Những ngày gần đây Đổng Quốc Khánh rất ít khi tổ chức hội nghị thường ủy, chủ yếu là vì chính mình không có lòng tin với hướng đi của hội nghị thường ủy. Vương Tử Quân là người quá khó đối phó, Đổng Quốc Khánh cảm thấy mình không thích hợp đối phó chính diện với người này, thế cho nên chỉ có thể tránh sau màn, vì đứng sau màn mới thấy rõ đám tôm tép nhãi nhép biểu diễn trên đài.
Vương Tử Quân anh biểu diễn rất hay, như vậy thành phố Đông Bộ sẽ là của anh? Thật sự đáng chê cười, thật ra thì trong quan trường, người có tác dụng quyết định chính là những kẻ luôn đứng sau màn, có thể được người xưng là độc thủ sau màn, cũng có người xưng là anh hùng sau màn. Đổng Quốc Khánh tự nghĩ chính mình không phải là độc thủ, cũng không thể là anh hùng, hắn chỉ biết một đạo lý; Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau lưng. Như vậy phải làm sao mới có thể là chim sẻ? Đó chính là núp trong bóng tối, luôn khép cửa lại nhìn đối phương qua khe hở, tìm nhược điểm của đối thủ, đến lúc ra tay thì ra tay.
Đổng Quốc Khánh nghĩ đến đây mà không khỏi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, người này thật sự là kẻ trời sinh đào kép, chỉ là một con hát bình thường nhưng cơ bản là diễn cực kỳ linh hoạt, chỉ cần có tư tưởng là sẽ làm cho người ta phải nhảy dựng người. Hắn có cặp mắt ẩn giấu cái nhìn như cười như không, hai con người đen sẫm giống như hai quả cầu thủy tinh, cặp mắt này giống như nối liền với trái tim theo một sợi động mạch, khi nghiêm nghị thì làm cho người ta cực kỳ sợ hãi. Đổng Quốc Khánh cảm thấy nụ cười của Vương Tử Quân giống như bóng tối trong lòng người khác, mỗi khi đối phương giả vờ ra dáng công bộc của dân làm cho người ta cực kỳ buồn nôn.
Nhưng tên khốn Vương Tử Quân kia lại là kẻ có tinh lực dư thừa, lại là kẻ kiên cường, năng lực phi phàm. Tên này am hiểu nhất chính là cả ngày làm công tác dân sinh, rất nhiều trường hợp công khai mở miệng tuyên bố, cái gì mà chính mình muốn làm một người kéo thuyền hợp cách, cùng cán bộ và nhân dân thành phố Đông Bộ kéo con thuyền kinh tế vượt sóng, vững vàng đi về phía trước.
Anh nói xem, rõ ràng là một vị chủ tịch thành phố nhưng lại so sánh mình là người kéo xe kéo thuyền, như vậy nói rõ điều gì? Đây rõ ràng là dối trá, Vương Tử Quân là một tên khốn dối trá. Nhưng Đổng Quốc Khánh cảm thấy nhức đầu nhất chính là tên kia nói thế nào làm như vậy, hơn nữa nói là phải làm, đi là phải đến đích, xử sự quyết đoạn, cực kỳ nhanh nhạy, hầu như không có chút sơ hở nào, điều này làm cho người ta cực kỳ buồn bực.
Đừng nghĩ Vương Tử Quân là người có tâm huyết sôi trào khi thấy dân chúng và đồng sự, thật ra thì dưới mí mắt là hai con mắt cực kỳ sâu sắc, vĩnh viễn không bao giờ để lộ ra ý đồ, đây mới là chỗ âm hiểm nhất.
- Bí thư Đổng, tôi cảm thấy ý kiến của bí thư Vương và trưởng phòng Tưởng đều rất tốt. Tổng hợp hai ý kiến của hai vị lãnh đạo, tôi cảm thấy lúc này chúng ta phải lấy điều kiện tiên quyết là bảo đảm tâm tình ổn định của cục công an, phương án chọn một vị phó cục trưởng thường vụ là hoàn toàn có thể tiến hành.
Sau khi Vương Tử Quân nói xong thì phó chủ tịch thường vụ Tôn Quốc Lĩnh mở miệng, trực tiếp tỏ vẻ ủng hộ ý kiến của chủ tịch Vương.
Khi Tôn Quốc Lĩnh mở miệng thì giống như một con sóng đánh vỡ đê, đám người Chúc Vu Bình, Bành Quang Binh, Lữ Hạ Cường đều mở miệng nói ra ý kiến của mình. Tuy cách nói của bọn họ có chút khác biệt, thế nhưng ý nghĩa lại xem như trăm sông đổ về một biển, đó chính là giúp đỡ lời đề nghị của Vương Tử Quân.
Đổng Quốc Khánh nhìn đám thường ủy thị ủy đứng lên phụ họa ý kiến của Vương Tử Quân mà trong lòng giống như mọc cỏ dại, thật sự xúc động nóng nảy. Một vị trí cục trưởng cục công an không tính là gì, điều làm hắn cảm thấy khó chịu nổi, chính là mình đường đường là bí thư thị ủy, thế nhưng lại không thể khống chế được hướng đi của hội nghị thường ủy.
Ví dụ như hôm nay, con bà nó Vương Tử Quân mới mở miệng thì thế cục của hội nghị thường ủy giống như đã bị nắm mũi dẫn đi. Vương Tử Quân có thể đánh lừa dư luận như vậy, cớ sao người khác không nghe và hiểu được?
Đổng Quốc Khánh oán hận không thôi, anh nói xem, đám thường ủy lên đến vị trí hôm nay, có ai không phải kẻ thông minh xảo quyệt? Vì sao lại nói sao làm vậy? Đúng là một đám ngu ngốc. Bọn họ tự cho rằng nhìn xa sẽ thấy sự thật, bọn họ chỉ biết dùng mắt để nhìn, còn chưa biết dùng tâm phán đoán. Người mù vì sao vẫn có thể đi lại được? Vì người mù chỉ có thể dùng tâm để nhìn đường mà không phải dùng mắt. Kẻ có thể dùng mắt căn bản không biết dùng tâm, mắt càng tốt thì tâm càng kém. Nói cái gì là mắt quần chúng sáng như tuyết nhưng rõ ràng là lòng của bọn họ lại mù, tất cả đều đang mò mẫm, cũng đều vì tên khốn Vương Tử Quân.
Nhưng không tiếp nhận thì sao bây giờ? Đứng ra phủ quyết sao? Nếu quả thật đến mức độ như thế, đối với một lãnh đạo đứng đầu như Đổng Quốc Khánh sẽ là mất mát nhiều hơn.
Khi Đổng Quốc Khánh đang cực kỳ do dự thì vẻ mặt Tưởng Tuệ Minh đã nhanh chóng biến đổi, hắn đã chuẩn bị đề cử nhân tuyển tiếp nhận vị trí của Hạ Nham Châu. Người kia có thực lực rất mạnh, chỉ cần Hạ Nham Châu phải nhổ ra vị trí cục trưởng cục công an, như vậy hầu như không ai có thể tranh chấp được với người kia, dù sao thì đề bạt cán bộ cũng phải nhìn vào thành tích thực chất.
Nhưng bây giờ Tưởng Tuệ Minh lại đau khổ phát hiện ra rằng sức cạnh tranh hùng mạnh đôi khi cũng là một cái hoàn cảnh xấu. Mượn lời kẻ ủy thác hắn đã nói, đó vốn là một vị lãnh đạo thực chất, sao có thể cạnh tranh vị trí phó cục trưởng thường vụ?
Tưởng Tuệ Minh nghĩ đến đây thì cảm thấy khó chịu, thật ra hắn thấy hội nghị thường ủy lần này được không bù mất, chẳng những không tìm được lợi ích như kỳ vọng, ngược lại còn đắc tội Hạ Nham Châu, rõ ràng là nhà dột gặp đêm mưa.
- Bí thư Đổng, tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương, không phải tôi muốn tiếp tục ngồi trên vị trí hiện tại, tôi cảm thấy đây chính là thời điểm đặt vấn đề ổn định hàng ngũ của cục công an lên hàng đầu. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, khi cục công an chúng ta vượt qua nguy cơ, tôi có thể nhường chức vụ cục trưởng cục công an bất cứ khi nào.
Hạ Nham Châu chợt đứng lên khỏi ghế, hắn trầm giọng tỏ thái độ với Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh tuy thầm oán với tình huống Hạ Nham Châu lên tiếng, thế nhưng lúc này điều hắn có thể làm chỉ là tiếp nhận mà thôi. Nhưng trong lòng lại thầm mắng công phu mồm mép của Hạ Nham Châu càng ngày càng trơn trượt, cái gì mà là để sau sự kiện này, bất cứ lúc nào cũng có thể nhường lại vị trí cục trưởng cục công an? Lúc này dư luận đang ở trên đầu sóng ngọn gió, anh có thể không coi ai ra gì, vẫn ngồi bất động không chút xấu hổ. Đợi đến khi sóng gió êm lặng, anh còn để yên cho người ta vung dao cắt cổ mình sao? Chỉ có quỷ mới tin lời của anh.
- Nếu mọi người đã không có ý kiến gì khác, như vậy cứ chấp hành theo ý kiến của chủ tịch Vương và trưởng phòng Tưởng.
Đổng Quốc Khánh suy nghĩ rất nhanh, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến phương án xử lý của hắn. Hắn cân nhắc một chút, trận phong ba lần này xem như giải quyết bằng một cách thức không một tiếng động cho rồi.
Nếu không còn những đề tài thảo luận nào khác, các vị thường ủy nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Đảng Hằng là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, vì là người phải quan tâm đến biên bản hội nghị nên phải đi ra sau cùng. Hắn nhìn bóng lưng đám người, trong lòng chợt bùng lên cảm khái.
Lần này bí thư Đổng lại thua, không phải thua trên một hội nghị bình thường, thua ở phương diện khống chế hội nghị thường ủy.
Dù trong mắt Đảng Hằng thì Đổng Quốc Khánh đi ra vẫn hiên ngang ngẩng đầu, vẫn đi xuống lầu cực kỳ có khí thế, nhưng hắn lại cảm thấy lãnh đạo uy phong lẫm liệt mà có ẩn giấu vài phần hiu quạnh. Đảng Hằng lướt mắt qua người Đổng Quốc Khánh, ánh mắt lại rơi lên người Vương Tử Quân. Nếu so với Đổng Quốc Khánh đi ngẩng đầu ưỡn ngực cực kỳ hiên ngang thì Vương Tử Quân vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với vài vị thường ủy, gương mặt với nụ cười như mùa xuân đến, thật sự làm cho người ta dễ dàng tiếp nhận.
Vương Tử Quân thật sự là người chiến thắng sao?
Trước khi đi vào thành phố Đông Bộ thì Đảng Hằng có mười phần tin tưởng vào mình, nhưng khi thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng hiểu rõ tình huống ở thành phố Đông Bộ. Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác rung động mạnh mẽ khi lần đầu tiên thấy bí thư Đổng không hoàn toàn khống chế được thành phố Đông Bộ.
Có người vui có người sầu, hội nghị thường ủy họp trong phòng kín nhưng thật chất gió lùa bốn phía bức tường. Vì vậy khi tất cả các vị thường ủy còn chưa kịp đi hết ra khỏi phòng họp thì tin tức hội nghị lần này đã truyền vào trong tai không ít người.
Trước cổng khu văn phòng khối chính quyền thành phố là một chiếc xe trực ban, chính ủy của cục công an thành phố Đông Bộ là Trần Cương Truyền đang trò chuyện cùng vài vị cảnh sát bên trong xe. Chính ủy Trần là người nhiệt tình ôn hòa, nhanh chóng chiếm được hảo cảm của các vị cảnh sát.
- Tút tút tút.
Khi Trần Cương Truyền đang nói về những chuyện đáng xấu hổ của mình khi lần đầu tiên tham gia công tác vào thời điểm năm xưa, đúng lúc điện thoại đổ chuông.
Trần Cương Truyền cầm điện thoại lên xem, hắn thấy dãy số quen thuộc, thế là nhanh chóng khựng lại. Tuy tố chất của hắn phải nói là rất tốt, thế nhưng có một số chuyện mà hắn cũng khó thể nào hoàn toàn áp chế được mình.
- Tôi đi nghe điện thoại một chút.
Trần Cương Truyền ổn định tâm thần, hắn khẽ cười với đám cảnh sát chung quanh, sau đó đẩy cửa xuống xe. Tuy hắn cực kỳ nắm chắc sự việc lần nay, thế nhưng khi chưa có tin tức xác thực, hắn vẫn cực kỳ lo lắng được mất.
Trần Cương Truyền đi vài chục bước ra xa xe cảnh sát, hắn đi đến một gốc cây, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, cuối cùng mới mở tin nhắn ra xem.
- An tâm công tác.
Trên điện thoại chi có bốn chữ, nhưng dòng chữ này rơi vào trong mắt Trần Cương Truyền lại làm cho tâm tình của hắn rơi xuống đáy vực. Cái gì là an tâm công tác thì hắn biết rõ ràng, an tâm công tác chính là không nên suy nghĩ bậy bạ, thành thật ngồi trên vị trí hiện tại của mình.
"Tại sao lại là như vậy?"
Trần Cương Truyền thật sự không tin đây là sự thật, hắn càng tin đối phương đã nhắn một tin nhắn đùa giỡn mình.
- Trưởng phòng Tưởng, vì sao lại như vậy?
Trần Cương Truyền cũng không cần che giấu, hắn trực tiếp bấm số điện thoại của Tưởng Tuệ Minh.
Lúc này trưởng phòng Tưởng có vẻ rất lạnh lùng, hắn trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói:
- Anh tuy chọn đúng đối thủ, thế nhưng lại chọn lầm dao.
Thời tiết cuối thu đã có không ít hơi lạnh, gió lạnh từ phương bắc càng làm cho mặt đất trở nên hiu quạnh. Nhưng trong cảnh hiu quạnh này, có vài công trình lớn đang được đẩy mạnh xây dựng trong nội thành của thành phố Đông Bộ.
- Nhị Oa Tử, tiểu tử ngươi làm gì vậy? Còn không mau đội nón bảo hộ vào? Tôi nói cho cậu biết, coi như cậu bị cắt tiền thưởng tháng này, nếu như tiếp tục tái phạm, cậu từ đâu đến thì cút về chỗ đó đi.
Một giọng nói thô kệch phát ra từ trong miệng một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Tuy đã vào mùa đông thế nhưng người đàn ông này vẫn mặc áo đơn, lại không có chút cảm giác lạnh lẽo.
Bị người đàn ông gọi là Nhị Oa Tử chính là một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi, là một cậu thanh niên cao to vạm vỡ, đứng dựa lưng nơi đó làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như tường đồng vách sắt.
Tên thanh niên bị đốc công răn dạy như vậy thì có chút mất hứng, nếu như chỉ là lời răn dạy bình thường thì hắn sẽ không quan tâm. Thế nhưng khi thấy đốc công nói mình bị cắt tiền thưởng, thế là hắn nhanh chóng chạy xuống.
- Anh Tần, anh mắng tôi hai câu là được, tôi không so đo với anh, nhưng cũng đừng cài tiền của tôi.
Tiểu tử thanh niên ném cho tên đàn ông một điếu thuốc rồi lớn tiếng nói.
Anh Tần vừa châm thuốc vừa lớn tiếng nói:
- Cậu là người không chịu đội mũ bảo hộ, tôi đã nói rồi, lần này sẽ cài tiền của cậu. Tôi đã nhắc nhở cậu nhiều lần, sao cậu cứ coi như chẳng có gì như vậy?
- Anh Tần, tôi sửa, tôi sửa không được sao? Từ hôm nay trở đi, nếu anh không thấy tôi đội mũ bảo hộ, tôi tình nguyện để anh cài lại tiền lương.
Tên tiểu tử thanh niên chợt nổi giận, thế nhưng hắn cố gắng áp chế, sau đó dùng giọng cầu khẩn nói.
- Được rồi, chiêu thức này của cậu đối phó với người khác thì có thể được, nhưng đừng dùng với tôi, tôi nói cho cậu biết, lần này tuyệt đối không được.
Anh Tần vung tay lên nói tiếp:
- Nhị Oa Tử, đây cũng không phải là tôi cố ý nhằm vào cậu, nếu như tôi nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua cho cậu, sau này có việc gì xảy ra, người ta có thể buông tha cho tôi sao? Cậu có biết không, đã có quy định rõ ràng, nếu có công nhân không đội mũ bảo hộ lao động khi công tác trong công trường nhà máy thủy tinh sẽ bị phạt hai chục ngàn.
Hai chục ngàn so với hai trăm đồng tiền thưởng, rõ ràng hai chục ngàn có lực hấp dẫn hơn rất nhiều. Nhị Oa Tử chợt hiếu kỳ, hắn châm cho mình một điếu thuốc rồi khẽ nói:
- Anh Tần, thật hay giả vậy? Không đội mũ bảo hộ mà phạt hai chục ngàn, bây giờ có phải nhà nước ra tay quá hung ác rồi không?
- Hì, ai nói vậy, Nhị Oa Tử cậu cũng đừng nên nói bậy bạ, nhà nước sao lại ra tay quá hung ác? Tôi nói cho cậu biết, hai chục ngàn tiền phạt là rất đáng. Tiểu tử cậu có biết không, từ khi có hình phạt nặng nề như vậy thì đám công nhân trên công trường đã thành thật hơn, các sự cố đã ít xảy ra hơn nhiều. Hôm nước trên công trường công ty gia công dược phẩm có một công nhân rơi từ trên giàn giáo xuống, may mà bọn họ chứng thực tốt công tác thắt dây an toàn, thế là viên công nhân kia căn bản không bị tàn tật.
Anh Tần vung tay lên dùng giọng cực kỳ có khí độ nói:
- Cậu nói xem, sinh mạng và vài đồng tiền, thứ nào là quan trọng hơn.
- Hì hì, người bị phạt là ông chủ, mạng là của mình, tất nhiên mạng quan trọng hơn.
Nhị Oa Tử cười ha hả rồi dùng giọng đùa giỡn nói. Nhưng hắn lại nhanh chóng lên tiếng:
- Tôi nghe nói hậu trường của ông chủ công trường nhà máy gia công dược phẩm rất mạnh, hình như trong nhà có ai làm cục trưởng, có người dám phạt bọn họ sao?
- Làm cục trưởng, hì hì, dù bây giờ làm chủ tịch hay bí thư huyện cũng là vô dụng. Tôi nói cho cậu biết, người ra nghiêm lệnh về vấn đề an toàn trên công trường là chủ tịch Vương Tử Quân, trong thành phố Đông Bộ này có ai không dám nghe lời chủ tịch Vương? Tôi nghe nói khi cho ra quyết định xử phạt thì ông chủ kia còn nói hai câu cái gì mà không nộp phạt, nhưng cuối cùng cũng phải bỏ tiền nộp phạt mà thôi.
Nhị Oa Tử nghe nói đó là chủ tịch Vương thì vẻ mặt có chút kích động, hắn nói:
- Ông chủ Tần, anh nói đến chủ tịch Vương, có phải là vị chủ tịch Vương giúp chúng ta lấy được tiền lương không?
- Ngoài lão nhân gia đó ra thì còn ai ở thành phố Đông Bộ này là chủ tịch Vương sao?
Anh Tần gõ đầu Nhị Oa Tử một cái không chút khách khí rồi lớn tiếng nói.
- Anh Tần, cũng đừng gọi anh ấy là lão nhân gia, người ta mới ba mươi tuổi mà thôi, anh gọi như vậy thật sự làm cho anh ấy già đi cả hai ba chục tuổi rồi.
Nhị Oa Tử nói đến đây thì dùng ánh mắt có chút ghen ghét nhìn anh Tần:
- Thật sự là hâm mộ chết người, anh không những gătp mặt, còn được bắt tay với chủ tịch Vương. Nếu sớm biết làm đại biểu tốt như vậy, tôi cũng muốn được làm đại biểu một lần.
- Đi chết đi, với bộ dạng của cậu mà cũng muốn làm đại biểu sao? Cậu ném tôi đi đâu mất rồi?
Anh Tần hít vào một hơi thuốc, sau đó không khách khí mở miệng vui đùa.
Mọi người đã sớm quen cách nói chuyện như vậy trên công trường, thế cho nên bọn họ vui đùa với nhau cũng không có vấn đề, ngược lại Nhị Oa Tử cười hì hì nói:
- Với bộ dạng này của tôi, biết đâu sẽ được chủ tịch Vương mời dùng cơm?
- Tiểu tử cậu đừng làm loạn, hút xong thì lo làm việc đi, nhớ đội mũ bảo hộ vào.
Anh Tần cười mắng một câu, sau đó chuẩn bị tiếp tục công tác của mình. Nhưng hắn còn chưa đi được hai bước đã bị Nhị Oa Tử kéo lại:
- Ông chủ Tần, anh cũng lớn tuổi rồi, sao cứ điên cuồng bán mạng thế này?
- Không bán mạng không được, trong nhà còn có nhiều miệng ăn. Hơn nữa cậu cũng không phải không biết, bây giờ bọn trẻ nhà tôi còn đang đi học, mỗi ngày đều cần tiền.
Anh Tần nói đến con cái thì gương mặt có vài phần đắc ý.
- Tôi biết rõ, nhưng này anh Tần, vợ anh công tác ở nhà máy, nghe nói cuộc sống khá tốt, một tháng còn kiếm được nhiều tiền hơn chúng tôi.
Nhị Oa Tử rất quen thuộc với tình huống gia đình của anh Tần, khi nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ.
- Đúng vậy, cậu cũng không nhìn xem người ta đang làm gì, cái đó là kỹ thuật, bọn họ lắp ráp linh kiện điện tử, cậu có thể làm được không?
Nhị Oa Tử nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh Tần, hắn vội vàng nói:
- Tôi không làm được, tất nhiên là không được rồi. Đừng nói là những thứ lằng nhằng kia, dù là một cái radio thì tôi cũng không sửa gì được. Đúng rồi, anh Tần, hai ngày nữa anh về đưa luôn cái radio của tôi về, để cho vợ anh xem rồi sửa lại dùm với.
- Được, đến khi tôi về sẽ đem nó theo.
- Hì hì, anh Tần, nếu vợ anh đã kiếm được nhiều tiền như vậy, chuyện học phí của con cái không là vấn đề, anh căn bản không cần quan tâm. Anh còn cố gắng công tác ở đây, cũng không phải vì không có tiền.
Nhị Oa Tử nhìn đám nhân viên khắp bốn phía, sau đó khẽ nói:
- Có phải anh và người phụ nữ quả phụ trong công trường có quan hệ gì đó, cho nên mới...
- Tiểu tử cậu cút đi cho tôi, nói gì vậy?
Anh Tần đấm một cái lên vai Nhị Oa Tử, sau đó mới bực bội nói:
- Tôi đây chỉ là vì muốn chuẩn bị mua nhà cho con ở trong thành phố, tôi nói cho cậu biết, với tình huống hiện tại, con tôi tốt nghiệp đại học và có thể vào công tác ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng tôi cũng không muốn con cái không có chỗ ở giống như mình.
Nhị Oa Tử nghe nói anh Tần sắp mua nhà ở thành phố, hắn dùng ánh mắt cực kỳ kính nể nhìn vị đốc công của mình, sau đó hắn xoa xoa tay nói:
- Ôi, anh Tần, thật sự không ngờ anh lại có tính toán như vậy, thật sự bội phục anh.
- Hì hì, nhờ hai năm qua chính sách tốt, thế cho nên tôi cũng kiếm được chút tiền. Cậu biết những ngày qua tôi hy vọng cái gì không?
Anh Tần được người ta khơi đúng trọng điểm, thế là mở miệng nói nhiều hơn thường ngày.
- Điều này thật sự không biết.
Nhị Oa Tử dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn anh Tần, lại cười nói:
- Anh nói đi.
- Được, tôi nói cho cậu biết, tôi hy vọng chủ tịch Vương có thể tiếp tục công tác ở thành phố Đông Bộ thêm hai năm. Dựa theo cách giải quyết của chủ tịch Vương, tôi cảm thấy chúng ta chẳng những sống tốt hơn, đường ra cũng thênh thang hơn nhiều.
Anh Tần nhìn những ngôi nhà đang mọc lên trong công trường, hắn trầm giọng nói. Truyện được copy tại TruyenGG
Nhị Oa Tử chợt nhớ đến điều gì, hắn kéo tay anh Tần nói;
- Anh không phải nghe nói được gì rồi chứ? Chẳng lẽ chủ tịch Vương sắp phải đi sao?
- Cậu đi chết đi, nói xui xẻo! Chủ tịch Vương đến thành phố Đông Bộ chúng ta còn chưa được hai năm, sao có thể đi được? Tôi không phải đã nói hy vọng anh ấy ở lại thêm vài năm sao?
Anh Tần vừa nói vừa chuẩn bị vung tay giống như muốn đánh.
- Anh Tần, đây là do anh không nói rõ ràng. Tôi thấy chủ tịch Vương căn bản sẽ không đi, anh ấy sẽ còn là bí thư thành phố Đông Bộ.
Nhị Oa Tử khoát tay áo với anh Tần rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
- Nếu lời cậu nói là thật, nếu chủ tịch Vương có thể làm bí thư thì quá tốt, chưa nói đến những thứ khác, ít ra anh ấy cũng có thể ở lại thành phố Đông Bộ thêm nhiều năm.
Anh Tần dùng ánh mắt kích động nhìn Nhị Oa Tử rồi lớn tiếng nói.
- Hì hì, tôi cũng chỉ nghe nói như vậy thôi, nhưng anh cũng không phải không biết tình huống ở thành phố Đông Bộ, chủ tịch Vương là người mạnh mẽ như vậy, không làm bí thư thì ai làm? Nhưng Đổng Quốc Khánh này mới đến, nếu đến sớm hơn một chút, như vậy cũng sẽ đi nhanh hơn.
Nhị Oa Tử vỗ vỗ miệng nói:
- Nhưng hắn không đi cũng không có vấn đề, tất cả sự việc ở thành phố đều nằm trong tay chủ tịch Vương.
Anh Tẩn rất đồng ý với lời nói này của Nhị Oa Tử:
- Đúng vậy, nghe theo chủ tịch Vương, đi theo cách giải quyết của chủ tịch Vương, như vậy chúng ta mới có tương lai.
- Được rồi, cũng đừng nói chuyện không đâu nữa, mau đội nói bảo hộ rồi làm việc đi.
Anh Tần đặt mông ngồi xuống đất rồi lớn tiếng nói với Nhị Oa Tử.
Nhị Oa Tử đã hút xong thuốc, hắn thấy anh Tần lại đứng lên đi về phía công trường thì vội vàng cản lại:
- Anh Tần, xem như lần này tôi sai, anh xem có thể không phạt tiền tôi không?
- Không phạt tiền?
Anh Tần cười cười với Nhị Oa Tử, sau đó hắn phất phất tay nói:
- Giữa trưa câu phải mời cơm, nhưng không phạt tiền không được.
- Anh Tần, xem như anh hung ác.
Khi thấy anh Tần đi về phía công trường thì Nhị Oa Tử đội mũ bảo hộ lên, nhanh chóng bắt tay làm việc.
Khi hai người này đang bàn luận thì Vương Tử Quân thật ra cũng không ở trong thành phố Đông Bộ, hắn đang ngồi uống trà trong một khách sạn ở thành phố Sơn Viên.
Âm nhạc du dương chậm rãi vang lên, nhưng tâm tình của Vương Tử Quân vẫn không được bình tĩnh. Tuy hắn đã chuẩn bị nhiều cho ngày hôm nay, thế nhưng khi tất cả kéo đến, hắn vẫn cảm thấy mình trở tay không kịp.
Nhiếp Hạ Quân đi, dựa theo lời của bí thư Nhiếp Hạ Quân thì điều lệnh đã xuống, vì sắp xếp công tác rất tốt nên bí thư Nhiếp cũng mãn nguyện. Chỉ là vị trí của bí thư Nhiếp thay đổi, lúc này tình thế ở tỉnh Sơn Nam bắt đầu chuyển biến.
Cuối cùng vẫn giống như tin đồn, Hào Nhất Phong tiếp nhận vị trí của Nhiếp Hạ Quân, trở thành bí thư tỉnh ủy Sơn Nam. Vị trí chủ tịch tỉnh để trống của Hào Nhất Phong do Thạch Kiên Quân đảm nhiệm, vị trí phó chủ tịch thường vụ tỉnh của Tề Chính Hồng lại rơi vào trong tay của Trương Đông Viễn.
Dù Vương Tử Quân căn bản không bao giờ thừa nhận, thế nhưng thực tế hắn lại là người ra tay rất mạnh trong sự kiện Trương Đông Viễn tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Sơn Nam. Nếu như không phải hắn và người nào đó đạt thành ăn ý, chỉ sợ vị trí phó chủ tịch thường vụ này sẽ không biết rơi vào tay ai.
Tuy bây giờ Nhiếp Hạ Quân còn chưa rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế nhưng thực tế lão không còn là bí thư tỉnh ủy. Lúc này Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên, thứ nhất là tiễn chân Nhiếp Hạ Quân, thứ hai muốn cùng gặp mặt Thạch Kiên Quân.
Dù Vương Tử Quân là người vung tay thúc đẩy cho Thạch Kiên Quân tiến lên làm chủ tịch tỉnh, thế nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy mình nên cực kỳ an phận. Dù sao vị trí của mình cũng quyết định sau này phải nhờ vả Thạch Kiên Quân, chỉ có Thạch Kiên Quân mới có thể che nắng che mưa cho hắn.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó cười nói:
- Bí thư Nhiếp, ngài nói xem tôi nên gọi ngài là bí thư Nhiếp thì tốt, hay là bộ trưởng Nhiếp thì hay hơn?
- Cứ gọi là bí thư Nhiếp thì dễ nghe hơn.
Nhiếp Hạ Quân cũng không có thời gian nói đùa với Vương Tử Quân, lão dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói chuyện điện thoại với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Bí thư Nhiếp tự mình gọi điện thoại cho tôi, có phải đã xác định thời gian triệu kiến thuộc hạ rồi không?
- Tử Quân, cậu đến đi, bây giờ tôi vừa vặn có thời gian, tối hôm nay bí thư Hào Nhất Phong sẽ mở tiệc tiễn chân tôi.
Nhiếp Hạ Quân nói vô cùng thoải mái tự nhiên, thế nhưng khi Vương Tử Quân nghe bí thư Nhiếp nói năm chữ bí thư Hào Nhất Phong, hắn cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.
Dù có được tự nhiên hay không, Vương Tử Quân vẫn cười cười nói:
- Bí thư, tôi sẽ sang ngay.
Mười phút sau Vương Tử Quân đến một quán trà gặp mặt Nhiếp Hạ Quân. Lúc này Nhiếp Hạ Quân căn bản không có gì khác trước, sau khi Vương Tử Quân đẩy cửa đi vào, vị bí thư tiền nhiệm của tỉnh Sơn Nam đã pha xong bình trà.
Vương Tử Quân tự nhiên hào phóng ngồi xuống trước mặt bí thư Nhiếp, hắn nhìn vào hai mắt lãnh đạo rồi cười nói:
- Bí thư Nhiếp, ngài thật sự có tinh thần hơn trước kia, xem ra lần này về thủ đô càng dễ chịu hơn so với trước đó.
Nhiếp Hạ Quân cười cười nói:
- Tử Quân, vốn mời cậu vào nhà, nhưng lúc này dì của cậu đang dọn nhà, có thể nói là rất rối loạn, không bằng chúng ta ngồi đây nói vài câu thì hay hơn.
Nhiếp Hạ Quân vừa nói vừa nâng ly trà lên nói với Vương Tử Quân:
- Dùng trà thay rượu, tôi mời cậu một ly.
Nhiếp Hạ Quân có hành động đột nhiên như vậy cũng làm cho Vương Tử Quân có chút ngạc nhiên, hắn hiểu nguyên nhân bí thư Nhiếp mời rượu mình, nhưng có vài lời khó thể nói ra. Vì vậy hắn nâng ly trà lên, sau đó cụng ly với Nhiếp Hạ Quân.
Hai người uống cạn ly trà, Nhiếp Hạ Quân khẽ đặt ly xuống. Tất nhiên lúc này Vương Tử Quân căn bản không chờ Nhiếp Hạ Quân ra tay, hắn tự mình cầm bình trà rót cho lãnh đạo và mình.
- Tử Quân, đi đến tỉnh Sơn Nam có thể quen biết được cậu cũng xem như thu hoạch lớn của tôi.
Nhiếp Hạ Quân cười ha hả, sau đó lớn tiếng nói.
- Bí thư Nhiếp, tôi thật sự học được nhiều thứ từ ngài, nếu như không có ngài dạy bảo thì tôi cũng không có thành tựu như hôm nay.
Vương Tử Quân trầm giọng đáp lời Nhiếp Hạ Quân, những lời này của hắn căn bản cũng không phải có ý đối phó, là những lời thật lòng. Dù tất cả sự việc xảy ra ở tỉnh Sơn Nam nhìn qua giống như tự tay hắn giải quyết, thế nhưng công lao của Nhiếp Hạ Quân không dễ dàng xóa đi được.
Nhiếp Hạ Quân cũng cười cười, lão cũng không khiêm tốn mà nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó dùng giọng đáng tiếc nói:
- Tử Quân, tôi cảm thấy mình đi có hơi sớm, nếu muộn vài năm, chưa nói làm được gì khác, ít nhất cũng có thể cho cậu nắm quyền một phương. Không ngờ bây giờ lại rơi vào tình cảnh này, lên không được, xuống không xong.
Vương Tử Quân biết rõ Nhiếp Hạ Quân nói những lời thật lòng, nếu như Nhiếp Hạ Quân ở tỉnh Sơn Nam, mình sẽ tiến lên làm người đứng đầu một phương, sẽ là một vị bí thư thị ủy, điều này căn bản dễ dàng như trở bàn tay. Bây giờ bí thư tỉnh ủy là Hào Nhất Phong, điều này đã chính thức quyết định con đường phía trước của Vương Tử Quân rất gian nan.
- Bí thư Nhiếp, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không làm ngài thất vọng.
Vương Tử Quân chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy tự tin.
Nhiếp Hạ Quân hiểu rõ ánh mắt tự tin của Vương Tử Quân, lão cũng tin Vương Tử Quân có thực lực như vậy. Nhưng lão là người có kinh nghiệm giao chiến với Hào Nhất Phong, lão biết rõ Hào Nhất Phong là hạng người thế nào. Lúc này Vương Tử Quân muốn tiến lên phải giao chiến với đại nhân vật như Hào Nhất Phong, đây tuyệt đối không phải chuyện gì dễ dàng.
Hơn nữa mâu thuẫn giữa hai người Vương Tử Quân và Hào Nhất Phong là khó thể hóa giải, Nhiếp Hạ Quân nghĩ như vậy mà chợt cảm khái:
- Tử Quân, con đường tương lai có chút gian nan, có đôi khi an phận thì cũng nên an phận. Anh Hào cũng không trẻ hơn tôi quá nhiều, hì hì, với độ tuổi của cậu, chỉ cần mất vài năm nữa sẽ phóng lên tầng trời mà thôi.
Vương Tử Quân hiểu rõ lời nói của Nhiếp Hạ Quân, hắn cũng biết độ tuổi của Hào Nhất Phong, dù là mình không thể thăng chức vào thời đại của Hào Nhất Phong, nhưng chờ đến khi Hào Nhất Phong rời khỏi tỉnh Sơn Nam cũng không là vấn đề.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không muốn chỉ có mỗi lý lịch là chủ tịch thành phố, dù là thế nào thì hắn cũng phải là bí thư thị ủy cho được. Tuy bí thư và chủ tịch thành phố là hai vị trí cùng cấp, thế nhưng ý nghĩa của nó lại là khác biệt lớn.
- Bí thư Nhiếp cứ yên tâm, chuyện nay tôi rất nắm chắc tâm lý.
Vương Tử Quân nâng ly lên khẽ cụng với Nhiếp Hạ Quân rồi khẽ nói.
Nhiếp Hạ Quân nhìn gương mặt trẻ tuổi tự tin của Vương Tử Quân, lão thầm thở dài một hơi. Chỉ có người từng là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam như lão mới biết được rốt cuộc Hào Nhất Phong là đáng sợ như thế nào.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nói ra những lời này.
Nhiếp Hạ Quân sắp phải rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thời gian đối với lão thật sự rất đắt giá, vì lúc này có không ít cán bộ cấp tỉnh đang chờ được nói vài lời với bí thư Nhiếp. Tuy cấp bậc của Nhiếp Hạ Quân không phải cao vời, thế nhưng vị trí bộ trưởng bộ xây dựng cũng là một vị trí nóng hôi hổi.
Sau đó Nhiếp Hạ Quân và Vương Tử Quân trò chuyện với nhau một giờ liền, nếu sự việc này truyền ra ngoài thì thật sự không biết sẽ có bao nhiêu người phải giật mình. Sau khi đổi hai lượt trà, Nhiếp Hạ Quân đứng lên khỏi ghế.
Hai người vừa rồi trò chuyện vui vẻ nhưng sau khi đứng lên lại sinh ra cảm giác nói không nên lời.
- Tử Quân, có gì cứ đến thủ đô tìm tôi.
Trước khi đi thì Nhiếp Hạ Quân vỗ vỗ vai Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nhìn Nhiếp Hạ Quân cất bước bỏ đi mà trong lòng chợt cảm động, tuy hắn cảm thấy với mình căn bản không nhất thiết bí thư Nhiếp phải nói ra những lời như vậy, thế nhưng câu nói cuối cùng của lãnh đạo lại thể hiện tình cảm chân thành giữa hai bên.
Sự việc vẫn tiếp diễn, thời gian của hai người ở tỉnh Sơn Nam cũng không còn nhiều, tuy Vương Tử Quân muốn đi tiễn chân Nhiếp Hạ Quân, thế nhưng Nhiếp Hạ Quân đã ngăn lại.
Một cảm giác phiền muộn xuất hiện trong lòng Vương Tử Quân, Nhiếp Hạ Quân có thể nói là cây đại thụ che cho gốc rạ là hắn bên dưới, là một người bạn hiền, một người thầy trên con đường phát triển chông gai. Tuy sau này hai bên còn gặp lại nhau, thế nhưng một người bạn hiền thầy tốt phải ra đi, hắn thật sự sinh ra xúc động không thôi.
- Thật sự là quá mức cảm khái.
Vương Tử Quân không khỏi lắc đầu, sau đó từ từ đi ra khỏi phòng.
- Chủ tịch, chúng ta đi đâu đây?
Đổng Nhị Dân nhìn bộ dạng phiền muộn của Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi. Tuy hắn không biết chủ tịch Vương đến gặp người nào, thế nhưng nhìn biểu hiện của chủ tịch, hắn biết rõ tâm tình của lãnh đạo không tốt. Hắn biết càng vào thời điểm này thì mình càng thêm chú ý hơn.
Vương Tử Quân cười cười với Đổng Nhị Dân, hắn hiểu cảm giác của anh Đổng, thế là tùy ý phất tay nói:
- Tùy tiện đi dạo một vòng.
Đổng Nhị Dân chợt sững sờ, nhưng hắn vẫn khởi động xe rồi chạy về phía trước. Hắn cũng xem như quen thuộc thành phố Sơn Viên, hắn biết rõ tâm tình của Vương Tử Quân không tốt, thế cho nên chỉ chạy về những nơi yên tĩnh, chỉ sau chốc lát đã đi đến một công viên vùng ngoại ô thành phố Sơn Viên.
Lúc này đang vào cuối thu, vạn vật tỏa ra chút sức sống cuối cùng, Vương Tử Quân nhìn những chiếc lá vàng sắp rời khỏi cành, thế là trong lòng thầm trở nên tĩnh lặng.
Lúc này Vương Tử Quân cảm thấy mình có chút đần độn, thế nhưng càng là như vậy hắn càng cảm thấy bên trong tươi sáng hơn một chút.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số, hắn phát hiện đó là một số lạ, hơn nữa cũng không phải là số máy trong tỉnh Sơn Nam.
- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không biết đối phương là ai, thế là hắn nhanh chóng khai báo rõ ràng.
Đáp lời Vương Tử Quân là một tiếng cười cởi mở, khi tiếng cười vang lên thì một giọng nói cũng vang lên ngay sau đó:
- Chủ tịch Vương, cậu đang bận rộn gì vậy?
Vương Tử Quân nghe được âm thanh này thì nhanh chóng khựng lại, hắn cười nói:
- Chào chủ tịch Thạch, tôi đang suy nghĩ phải làm sao để cung nghênh đại giá của ngài.
- Ha ha, Tử Quân, cậu xem lại mình đi, có vẻ không thành thật rồi. Hai người chúng ta có quan hệ gì? Cậu còn chưa hiểu rõ nữa sao? Còn khách sáo như vậy à?
Thạch Kiên Quân lớn tiếng cười mắng, bộ dạng rất quen thuộc với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng chỉ có một lần hợp tác với Thạch Kiên Quân, quan hệ giữa hai người bọn họ còn xa mới đến mức cái gì cũng thành thật với nhau. Nhưng bây giờ Thạch Kiên Quân chủ động đưa ra cành ô liu, Vương Tử Quân sẽ không từ chối.
- Chủ tịch Thạch, tôi không phải đang hậm hực vì chuyện này sao? Con người là như vậy, có đôi khi làm gì cũng khó khăn, ví dụ như tôi phải nghênh đón ngài như thế nào cho tốt. Nếu ngài không hài lòng, ngài sẽ nói tôi cố gắng tỏ ra xa lạ; nhưng tôi quá tùy ý, người ta lại nói tôi không xứng chức, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Vương Tử Quân nói rồi nhanh chóng nở nụ cười.
Thạch Kiên Quân cũng cười theo, sau khi cười vài tiếng thì nói:
- Tiểu tử cậu cũng đừng ngang ngạnh như vậy, nghênh đón tôi thế nào thì cậu rõ ràng rồi. Tôi nói cho cậu biết, chờ khi tôi đến thị sát thành phố Đông Bộ, nếu tiểu tử cậu tiếp đãi không chu đáo, tôi sẽ không khách khí.
- Tôi nhất định sẽ vứt hết tế bào não ra để chuẩn bị phương án tiếp đón lãnh đạo, sẽ phải làm cho lãnh đạo cực kỳ thỏa mãn.
Vương Tử Quân tuy biểu hiện cực kỳ hào phóng sảng khoái nhưng thực tế từng câu từng chữ đều chừa đường sống cho mình. Thạch Kiên Quân không phải là Nhiếp Hạ Quân, mà hắn và Thạch Kiên Quân căn bản chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi.
Sau khi nói chuyện vài câu thì Thạch Kiên Quân cười nói:
- Tử Quân, sự việc tôi đến tỉnh Sơn Nam đã có quyết định, ba ngày sau tin chắc rằng chúng ta sẽ gặp mặt.
- Chủ tịch tỉnh, chỉ sợ ba ngày sau tôi sẽ không có cơ hội tham gia tiệc đón gió tẩy trần với ngài, anh xem, nếu không thì ngài đến trước một chút, hay là tôi về thủ đô tỏ vẻ trước?
Lời nói của Vương Tử Quân lọt vào tai làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy vui vẻ, nhưng hắn vẫn từ chối lời đề nghị của Vương Tử Quân:
- Được rồi, những nghi thức xã giao như vậy có thể cho qua, chờ tôi đến tỉnh Sơn Nam, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội uống vài ly.
Sau khi nói thêm vài câu thì hai người cúp điện thoại, nói tóm lại thì hai người đều đạt được mục đích riêng của mình trong cuộc nói chuyện lần này.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì lúc này ở thủ đô Thạch Kiên Quân đang buông điện thoại xuống, hắn nằm xuống ghế sa lông không chút phong độ, bộ dạng như kiệt sức.
- Anh, anh gọi điện thoại cho ai vậy? Anh cười sáng lạn như vậy, em tưởng mặt anh biến thành đóa hoa rồi chứ?
Một người phụ nữ ngồi cách Thạch Kiên Quân không xa đang đọc tạp chí, nàng ném quyển tạp chí lên mặt bàn, sau đó dùng giọng có chút châm chọc nói với Thạch Kiên Quân.
Những ngày qua có thể nói là Thạch Kiên Quân cực kỳ xuân phong đắc ý, tiến lên chiếc ghế chủ tịch tỉnh không những làm cho con đường làm quan của hắn lật sang trang mới, hơn nữa địa vị trong nhà cũng tăng tiến như diều gặp gió. Dù là những người lớn tuổi hơn trong Thạch gia cũng phải gọi hắn là chủ tịch Thạch, cũng không có nhiều người căn bản không chảy theo dòng như vậy.
Nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh Thạch Kiên Quân có thể xưng tụng là vưu vật, cô gái này hơn hai mươi, nàng ngồi trên ghế sa lông như một con mèo nhỏ, ăn mặc tùy ý nhưng lại đẹp đến mức làm cho người đối diện phải chấn động tâm thần.
Tuy cô nàng gọi Thạch Kiên Quân là anh, nhưng nàng không phải là em của Thạch Kiên Quân, là con gái của một người em của Trương lão, vì bố mẹ chết sớm nên căn bản được Trương lão đưa về nuôi dưỡng. Vì thương xót cho thân thế của nàng, thế cho nên nàng cực kỳ được sủng ái, bây giờ hầu như là trái tim của Trương lão.
Thạch Kiên Quân không muốn đắc tội với cô em họ, hơn nữa hắn là người nhìn cô gái này lớn lên từ nhỏ, hắn cũng cực kỳ sủng ái nàng, vì vậy cười ha hả nói:
- Anh gọi điện thoại cho chủ tịch thành phố Đông Bộ.