Vì chuyện này mà lãnh đạo đơn vị của thầy Triệu, lãnh đạo phòng giáo dục đều ra mặt, đều gây áp lực cho hắn, nhưng hắn thật sự không sợ, nhưng người ta sử dụng xã hội đen, điều này làm cho hắn cảm thấy rất đau lòng. Bây giờ thấy học sinh của mình bị liên quan, hắn càng cảm thấy ngồi không yên.
- Này, nếu trước đó thức thời thì tôi đâu phải mất quá nhiều thời gian ở nơi này? Tôi nói cho ông biết, tôi không bắt ông bồi thường phí sửa chữa xe máy thì đã là quá tốt rồi.
Thái Đắc Trọng khoát tay về phía thầy Triệu, sau đó dùng giọng đầy chế nhạo nói.
Xe máy? Vương Tử Quân chợt nhớ người này là ai, không phải tên này là một thành viên trong nhóm đua xe mà chính mình gặp mặt ở bên ngoài quán cà phê sao?
Vương Tử Quân nhíu mày, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trương Tùng Niên, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi hai câu về sự kiện đua xe.
Trương Tùng Niên cực kỳ kính sợ Vương Tử Quân, hắn biết rõ vị chủ tịch thành phố này không phải ở tỉnh Chiết Giang, thế nhưng năng lượng thì lại không kém chủ tịch thành phố Giang Thị, vì vậy mà trả lời cực kỳ chú ý. Hắn nói cục công an thành phố Giang Thị hôm qua đã điều động một số lượng lớn tham gia truy quét, bắt được hơn mười tên đua xe trái phép.
- Tôi vừa thấy mặt một tên họ Thái, hắn không những tông vào người khác, còn đến đây uy hiếp người bị thương.
Vương Tử Quân nói một câu cực kỳ bay bổng rồi cúp điện thoại.
Thái Đắc Trọng luôn quan sát Vương Tử Quân gọi điện thoại, lúc này thấy Vương Tử Quân cúp điện thoại thì vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ cổ quái. Giống như lúc này hắn mới ý thức được người đàn ông đứng bên cạnh Tôn Khải nhìn có vẻ rất bình thường, thế nhưng khí thế trên người lại có vẻ mạnh hơn bố mình vài phần.
Người này là ai? Khi Thái Đắc Trọng còn đang chần chừ chuẩn bị hỏi một câu thì điện thoại chợt vang lên. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó vội vàng nghe máy, càng dùng giọng cực kỳ chú ý nói:
- Bố, thế nào lại gọi điện thoại cho con vào lúc này vậy?
Nhưng chờ đợi Thái Đắc Trọng không phải là những lời dịu dàng từ bố, lại là một tràng la mắng, ngay sau đó chợt nghe thấy bên kia trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương có phải ở bên cạnh con không? Mời chủ tịch Vương tiếp điện thoại của tôi.
- Chủ tịch Vương, chỗ này của con làm gì có chủ tịch Vương nào?
Thái Đắc Trọng tuy bị bố mắng đến mức choáng váng, thế nhưng hắn lại hiểu rõ thân phận của đám người chung quanh. Ngoài Tôn Khải thật sự có chút độ nặng, những người khác căn bản không tính là gì.
- Chủ tịch? Chỗ này thậm chí còn không có một tên chủ tịch xã nữa là!
Thái Đắc Trọng định nói ra những lời như vậy, nhưng khi nhìn Vương Tử Quân đang dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn mình, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
- Chủ tịch Vương là Vương Tử Quân!
Trong điện thoại chợt vang lên giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Vương Tử Quân!"
Thái Đắc Trọng nghe được cái tên mà thiếu chút nữa thì chết ngất. Hắn dù mới làm loạn ở Giang Thị chưa lâu, thế nhưng bố hắn đến thành phố Giang Thị đã được vài năm, hắn lại biết rõ ràng về những sự việc liên quan đến Vương Tử Quân. Hắn thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại có mặt ở chỗ này.
Tôn Khải ở đây xưa nay đều đi một mình một ngựa, thật sự không bao giờ là kẻ phù hợp với nhóm người Thái Đắc Trọng, bây giờ Tôn Khải đi cùng một người, vậy không phải là Vương Tử Quân thì là ai? Trong đầu Thái Đắc Trọng chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế là trong lòng chợt cồn cào.
Chính mình đắc tội với Vương Tử Quân, người này có thể vung tay kéo cả chủ tịch tỉnh xuống đài, nếu đối phương vung tay lên xử lý bố mình, như vậy...
- Chủ...Chủ tịch Vương, không, chú...Chú Vương, làm phiền chú...Phiền chú tiếp điện thoại.
Thái Đắc Trọng dùng hai tay cầm lấy điện thoại giống như bưng một củ khoai lang nóng khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, hắn nói vài câu với người ở đầu dây bên kia, sau đó đưa điện thoại cho Thái Đắc Trọng. Hắn không nói thêm điều gì, thế nhưng vẻ mặt Thái Đắc Trọng thật sự càng thêm tái nhợt.
"Xử theo pháp luật!"
Thái Đắc Trọng nghĩ đến những lời mà Vương Tử Quân vừa nói ra, trái tim trong lồng ngực muốn thoát ra ngoài. Nếu như thật sự xử lý theo pháp luật, như vậy cuộc sống sau này của mình...Hắn nghĩ đến tình huống xấu nhất mà tâm lý chợt sinh ra hoảng loạn, vẻ mặt càng thêm tái nhợt. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó, hắn vội vàng chạy đến trước mặt thầy Triệu, hắn quỳ xuống đất rồi nhanh chóng nói:
- Thầy Triệu...Mong ngài giúp tôi!
Thái Đắc Trọng có phản ứng quá đột nhiên không những làm cho thầy Triệu cực kỳ bất ngờ, thậm chí là cả Vương Tử Quân cũng phải dở khóc dở cười. Hắn không ngờ Thái Đắc Trọng lại là người nhu nhược như vậy, lúc này còn chưa việc gì đã mềm nhũn giống cọng bún như vậy.
Vương Tử Quân cảm thấy xấu hổ nhưng đám người Trần Đạo Hòa lại cực kỳ kinh ngạc, bọn họ nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra, trong mắt bọn họ thì Thái Đắc Trọng là người căn bản không thể động vào, nhưng bây giờ người dù thế nào cũng không thể động vào đó lại đang quỳ gối cầu xin tha thứ ở trước mặt thầy Triệu.
"Chủ tịch Vương? Chẳng lẽ Vương Tử Quân đã ngồi lên vị trí chủ tịch thành phố sao?"
Vương Tử Quân nhìn tình huống hỗn loạn mà khẽ gật đầu với Tôn Khải, hắn tin tưởng Tôn Khải sẽ giải quyết được những gì đang diễn ra.
Mùa đông là thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều ban ngành chính quyền đến mùa đông thường sẽ rảnh rỗi, các vị cán bộ cơ quan ban ngành trong thể chế đều bắt đầu cuộc sống uống trà xem báo mất nửa ngày. Nhưng mùa đông năm nay ở thành phố Đông Bộ lại cực kỳ bận rộn, dưới sự thúc đẩy của Vương Tử Quân, dưới ý chỉ "Một tay nắm công nghiệp, một tay nắm nông nghiệp, dùng công nghiệp thúc đẩy thành phố phát triển, dùng công nghiệp thúc đẩy phát triển nông nghiệp!", cả thành phố Đông Bộ giống như một guồng máy vận chuyển theo đúng quy luật.
Khi đợt hàng đèn tiết kiệm năng lượng đầu tiên xuất xưởng thì đèn tiết kiệm năng lượng ở thành phố Đông Bộ đã nổi tiếng. Đặc biệt là Thạch Kiên Quân càng đẩy mạnh cải tiến đèn tiết kiệm điện, phương án tiết kiệm năng lượng lại được cơ quan chính quyền thúc đẩy áp dụng, điều này càng làm cho sản phẩm của nhà máy bóng đèn được các cơ quan ban ngành thành phố Đông Bộ và thậm chí là cả tỉnh Sơn Nam sử dụng. xem tại truyenggg.com
- Chủ tịch Vương, đây là dây chuyền sản xuất thứ hai của nhà máy đèn tiết kiệm năng lượng Sơn Nam, chỉ cần chính thức đầu tư vào dây chuyền này, sản lượng bóng đèn tiết kiệm năng lượng của công ty sẽ tăng lên gấp đôi. Lúc đó chúng ta cũng không phải vì vấn đề sản lượng mà ảnh hưởng đến định mức của thị trường.
Lý Đông Lực tươi cười chỉ về phía một dây chuyền sắt thép đang được lắp ráp hoàn thiện rồi dùng giọng vui vẻ hưng phấn nói với Vương Tử Quân.
Lúc này Lý Đông Lực cũng không còn phải là một người chẳng có tiền để phát triển hạng mục của mình như trước, khi mà bóng đèn tiết kiệm năng lượng được mở rộng tiêu thụ ra khắp tỉnh Sơn Nam, lúc này Lý Đông Lực lại là một doanh nghiệp nổi tiếng nhất tỉnh Sơn Nam.