Nhìn vào biểu hiện thì Trần Hào Vũ giống như là một người hướng nội, nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy đối phương chỉ là mặt ngoài hướng nội, hoặc là đối phương giả vờ hướng nội. Còn tại sao người này lại cố gắng làm cho người ta thấy mình là người hướng nội? Vương Tử Quân căn bản không thể biết được. Hay đây chính là lòng dạ ẩn nhẫn và nhẫn nại? Chính là một người bên trong ẩn giấu ngọn lửa mạnh mẽ, Vương Tử Quân bây giờ thật sự muốn nó bùng phát ra xem như thế nào.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt trẻ tuổi của Trần Hào Vũ, hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới trầm giọng nói:
- Cậu nói có người thao tác trong bóng tối, cậu có chứng cứ gì không?
- Chủ tịch Vương, tôi có chứng cứ. Tôi và nhân viên văn phòng huyện ủy Ôn Tắc Thuận cùng báo danh cho một chức vụ, anh ta nói mình không cần phải thi, đã có người khẳng định chức vụ đó là của anh ta. Lúc đó tôi còn không tin, thế nhưng bây giờ thì căn bản đã tin.
Vương Tử Quân khẽ hớp một ngụm trà, hắn cẩn thận quan sát người thanh niên đang chậm rãi nói chuyện trong phòng làm việc của mình. Khi vị trí dần lên cao thì Vương Tử Quân dần học cách nhìn người, Trần Hào Vũ này không có bao nhiêu phần diễn trong quan trường. Không phải là vì Vương Tử Quân khinh thường Trần Hào Vũ, mà thanh niên thường vĩnh viễn không bao giờ nắm được hướng gió, anh thử nghĩ mà xem, nếu như đội một con heo quay đi cúng mà không tìm được cửa miếu, như vậy sẽ bực bội như thế nào?
Cho dù những gì Trần Hào Vũ phản ánh là sự thật thì hảo cảm của Vương Tử Quân với Trần Hào Vũ cũng giảm đi rất nhiều. Vì Ôn Tắc Thuận có thể nói ra những lời như vậy với Trần Hào Vũ thì chứng tỏ hai bên có quan hệ khá tốt, có thể thành thật nói với nhau. Trên quan trường người có thể nói thật là rất ít, vì một chức vụ mà người ta có thể đưa ra chứng cứ của người có quan hệ tốt với mình, thế cho nên những người như vậy căn bản là không đáng tin. truyện được lấy tại truyenggg.com
Vì sao không thể ngoan ngoãn nhận mệnh? Khi đối mặt với bất công thì rất nhiều người kiên định cho rằng mình là người có tài mà không gặp thời, chưa từng nghĩ rằng cuộc sống có muôn nghìn vẻ, rất nhiều chuyện nhìn có vẻ ngẫu nhiên nhưng lại là tất nhiên. Anh không tin số mệnh thì vận mệnh sẽ trêu cợt anh, nhìn vào điểm này thì thấy vận mệnh giống như một vị hoàng đế bạo quân, giống như hoàng quyền thống trị thần dân. Tất cả những tiểu binh tiểu tốt không phải là người nắm bánh xe quyền lực, thế nhưng bọn họ lại là người đi dưới bánh xe, thế cho nên anh chỉ có thể đi cùng bánh xe về phía trước, không có quyền chủ động lựa chọn quyền lực.
Vương Tử Quân biết rõ người thanh niên trước mặt chắc chắn không tin tưởng vào số mệnh, không tin vận mệnh thống nhất tất cả, điều này là cực kỳ bình thường. Anh có thể thống nhất thời gian ăn ngủ, nhưng anh có thể thống nhất người ta suy nghĩ như thế nào sao? Anh có thể thống nhất thời gian người ta đi vệ sinh sao? Tóm lại thì thế giới phải đi về phía trước, công tác cần có người đứng ra gánh vác, chỉ cần hạ cấp phục tùng thượng cấp là được, căn bản không cần biểu hiện mình là người lập dị, như vậy sẽ là người đầu tiên phải ăn quả đắng.
Nhưng Vương Tử Quân cảm khái và không nói ra khỏi miệng, hắn biết rõ tất cả cũng đều vì lợi ích của riêng mình, trên quan trường căn bản không có hữu nghị, tất cả đồng minh đều là cộng đồng cùng chung lợi ích mà thôi.
Vương Tử Quân tuy thích dùng người tài, thế nhưng đối với những người những việc không đúng, hắn căn bản cũng không có tư tưởng sử dụng.
- Ôn Tắc Thuận là người thi viết ở vào hàng thứ ba, phỏng vấn cũng xếp hạng ba, nhưng vị trí công tác chỉ dành cho một người, phía trước lại có hai người chúng tôi, tôi cảm thấy anh ta sẽ không có hy vọng. Nhưng trước khi tôi làm kiểm tra sức khỏe thì anh ấy lại dùng giọng cực kỳ tự tin để khẳng định vị trí đó là của mình. Sự thật giống hệt như những gì anh ta đã nói, tôi và nữ đồng chí xếp hạng thứ hai bị loại, nguyên nhân là tôi có một chiếc răng hô, còn nữ đồng chí kia có hai mắt không đối xứng.
- Vì vậy, chủ tịch Vương, tôi có đầy đủ lý do để tin tưởng quá trình tuyển chọn có vấn đề, kính xin lãnh đạo có thể kiểm tra sự việc này, để cho những người một lòng tham gia công tác thi tuyển có một câu trả lời rõ ràng.
Trần Hào Vũ càng nói càng kích động, hai mắt lại càng lóe lên cái nhìn cực kỳ khẩn thiết.
Vương Tử Quân đặt bút trong tay xuống, sau đó hắn mới trầm giọng nói:
- Đồng chí Trần Hào Vũ, tôi nhất định sẽ sắp xếp người xem xét thật kỹ vấn đề mà cậu đã phản ánh, nhưng dù thế nào cũng cần có thời gian. Mong cậu tin tưởng đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ, đồng thời trước khi cho ra kết luận cuối cùng thì mong cậu hãy an tâm công tác.
Trần Hào Vũ nhìn Vương Tử Quân ung dung bất động mà trong lòng chợt sinh ra cảm giác uể oải, hắn thật sự căn bản không thích nghe những lời công khai như vậy, hắn hy vọng Vương Tử Quân cho mình một câu trả lời thuyết phục, ít nhất cũng phải có tính châm chích và đặc biệt là phải rõ ràng. Hắn đã chạy đến đây, đã mất khá nhiều sức lực, hành động của hắn lần này thật sự cũng có chút không đúng, vì chính hắn đã mở miệng nói ra việc liên quan đến người bạn đồng hành của mình.
Nhưng Trần Hào Vũ tin chắc rằng dù là sự việc gì cũng phải có tính hai mặt, cực kỳ xấu sẽ cực kỳ tốt. Những đám người đẹp đẽ cao thượng chắc chắn sẽ có chất giấu những việc làm dơ bẩn và tội ác, sao có thể tùy tiện nhìn thấy cho được?
Trần Hào Vũ vô thức nhìn gương mặt cực kỳ uy nghiêm của Vương Tử Quân, hắn cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, tôi tin tưởng ngài.
Khi Trần Hào Vũ đi ra, Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, hắn đi đến cửa phòng. Dù hắn thật sự có cái nhìn không hay với Trần Hào Vũ, thế nhưng trước nay hắn xử lý mối quan hệ với hạ cấp căn bản chưa từng để phát sinh bất kỳ vấn đề gì để người ta có thể nói bậy bạ này nọ.
- Chủ tịch Vương, chị của Ôn Tắc Thuận là một người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố Đông Bộ, tên là Ôn Tiểu Ngọc.
Khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, Trần Hào Vũ chợt xoay người nói với Vương Tử Quân.
Ôn Tiểu Ngọc? Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cái tên này khá quen thuộc, hơn nữa những năm qua tỉ lệ xuất hiện của Ôn Tiểu Ngọc trên truyền hình là rất cao. Hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, nếu như cũng không biết người dẫn chương trình nổi tiếng nhất thành phố của mình, như vậy cũng có chút gì đó không đúng.
Vài phút sau Thái Nguyên Thương vội vàng đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Gàn đây thư ký trưởng Thái thường suy nghĩ, thế gian này ngoài hai cánh cửa thiên đường và địa ngục, có cánh cửa thứ ba nào khác không? Nếu như không có thì con người vì sao phải phấn đấu? Chỉ vì muốn đẩy cánh cửa địa ngục sao? Sau khi trải qua một thời gian trầm tư suy nghĩ, thư ký trưởng Thái chợt phát hiện trong cuộc sống của mình thì mỗi ngày thật sự phải mở một cánh cửa, đó chính là cửa phòng làm việc của chủ tịch Vương Tử Quân. Mỗi ngày thư ký trưởng Thái đẩy cánh cửa phòng làm việc của chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn cảm thấy mình thỏa thuê mãn nguyện, đồng thời trong lâm linh cũng có một chút không yên.
Thái Nguyên Thương thầm nghĩ như vậy, thế là hắn đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi thư ký trưởng Thái báo cáo vài hạng mục công tác cho chủ tịch Vương, chủ tịch Vương chợt mở miệng hỏi:
- Nguyên Thương, tôi nghe nói công tác tuyển chọn cán bộ cho văn phòng thị ủy và khối chính quyền đã xong rồi phải không?
- Chỉ còn lại hạng mục công tác khảo sát mà thôi. Chủ tịch Vương, lần này thi tuyển chọn ra được mười đồng chí nhưng số người báo danh lại vượt qua con số hai ngàn, thật sự cạnh tranh quá khốc liệt.
Thái Nguyên Thương hiểu Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không vô duyên vô cớ khi hỏi về vấn đề này. Hắn vừa trả lời vừa thầm định giá xem có việc gì đang xảy ra.