Bí Thư Trùng Sinh

Chương 681

- Bí thư Nhất Phong, chủ tịch Trương đã nói rồi, đã lên tiếng xác nhận với nhân dân, thế nhưng...

Thạch Kiên Quân nói đến đây thì dừng lại.

Hào Nhất Phong thấy Thạch Kiên Quân muốn nói lại thôi, lão biết rõ đối phương đang chờ mình lên tiếng. Lão thật sự cảm thấy có chút bức bối vì biểu hiện gượng ép của Thạch Kiên Quân vào lúc này, cái gì là lãnh đạo thứ hai? Phương diện phân công và chức trách đã nói quá rõ ràng, nói toạc ra không phải là làm phụ tá phục vụ bí thư sao? Bây giờ thì tốt, lúc cần anh bày ra mưu kế thì anh lại đẩy sự việc lên người tôi.

Dù trong lòng thật sự không thoải mái, thế nhưng lúc này Hào Nhất Phong cũng không có quá nhiều so đo với Thạch Kiên Quân, dù sao thì vấn đề quan trọng nhất vào lúc này chính là xử lý sự việc sao cho thật tốt.

- Nhưng cái gì?

- Bí thư Nhất Phong, chủ tịch Trương và anh có góc độ giống như nhau ở trên phương diện xử lý vấn đề này, anh ấy đầu tiên cho lãnh đạo thành phố Đông Bộ cho ra lời hứa hẹn với quần chúng nhân dân, sau đó chính mình cho ra lời đảm bảo.

Thạch Kiên Quân nói đến đây thì trầm giọng nói:

- Nhưng quần chúng lại kiên quyết yêu cầu chủ tịch Vương Tử Quân của thành phố Đông Bộ đi ra nói vài lời đảm bảo.

Thạch Kiên Quân nói quần chúng yêu cầu Vương Tử Quân đi ra nói lời đảm bảo, tuy giọng điệu là không quá lớn, thế nhưng lại giống như ném một quả bom lên hội nghị thường ủy, làm cho ánh mắt nhiều người trở nên bất định.

Tuy nói rằng Vương Tử Quân tham gia học tập ở trường đảng trung ương sẽ có tương lai vô hạn, thế nhưng những người ngồi ở chỗ này đều biết có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa có ai mà không rõ Hào Nhất Phong đóng vai trò quan trọng như thế nào trong sự kiện này? Bây giờ quần chúng yêu cầu Vương Tử Quân đứng ra nói lời đảm bảo, đây không phải là muốn Vương Tử Quân đứng ra xử lý đống rác của Đổng Quốc Khánh sao?

Lúc này Hào Nhất Phong sẽ tỏ thái độ như thế nào?

Hào Nhất Phong cảm nhận được ánh mắt của các vị thường ủy tỉnh ủy, thế là gương mặt có hơi run rẩy, lão không ngờ sự kiện lại đến mức độ như vậy. Nhưng lão tin Thạch Kiên Quân sẽ căn bản không phải giả vờ ngớ ngẩn để giở trò với mình.

Yêu cầu Vương Tử Quân đi ra nói lời đảm bảo, tuy chỉ là một câu đơn giản thế nhưng lại không khác nào quảng cáo cho Vương Tử Quân. Điều này nói rõ điều gì? Đây chính là sự tín nhiệm, là uy tín. Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, thậm chí ngay phương diện đảm bảo còn cần Vương Tử Quân đứng ra đảm nhận, như vậy Đổng Quốc Khánh còn có thể tiếp tục làm bí thư thị ủy được không?

Hào Nhất Phong thầm thở dài một hơi, lão biết rõ trước mắt không nên thảo luận về vấn đề này. Đám người Thạch Kiên Quân đang chờ nhìn mình rơi vào tình huống đáng chê cười, đang chờ mình nói ra những sắp xếp với Vương Tử Quân.

"Hừ, đừng nghĩ rằng như vậy là tốt!"

Hào Nhất Phong nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó lão mở miệng nói:

- Nếu quần chúng đã yêu cầu như vậy thì cứ cho Vương Tử Quân về thành phố Đông Bộ một chuyến, cậu ta làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, bảo trì sự phát triển và sự ổn định của thành phố Đông Bộ là một trách nhiệm khó thể nào xa rời được.

Hào Nhất Phong nói đến đây thì nhìn thoáng qua các vị thường ủy tỉnh ủy, lão giống như nhớ đến vấn đề gì đó, thế là tiếp tục nói:

- Thư ký trưởng Quan, anh tìm hiểu xem có phải Vương Tử Quân đã chạy đến thành phố Đông Bộ rồi chưa? Trước mắt cậu ấy rời khỏi cương vị tham gia học tập, bây giờ thành phố Đông Bộ xảy ra chuyện, có lẽ cậu ấy cũng được biết rồi chứ?

Hào Nhất Phong nói rất đường hoàng, thế nhưng đám người nơi đây có ai không hiểu thủ đoạn của bí thư Nhất Phong? Không cần biết Vương Tử Quân có đi hay chưa, thế nhưng cần có người lấp lỗ châu mai, cũng không cần quan tâm đến cảm xúc của đối phương.

- Vâng!

Quan Vĩnh Hạ đồng ý một tiếng, sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho Vương Tử Quân. Điện thoại được nối thông rất nhanh, khi bên kia vang lên âm thanh của Vương Tử Quân thì Quan Vĩnh Hạ cố ý mở loa ngoài của điện thoại nói:

- Chủ tịch Tử Quân, tôi là Quan Vĩnh Hạ, anh đang ở đâu vậy?

- Chào thư ký trưởng, tôi đang ở thủ đô.

Vương Tử Quân giống như rất bất ngờ vì nhận được điện thoại của thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ, thế nhưng hắn vẫn có thể dùng giọng bình thản nói:

- Thư ký trưởng, ngài có gì cần căn dặn sao?

Quan Vĩnh Hạ không nói gì, lão chỉ đưa mắt nhìn Hào Nhất Phong, mà Hào Nhất Phong lại khoát tay áo, tỏ ý bảo Quan Vĩnh Hạ đưa điện thoại cho mình.

- Đồng chí Tử Quân, sao cậu lại như vậy, thành phố Đông Bộ xảy ra chuyện lớn, cậu sao có thể thờ ơ? Bây giờ cậu còn lòng dạ học tập sao? Tôi cũng không biết một đồng chí là chủ tịch thành phố như cậu ném trách nhiệm đi nơi nào rồi.

Hào Nhất Phong nói rất trầm thấp, thế nhưng lời nói chụp mũ lại bủa vây lên người Vương Tử Quân. Theo như lời của lão thì giống như Vương Tử Quân chính là đầu sỏ của sự việc đang diễn ra ở thành phố Đông Bộ vậy.

- Chủ tịch Tử Quân, cậu là chủ tịch thành phố, sao bây giờ còn chưa phân biệt rõ ràng nặng nhẹ? Bây giờ tôi lệnh cho cậu lập tức trở về thành phố Đông Bộ giải quyết vấn đề.

Lúc này Hào Nhất Phong mở miệng cho ra sắp xếp, giọng điệu thật sự rất chân thật đáng tin.

Thạch Kiên Quân nghe những lời chụp mũ của Hào Nhất Phong mà thật sự sinh ra vài phần kính trọng vị lãnh đạo của mình, bản lĩnh trả đũa của bí thư Hào thật sự còn mạnh hơn cả Trư Bát Giới. Bây giờ Hào Nhất Phong chỉ cần nói vài lời đã đẩy Vương Tử Quân từ vị trí một người không có bất kỳ vấn đề gì vào vòng vây không chú tâm đến đại cục, bị đánh giá không biết nặng nhẹ, giống như dòng sông cuồn cuộn sóng đang phóng về phía Vương Tử Quân với tốc độ tối đa.

Bây giờ đang ở trong hội nghị thường ủy, nếu như Vương Tử Quân có bất kỳ lời nói nào mâu thuẫn với mệnh lệnh của Hào Nhất Phong, như vậy tất cả thường ủy sẽ nghe được. Nếu Vương Tử Quân nói lời gì đó quá khích, như vậy Hào Nhất Phong có thể mượn cớ để nắm bắt lấy Vương Tử Quân.

Trong phòng họp lúc này cũng không phải chỉ có một người tỏ ra lo lắng cho Vương Tử Quân, đối với những người có quan hệ tốt với Vương Tử Quân như Lưu Truyền Thụy, lão đang thầm đổ mồ hôi lạnh cho Vương Tử Quân. Lão sợ Vương Tử Quân trả lời không tốt, như vậy chiếc mũ không chú trọng đến đại cục sẽ từ đầu Đổng Quốc Khánh chuyển sang cho Vương Tử Quân.

- Điều này...Điều này, bí thư Nhất Phong, có phải là đồng chí Quốc Khánh xảy ra chuyện gì rồi không? Có nghiêm trọng hay không?

Khi mọi người đang thật sự có chút lo lắng thì Vương Tử Quân lại dùng giọng chần chờ nói, âm thanh vang vọng trong tai mọi người.

Cái gì là đồng chí Đổng Quốc Khánh xảy ra chuyện gì? Cái gì gọi là có nghiêm trọng hay không? Những lời nói râu ông nọi cắm cằm bà kia của Vương Tử Quân làm cho Hào Nhất Phong vốn đã chuẩn bị sẵn lời nói tấn công cũng phải trở nên ngây người, nhưng ngay sau đó lão đã hiểu ra ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân.

Lúc này đám người chung quanh cũng đã hiểu ý của Vương Tử Quân, thế là ai cũng nở nụ cười. Có người thầm nghĩ, Vương Tử Quân này thật sự là quá tuyệt, bây giờ có thể giả ngây ngô với Hào Nhất Phong, vô tình lại phản kích Hào Nhất Phong, đó chính là thành phố Đông Bộ còn Đổng Quốc Khánh, anh tìm tôi làm gì chứ?

Hào Nhất Phong thầm thở dài một hơi, lão là bí thư tỉnh ủy, cũng không thể nói tôi không cũng không tin anh không biết thành phố Đông Bộ xảy ra chuyện, dù sao thì người ta cũng đã rời khỏi cương vị để tham gia học tập, đây là quyết định của chính lão.

Hào Nhất Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới nói:

- Chủ tịch Tử Quân, đồng chí Đổng Quốc Khánh không có chuyện gì, thành phố Đông Bộ có vài việc cần cậu về xử lý.

- Bí thư Nhất Phong, ngài cũng đừng gạt tôi, có phải là đồng chí Quốc Khánh xảy ra chuyện gì rồi không? Nếu không thì ngài cần gì phải cho tôi về xử lý vấn đề? Theo những gì tôi biết về đồng chí Quốc Khánh, anh ấy là một bí thư có lập trường chính trị kiên định, tuyệt đối sẽ không có vấn đề ở phương diện kinh tế. À, đúng rồi, hay là anh ấy có vấn đề về sức khỏe?

Vương Tử Quân giống như lầm bầm nói, thế nhưng từng câu từng chữ của Vương Tử Quân lại truyền vào trong tai đám thường ủy tỉnh ủy trong phòng.

Tiểu tử này đúng là quá xấu xa.

- Tôi nói rõ ràng với cậu rồi, đồng chí Quốc Khánh không có vấn đề gì cả.

Hào Nhất Phong cũng không còn tâm tư đùa giỡn với Vương Tử Quân, lão dùng trầm giọng lên tiếng.

- Bí thư Nhất Phong, nếu như đồng chí Quốc Khánh khong có vấn đề, như vậy ngài sao lại tìm tôi xử lý vấn đề của thành phố Đông Bộ? Ngài nói rõ cho tôi xem, bí thư Quốc Khánh rốt cuộc bị làm sao? Tôi hoàn toàn có thể chịu được.

Vương Tử Quân nói càng có vẻ gấp gáp hơn cả Hào Nhất Phong, câu nói cuối cùng là "tôi có thể chịu được" giống như nói rõ hắn và Đổng Quốc Khánh có quan hệ rất tốt với nhau.

Hào Nhất Phong giống như đã sắp bùng nổ đến nơi, thế nhưng lão vẫn cắn răng nuốt những lời sắp bộc phát vào bụng. Lão hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới trầm giọng nói:

- Lát nữa tôi sẽ cho các đồng chí ở thành phố Đông Bộ báo cáo chuyện gì xảy ra với cậu, bây giờ cậu chuẩn bị quay về thành phố Đông Bộ cho tôi.

Hào Nhất Phong nói xong thì cúp điện thoại, lão xanh mặt nhìn khắp bốn phía, phát hiện gương mặt vài người chợt run rẩy.

Những người kia vì sao lại có biểu hiện như vậy? Hào Nhất Phong tất nhiên biết rất rõ, nhưng lúc này lão thật sự không muốn tìm phiền phức cho mình. Sau khi xem như tất cả mọi người không tồn tại, lão khẽ nói với Quan Vĩnh Hạ:

- Thư ký trưởng Quan, anh gọi điện thoại cho đồng chí thành phố Đông Bộ, để bọn họ thông báo sự việc cho Vương Tử Quân, sau đó đốc thúc cậu ấy nhanh chóng quay về giải quyết vấn đề.

Quan Vĩnh Hạ đồng ý một tiếng, sau đó rời khỏi phòng đi gọi điện thoại, lúc này trong phòng vẫn không có bất kỳ ai lên tiếng.

- Bí thư Nhất Phong, tôi đã thông báo cho đồng chí Đảng Hằng của thành phố Đông Bộ, anh ấy sẽ báo cáo sự việc cho chủ tịch Vương Tử Quân.

Quan Vĩnh Hạ đi vào phòng rồi lên tiếng, điều này không khỏi làm cho Hào Nhất Phong thả lỏng một chút. Lão đưa mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó thản nhiên nói:

- Đối với sự việc ở thành phố Đông Bộ thì chúng ta nhất định phải xử lý thật nghiêm, đặc biệt là xem xét trách nhiệm cụ thể của từng người. Có một vài đồng chí biết rõ có chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại có trách nhiệm kém, căn bản không nhìn vào đại cục. Đối với những đồng chí như vậy, tôi cảm thấy cần phải đẩy mạnh giáo dục, cần phải đề cao tư tưởng và nhận thức của bọn họ, để cho bọn họ biết có chút thành tích cũng không phải là có tư chất để lên mặt vênh váo.

Hào Nhất Phong tuy không điểm danh người nào nhưng mọi người đều biết đang nói đến ai, nhưng Hào Nhất Phong đang nổi nóng nên cũng không ai dám lên tiếng, vì vậy Thạch Kiên Quân trầm ngâm giây lát, cũng không mở miệng.

Quan lớn đè chết người, Lưu Truyền Thụy thầm cảm thán một tiếng, lão cũng không mở miệng. Lão cũng không xa lạ gì chuyện này, tuy Vương Tử Quân căn bản đã xem như không liên quan, thế nhưng Hào Nhất Phong mở miệng thì vẫn có chút liên hệ.

Hào Nhất Phong dùng giọng lưu loát nói thêm vài lời, cuối cùng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Hào Nhất Phong thầm nghĩ Vương Tử Quân này xem ra không phải không có tác dụng, có thể là một lựa chọn tốt cho mình hả giận.

Khi Hào Nhất Phong chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu sự việc xảy ra ở thành phố Đông Bộ thì điện thoại trong túi vang lên. Lão là bí thư tỉnh ủy, lão có nhiều bộ điện thoại, thế nhưng trên người chỉ có một chiếc điện thoại, hơn nữa số điện thoại này chỉ có vài người thân cận được biết mà thôi, ngay cả Thạch Kiên Quân cũng không biết dãy số này.

Hào Nhất Phong lấy điện thoại ra, lão định tiện tay tắt đi, thế nhưng sau khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến thì nhanh chóng nở nụ cười. Lão đứng lên bấm nút nghe, sau đó trầm giọng nói:

- Chào trưởng ban Dương. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGG

Có thể làm cho Hào Nhất Phong phải cung kính chào một tiếng trưởng ban Dương, như vậy cũng chỉ có trưởng ban tổ chức trung ương Dương Độ Lục mà thôi. Hào Nhất Phong vừa tiếp điện thoại của Dương Độ Lục vừa đi ra ngoài, lão thấy trong phòng cũng không phải địa điểm nghe điện thoại của lãnh đạo. Vừa rồi lão nghe máy và nói ra câu chào hỏi đầu tiên đã được đám thường ủy tỉnh ủy nghe thấy rõ ràng, như vậy là quá đủ rồi.

- Nhất Phong, cậu có phải làm việc quá lỗ mãng rồi không?

Một âm thanh nhàn nhạt nhưng vẫn thân thiết vang lên trong tai Hào Nhất Phong, điều này không khỏi làm cho lòng hắn chấn động.

Có phải quá lỗ mãng rồi không? Những lời này nếu rơi vào trong tai cán bộ trẻ, như vậy chẳng qua chỉ là trẻ tuổi lông bông mà thôi, thế nhưng Hào Nhất Phong là nhân vật thế nào? Lão là bí thư tỉnh ủy, nếu như bị Dương Độ Lục phê bình là lỗ mãng, như vậy thật sự là một sai lầm khó thể tha thứ được.

Hào Nhất Phong có chút trầm ngâm, lão thầm nghĩ vấn đề có lẽ nằm ở thành phố Đông Bộ, dù sao thì sự việc nơi đó vẫn chưa được giải quyết cho tốt. Lão nghĩ vậy và nhanh chóng lên tiếng chặn lại:

- Trưởng ban Dương, tôi đã không làm tốt công tác, thế nhưng tôi xin đảm bảo với lãnh đạo, sẽ nhất định dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý sự việc lần này.

- Nhất Phong, bây giờ cậu là bí thư tỉnh ủy, nhất định phải có lòng bao dung. Tuy người ta là hạ cấp, thế nhưng anh cũng phải tôn trọng người ta một chút mới thích hợp.

Dương Độ Lục ở bên kia xem như đã bắt đầu xem xét từ ngữ, khẽ lên tiếng nói với Hào Nhất Phong.

Lúc này Hào Nhất Phong mới biết mình tính sai, lão nghe lời nói của Dương Độ Lục, lúc này mới ngửi được hương vị không đúng. Lúc này không phải là lãnh đạo đang nói đến Vương Tử Quân sao?

- Anh là lãnh đạo tỉnh ủy, càng không thể cho người ta cầm lấy cán, có một số việc cũng đừng nên làm quá mức.

Một âm thanh nhàn nhạt thế nhưng lại có vài phần ân cần giống như cho người ta tắm trong gió xuân chợt vang lên, thế nhưng lúc này Hào Nhất Phong lại cảm thấy trong lòng phát lạnh, lão biết rõ đây là Dương Độ Lục đang nói lời cảnh cáo với mình.

- Trưởng ban Dương, tôi biết rồi.

Hào Nhất Phong chưa từng giải thích nhiều, hắn trầm giọng nói với Dương Độ Lục ở đầu dây bên kia.

Dương Độ Lục giống như cũng hiểu rất rõ Hào Nhất Phong, sau khi nghe Hào Nhất Phong nói như vậy, lão hiểu rõ đối phương đã hiểu ý của mình, thế là nói trắng ra một chút:

- Nhất Phong, dù là tôi hay anh làm việc cũng phải chú ý một chút, nếu không sẽ bị người ta đâm vào cột sống.

Bị người ta đâm vào cột sống, Dương Độ Lục nói một lời có vẻ không mấy thoải mái. Trong đầu Hào Nhất Phong chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, lão thật sự muốn hỏi Dương Độ Lục xem có chuyện gì xảy ra, thế nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra khỏi miệng. Trưởng ban Dương không phải là người giống như năm xưa, trên nhiều chuyện mình cũng chẳng thế nào được tùy ý như năm xưa được nữa.

Dương Độ Lục nói thêm hai câu, sau đó lão khẽ cúp điện thoại. Tuy lão nói không nhiều thế nhưng lại làm cho Hào Nhất Phong bùng sóng trong lòng, thật sự không thể nào an tĩnh.

Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát, sau đó lão bấm một số điện thoại. Ngay khi điện thoại nối thông, lão tươi cười nói:

- Cậu Lý, cậu có bận rộn gì không? Tôi là Hào Nhất Phong, có thuận tiện nói vài lời không?

Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng nói:

- Chào bí thư Nhất Phong, bây giờ trưởng ban đang nói chuyện với khách, tôi đang thu thập tài liệu.

- Cậu Lý, chuyện liên quan đến anh em của cậu đã được tôi sắp xếp rất tốt rồi.

Hào Nhất Phong cười cười dùng giọng có vẻ tùy ý nói.

- Vậy thì đa tạ bí thư Nhất Phong, ngày hôm qua cậu em họ của tôi gọi điện thoại đến nói rằng khi nào ngài rảnh thì nhất định phải đến cảm tạ.

Người đàn ông được gọi là cậu Lý cũng rất khách khí với Hào Nhất Phong, trong lời nói khách khí còn có vài phần tôn trọng.

- Này, cậu như vậy là quá khách khí rồi, nếu nói mời khách phải là tôi mới đúng. Anh là người tiến cử nhân tài cho tỉnh Sơn Nam chúng tôi, xem như tăng thêm tiềm lực cho chúng tôi rồi.

Hào Nhất Phong lúc này cũng không còn bộ dạng của một vị bí thư tỉnh ủy cực kỳ nghiêm túc, trong lời nói của lão tràn đầy nụ cười thân mật.

Hai người nói cười một lát, thế là mối quan hệ càng thêm thân mật. Hào Nhất Phong nói thêm hai phút, sau đó lão mới đi vào chính đề:

- Cậu Lý, hôm nay trưởng ban Dương có gọi điện thoại cho tôi, nghe giọng điệu của lãnh đạo thì giống như rất mất hứng.

- Bí thư Nhất Phong, anh nên chú ý một chút, hôm nay có người gọi điện thoại đến cho trưởng ban và nói những lời không dễ nghe. Tuy tôi không nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, thế nhưng vẻ mặt trưởng ban rất khó chịu.

Cậu Lý nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Tôi không nghe thấy cụ thể, thế nhưng cũng nghe được những từ giống như trách nhiệm, làm loạn này nọ.

Hào Nhất Phong đã hiểu chuyện gì xảy ra, lão vội vàng khẽ hỏi:

- Trưởng ban Dương còn nói gì nữa không?

- Trưởng ban Dương nói lời đảm bảo với đầu dây bên kia, tuyệt đối không có chuyện này, cũng mong lão lãnh đạo yên tâm, nếu có chuyện này xảy ra, anh ấy nhất định sẽ điều tra đến cùng, sẽ tuyệt đối không nuông chiều.

Lúc này Hào Nhất Phong xem như đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì xảy ra, thế là bàn tay của lão có chút run rẩy, thì ra sự việc là như vậy, trưởng ban Dương cũng không hoàn toàn biểu hiện ra tất cả trước mặt mình. Thế nhưng khi lão vung tay quá mức, như vậy chỉ sợ trưởng ban Dương ở bên kia sẽ gõ bút xuống đầu mình.

Tuyến trên có người phát lực, nếu như mình xử lý không tốt sự việc ở thành phố Đông Bộ, như vậy hậu quả đối với Hào Nhất Phong sau này là rất nghiêm trọng.

Sau khi cúp điện thoại thì Hào Nhất Phong bắt đầu châm thuốc hít vào một hơi thật sâu, khói thuốc làm cho gương mặt lão như ẩn như hiện. Sau khi hút được một nửa điếu thuốc, lão trực tiếp dụi tàn thuốc, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng họp.

Lúc này các vị thường ủy vẫn đang chờ trong phòng họp, thế nhưng những lời nghị luận ồn ào lại liên tục vang lên.

Thạch Kiên Quân đang nói chuyện với Lưu Truyền Thụy, khi thấy Hào Nhất Phong đi vào thì hai người tất nhiên sẽ nhanh chóng kết thúc chủ đề. Những người khác thấy Hào Nhất Phong đi vào cũng nhanh chóng ngậm miệng, bộ dạng chờ đợi bí thư lên tiếng.

- Thư ký trưởng Vĩnh Hạ, bây giờ tình huống của thành phố Đông Bộ là thế nào rồi?

Hào Nhất Phong lại ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nói với Quan Vĩnh Hạ.

Quan Vĩnh Hạ cũng không chần chờ, hắn lên tiếng:

- Bí thư Nhất Phong, bây giờ tình huống ở thành phố Đông Bộ vẫn đang rất giằng co, mà phía chủ tịch Vương...

Hào Nhất Phong không chờ Quan Vĩnh Hạ nói tiếp, lão lên tiếng chặn lại:

- Không phát sinh biến hóa gì là tốt rồi, anh nói cho chủ tịch Trương biết, phải đảm bảo làm sao cho tình hình không trở nên gay gắt. Còn nói cho chủ tịch Trương làm tốt công tác khai thông tư tưởng, chủ tịch Vương Tử Quân sắp từ thủ đô chạy về Đông Bộ, để cho bọn họ kiên nhẫn chờ đợi.

Giọng điệu và từ ngữ của Hào Nhất Phong chợt biến đổi, lời nói lọt vào trong tai đám thường ủy tỉnh ủy cũng không phải chỉ là chút khác biệt về cách dùng từ, lúc này bọn họ chợt ý thức được có gì đó đang thay đổi.

Quan Vĩnh Hạ cũng ý thức được điểm này, thế nhưng hắn không nói mà lên tiếng đồng ý. Vẻ mặt đám người bốn phía căn bản không thể nào gạt được ánh mắt của Hào Nhất Phong, thế nhưng vừa rồi lão tỏ ra hung hăng, bây giờ cũng chỉ có thể xem như chưa từng có gì phát sinh mà thôi. Lão uống một ngụm nước trà, sau đó tiếp tục nói:

- Các đồng chí, xét thấy thành phố Đông Bộ có vấn đề, tôi đề nghị để cho chủ tịch Vương toàn quyền xử lý, chỉ như vậy mới có thể triệt để giải quyết vấn đề được.

Thạch Kiên Quân tuy không rõ vì sao Hào Nhất Phong lại có chuyển biến lớn như vậy, thế nhưng tóm lại hắn tình nguyện nhìn vào chuyển biến này. Dù sao thì hắn cũng là minh hữu của Vương Tử Quân, hắn vẫn hy vọng minh hữu của mình thu được lợi ích lớn nhất.

- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Nhất Phong.

Thạch Kiên Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn trầm giọng nói lời giúp đỡ với Hào Nhất Phong.

Nhưng lời nói giúp đỡ này cũng căn bản không phải là giúp Hào Nhất Phong, thế cho nên Hào Nhất Phong nhìn nụ cười trên mặt Thạch Kiên Quân, lão thầm nghĩ nếu dĩ vãng anh cứ luôn giúp đỡ ý kiến của tôi như vậy thì quá tốt. Chẳng qua ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu của Hào Nhất Phong, trong lòng lão biết rõ mình và Thạch Kiên Quân là hai đường song song, cho dù đi đến cực hạn cũng căn bản không bao giờ giao nhau. Hai bên có lý niệm khác biệt, thế cho nên hai loại nước không bao giờ chung một bầu cho được.

Mặc kệ hai người kia nghĩ như thế nào, thế nhưng bây giờ bí thư và chủ tịch tỉnh đã thống nhất ý kiến với nhau, điều này trên cơ bản xem như đại cục đã định. Sau khi thấy đám người tham gia hội nghị không lên tiếng phản đối, Hào Nhất Phong khẽ nói với Lưu Truyền Thụy:

- Bí thư Truyền Thụy, trung ương đã tổ chức khóa huấn luyện cán bộ cấp sở, tỉnh Sơn Nam chúng ta cũng nên hưởng ứng tinh thần của lãnh đạo, cũng nên làm tốt công tác huấn luyện cán bộ cấp sở. Tôi thấy chúng ta cũng nên tổ chức khóa huấn luyện, đồng thời cho đồng chí Quốc Khánh tham gia vào khóa huấn luyện lần này.

Lưu Truyền Thụy thấy Hào Nhất Phong đột nhiên buông bỏ tất cả mà ném Đổng Quốc Khánh đi học tập, lão thầm khen thủ đoạn của Hào Nhất Phong, đồng thời cũng gật đầu nói:

- Tôi cho rằng điều này hoàn toàn có thể thực hiện được, những tỉnh khác đều đã tổ chức khóa huấn luyện cán bộ cấp sở, tỉnh Sơn Nam chúng ta cũng không nên tụt hậu ở phương diện này được.

Sau khi Hào Nhất Phong nói thêm vài câu thì tất cả xem như đã kết thúc, Đổng Quốc Khánh đi hay ở, hướng đi của thành phố Đông Bộ là như thế nào, tất cả đã quá rõ ràng rồi. Sau khi thảo luận thêm vài vấn đề khác thì hội nghị kết thúc. Hào Nhất Phong vẫn như bình thường, vẫn là người đầu tiên rời khỏi phòng họp. Thế nhưng khi lão ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc của mình thì cổ tay lại có hơi run lên.

- Bí thư Nhất Phong, chuyện của Quốc Khánh...

Hứa Tiền Giang đi vào phòng làm việc của Hào Nhất Phong, lão vừa mở miệng dã bị bí thư Hào Nhất Phong cản lại:

- Trưởng phòng Tiền Giang, quyết định của hội nghị thường ủy căn bản không thể sửa đổi được, hơn nữa sự việc lần này cũng là anh ấy thiếu suy xét, nếu như không phải anh ấy làm việc lỗ mãng, chúng ta nào rơi vào thế bị động như lúc này?

Hứa Tiền Giang thấy gương mặt Hào Nhất Phong lóe lên vài phần dữ tợn, thế là không khỏi thầm thở dài một hơi. Lão biết rõ sau khóa huấn luyện cán bộ cấp sở của tỉnh Sơn Nam thì chờ đợi Đổng Quốc Khánh cũng không phải là vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ được nữa.

- Bí thư Nhất Phong, chẳng lẽ chúng ta thật sự...

Hứa Tiền Giang trầm ngâm một chút, sau đó lão khẽ lên tiếng. Lão là trưởng phòng tổ chức nhiều năm, đây là lần đầu tiên lão rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như vậy.

Hào Nhất Phong hiểu ý nghĩ của Hứa Tiền Giang, vì vậy lão cũng không chờ Hứa Tiền Giang nói xong mà thản nhiên nói:

- Chuyện này tôi rất nắm chắc tâm lý.

...

Khi Vương Tử Quân chạy về thành phố Đông Bộ thì bầu trời đã có hơi tối, hắn bắt chuyện với các vị thành viên ban ngành thành phố Đông Bộ đến nghênh đón mình, sau đó nhanh chóng đi về phía quảng trường ủy ban cách đó không xa. Dù sao bây giờ điều hắn cần làm chính là giải quyết vấn đề đang tồn đọng.

Hầu như tất cả các lãnh đạo thị ủy đều vây quanh người Vương Tử Quân, đều đi theo hắn ra quảng trường. Chỉ duy nhất có bí thư Đổng Quốc Khánh là không đi, khi mọi người bước đi thì hắn lại quay về phòng làm việc của mình.

Đổng Quốc Khánh ngồi trong phòng làm việc, những tình huống xảy ra ngày hôm nay liên tục lóe lên trong lòng hắn như một đoạn phim quay chậm. Hắn nghĩ đến tình huống mình không khống chế được cục diện, thế là trong lòng cảm thấy run sợ. Hắn không biết vì sao mình lại không khống chế được tâm tình, lại cho ra chỉ thị bất kể hậu quả như vậy.

"Thấy lợi tối mắt!"

Đổng Quốc Khánh thầm cảm khái một câu như vậy, lúc này trong mắt hắn lóe lên cái nhìn hối hận. Nếu như không phải mình cố gắng vượt qua vị chủ tịch trẻ tuổi của thành phố Đông Bộ kia, nếu như mình không nóng vội, nếu như mình không...

Đổng Quốc Khánh nghĩ đến một loạt chữ nếu như, hắn không khỏi cười khổ một tiếng. Tuy lúc này trời đã tối nhưng hắn căn bản không có ý muốn bật đèn, hắn nhìn phòng làm việc u tối của mình, thế là móc túi lấy ra một gói thuốc.

Đổng Quốc Khánh châm lửa hít vào một hơi, hắn chợt nghe thấy tiếng hoan hô vang lên từ phía quảng trường. Hắn nghe và hiểu vì sao âm thanh kia lại vang lên.

Không phải hoan hô vì mình, không biết vì sao mà Đổng Quốc Khánh lúc này lại nghĩ đến một bài thơ mình được học khi còn nhỏ, thế nhưng mãi đến lúc này thì hắn mới hiểu ý nghĩa của nó.

Hoan hô không phải cho mình

Mà là cho người

Tất cả mọi thứ đều đã xảy ra,

Thế nhưng kết quả là may áo cưới cho người ta mà thôi.

Lúc này tâm tình của Đổng Quốc Khánh liên tục xoay chuyển, hắn nghĩ đến thời gian mình ở thành phố Đông Bộ, đặc biệt là thời gian mình là bí thư thị ủy, thế là vô tình quên cả điếu thuốc, đến khi điếu thuốc châm cả vào tay mình mới phát hiện ra.

Tiếng hoan hô vẫn tiếp tục truyền vào, ngay sau đó là những tiếng nói chuyện rì rào, có thể nói là đủ loại âm thanh. Sau khi nghe những âm thanh này, Đổng Quốc Khánh biết toàn thể nhân viên của ủy ban được điều động đã quay về khu văn phòng.

- Chủ tịch Vương nói rất hay, rất cảm động.

- Còn không phải sao, thành phố Đông Bộ là của nhân dân Đông Bộ, nghĩ lại cảm thấy câu nói như vậy làm tôi hưng phấn.

- Được rồi, hai người các cậu nhanh lên, vợ con còn chờ tôi về nhà dùng cơm.

Đổng Quốc Khánh nghe đủ loại âm thanh vang lên ngoài hành lang mà vẻ mặt chợt cứng nhắc, hắn thật sự thất bại, một thất bại mà hắn thật sự rất muốn quên. Hắn đã nhận được tin tức trên tỉnh, hắn phải đến trường đảng học tập, vẫn là khóa huấn luyện cán bộ cấp sở. Hắn nghĩ đến tình huống Hứa Tiền Giang thông báo cho mình mà thật sự cảm thấy trào phúng.

Vì để cho Đổng Quốc Khánh nắm quyền ở thành phố Đông Bộ mà Hào Nhất Phong và Hứa Tiền Giang đã ném chỉ tiêu học tập ở trường đảng trung ương cho Vương Tử Quân, nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại qua về, còn mình thì đi học tập ở trường đảng tỉnh ủy.

Trường đảng nào cũng như nhau, vẫn là khóa huấn luyện cán bộ cấp sở, thế nhưng vì sao Vương Tử Quân phát triển mạnh mẽ như vậy, Đổng Quốc Khánh hắn lại gian nan khốn khổ như thế?

- Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, cửa đẩy ra, Đổng Quốc Khánh ngẩng đầu, hắn thấy một bóng người quen thuộc đi vào. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, cũng không mở miệng, đèn được bật sáng.

- Chủ tịch Vương, tôi rót nước cho ngài.

Người bật đèn đi đến nói với Vương Tử Quân, cũng căn bản không có ý xin chỉ thị của một vị lãnh đạo như Đổng Quốc Khánh.

- Anh cứ bận rộn đi, tôi có lời muốn nói với bí thư Đổng.

Vương Tử Quân khẽ cười với thư ký của Đổng Quốc Khánh, sau đó khẽ nói.

Vương Tử Quân nói một câu làm cho cả gian phòng yên tĩnh trở lại, Đổng Quốc Khánh nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi tươi cười nói:

- Anh đến đây có phải muốn thấy bộ dạng nóng lòng như lửa đốt của tôi không? Như vậy thì anh đã được thấy rồi, anh có thể đi được rồi.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt chán chường của Đổng Quốc Khánh, hắn thật sự không có chút khoái cảm nào, hắn cười cười nói:

- Tôi chỉ đến thăm anh một chút thôi.

- Thăm tôi? Đúng, là một người chiến thắng, anh nên đến thăm tôi.

Đổng Quốc Khánh nói rồi đứng lên khỏi ghế sa lông:

- Hôm nay còn phải nhờ anh mới có thể xong việc, nói thật, tôi còn phải cảm ơn anh.

Vương Tử Quân im lặng nở nụ cười:

- Tôi chỉ vì công tác mà thôi, còn anh cảm ơn, tôi cảm thấy cũng không cần.

Đổng Quốc Khánh há miệng thật lớn, thế nhưng cuối cùng lại thở dài một hơi, lúc này giống như có ngàn vạn câu nói nhưng không thể nên lời, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài. Thất bại chính là thất bại, dù mình có tìm lý do gì đi nữa thì vẫn phải tiếp nhận lấy thất bại.

- Ngày mai tôi sẽ đi.

Đổng Quốc Khánh nói xong thì quay đầu đi ra khỏi phòng làm việc của mình, hắn cũng không quay đầu, cũng không nói chuyện với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân cũng không lên tiếng kêu gọi Đổng Quốc Khánh, hắn chỉ đứng nhìn bóng lưng Đổng Quốc Khánh chậm rãi bỏ đi.

Đổng Quốc Khánh đi, lần này đi không về. Vương Tử Quân đứng trong phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, hắn nhìn xuống khu văn phòng ủy ban thành phố, thế là chợt sinh ra cảm giác ngây người.

Từng tình cảnh đối kháng với Đổng Quốc Khánh xuất hiện trong lòng Vương Tử Quân, tuy trước nay hai người gặp mặt nhau đều không quá vui vẻ, thế nhưng khi đối mặt với tình huống Đổng Quốc Khánh bỏ đi thì Vương Tử Quân cũng không hiểu rõ trong lòng mình có hương vị gì.

Trời tờ mờ sáng, khi Vương Tử Quân còn chưa thức dậy thì chuông điện thoại đã vang lên. Hắn tiếp nhận điện thoại, thế nhưng sau khi nghe lời nói của Đảng Hằng thì hắn chợt sững sờ.

Đổng Quốc Khánh đã đi, hơn nữa lén lút bỏ đi lúc nửa đêm.

Vương Tử Quân không còn cảm giác buồn ngủ, hắn đứng lên khỏi giường, hắn chậm rãi đi đến cửa sổ, khẽ kéo màn ra, mặt trời đang chậm rãi xuất hiện ở phương xa.

Một ngày mới lại bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment