Bí Thư Trùng Sinh

Chương 630

Tào Kiến Thư cười cực kỳ tự nhiên, lời nói ra khỏi miệng giống như chẳng có gì cả, nhưng Đỗ Ức Lăng theo Tào Kiến Thư nửa năm qua, ánh mắt của nàng rơi lên tay Tào Kiến Thư.

Tào Kiến Thư có hai bàn tay được bảo dưỡng cực tốt, vừa thon dài vừa trắng nõn, nếu để cho những người đánh đàn dương cầm nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ nói đây là một người giỏi đánh đàn dương cầm. Nhưng lúc này hai bàn tay kia đang có hơi run rẩy, tuy biên độ rất nhỏ, thế nhưng lại không tránh khỏi ánh mắt của Đỗ Ức Lăng.

Đỗ Ức Lăng là bạn thân thiếtt trên giường với Tào Kiến Thư, tuy Tào Kiến Thư không nói gì nhưng nàng vẫn thông qua quan sát của mình mà phát hiện ra vài vấn đề, ví dụ như khi Tào Kiến Thư căng thẳng thì ngón tay sẽ run rẩy khó chịu nghe lời. Đồng thời khi hắn càng thêm căng thẳng thì ngón tay sẽ càng run rẩy dữ dội hơn. nguồn truyenggg.com

Tào Kiến Thư thật sự rất căng thẳng, hắn thật sự rất lo lắng về vị chủ tịch trẻ tuổi nổi tiếng kia.

Đỗ Ức Lăng là tình nhân của Tào Kiến Thư, hơn nữa tự thân còn có danh tiếng không kém, thế cho nên nàng là một người đẹp bên cạnh hắn, mỗi khi hắn đi đâu đều đưa nàng theo.

Đỗ Ức Lăng đã từng gặp qua chủ tịch, bí thư thành phố, những vị quan viên với cấp bậc bất đồng này đến trước mặt Tào Kiến Thư đều bày ra bộ dạng bình dị gần gũi, cực kỳ thân thiết, không có kiểu cách nhà quan. Thậm chí bọn họ đứng trước mặt Tào Kiến Thư mà căn bản không sinh ra cảm giác ưu việt. Đại đa số thời điểm thì Tào Kiến Thư thường công khai ngồi trên vị trí chủ tọa.

Lần này đến thành phố Đông Bộ, Đỗ Ức Lăng cảm thấy nó cũng giống như một bữa tiệc mà mình và Tào Kiến Thư nhiều lần tham gia. Nhưng khi Tào Kiến Thư kéo nàng xuống chờ khách, nàng biết người mà hắn đang chờ đợi không phải kẻ bình thường.

Điều làm cho Đỗ Ức Lăng thật sự không ngờ chính là vị chủ tịch thành phố Đông Bộ lại trẻ tuổi như vậy, nhìn tướng mạo giống như còn nhỏ tuổi hơn cả Tào Kiến Thư. Nhưng khi vị chủ tịch kia tiến vào trong phòng, dù là Tào Kiến Thư hay những người khác đều phải nghênh đón như khách quý, tất cả đều đứng lên.

- À, bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng nên chú ý đẩy mạnh công tác quản lý, nhưng bí thư Vu cũng không cần phải gấp gáp, chỉnh đốn này không phải một lần là xong, nếu bệnh viện tâm thần của huyện Cảnh Tùng không thể nào thu nhận và chữa trị được, bệnh viện tâm thần thành phố sẽ sắp xếp hỗ trợ.

Vương Tử Quân mỉm cười nâng ly lên dùng giọng tùy ý nói.

Vẻ mặt Tào Kiến Thư chợt biến đổi, hắn vừa rồi nói một câu hai nghĩa, chính là muốn Vương Tử Quân thả Trần Hiểu Ba cho huyện Cảnh Tùng. Như vậy xem như hai bên không cần nói nhiều mà vẫn thầm hiểu nhau và thông qua.

Không ngờ Vương Tử Quân căn bản không ra bài theo như những gì Tào Kiến Thư đã nghĩ tới, mở miệng từ chối yêu cầu, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác bất mãn, đồng thời càng thêm thấp thỏm lo âu. Vương Tử Quân đây là muốn làm gì? Hắn giữ lại người kia, có phải muốn nắm chặt cầu đường Trần Vũ không tha không?

- Chủ tịch Vương, bệnh tâm thần này thật ra đại đa số đều có thể chữa trị cho tốt. Thế này đi, tôi tuy không được phân công quản lý y tế, thế nhưng giám đốc Hà ở y tế có quan hệ rất tốt với tôi. Nếu bệnh viện tâm thần thành phố Đông Bộ có chút căng thẳng, tôi sẽ đưa người bệnh về tỉnh.

Tần Vĩnh Cách mỉm cười khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.

Tần Vĩnh Cách rõ ràng là mở một con đường, Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Tần Vĩnh Cách, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng để mình và người này giảng hòa với nhau. Dù có một vài chuyện Vương Tử Quân căn bản am hiểu câu nói nước quá trong không có cá, nhưng trong lòng Vương Tử Quân lại xuất hiện một âm thanh theo bản năng:

"Không thể thông đồng cùng làm bậy với những người này!"

Trần Hiểu Ba là một người có tinh thần trọng nghĩa, vì vậy mới bị ép làm bệnh nhân tâm thần, nếu như mình giao Trần Hiểu Ba cho bọn họ, như vậy mình có khác gì bọn họ?

"Có cái nên làm, có việc không nên làm!"

Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Tần Vĩnh Cách, hắn khẽ cười nói:

- Chuyện này, nếu có gì cần, tôi sẽ nhất định xin cứu viện với thư ký trưởng Tần.

Thế là tất cả hầu như không còn gì để tô đậm, dù Vu Thế Tiến sau đó vẫn cố gắng níu kéo bầu không khí, thế nhưng dù hắn có dùng thủ đoạn nào thì bữa tiệc giống như một quả bóng cao su xì hơi, dù thế nào cũng không thể nào hòa hoãn lại được. Tào Kiến Thư càng thêm xanh mặt giống như có ai đang thiếu nợ mà không chịu trả tiền vậy.

Một người đàn ông có thể làm chủ bầu không khí bữa tiệc, như vậy mới thật sự là người làm chủ của bữa tiệc hôm nay. Cặp mắt đẹp của Đỗ Ức Lăng liên tục đảo lên người Vương Tử Quân, những ý nghĩ ẩn giấu trong lòng càng thêm mạnh mẽ.

Nửa giờ sau Vương Tử Quân rời khỏi phòng, Tần Vĩnh Cách và Vu Thế Tiến vẫn tươi cười rạng rỡ đưa Vương Tử Quân ra ngoài. Nhưng Tào Kiến Thư thì căn bản không cử động, dù cho Tần Vĩnh Cách có nháy mắt thế nào thì hắn vẫn không nhúc nhích.

- Xoảng!

Sau khi đám người Vương Tử Quân đã đi xa, Tào Kiến Thư thật sự không nhịn được nữa, hắn cầm lấy ly rượu trong tay ném mạnh xuống đất.

- Con bà nó, có cái quái gì đâu chứ? Không phải là một thằng ăn bám Mạc gia sao? Có cái gì mà trâu bò hống hách?

Tào Kiến Thư chụp lấy mái tóc của Đỗ Ức Lăng rồi dùng giọng điên cuồng gầm lên.

Đỗ Ức Lăng không ngờ dưới tình thế như vậy mà Tào Kiến Thư lại không khống chế được tâm tình của mình, mái tóc của nàng bị năm ngón tay của hắn siết chặt, thật sự rất đau đớn. Nàng đau nhưng không dám lên tiếng, vì nàng biết hắn như một con thú bị thương, chỉ cần không thuận theo sẽ có hậu quả càng thêm thảm hại hơn.

Dù mình ở trước mặt người khác thì là một ngôi sao lớn, ăn ngon mặc đẹp, nhưng Đỗ Ức Lăng là một người phụ nữ thông minh, nàng biết ở chỗ này, ở trong lòng Tào Kiến Thư thì mình chỉ là một con đĩ trên giường mà thôi, nếu như mình ngỗ nghịch thì sẽ có đòn roi dạy bảo không chút dễ chịu.

Vì thế Đỗ Ức Lăng cũng chỉ có thể mỉm cười mà không nói lời nào.

- Kiến Thư.

Giọng nói của Tần Vĩnh Cách vang lên từ bên ngoài gian phòng, tuy âm thanh không lớn nhưng lại mang theo vài phần uy thế.

Tào Kiến Thư vốn có gương mặt dữ tợn, bây giờ đã chậm rãi bình tĩnh trở lại, hắn khẽ buông mái tóc của Đỗ Ức Lăng ra, sau đó khẽ nói:

- Chú Tần, hắn đi rồi sao?

Vu Thế Tiến và Tần Vĩnh Cách cùng quay về phòng, hắn nhìn thoáng qua Đỗ Ức Lăng rồi ngồi xuống giống như chưa từng có thứ gì phát sinh, còn Tần Vĩnh Cách lại nói:

- Đi rồi.

- Chú Tần, là hắn muốn gì? Chúng ta đã nể mặt hắn, hầu như đã hạ thấp chính mình, hắn còn muốn làm gì? Hắn coi chúng ta là gì? Con bà nó, ông đây cùng lắm thì cùng hắn cá chết lưới rách.

Tào Kiến Thư vỗ mạnh lên bàn, giọng điệu càng lúc càng lớn.

Tần Vĩnh Cách nhìn bộ dạng của Tào Kiến Thư mà trong lòng liên tục cảm khái. Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Tào Kiến Thư tuy cùng tuổi thế nhưng phương diện trầm ổn, bình tĩnh lại kém quá xa chủ tịch Vương.
Bình Luận (0)
Comment