Vu Thế Tiến thầm mắng một tiếng, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử ngươi xem như đã chuẩn bị khá tốt, lúc này muốn chơi trò vò mẻ lại sứt, muốn đẩy chúng tôi ra gánh trách nhiệm sao? Hừ, còn lâu, không có cửa đâu! Thế là hắn cười cười nói:
- Nếu như giám đốc Tào đã nói như vậy, tôi cũng không còn lời gì để nói. Thế nhưng, giám đốc Tào, có một số việc một khi đã làm cũng không phải mất đi tất cả chứng cứ, ngài thấy sao?
Tào Kiến Thư nhìn Vu Thế Tiến, trong lòng sinh ra cảm giác muốn kéo người này vào trong miệng mà cấu xé cho hả giận.
Nhiều năm trôi qua căn bản chưa từng có ai uy hiếp mình, bây giờ hắn đi xuống một huyện nhỏ xa xôi, lại bị một vị bí thư huyện ủy mà trước đó mình căn bản không quan tâm mở miệng công khai uy hiếp.
Nhưng cuối cùng Tào Kiến Thư cũng phải nuốt câu mắng chửi sắp ra khỏi miệng vào trong bụng, hắn biết rõ mình và Vu Thế Tiến kết giao với nhau thật sự là không bị kiềm chế. Nếu như để cho Vu Thế Tiến có được manh mối hay chứng cứ, chỉ sợ cực kỳ bất lợi cho mình.
- Anh Vu, chúng ta là những con châu chấu trên một sợi dây, nếu như họ Vương kia truy cứu trách nhiệm, tuy chúng ta không chạy thoát, thế nhưng cũng không thể không vùng vẫy một chút. Càng là lúc này thì chúng ta càng cần đồng tâm hiệp lực, không phải sao?
Tào Kiến Thư trầm ngâm giây lát, sau đó miễm cưỡng nở nụ cười nói.
Lúc này nụ cười nịnh nọt trên mặt Vu Thế Tiến vừa biến mất lại xuất hiện, hắn cười cười nói với Tào Kiến Thư:
- Giám đốc Tào nói đúng, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực.
- Bí thư Vu, anh là người thành phố Đông Bộ, anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tào Kiến Thư thở dài một hơi, sau đó khẽ nói với Vu Thế Tiến.
- Cúi đầu với chủ tịch Vương.
Vu Thế Tiến trịnh trọng nói ra những suy tính trong lòng mình.
Cúi đầu với Vương Tử Quân, Tào Kiến Thư tất nhiên sẽ không vì Vu Thế Tiến cúi đầu mà cúi đầu theo. Vu Thế Tiến là bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng, cho dù Vương Tử Quân không nắm trong tay bất kỳ thứ gì bất lợi, thậm chí chỉ cần Vương Tử Quân vẫy tay thì sợ rằng Vu Thế Tiến cũng phải sợ hãi chạy ra nghênh đón, cố gắng leo lên con thuyền lớn của chủ tịch Vương.
Vu Thế Tiến sẽ không có vấn đề, mà vấn đề chủ yếu chính là Tào Kiến Thư, thế cho nên hắn cắn răng trầm giọng nói:
- Bí thư Vu, trước đó chúng ta đánh giá quá thấp chủ tịch Vương, anh cũng biết đấy, nếu chúng ta có cúi đầu thì chưa chắc chủ tịch Vương đã quan tâm.
- Đó là vì chúng ta không đủ thành tín.
Vu Thế Tiến cười khổ nói:
- Giám đốc Tào, tôi thấy lúc này chúng ta nên mời chủ tịch Vương nói ra điều kiện là vừa.
Tào Kiến Thư cắn cắn môi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Sau khi Đinh Phúc Minh được đưa đi, Vương Tử Quân lại gặp mặt Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư trong phòng làm việc của mình. Lúc này Tào Kiến Thư luôn cúi đầu không nói lời nào, còn Vu Thế Tiến lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
- Chủ tịch Vương, giám đốc Tào rất có cảm tình với thành phố Đông Bộ, vì giúp đỡ xây dựng huyện Cảnh Tùng, anh ấy quyết định giúp đỡ huyện Cảnh Tùng chúng tôi nhanh chóng hoàn thành mục tiêu xây dựng nông thôn mới. Anh ấy chuẩn bị đầu tư vào mười triệu giúp đỡ huyện Cảnh Tùng chúng tôi xây dựng một trăm kilomet đường nông thôn.
Vu Thế Tiến nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân uống trà mà không nói gì, ánh mắt nhìn thoáng qua Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư.
Vu Thế Tiến cắn răng nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy huyện Cảnh Tùng chúng tôi nên tích cực đồng ý nghĩa cử đẹp của giám đốc Tào, nên nắm chắc công tác làm đường nhựa ở nông thôn. Huyện chúng tôi cũng đã chuẩn bị tài chính, đảm bảo nửa năm sau sẽ hoàn công những con đường được xây dựng trong huyện.
Vương Tử Quân vẫn không nói lời nào, hắn vẫn uống trà. Tào Kiến Thư nãy giờ luôn cúi đầu, hắn chợt ngẩng đầu, trong mắt có vài phần bạo ngược:
- Chủ tịch Vương, mười triệu đã là con số cực hạn mà công ty Tây Hưng chúng tôi có thể bỏ ra được. Chúng tôi tuy có chút vấn đề, thế nhưng dù sao cũng phải có một con đường sống chứ?
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Giám đốc Tào đã nói quá rõ ràng, tôi hoàn toàn giơ hai tay tán thành việc thiện của giám đốc Tào.
Vu Thế Tiến nhìn gương mặt bình thản của Vương Tử Quân, hắn biết rõ sự việc đang phát triển về phía xấu nhất. Tuy hắn thật sự không cam lòng, thế nhưng hắn vẫn có tinh thần dùng dao cắt đứt cổ tay, hắn trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, những năm qua tình trạng sức khỏe của tôi đã dần kém cỏi, đảm nhiệm vị trí bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng đã cảm thấy lực bất tòng tâm. Tôi hy vọng tổ chức có thể suy xét tình huống thực tế, để cho tôi có cơ hội được nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
- Chuyện này anh nên phản ánh với trưởng phòng Tưởng hoặc đi tìm bí thư Đổng thì hay hơn.
Vương Tử Quân khoát tay áo, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt.
Vu Thế Tiến cười cười khổ sở, hắn nhìn Vương Tử Quân buông ly nước mà hiểu sự việc xem như đã xong. Nhưng hắn vẫn thật sự cảm thấy đau lòng vì những gì mà chính mình phải buông ra.
Vài phút sau Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này trên mặt Vương Tử Quân vẫn là nụ cười nhạt, hắn nâng ly nước lên, thật sự rất muốn nện xuống thật mạnh.
Nhưng cuối cùng Vương Tử Quân vẫn chậm rãi hạ xuống, hắn ngồi trên ghế sa lông mà lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng đầu óc lúc này lại liên tục vận chuyển như cánh quạt.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi phá tan không gian yên ắng của Vương Tử Quân, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó cười nói:
- Chào bộ trưởng Nhiếp.
Tiếng cười của Nhiếp Hạ Quân từ đầu dây bên kia truyền đến, lão nói:
- Sự việc tiến triển thuận lợi đấy chứ?
Vương Tử Quân hiểu Nhiếp Hạ Quân nói đến chuyện gì, hắn cười cười nói:
- Coi như thuận lợi, nhưng trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
- Chuyện này giống như những gì tôi đã nói với cậu, thật sự không thoải mái chút nào. Nhưng này Vương Tử Quân, cậu bây giờ là chủ tịch thành phố, không phải là bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy, có một số việc cần xuất phát từ đại cục. Hơn nữa ở vị trí của cậu cũng không thích hợp với những tình huống đấu tranh, như vậy sẽ không tốt với cậu.
Nhiếp Hạ Quân lúc này khá hào hứng, hơn nữa lão đã rời khỏi tỉnh Sơn Nam, bây giờ nói chuyện với Vương Tử Quân cũng thẳng thắn hơn.
Vương Tử Quân hiểu Nhiếp Hạ Quân đang nói những gì, thế nhưng hắn hiểu cũng không có nghĩa là hắn sẽ thỏa hiệp. Hắn gật đầu với lời nói của lãnh đạo:
- Bí thư Nhiếp, tôi hiểu.
- Hiểu là tốt rồi, Tử Quân à, càng lên cao thì càng phải nói về phương diện chính trị, có một số việc quá chấp nhất cũng không quá hay, nếu cố chấp không thay đổi thì sẽ rất xấu, bị liệt vào phần tử cổ hủ.
Nhiếp Hạ Quân nói đến đây thì thở dài một hơi nói:
- Tôi đang đọc sử thời Minh, thật sự rất cảm khái, cậu cũng nên xem xét tình huống của hai người Trương Cư Chính và Hải Thụy. nguồn truyenggg.com
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì hai người Trương Cư Chính và Hải Thụy, tuy chỉ nói hai người, thế nhưng khuynh hướng của Nhiếp Hạ Quân lại được biểu hiện trong tình huống đối lập giữa hai người này.