Bí Thư Trùng Sinh

Chương 727

- Cục trưởng Khương, mong anh chỉ giáo cho chúng tôi biết được vài vấn đề về hạng mục đường sắt Mân Cô quá cảnh trong thành phố La Nam được chứ?

Vương Tử Quân vừa cầm chai rượu rót đầy ly cho Khương Mộ Đông vừa cười nói.

Khương Mộ Đông lại đưa tay sờ đầu, lúc này mới chẩm rãi nói:

- Tiểu Vương, tôi cảm thấy cậu thông minh tài trí, có thể nói là nhận biết rõ tình thế. Không ngờ cậu thông minh một đời mà nhất thời hồ đồ, cậu không nhìn rõ sự việc sao?

- Đường sắt Mân Cô đã được tuyến trên quyết định rồi, hôm nay chúng ta trò chuyện vui vẻ với nhau, anh cũng khuyên cậu một câu, đó là bỏ đi. Cậu cũng đừng phí công vô ích nữa, nên sớm quay đầu, không nên gắng gượng làm gì cho mệt.

Khương Mộ Đông lên tiếng làm cho bầu không khí trong phòng chợt cô đọng lại. Bất kỳ ai ở đây cũng thấy Khương Mộ Đông là kẻ đáng giận, sự việc không thành thì đừng đến, bây giờ người ta dùng rượu ngon và thức ăn ngon cung phụng anh như đấng cứu thế, cuối cùng anh lại cho ra một kết luận như vậy. Anh không phải đang đùa giỡn với người ta như con khỉ sao?

Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Khương Mộ Đông, lúc này Khương Mộ Đông cũng nhìn Vương Tử Quân, hắn cũng không sợ tên bí thư trẻ tuổi này. Gần đây có nhiều người tìm đến cầu cạnh bên hắn, đừng nói là bí thư thị ủy, dù là phó chủ tịch tỉnh hay phó bí thư tỉnh ủy là lãnh đạo một phương thì hắn cũng chẳng phải chưa từng gặp bao giờ.

Một bí thư thị ủy thì cho là gì? Ở dưới hoành thành thì dù anh là con rồng cũng phải cúi đầu, mãnh hổ cũng phải nằm xuống. Quyền lợi nằm trong tay tôi, tôi nói không thể làm cho anh, anh sẽ thành công sao? Hơn nữa Khương Mộ Đông có lý do để tin đám quan viên này đang rất nôn nóng, vì kẻ nào cũng coi trọng thành tích trong nhiệm kỳ của mình, sẽ không tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành từng hạng mục. Tất nhiên muốn hoàn thành các hạng mục thì phải cầu cạnh, chính hắn mới là người nắm quyền quyết định tất cả.

Nói trắng ra thì dù lãnh đạo có nói sự việc không thành công thì lần sau anh cũng phải đến hầu hạ cho tốt, lần này không được thì lần sau lại phải cố gắng. Trong đầu Khương Mộ Đông lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế là trên gương mặt như cười như không có thêm vài phần đắc ý.

Vương Tử Quân tuy hận không thể tát vài cái lên mặt đối phương, thế nhưng bây giờ hắn dù sao cũng là bí thư thị ủy La Nam, không phải côn đồ đầu đường xó chợ. Sau khi cố gắng áp chế cảm giác khó chịu, hắn khôi phục lại bội dạng ung dung bình tĩnh như ngày thường.

Khương Mộ Đông đã biểu hiện thái độ rõ ràng, mình cũng không cần phải bấu víu lấy đối phương. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị gọi người đưa món chính lên, chấm dứt bữa tiệc chiêu đãi thì tiếng gõ cửa vang lên.

Cửa phòng mở ra, Giang Thiếu Ung cầm theo một chai rượu Mao Đài đi đến. Hắn nhìn khắp bốn phía rồi cười nói:

- Anh Tử Quân, đã lâu không cùng anh uống vài ly, lúc này tôi đến mời anh vài ly.

Giang Thiếu Ung vừa nói vừa đi về phía Vương Tử Quân, sau lưng hắn chính là cô gái La Thi Văn.

Nhưng bây giờ Lâm Trạch Viễn đã lấy kính râm ra, gương mặt xinh đẹp gợi cảm, mọi hành vi đều rất mê người. Nàng giống như một chai rượu lâu năm được lấy ra mở niêm phong, mùi hương bùng ra bốn phía, chỉ cần đứng yên cũng đủ sinh ra cảm giác say lòng người, càng chói lọi dưới ánh đèn.

Vương Tử Quân nhìn Giang Thiếu Ung đến mời rượu, hắn đứng lên cười nói:

- Thiếu Ung, hai chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội uống rượu, thế này đi, hôm nay cụng ly là được rồi.

Giang Thiếu Ung vẫn kiên trì mời Vương Tử Quân ba ly, hắn từ miệng trưởng bối trong nhà mà biết được vị anh họ này chính là một ngôi sao chính trị tươi sáng, tương lai vô hạn, nếu làm tốt quan hệ với người này thì sẽ có trợ giúp rất lớn cho địa vị của mình trong gia tộc. Thế nên sau khi rót đầy ly cho Vương Tử Quân, càng để cho La Thi Văn mời Vương Tử Quân một ly.

Sau khi La Thi Văn đi vào trong phòng thì ánh mắt Khương Mộ Đông không rời khỏi thân thình nóng bỏng đầy đặn của nàng, hắn chú tâm quan sát thậm chí còn nhờ ánh đèn mà thấy được từng sợi lông tơ đang rung động trên gáy trắng nõn của La Thi Văn. Một mùi hương nhàn nhạt phóng xạ ra bốn phía, giống như mùi hoa lan trong sơn ốc càng làm cho người ta cảm thấy cô gái kia thánh khiết, quyến rũ. khi Giang Thiếu Ung mời rượu Vương Tử Quân xong, lúc này Khương Mộ Đông mới lưu luyến thu hồi ánh mắt của mình.

- Chào lãnh đạo, tôi mời ngài một ly.

Giang Thiếu Ung phát hiện ánh mắt của tham lam của Khương Mộ Đông có chút không đúng, thế nhưng hắn cũng không phát tác, cũng không phải vì cấp bậc của đối phương, chẳng qua hắn ngại vì đối phương là khách của anh Tử Quân.

Khương Mộ Đông vốn cũng vì Giang Thiếu Ung không mời rượu mình trước mà có chút mất mặt, bây giờ thấy đối phương mời rượu mình, thế là muốn biểu hiện một chút trước mặt mỹ nhân. Hắn vung tay đặt lên trên ly rượu rồi nói: nguồn truyenggg.com

- Tiểu tử, rót rượu cũng phải có quy củ, nếu không sẽ bị phạt.

Giang Thiếu Ung là người quen thói hoành hành, lúc này thấy Khương Mộ Đông che ly rượu lại thì nhanh chóng đỏ mặt tía tai. Nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế cơn giận, hắn khẽ nói:

- Tôi mời anh một ly, mọi người cùng ở thủ đô, sau này còn nhiều cơ hội uống rượu.

Khi thấy Giang Thiếu Ung không chịu thua thì Khương Mộ Đông càng có chút đắc ý. Hắn thật sự không quen nhìn một tên côn đồ có một cô gái xinh đẹp đi theo như vậy, gần đây gái đẹp là gì? Chính là kết quả của người đàn ông thành công mới đúng.

- Uống rượu cũng được, thế nhưng cậu rót thì tự mình uống, nếu muốn tôi uống, hãy để vị tiểu thư này cùng uống với tôi.

Câu nói này ra khỏi miệng Khương Mộ Đông thì không những vẻ mặt Giang Thiếu Ung biến đổi, ngay cả vẻ mặt Vương Tử Quân cũng trở nên khó chịu. Hắn nhìn gương mặt đỏ bừng bừng của Giang Thiếu Ung rồi trầm giọng nói:

- Thiếu Ung, cục trưởng Khương uống nhiều quá, cậu đừng quan tâm.

- Bí thư Vương, cậu nói như vậy là không đúng, anh nafo có uống nhiều rượu? Thế nào, không uống sao?

Khương Mộ Đông bị bộ dạng ung dung bình thản của Vương Tử Quân chọc giận, hắn chợt đứng lên vung vẩy ly rượu trong tay rồi dùng giọng trách cứ nói?

Nếu đã xé toang thể diện thì đơn giản nhất là hai bên ly tán, đối với đám người dù làm thế nào cũng không tác động được thì không thèm quan tâm sẽ có lực tác động còn hơn đánh trả. Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì gương mặt trở nên lạnh lẽo, hắn khẽ vung tay lên nói:

- Thiếu Ung, cậu đưa bạn về trước đi, chờ tôi kết thúc chuyện này sẽ mời cậu đi uống rượu.

Khương Mộ Đông nghe được lời của Vương Tử Quân thì chợt cảm thấy mình bị sỉ nhục, hắn đặt mạnh ly rượu trên tay xuống bàn, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói:

- Bí thư Vương, xem ra sau nay chúng ta không có cơ hội hợp tác với nhau.

Vương Tử Quân nở nụ cười không cho là đúng, hắn vung tay lên với Kim Điền Lạc nói:

- Thư ký trưởng Kim, tính tiền rồi đi thôi.
Bình Luận (0)
Comment