Bí Thư Trùng Sinh

Chương 619

Vương Tử Quân nào đã từng chịu qua cảm giác bực bội này? Khi hắn chuẩn bị gọi người đến xử lý thì Tôn Khải đã tiến lên một bước, vung một bạt tai về phía mặt tên đàn ông kia. Ngày thường tên đàn ông này đều là con cua bò ngang không sợ ai, chuyên thói ngang ngược, đến bây giờ đều là ra tay đánh người trước tiên, nào bị người ta khiêu khích bao giờ? Vì vậy mà hắn căn bản không kịp chuẩn bị tâm lý, không kịp đề phòng, thế là bị Tôn Khải cho một tát vào mặt.

- Con bà nó, mày dám đánh ông? Ông xử lý mày.

Tên đàn ông kia bụm lấy gương mặt đau đớn, sau đó nhanh chóng phản kích Tôn Khải giống như một con trâu điên.

Tôn Khải tuy là một người cao lớn thế nhưng nếu so với tên đàn ông kia thì lại có chút chênh lệch. Hắn nhìn tên đàn ông phóng đến, định nhấc một chiếc ghế lên tấn công theo bản năng, đúng lúc này Vương Tử Quân đứng bên cạnh lại nhân cơ hội tiếp lên đạp vào đùi tên đàn ông đang chạy đến.

Vương Tử Quân dù chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, thế nhưng những năm qua đi theo Mạc Tiểu Bắc, dưới tình huống mưa dầm thấm đất cũng học được vài thủ đoạn nhỏ để phòng thân. Vì vậy một đá của hắn vừa chuẩn vừa độc, chỉ cần một cú đá đã làm cho tên đàn ông kia phải há hốc miệng ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Tôn Khải cũng đã nhấc chiếc ghế đập mạnh xuống vai tên đàn ông xăm rồng, thiếu chút nữa đã đánh cho đối phương ngã sấp xuống đất.

Có câu "hảo hán không chịu thiệt trước mắt", hơn nữa tên đàn ông này căn bản không được xưng là hảo hán, thế cho nên hắn nhìn Vương Tử Quân và Tôn Khải, lại nhìn nhóm người Trần Đạo Hòa, sau đó lớn miệng mắng:

- Đám khốn nạn, chúng mày có gan đánh người thì có gan chờ đó cho ông, để xem ông thu thập chúng mày thế nào.

Tôn Khải nghe thấy đối phương mở miệng khó nghe thì vung băng ghế trong tay lên, tên đàn ông thấy Tôn Khải lại sắp động tay động chân thì hùng hổ bỏ chạy.

Tình huống vừa rồi rơi vào trong mắt của thầy Triệu, lúc này hắn nằm trên giường mà không khỏi trợn mắt há mồm. Tôn Khải đánh người không là vấn đề, nhưng hắn không ngờ Vương Tử Quân là học sinh đắc ý của mình, xưa nay căn bản chưa từng gây sự lại ra tay mạnh mẽ như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy khó tưởng.

Vương Tử Quân cảm nhận được ánh mắt của thầy Triệu, hắn chợt có chút xấu hổ. Hắn đã nhiều năm không đánh đấm, không ngờ hôm nay lại phá giới như vậy.

- Tử Quân, Tôn Khải, hai anh không sao chứ? Tên kia nên bị đánh như vậy. Sau khi thầy Triệu nằm viện, bọn họ liên tục đến quấy rầy, không những ép thầy tự nhận không may, lại chẳng cho ra một xu nào bồi thường hay chữa trị.

Chu Dục Thiến lắc lắc mái tóc dài của mình, nàng dùng giọng tức giận nói với hai người Vương Tử Quân và Tôn Khải.

Vương Tử Quân cảm thấy lần này ra tay chẳng có gì được gọi là vinh quang, nhưng Tôn Khải lại mở miệng tùy tiện nói:

- Chu Dục Thiến cứ yên tâm, nếu như tên kia còn dám đến quấy rối, tôi sẽ còn đánh đến khi hắn không dám đến mới thôi.

- Tôn Khải, có một số việc nên cẩn thận thì hay hơn. Chúng ta là bạn học, tôi nhắc nhở cậu một câu, những người này cũng không phải đèn cạn dầu, bọn họ đều là người của bang Điểm Đam, bây giờ cậu đánh bọn họ, bọn họ há sẽ bỏ qua sao? Việc này thật sự rất phiền toái.

Trần Đạo Hòa nãy giờ không nói lời nào, bây giờ thấy Chu Dục Thiến mở miệng nói chuyện với Vương Tử Quân và Tôn Khải, thế là trong lòng không khỏi có chút ghen tuông, cuối cùng mở miệng nói.

Tôn Khải căn bản chưa từng bao giờ nghe qua bang Điểm Đam chứ đừng nói đến Vương Tử Quân, nhưng sau khi nghe được cái tên thì vẻ mặt Lý Nguyên Thăng chợt biến đổi. Hắn dùng giọng nghi hoặc hỏi:

- Đạo Hòa, tên kia có phải là người của bang Điểm Đam mà vài ngày trước kéo người đánh nhau ở phía nam Tây Hoàn không? Tôi nghe nói khi đó có mười mấy người bị thương, có chuyện này sao?

- Đúng là tên này, cả ngày chuyên gây rối, chỉ sợ thiên hạ không loạn, lần này rõ ràng là tự rước lấy phiền phức.

Trần Đạo Hòa khẽ gật đầu, trong mắt hắn chợt xuất hiện nụ cười hả hê.

Thầy Triệu cũng từng nghe nói qua về đám côn đồ này thế nên vẻ mặt chợt biến đổi, hắn nhanh chóng lên tiếng với Vương Tử Quân và Tôn Khải:

- Hai anh mau đi đi, tôi nằm ở chỗ này không có vấn đề gì, bọn họ có đến cũng toi công.

- Ha ha, thật sự là lớn lối, lão già kia, cảm thấy nằm đây thì chúng tao không thể làm gì được mày sao? Đúng là đáng cười. Nguồn tại http://Truyện FULL

Một âm thanh vang lên, ngay sau đó có bảy tám tên đàn ông đứng thành một hàng ngoài cửa.

Đám người ngoài cửa dù nhìn vào bất kỳ phương diện nào cũng thấy rõ không phải loại lương thiện gì cả, không dễ chọc vào. Đám người này xuất hiện làm cho không gian phòng bệnh vốn có chút chen chúc càng thêm hỗn loạn.

Đi đầu là một tên đàn ông hơi gầy, hắn không cao nhưng trên mặt lại có một khí thế cực kỳ thô bạo. Tên đàn ông xăm rồng vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ lại đi bên cạnh tên đàn ông gầy giống như chuột gặp mèo, căn bản không dám thở mạnh.

- Nhị Tử, mày nói cho anh xem, rốt cuộc thằng nào vừa đánh mày? Ông sẽ phế nó cho mày.

Tên đàn ông gầy gò mở miệng nói, một luồng khí tức hung ác từ trên người bùng ra.

- Các anh đi ra ngoài cho tôi, chỉ cần đừng để tôi nhìn thấy các anh, tôi sẽ đồng ý điều kiện của các anh, xóa bỏ sự kiện đã xảy ra.

Thầy Triệu nhìn thấy tên đàn ông kia trong tay chợt xuất hiện một con dao nhọn, thế là hắn tức giận quát lớn.

- Hừ, mày nói thì dễ lắm, xóa bỏ sao? Tao nói cho mày biết, trên địa bàn thành phố Giang Thị này chưa từng có thằng nào dám đánh anh em của tao, thậm chí chưa từng thằng nào to mồm với anh em tao.

Tên đàn ông dùng ánh mắt âm tàn nhìn thầy Triệu, sau đó cười nhạt nói.

- Đại ca, chính là hai người bọn họ, hai người bọn họ ra tay.

Nịh Tử đã sớm theo dõi hai người Vương Tử Quân, lúc này nghe đại ca nói như vậy thì chỉ tay về phía Vương Tử Quân và Tôn Khải rồi lớn tiếng nói.

Tên đàn ông được gọi là đại ca chợt híp mắt lại, hắn vung con dao nhọn trong tay, sau đó tát Nhị Tử một cái thật mạnh, trong miệng tức giận mắng:

- Tiểu tử này càng ngày càng không ra thể thống gì cả, mày bị hai thằng thư sinh mặt trắng này ức hiếp sao? Tao nói cho mày biết, như vậy là đáng đời.

- Đại ca, em...

Tuy bị một tát nhưng Nhị Tử lại không dám nói một câu dị nghị, hắn dùng ánh mắt kính sợ nhìn đại ca của mình, chỉ khẽ nói một câu không đầu không đuôi.

- Phế hai người bọn họ cho tao, để tao thấy Ngô Lão Nhị mày có phải đã lãng phí hết sức lực trên người đàn bà rồi không?

Tên đàn ông được gọi là đại ca chợt vung tay lên dùng giọng nghiêm nghị quát lớn.

Ngô Lão Nhị hôm nay bị đánh hai lần, vốn đã cảm thấy rất uất nghẹn. Đại ca đánh hắn thì sẽ không có vấn đề, thế nhưng Vương Tử Quân đánh thì thật sự làm hắn nổi giận điên cuồng. Lúc này cơn giận đã bừng bừng lấn át tất cả, hắn tiếp nhận con dao nhỏ trong tay của đại ca, định lao về phía hai người Vương Tử Quân.
Bình Luận (0)
Comment