Thái Nguyên Thương là thư ký trưởng, hắn biết có một số việc Vương Tử Quân không thích hợp ra mặt, vì vậy chủ động đứng ra giết giặc.
Vương Tử Quân khoát tay áo từ trên xe đi xuống, hắn đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mặt:
- Tôi chính là Vương Tử Quân, anh tìm tôi có việc gì?
- Ngài thật sự là chủ tịch Vương sao? Thật sự tốt quá, tôi rốt cuộc cũng tìm gặp ngài, tôi là...
Người đàn ông giữ chặt lấy bàn tay của Vương Tử Quân, giọng nói tràn đầy kích động.
- Trần Hiểu Ba ở đây, nhanh lên, đừng cho hắn chạy.
Những âm thanh dồn dập từ phương xa truyền đến, theo đó là một chiếc xe máy mở đèn báo hiệu từ phía bên kia chạy đến như bay.
Người đàn ông vừa giữ chặt tay Vương Tử Quân nói được một câu, bây giờ vẻ mặt chợt trở nên trắng bệch, hắn lại càng giữ chặt tay Vương Tử Quân nói:
- Chủ tịch Vương, ngài không nên nghe bọn họ, bọn họ đều nói bậy.
Khi người đàn ông lên tiếng thì vài chiếc xe máy mở đèn báo hiệu chạy đến, sau đó dừng cách Vương Tử Quân không xa. Sau khi nhìn thấy người đàn ông kia đang giữ chặt tay Vương Tử Quân, đám người mặc đồng phục cảnh sát nhanh chóng lao đến.
- Các anh đang làm gì vậy?
Triệu Quốc Lương đứng bên cạnh Vương Tử Quân chợt lạnh giọng nói với vài tên cảnh sát đang vọt đến.
Nhóm cảnh sát đầu tiên là sững sờ, sau đó dùng ánh mắt cẩn thận nhìn về phía Vương Tử Quân đang bị người đàn ông kia Trần Hiểu Ba kia kéo tay. Đứng đầu là một tên cảnh sát hơn bốn mươi tuổi, hắn nhìn thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng cúi chào:
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Văn Trường Minh của đồn công an thị trấn huyện thành huyện Cảnh Tùng, lần này phụng mệnh đi bắt bệnh nhân tâm thần Trần Hiểu Ba.
Văn Trường Minh vừa lên tiếng thì vài tên cảnh sát cũng tiến lên, chỉ sau vài giây đã ép tên Trần Hiểu Ba kia ngồi xuống đất.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi thật sự nguy hiểm, Trần Hiểu Ba này bị bệnh tâm thần, hơn nữa còn là một bệnh nhân tâm thần có tính công kích rất mạnh. Hôm trước hắn ta từ bệnh viện tâm thần chạy ra ngoài, chúng tôi phụng mệnh đến bắt về. truyện được lấy tại truyenggg.com
Văn Trường Minh vừa nói vừa lấy từ trong cặp của mình ra một văn bản chứng minh.
Đây chính là giấy tờ chứng nhận của bệnh viện huyện Cảnh Tùng, nội dung chủ yếu chính là chứng minh Trần Hiểu Ba là người bị bệnh tâm thần, hơn nữa còn là một bệnh nhân tâm thần có tính công kích rất mạnh. Nếu như có ai thấy Trần Hiểu Ba ở đâu thì phải nhanh chóng liên lạc cho bệnh viện nhân dân huyện Cảnh Tùng.
- Ô ô ô!
Trần Hiểu Ba bị vật ra đất, dù hắn đang liều mạng vùng vẫy thế nhưng một tên cảnh sát nơi đây có thể địch lại bốn người thường. Hắn tuy chủ động muốn nói, thế nhưng lại căn bản không nói được lời nào.
Trương Đảo Long nhìn văn bản có con dấu rõ ràng, vẻ mặt khẽ động, hắn giống như ý thức được cái gì đó, thế nhưng lại không nói ra khỏi miệng.
- Các anh chuẩn bị đưa anh ấy đến bệnh viện?
Vương Tử Quân nhìn Văn Trường Minh đứng trước mặt mình rồi trầm giọng nói.
- Đúng vậy, chủ tịch Vương, người này có tính công kích rất mạnh, vì nhân dân vô tội không bị thương tổn, thế cho nên chúng tôi phải nhanh chóng đưa anh ta quay về bệnh viện tâm thần.
Văn Trường Minh trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
- À, người nguy hiểm nên đưa về bệnh viện tâm thần. Thế này đi, Nguyên Thương anh gọi điện thoại cho giám đốc Diêm của bệnh viện tâm thần thành phố, để cho anh ấy phái người đến tiếp nhận người này, cũng đỡ mất công các đồng chí tuyến huyện chạy tới chạy lui bất tiện.
Vương Tử Quân vừa nói vừa vung tay lên với Thái Nguyên Thương.
Văn Trường Minh thật sự không ngờ Vương Tử Quân sẽ nói như vậy, thế cho nên hắn sững sờ rồi trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, chúng tôi phụng mệnh phải đưa anh ta về.
Lúc đầu Văn Trường Minh còn nói khá lớn, nhưng khi Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình thản nhìn vào chằm chằm thì giọng điệu của hắn càng ngày càng nhỏ, mãi đến lúc cuối cùng không còn một âm thanh nào được phát ra.
Vài tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát cũng cúi đầu, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Trần Hiểu Ba lại có chút không đúng.
Thái Nguyên Thương ở bên kia đã bắt đầu gọi điện thoại, những người phụ trách tiếp đãi của khu quy hoạch kỹ thuật cao cũng đã nhanh chóng chạy đến. Vì vấn đề an toàn của Vương Tử Quân mà Trương Đảo Long đã đặc biệt điều vị cục trưởng cục công an của phân cục khu quy hoạch kỹ thuật cao là Trình Khiếu Công đến đây, phải luôn theo sát chủ tịch Vương Tử Quân, thế cho nên lúc này hắn là người tiến lên đầu tiên.
Trương Đảo Long là nhân vật khôn khéo, có thể nói chỉ cần nghe tiếng đàn là biết bài hát, lúc này thấy Vương Tử Quân cố ý đưa một người đến bệnh viện tâm thần thành phố, trong lòng đã xem như hiểu ý của lãnh đạo là như thế nào. Tuy hắn biết Trần Hiểu Ba tuyệt đối là một tồn tại phiền phức, thế nhưng hắn là người của chủ tịch Vương, hắn xem như bước lên thuyền của chủ tịch Vương, không còn đường quay đầu lại.
Trương Đảo Long thầm nói một tiếng xin lỗi với bí thư đảng ủy huyện Cảnh Tùng là Đồ Tân Minh, sau đó hắn trầm giọng nói với Trình Khiếu Công:
- Tiếu Công, trước tiên anh giữ người này lại, chờ lát nữa người của bệnh viện tâm thần thành phố đưa xe đến thì đưa người này đến bệnh viện tâm thần.
Trình Khiếu Công tất nhiên sẽ không dám từ chối sắp xếp của lãnh đạo, hắn nhanh chóng tiến đến bên cạnh Văn Trường Minh:
- Cậu em, giao người cho chúng tôi đi, có câu công an là người một nhà, đi đến địa bàn của tôi cũng không muốn các cậu chịu vất vả.
Có câu quan hơn một cấp đè chết người, hơn nữa còn có sắp xếp của chủ tịch Vương. Lúc này Văn Trường Minh thật sự ngàn lần không muốn, thế nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, hắn căn bản không thể làm chủ được, hắn không thể cản được Trình Khiếu Công.
- Tôi không phải kẻ điên, tôi không bị điên, chủ tịch Vương, bọn họ đưa tôi đến bệnh viện tâm thần vì sợ tôi nói ra sự thật. Tôi không bị điên, tôi không phải kẻ điên.
Trần Hiểu Ba vừa mới được buông ra thì nhanh chóng nhảy dựng lên lớn tiếng quát với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Trần Hiểu Ba, hắn cũng không nói lời nào mà khẽ phất tay với Trình Khiếu Công, sau đó đi về phía xe của mình. Khi hắn leo lên xe thì Thái Nguyên Thương và Trương Đảo Long cũng theo sát phía sau.
Xe chạy như bay trên đường lớn, Vương Tử Quân cũng không nói câu nào, điều này làm cho Trương Đảo Long ở bên cạnh thật sự cảm thấy không yên. Nhưng hắn lại thầm kêu may mắn, dù sao sự việc cũng không phát sinh ở khu quy hoạch kỹ thuật cao.
- Đảo Long, anh cảm thấy Trần Hiểu Ba kia là một người điên sao?
Khi Trương Đảo Long đang suy xét xem chuyện này nên nói thế nào thì chợt nghe thấy Vương Tử Quân ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Trương Đảo Long có chút do dự, cuối cùng mới nói:
- Chủ tịch Vương, chuyện này tôi không nhìn ra được.
- Anh đúng là, đồng chí như thế này có chút dối trá.
Vương Tử Quân cười cười với Trương Đảo Long, sau đó nói tiếp:
- Chờ chút đưa Trần Hiểu Ba kia đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta.
Trương Đảo Long vội vàng đồng ý, nhưng hắn lại nghĩ đến hai chữ dối trá của chủ tịch Vương, dù sao thì đó cũng không phải là lời bình gì tốt đẹp. Tuy chủ tịch Vương nói năng tùy ý, thế nhưng điều này làm cho Trương Đảo Long sinh ra chút hối hận. Chủ tịch Vương là ai, chính mình chơi chiêu đùa giỡn trước mặt lãnh đạo, như vậy thật sự có chút quá mức.
- Vâng, chủ tịch.
Trương Đảo Long đồng ý một tiếng, sau đó dùng giọng không yên nói:
- Chủ tịch, biến một người bình thường thành tâm thần, xem ra sự việc chỉ sợ không phải nhỏ.