- Lục tiên sinh, chuyện này mong ngài tin tưởng tôi...
Đổng Quốc Khánh còn chưa nói dứt lời thì Lục tiên sinh đã khoát tay mất kiên nhẫn nói:
- Bí thư Đổng, tôi rất tin tưởng ngài, thế nhưng sự việc đã xảy ra, lời hứa hẹn của người cũng không có sức thuyết phục. Ngược lại thì người đánh tôi vẫn còn đang nhởn nhơ tiếp tục công tác như bình thường.
Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy, hắn nào đã từng bị người ta nói như vậy? Thế là hắn thật sự hận không để đánh cho tên khốn đối diện một trận đập đầu xuống đất. Nhưng năm nay tỉnh Sơn Nam chú trọng công tác kêu gọi đầu tư, hơn nữa hạng mục này tỉnh còn chỉ thị nắm thật chặt, thế cho nên hắn cũng không thể dọa cho hai vị thần tầi này sợ hãi bỏ chạy cho được. Nhưng trong lòng hắn cũng có một suy nghĩ khác, Vương Tử Quân không phải là kẻ ngang ngược sao? Như vậy thì tiếp tục đi, cứ cố gắng làm cho gió bão mạnh hơn một chút, đến lúc đó để xem Vương Tử Quân xuống địa ngục như thế nào.
Đổng Quốc Khánh nhìn vào góc độ này mà rất hy vọng vào sự kiện lần này, nếu làm lớn chuyện thì kết quả là rất tốt, thế là hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Lục tiên sinh, tất cả sự việc đều phải làm theo trình tự, mong Lục tiên sinh cho thời gian hai ngày, thành phố Đông Bộ chúng tôi nhất định sẽ cho ra một câu trả lời phù hợp.
- Bí thư Đổng, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng có câu rồng mạnh không áp chế địa đầu xà, chuyện này xem như chúng tôi tự nhận mình gặp chuyện không may. Hôm nay bí thư Đổng đã đến đây, tôi cũng không cần phải đến nói lời từ biệt với anh, chiều nay chúng tôi sẽ đi.
Lục tiên sinh khoát tay áo với Đổng Quốc Khánh, giống như đã cho ra quyết định.
- Giám đốc Lục, cho dù không bàn chuyện hợp tác thì cũng không nên đi gấp như vậy. Anh có thể ở lại thành phố Đông Bộ vài ngày, du ngoạn sơn thủy, nếm thử vài món đặc sản, cũng xem như cho tôi một cơ hội đãi khách.
Đổng Quốc Khánh nâng ấm trà lên châm nước cho anh Lục, sau đó vừa cười vừa nói.
Lục tiên sinh nhìn động tác của Đổng Quốc Khánh, trong lòng thầm cười lạnh. Thầm nghĩ tổng giám đốc Trình nói đúng, đám người này trong đầu chỉ nghĩ đến thành tích, bây giờ mình mạnh tay thì nhanh chóng trở nên mềm nhũn. Hắn nghĩ dến chỉ thị nắm chắc thế chủ động của tổng giám đốc Trình, thế là càng tỏ ra lo lắng, hắn khoát tay áo rất có khí độ với Đổng Quốc Khánh rồi thản nhiên nói:
- Bí thư Đổng, tôi xin nhận ý tốt của anh, nhưng chúng tôi gánh vác nhiệm vụ của tập đoàn Thần Hà, cũng không có thời gian đi du ngoạn.
- Lục tiên sinh, chỉ hai ngày mà cũng không được sao? Có câu làm ăn cũng phải thấu tình đạt lý, cho dù chúng ta không có cơ hội hợp tác thì ít nhất cũng có thể làm bạn chứ?
Đổng Quốc Khánh vẫn cười nhưng nụ cười lại mang theo chút khổ sở. Hắn là lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ, những năm nay hắn nào có bao giờ cúi người thấp kém như vậy? Tuy những lời này tuy khó mở miệng nhưng đối diện với một Lục tiên sinh có biểu hiện như vậy thì không thể không nói ra. Lúc này tổng giám đốc Trình đã thấy đạt được mục tiêu, thế là khẽ cười nói:
- Bí thư Đổng, con người của tôi cũng thích kết giao bạn bè, đặc biệt là người sảng khoái như ngài, nhưng khốn nổi chúng tôi đều vì chủ của mình, tóm lại là thân bất do kỷ. Chúng tôi còn phải nhanh chóng báo cáo vào cuối tháng, chỉ mong bí thư Đổng tha thứ cho.
Đổng Quốc Khánh cực lực khuyên bảo một phen nhưng căn bản là không có kết quả. Lục tiên sinh thật sự không nghe lọt tai bất kỳ lời khuyên nào, thế cho nên Đổng Quốc Khánh không làm gì được đành phải rời đi. Khi Lục tiên sinh tiễn chân Đổng Quốc Khánh, Đổng Quốc Khánh vẫn lợi dụng cơ hội để mở lời khuyên cuối cùng:
- Lục tiên sinh, hoàn cảnh đầu tư ở thành phố Đông Bộ chúng tôi là không tệ, dù có chút không thoải mái nhưng mong anh xem xét lại thành ý của thị ủy Đông Bộ chúng tôi mà ở lại một ngày, chỉ cần một ngày tôi sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục.
Lục tiên sinh đã kéo căng kết cỡ, hắn chỉ chờ những lời như vậy mà thôi. Lúc này hắn nghe rõ câu nói của Đổng Quốc Khánh, thế là cười nói:
- Bí thư Đổng, tinh thần của ngài thật sự làm tôi cảm động, nhưng chúng tôi đã định ra phương án đến thành phố khác xem xét, chúng tôi còn có thể ở lại thành phố Đông Bộ sao?
Đổng Quốc Khánh cố gắng giữ lại nhưng thật sự không có kết quả gì, rơi vào đường cùng hắn đành phải lời khỏi khách sạn Đông Bộ.
- Anh Lục, anh làm rất tốt.
Sau khi lên lầu thì Lục tiên sinh và tổng giám đốc Trình đối diện với nhau, tổng giám đốc Trình nhàn nhã ngồi trên ghế sa lông thưởng thức trà ngon rồi vỗ bàn dùng giọng khích lệ nói.
- Tôi nào có công lao gì, tất cả đều là ý hay của tổng giám đốc Trình, nếu không phải anh cho ra ý kiến này, chỉ sợ sẽ không có tình cảnh hôm nay.
Lục tiên sinh là người nắm giữ đúng mực, vì vậy khi thấy tổng giám đốc Trình nói lời khẳng địn với mình, hắn vội vàng đẩy công lao này quay về. Tổng giám đốc Trình tên là Tgh, là Nhị thiếu gia của chủ tịch tập đoàn Thần Hà, là người tranh chấp gay gắt nhiều năm với người anh trai lớn hơn hai tuổi, lần này hắn đến đàm phán hạng mục với thành phố Đông Bộ cũng chỉ vì muốn gia tăng lực ảnh hưởng của mình trong tập đoàn mà thôi. Người không biết chừng mực sẽ không thể nào phát triển, điều quan trọng là biến ước mơ của mình thành sự thật. Trong mắt Trình nhị thiếu gia, hắn khinh thường một phần gia sản của Trình gia, giấc mơ của hắn chính là tiến lên làm người nắm giữ tất cả gia sản của dòng họ, thế nên hắn hy vọng thông qua sự kiện lần này để tăng cường tư bản cho mình.
- Tổng giám đốc Trình, tôi đã để lộ ý tứ của chúng ta ra ngoài, theo tôi thấy bí thư Đổng này nhất định sẽ cố gắng xử lý sự việc, sẽ nhanh chóng tìm đến chúng ta mà thôi.
Trình Gia Hòa vỗ vai Lục tiên sinh rồi nói;
- Vậy thì tốt, anh Lục, lần này không những có thể hoàn thành nhiệm vụ của công ty, còn có thể xả giận cho anh. Anh thu dọn một chút đi, bây giờ chúng ta đi, ha ha, sau đó chúng ta đến vài thành phố khác thị sát, chờ ngày thành phố Đông Bộ mời chúng ta quay về.
- Tôi muốn để cho tên khốn kiếp kia tự đến mời chúng ta.
Lục tiên sinh vuốt vị trí đau nhói trên mặt rồi dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói.
- Anh Lục, tôi tin anh sẽ có được khoảnh khắc đó.
Trình Gia Hòa nâng ly lên uống một ngụm rồi cười nói:
- Đại trượng phu có oán báo thù, hai ngày sau sẽ xong cả mà thôi. À, kẻ đánh anh tên gì gì?
- Thái Thần Bân!
Lục tiên sinh nhắc đến cái tên này mà thật sự căm tức, trong đầu xuất hiện tình huống đối phương đánh mình.
- Đúng, là tên khốn Thái Thần Bân, đến lúc đó đừng nói là hắn, ngay của chủ của hắn cũng phải đến nhận lỗi với chúng ta. Đến khi đó hạng mục mỏ khoáng sản ở thành phố Đông Bộ không phải do chúng ta quyết định sao? Không phải quyền chủ động ở trong tay chúng ta sao?
Trình Gia Hòa nghĩ đến tình cảnh hạng mục lần này sẽ phát triển theo đúng ý nghĩ của mình, vẻ mặt hắn càng thêm bay bổng.
- Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, khi Lục tiên sinh lên tiếng thì Hà tiểu thư mặc trang phục công sở đi vào.
- Hà tiểu thư, cô đi chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ rời khỏi thành phố Đông Bộ.
Trình Gia Hòa khoát tay chặn Hà tiểu thư lại rồi nói.
- Vâng, tổng giám đốc Trịnh.
Hà tiểu thư lên tiếng đồng ý, sau đó nàng do dự nhìn Lục tiên sinh, lại nói:
- Giám đốc Lục, bên ngoài có nàng tìm ngài.
- Có phải là người của thành phố Đông Bộ không? Cô trực tiếp nói với bọn họ, tôi không rảnh tiếp kiến, nói bọn họ đừng đến làm phiền tôi nữa.
Lục tiên sinh đã xem lời nói của tổng giám đốc Trình như là chỉ thị cao nhất, hắn vung tay lên cực kỳ khí thế, lại dùng giọng chân thật đáng tin nói. Hà tiểu thư cũng không đi ra, nàng há miệng, bộ dạng muốn nói lại thôi. Trình Gia Hòa nhìn bộ dạng của nàng, hắn có chút bất mãn:
- Cô không nghe thấy gì sao? Không nghe rõ chỉ thị của giám đốc Lục à, còn chưa mau đi ra ngoài làm việc?
- Giám đốc Lục, tôi đã nói những lời của ngài với bọn họ, nhưng bọn họ nói nhất định phải gặp mặt, bởi vì...Vì bọn họ đến là điều tra một vụ án cưỡng gian.
Hà tiểu thư nói làm cho vẻ mặt Lục tiên sinh trở nên khó coi, có ý định cưỡng gian? Đây là cái quái gì? Tổng giám đốc Trình lúc này cũng cực kỳ khó chịu.
- Xin hỏi ai là Lục tiên sinh?
Khi ba người Trình Gia Hòa đang tự đánh giá sự việc thì cửa phòng khẽ đẩy ra, một tên cảnh sát trẻ tuổi đi vào bên trong. Sau khi đưa mắt nhìn ba người trong phòng, viên cảnh sát trẻ tuổi đưa ra một giấy chứng minh công tác, sau đó trầm giọng nói.
- Tôi là Lục Hữu Đại, tôi cũng không có nhiều thời gian, nếu anh có vấn đề gì thì có thể tìm luật sự của tôi.
Lục tiên sinh chợt trở nên kinh ngạc, nhưng hắn phục hồi chỉ sau nháy mắt, hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi, sau đó lạnh giọng nói:
- Anh nên biết đây là nơi nào? Chàng trai trẻ, tôi nói cho anh biết, bí thư Đổng của các anh vừa mới rời khỏi chỗ này.
- Bí thư Đổng có vừa rời khỏi chỗ này hay không chẳng liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi đến đây để chấp pháp. Mong Lục Hữu Đại tiên sinh theo chúng tôi về đồn nói rõ tình huống, phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi.
Không đợi tên cảnh sát trẻ tuổi tiếp tục lên tiếng, một een cảnh sát hơn ba mươi tuổi xuất hiện ngoài cửa rồi nói.
Lục Hữu Đại nhìn hai tên cảnh sát đứng ngoài cửa mà chưa phát hiện ra có vấn đề gì, trong quan trường thì tác phong háo sắc có thể là một cán dao để người nắm chặt lấy không buông, thế nhưng đối với thương nhân thì đó chỉ là chút vấn đề nhỏ nhặt, căn bản không thể gây khó dễ. Hơn nữa vừa rồi Đổng Quốc Khánh rất khách khí với hắn, đám cảnh sát cỏn con này có thể làm gì được? Text được lấy tại TruyenGG
- Đến đồn công an tiếp nhận điều tra? Ha ha, thật sự xin lỗi, tôi không có thời gian. Vừa rồi bí thư Đổng mời tôi đến phòng làm việc nói chuyện, tôi còn từ chối nữa là.
Lục Hữu Đại nói rồi duỗi ngón tay chỉ về phía hai tên cảnh sát:
- Nể tình các cậu còn trẻ, tôi cho phép các cậu đi ra ngoài, tôi xem như chưa có gì phát sinh.
- Lục tiên sinh, chúng tôi nhận được đơn tố cáo của một cô gái tên là Trương Tiểu Hoa, cô ấy nói ngài tối qua đã cưỡng ép cô ấy quan hệ, xin ngài phối hợp với chúng tôi.
Trương Tiểu Hoa là ai? Lục tiên sinh nghe thấy cái tên như vậy thì thiếu chút nữa bị chọc cười. Nhưng ngay sau đó hắn chợt nhớ đến cô gái ở phòng karaoke mà mình kéo đi qua đêm, hắn nghĩ đến bộ dạng ngây thơ của nàng, hắn càng cảm thấy không đúng, vì sao mình lại bị cô ta tố cáo? Nhưng dù thế nào thì hắn sẽ tuyệt đối không thừa nhận chuyện này. Hắn trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói:
- Các anh thuần túy là nói lời vô căn cứ, tôi không biết ai tên là Trương Tiểu Hoa, các anh tìm lộn người rồi. Thật xin lỗi, tôi còn có việc khác, không rảnh nói lời thừa thãi với các anh.
- Lục tiên sinh, chúng tôi có chứng cứ xác thực về những hành vi của ngài, nếu như ngài không phối hợp, thật xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế.
Tên cảnh sát trẻ tuổi rất chướng mắt vì sự vênh váo hung hăng của Lục tiên sinh. Sau khi Lục Hữu Đại nói xong thì hắn lạnh lùng lên tiếng. Lục Hữu Đại nhìn hai tên cảnh sát trẻ tuổi tiến về phía mình mà ngây người, hắn nhìn thoáng qua Trình Gia Hòa, sau đó lớn tiếng nói:
- Giám đốc Trình, anh nói rõ với bọn họ, tôi thật sự không như vậy.
Trình Gia Hòa nhìn biểu cảm có vẻ khách khí nhưng thực chất là ép người của hai tên cảnh sát, vẻ mặt hắn trở nên rất khó coi. Hai người này đến đây rõ ràng không phải là vô duyên vô cớ, nhưng bọn họ đã nói rõ sự việc, hắn thật sự không dám chứng minh cho Lục Hữu Đại. Hắn biết rõ Lục Hữu Đại sở dĩ phát sinh xung đột với Thái Thần Bân cũng chính là vì một cô gái phục vụ trong quán karaoke.
- Lục tiên sinh, mong anh đi theo chúng tôi, nếu như ngài thật sự bị oan, mong ngài tin vào năng lực của chúng tôi, chúng tôi sẽ tuyệt đối trả lại trong sạch cho ngài.
Tên cảnh sát trẻ tuổi tiến lên đứng sau lưng Lục Hữu Đại, bộ dạng nếu anh không đi thì cũng đừng trách tôi ra tay.
Tuy Lục Hữu Đại không cam lòng nhưng hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, hắn nhìn rõ giấy chứng nhận công tác của hai tên cảnh sát rồi đi theo ra ngoài.
Khi Lục Hữu Đại rời đi thì căn phòng trở nên yên tĩnh, Trình Gia Hòa cũng không còn vui vẻ như vừa rồi, hắn chợt cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, chủ tịch Vương kia cũng không phải là đá kê chân.
- Giám đốc Trình, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hà tiểu thư nhìn thấy vẻ mặt Trình Gia Hòa chợt biến đổi, nàng trầm giọng hỏi.
Trình Gia Hòa hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới mở miệng nói:
- Chuyện này rõ ràng có người nhắm vào anh Lục, thế này đi, cô nắm chắc thời gian gọi điện thoại cho phòng công thương tỉnh Sơn Nam và bí thư Đổng, để bọn họ cho chúng ta câu trả lời thuyết phục, nếu không chúng ta sẽ ngừng hạng mục đầu tư ở tỉnh Sơn Nam.
- Vâng!
Hà tiểu thư đồng ý một tiếng, sau đó nàng nhanh chóng đi ra ngoài.
Đổng Quốc Khánh quay về phòng làm việc thì trong lòng vẫn rất không thoải mái, vẻ mặt hắn cực kỳ âm trầm làm cho đám lãnh đạo đến báo cáo công tác đều nơm nớp lo sợ, sợ nói sai một câu sẽ làm cho bí thư nổi giận.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đổng Quốc Khánh cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy một giọng nữ dịu dàng ở đầu dây bên kia:
- Xin hỏi ngài có phải là bí thư Đổng thành phố Đông Bộ không?
Đổng Quốc Khánh vốn không thích giọng điệu như vậy của phụ nữ, hắn chợt mất hứng, thế nhưng vẫn cố gắng áp chế tâm tình rồi trầm giọng nói:
- Cô là ai? Có chuyện gì?
- Chào bí thư Đổng, tôi là Hà Nhã Mật của tập đoàn Thần Hà, tôi gọi điện thoại cho ngài vì vừa rồi giám đốc Lục của chúng tôi vừa bị cảnh sát đưa đi.