Trương Đảo Long uất ức kêu lên:
- Bí thư Đổng, bây giờ lửa giận của quần chúng tăng vọt, lại cực kỳ xúc động, nếu muốn ngăn cản bọn họ, chỉ sợ chúng tôi cũng không làm được.
- Đồng chí Trương Đảo Long, tôi lập lại một lần nữa, ổn định là trên hết, phải làm cho tốt, không thể làm cũng phải làm. Đây là nhiệm vụ quan trọng của đảng cho anh, nếu như chút chuyện này anh không làm được, như vậy cũng đừng làm lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao nữa.
Trương Đảo Long giống như cũng thái độ cứng rắn của bí thư Đổng làm cho sợ hãi, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói: nguồn truyenggg.com
- Bí thư Đổng, tôi chỉ làm hết sức mà thôi.
Đổng Quốc Khánh đặt điện thoại xuống, sau đó không khỏi thở dài một hơi. Hắn tham chính nhiều năm, hắn mẫn cảm ý thức được sẽ có bão tố kéo đến. Tuy bản thân hắn sẽ không bị kéo vào vòng xoáy, thế nhưng hắn là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, đường đường là lãnh đạo đứng đầu, nếu để cho nhân dân cho ra hành vi náo loạn, thật sự khó cứu vãn trach nhiệm.
- Trời muốn mưa mà cô gái muốn lấy chồng.
...
Vương Tử Quân ở trong phòng làm việc của mình, lúc này bầu không khí đầy mây đen xem như đã bị quét sạch. Dù là Thái Nguyên Thương hay Triệu Quốc Lương cũng đều tỏ ra rất vui mừng. Đối với bọn họ thì Vương Tử Quân là chỗ dựa của mình, bây giờ Vương Tử Quân bình an vô sự, tất nhiên bọn họ sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Người đến phòng làm việc của Vương Tử Quân càng nhiều hơn, ngay cả vài vị phó chủ tịch vừa tiến lên nhận chức cũng nhanh chóng đi đến phòng làm việc nói vài lời an ủi với chủ tịch Vương.
- Tôi nói có sai đâu, khu công nghiệp thủy tinh sao lại gây ô nhiễm ác liệt như vậy được? Sao lại có thể gây ô nhiễm cho thôn Mạnh Trang được? Thì ra tất cả là do công ty thiếc của thành phố Tam Hồ. Đúng là con bà nó bực bội, đám người thành phố Tam Hồ dựa vào công ty thiếc để đẩy mạnh phát triển kinh tế, cuối cùng lại bắt chúng ta chùi đít, như vậy là thế nào?
- Đúng vậy, chuyện này chúng ta không thể để cho đám người thành phố Tam Hồ được yên, phải nói rõ ràng, cho dù báo cáo lên tỉnh cũng phải có câu trả lời rõ ràng.
Mọi người nói anh một câu tôi một câu, tất cả đầu mâu đều chĩa về phía thành phố Tam Hồ. Nhưng Vương Tử Quân là nhân vật chính của sự việc lần này lại tỏ ra rất lạnh nhạt, hắn phất phất tay nói:
- Chuyện này chúng ta cứ liên hệ với thành phố Tam Hồ là được, chúng ta là thành phố láng giềng, đừng để tổn thương đến chuyện tình cảm đôi bên.
Tôn Quốc Lĩnh nghe được lời của Vương Tử Quân thì cười thầm, thầm nghĩ đừng nghĩ chủ tịch Vương còn trẻ mà không có kinh nghiệm, nếu nói về đạo hạnh cố làm ra vẻ chính thức, chỉ sợ còn mạnh hơn đám người bọn họ rất nhiều lần. Dân chúng có tính cách rất kỳ quái, anh càng che đậy thì mọi người sẽ càng hiếu kỳ. Bây giờ anh đã truyền chuyện này đi, đám phóng viên bên kia như ruồi thấy thịt thối đã bay đến bâu vào, thật sự đã rất loạn. Bây giờ anh lại giả vờ chính thức để cường điệu xử lý an phận, như vậy có khác gì giật dây cổ vũ?
Đừng nói là đám người bọn họ ở đây, dù là bất cứ ai cũng khó thể nào vung tay áp chế sự việc lại được.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn qua dãy số gọi đến, hắn nhanh chóng nghe máy. Bên trong điện thoại vang lên một giọng báo cáo:
- Chủ tịch Vương, thôn dân thôn Mạnh Trang đang tiến về phía công ty thiếc, giống như sắp phát sinh xung đột.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống không nói một lời, vẻ mặt hắn càng thêm ngưng trọng. Nhưng Triệu Quốc Lương luôn công tác ở bên cạnh chủ tịch Vương, hắn phát hiện vẻ mặt của chủ tịch Vương thật sự có chút khác thường.
- Chủ tịch Vương, cứ để cho bọn họ đến đó quấy phá đi. Con bà nó, mèo sao có thể thay chuột gách vác tiếng xấu? Bây giờ gây náo loạn cũng không có gì phải sợ, dù sao thì đám người thành phố Tam Hồ mới là đầu sỏ gây chuyện, dù lãnh đạo tỉnh truy cứu trách nhiệm cũng chỉ là bọn họ chịu tội mà thôi.
Lữ Hạ Cường là phó chủ tịch chủ khảo công tác công nghiệp và môi trường, nếu như vấn đề ô nhiễm có liên quan đến thành phố Đông Bộ, như vậy một vị phó chủ tịch thường ủy như hắn cũng khó tránh khỏi liên quan. Hai ngày qua áp lực trên người hắn thật sự rất lớn, có thể nói là khó hít thở. Bây giờ hắn thấy sự việc biến đổi, tất nhiên hắn sẽ có ý nghĩa oán giận với kẻ gây họa là thành phố Tam Hồ, hắn sẽ không chịu bỏ qua.
- Không được, mặc kệ nguyên nhân của sự kiện lần này là gì, chúng ta cũng phải ngăn chặn quần chúng lại, càng không thể để phát sinh sự kiện đổ máu. Có gì xảy ra thì chúng ta sẽ thương lượng giải quyết, không nên để quần chúng vô tội xảy ra va chạm với công ty thiếc.
Vương Tử Quân vung tay lên trầm giọng phân phó:
- Thư ký trưởng, chuẩn bị xe, chúng ta lập tức đến thôn Mạnh Trang. Tuy sự kiện lần này là chúng ta chịu uất ức, thế nhưng chúng ta cũng không tính toán chi li, vào đúng thời điểm vẫn phải nhìn về phương diện chính trị.
Dưới sự quyết định của Vương Tử Quân, các vị phó chủ tịch thành phố Đông Bộ đều theo sát Vương Tử Quân, cả nhóm nhanh chóng chạy về phía thôn Mạnh Trang.
Khi nhóm người Vương Tử Quân chạy đến thôn Mạnh Trang thì lúc này đã không còn một ai ở lại, ngoài ông già và trẻ nhỏ, hầu như tất cả thanh niên và trung niên đều đã đi đến công ty thiếc ở cách đó hai kilomet để gây hấn.
Khi nhóm người Vương Tử Quân chạy đến công ty thiếc, phát hiện thôn dân đã vây quanh cổng công ty, một vài thứ đã bị người ta đánh nát bấy. Trong công ty thiếc cũng có người lao ra giằng co với thôn dân, cũng có cán bộ của thành phố Tam Hồ và Đông Bộ chạy đến lớn tiếng khuyên bảo quần chúng không nên kích động, có vấn đề gì cứ nói, chính quyền sẽ xử lý.
Nhưng lúc này những lời khuyên bảo căn bản không có hiệu quả với người dân thôn Mạnh Trang, tất cả giống như mất đi tính thuyết phục. Đặc biệt là khi đám cán bộ thành phố Tam Hồ cho ra hứa hẹn sẽ đền bù tổn thất cho người dân thôn Mạnh Trang, lại có người phẫn nộ chửi ầm lên:
- Con bà mày, mày không cần phải mở miệng đền bù tổn thất này nọ với chúng tao, bố mày đây căn bản không tin. Công ty thiếc này xả chất thải ô nhiễm ra môi trường, chúng mày không biết sao? Rõ ràng là cấu kết với nhau hết rồi. Chúng mày cố ý không để cho chúng tao điều tra ra được, bây giờ còn dám lên tiếng sao? Bà con, đập nát công ty này ra, phá nát nó đi thì thôn chúng ta sẽ không bị ô nhiễm nữa.
- Đúng, đập nát công ty này ra, nếu có thằng nào còn dám cản, tao liều mạng với nó.
- Dù sao cũng khó sống, vậy thì liều mạng với chúng nó...
- Chủ tịch Trương, anh cũng nên nghĩ biện pháp gì đi chứ? Nếu sự việc náo loạn, chỉ sợ hai chúng ta cũng không ai có thể thoát thân được.
Một vị cán bộ phụ trách công tác của thành phố Đông Bộ nhìn khí thế của nhân dân quá hung hãn, thế là giữ lấy tay Trương Đảo Long rồi dùng giọng cấp bách nói.
Lúc này Trương Đảo Long cũng đỏ mặt tía tai, hắn đã nói đầy đủ đạo lý to nhỏ với người dân thôn Mạnh Trang, nhưng trường hợp này căn bản chẳng ai thèm nghe lời khuyên của hắn.