Thạch Kiên Quân tuy đề nghị buông tha cho chuyện này nhưng trong lòng lại cực kỳ nuối tiếc. Nhưng hắn vẫn nhớ những lời phân tích tình hình ở tỉnh Sơn Nam của người thanh niên kia, thế cho nên cố gắng áp chế cảm giác không cam lòng vào sâu trong lòng.
- Ban ngành tỉnh Sơn Nam mới được thành lập, tuy sự kiện lần này có thể làm cho Hào Nhất Phong luống cuống tay chân, thế nhưng muốn lợi dụng vào đó để gây khó cho Hào Nhất Phong thì căn bản là không thể. Nếu lúc này biểu hiện ra địch ý, không bằng cứ giữ biểu hiện bình thường, như vậy vừa làm cho anh có danh tiếng giữ gìn đại cục, lại vừa tăng độ nặng trong mắt lãnh đạo, thật sự là nhất cử tam tiện.
Dù có người cố gắng áp chế sự kiện lần này, thế nhưng có một số việc vẫn được tiết lộ ra bên ngoài, sau đó tin tức sẽ truyền đi bốn phương tám hướng như ôn dịch. Sau khi hội nghị văn phòng chủ tịch được tổ chức, lúc này tất cả các cơ quan ban ngành trong tỉnh đều đang lan truyền tin tức bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong tiến cử công ty thiếc đến thành phố Tam Hồ.
Hào Nhất Phong là người tiếp nhận vị trí bí thư tỉnh ủy của Nhiếp Hạ Quân, thật sự cực kỳ ổn định. Sau khi Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, có thể nói trong tỉnh Sơn Nam căn bản không còn một ai có thể chống lại ý chỉ của hắn. Nhưng sự kiện liên quan đến công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ bị lột trần, danh tiếng của Hào Nhất Phong lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Đảng ủy chính quyền tỉnh căn bản bảo trì sự trầm mặc với sự kiện này, nhưng trầm mặc hay không cũng như nhau, vì trong lúc trầm mặc có kẻ thích xem kịch vui, có kẻ ở trong tình huống nước sôi lửa bỏng.
Người ở trong tình huống nước sôi lửa bỏng tất nhiên sẽ không có tâm tư dùng cơm ở khách sạn, cho nên đi dùng cơm vui vẻ chỉ là đám người muốn xem kịch vui mà thôi.
Trên tầng cao nhất của khách sạn Sơn Thủy trong tỉnh Sơn Nam, đệ nhất thư ký của khối chính quyền tỉnh là Trần Hiểu Văn đang đứng ngoài cổng nhìn quanh quẩn. Năm xưa Trần Hiểu Văn chính là tâm phúc của Thạch Kiên Quân ở tỉnh Sơn Nam, bây giờ Thạch Kiên Quân quay về Sơn Nam, hắn vốn là người mà tính mạng chính trị đã bị cho ra rìa, bây giờ chợt tỏa sáng lần thứ hai.
- Chủ nhiệm Trần, ngài nếu là chờ người thì có thể nói bộ dạng của người đó cho chúng tôi, tôi sẽ cho nhân viên phục vụ chờ ở chỗ này, ngài cứ đi nghỉ trước đi.
Giám đốc khách sạn Sơn Thủy là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, là một thiếu phụ xinh đẹp quyến rũ động lòng người, thật sự làm cho đám đàn ông sinh ra ý nghĩ chinh phục.
Trước kia Trần Hiểu Văn cũng có vài ý nghĩ với người phụ nữ này, thế nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tình. Hắn khoát tay áo với cô nàng rồi trầm giọng nói:
- Giám đốc Lý, cô cứ đi đi, chỗ này có chuyện của tôi, nếu không có chuyện gì thì chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
Giám đốc Lý là một người phụ nữ có tư sắc, tất nhiên nàng cũng phải là một người phụ nữ kiêu ngạo. Trước kia Trần Hiểu Văn đến khách sạn Sơn Thủy và tỏ ra rất si mê mình, điều này không khỏi làm cho nàng sinh ra cảm giác hư vinh. Nàng là một người lăn lộn thương trường, nàng cũng không ngại để mình và thư ký của chủ tịch thạch phát sinh vài vấn đề. Dù sao thì Trần Hiểu Văn chính là thư ký đứng hàng thứ hai ở tỉnh Sơn Nam, người này nắm rất nhiều tư chất trong tay.
Bây giờ Trần Hiểu Văn tỏ ra lãnh đạm như vậy thật sự làm cho giám đốc Lý gia tăng ý chí chiến đấu, nàng lắc vòng eo thon đi đến trước mặt Trần Hiểu Văn, lại dùng giọng cực kỳ mềm mại nói: truyện được lấy tại truyenggg.com
- Chủ nhiệm Trần, ngài nói ra những lời thật sự làm cho người ta đau lòng, ngài có phải sợ nhân viên phục vụ của khách sạn gây ra ảnh hưởng không tốt không? Nếu như thật sự là như vậy, không bằng tôi sẽ chờ ở chỗ này, anh đi nghỉ ngơi, chẳng lẽ chủ nhiệm Trần còn không tin vào ánh mắt của tôi sao?
Hai mắt của giám đốc Lý thật sự như móc câu, không khỏi làm cho trái tim của Trần Hiểu Văn liên tục rung động. Hắn nhìn dáng người căng cứng mịn màng của người phụ nữ trước mặt, thế là không khỏi hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại lắc đầu nói:
- Diễm Hồng, cô đi mau lên, tôi bây giờ là thân bất do kỷ.
- Thân bất do kỷ?
Lý Diễm Hồng chợt sững sờ, lúc này nàng giống như nghĩ đến cái gì đó, nàng chỉ về phía gian phòng cách đó không xa rồi nói:
- Người kia...
Trần Hiểu Văn không chờ Lý Diễm Hồng nói xong, hắn lên tiếng cắt ngang:
- Diễm Hồng, cô biết là được, đừng nói ra bên ngoài, lãnh đạo của tôi rất an phận.
- Vâng, vâng, chủ nhiệm Trần cứ yên tâm, chúng tôi không những phục vụ hạng nhất, hơn nữa phương diện giữ bí mật cũng cực kỳ nghiêm khắc, những gì không biết sẽ tuyệt đối không biết, không nên nói sẽ tuyệt đối không nói.
Lý Hạc Dương xem như đã biết thân phận của người trong phòng, nàng trầm giọng nói lời đảm bảo với Trần Hiểu Văn.
Trần Hiểu Văn khẽ gật đầu mà không nói gì thêm. Nhưng lòng hiếu kỳ của phụ nữ là rất mạnh, Lý Diễm Hồng đưa mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó khẽ hỏi:
- Lãnh đạo của anh hôm nay đến làm gì?
Trần Hiểu Văn ngửi được mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người Lý Diễm Hồng, vô tình hắn có chút mơ hồ. Đặc biệt là khi nàng cúi người, bộ ngực trắng ngần càng lộ ra khá rõ, phong cảnh hiện ra trước mắt không khỏi làm cho Trần Hiểu Văn đánh mất tính cảnh giác của mình.
Trần Hiểu Văn dùng giọng khoe khoang nói:
- Đi đến đây ngoài chuyện dùng cơm thì cô thấy còn làm gì khác hơn được nữa?
- Ăn cơm? Chủ tịch Thạch đến khách sạn chúng tôi dùng cơm?
Lý Diễm Hồng dùng giọng không tin hỏi, giọng điệu của nàng lúc đầu là rất lớn, sau đó từ từ hạ xuống. Rõ ràng nàng cũng biết mình ở chỗ này có những lời không được nói lung tung.
Trần Hiểu Văn lúc đầu cũng có chút hoảng sợ, thế nhưng khi Lý Diễm Hồng hạ thấp giọng xuống thì cảm thấy mình rất có thể diện. Hắn lén đưa mắt nhìn bộ ngực của nàng vài lượt, lúc này mới dùng giọng thì thầm nói:
- Chủ tịch Thạch đến dùng cơm, các người cần phải làm tốt công tác mới được. Đúng rồi, khách sạn Sơn Thủy muốn trở thành đơn vị tiếp đãi của tỉnh Sơn Nam, chưa nói những thứ gì khác, ít nhất thì phương diện giữ bí mật cũng phải mạnh mẽ mới được.
- Vâng, chủ nhiệm Trần nói đúng, tôi sẽ về huấn luyện nhân viên thật nghiêm.
Lý Diễm Hồng đồng ý một tiếng, nàng phất tay cho nhân viên phục vụ đi chỗ khác, sau đó mới khẽ nói:
- Chủ tịch ăn cơm một mình sao?
- Không phải, có người cùng ăn với chủ tịch.
Trần Hiểu Văn rất hưởng thụ cảm giác to nhỏ với Lý Diễm Hồng, vì vậy lúc này cũng không quá kín miệng.
- Tôi nhớ trong phòng chỉ có một mình chủ tịch.
Lý Diễm Hồng nói bằng giọng điệu cực kỳ khẳng định, nàng nói xong thì chợt cắn môi, sau đó dùng giọng không thể tin nói:
- Không phải chủ tịch đang chờ người đấy chứ?
- Chủ tịch Thạch thật sự đang chờ người.
Trần Hiểu Văn nói ra hai chữ chờ người mà khẽ thở dài trong lòng. Tuy làm thư ký phải có thói quen chờ khách, thế nhưng bây giờ ngay cả Thạch Kiên Quân cũng phải chờ đợi, điều này không khỏi làm cho Trần Hiểu Văn sinh ra cảm giác không thoải mái.
Lý Diễm Hồng dù có chút suy đoán nhưng sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục của Trần Hiểu Văn thì trong lòng cũng sinh ra ý nghĩ khác thường. Thế nhưng dù thế nào thì người có thể làm cho chủ tịch ngồi trong phòng chờ đợi cũng là một tồn tại mà nàng phải nhìn qua một lần mới được.