Hà Tiến Chung có chút trầm ngâm, sau đó hắn đi sang bên cạnh hai bước rồi khẽ gọi điện thoại đi.
Sau khi điện thoại nối thông, Hà Tiến Chung chợt cười nói:
- Bí thư Trình, anh đã ăn sáng chưa?
- Tiến Chuung, tiểu tử cậu lại định chơi trò gì đây? Lần trước cậu mời tôi dùng cơm sáng, lúc đó đã dựa vào tôi để cướp đi một triệu, bây giờ đừng hòng có chuyện tốt này nữa. Hơn nữa ông lão tôi đây đã cơ bản về hưu rồi, cậu dù muốn lấy tiền thì tôi cũng không còn quyền lợi nữa rồi.
Âm thanh nhàn nhạt ở đầu dây bên kia thông qua điện thoại truyền vào trong tay Hà Tiến Chung.
- Bí thư Trình, xem ngài nói kìa, tôi là người thế nào chứ? Lần trước không phải tuyến trên kiểm tra quá gấp, tôi cũng chỉ kiếm chút thể diện cho thành phố La Nam mà thôi, thế cho nên mới tìm ngài kiếm chút tài chính.
Hà Tiến Chung tuy lúc này không có tâm tư nói này nọ với bí bí thư Trình, thế nhưng hắn vẫn hiểu, càng là người từ vị trí lãnh đạo lui xuống thì càng quan tâm đến thái độ của cấp dưới với mình. Bây giờ hắn gọi điện thoại thỉnh giáo, cũng không thể để cho bí thư Trình cảm thấy khó chịu được.
- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng như vậy nữa, bí thư mới đến nhận chức thì luôn bắt người lập uy, tiểu tử cậu nên xem xét lại đơn vị của mình. Tôi nhắc nhở cậu, những ngày này nên kiềm chế một chút, lau đít cho sạch, cũng đừng chui đầu vào rọ.
Trình Tự Học khuyên bảo thật sự giống như một lời ngàn vàng, thế nhưng bây giờ đã trễ mất rồi. Hà Tiến Chung do dự giây lát, sau đó mới trầm giọng nói;
- Lão bí thư à, thật sự chậm rồi, hệ thống công an chúng tôi đã bị khai đao.
Trình Tự Học chợt sững sờ, Vương Tử Quân mới đến một ngày, sao có thể ra tay với cục công an được? Nhưng cũng không đúng, hôm nay là ngày đầu tiên bí thư Vương đi làm, chẳng lẽ bí thư Vương ba đầu sáu tay?
- Chuyện gì xảy ra?
Hà Tiến Chung cũng không che giấu mà vội vàng báo cáo tất cả những gì vừa xảy ra cho Trình Tự Học. Sau khi nghe báo cáo của Hà Tiến Chung, Trình Tự Học không nhịn được mắng:
- Tiểu tử cậu có phải là phạm vào thái tuế không? Thế nào lại xui xẻo như vậy?
Hà Tiến Chung thầm nghĩ, cũng không phải là như vậy sao? Chính mình thật sự quá không may. Vương Tử Quân đi bộ đi làm một lần, thiếu chút nữa thì Kim Điền Lạc bị xe tông. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Trình, bây giờ tôi cũng đang cảm thấy rất bức bối vì sự kiện lần này.
- Cậu còn bức bối cái quái gì nữa? Còn không mau xử lý sự việc theo pháp luật sao? Xử phạt hai tên cảnh sát giao thông kia, tốt xấu gì cũng phải cho lãnh đạo một câu trả lời rõ ràng.
Trình Tự Học hiểu chuyện này dù mình biện minh thay cho Hà Tiến Chung cũng xem như không có tác dụng, dù sao Vương Tử Quân đang đứng trên vị trí cao nhất trong thành phố La Nam, chưa nói những thứ khác, chiếc xe kia thiếu chút nữa tông vào người Kim Điền Lạc, điều này cũng quá đủ để xử lý rồi, đừng hòng có kẻ nào mở miệng là xong. Anh nghĩ xem, nếu như anh nói đó là việc nhỏ, dù là Kim Điền Lạc không bị thương, chưa nói đến phương diện bí thư Vương tỏ thái độ, chỉ cần Kim Điền Lạc cảm thấy không thoải mái cũng khó chịu rồi. Kim Điền Lạc đường đường là thư ký trưởng mà thiếu chút nữa bị người ta tông phải, như vậy còn chưa đáng coi trọng sao? Đây rõ ràng là một vấn đề cần phải xem xét.
- Bí thư Trình, điều này tôi biết rõ, nhưng chiếc xe thiếu chút nữa tông phải thư ký trưởng Kim Điền Lạc lại có biển số năm con số sáu.
Hà Tiến Chung cuối cùng cũng nói đến nội dung chính.
"Năm con số sáu?"
Trình Tự Học ở đầu dây bên kia cũng ngây cả người, nhưng ngay sau đó lão lại dùng giọng kiên quyết nói:
- Cậu cứ xử lý theo quy định, mệnh lệnh này cũng không phải là cậu nói ra, dù trời sập thì người đứng trên cao sẽ chống đỡ.
Trình Tự Học nói xong cũng không chờ Hà Tiến Chung ở bên kia có phản ứng mà nhanh chóng cúp điện thoại. Hà Tiến Chung nghe âm thanh tút tút truyền đến, trong lòng cũng hiểu rõ ý nghĩ của Trình Tự Học.
Trời sập có người trên cao đẩy, Hà Tiến Chung mình nhiều lắm chỉ là một người chấp hành mà thôi, có liên quan gì đâu? Cho dù người ta đến tìm mình, cũng không thể làm gì được mình. Nhưng làm như vậy rõ ràng biến một viên đạn đầu tiên của bí thư Vương chuyển hướng rồi.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, trong đầu Hà Tiến Chung chợt lóe nhiều hình ảnh khác nhau, tất nhiên có hình ảnh chính mình vừa rồi phải chạy qua ngã tư chờ đèn xanh mới được đi qua. Hắn cắn răng thầm nghĩ, nếu anh đã quyết định lập uy trên người tôi, như vậy cũng chỉ có thể nhìn xem anh thật sự có bản lĩnh hay không?
- Anh gọi người của mình đến cho tôi, đồng thời gọi cả xe tải đến.
Hà Tiến Chung cầm lấy điện thoại rồi dùng giọng tức giận quát mắng đội trưởng La của đội cảnh sát giao thông thành phố La Nam.
Sau khi đi vào ủy ban thành phố thì Vương Tử Quân nhanh chóng cất bước, Kim Điền Lạc đi theo phía sau có bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lúc này đang ở vào thời điểm nhân viên đi làm đông đúc, xe ra vào tấp nập, người từ bốn phương tám hướng ùa về phía ủy ban. Rất nhiều người không biết Vương Tử Quân, thế nhưng bọn họ lại không thể không biết thư ký trưởng Kim Điền Lạc. truyện được lấy tại truyenggg.com
Đối với những nhân viên công tác bình thường thì thư ký trưởng văn phòng thị ủy chính là một tồn tại cao cao tại thượng, bình thường gặp mặt chỉ có thể mỉm cười đứng sang một bên, thư ký trưởng gật đầu cười một cái cũng xem như ban ân rồi. Thế nhưng hôm nay có chuyện gì xảy ra? Thư ký trưởng lại đi sau một tên thanh niên? Cũng may đám người công tác nơi đây đều là hạng thông minh, bọn họ nhanh chóng ý thức được thân phận của người thanh niên kia, thế cho nên ngoài giật mình lĩu lưỡi thì ai cũng phải thầm than một tiếng, bí thư thật sự còn quá trẻ.
Bí thư thị ủy Vương Tử Quân đãc làm cho đám cán bộ công nhân viên nghị luận khá nhiều, một vài cán bộ cũng cẩn thận dừng chân chào hỏi Kim Điền Lạc.
Khi bọn họ đi đến cách văn phòng khoảng năm mươi mét thì thấy một chiếc xe thể thao BMW đang dừng nơi cửa văn phòng một cách rất bá đạo, đám nhân viên đến đây đều phải đi vòng.
Kim Điền Lạc thấy chiếc xe BMW biển số năm con số sáu thì xem như hoàn toàn xác định hoài nghi của mình, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lại trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Vương, chiếc xe này là của Trịnh Khiếu Nam, anh xem có nên gọi hắn đến mắng cho một trận không?
Trịnh Khiếu Nam? Đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân nghe đến cái tên này, nhưng hắn có thể khẳng định trong số cán bộ thành phố La Nam căn bản không có người nào tên là Trịnh Khiếu Nam. Nhìn vào chiếc biển số xe kiêu ngạo kia, lại căn cứ vào những lời nói uyển chuyển của Kim Điền Lạc, hắn biết người này căn bản không đơn giản.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn thản nhiên nói:
- Thư ký trưởng, nếu nói anh ta cần xin lỗi, rõ ràng là phải xin lỗi anh. Còn chuyện chiếc xe này phạm luật thì tôi cũng không còn quan tâm, hãy để cho cảnh sát giao thông xử lý theo chức trách của mình.