói một câu:

- Chào dì Mạc!

Mạc Tiểu Bắc là người vốn không thích nói chuyện, đặc biệt là càng không thích mở miệng với người ngoài. Vừa rồi nàng đối thoại với Trần Linh Mai, tất cả là do Trần Linh Mai chủ đạo. Khi Trần Linh Mai nói Trần Kiến Phong gọi mình là dì Mạc, nàng tuy cảm thấy cực kỳ không thích nhưng cũng không cản lại. Sau khi Trần Kiến Phong chào dì Mạc thì nàng mới trầm giọng nói:

- Chị Trần, tôi cũng không dám nhận mình là dì Mạc.

Trần Linh Mai nghe rõ lời nói của Mạc Tiểu Bắc, đây rõ ràng là lời khách khí của Mạc Tiểu Bắc, nhưng Vương Tử Quân và Trần Kiến Phong là hai người hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Mạc Tiểu Bắc, một người thì cười thầm, một người thì cảm thấy giống như lòng bị dao cắt.

Trần Kiến Phong lúc này thật sự rất muốn rời khỏi chỗ này, nhưng khi thấy cô cô liên tục nháy mắt với mình, hắn cũng không dám đi. Dù sao vì chuyện của mình thì bố mẹ đã không ít lần cầu cạnh cô cô, lần này cô cô lại nói có thành công hay không là do chính mình.

- Em Tiểu Bắc, có gì mà không dám nhận? Chủ tịch Vương là đồng sự tốt của anh Lưu nhà tôi, hai chúng ta là chị em, cháu của chị không phải cũng là cháu của em sao? Sau này nếu hắn có gì không tốt, em thích trách thì trách, thích mắng thì mắng, nếu như hắn dám mở miệng cự cãi, để đó chị cho hắn biết tay.

Trần Linh Mai nói chuyện rất vui vẻ nhưng lại làm cho Trần Kiến Phong cảm thấy giống như đứng đống lửa ngồi đống than, lúc này cô cô lên tiếng xem như hắn đã hoàn toàn thất thủ. Hắn ngồi xuống ghế, tâm tình không đặt lên bàn cơm, hắn nghĩ vừa rồi mình bày trò hề với Vương Tử Quân, bây giờ lại phải mở miệng gọi Mạc Tiểu Bắc là dì.

Khi thấy bộ dạng ngơ ngác của Trần Kiến Phong thì Trần Linh Mai thật sự cảm thấy rất khó chịu và bực bội, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này ngày thường thông minh lanh trí, lúc này sao lại ngơ ngác mất hồn như vậy? Trước kia Trần Kiến Phong ăn nói rất hay, bây giờ vào thời điểm quan trọng lại rơi vào tình huống như vậy, chẳng lẽ vẫn là câu "thịt chó không được đưa lên bàn tiệc" sao?

Trần Linh Mai cực kỳ bực bội, nàng lén nháy mắt vài cái với chồng nhưng không được đáp lại, thế là cười nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, cháu tôi là người thành thật, bình thường cũng không nói được nhiều, thật sự gống hệt như anh trai của tôi. Bây giờ nó đã đến đây, thôi thì để nó mời anh một ly rượu, xem như chính thức nhận chú Vương, anh thấy thế nào?

Vương Tử Quân dù đang đàm luận với Lưu Nham Phú, thế nhưng hắn vẫn bao quát tất cả những gì đang diễn ra. Sau khi nghe thấy Trần Linh Mai nói như vậy, hắn là một người làm chú sẽ không từ chối, nhưng hắn lại cười nói:

- Chị dâu, chị xem kìa, khách khí như vậy sao được? Cần gì phải dùng rượu mời làm gì, không phải đã quen biết rồi sao?

- Ôi, chủ tịch Vương, rót rượu cho trưởng bối chính là quy của của nhà chúng tôi, anh nói xem có đúng không, anh Nham Phú?

Trần Linh Mai tuy dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng lên tiếng, thế nhưng Lưu Nham Phú vẫn nghe ra sự uy hiếp ẩn giấu bên trong.

Tuy Lưu Nham Phú không sợ Trần Linh Mai, thế nhưng hắn cũng chẳng muốn vì chút chuyện nhỏ nhặt mà làm cho gia đình náo loạn mất vui. Hơn nữa lúc này đang ở trước mặt vợ chồng Vương Tử Quân, nếu như mình không cùng âm với Trần Linh Mai, chỉ sợ lại bày ra tình huống gia đình không hòa thuận. Hơn nữa Trần Kiến Phong cũng đã đến, cũng không thể để cho nó quá mất mặt, uống một ly cũng không là vấn đề.

- Chủ tịch Vương, Linh Mai nói đúng, cứ để cho Kiến Phong kính anh một ly.

Lưu Nham Phú nói ra những lời này cũng xem như cho ra quyết định, Vương Tử Quân cười cười nói với Trần Kiến Phong:

- Nếu đã như vậy thì xem như làm phiền Kiến Phong, nhưng rượu phải mời từ anh Lưu, nếu không tôi làm em cũng sẽ không uống.

- Chủ tịch Vương, rượu này phải bắt đầu từ anh mới được. Thế nào, tôi rời khỏi thành phố Đông Bộ thì anh xem là người ngoài sao?

Lưu Nham Phú vung tay áp xuống rồi dùng giọng kiên quyết nói.

Lúc này Trần Kiến Phong đã nâng chai rượu lên, nhưng hai người Lưu Nham Phú và Vương Tử Quân lại đanh đùn đẩy cho nhau, nhìn thì có vẻ cực kỳ nhún nhường, thế nhưng điều này làm cho Trần Kiến Phong cảm thấy mình như một tên hề, căn bản rơi vào tình huống luống cuống tay chân.

- Được, được, được rồi, cũng không ngờ anh về thủ đô lại có thể nói như vậy, nếu đã như vậy thì tôi sẽ là người uống trước. Nhưng có một điều nên nói rõ, rượu cũng không nên quá nhiều, vì anh cũng biết tửu lượng của tôi rồi đấy.

Vương Tử Quân cuối cùng cũng không thể nào áp chế được Lưu Nham Phú, hắn không thể không giơ cờ trắng đầu hàng.

Lưu Nham Phú cười ha hả nói:

- Tửu lượng của anh thế nào thì tôi biết rất rõ, anh đến thủ đô một lần cũng không phải dễ, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh uống rượu chạy xe về, như vậy em dâu cũng không đồng ý.

Lưu Nham Phú nói rồi qauy sang vẫy tay với Trần Kiến Phong đang không biết phải làm sao:

- Kiến Phong, rót đầy ly cho chủ tịch Vương.

Trần Kiến Phong đồng ý một tiếng, lúc này hắn mới tĩnh tâm đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói:

- Chủ tịch Vương, tôi mời ngài một ly.

Hai câu của Trần Kiến Phong không có gì sai, nhưng sai ở chỗ bên cạnh hắn có một cô cô. Trần Linh Mai nghe thấy Trần Kiến Phong gọi Vương Tử Quân là chủ tịch Vương, nàng chợt mất vui:

- Đứa bé này, trí nhớ thật sự quá kém, cái gì mà là chủ tịch Vương, phải là chú Vương. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Trần Kiến Phong nhìn gương mặt nghiêm túc của cô cô, lúc này thật sự rất muốn khóc. Hắn nhìn Vương Tử Quân với nụ cười tủm tỉm trên môi, hắn thật sự cảm thấy mình khó thể nào gọi đối phương bằng chú cho được.

"Ôi, đối phương có lẽ cũng không thèm giúp mình, hay là thôi đi!"

Trần Kiến Phong chợt có ý nghĩ như vậy, thế là trong lòng chợt bùng lên ý nghĩ muốn rời khỏi đây, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi.

Trần Linh Mai lên tiếng, vài nữ nhân viên phục vụ đi vào, trên khay của nhóm nhân viên phục vụ là đủ mọi món ăn đầy sắc màu.

- Cá muối, vi cá, tổ yến...

Trần Linh Mai nhìn món ăn mà nhân viên phục vụ đưa vào, tuy nàng không gọi được tên của tất cả, thế nhưng chỉ là vài cái tên cũng làm cho nàng đau lòng. Tuy nàng không thiếu tiền, thế nhưng đột nhiên có quá nhiều món ngon cũng làm cho nàng khó thể tiếp nhận được. Khi nàng đảng cảm thấy đau lòng, nàng chợt thấy không đúng, dù sao thì bàn mình đã dọn ra đầy đủ, sao lại có thêm nhiều món thế này?

Trần Linh Mai nhìn nhân viên phục vụ đang dọn những món cũ, nàng trầm giọng nói:

- Này, có phải đã có gì lầm lẫn không? Chúng tôi cũng không gọi những món này.

- Xin hỏi có lãnh đạo tên là Lưu Nham Phú ở đây không?

Một nhân viên phục vụ đặt món ăn xuống rồi cười hỏi mọi người.

Lưu Nham Phú cũng không ngờ xuất hiện tình huống này, hắn có chút trầm ngâm rồi trầm giọng nói:

- Đúng, tôi là Lưu Nham Phú.

- Như vậy thì quá đúng rồi! Lãnh đạo Lưu, là thế này, vị khách ở phòng Chí Tôn nói là người quen của anh, thế nên đã đặc biệt đặt vài món đưa đến, các anh cứ yên tâm hưởng dụng, đã tính sổ hết rồi.

Nhân viên phục vụ trả lời làm cho Trần Linh Mai cảm thấy rất có thể diện, dù sao đây cũng là chuyện tốt. Nhưng vẻ mặt Lưu Nham Phú chợt biến đổi vài lượt, hắn nhìn các món ăn, lại nhìn Vương Tử Quân ở bên cạnh nở nụ cười nhàn nhạt không nói gì, hắn chợt trầm giọng nói:

- Làm phiền cô nói với lãnh đạo của mình, món nay có thể để lại, nhưng tiền do chúng tôi tính.

- Thật xin lỗi lãnh đạo, đã có người tính rồi, chúng tôi cũng không thể thu hai lần.
Bình Luận (0)
Comment