Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn cầm điện thoại chuẩn bị gọi đi, nhưng còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại đã vang lên. Vương Tử Quân nghe máy, chợt thấy bên trong có người trầm giọng nói:
- Tử Quân, sự kiện thôn Mạnh Trang nên cực kỳ coi trọng, tôi vừa nghe nói lần này phòng giám sát tỉnh ủy sẽ phái tổ công tác đến thành phố Đông Bộ điều tra tình huống ô nhiễm. Tôi cảm thấy đầu mũi dùi của bọn họ sẽ chĩa về phía cậu.
Vương Tử Quân căn cứ vào lời nói của đối phương trong điện thoại mà biết đó là Trần Nguyên Hà, hắn cười cười nói lời cảm tạ với Trần Nguyên Hà, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Trần, lãnh đạo tuyến trên có ý kiến gì không?
- À, chủ tịch Đỗ cho ra chỉ thị, chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng, dù là liên quan đến ai cũng sẽ không nương tay, không nhân nhượng nuông chiều, kẻ phải chịu trách nhiệm sẽ không thể cho lọt lưới. Đặc biệt là một vài lãnh đạo có quyền cho ra quyết sách, càng phải cho bọn họ gánh chịu hậu quả mà chính mình gây ra.
Trần Nguyên Hà vừa tái diễn chỉ thị của vị phó chủ tịch thường ủy tỉnh ủy Đỗ Kính Thăng, hắn vừa nói tiếp:
- Bây giờ trong tỉnh đang ồn ào nói đến khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ, bọn họ luôn miệng nói sở dĩ xảy ra chuyện này thì nguyên nhân chủ yếu là cho ra yêu cầu quá cao với vấn đề phát triển kinh tế của khu quy hoạch kỹ thuật cao.
Trần Nguyên Hà nói rất có nghệ thuật, thế nhưng Vương Tử Quân nghe và hiểu, đó chính là một vị chủ tịch thành phố như mình phải phụ trách vấn đề này.
Vương Tử Quân là một người trọng sinh, hắn rất xem trọng vấn đề ô nhiễm. Hắn luôn nhếch miệng cười nhạt với tình huống đám quan lại chỉ vì truy cầu chiến tích, chỉ cần núi vàng núi bạc mà bỏ qua non xanh nước biếc, nhưng hắn không thể ngờ lúc này lại có người nắm trò ô nhiễm để gõ đầu mình.
Vương Tử Quân có biết vị phó chủ tịch thường ủy tỉnh ủy Đỗ Kính Thăng vừa mới tiến lên nhận chức, người này tiếp nhận vị trí của bố vợ Vương Tử Quân là Trương Đông Viễn, là nhân vật hàng thứ ba ở khối chính quyền tỉnh, trước nay luôn đi rất gần với Hào Nhất Phong và Tề Chính Hồng. Bây giờ Đỗ Kính Thăng cho ra chỉ thị như vậy, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác giả vờ múa kiếm, toan tính tranh công.
Vì sao không có người tình nguyện để cuộc sống của mình yên ổn một chút? Vương Tử Quân nở nụ cười tự giễu, hắn cho ra chỉ thị với Lữ Hạ Cường đang chờ mình:
- Chủ tịch Hạ Cường, chuyện này không gấp gáp, chỉ cần khu quy hoạch kỹ thuật cao của chúng ta không phát sinh vấn đề, chúng ta sẽ không sợ. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của anh là hai chuyện: Thứ nhất lập tức triệu tập chủ nhiệm khu quy hoạch kỹ thuật cao Trương Đảo Long và người của phòng tài nguyên môi trường để họp bàn xử lý vấn đề, yêu cầu bọn họ tìm ra nguyên nhân ô nhiễm trong thời gian ba ngày; thứ hai tiến hành kiểm tra triệt để tất cả các xí nghiệp tham gia khu quy hoạch kỹ thuật cao, nếu phát hiện xí nghiệp nào không đạt chuẩn với hoàn cảnh môi trường, cho đình công vô điều kiện, sau đó nhanh chóng cho ra phương án chỉnh đốn và cải cách.
Lữ Hạ Cường giống như thấy được vẻ tự tin trong biểu hiện cực kỳ bình tĩnh của vương tử quân, hắn trầm giọng nói lời đảm bảo với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đi xử lý vụ này.
Khi Lữ Hạ Cường rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân được vài phút, điện thoại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân lại vang lên. Hắn nhấc điện thoại lên, bên trong truyền đến âm thanh của Thái Nguyên Thương:
- Chủ tịch Vương, tôi là Nguyên Thương.
- Có chuyện gì?
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn rồi trầm giọng hỏi Thái Nguyên Thương.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ tịch Trương của khu quy hoạch kỹ thuật cao gọi điện thoại đến, anh ấy nói bí thư Đổng đã mang theo mười vị lãnh đạo các ban ngành vệ sinh môi trường đến thôn Mạnh Trang, anh ấy cũng vừa mới nhận được tin, bây giờ đang chạy đến.
Thái Nguyên Thương báo cáo bằng giọng điệu không cao, thế nhưng âm thanh lại có vài phần trầm trọng. Text được lấy tại TruyenGG
Đổng Quốc Khánh cũng nhúng tay vào chuyện này? Vương Tử Quân nghĩ lại và cảm thấy nó cũng là điều hợp tình hợp lý. Hắn khẽ cười cười, sau đó nói lời an ủi:
- Thôn Mạnh Trang đã xảy ra chuyện, bí thư Đổng xuống thực địa kiểm tra xem xét là rất bình thường, đó là thể hiện sự quan tâm của lãnh đạo với vụ việc đang xảy ra.
Thái Nguyên Thương nghe rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế là hắn cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này, bắt đầu báo cáo các hạng mục công tác khác.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm bản đồ của thành phố Đông Bộ, sau khi tìm được vị trí của thôn Mạnh Trang thì hắn nhanh chóng rơi vào trầm ngâm. Thôn Mạnh Trang ở vùng giáp ranh với khu quy hoạch kỹ thuật cao, đồng thời cũng ở vào vùng giáp ranh địa giới của thành phố Đông Bộ, phía đông của thôn có một ngọn núi không tính là lớn với tên gọi là Lạc Vân Sơn, bên phía bên kia là đồng bằng.
Khu công nghiệp sản xuất thủy tinh vừa mới tiến vào khu quy hoạch kỹ thuật cao ở cách thôn Mạnh Trang không xa, Vương Tử Quân nhìn khoảng cách giữa thôn Mạnh Trang và khu quy hoạch công nghiệp thủy tinh, một ý nghĩ bùng lên trong lòng.
Trong quá trình xây dựng khu công nghiệp thủy tinh thì Vương Tử Quân đã sớm làm tốt công tác xử lý ô nhiễm môi trường, có xảy ra vấn đề gì không? Vương Tử Quân chăm chú quan sát bản đồ, hắn nghĩ rằng sự việc này có vấn đề gì đó.
Bảy giờ tối Vương Tử Quân mở tivi lên xem thời sự, Trương Đảo Long với gương mặt mệt mỏi đi đến gõ cửa nhà Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, đáng lý ra tôi cũng không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi, thế nhưng sự việc quá quan trọng, tôi cần phải báo cáo rõ ràng với ngài.
Trương Đảo Long ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng mệt mỏi của Trương Đảo Long, trong lòng biết rõ bí thư Đổng Quốc Khánh xuống khu quy hoạch kỹ thuật cao và thôn Mạnh Trang kiểm tra thị sát, có lẽ đã làm khổ Trương Đảo Long. Hắn cười cười rót cho Trương Đảo Long một ly trà, sau đó mới nói:
- Có chuyện gì cứ từ từ nói, trời cũng không sập xuống ngay được.
Trương Đảo Long cười khổ một tiếng nói:
- Chủ tịch Vương, hôm nay bí thư Đổng xuống hỏi thăm ân cần thôn dân Mạnh Trang, sau đó cho ra những lời phê bình nghiêm khắc với công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi, nói chúng tôi vì phát triển kinh tế mà không lo nghĩ đến vấn đề an toàn của quần chúng, đây là cái gì? Rõ ràng là uống rượu độc giải khát. Anh ấy nói: Các anh là quan phụ mẫu của dân, cũng không chú ý cuộc sống của dân, nói nhẹ thì thất trách nghiêmm trọng, nói nặng thì đáng giận như tham quan ô lại, cũng có cùng một tâm tính hủ bại.
Vì cực kỳ coi trọng công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao, cho nên Vương Tử Quân biết rõ cường độ công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao trong thời gian gần đây, tất cả căng cứng như dây cung, kéo đến cực hạn. Một năm qua Trương Đảo Long hầu như đặt tất cả tinh lực của mình lên phương diện thúc đẩy khu quy hoạch kỹ thuật cao phát triển, hắn đã trả giá một năm, cuối cùng lại nhận lấy kết quả như vậy, sao không làm cho trái tim của hắn băng giá cho được?