Phong cảnh ở thành phố Đông Bộ vẫn như trước, Vương Tử Quân đứng trên đường cái thành phố Đông Bộ, hắn híp mắt nhìn dòng người và xe cộ, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua kính làm lóa cả mắt, thế nhưng hắn vẫn không xoay người lại.
Vương Tử Quân vẫn cho rằng mình là người nắm được thì buông được, thế nhưng lúc này hắn chợt phát hiện mình vẫn còn chút tâm lý hơn thua giống như thời học sinh, nó vẫn cứ nhộn nhạo trong lòng. Chẳng qua tất cả đã bị chôn dấu sâu trong lòng kể từ sau khi trọng sinh mà thôi.
- Bí thư Vương, đã đến thời gian ước định với người thành phố Đông Bộ rồi.
Kim Điền Lạc nhìn Vương Tử Quân, hắn có thể hiểu được cảm thụ của bí thư Vương, nhưng khi nhìn vào đồng hồ thì hắn không thể không tiến lên khẽ nhắc nhở.
Vương Tử Quân nghiêng đầu sang chỗ khác, hắn cười nhìn Kim Điền Lạc, nu cười của hắn có vẻ rất sáng lạn dưới ánh sáng mặt trời. Hắn phất phất tay nói:
- Chúng ta đi.
Chiếc Santana màu đen chạy như bay về phía ủy ban thành phố Đông Bộ, trên đường phố rộng lớn của Đông Bộ thì chiếc xe giống như bừng bừng sức sống mãnh liệt.
- Đồng chí, mời ngài lấy giấy thông hành ra.
Khi xe chạy vào ủy ban thành phố, một tên bảo vệ trẻ tuổi lên tiếng.
Chiếc xe này tất nhiên không có giấy thông hành, Vương Tử Quân nhìn tên bảo vệ trẻ tuổi, hắn khẽ hạ cửa sổ xuống.
- Chủ tịch Vương.
Khi thấy Vương Tử Quân thì tên bảo vệ vui sướng gọi một tiếng, sau đó khép chân lại chào một cái cực kỳ cung kính, lại hô lên với phòng trực ban ở phía sau:
- Thư ký trưởng, chủ tịch Vương đến rồi.
Tên bảo vệ hô lên một tiếng, Thái Nguyên Thương từ trong phòng trực ban chạy ra. Hắn nhìn Vương Tử Quân xuống xe, thế là duỗi hai tay chạy đến bắt chặt tay Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, hoan nghênh anh về nhà.
- Anh Thái, trước kia xem như tôi không phát hiện ra điều này, xem ra anh chạy rất nhanh, nếu sớm biết như vậy thì đã cho anh cơ hội hpast huy sở trường đặc biệt này rồi.
Khi bàn tay Vương Tử Quân được hai tay Thái Nguyên Thương nắm chặt, trong mắt hắn có lóe lên chút kích động.
- Chỉ cần chủ tịch Vương có gì cần phân phó, dù là chạy thế nào tôi cũng tình nguyện.
Thái Nguyên Thương bây giờ vẫn là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, hắn dùng giọng chân tình nói với Vương Tử Quân, giống như thời điểm năm xưa lại tái hiện.
Chỉ là thời gian không thể nào quay trở lại, tuy bây giờ tình cảnh không khác gì dĩ vãng, thế nhưng chủ nhân của thành phố Đông Bộ đã thay đổi. Lúc này Vương Tử Quân đã là một người đứng đầu một thành phố khác đi đến làm khách ở Đông Bộ.
- Chủ tịch Vương, tôi nói chuyện với ngài mà thiếu chút nữa quên mất công tác chính, đây cũng không phải chỗ nói chuyện, mời ngài đi bên này.
Thái Nguyên Thương khẽ vươn tay mời Vương Tử Quân đi vào.
Kim Điền Lạc tuy không quen biết Thái Nguyên Thương, thế nhưng hắn nhìn đối phương từ phòng trực ban đi ra, lại căn cứ vào khí độ để thấy người này có chức vụ khá cao trong khối chính quyền thành phố Đông Bộ. Nhìn bộ dạng khách khí của đối phương với bí thư Vương, có thể thấy năm xưa bí thư Vương ở thành phố Đông Bộ vẫn có khá hiều thuộc hạ trung thành và tận tâm.
Nhưng chỉ là một người như vậy thì hình như có hơi thiếu thì phải.
Tuy Kim Điền Lạc thầm nghi hoặc nhưng hắn là thư ký trưởng của Vương Tử Quân, hắn cũng không thể để lãnh đạo đi bộ mà mình ngồi xe. Vì thế khi thấy Vương Tử Quân đi về phía trước, hắn vội vàng bước xuống đi theo.
Khi ánh mắt Kim Điền Lạc xuyên thấu qua Thái Nguyên Thương và Vương Tử Quân đang nói chuyện với nhau và nhìn về phía khu văn phòng khối chính quyền, hắn thấy một đoàn bảy tám người đang xếp thành hàng đi về phía bên này.
Đám người này đi ra làm cho những người qua lại trong khu vực đều phải tránh xa ra tạo nên một con đường lớn rộng rãi, những người này đi đến trước mặt Vương Tử Quân, giống như một dàn sao trên trời liên tục tiếp cận với ánh sáng rực rỡ.
- Đảng Hằng!
Kim Điền Lạc nhìn một người đi ở phía bên kia mà thiếu chút nữa hô lên thành tiếng, tuy hai bên một ở thành phố Đông Bộ và một ở thành phố La Nam, thế nhưng bọn họ cùng là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, khó tránh được tình huống có quen biết. Hắn có quen biết với Đảng Hằng, nhưng Đảng Hằng không phải là người dẫn đầu đoàn người, chỉ đi phía sau mà thôi, như vậy có thể thấy thân phận của những người đi đầu ra đón Vương Tử Quân là thế nào.
Nhìn vào tình huống này thì giống như các vị lãnh đạo chủ chốt của thành phố Đông Bộ đều được điều động, bọn họ đi về phía Vương Tử Quân như vậy, giống như một nhóm binh sĩ đang tiếp nhận sự kiểm duyệt của lãnh đạo vậy.
- Chủ tịch Vương, chào mừng anh quay về.
Đi đầu là Chúc Vu Bình, khi tiếp xúc với Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng dùng hai tay bắt chặt tay Vương Tử Quân.
"Chào mừng anh quay về!"
Vương Tử Quân nghe những lời này mà trong lòng không khỏi có hơi nóng lên, hắn vẫn không nói lời nào, chỉ bắt chặt tay Chúc Vu Bình.
Tình huống diễn ra trong sân ủy ban thành phố thật sự kinh động không biết bao nhiêu người, có rất nhiều người đứng trên ban công, bên cạnh cửa sổ và trong sân ủy ban thấy được tình cảnh này. Khi hai bàn tay của Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình bắt chặt lấy nhau thì những tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên từ khắp bốn phương tám hướng.
- Chủ tịch Vương, hoan nghênh ngài quay về.
Câu nói này giống như khẩu hiệu vang lên bên tai Vương Tử Quân, lúc đầu chỉ là có vài người nói như vậy, nhưng chỉ sau nháy mắt thì giống như biến thành tiếng biển gầm liên tục vang vọng trong khuôn viên ủy ban thành phố.
"Hoan nghênh ngài quay về!"
Vương Tử Quân nhìn những gương mặt quen thuộc và xa lạ, hắn cảm thấy hốc mắt có hơi nóng lên, thế nhưng hắn vẫn áp chế ý nghĩ của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Dù đã rời khỏi thành phố Đông Bộ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy mình ở Đông Bộ không uổng phí, ít nhất trong thành phố này vẫn còn có một nhóm người nhớ rõ về mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
- Bí thư Nguyễn, bọn họ rõ ràng mượn cơ hội Vương Tử Quân quay về để thị uy với ngài.
Trong một gian phòng ở tầng bảy khu thị ủy, Nguyễn Chấn Nhạc với mái tóc chải chuốt cẩn thận đang lẳng lặng nhìn khung cảnh phía bên kia thông qua cửa sổ lớn.
Vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc rất bình tĩnh, hắn giống như không nghe được lời nói của người đàn ông trung niên ở bên cạnh mình. Nhưng người đàn ông trung niên hiểu rõ tính cách của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn chỉ cần nhìn vào nắm đấm xiết chặt của Nguyễn Chấn Nhạc thì hiểu rõ vấn đề, cảm nhận được tâm tình của Nguyễn Chấn Nhạc vào lúc này là như thế nào.
Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy mình cực kỳ ghen ghét. Đám người kia là lãnh đạo thành phố Đông Bộ, là những thường ủy có tư cách và danh vọng lại dùng phương pháp như vậy để nghênh đón một vị chủ tịch tiền nhiệm hiện đang nhận chức ở bên ngoài, điều này làm hắn canh cánh trong lòng, thử hỏi xem hắn là nhân vật đứng đầu thành phố Đông Bộ, hắn đối mặt với tình huống như vậy thì trong lòng sao có thể an tâm cho được?